“Thích vợ của người khác, không thể nói thẳng là mình thích vợ của người khác, phải nói người mình thích đã làm vợ của người khác.”
Giáo viên trên bục giảng bắt đầu nói năng linh tinh.
“Nói thật, tớ biết giáo viên dạy môn phụ lúc không có gì để nói sẽ bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm sống của mình, nhưng cô này rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?”
Liễu Giải chỉ vào giáo viên trên bàn: “Cô ấy đang dạy chúng ta cách cosplay Alistar à.”
“Chắc là chỉ thất tình nên muốn xả một chút thôi, chuyện này rất bình thường.” Diệp Khanh Thường ấn tay của Liễu Giải đang chỉ thẳng vào giáo viên xuống.
“Thật sao?” Liễu Giải nửa tin nửa ngờ.
“Không không, tớ thấy chắc là sở thích cá nhân của giáo viên này.” Chu Niểu cầm điện thoại giơ lên trước mặt Liễu Giải, “Cậu xem, cô ấy họ Tào, chuyện này có lẽ còn có chút vấn đề về huyết thống kế thừa.”
“Dù sao cũng là môn phụ, cô ấy thích giảng cái gì thì mặc kệ cô ấy đi?”
“Nhưng hình như còn có không ít người đang ghi chép.” Liễu Giải chỉ xung quanh.
“Không sao, bọn mình có yêu đương đâu.” Chu Niểu nhún vai, “Lão Nhị à, con người cậu chính là quá nhạy cảm, có lúc chính là cần phải mặc kệ chuyện không liên quan đến mình, bọn mình có yêu đương đâu, liên quan gì đến bọn mình chứ?”
“Dạo này luôn cảm thấy cậu đối với các chủ đề về phương diện tình yêu, luôn tỏ ra một bộ dạng phản ứng thái quá đấy.” Diệp Khanh Thường quét mắt nhìn Liễu Giải từ trên xuống dưới.
Liễu Giải đột nhiên sững sờ, sau đó giả vờ vô cùng tự nhiên mà rung chân.
“Bởi vì dạo này có lẽ có chút quan tâm đến phương diện này thôi.” Liễu Giải thuận miệng nói một câu.
“Cậu quan tâm phương diện này làm gì? Muốn yêu đương rồi à?” Chu Niểu cười hì hì hích vào vai Liễu Giải.
“Không phải...”
“Nói không chừng là đã yêu rồi đấy chứ, với tư cách là huynh đệ tốt của nhau, chúng ta nên càng vui mừng hơn không phải sao? Huynh đệ của chúng ta đã tìm thấy bến đỗ của mình rồi.” Diệp Khanh Thường nói như vậy.
Đây là câu trả lời mà Liễu Giải không ngờ tới.
Nàng ngây người, nhìn nụ cười trên mặt Diệp Khanh Thường, bất giác cũng cười theo.
Thì ra những người anh em tốt của nàng đều ủng hộ nàng yêu đương.
Sợ chết đi được, còn tưởng sau khi yêu đương sẽ bị coi là phản bội, sẽ bị trục xuất hoàn toàn ra ngoài.
Nàng cười gượng hai tiếng, cũng trong tiếng cười của Chu Niểu và Diệp Khanh Thường mà dần dần thoải mái cười lên.
“Cậu còn cười à?” Diệp Khanh Thường đột ngột áp sát trước mặt nàng.
Liễu Giải lập tức bị dọa đến nụ cười cũng cứng đờ trên mặt.
Chim nhỏ ở bên kia, nụ cười trên mặt cũng đột nhiên thu lại, từ phía sau đến gần Liễu Giải.
Hai người tạo thành một thế kẹp bánh mì hai mặt.
Điều này đối với Liễu Giải không nghi ngờ gì là một cuộc khủng hoảng đủ lớn.
“Bọn tớ không phải đang đùa với cậu đâu, chim nhỏ, nói cho tóc vàng biết, nếu lén lút sau lưng huynh đệ mà yêu đương, nên xử trí thế nào?”
Giọng điệu lạnh lùng mang theo chút nghiêm túc của Diệp Khanh Thường khiến Liễu Giải nuốt một ngụm nước bọt.
“Khụ khụ.” Phía sau là giọng đọc diễn cảm của Chu Niểu, “Căn cứ theo quy định của phòng ký túc xá 312, tự ý yêu đương và trong tình huống chưa được phê chuẩn, chưa được thông báo, sẽ bị xử phạt xóa tài khoản game, nộp lại đồ ăn vặt trong tủ, giường ngủ chuyển ra ban công, kick khỏi group chat ký túc xá, v.v...”
“Cậu hiểu rồi chứ? Chuyện này không thể đùa được đâu.” Giọng của Diệp Khanh Thường và Chu Niểu phía sau cũng lạnh lùng như nhau, “Có thể có hứng thú, nhưng tuyệt đối đừng thử.”
“Tớ biết rồi, tớ chỉ có hứng thú, không có ý định thử.” Liễu Giải vội vàng gật đầu.
“Rất tốt.” Diệp Khanh Thường thẳng người lại.
Chỉ để lại Liễu Giải mồ hôi đầm đìa.
“Cậu phải nhớ kỹ.” Phía sau, Chu Niểu đưa tay vỗ lên vai Liễu Giải, “Ở chỗ huynh đệ, phản bội là tội không thể dung thứ.”
Nói xong câu này, tay của Chu Niểu cũng thu lại, lại đeo tai nghe lên tai, cùng Cẩu Du đang chờ đợi đã lâu bên cạnh tiếp tục chơi game.
Nàng cảm thấy bây giờ sau khi biến thành con gái cũng khá tiện, mái tóc dài xõa xuống có thể che đi chiếc tai nghe bluetooth nhét tai, cho dù có giáo viên rảnh rỗi không có việc gì làm qua gây sự cũng không tìm ra được cái gì.
Toàn thân Liễu Giải cứng đờ, miễn cưỡng nở một nụ cười, lại quay về với lớp học của giáo viên dạy môn phụ.
Chỉ là ý nghĩ trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Tuyệt đối không thể để đám người này biết mình và Liễu An Nhiên đã yêu nhau.
“Nói đến đây, thật ra điều luật này giữa chúng ta có thể trực tiếp bãi bỏ rồi.” Diệp Khanh Thường đột nhiên mở lời như vậy, thu hút ánh mắt nghi hoặc của Liễu Giải.
“Như thế này, các cậu nghĩ xem, nếu chúng ta thật sự yêu đương, vậy thì khả năng lớn nhất cũng là với đối tượng nhiệm vụ tình yêu phải không?”
Diệp Khanh Thường bắt đầu chỉ trỏ, như đang bàn luận chính trị trên bản đồ, “Nhưng sau khi chúng ta yêu đương với đối tượng nhiệm vụ tình yêu, không phải chúng ta sẽ biến trở lại thành con trai sao?”
Liễu Giải hai mắt trợn to, như thể đột nhiên nhận ra điều này.
Đúng vậy.
Thời gian cách quá lâu, nàng suýt nữa đã quên mất, còn có cái nhiệm vụ tình yêu này nữa.
Sau khi yêu đương với nhân vật tình yêu, sẽ phải biến trở lại thành con trai, đây cũng chính là kết quả được mong đợi nhất lúc ban đầu.
Nhưng lúc đó nàng cảm thấy so với kỳ vọng biến thành con trai, rõ ràng việc yêu đương còn không thực tế hơn, thế là nàng đã từ bỏ.
Đối tượng nhiệm vụ tình yêu của nàng là ai nhỉ?
Liễu An Nhiên.
Nhưng bây giờ nàng đã yêu rồi, lại không còn kỳ vọng như lúc ban đầu.
Sao lại có chuyện trớ trêu như vậy.
Tuy nói ra rất mất mặt, nhưng bây giờ nàng thật sự không muốn biến trở lại thành con trai nữa.
Liễu Giải lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Bây giờ nàng đã xác định quan hệ với Liễu An Nhiên rồi, nói cách khác, từ bây giờ nàng bắt đầu phải biến trở lại rồi sao?
Bàn tay đang nắm điện thoại hơi dùng sức, Liễu Giải sau khi vô tình nhấn giữ vào nút tắt nguồn gây ra một trận rung động mới hoàn hồn lại.
“Cho nên tớ thấy trong chúng ta chắc là không có ai sẽ phản bội đâu.” Diệp Khanh Thường nhún vai, “Cậu cứ nghe câu này như chuyện cười là được rồi, huynh đệ cũng tin tưởng cậu sẽ không phản bội đâu.”
“Ha ha... phải vậy.” Liễu Giải cười gượng hai tiếng, không hiểu sao có chút không cười nổi.
Nàng thật sự sợ hãi, trong tình huống đã xác định được tấm lòng của nhau, đột nhiên biến thành con trai sao?
Mặc dù nàng biết Liễu An Nhiên đại khái là không thể nào rời xa nàng, nhưng chính nàng thật sự có chút không chấp nhận được.
“Được rồi các em.” Theo tiếng chuông vang lên, giáo viên trên bục giảng đứng dậy thu dọn đồ đạc một chút, “Tiết học hôm nay đến... giảng đến đây thôi, các em nhớ phải ôn bài thật kỹ.”
Nói thật loại môn học này cũng không có gì cần phải ôn tập, sách giảng một bộ kiến thức, giáo viên giảng một bộ kiến thức khác, lúc thi lại là một bộ kiến thức khác.
Liễu Giải có chút cứng đờ quay đầu, nhìn về phía cửa.
Hai ngày mai là cuối tuần, bây giờ tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu, Liễu An Nhiên dĩ nhiên không ngoại lệ mà xuất hiện ở cửa lớp học, đợi đón nàng về nhà.
Nàng đột nhiên có chút sợ hãi.
Không phải sợ Liễu An Nhiên, mà là sợ mối quan hệ giữa mình và Liễu An Nhiên sẽ xuất hiện những thay đổi không thể kiểm soát.
Vậy có nên nhân lúc bây giờ vẫn còn là con gái...

