Tôi đang nghĩ sẽ đầu tư số Điểm Meta kiếm được vào chỉ số và kỹ năng.
Nhưng nếu chưa lên cấp mà chỉ số hay kỹ năng đột ngột tăng, rất có thể sẽ bị Khôn Lỏi, người có Trí Nhãn phát hiện. Tốt nhất là dồn lại, chờ đến lúc lên cấp rồi đầu tư một lượt, ví dụ như sau khi dọn sạch một hầm ngục nè.
Tôi nhìn thấy Khôn Lỏi đang trò chuyện với đám học viên lớp F.
Mấy đứa nhỏ phấn khích sau khi test xong thiên hướng vũ khí, đang rủ nhau ra cửa hàng vũ khí.
Còn tôi, mượn cớ “muốn ngắm nghía món vũ khí mới” để tách ra.
Giờ thì, tôi tính dùng tạm cây vũ khí nhập môn mà học viện vừa phát.
Dàn vũ khí nhập môn ở học viện đủ tốt để luyện tập, chỉ là trang bị hơi cơ bản, hầu như không có cộng thêm chỉ số nào.
Vậy nên, ai có điều kiện thì đều mua vũ khí riêng.
Dĩ nhiên rồi. Vì đích đến cuối cùng của chúng tôi là thực chiến.
Nơi mạng người rơi rụng dễ như trở bàn tay thì dùng vũ khí tốt, có thêm chút hiệu ứng hay chỉ số cộng, chẳng phải điều hiển nhiên sao? Mạng sống là quý nhất mà.
Nhưng tôi không có tiền, thế nên phải dùng cả thứ nhập môn này.
Lớp học ồn ào một lúc rồi cũng dần lắng xuống. Vừa ngoảnh đi, Khôn Lỏi đã sải bước về phía tôi.
“Kang Nahyeon.”
“À, Yuhan! Có chuyện gì thế?”
“Trưa nay cậu có muốn đi cửa hàng vũ khí chung không?”
— Tới rồi.
Tôi mỉm cười gọn gàng, cố ghìm khóe môi đang muốn nhếch lên.
“Tớ rất sẵn lòng!”
Lý do cậu ta rủ tôi đi cửa hàng vũ khí, dù vừa chứng kiến tôi cung phụng món đồ nhập môn này… chắc là vì chuyện đó.
Tôi đã được đưa vào kế hoạch lớn của Khôn Lỏi — Kế hoạch săn “tàn tích”, tức vô số bảo vật cất giấu trong thế giới này.
Đúng như dự đoán, cô ấy không đủ tiền để mua vũ khí đặc biệt.
Nhìn cảnh Kang Nahyeon đứng nép về phía dãy vũ khí giá rẻ, tôi đã quyết kế hoạch.
“Trưa nay cậu có muốn đi cửa hàng vũ khí chung không?”
“Tớ rất sẵn lòng!”
Xóa nợ rồi ký hợp đồng.
Con người này, chỉ sau một chút tử tế của tôi mà chịu đi theo thế này. Nếu tôi giúp xóa thêm một gánh nặng lớn nữa, sau này ký hợp đồng với cô ấy sẽ dễ như chơi.
Kang Nahyeon cười ngây thơ, như thể chẳng hề hay biết ý đồ đen tối trong đầu tôi.
—Có cần thấy áy náy không ư? Không đâu. Cậu dùng tôi thế nào, tôi cũng sẽ lấy lại y như vậy.
Tôi và Khôn Lỏi sóng bước giữa những kệ vũ khí, đảo mắt lướt qua từng món.
Cung, thương, kiếm, khiên… đủ loại vũ khí tỏa sáng lấp lánh.
Tất nhiên, độ “lấp lánh” phụ thuộc vào giá tiền. Chẳng khác gì trong game, vũ khí càng được nâng cấp thì càng rực rỡ.
— Đắt xắt ra miếng thật.
Nhìn bảng giá treo cạnh còn khiến tôi sốc hơn.
Loại vài trăm là bình thường, loại khá một chút đã lên vài ngàn. Trời ơi, tôi phải làm thêm bao nhiêu năm mới mua được đây?
“Woa… Đa dạng thật… và đắt ngất ngưởng!”
“Vì đây là vũ khí cho người thức tỉnh mà.”
Phải. Và vấn đề là đây mới chỉ là mặt bằng vũ khí phổ thông.
Còn mấy món đỉnh hơn về sau… thôi, chưa nghĩ tới đã.
Tôi xụ mặt, lắc đầu, rồi tự siết chặt nắm tay.
— "Nữ chính nhiều nỗi lo nhưng vẫn cố nghĩ tích cực" vào vai thôi nào.
“Tớ phải chăm chỉ kiếm tiền mới được!”
Nói xong, tôi cười rạng rỡ như đang tự tiếp lửa cho mình. Khôn Lỏi bật cười, tiện tay xoa đầu tôi.
— Đừng có xoa đầu. Ai là cún của cậu hả?
— Muốn tôi cắn một phát cho giống cún thiệt không? Gâu?
“Biết đâu cậu lại có được sớm hơn dự tính.”
— Chính xác. Ví dụ như… mua bằng tiền của cậu?
Tự nhiên tôi bật cười, chắc vì đang mơ về tương lai tươi sáng. Tôi e thẹn mỉm cười.
“Yuhan, cậu định mua gì?”
“Chưa biết nữa. Trước tiên, ra xem dãy súng đã.”
“Tuyệt vời!”
— Không cần che giấu nhịp tim đâu. Đi shopping bằng tiền người khác — Cảm giác đỉnh của chóp!
Tôi toe toét đi theo Khôn Lỏi.
— Nếu lỡ có gì, chọn món đắt vào nhé!
“À, cái này ngầu nè.”
“Nó có kỹ năng Liên Hỏa. Kiểu một nòng mà bắn được loạt đạn dàn rộng ấy?”
“Thế thì chắc không hợp tôi.”
“Đã là tay bắn tỉa, độ chính xác là số một. Kiểu bắn liên tục thế này đôi khi phản tác dụng.”
Cùng tên kỹ năng, nhưng hiệu ứng tùy người, tùy vũ khí mà biến hóa.
Ví như có hai người A và B đều sở hữu Thiên Lý Nhãn:
A không mở rộng toàn bộ tầm nhìn, nhưng nhìn xa hơn B và độ chính xác cao hơn.
B lại quét được phạm vi cực rộng trong một lần, bù lại tầm xa kém A và độ chuẩn thấp hơn.
Khoảng cách này có thể lấp đầy bằng cách tăng độ thành thạo qua luyện kỹ năng (hay ‘tập luyện’) hoặc cường hoá kỹ năng khi lên cấp; tuy nhiên, ngay từ giai đoạn xuất phát, nó có thể biểu hiện theo nhiều cách khác nhau.
Vì thế, dù kỹ năng cùng có tên là Liên Hỏa, chi tiết hiệu ứng vẫn có thể khác.
Đây là lý do khi chọn vũ khí và đọc kỹ năng đi kèm, phải thật tỉ mỉ.
Tôi thấy Khôn Lỏi soi từng cây súng bắn tỉa kỹ đến mức như đang mua cho chính mình, mà cũng vừa lòng.
— Đúng rồi. Không muốn phung phí tiền thì chịu khó so đo cho kỹ.
Sau một hồi loại tới loại lui, tôi bắt gặp một cây bắn tỉa dài, nòng trắng ngà.
“Còn cây này thì sao?”
“Kỹ năng là… Gia Cường Ma Lực. Kiểu dồn cường hóa trực tiếp vào viên đạn à?”
Khôn Lỏi gật đầu tỏ vẻ vừa ý, rồi rất tự nhiên nhấc khẩu súng lên.
“Tôi mua cây này cho cậu.”
— Tuyệt! Chính là cảm giác được đầu tư mà tôi thích!
Khóe môi tôi suýt nhảy vọt, bàn tay suýt với tới, nhưng tôi gắng kìm lại.
“Hở? Ờm? Tại sao…”
Đôi mắt tôi run run, biểu diễn sống động hiệu ứng “động đất trong đồng tử”.
“...Yuhan! Đừng tiêu xài phung phí vì tôi! Cậu tin tôi đến mức nào mà lại mua chứ!”
— Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào!
Khôn Lỏi nhìn gương mặt nghiêm túc của tôi, vai khẽ rung như đang cố nén cười. Buồn cười lắm hả? Ừ, chắc buồn cười thật.
“Không phải là cho không đâu.”
“C-Cậu sẽ chẳng lấy được gì từ tôi hết! Tôi nghèo rớt mồng tơi đấy!”
Tôi bỗng tái mét, hệt như vừa tưởng tượng ra mấy viễn cảnh điên rồ.
“—H-Hay là cậu cần… nội tạng của tôi? Gấp lắm hả?”
Cuối cùng Khôn Lỏi nhịn không nổi mà cười phá lên.
Tự tôi cũng muốn cười vào cái sự lố bịch đáng xấu hổ của mình. Đến nước này, có khi tôi hợp làm diễn viên hơn là xạ thủ ấy chứ.
Cậu ta cười một hồi lâu, lau khóe mắt vì cười chảy nước mắt.
Trong lúc đó, tôi giả vờ đờ ra đến muốn rút ruột gan. Lát nữa đau bụng cơ bắp thì ráng chịu đi, đồ đáng ghét.
“Không phải vậy. Nhưng đúng là tôi cần cậu. Tôi muốn nhờ cậu thêm một việc.”
“Cái đó… không phải chuyện nguy hiểm chứ?”
“Có thể… sẽ nguy hiểm?”
“…Ê.”
Khôn Lỏi cười khì, vẻ như cực kỳ thích thú.
— Vui chứ? Nên vui đi. Tôi đang dốc hết công lực diễn đây này. Đám nhóc ở trại mồ côi chúng tôi còn có năng khiếu diễn xuất bá đạo hơn cơ.
“Tôi đùa thôi. Nhưng đúng là tôi cần kỹ năng của cậu.”
“Kỹ năng… của tôi?”
“Chi tiết tôi sẽ nói sau khi cậu đồng ý, nhưng ít nhất tôi hứa sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.”
Khôn Lỏi làm bộ điềm tĩnh, mặt mày nghiêm túc.
Tôi giả vờ đắn đo khi thấy cậu ta tiến lại gần. Nhưng câu trả lời thì — dĩ nhiên, đã chốt từ đầu.
Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Khôn Lỏi. Đây là câu hỏi quan trọng. Câu hỏi thể hiện giá trị của tôi.
“Đó có phải chuyện làm hại người khác không?”
“Là chuyện giúp người khác.”
“Thế thì tôi làm.”
— Cứ việc dùng tôi tùy thích!
Nhận được cái gật đầu, Khôn Lỏi khẽ nhếch môi cười. Tôi cũng muốn cười ác với cậu ta lắm, nhưng phải nhịn kẻo hỏng việc như chơi.
Cuối cùng, Khôn Lỏi đặt cây bắn tỉa thân trắng vào tay tôi, bảo coi như “trả trước”.
— Nhìn cái thân trắng này đi, điên thật…
Tôi ký “hợp đồng” bằng một nụ cười, thấy mọi nhọc nhằn quá khứ phút chốc tan như khói.
— Cứ thoải mái sai khiến tôi đi, Ông Chủ! Trả càng hậu hĩnh, tôi càng hết mình!

