Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt tay vào việc dọn dẹp nhà vệ sinh.
Từ hôm đó, Miyuki không còn đến giám sát tôi nữa.
Dù đã tăng được nhiều sự yêu thích từ cô ấy, khoảng cách giữa chúng tôi vẫn chưa được thu hẹp là bao.
Tuy vậy, tôi vẫn cẩn thận làm sạch nhà vệ sinh từng chút một.
Miyuki có thể không trực tiếp nhìn thấy, nhưng chắc hẳn cô ấy sẽ nghe được những lời khen ngợi về sự thay đổi của nhà vệ sinh từ người khác.
Trong lớp, tôi vẫn chưa bỏ những hành động trẻ con.
Nhưng ít nhất không còn là trong giờ học nữa.
Ngoài ra tôi cũng cố hết sức để bắt kịp tốc độ của giáo sư.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang đấu tranh với cơn buồn ngủ để duy trì sự tập trung vào bài giảng.
“À, vấn đề này thì… ừm…”
Người thầy trung niên, đang say sưa vẽ những hình tròn và ký tự lên bảng, bất ngờ dừng lại giữa chừng bài giảng. Tôi giật mình khi ánh mắt anh ấy chạm đến tôi.
Cảm giác lo lắng trỗi dậy. Ông ấy sắp gọi tôi sao?
Có vẻ như giáo sư khá bất ngờ khi thấy tôi chăm chú lắng nghe.
“Matsuda-kun, em có thể giải bài này không?”
Đúng như dự đoán, tên tôi được gọi. Tất cả ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía tôi.
Giữa không gian tĩnh lặng, tôi cảm nhận rõ ánh nhìn đầy tò mò của Miyuki, như thể cô ấy đang chờ đợi phản ứng từ tôi.
Tôi thực sự muốn giải bài này một cách hoàn hảo để nhận được chút tán thưởng, nhưng mà…
Sao mà làm nổi mớ hỗn độn trên bảng đen chứ.
Thú thật, tôi vốn biết mình học hành chẳng phải giỏi giang gì, nhưng khi nhìn thứ quái quỷ này, tôi mới nhận ra hiện thực phũ phàng, tôi học quá tệ…
Tôi sẽ được Miyuki chỉ bảo thêm trong tương lai thôi, nhưng lúc này, cảnh tượng trước mắt thật ảm đạm.
Tôi gãi đầu và nói với giọng pha chút mỉa mai.
“Em hoàn toàn không biết gì thầy ạ.”
“Ồ-Ồ…? Thế thì, Miyuki-chan, em lên giải giúp thầy câu này nhé.”
Miyuki chán nản đứng dậy, tiến về phía bảng.
Cô cầm viên phấn một cách nhẹ nhàng, viết ra đáp án với nét chữ thanh thoát, đầy tự tin.
Phải thừa nhận, trông cô ấy thật ngầu.
Tôi liếc qua Tetsuya, kẻ đang nhìn Miyuki giải bài với ánh mắt lấp lánh.
Một thằng hèn thậm chí không đủ can đảm để chấp nhận lời tỏ tình…
Loại người như cậu ta không xứng đáng để ngắm nhìn Miyuki như vậy.
Tiếng chuông reo, báo hiệu giờ giải lao sau tiết học.
Tôi đang cố gắng nghỉ ngơi, hai tay khoanh trước ngực trên bàn, thì bất ngờ thấy Miyuki tiến lại gần. Cô ấy bước đến với vẻ thản nhiên, tôi tỏ ra chút khó chịu.
“Lại gì nữa?”
“Matsuda-kun”
"Chuyện gì?"
“Nếu cậu không biết thì ít nhất cũng nên giả vờ giải hoặc hỏi giáo sư cách làm mới tiến bộ được chứ.”
Tôi không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía Tetsuya, phớt lờ lời khuyên của cô ấy.
“Miura, mẹ cậu cứ càu nhàu tôi suốt mặc dù tôi chẳng làm gì sai kìa. Cậu không định ngăn nhỏ ấy lại sao?”
Tetsuya trông bồn chồn thấy rõ, mắt nhìn lén Miyuki rồi trả lời bằng giọng run rẩy, như sợ hãi điều gì đó.
“C-Cậu đang nói gì vậy? Mẹ... Miyuki là...”
“Tôi chỉ đùa thôi, đồ ngu. Làm gì mà nghiêm túc vậy.”
“Matsuda-kun,” Miyuki xen vào, giọng cô đầy gay gắt.
Tôi giơ cả hai tay lên một cách khoa trương.
“Rồi, được rồi. Tôi hiểu rồi. Đùa với cô đúng là đáng sợ.”
“Đó không phải là đùa,” Miyuki đáp lại, không nhượng bộ. “Cậu đang bắt nạt cậu ấy.”
“Bắt nạt? Thật sao? Này, Miura, tôi có bắt nạt cậu à?”
Khi tôi vừa nói chuyện với Tetsuya với vẻ mặt đe dọa, Miyuki đã bước lên đứng giữa chúng tôi.
"Ai mà dám nói thật khi cậu nói với giọng điệu đe dọa như thế chứ?"
"Đó vốn là cách chuyện tự nhiên của tôi mà, có gì to tát đâu”
"Vậy ít nhất cậu cũng hãy cố gắng tử tế một chút đi."
Tôi quay sang Tetsuya với giọng mỉa mai.
"Miura-kun hiền lành của chúng ta, tôi làm cậu tổn thương à? Có sao không vậy? Tốt thôi. Vậy thì sau giờ học, cậu giúp tôi dọn dẹp phòng vệ sinh nhé?"
"Matsuda-kun."
Sau sự việc tên quấy rối kia, tôi nhận ra thái độ vốn sáng nắng chiều mưa của Miyuki đã có chút thay đổi.
Mỗi khi tôi làm điều gì khiến cô ấy không hài lòng, cô ấy sẽ nhỏ giọng gọi tên tôi.
Cách cổ nói khiến tôi liên tưởng đến một người chị hoặc một người mẹ đang đang dạy dỗ đứa em của mình.
Tôi quay mặt khỏi Tetsuya, dựa lưng vào ghế, rồi cố ý đáp lại với giọng mỉa mai.
“Cô là mẹ tôi à? Mắc gì xen vào chuyện này chứ?”
“Matsuda-kun đã lôi tôi vào mà.”
“Cô chẳng bao giờ để tâm đến lời người khác nói... Thôi, bỏ đi. Dắt chó cưng của cô đến tiệm hay đâu đó đi.”
"Chó?"
“Miura đang đứng ngay sau cô kìa.”
“ Haizz... Nên dừng ở đây thôi, nói thêm nữa tôi thổ huyết luôn mất. Nhớ dọn sạch sẽ phòng tắm trong hôm nay nhé?”
Tất nhiên tôi sẽ làm vậy.
“Tuy không muốn cho lắm, nhưng được thôi.”
“Tay cậu ổn chứ?”
“Cũng tạm.”
“Cẩn thận đừng để dính nước nhé.”
Nói xong, Miyuki rời đi cùng Tetsuya.
Có vẻ họ đang đến cửa hàng nào đó, đúng như tôi đã nghĩ trước đó.
Thằng khốn này… Tôi cũng muốn được đi mua sắm với Miyuki, nhưng cậu ta lại luôn độc chiếm cô ấy.
Mỗi khi chứng kiến cảnh đó, tôi chỉ biết nắm chặt tay lại, kìm nén cơn giận.
**
Trong mọi trò chơi mô phỏng hẹn hò, luôn có nhiều sự kiện giúp nâng cao mức độ tình cảm.
Một số sự kiện quan trọng như giải quyết tình huống trên tàu mà tôi đã làm.
Bên cạnh đó, cũng có những sự kiện ít quan trọng hơn, thường chỉ nhận rất ít, thậm chí là không có điểm tình cảm, nhưng đổi lại sẽ được thưởng những cảnh đầy nóng bỏng để chiều fan.
Ngay bây giờ, tôi đang ở đúng nơi diễn ra cảnh fanservice đó.
Thông thường, sự kiện này chỉ đơn thuần là một màn phục vụ cho người hâm mộ, không hề mang theo bất kỳ ý nghĩa sâu xa nào. Nhưng lần này lại khác biệt.
Tại sao ư? Vì tôi hiểu rõ tính cách của Miyuki.
Miyuki là người luôn giữ vững những mối liên kết sâu sắc với người bạn thời thơ ấu cũng là mối tình đầu của mình. Trái tim cô ấy đầy thuần khiết và ấm áp.
Cô ấy thuộc kiểu người mà trước bất kỳ hoàn cảnh đáng thương nào, đều không thể làm ngơ.
Tại sao tôi lại nghĩ về điều này ngay lúc này ư?
Bởi vì ở nơi Miyuki đang đứng, có một người ăn xin lang thang.
Người này đã mất đi một chân, phải lăn mình trên chiếc xe đẩy cũ kỹ hình vuông.
Gã ăn xin này không chỉ xin tiền theo cách thông thường mà còn thường dùng lời lẽ thô bạo, hung hăng với những người đi ngang qua.
Gã túm lấy họ, thậm chí đe dọa sẽ đánh nếu họ không chịu giúp hắn băng qua đường khi đèn giao thông bật đỏ. Một tên điên rồ, không hơn không kém.
Thậm chí, hắn còn được xem là "nổi tiếng" trong khu vực này.
Nếu bạn từng chơi qua vài trò chơi điện tử, chắc chắn sẽ nhận ra kiểu NPC như gã ta – loại mà khi gặp phải, bạn sẽ ngay lập tức muốn giữ khoảng cách an toàn, trừ khi bạn sẵn lòng bán rẻ chút lương tâm của mình.
Trong thế giới Dokiaca, người ăn xin này chính xác là kiểu NPC như vậy. Nếu bạn đưa cho gã một đôi tất có mùi, gã sẽ đưa bạn một chút tiền kiếm được từ việc ăn xin.
“Khi mình chơi dưới vai Tetsuya, mình đã tận dụng tên này rất tốt.”
Và giờ, tôi sẽ sử dụng gã một lần nữa, nhưng lần này theo cách khác.
Nói ngắn gọn, tôi sẽ đóng vai một người tốt bụng.
Tôi sẽ khiến Miyuki “vô tình” chứng kiến cảnh tôi giúp đỡ gã ăn xin đáng thương này
Khi tôi đã xác định kế hoạch của mình, tôi bắt đầu đi về phía người ăn xin.
Tôi thấy người ăn xin càu nhàu và tỏ ra tức giận với người đi bộ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đưa cho gã ta đôi tất tôi đang đi hiện giờ?
Liệu gã có cho tôi tiền như trong trò chơi không?
Tôi đang cân nhắc những điều này, cuối cùng tôi lắc đầu.
Matsuda Ken không thiếu tiền.
Tôi chỉ cần một thứ từ kẻ ăn xin này.
Tình cảm của Miyuki sẽ hướng về tôi và chỉ vậy thôi.
“Nhìn qua đây đi! Nhìn đây này!”
Người ăn xin la hét với những người đi bộ nhưng họ vẫn tiếp tục phớt lờ ông ta.
Tôi giả vờ đi ngang qua gã ta, đi ngang qua ngay trước mặt.
Và sau đó,
“Này! Cậu kia!”
Đúng như tôi dự đoán, người ăn xin cất tiếng gọi tôi bằng một giọng lớn, đầy bức bối.
Tôi quay đầu lại, từ tốn cúi xuống nhìn anh ta, giọng điềm nhiên đáp lời:
"Có chuyện gì?"
Khuôn mặt của người ăn xin thoáng chốc nhăn nhúm, biểu lộ sự ngạc nhiên xen lẫn bối rối, dường như không hiểu nổi thái độ thản nhiên và cách nói chuyện cộc lốc của tôi.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi cau có với đôi môi đầy bụi đất.
“Loại người gì mà lại thiếu cả phép tắc cơ bản như vậy…! Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?!”
“Hai mươi.”
"Cậu vẫn còn non nớt lắm! Ta đã sống lâu hơn cậu gấp ba lần rưỡi! Một thằng nhãi con chưa bao giờ được dạy dỗ tử tế...! Thế giới này sẽ đi về đâu…!”
Cơn thịnh nộ điên cuồng này đúng là tên người ăn xin mà tôi nhớ.
“Vì cái tội thiếu tôn trọng người lớn tuổi, cậu phải trả giá! Cõng ta qua ngã tư ngay lập tức mau!”
“Ừ? Chuyện nhỏ thôi, tôi làm được.”
Khi tôi chấp nhận yêu cầu của anh ta mà không một lời phàn nàn, đôi mắt người ăn xin trợn tròn, đầy kinh ngạc.
“Hả...? Thật sao?”
“Ừ. Tôi cõng ông nhỉ?”
“Ừ, được rồi... nhanh lên. Đừng quên mang cả cái xe của ta theo.”
Sau khi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, tôi cúi xuống trước mặt gã ăn xin đang dang rộng tay chờ đợi.
Tôi bế ông ta lên lưng, rồi nắm lấy chiếc xe đẩy cũ kỹ, ọp ẹp chỉ bằng một tay. Mùi hôi từ anh ta bốc lên nồng nặc, không đùa đâu. Với cái mùi này, cộng thêm việc dọn dẹp nhà vệ sinh nữa, mũi tôi chắc sẽ tê liệt mất.
“Hmmm... Ta đã hiểu lầm cậu rồi. Cách cậu nói chuyện thô lỗ, nhưng hóa ra tâm hồn lại tử tế. Lưng cậu rộng, cõng cũng êm lắm, ngủ một lát chắc cũng thoải mái. Khi qua ngã tư, nhớ đánh thức ta dậy nhé.”
Nói xong, gã ta chỉ tay về một nơi khá xa.
Tôi lè lưỡi, giả vờ đi về hướng đó. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh ta vang lên bên vai, tôi khẽ dừng bước và quay người lại.
Tôi bắt đầu bước về phía Miyuki.
Con phố nơi tôi đi qua khá vắng vẻ, cách xa sự ồn ào náo nhiệt của trung tâm thành phố. Tôi dừng chân trước một cửa hàng phụ kiện điện thoại nhỏ. Qua lớp kính trong suốt, tôi thấy Miyuki đang đứng bên trong, ngắm nghía những chiếc móc khóa cùng bạn bè.
Cô ấy cúi xuống, chăm chú nhìn vào những món đồ trưng bày. Khi cô nghiêng người về phía trước, chiếc váy khẽ vén lên, để lộ bộ đồ lót trắng giữa đôi đùi quyến rũ. Đường cong đầy đặn của cô hiện rõ nhờ chiếc quần lót bó chặt.
Cảm giác như chỉ cần bóp nhẹ là có thể khiến nó lún sau vào, đàn hồi và bật lại trên tay.
Nhìn thấy cảnh này, máu trong người tôi đột ngột dồn xuống nửa thân dưới, khiến tôi khó lòng kiểm soát được.
Tetsuya, tên khốn đó chắc chắn đang lảng vảng đâu đây. Cậu ta thật đáng thương, không nhận ra điều quý giá mà mình đang có.
Không giống như sự kiện gốc, câu ta đừng hòng chứng kiến cảnh tượng này của Miyuki.
Tại sao ư? Bởi vì sắp có một sự náo động lớn.
“Ông già! Chúng ta đến rồi!”
Khi tôi thả tay khỏi xe và xua đuổi gã ăn xin, hắn liếc nhìn xung quanh rồi bất ngờ đập mạnh vào đầu tôi, phát ra tiếng "BỐP!" vang dội.
“Ặc! Sao ông lại đánh tôi đau dữ vậy?!”
“Thằng ngốc! Ta bảo cậu đưa ta đến đây hồi nào? Ta chỉ bảo cậu qua đường thôi mà!”
Đúng, gã đã nói như vậy.
“Ông nói gì cơ? Rõ ràng ông bảo tôi đến một nơi yên tĩnh mà!”
“Giới trẻ bây giờ điếc hết cả rồi à...? Thế này sao làm nên cơm cháo gì được… Hừ chậc chậc… Làm sao tôi có thể ăn xin ở đây khi không có ai chứ? Hôm nay lợi nhuận của ta giảm một nửa là lỗi của cậu, cậu phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
“Sao lại là trách nhiệm của tôi? Nếu ngay từ đầu ông không lảm nhảm và nói rõ ra thì chuyện này đâu xảy ra! Trước hết, xuống khỏi người tôi!”
Một cuộc cãi vã không cần thiết bùng nổ, khiến mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía chúng tôi. Cửa hàng điện thoại di động vẫn mở cửa, và những khách hàng bên trong đều đang theo dõi màn hỗn loạn với vẻ ngạc nhiên.
Miyuki, không thể đứng ngoài cuộc, cũng đã bị cuốn vào tình huống này.
Dù lòng tràn ngập lo lắng, tôi vẫn cẩn thận đặt gã ăn xin lên chiếc xe đẩy, giữ cho mọi chuyện không vượt quá tầm kiểm soát.
Tôi vẫy tay, cố gắng xua đuổi gã phiền phức đang bám theo mình.
“Tôi đã làm tất cả những gì cần làm rồi, ông biến đi cho khuất mắt!”
“Biến đi…? Thằng khốn, mày không biết cách đối xử với người già sao?!”
“Ông già, có phải ông đang nói quá không? Tôi đã tốn công đưa ông đến đây, mà thay vì cảm ơn, ông lại nổi giận ư?”
“Đó là vì mày không thèm nghe rõ lời ta nói!”
“Chết tiệt… Ông khó chiều quá rồi đấy. Đây là thứ ông muốn chứ gì? Cầm lấy và biến đi.”
Ngay khi tôi rút một ngàn yên từ ví ra, gã ăn xin nhanh chóng giật lấy tờ tiền và bỏ đi, miệng ngân nga không ngớt.
Nhìn cảnh ông ta kéo chiếc xe đẩy bằng tay, lê lết trên sàn, tôi không khỏi cảm thấy một nỗi khó chịu dù biết đây là một phần trong kế hoạch của mình.
Thở dài, tôi lẩm bẩm với chính mình.
“Xúi quẩy thật chứ…”
“Matsuda-kun.”
Giọng nói quyến rũ của Miyuki vang lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi quay lại, ngạc nhiên thấy cô đứng đó.
“Hanazawa? Chuyện gì thế? Sao cô lại ở đây? Cô không học à? Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi đấy.”
“Tôi chỉ đang tranh thủ thư giãn một chút thôi. Còn cậu?”
“Cô không cần biết.”
Khi tôi bắt đầu lảng tránh câu chuyện với giọng điệu có phần khó chịu, mắt Miyuki ánh lên vẻ nghi hoặc, như hình bán nguyệt.
“Tôi đã nghe hết rồi. Tại sao câu lại gây sự với người đó? Chú ấy nổi tiếng là kẻ tinh quái, có vẻ Matsuda-kun không biết chuyện này ha?”
“Sao cô lại gọi gã ăn mày khốn nạn đó lịch sự vậy chứ?”
“Matsuda-kun, ông ấy dù gì của là người bề trên. Cậu không được xưng hô như vậy. Cậu đã chửi người đàn ông đó trước đúng chứ? Tôi không thích nhìn thấy cảnh đó đâu.”
“Ha ha… Mẹ tới rồi.”
“Nếu cậu còn nói như vậy, sẽ chẳng ai hiểu ý của cậu đâu, Matsuda-kun. Hãy nhìn xung quanh đi. Dù cậu đã làm theo yêu cầu của ông ấy và thậm chí còn đưa tiền, nhưng mọi người vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng. Thái độ hung hăng của cậu khiến người khác có ấn tượng không tốt đấy.”
Khi tôi quay đầu nhìn xung quanh, mọi ánh mắt quả thực đều đổ dồn vào tôi với vẻ lạnh lùng, đúng như Miyuki đã nói. Dường như họ không thích sự ầm ĩ trong lúc hoàng hôn buông xuống.
Tôi gãi đầu, ra chiều thờ ơ.
“Với tôi thì không quan trọng.”
“Nếu thức sự cho là vây, cậu đã không nhìn xung quanh, đúng chứ?”
“… Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Từ bây giờ, hãy cố gắng giảm việc chửi thề. Cũng hãy cố gắng kiềm chế cơn tức giận của cậu.”
"Lại dạy tôi nữa à? Được thôi.”
Bây giờ tôi sẽ bắt đầu quá trình tái sinh thành một con người mới. Tôi sẽ hành động như thể mình không thích bị la mắng.
Nhưng tôi sẽ thể hiện sự thay đổi bằng hành động của mình.
Khi cô ấy thấy tôi dần dần cải thiện, cổ sẽ nghĩ lời khuyên của cô đã thật sự chạm đến trái tim tôi. Trước hết, sự thay đổi phải diễn ra thật tự nhiên.
“Ở học viện, và bây giờ cũng vậy… cô có bệnh gì không mà nếu không can thiệp thì da cô sẽ nổi gai ốc? Tò mò chắc là vui lắm nhỉ?”
“Matsuda-kun.”
Giọng nói nghiêm khắc của Miyuki gọi tên tôi, khiến tôi chần chừ một chút.
Tôi vờ như mình bị sốc trong giây lát, rồi quay lưng lại với cô ấy.
“… Tôi đi đây. Tôi phải nhanh chóng đi tắm nữa. Chắc tại tôi đã gặp phải những tên khốn hôi thối kỳ lạ này… Ngày gì mà đen thế… Chết tiệt…”
Tôi cố tình lẩm bẩm một cách cường điệu khi bước đi.
Nhưng tôi không hề chửi thề dù chỉ một lần.