Sau khi nôn ra mọi thứ mà tôi đã ăn cùng Red Vega tối qua, tôi vẫn tiếp tục nôn ói dù bao tử đã không còn gì. Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể nhưng điều đó cũng tốt.
Sau khi nôn mửa một lúc lâu thì tôi cũng đã lấy sự tỉnh táo.
Sau đó, tôi đến ngân hàng như đã lên kế hoạch trước đó. Rút kinh nghiệm từ sai lầm trước, lần này, tôi chọn một ngân hàng cách xa khỏi nơi mình mất kiểm soát và thật may là nó vẫn mở cửa.
Khi kiểm tra tài khoản, tôi phát hiện có ba tài khoản đứng tên mình. Một cái là tài khoản hiện tại của tôi – tài khoản hộ nghèo chỉ có 38 won. Hai tài khoản còn lại có số dư kha khá nhưng tôi cảm thấy rất không thoải mái nếu dùng chúng.
‘Nhìn vào lịch sử giao dịch, đây hẳn là tiền bảo hiểm của bố mẹ anh ấy…’
Tôi nhớ là Han Jae-joong đã mất cả bố lẫn mẹ bởi vì quái vật.
Anh ấy không hề chạm vài một đồng nào vì cảm thấy tội lỗi.
Nhưng giờ tôi đâu còn lựa chọn nào khác. Đây không phải lúc để tỏ ra ủy mị. Tôi quyết định rút số tiền tiết kiệm quý giá này.
‘Mình sẽ quyên góp cho một tổ chức từ thiện dành cho trẻ em bị quái vật ảnh hưởng sau này.’
Để kiếm tiền, tôi phải sống cái đã.
Cắn răng đè nén cảm giác tội lỗi, tôi rút hết tiền từ tài khoản đó.
Tài khoản còn lại thì số dư vượt quá số tiền bảo hiểm. Nhưng nguồn gửi từ đâu thì tôi không rõ.
Ai đó luôn đều đặn chuyển một lượng tiền vào tài khoản ấy hàng tháng như kiểu bị ám ảnh vậy.
Nó khiến tôi hơi sợ nên quyết định không đụng vào số tiền đó.
Bạn không bao giờ nên đụng vào tiền không rõ xuất xứ.
Sau đó, tôi kích hoạt một con điện thoại rẻ tiền chỉ có chức năng bắt sóng tuy hơi chập chờn.
Dù sao thông số hiệu năng không có tí tác dụng gì với tôi cả. Tôi chỉ cần một thứ có thể nghe gọi. Vì phải tránh xa internet nên thứ này với tôi hiện tại là tốt nhất rồi.
Tôi định thuê một căn hộ nhưng vì quá kiệt sức. Nên tôi đã ngủ ở phòng tắm hơi.
Đêm đó, cơn sốt của tôi tăng cao và phải nhập viện cấp cứu.
*****
“Mình tiêu rồi…”
Tôi lẩm bẩm trong khi lấy tay chạm vào vết truyền dịch trên cánh tay còn lại. Phòng cấp cứu đắt lắm! Tiền lại bị lãng phí rồi. Tiền bảo hiểm không nên bị tiêu một cách bất cẩn thế này. Chết tiệt!
Giờ tôi đã hoàn toàn hiểu sao chiếc thắt lưng lại cảnh báo tôi. Ngay cả trong trạng thái biến hình, có được thể chất vượt xa nhân loại, cưỡng ép bản thân quá mức vẫn đem lại hậu quả nặng nề.
Sự thật đó càng thêm rõ khi tôi nhìn vào đôi chân quấn đầy băng và nẹp của mình.
Từ cuộc gặp gỡ với bọn Paradox rồi lại tới đối đầu với các Ma pháp Thiếu nữ.
Sử dụng Thất Tinh Bộ Cước vốn đã tạo áp lực rất lớn lên chân. Tôi đây lại còn dùng rất nhiều lần. Vết thương cứ thể tệ càng thêm tệ. Cả đầu tôi cũng vẫn còn thấy đau đây.
Do cơn đau mà tôi cũng chẳng thể ngủ ngon. Dù đang ngồi trên băng ghế chờ tại bệnh viện, mắt tôi nhíu chặt không mở nổi.
Trong tầm nhìn mơ màng vì cơn buồn ngủ, như mặt trăng bị sương mù che mất, tôi thấy thắt lưng lởn vởn bên cạnh mình. Nó đã yên lặng như vậy kể từ lúc sáng nay. Thật thoải mái khi không có thông báo nhiệm hay lệnh biến hình nào.
Vậy hệ thống nhiệm vụ chỉ giới hạn ở mức độ tôi có thể xử lý thôi sao?
Khi cơ thể tôi đang rất tệ, thắt lưng trông khá ảm đạm như nó đoán được tôi không có đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
‘Nếu mày có khả năng phán đoán, thì bình thường mày nên kiềm chế lại chút đi.’
Tôi thấy phát bệnh khi nghĩ tới việc âm thanh nhiệm vụ làm phiền mình giữa đêm nhiều đến mức chẳng thể an giấc.
‘Loạn quá…’
Đã là ngày thứ ba kể từ khi tôi đến thế giới Ma pháp Thiếu nữ: Thời kỳ hoàng kim. Mà đã hơn một ngày trôi qua rồi nên giờ là ngày thứ tư thì phải?
Vẫn không nhà cửa, không nghề nghiệp. Trở thành kẻ địch của cả Paradox và Ma pháp Thiếu nữ. Và dành cả đêm ngày thứ ba trong phòng cấp cứu.
Tôi thật đáng thương!
Ngả người ra ghế, tôi kiềm nén sự phẫn nộ và ưu thương cho cái cuộc đời éo le của mình. Chỉ trong bốn ngày, tôi đã phải đối mặt với vô số tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi không một người lính sinh ra để chiến đấu. Trước tình trạng của mình, tôi quyết định cười thay vì thở dài. Ít ra cười có thể đem lại may mắn.
“Libra…”
Theo lời Paradox nói, Libra sẽ bắt đầu hành động. Con quái vật màu vàng kim lang thang trong thế giới để tìm ra cái gọi là hy sinh xứng đáng.
Điều này có nghĩa khó khăn thật sự đã bắt đầu.
Điều này không đáng để ngạc nhiên vì Libra là người bắt đầu hành động theo Paradox trong cốt truyện gốc.
Nhưng, vì sự xuất hiện của tôi, hắn sẽ chuẩn bị cẩn thận hơn.
Hắn có thể không chỉ nhắm vào các Ma pháp Thiếu nữ mà thậm chí còn xem cả tôi là vật thí nghiệm.
‘Thật phiền phức!’
Có những thứ tôi không thể biết trước được cho đến khi nó xảy ra. Không có thời gian cho những suy nghĩ vô dụng, tôi vỗ trán để đầu mình nhẹ bớt.
Tôi nhìn lên. Ở rìa tầm nhìn của mình, tôi thấy một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp luôn hăng hái hoạt động lợi ích của người dân, cung cấp họ tin tức từ những nơi xa xôi. Nhưng với tôi, chiếc hộp đó còn đáng sợ hơn cả chiếc hộp Pandora.
Nó là một chiếc TV.
Tôi cảm thấy ghét bản thân vì làm quá một điều nhỏ nhặt như vậy. Điều đó thật mệt mỏi. Sao tôi phải chịu đựng chấn thương tâm lý không phải của mình?
Tôi cố gắng nhìn chằm chằm nó. Quyết tâm không bị khuất phục bởi chấn thương tâm lý.
[Ngày hôm quá, một quái vật cấp S đã xuất hiện dưới phố…]
Họ đang nói về tôi.
Ngay lập tức, cơn chóng mặt ập đến. Tay tôi run lên dự dội, nhiệt độ cơ thể hạ xuống và mồ hôi tuôn ra như suối. Nó không đơn thuần là sự sợ hãi. Nó là một căn bệnh tâm lý đã được y khoa xác nhận.
Nhưng tôi vẫn đối mặt với nó. Sống trong một xã hội hiện đại, tôi không thể tránh những phương tiện truyền thông mãi được. Nên tôi phải đối mặt với nó bất kỳ lúc nào có thể để sớm vượt qua căn bệnh này.
Cơ thể tôi đã rất tàn tạ rồi, chịu thêm đau đớn tinh thần không thể làm nó tệ hơn được. Tốt nhất là nên đau hết một lần rồi thôi.
[Người dân bày tỏ sự lo lắng…]
Nội dung tin tức rất đơn giản. Ma pháp Thiếu nữ bị quái vật đánh bại khi đang truyền hình trực tiếp và khiến người càng thêm lo sợ. Khá dễ đoán.
Con người đôi lúc sẽ thua vì không ai có thể thắng mãi. Nhưng không ai đề cập việc họ đã mạo hiểm mạng sống. Chỉ toàn là những lời nói suông nhằm tạo ra những tin đồn thất thiệt và đề xuất những biện pháp phòng chống quái vật nửa vời.
Toàn hình ảnh về những tòa nhà đổ nát và những Ma pháp Thiếu nữ đang bất tỉnh. Một vài đoạn phỏng vấn người dân đang lo sợ và một cuộc họp của những người tự xưng mình là nhà phê bình Ma pháp Thiếu nữ.
Tất cả thật tởm lợm.
Họ đã chiến đấu hết mình và liều mạng để bảo vệ người dân. Lý do họ không thể tập trung vào tôi là vì còn phải chủ ý đến người dân sơ tán.
“Hầy…”
Nếu tôi còn tiếp tục tập trung vào TV nữa chắc có tâm trí và cơ thể sẽ hư mất. Tôi hạ thấp tầm mắt nhưng đầu vẫn quay mòng mòng và bụng lại bắt đầu quặn lại. Có lẽ vượt qua chấn thương tâm lý vẫn còn quá sớm với tôi.
“Xin lỗi… anh có sao không?”
Sắc mặt của tôi hẳn phải rất tệ mới khiến một người lạ quan tâm đến vậy. Ừm, với vẻ hốc hác và tiều tụy này thì cũng không lạ.
Tôi vẫy tay ra hiệu cho người lạ mặt là mình vẫn ổn.
“Tôi… ổn. Chỉ là có chút hoảng… Hả!?”
Người trước mắt tôi đây là một người tôi không thể ngờ sẽ xuất hiện.
Vẻ mặt bối rối hiện lên sau lớp khẩu trang. Đôi mắt hồng hơi nhíu sau cặp kính đen. Mái tóc pha hai màu hồng đen xõa ra dưới lớp mũ. Đôi khuyên tai sặc sỡ và lớp trang điểm đậm. Vẻ ngoài rất trưởng thành nhưng cô ấy hơi thấp bé và đáng yêu.
Không thể sai được.
“Pink Deneb… ô!?”
“Suỵt! Đừng nói ra tên tôi. Anh không thấy tôi đang mặc gì à?”
Pink Deneb, một trong những Ma pháp Thiếu nữ có mặt tại trận chiến hôm qua.
Cô ấy sợ hãi bịt miệng tôi lại và nhìn xung quanh. Mũ, khẩu trang và kính râm. Rõ ràng cô không muốn mọi người biết mình ở đây. Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tôi vẫn hơi sốc. Cả người đông cứng lại như phía trước mình là một con sư tử. Sao một người như cô ấy lại ở đây? Tâm trạng của tôi đã rất tệ sau khi xem tin tức rồi.
Tim tôi thắt lại vừa do cơ chế phòng vệ của cơ thể vừa do bản thân cảm thấy tôi lỗi.
Tỏ ra bình tĩnh trước một người vừa bị bản thân đánh tơi tả hôm qua cần nhiều sự gan góc hơn tôi tưởng.
Giống như khi còn ở trường trung học cơ sở vậy. Lúc đó, hẳng có gì ngoài những kí ức tệ hại.
“Vậy anh ổn chứ? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
“Không, tôi ổn! Chỉ cần ngồi nghỉ một chút là được.”
Chúng tôi thì thầm với nhau như đang trao đổi chuyện bí mật.
“Tôi có kinh nghiệm đối phó với tình trạng này rồi… Tôi hoàn toàn ổn.”
“Là vậy sao!? Thật tốt quá!”
Cách nói chuyện của cô ấy khá kì lạ khi dùng có ngôn ngữ thông thường lẫn ngôn ngữ trang trọng. Cô ấy dùng kính ngữ khi mới bắt chuyện với người lạ là tôi. Nhưng khi phát hiện mình đang nói chuyện với một người trẻ cùng độ tuổi, cô ấy bỗng trễ nên tự nhiên hơn. Sự thay đổi đột ngột này làm tôi hơi rối não.
“Không cần phải nói kiểu trang trọng vậy đâu.”
“Thật!? Vậy của anh cũng phải thế!”
“Không được đâu! Nó có hơi…”
“Này! Nếu vậy thì chỉ có tôi là người duy nhất bất lịch sự ở đây sao?”
“Được rồi! Tôi cũng sẽ không dùng kính ngữ.”
Cô ấy nhỏ tuổi hơn và với tôi thì không dùng kính ngữ không phải vấn đề lớn. Tôi cười lấy lệ và cúi đầu xuống. Sau khi xem tin tức lúc nãy thì tôi không còn sức để ngẩng đầu lên.
“… Thật thảm hại! Đúng không!?
“Gì cơ? Ý tôi là cô đang nói về điều gì vậy?”
“Phụt… có gì đâu mà phải sửa. Như anh đã thấy trên TV đó, chúng tôi đã bị đập cho tơi tả.”
Chuyện này không khác gì đang ngồi trên đống lửa cả. Tôi thật sự chỉ muốn trốn ngay lập tức. Sao tôi có thể đối mặt với cô ấy khi người khiến cô và các Ma pháp Thiếu nữ khác bị người dân chỉ trích lại chính là tôi?
Tôi thật sự cảm thấy có lỗi nhưng tôi không hề hối hận.
Nếu tôi không làm như vậy, chúng tôi không có ngồi nói chuyện như bây giờ. Việc tạm thời bị đánh bại đã làm giảm danh tiếng của họ nhưng điều đó là cần thiết.
Nên tôi không hối hận và càng không có quyền cảm thấy như thế.
“Một trong những hậu bối của tôi đã rất rất buồn… cô bé đã khóc rất nhiều vì lại bị đánh bại… A! Tôi không thế đâu. Dù sao, tôi cũng đã quen với việc thua…”
Pink Deneb tự ngắt lời mình bằng một nụ cười khó xử.
“Ha ha, xin lỗi. Tôi không nên nói những thứ nhảm nhí như vậy với một người mới gặp. Anh làm tôi nhớ tới một người quen… và cảm thấy có chút bối rối… Con dở hơi này! Sao lại nói những điều như thế với người bệnh vậy hả?”
“…”
“… Anh chắc cũng cảm thấy lo lắng nhỉ?”
Cô ấy đứng lên khỏi ghế và nhìn xuống tôi.
Khi cô ấy hỏi tôi, Pink Deneb cũng lộ ra sự lo lắng ấy. Lời nói của cô ấy như đang tìm kiếm sự công nhận.
“Không cần lo lắng đâu! Dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ không bao giờ để chúng làm hại người dân như anh. Mà… có khi chúng tôi sẽ lại bị đánh bại lần nữa. Anh không tin cũng không trách được…”
“Tôi tin cô!”
Không chỉ người dân cảm thấy lo sợ.
Anh hùng cũng cảm thấy như vậy.
Cô ấy cũng là con người, cũng là một người dân… chỉ là hơi đặc biệt một chút thôi.
“Cô chắc chắn sẽ thắng!”
“Hi… anh quả là một người kì lạ mà! Cảm ơn vì đã nói một điều dễ thương như vậy. Tôi thật sự rất vui khi nghe nó.”
Cô ấy cười khúc khích rồi rời đi. Có lẽ vì là một Ma pháp Thiếu nữ, Pink Deneb không hề gặp khó khăn khi giao tiếp với người lạ. Nhưng mà, giống cô ấy đang than vãn hơi là nói chuyện…
Với những gì tôi đã làm và sự ngưỡng mộ tôi giành cho cô ấy, tôi cũng không thật sự thấy phiền.
Thật may là cô ấy rời đi trước. Như vậy, một quan hệ giữa tôi và cô ấy sẽ như chưa từng bắt đầu.
Đấy mới là chuyện tốt.
Một cuộc nói chuyện ngắn ngủi không thể xem là mở đầu cho một mối quan hệ được. Việc nghĩ rằng chỉ vì trao đổi vài lời ở bệnh viện là có thể quen được người ta thì rõ ràng bạn đang quá tự cho là đúng rồi.
“Han Jae-joong?”
“Vâng.”
Tôi đứng lên khi nghe tên mình được gọi từ quầy.
“… Han Jae-joong?”
“Ôi trời ạ! Tôi đã đúng! Thật sự đúng là anh!”
Khi tôi nghĩ kỹ lại.
Tại sao Pink Deneb lại ở bệnh viện? Kể cả khi bị thương từ cuộc chiến hôm qua, tôi và các Ma pháp Thiếu nữ đều sẽ hồi phục rất nhanh.
Chúng tôi không hề bị thương quá nặng khiến bản thân phải nằm trong phòng cấp cứu.
Vậy cô ấy đang chờ ai?
Ai trong số Ma pháp Thiếu nữ thường xuyên đến bệnh viện?
Trong số các Ma pháp Thiếu nữ, ai là người Blue Sirius phụ thuộc vào nhất?
“Jae-joong… oppa!?”
Cuộc sống là tổ hợp của sự phù phiếm và sự kỳ lạ.
Tại sao tôi luôn gặp chính xác những người mình không hề muốn gặp?
[“Đang tạo nhiệm vụ.”]
… Và nghe những thứ mình chưa bao giờ muốn nghe?
Thật sự tồn tại định luật Murphy sao? Vận rủi xoay vần như ngày và đêm của một hằng tinh.
Họ luôn nói đây chỉ là do trí nhớ có chọn lọc. Nhưng sau khi trải quan bốn ngày đen đủi, tôi thật sự nghĩ định luật đó tồn tại.
Lờ đi giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi im lặng trả tiền viện phí.

