WN

Chương 14 - Quái vật xuất hiện! Số người tử vong là 0

2025-10-13

5

Blue Sirius mắc một căn bệnh mãn tính.

Đúng là căn bệnh tâm lý sinh ra trong thời gian làm Ma pháp Thiếu nữ cũng có thể coi là một loại bệnh mãn tính. Nhưng đây là một căn bệnh cô ấy mắc phải rất lâu về trước.

Đó là bệnh tim.

Sinh ra với một trái tim yếu ớt, cô ấy hình thành thói quen đến bệnh viện kiểm tra sau mỗi trận chiến ác liệt.

Tình trạng của cô đã được cải thiện nhờ vào sức mạnh ánh sao khi làm một Ma pháp Thiếu nữ. Nhưng căn bệnh vẫn còn đó.

Có một người luôn bên cạnh cô suốt thời gian bệnh tật ấy.

Nghịch lý thay, ngươi luôn bên cô lúc bệnh tật cũng là người mang cơn đau ấy đi.

Mỗi lần đến bệnh viện là một câu động viên, một cái nắm tay thật chặt. Với cô, nhiêu đó là quá đủ.

Ngày qua ngày, lần nào cũng giống vậy.

Cô dần yêu cả căn bệnh và trân trọng từng giây từng phút lo âu.

Vì lúc đó, anh bên cô. Yêu anh! Cô cảm thấy quãng thời gian bị bệnh tật giày vò cũng trở nên ngọt ngào khó tả.

Dù biết mọi thứ chẳng thể trường tồn, cô vẫn cho rằng nó sẽ kéo dài mãi.

Cô đã không biết rằng ngay cả mãi mãi cũng có hồi kết. Cô đã không biết vì cô chưa từng muốn biết.

Hiện tại, đã nhiều năm kể từ ngày tình yêu của cô kết thúc.

“Chết tiệt! Đồ tàn nhẫn… Tiền bối! Con quái vật đó tỏ ra rất ghét chị vào hôm qua. Chị đã làm gì?”

“Chị không làm gì cả. Hắn ghét chị bởi hắn vốn vậy. Với lại từ đầu, chúng ta không hề định làm bạn với hắn.”

“Hắn trông giống như một tên vừa va phải bạn gái cũ trên đường vậy. Nghe khá mắc cười khi hắn yêu cầu rằng chị đừng nói chuyện với hắn.”

“Deneb! Em làm ơn đừng đùa kiểu đó nữa được không?”

Người đó đã không còn và thay vào đó là một hậu bối. Cô đã không còn là cô gái năm ấy. Cô có thể tự đến bệnh viện một mình. Nhưng Pink Deneb không muốn cô đi một mình.

“Tiền bối à, gọi em là Deneb trên đường lúc này có thật sự ổn không đó?”

“Hờm… Ah-yoon. Đừng đùa như vậy nữa!”

Jo Ah-yoon.

Nghe thấy cô gọi tên thật của mình, Pink Deneb vội xóa nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt và nắm lấy tay cô với tất cả sự quan tâm.

“Sao vậy? Vẫn chưa quên được anh chàng đó à? Chị nên thử đi gặp vài anh khác đi…”

“Ah-yoon! Chị đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi!?”

Blue Sirius trả lời nghiêm túc hơn cả trước đây.

“Đó là lần đầu và cũng là lần cuối trái tim chị mở cửa. Chị sẽ không và không bao giờ quên anh ấy cho đến cuối đời.”

“… Tiền bối à! Đó không phải lỗi của chị đâu! Cũng không phải lỗi của ai cả.”

“Ah-yoon! Em có thể nói được câu đó với Han Jae-joong không?”

Khi Blue Sirius nhắc đến cái tên đó, cả hai chìm vào yên lặng. Deneb cũng có những ký ức khó phai với cái tên ấy. Sự vui vẻ gượng ép dần tan biến.

“Em có thể nói điều đó với anh ấy… người đã phải chịu biết bao đau khổ chỉ vì hẹn hò với chị không?”

Blue Sirius lắc đầu như muốn quên đi ký ức tồi tệ đó.

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi ngày cô đều sống trong day dứt như thể cả hai chỉ vừa mới chia tay ngày hôm qua.

“Thôi… đừng nói về chuyện này nữa!”

Khi bước vào bệnh viện, Blue Sirius vô thức siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô để giữ bình tĩnh. Dù là người đề nghị kết thúc chuyện đó, nhưng cô mới là người không thể quên được.

“… Chị tự hỏi giờ anh ấy sống như thế nào?”

“Tiền bối! Với số tiền chị đã gửi, hẳn anh ấy đã mở một cửa hàng nhỏ và sống yên ổn ở một nơi nào đó rồi. Chị phải lạc quan lên.”

“Đúng vậy, em nói đúng! Chắc chắn là vậy rồi. Nên như vậy…”

Sau khi đẩy Blue Sirius đang lo lắng vào phòng khám, Pink Deneb quyết định sẽ giết thời gian ở khu vực chờ đợi.

Trong thời gian đó, cô thản nhiên trò chuyện vời một người lạ mắt đang thấy không khỏe bên cạnh. Anh ta trông rất điển trai nhưng  ngoại hình lại không được chau chuốt. Tóc anh ta quá dài và rối. Râu mọc lởm chởm vì đã lâu chưa cạo. Có gì đó từ anh khiến cô cảm thấy vô cùng thân quen nhưng đã bị vẻ ngoài luộm thuộm ấy che mất.

Hoàn toàn không thể xem họ là một người được. Cô ấy nghĩ thế vì cô luôn mong người đó đang có một cuộc sống tốt.

Nên Pink Deneb gọi anh là Ajae (Ông chú). Trùng hợp thay, đó cũng là cách cô thường gọi người đó.

Kết quả khám cho thấy Blue Sirius không gặp vấn đề gì bất thường. Và Pink Deneb đón cô với tâm trạng nhẹ nhõm.

Khi họ gặp nhau, một giọng nói vang lên.

“Anh Han Jae-joong.”

Đó không phải một cái tên hiếm.

Có thể chỉ là ai đó trùng tên mà thôi.

… Hoàn toàn không phải vậy.

Người đàn ông tiều tụy đó đáp lại tiếng gọi từ quầy. Dấu vết trên khuôn mặt đó vẫn quá rõ nét trong ký ức của Blue Sirius dù đã qua bao năm tháng.

*****

“Jae-joong… phải không!?”

Nhíu chặt đôi mắt nhắm nghiền của mình, lãng phí biết bao tiền bảo hiểm của cha mẹ ở bệnh viện. Còn cô ấy!? Cô ấy đã gặp được người mình muốn gặp nhất. Nghe được giọng nói cô ấy muốn nghe nhất.

May mắn là, nhiệm vụ đến như đưa tôi một cái cớ để trốn đi. Thật đáng hoan nghênh.

“Đây hẳn là một nhiệm vụ chạy trốn.”

Chẳng có lý do để từ chối và tôi còn mong nó đến nữa là. Hơi bực mình khi nó tiếp tục hành hạ tôi sau khi nhận thấy cơ thể thằng này đã hồi phục được đôi chút. Nhưng tôi sẽ bỏ qua vì thời gian cũng không còn nhiều.

Sau khi hoàn tất thanh toán, tôi rời đi và giả vờ như không nghe thấy.

“Jae… Jae-joong! Đợi đã!”

Ngay lúc đó, Blue Sirius nắm lấy cổ tay của tôi. Hành động của cô ấy rất thô lỗ nhưng nỗi nhớ nhanh chóng ập đến làm tôi dần mất phương hướng. Một nỗi nhớ khó hiểu dâng trào chỉ vì một cái nắm tay.

[“Địa điểm đã được gửi thẳng vào não của ngài.”]

Tôi gạt tay cô ấy ra như để gạt đi nỗi nhớ vốn không phải của mình. Sau khi gạt tay, phần cổ tay dưới bộ đồ thể thao trở lên nóng ran.

Trong lúc đó, nội dung nhiệm vụ tiếp tục vang lên bên tai tôi.

[“Biến hình và cầm cự tại địa điểm chỉ định.”]

“… Seol… Hwa…”

Tôi giật mình trước những gì mình vừa nói. Tôi đã lỡ gọi tên cô ấy trong vô thức.

“Thật sự là anh sao? Han Jae-joong? Là anh đúng không?”

“À, ra là cô Yoon Seol Hwa đúng không? Tôi từng thấy cô rất nhiều lần trên TV. Sao cô lại có mặt ở bệnh viện? Phải rồi, cô đi cùng với Deneb sao? Ý tôi là cái cô đội mũ vừa nãy ấy. Được gặp cô ở đây quả là một bất ngờ.”

Chính xác! Cuộc đời luôn đầy những tình huống bất ngờ.

Chết tiệt!

Tôi nhìn quanh vì sợ chúng tôi sẽ khiến người khác chú ý.

May là mọi người không mấy quan tâm vì tưởng chúng tôi là người quen vô tình gặp nhau. Quả là may mắn khi tôi gọi cô ấy bằng tên thật.

Chỉ có mấy tên dị hợm cắm mặt vào màn hình 24/7 mới nhớ nổi tên thật của Ma pháp Thiếu nữ thôi.

“Jae-joong…? Sao anh lại như vậy? Sao anh là giả vờ không quen biết em? Là em đây mà! Yoon Seol Hwa đây! Chính miệng anh cũng đã gọi em như thế mà. Sao anh lại trông sợ hãi như vậy…?”

Tôi giả vờ không quen biết cô ấy. Tôi cũng mong rằng cô ấy hiểu và tỏ ra không quen biết tôi.

“Anh Jae-joong… Sao anh phải làm thế?”

“Xin lỗi!? Chúng ta quen nhau sao?”

Blue Sirius lại nắm chặt tay tôi. Tay cô ấy run nhè nhẹ làm tôi càng thấy có lỗi.

Bỗng trong đầu tôi hiện lên ký ức của Han Jae-joong. Tôi thấy Blue Sirius tím tái mặt mày khi nghe những lời nhục mạ ngay cả người lớn cũng không nhịn được.

Tôi không muốn thấy khung cảnh đó lần nữa. Cả Han Jae-joong cũng vậy.

“Xin lỗi! Dù cô có nói thế nào đi nữa, tôi thật sự không hề quen biết cô. Chắc cô đã nhầm với tôi với người đó.”

“Ah…!”

Tôi nhẹ nhàng tách bàn tay đang níu giữ lấy mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô ấy trông như ngừng thở. Mọi thứ như bị đóng băng. Thật là một khoảnh khắc lạ thường.

Nó thật ngắn ngủi nhưng vẫn đủ dài để tôi thấy niềm hy vọng và sự sợ hãi của cô ấy hóa thành nỗi tuyệt vọng trong chưa đầy một hơi thở.

“Tôi mong cô sẽ tìm được người đó.”

Đó là điều duy nhất tôi có thể nói.

Deneb, người đứng đằng sau quan sát nãy giờ cất tiếng thở dài. Tôi cũng muốn nói với cô ấy như thế. Nhưng tôi chẳng dám. Tôi sợ mình sẽ lỡ làm vết sẹo trong lòng Blue Sirius càng sâu thêm.

Ầm-

Ngay lúc đó, tường bệnh viện sập xuống.

Tiếng người la hét chói tai và một con quái vật bằng đồng dần hiện ra sau làn khói. Những bánh răng đồng trên ngực và vai nó xoay tròn. Hơi nước bốc ra từng những cái ống khói sau lưng nó.

Nồng độ ánh sao trong cơ thể nó rõ ràng không thuộc về hạng tép riu. Ánh sao xuyên qua làn hơi nước vô cùng chói mắt. Đây là con quái vật cấp A được Libra tạo ra.

Tôi dùng nó làm cái cớ để thoát đi như thể mình đang chạy trốn.

“…! Tiền bối!”

“Ch-Chờ đã. Đừng đi Jae-joong. Nơi nay hiện rất nguy hiểm. Đừng chạy trốn một cách bất cẩn như thế… Á!”

Con quái vật ném hàng ghế tôi vừa ngồi. Vô tình nó lại trúng chỗ tôi vừa đứng làm Blue Sirius không thể chạy theo tôi.

[“Gửi lại địa điểm cần tới.”]

“Ờ, cảm ơn.”

Libra đã bắt đầu tấn công. Paradox không hề nói sai.

“Cái nơi này là ở đâu cơ?”

Không phải đánh bại mà chỉ cần tới nơi nhiệm vụ đưa và và cầm cự? Tôi nghĩ là tôi đoán được sơ sơ mình phải làm gì rồi.

*****

[“Không chỉ ở bệnh viện Công giáo! Một trường trung học phổ thông cũng đang bị tấn công.”]

[“Một con quái vật nữa được phát hiện gần một ngân hàng. Nó giống với con ở bệnh viện và con xuất hiện ở trường trung học phổ thông.”]

[“Nhà trẻ!? Chúng định tấn công nhà trẻ! Lũ quái vật đáng chết…”]

[“Thêm một con nữa vừa xuất hiện gần trường tiểu học. Ch-Chúng ta phải làm gì đây…?”]

[“Quái vật cũng xuất hiện ở viện dưỡng lão. Yêu cầu hỗ trợ!”]

“Có bao nhiêu tên đang ở ngoài kia vậy?”

Red Vega thầm than trong sự bất ngờ.

Ma pháp Thiếu nữ có thể Nghe thấy linh vật của nhau dưới sự kiểm soát của linh vật trung tâm: Kì lân.

Sự kết nối này giúp các Ma pháp Thiếu nữ phản ứng nhanh chóng.

Với Red Vega, nghe thấy yêu cầu hỗ trợ từ linh vật không phải một điều lạ.

Nhưng tình huống hiện tại rất đặt biệt.

Việc bùng phát phát yêu cầu hỗ trợ từ nhiều địa điểm thật sự rất hiếm.

Hơn thế, không như bình thường, chúng đều là quái vật cấp A.

Những con quái vật cỡ này chỉ có sức mạnh của một nửa cho đến một ngôi sao và chỉ cần một Ma pháp Thiếu nữ là có thể tiêu diệt chúng. Nhưng vì lý do an toàn, các Ma pháp Thiếu nữ thường chiến đấu theo một đội.

Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, kiểu chiến đấu ăn chắc như vậy hoàn toàn không thể triển khai được. Vì chúng tản ra nhiều nơi và đều mạnh như nhau. Họ buộc phải chia ra từng người đến từng địa điểm báo xuất hiện quái vật.

“Mục tiêu toàn là những nơi công cộng…”

Red Vega nghiến răng vì tên nào đó đã chọn địa điểm tấn công vô cùng thâm hiểm.

Nơi cô đang tới chính là trường trung học phổ thông.

Trên giấy tờ thì cô vẫn đang học ở đây, nhưng thực tế thì cô đã gần như bỏ học một nửa. Cô quá bận để có thể đến lớp. Mỗi khi quái vật xuất hiện, cô đều phải nghỉ học.

Trong đầu của cô đã nghĩ đến việc bỏ học và tham gia kỳ thi CSAT.[note82084] 

“Như sao chổi đỏ lao vào tim bạn!”

Red Vega bắt lấy cột đèn đường bị quái ném vào nhóm học sinh đang la hét.

“Red Vega có mặt! Mấy bạn học này ổn chứ!”

Red Vega kiểm tra lướt qua những người bạn học cũ khi cô ném cột đèn đi.

Cô thường dùng cách nói rất lịch sự để tạo khoảng cách với những người bạn học cũ mình quý trọng.

“Ah… Ah-hee!”

“Hãy mau chạy đến trung tâm lánh nạn!”

“Cảm ơn cậu!”

Những người được cứu bày tỏ sự biết ơn sâu sắc trước khi rời đi. Điều đó khiến tâm trạng Red Vega thấy khá hơn.

Thật may, vẫn chưa có thương vong nào.

Những lời thì thầm khó nghe bỗng lọt vào tai cô.

“… Sao lại là cô ấy?”

“Vậy cô ấy là người họ nói sẽ đến trường cứu chúng ta? Không phải cô ấy đã bị đánh bại rất nhiều lần gần đây?”

“Này! Cô ấy nghe thấy bây giờ! Rời khỏi đây thôi.”

Sự cảm kích của họ chẳng thể nào che giấu được nỗi thất vọng len lỏi trong đó.

“Không sao!”

Red Vega tự động viên chính mình.

“Tôi đáng bị như vậy! Nên đừng để bị thương nhé mọi người!”

Sự nhiệt tình được cô ấy bọc trong nắm đấm lửa cháy rực. Làm tăng thêm sức mạnh ánh sao của cô ấy.

“Nào, Đến đây!”

[“Quái vật xuất hiện ở gần trường đại học.”]

Một yêu cầu hỗ trợ nữa được đưa ra.

[“Không phải quái vật cấp A… Là cấp S! Con quái vật chòm sao Thiên Bình!”]

“…Hả!?”

[“Blue Sirius hiện đang chiến đấu.”]

[“Pink Deneb hiện đang chiến đấu!”]

[“Whit Dabih đang… đang… đang chiến đấu!?”]

Những phần hồi của các linh vật còn lại cũng đều cho thấy các Ma pháp Thiếu nữ đang bận đối phó quái vật.

“Vậy… không ai có thể đến đó sao?”

Red Vega cảm thấy tim mình nặng trĩu. Các Ma pháp Thiếu nữ khác cũng như vậy.

Cảm giác tội lỗi vì bản thân quá yếu không thể nhanh chóng tiêu diệt con quái vật trước mặt. Ai đó có thể sẽ chết và gánh nặng trong lòng họ càng nặng thêm.

“Tất cả tại mình… quá yếu?”

Cô không hề đổ lỗi cho ai cả. Cô chấp nhận nó như tội lỗi của mình.

Đột nhiên, cô nhớ lại lời con quái vật đó nói với cô trong lần chạm trán đầu tiên.

❝Thật đáng thương!❞

Cô không thể quên ánh mắt của con quái vật đó. Ánh mắt như nhìn một sinh vật yếu đuối và đáng thương hại.

Rắc rắc-

Red Vega nghiến răng và ngọn lửa trên tay cô càng dữ dội. Cô lao về phía con quái vật.

“Không! Mình sẽ nhanh chóng đánh bại con quái vật này và tới nơi đó!”

Khi cô đưa ra quyết định ấy, giọng nói của linh vật lại vang bên tai.

[“…Thêm một con quái vật khác xuất hiện tại trường Đại học!”]

[“Nó là quái vật nhóm sao Bắc Đẩu!”]

“Cái gì?”

[“Thiệt hại đang được tính toán dựa trên báo cáo và CCTV”]

“Bao nhiêu? Tôi cần con số thực!”

Ầm-

Ngay lúc nấm đấm lửa của cô tàn phá có thể con quái vật bằng đồng, giọng nói đó vang lên lần nữa.

[“Số người bị thương là 12. Số người tử vong là 0.”]

Ghi chú

[Lên trên]
Kỳ thi CSAT giống với thi Đại học bên mình
Kỳ thi CSAT giống với thi Đại học bên mình