“Ngươi đến đây để cảm thấy thất vọng thôi sao?”
Tôi tới gần hắn với một nụ cười siêu cấp thân thiện. Ngay sau lưng tôi là trung tâm lánh nạn. Nếu tôi rời đi, người dân chỗ này sẽ bị con quái vật này tàn sát.
Hãy cầm cự! Yêu cầu nhiệm vụ đã quá rõ ràng.
Gặp lại bạn gái cũ đã khiến tôi cảm thấy rất tệ rồi. Giờ còn phải tâm sự với một con quái vật còn làm điều đó tệ hơn. Dù nhờ nó mà tôi có cớ trốn khỏi bệnh viện.
Nhưng tuy là vậy thì tôi cũng không thể tha thứ cho con quái vật này được. Thắt lưng liên tục phát hiện rất nhiều con quái vật khác trên quãng đường từ bệnh viện đến đây. Hắn đã ra lệnh cho rất nhiều con quái vật cùng lúc xuất hiện ở những nới khác nhau.
Hầu hết chúng đều là những nơi công cộng.
“Quá rõ ràng, mục tiêu của cuộc tấn công này là để xem các Ma pháp Thiếu nữ sẽ chọn từ bỏ cứu nơi nào. Nơi nào sẽ được chúng xem là sự hy sinh ít nhất? Người giả ốm yếu và bệnh tật? Trẻ em, thứ dễ dàng sinh lại? Hay thủ đô? Hmm… Đúng rồi! Ngươi đến đây khiến kế hoạch của ta bị chậm lại.”
Những nơi hắn nhắm đến toàn là những yếu điểm dễ công phá hoặc chứa tài nguyên khó di chuyển. Thật đáng khinh!
“Cảm thấy thật vọng? Hoàn toàn không!”
Libra dang tay ra và thể hiện sự vui sướng.
“Thay vào đó, ta cảm thấy thật thú vị! Sự hy sinh của ngươi sẽ dẫn tới kết quả nào. Sự hy sinh của một con quái vật sẽ bớt bi thảm hơn sự hy sinh của một Ma pháp Thiếu nữ. Nó mới là thật sự là sự hy sinh của thiểu số vì lợi ích của đa số! Đó là cách ta nhìn nhận nhưng…”
Từ đôi tay vàng của hắn, chất lỏng giống dầu nhớt trào ra. Làm mặt đất dưới chân hắn bị phủ kín bởi lớp dầu sệt và nhớt. Trong lớp dầu, những con quái vật kim loại từ từ trồi lên.
“Từ đầu, nào có ai đoán trước được tương lai đúng không? Liệu sự hy sinh này sẽ không ảnh hưởng tới ai hay hiệu ứng cánh bướm sẽ dẫn tới tấn bị kịch thảm khốc đây? Cán cân sẽ nghiêng về bên nào đây. Không phải rất hấp dẫn sao?”
Đến giờ hắn vẫn lảm nhảm về sự hy sinh. Thật là một tên điên!
“Ta mong ngươi sẽ là câu trả lời đúng.”
Vật trang trí giống cái cân gắn trên đôi vai của hắn nghiêng sang một bên.
Hắn đã phải trả cái giá gì để triệu hồi đám quái này?
Khả năng độc nhất của Libra chính là giao dịch.
Bằng việc trả một cái giá nhất định, hắn có quyền năng tạo ra mọi thứ tương xứng với cái giá ấy.
Mức giá và quyền năng được ban dần chênh lệch do sự ám ảnh của hắn trong việc theo đuổi lý tưởng của mình.
Lợi ích tối đa với trả giá tối thiểu.
Paradox chính là như thế và tên này cũng vậy. Năng lực của chúng hoàn toàn được dựa trên điều chúng đang tìm kiếm.
Tôi đặt tay lên thắt lưng.
“Hy sinh? Đừng nói nhảm! Ta sẽ không chết ở đây! Và sẽ không có ai phải trả giá… Ta suýt quên đấy! Thứ duy nhất bị ném đi là thời gian và công sức của ngươi!”
[“MERAK”]
Merak.
Ngôi sao thứ hai trong nhóm sao Bắc Đẩu và nằm ở phần hông chòm sao đại hùng.
Nó còn có tên khác là Cự Môn.
Tuy là cánh cửa - thường mở ra chào đón người khác, nguồn sức mạnh của nó thức sự khó tiếp cận hơn những ngôi sao khác.
Bộ giáp của tôi chuyển sang màu vàng kim, giống với mấy con quái vật cấp A mà Libra tạo ra. Trông tôi giờ đây không khác gì máy cơ giới từ thế kỷ 19. Một vật gì đó như cánh cổng xuất hiện trên vai tôi. Và trên tay tôi là một khẩu súng trường.
Khai Môn!
Đó là tên của nó.
Tôi nhắm thẳng về phía trước. Nòng súng màu vàng kim ánh lên rực rỡ trong nắng.
“Cổng đã mở.”
Bên trong nòng súng, hỏa lực tự lại đủ xuyên thủng cả ánh sáng.
“Đến đây! Cho ta thấy ngươi có gì nào!”
Tôi nổ súng.
Nhiệt lượng bùng phát như một vụ nổ thiên thạch. Sức mạnh ánh sao xuyên thủng không khí giống như pháo laze.
Ánh sao di chuyển gấp khúc như đường nối giữa những ngôi sao. Bất kì con quái nào mà nó xuyên qua đều bị xoáy nát rồi phát nổ. Thứ còn lại của chúng chỉ là những tàn lửa bắn ra như những trùm pháo hoa nhỏ.
“Sao vậy? Ngươi muốn đánh với ta phải không? Sao không tới đây?”
Vù-
Sau khai hỏa, Khai Môn tạo ra một trận khói lửa dày đặc.
“Cổng vẫn luôn mở.”
Tôi lại nổ súng. Lần này không phải một viên mà là liên thanh.
Bùm-
Những viên đạn tạo thành hình nhóm sao Bắc Đẩu và kiểm soát cả một khu vực lớn.
Gió thổi ra từ nòng súng như khi mở một cánh cửa lớn và pháo hoa nổ tưng bừng như chào đón người đến.
Quả là một cảnh tượng đẹp mắt!
“Tới đây! Ta đợi ngươi sau cánh cổng này!”
“Thật sao?”
“…!?”
Thứ xuất hiện là một sao chổi.
Đổi cách nói khác, nó là một ngôi sao chết chóc. Ánh sao đỏ thẫm đáng sợ xé toạc bầu trời và lao xuống như thể nó muốn hủy diệt mọi thứ trên Trái Đất.
Một ngôi sao chết chóc, sinh ra để tàn sát.
ẦM-
Ánh sao va chạm với mặt đất làm cát bụi và nhiều thứ khác bay tán loạn.
Gạch, đất đá, bụi mù và cả quái vật. Sau một thời gian bay bổng trên không trung lại mặt đất rồi chết đi vì sức mạnh của ánh sao.
Sức mạnh tạo ra những rãnh nứt gọn như bị chém ra hơn là một cái hố từ vụ nổ va chạm.
Giữa khung cảnh kinh hoàng ấy, cô gái xuất hiện. Cô mặc một bộ váy ảm đạm màu đen và tím. Viên đá quý đính ở trung tâm ruy băng màu tím và đôi mắt của cô ấy hoàn toàn là màu đen đặc quánh.
Cô ấy đứng ngạo nghễ ở đó. Mái tóc ngắn màu tím đen tung bay.
Ma pháp thiếu nữ sa ngã, Virgo.
“A ha ha! Cốc Cốc Cốc! Ta có thể vào không?”
“Cổng đã đóng! Ta mời ngươi cút khỏi đây!”
“Hả? Vừa nãy ngươi còn nói nó mở mà! Chẳng lẽ vì mấy tên nay?”
Tôi tiêu rồi.
Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ tới khi thấy cô ta.
“Vậy nếu ta đuổi hết đám khách không mời, ta sẽ được vào đúng không?”
“Khách không mời có cả ngươi…”
“Kya ha ha! Ta làm ngay đây!”
Virgo hành động và hoàn toàn không nghe tôi nói. Mỗi một động tác cô ấy thức hiện một con quái vật lại biến thành đống sắt vụn.
Trong ánh sao đỏ thẫm, bọn quái vật sụp đổ và dầu bắn ra khắp mặt đất như máu. Năng lượng sống của chúng - những mảnh sao - văng ra khỏi cơ thể chúng.
Thảm sát.
Không còn từ nào thích hợp hơn để diễn tả khung cảnh này.
‘Cái quái…’
Không nói Virgo nhưng sao Libra cũng không có hành động gì?
Tôi hỏi Libra, kẻ đang quan sát mọi thứ đằng sau bức tường.
“Này! Ngươi định chỉ đứng xem thôi sao?”
“…”
“Trông không giống cô ta đang làm phản sao? Đám quái vật người tạo ra đã biến thành một đống phế liệu.”
Libra vẫn giữ im lặng và quan sát tiếp.
Ta hiểu rồi. Với các ngươi, để đạt được mục đích thì ra sao cũng được?
Đúng là một lũ điên.
Nuốt câu chửi rủa ấy vào lòng, tôi quay đầu lại.
“Cốc cốc!”
Virgo bất ngờ gõ mu bàn tay vào phần giáp ngực của tôi.
Tạo ra tiếng kim loại.
“Giờ ta vào được chưa?”
“Không!”
Bùm-
Đáp lại, tôi bắn một viên đạn vào ngực Virgo.
Virgo lùi lại và nhăn mặt vì đau. Cô ta xoa xoa phần ngực và cười toe toét.
“Thật sao! Ta có thể vào à!?”
“Ngươi có thật sự nghe thấy lời ta nói không?”
Tôi cũng phải giật lùi vài bước để lấy lại thăng bằng. Vào lúc ấy, thắt lưng lóe sáng.
[“Nhiệm vụ hoàn thành.”]
Nó nói cái quái gì vậy? Tôi đã làm gì đâu?
‘… Trời!’
Nhiệm vụ là cầm chân đội quân của Libra.
Nhưng nhờ có Virgo xóa sổ bọn chúng, nên nhiệm vụ được xem là hoàn thành.
‘Sao mà nó ngớ ngẩn…’
Giờ, chẳng còn gì ép tôi phải đứng đây. Thực chất, nếu lao vào đấm nhau với hai tên này, thứ duy nhất bị phí hoài là cái mạng của tôi.
Tuy nhiên…
Đằng sau tôi là trung tâm lánh nạn và trước mặt tôi chính là một con quái vật cấp S.
Dù không có nhiệm vụ, đây không phải lúc để trốn.
Nếu nơi đây có thiệt hại, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu các Ma pháp Thiếu nữ.
Họ sẽ lại bị tổn thương. Điều đó không được phép xảy ra. Bọn quái vật này mới là lũ có tội.
Tôi hiểu.
Nhiệm vụ của tôi vẫn không thay đổi.
Cầm cự!
Cầm cự để không một ai bị thương. Cầm cự để không một ai phải chết.
Tôi biết…
Điều này thật điên rồi. Tôi lại đi ngược với nguyên tắc sinh tồn cơ bản mà mọi sinh vật đều tuân thủ. Tôi thật sự giỏi trong việc tìm chết.
Không sao cả!
Tôi đã làm vô số chuyện điên rồ trong bốn ngày qua. Thêm một chuyện nữa thì có làm sao?
Nắm chặt khẩu súng trong tay, tôi bước tới.
“Cổng đã mở.”
Ánh sao tụ lại quanh nòng súng lần nữa.
“Tới đây! Ta đợi ngươi!”
“Được thôi~!”
Vù-
Gió xuất hiện. Đó là gió tạo ra từ tốc độ của Virgo.
Mang theo trận gió ấy chính là nắm đấm của cô ta.
Bốp-
Tôi đỡ nó bằng nòng súng. Ngay lập tức, tôi bóp cò.
Bằng-
Những tia lửa bắn ra, viên đạn bạc tạo ra từ ánh sao lao tới Virgo.
Lực chấn động thổi bay Virgo lên không trung.
Cơ hội tới!
Tôi vòng ra phía sau cô ta. Cô ta chỉ quan tâm đến tôi nên tôi cần phải tránh gây thiệt hại cho trung tâm lánh nạn.
Tôi nhắm vai lưng cô ta và bóp cò.
Bằng-
Virgo một lần nữa bị đánh bay bởi sức mạnh của Bắc Đẩu.
Tôi kéo dài khoảng cách hơn nhưng không thể.
Nếu đi quá xa và khiến cô ta mất hứng thú thì mọi thứ có khi còn tệ hơn.
Tôi cần thu hút sự chú ý của cô ta và chắn mọi đòn tấn công của cổ.
Như một vệ tinh, tôi xoay vòng quanh Virgo và liên tiếp cho cô ta ăn đạn.
Người ngoài sẽ nghi rằng tôi đang là người thắng thế. Nhưng là người trong cuộc, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
‘Không có tác dụng!?’
Cô ta quá mạnh. Dù cô ta chỉ mặc một chiếc váy mỏng ngoài làn da mềm mại trắng như tuyết kia, đạn của tôi không thể xuyên thủng.
Dù đã rất cố gắng, tôi chỉ có thể gây ra những vết xước nhỏ.
“Au~ đau quớ!”
Vù vù-
Gió lại nổi lên. Nó đang hướng đến sát bên tôi. Đó không phải một cơn gió thổi tới. Nó đang hội tụ tại đây. Không khí đang tụ lại nhân dạng.
“Nhưng vẫn còn yếu lắm! Là do vừa mới sinh ra được bốn ngày hả ta~? Khoan đã! Nghĩ kĩ lại. Ngươi đánh nhau rất giỏi. Có khi nào ngươi là thiên tài!?”
Libra vẫn đứng yên nơi đó.
‘Phải rồi! Là hệ sao đôi!’
Sao Spica trong chòm Xử Nữ là hệ sao đôi.
Có nghĩa, cô ta có tới hai năng lực chủ.
Gió cuộn xoáy dần hóa thành hình dạng của Virgo.
Rồi đột nhiên nó đặt tay lên ngực tôi.
“Bùm!”
Khi Virgo hét lên từ đó, bản sao tập trung phép thuật vào tay và bắn ra.
BÙM-
Tôi có cảm giác mình vừa bị tông bởi một chiếc xe tải. Phần giáp ngực của tôi trở nên nóng khủng khiếp như một cái lò nung.
Nó còn chẳng phải một tuyệt kỹ. Cô ta chỉ tập trung năng lượng ánh sao và bắn ra như chùm tia pháo sáng.
Nhưng nhiệt lượng siêu khủng khiếp nó tạo ra đã mạnh hơn cả ngàn lần một tuyệt kỹ bình thường.
Chòm sao Xử Nữ có tất cả mười lăm ngôi sao. Với kinh nghiệm của một Ma pháp Thiếu nữ, cô ta thật sự rất đáng gờm.
Red Spica.
Cô ta chính là Red của thế hệ Ma pháp Thiếu nữ tiền nhiệm.
Sau khi bay tự do một lúc, tôi tiếp đất bằng lưng.
“He he! Thấy thế nào? Cảm giác như chết đi sống lại đúng không? Đau lắm nhỉ!”
Cô ta thật sự tận hưởng chuyện này!? Tôi muốn phản bác nhưng lại ho một cách đau đớn và hộc ra cả máu.
“Ừm. Hẳn anh đau lắm!”
Cô ta đột nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ.
“Nó làm tôi nhớ lại ngày xưa! Anh cũng bị tôi đánh cho tơi tả và lăn ra trên đất như thế này.”
Giờ trông cô ta lại rất căng thẳng. Trong tác phẩm gốc, cô ta là kẻ vô cùng khó lường.
Là do rối loạn nhân cách hay biến động tâm trạng cực đoan? Trong truyện không hề có giải thích rõ ràng.
Nhưng khoan đã! Cô ta vừa nói gì vậy?
“Cô có ý gì?”
“Anh vẫn nói nói sao? Mà, cũng không phải điều quá bất ngờ. Còn tôi sao tôi nói vậy á? Vài ngày trước, anh cũng bị tôi đánh cho tơi tả như thế này.”
“Sao cô lại nói… Hự!”
Khi tôi cố đứng dậy, cơn đau ngực trở nên dữ dội hơn. Vài ngày trước? Không phải đây là lần đầu tiên mình đánh nhau với cô ta sao?
Cơn đau bắt đầu chuyển từ ngực lên đầu. Lời nói của Virgo đã kích thích mảnh vỡ được phong ấn trong não tôi bằng sức mạnh phép thuật.
Nó hình như là ký ức.
Về một đêm đầy sao.
Tôi đang điên cuồng vung tay và chạy như một con chó chết.
Sau lưng tôi là bọn quái vật. Những quái vật còn đáng sợ hơn của loài dã thú vì chúng bị ám ảnh với những câu hỏi méo mó.
Virgo, Pegasus, Gemini và Compass. Chúng đều đang đuổi theo tôi.
Cuối cùng, ở trong một đường hầm, tôi bị dính chùm tia phép thuật của Virgo và ngã lăn ra đất.
Và khuôn mặt của tôi trong ký ức đó…
Là mặt của Han Jae-joong.
“Sao vậy? Anh không nhớ sao? Thật ra tôi cũng đã quên chuyện đó. Tôi cứ nghĩ anh trông rất quen nhưng hóa ra ta đã gặp nhau trước đó.”
Virgo nói với vẻ thờ ơ.
Nhưng ký ức không dừng lại ở đó.
Từ cơn đau và tầm nhìn mờ ảo, tôi thấy cơ thể mình bị bao quanh bởi ánh sao.
“Anh là quái vật đúng không?”
Không! Tôi chỉ là một người lạ bị chuyển sinh vào cơ thể này.
Càng không phải đứa trẻ lang thang không có ký ức.
Tôi trở thành một con quái vật và mất ký ức của Han Jae-joong?
Không hề! Tôi không phải một nhân vật trong bộ webtoon này. Tôi có cuộc sống riêng của mình.
Tôi tên là…
Là gì?
“Đúng vậy đấy! Anh chính là quái vật. Ôi Jae-joong tội nghiệp! Anh đã mất tất cả ký rồi sao?”
Virgo bước tới gần tôi và bỗng trở nên quyến rũ đến kỳ lạ.
“Chịu đựng mọi thứ dù đó không phải lựa chọn của bản thân… Thật là đáng thương! Jae-joong~ Đau lắm phải không? Giờ không sao rồi.”
Khi tới sát bên tôi, cô ta cúi người và lấy tay xoa đầu tôi.
“Nếu anh ở bên em, mọi thứ sẽ ổn thôi!”
Cô ta vừa cố giết tôi rồi lại phớt lờ tôi. Vậy sao giờ lại thay đổi đột ngột như vậy? Tôi thật không thể hiểu được. Dù là trạng thái hiện tại của cô ta hay hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
“Jae-joong! Hãy trả lời câu hỏi của em nào!”
Khoảng khắc đó, sự điên loạn của mắt Virgo biến mất.
Và cả tôi cũng thế.
Tôi đặt tay lên thắt lưng…
Và hủy biến hình.
Một nụ cười vô cùng trong sáng và thật thà hiện lên trên khuôn mặt của Virgo.
Tại sao Dilemma có thể tìm ra tôi nhanh như vậy dù tôi không hề gây ra chuyện gì quá lớn?
Chúng không hề tìm tôi.
Chúng đã biết tôi từ trước.
Ánh sao tản ra khỏi cơ thể tôi nhưng tay tôi vẫn đặt lên thắt lưng.
[“Hướng mắt về biển sao.”]
Bảy ngôi sao lại hội tụ và Virgo bị đẩy lùi. Cô ta đang lơ lửng trên không nên đây là cơ hội của tôi. Tôi bước về phía trước. Mỗi bước chân đều tỏa ra ánh sao.
“Tại sao…”
“Bị cưỡng chế hủy biến hình sẽ gây tổn thương cho cơ thể. Vậy nên tôi phải làm nó thủ công rồi biến hình lại.”
Vậy, câu trả lời của tôi có gì thay đổi không? Và cần gì mà tôi phải thay đổi nó?
Hoàn toàn không.
“Quái vật sao? Cô nghĩ rằng chỉ cần khiến tôi bối rối về danh tính của bản thân là sẽ khiến tôi lạc lối sao?”
Tôi đã đến thế giới này bốn ngày rồi.
Đã bốn ngày trôi qua.
Đây là thời gian kể từ khi tôi có nhận thức. Nhưng tôi đã biết những chuyện mình cần biết.
Tôi có khả năng phân biệt đúng sai.
[“Bắc Đẩu Thất Tinh”]
Là người lạ, hay một đứa trẻ lạc. Bầu trời kia vẫn không thay đổi.
Những ngôi sao đẹp đẽ nơi phương Bắc vẫn ở đó.
Nỗi đau là một thứ xa xỉ.
Triết lí chỉ là những cái ợ của một cái bụng no căng và thân thể ấm áp.
Giờ tôi có đủ sức mạnh để suy nghĩ về thứ lớn lao đấy không? Rõ quá kiêu ngạo khi bản thân tôi còn chưa đi được tới đâu.
Sau bao chật vật mà con tim của bạn vẫn còn dao động.
Rõ ràng bạn vẫn quá nhàn hạ.
Đừng bối rối! Đừng hoang mang! Cũng đừng dao động
Quyết định của tôi đã có từ rất lâu rồi.
“Như đã nói trước đó. Tôi là con người!”
[“SET. Thất Tinh Bộ Cước.”]
Cầm cự!
Cầm cự để bảo vệ.
Dù là nhiệm vụ hay danh tính đều không quan trọng.
Tôi vẫn sẽ là tên cứng đầu luôn hướng về phía trước.

