⟡ Volume 09 ⟡

Chương 294 - Kiên Lao Tinh Thú

2025-09-06

6

Để tiếng Anh cho mọi người dễ dò: The Star Beast of Perseverance.

_________________

Chúng tôi xuống núi và hướng về Thánh Đô Orphen.

Thảo nguyên xanh tươi giờ đây đã khô héo, xào xạc trong làn gió khô.

Những cây cổ thụ vẫn còn giữ được màu xanh, nhưng với sức sống của đất đai đang dần cạn kiệt thì sớm muộn chúng sẽ chung số phận với thảo nguyên.

[Vùng đất này đang lụi tàn còn nhanh hơn cả trên Đảo Ines...]

[Cũng vì bởi anh hai đã phá hủy Cực Cự Thành...]

『Vùng đất elf chắc cũng có cơ sở ngầm quản lý cả hòn đảo, và những thú nhân bị biến thành quái vật rất có thể đã tràn vào bên trong…...』

Với hiện trạng này thì cơ sở ngầm khó mà nguyên vẹn.

Tôi rất muốn khảo sát cơ sở ngầm Đảo Louise để thu thập thêm thông tin về Tam Hiền Giả. Nhưng tôi không có thời gian để điều tra nơi đã thành sào huyệt quái vật. Lần này ghé ngang là để Cecilia cầu siêu cho những người đã bỏ mạng.

Tại nơi bức tường của Thánh Đô Orphen từng tồn tại.

Tại đấy vẫn còn đó màu xanh của cỏ cây. Những ngọn cỏ con mọc ken dày. Chúng mọc dọc theo dấu vết in hằn trên mặt đất mà bức tường từng sừng sững.

Cecilia cúi xuống, khẽ đưa tay chạm vào

[Tôi cảm nhận được nguồn linh lực mạnh mẽ.] 

[Đó là nguyên do cỏ cây trong khu vực này giữ được màu xanh ư?]

Tôi cũng chạm vào và cảm nhận rõ luồng linh lực.

Dù Cực Cự Thành đã biến mất, dư âm của nó vẫn thấm sâu vào lòng đất. Sức mạnh của những tinh linh tạo nên bức tường trắng đó hẳn phải khủng khiếp lắm.

Max chen vào giữa chúng tôi, đưa mũi hít lấy đám cỏ dại. Có lẽ vùng cỏ đã kích thích khứu giác của nó. Max rùng mình, dùng chân trước quẹt mũi vài lần.

[Có vẻ kích thích cả với quái vật.]

Dù sao cũng chỉ là tàn dư của Cực Cự Thành. Max bình thản nhảy vọt vào bên trong. Có vẻ sẽ không sao kể cả khi giẫm bừa lên thảm cỏ xanh.

Với vẻ mặt nghiêm túc, Max đợi chúng tôi ở bên kia.

Chúng tôi bước lên thảm cỏ, tiến đến chỗ Max. Mỗi bước chân đều cảm giác như dòng điện chạy khắp cơ thể. Nhưng không khó chịu. Giống như nó đang kích thích sức mạnh tinh linh trong tôi.

[Fate, linh lực đang hồi phục.] 

[Mệt mỏi trong người cũng tan biến… Tôi có cảm giác như vậy.]

Sức mạnh còn sót lại của Cực Cự Thành chảy vào cơ thể chúng tôi. Có lẽ nó đang chữa lành. Theo phản ứng của Max, có vẻ nó gây khó chịu cho quái vật.

『Dù đã hồi phục, ta phải xử lý con Golem đó thế nào đây?『l』

Con Golem trắng toát đang đi lại ngang nhiên ở trung tâm Thành Elf.

Màu sắc của nó làm ta tưởng chừng như nó bước ra từ Cực Cự Thành.

Khuôn mặt giống một loài bò sát với đôi mắt to đặc trưng. Đôi bên mắt của nó hướng về hai hướng khác nhau. Từ khoé miệng rộng kia thở ra làn khói tím.

Toàn thân nó phủ trong bộ vảy dày, những tòa nhà nó chạm vào lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

Tôi dùng kỹ năng <Giám Định> để kiểm tra con Golem khổng lồ.

【Kiên Lao Tinh Thú】

・Mevius Golem Lv??? 

Linh lực: 8.1E(+15) 

Lời nguyền: 9.8E(+15) 

Tinh linh: Mevius

Hm?! Chờ đã... cái gì thế này... Chỉ số gì vậy chứ…

Dù thế giới này có chỉ số, tôi đã lờ mờ đoán là sẽ có khu E.

Nhưng không ngờ lại phải chứng kiến chỉ số vượt xa đến mức này.

Trông thấy tôi đổ mồ hôi lạnh khi nhìn lên Mevius Golem, Cecilia lo lắng hỏi:

[...Có chuyện gì sao?]

Nên nói ra chỉ số của nó cho cô ấy không... Tôi có chút do dự.

Không biết cô ấy có tin nổi không, nhưng chỉ còn cách thành thật.

[Nó dường là Tinh Thú. Có lẽ không phải quái vật.] 

『Chỉ số như nào vậy?』

[Nói ra có thể mọi người không tin, nhưng nó mạnh gấp 4 tỷ lần Max.] 

『[Ế?!]』

Phản ứng như vậy cũng phải thôi. Nhờ có kĩ năng <Giám Định> tôi cũng mới tin được.

Có vẻ Cecilia chưa thể chấp nhận sự thật đó.

[Tôi không cảm nhận được uy áp nó toả ra.] 

『Có lẽ con Golem này vượt xa giới hạn cảm nhận của chúng ta.』

[Có lẽ nào ngũ quan bị rối loạn vì thứ sức mạnh khổng lồ này?]

Đúng như biểu hiện, Max không coi Mevius Golem là mối đe dọa. Bình thường, nếu có kẻ thù mạnh gấp 4 tỷ lần ở gần, bản năng hoang dã sẽ khiến nó bỏ chạy như thỏ.

Không thể ngáp vặt thản nhiên thế được.

Nó không nhận ra sức mạnh thật sự của Mevius Golem.

Lũ quái vật xung quanh cũng vậy. Chúng chỉ bỏ chạy vì kinh hãi kích thước của Mevius Golem.

『Xem chừng nó khá chậm chạp. Chắc sẽ không sao nếu không đến gần phạm vi hoạt động của nó.』

[Khó mà xác định được.] 

[Chỗ chúng ta đang đứng có vẻ an toàn.]

Việc có nên tiến sâu hơn vào bên trong sẽ phụ thuộc vào Mevius Golem.

Nơi Cecilia muốn đến là Thành Elf. Chỗ chúng tôi đang đứng từng là cánh đồng lúa mì dù đã hoang tàn. Quanh đây không có dấu vết của thi thể. Có thể đã bị quái vật ăn thịt, nhưng lẽ ra phải còn sót vài mảnh xương.

Dù đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Chúng tôi kết luận có lẽ thi thể của elf nằm trong thành phố.

『Tiến sâu hơn vào bên trong sẽ cực kỳ nguy hiểm.』

[Giá như có thể lẻn vào thành phố.] 

[Không thể liều lĩnh được. Mục đích chính là Đảo Alice mà.]

Cecilia nói vậy rồi cầu nguyện hướng về thành bang của cô.

Elf không có tập tục xây mộ. Họ chôn người chết xuống đất, để họ trở về với vòng tuần hoàn tự nhiên. Nơi chôn cất cũng phản ánh ý nguyện lúc sống, nên không có nghĩa trang thông thường.

Đó là một văn hóa chôn cất khác với tôi thường biết.

Cecilia cầu nguyện một lúc. Tôi cũng làm theo, nắm chặt hai tay và cúi đầu.

Tôi không có ấn tượng tốt với elf nào khác ngoài Cecilia. Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận.

[Cảm ơn Fate. Đáng lý ra cậu cũng không có lý do gì để làm vậy.] 

[Điều bất công với tôi có thể là bình thường với họ. Chỉ là khác biệt quan điểm. Văn minh đôi bên có sự khác biệt... Nhưng việc thương tiếc và cầu siêu cho người chết thì giống nhau.] 

『Chí ít cũng đồng cảm được điểm đó sao...』

Hiếm khi thấy Greed cũng cầu nguyện cho những elf đã chết.

Trong thành phố chúng tôi đang nhìn, từng bước đi của Mevius Golem gây rung chuyển. Với tôi, nó trông như một tấm bia mộ biết đi vậy.

Cecilia vỗ nhẹ hai bên má xốc lại tinh thần.

[Rồi, tiếp theo hãy cầu siêu cho thú nhân!] 

『Cách cầu siêu có giống elf không?』

[Có chút khang khác. Thú nhân họ có một gò đất lớn để chôn cất. Và tất cả bọn họ đều đã biến thành quái vật...]

Tôi đã giết vô số quái vật để thoát khỏi Orphen. Dù những thú nhân hóa quái đó từng gọi tôi là đấng cứu thế và cầu xin sự giúp đỡ.

Nếu thấy thi thể quái vật, tôi nhất định chôn cất. Nhưng lại không thấy đâu cả.

『Fate, nhìn bên phải kìa.』

[A...]

Đó là nơi từng là Thú Nhân Thành. Có mảnh vải vướng trong đống đổ nát của gian nhà kia. Nhà khác cũng có thứ tương tự. Có lẽ khi Cực Cự Thành sụp đổ, họ đang trong nhà và đã biến thành quái vật. Có thể họ đã xé bỏ quần áo đang mặc.

Tôi đi qua các ngôi nhà, thu thập những mảnh vải. Cecilia cũng giúp đỡ.

Số mảnh vải thu được khá nhiều.

Chúng tôi chất lên lưng Max rồi buộc lại bằng dây.

[Có nặng không?]

Max sủa nghe có vẻ ưng thuận.

[Dấu tích cuộc sống của họ chỉ còn nhiêu đây, hãy đặt vào gò đất.] 

[Tôi sẽ dẫn đường.]

Gò đất của thú nhân nằm cạnh Cực Cự Thành, khá xa Thành Elf.

Vốn dĩ vì elf không muốn gò đất xây gần thành phố của họ. Trong Orphen, đó là nơi ẩm thấp và ánh nắng ít chiếu đến nhất. Gò đất của thú nhân được cho xây dựng tại đó.