Web Novel

Tập 12

2025-10-10

1

Trước hết, tôi nói như thể muốn phủ nhận thực tại.

Vì “tôi” mà tôi đang diễn thật sự rất thích Khôn Lỏi.

“…Những lời cậu nói có thể bị xem là bịa đặt để kìm chân Yuhan.”

“Tớ biết. Hiện giờ tớ không có cách nào đưa ra bằng chứng…”

Na Yuri cắn môi vì tức.

“Dù vậy, Yuri à, tớ không nghĩ cậu nói dối.”

Tuy thế, tôi vẫn không phủ nhận Na Yuri.

Bởi Na Yuri quá mực chân thành, nói bằng tất cả sự tha thiết, khiến tôi không thể phủi sạch mọi điều cô ấy nói.

“…!”

“Nếu cậu đã xem xét hoàn cảnh quanh tớ, hẳn cậu biết tớ đã gặp rất nhiều người muốn đạt điều gì đó đến mức sẵn sàng chết vì nó.”

Tôi mỉm cười buồn, như thể đành chịu.

“Ánh mắt của những người đó giống hệt ánh mắt cậu bây giờ, nên tớ không thể gọi cậu là kẻ nói dối được…”

Khuôn mặt của họ là sự pha trộn giữa rối bời và buồn bã khi niềm tin bị lật nhào.

Dù vậy, “tôi” không muốn từ bỏ niềm tin vào con người.

Vì ai đó luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác… được rồi, vì Khôn Lỏi, người đã vui vẻ tặng tôi một khẩu súng, “tôi” muốn thử tin thêm lần cuối.

“Nhưng tớ vẫn muốn tin vào Yuhan.”

“Thế nhưng…!”

“Cho nên.”

Tôi dứt khoát chặn lời Na Yuri. Tôi nói tiếp với vẻ như đã hạ quyết tâm.

“Yuri trông chừng bọn tớ nhé?”

“Cái gì...Tớ ư?”

“Ừ. Tớ còn thiếu kinh nghiệm, nên nếu Yuhan thật sự là kiểu người như cậu nói, có khi tớ cũng sẽ không nhận ra đâu. Nhưng cậu thông minh và mạnh mẽ, còn đứng hạng nhì trong kỳ thi đầu vào nữa, đúng chứ.”

“Cô bé” ngây thơ là tôi mỉm cười dịu như nắng.

Nghe có vẻ tự tâng bốc, nhưng ấy là nụ cười của một tâm hồn tinh khiết, một vòm trời quang không đám mây nào vẩn đục, khiến người ta chỉ muốn dang tay bảo hộ.

“Vậy nên, nếu Yuhan thật sự không thay đổi, nếu cậu ấy vẫn tệ như trước, xin cậu mắng cậu ấy thay tớ cho thật nhiều nhé.”

Và khi đôi mắt thanh khiết kia khóa chặt vào tôi, đó là ánh nhìn của người đã định sẵn được lối đi cho riêng mình.

“Còn nếu Yuhan đã thật sự thay đổi, hãy chân thành xin lỗi cậu ấy. Nói với cậu ấy rằng cậu thấy có lỗi. Lúc đó tớ sẽ ở bên cậu.”

Thế nào?

Một đứa trẻ ngây thơ, tin người, tự tin đi mặc cả những điều ngốc xít.

Tôi không nghĩ một người ngay thẳng như Na Yuri sẽ từ chối.

Vì tôi hiểu rõ sức nặng của thứ tình cảm trong sáng và niềm tin thuần khiết ấy.

“Cậu… đúng là đồ ngốc.”

“Vậy sao?”

“Ngốc nghếch, ngây thơ, kỳ lạ…”

Na Yuri, sau khi nức nở một lúc, bỗng gật đầu lia lịa.

“Được. Tớ sẽ bảo vệ cậu Nahyeon và bắt Yuhan phải trả giá cho tội lỗi của anh ta.”

Khi cúi đầu rồi ngẩng lên, trông cô ấy nhẹ nhõm hơn dù đôi mắt sưng húp.

“Tớ sẽ không mắc sai lầm đến lần thứ hai. Cứ giao cho tớ.”

“Ừ. Nhờ cậu chiếu cố nhé.”

Hai cô gái cùng mỉm cười rạng rỡ. Từ xa hẳn là một bức tranh rất đẹp.

Có vẻ tôi đã xử lý ổn thỏa. Tôi thở phào trong lòng.

Cứ việc trách Khôn Lỏi vì lén nghe đâu đó mà chẳng giúp được gì.

Trả thưởng cho tôi đi, đồ cáo già.

“Vậy trước hết cho tớ xin số của cậu đi Nahyeon.”

“Ừ. À, hôm nay bọn tớ hẹn tập với Siwoo, cậu đi cùng nhé, Yuri?”

“Tất nhiên. Người như cái tên Yuhan ấy cần bị giám sát liên tục.”

Khi trao đổi số với tôi, Na Yuri trông còn hơi phấn khích.

“Mỗi lần tớ đến thăm cậu, cậu phải kể cho tớ nghe mọi chuyện xảy ra với Yuhan nhé.”

“Ừ.”

“Cậu phải ăn trưa với tớ.”

“Ừ.”

“Và cuối tuần nhất định phải dành thời gian cho tớ. Cậu không được gặp Yuhan.”

“…Ừ?”

“Với lại, nếu có điều gì băn khoăn hay muốn nói, hãy liên lạc với tớ bất cứ lúc nào. Không, nhất định phải liên lạc. Như vậy tớ mới hiểu tình hình rõ hơn.”

“…Ừ.”

Cô ấy có vẻ phấn khích quá đà.

Nghĩ lại, lúc trao đổi số, tôi thoáng thấy danh bạ của Na Yuri trống trơn.

…Cậu ấy không có bạn sao?

Tôi nuốt câu hỏi đã lên đến đầu lưỡi.

Cuối cùng, vì chút thương cảm, tôi quyết định chấp nhận chuỗi yêu cầu có phần vô lý. Càng nghe càng buồn: chúng giống danh sách “những điều muốn làm khi có bạn” hơn là kế hoạch giám sát.

Dù sao, màn “đọc yêu cầu” của Na Yuri cũng chỉ dừng lại khi chuông reo.

“Vậy sau giờ học tớ chờ ở cổng chính tòa nhà chính nhé. Gặp lại sau.”

“Ừ. Gặp lại sau.”

Tôi vội về lớp, vậy mà rốt cuộc vẫn bị mắng vì đến muộn.

Khôn Lỏi cũng bị càm ràm vì không vào kịp. May là cậu ta về trước tôi.

“Yuhan, cậu làm sao mà tới trễ vậy?”

“…Tớ… ở trong nhà vệ sinh hơi lâu…”

Hết thuốc chữa, viện cớ kém thế.

Tôi thầm quyết định lát nữa sẽ mua cho Khôn Lỏi hộp sữa chua coi như chút quà mọn.

Tôi giả vờ không nghe tiếng “Cảm ơn” khe khẽ.

Nhưng rồi…

[Chúc mừng.]

[Bạn đã nhận được ‘Mảnh Câu Chuyện’!]

…Lại gì nữa đây?

Tôi giả vờ chăm chú nghe giảng rồi mở Hệ thống toàn năng.

Điểm đã tăng lên đáng kể.

[Điểm Meta hiện tại: 800][> Cửa hàng Điểm Meta][> Xem Giao diện][> Xem Phản Ứng Độc Giả]

…Có lẽ vì diễn biến vừa rồi gây sốc nên mức điểm tăng khá nhanh. Khiếp thật.

Không, không phải thứ này. Đây chưa phải điều tôi tò mò nhất lúc này.

[Chúc mừng.][Bạn đã nhận được ‘Mảnh Câu Chuyện’!]

Thông báo vừa bật ra…

[Số Mảnh Câu Chuyện đang có: 1]

Một vật phẩm mới toanh.

Tôi chạm vào vật phẩm. Cửa sổ hệ thống lập tức phản hồi.

[Bắt đầu cập nhật hệ thống để phát ‘Mảnh Câu Chuyện’.]

[Thông tin về ??? không đủ. Không thể cập nhật. Vui lòng thu thập thông tin về ??? để cập nhật.]

[Đang tìm cách sử dụng khác…]

[Tìm kiếm hoàn tất.]

[‘Mảnh Câu Chuyện’ được hấp thụ vào phần giao diện.]

[Bạn có thể kiểm tra ‘Mảnh Câu Chuyện’ ở mức độ hạn chế thông qua phần giao diện.]

Và dòng [Số Mảnh Câu Chuyện đang có: 1] biến mất cái vèo.

Cái quái gì vậy?

Tôi trố mắt nhìn cửa sổ hệ thống, rồi quyết định cứ xem thử có gì. Nghe bảo nó nằm trong phần giao diện, cứ vào đó là xem được.

Tôi cần soát kỹ phần giao diện và Phản Ứng Độc Giả.

[Sự Xuất Hiện – Tập 9]

Tôi lướt nhẹ phần đầu tập 9 vì chỉ toàn ngắm vũ khí và bàn chuyện kỹ năng.

Tôi chỉ xuất hiện như phông nền cho đoạn đối thoại. Dù sao, tên cuồng game ấy nói năng thật chua ngoa.

Kang Nahyeon cứ ngoái nhìn khẩu súng tôi cầm, như chẳng buồn giấu vẻ phấn khích.

Dù cô ấy không tỏ ra như vậy, tôi vốn đã định tặng ngay khi cô ấy ký hợp đồng. Của cô đấy.

Nội dung hợp đồng rất đơn giản:

Thứ nhất, nếu vào hầm ngục cùng Na Yuhan, không được tiết lộ việc vào hầm ngục ấy với ai ngoài các thành viên tổ đội của Na Yuhan.

Thứ hai, không được tiết lộ kỹ năng của Na Yuhan.

Thứ ba, toàn bộ sản vật phụ thu được khi chinh phục hầm ngục cùng Na Yuhan đều thuộc về Na Yuhan.

Bản hợp đồng này là sản phẩm đặc biệt tạo bởi kỹ năng hiếm đến mức trong xã hội người thức tỉnh cũng chỉ có vài tờ.

Rất khó phá vỡ vì đặt hình phạt lên bên ký kết nếu vi phạm.

Vì thế, ai biết rõ bản chất hợp đồng chắc còn phải lưỡng lự có nên ký hay không, nhưng với Kang Nahyeon, người vốn không biết vì cô ấy là người thức tỉnh diện hỗ trợ của chính phủ, chỉ nghiêng đầu rồi đóng dấu cái cộp.

Tôi cười tủm tỉm. Món hời đây rồi.

Giờ đã ván đã đóng thành thuyền, tôi nghĩ mình có thể bật mí ít thông tin.

“Nơi bọn mình sắp đến là một hầm ngục cố định trong Học viện.”

“Hầm ngục ư? Ngay trong Học viện?”

“Nói chính xác thì nó dự kiến sẽ xuất hiện hôm nay…”

“Nó xuất hiện hôm nay? Làm sao cậu biết?”

“Tớ có một kỹ năng đặc biệt.”

“Kinh ngạc thật… Một người làm chỉ huy cũng có kỹ năng đó…”

Kang Nahyeon nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh tôn trọng. Hơi ngại.

“Nhưng nếu hầm ngục xuất hiện, chẳng phải nên báo cáo sao?”

“Bọn mình sẽ đánh hầm ngục mà không báo cáo.”

“Đánh ư? Bọn mình á?”

Ánh mắt sửng sốt của Kang Nahyeon còn kèm một tiếng “há” khe khẽ.

“Không nguy hiểm đâu.”

“Hầm ngục lúc nào chẳng nguy hiểm!”

Không, thực sự là không nguy hiểm đâu. Vì tôi định dùng chút mánh khoé.

Cái này thì không thể giải thích thêm được.

<Bình luận>

ㅇㅇỒ, cuối cùng cũng chinh phục tàn tích! Không biết cậu ta dùng mánh gì nhỉ?

ㅇㅇKỹ năng trùng tên nhưng hiệu ứng chi tiết khác nhau, nên nhìn kỹ năng để đoán cũng khó.

ㅇㅇKang Nahyeon dễ thương quá.

ㅇㅇÔm chặt cổ phiếu Nahyeon đây.

ㅇㅇÔm chặttttt

ㅇㅇĐúng là điểm mạnh của Kang Nahyeon. Không biết bao giờ tác giả thả thêm nữ chính khác.

Tôi thật sự biết ơn. Tôi sẽ sống và nỗ lực hết sức ạ.

Tôi cúi đầu cảm tạ những độc giả lạc quan đã góp điểm cho tôi.

Có lẽ vì vượt qua cơn nguy khi nãy mà điểm đã tăng vọt. Mọi thứ đang đi đúng hướng rồi.

Tôi cũng chẳng buồn kìm khóe môi đang nhích lên.