WN

Chương 11 - Tôi xin lỗi, nhưng camera thi hơi…

2025-10-07

1

Bầu trời là lãnh thổ của Ma pháp Thiếu nữ. Điều này không sai.

Trừ khi có năng lực đặc biệt, quái vật không thể bay. Ngay cả tôi bây giờ cũng phải dựa dẫm vào chiếc mô tô. Với quái vật, bầu trời chính là điểm yếu.

Nhưng có khá nhiều lý do Ma pháp Thiếu nữ phải chiến đấu trên mặt đất.

Thứ nhất, chiến đấu trên không rất khó và tiêu tốn cực nhiều năng lượng phép thuật như ném đồ ăn cho một con hà mã đói.

Thứ hai, họ phải nhanh đánh bại bọn quái vật trên mặt đất.

Nếu bọn quái vật lờ đi Ma pháp Thiếu nữ và tấn công người dân mới là mục tiêu của chúng. Ma pháp Thiếu nữ có thể đưa ra lựa chọn khác sao? Họ buộc phải xuống thôi. Dùng phép thuật tấn công từ trên không ở khoảng cách xa cực kì kém hiệu quả.

Bỏ qua những điều đó thì, bầu trời đúng thật là dành cho Ma pháp Thiếu nữ.

Không thể di chuyển tự do như họ, tôi bị trói chặt với chiếc xe này.

Tôi thật sự giống một con chuột trong chiếc bẫy.

“Vậy thì, chúng ta nên xử lí tên quái vật khốn khiếp này thế nào đây?”

“Đừng quá tự tin, Deneb! Con quái vật này cực kỳ mạnh.”

“Tự tin rất là cần thiết trong một trận chiến đấy! Vega, giờ hãy mạnh dạn lên nào!”

Tôi vừa nói vừa quan sát ba cô nàng Ma pháp Thiếu nữ đang thảo luận cách xử lý mình.

“Các cô phạm một sai lầm?

“Sai lầm!?”

Red Vega đáp lời. May quá! Có thể câu thêm chút thời gian.

“Tôi không phải quái vật!”

“Vậy ngươi là gì?”

Câu trả lời quá rõ ràng.

“Tôi là con người.”

“Ồ… Ngươi không nghĩ điều đó thật vô lý khi nói ra sao?”

Red Vega nghĩ ngợi một chút trước phản bác ngay sau đó.

Đúng vậy. Ngay cả tôi cũng thấy nó vô lý. Bay trên trời bằng xe đạp, mặc một bộ giáp y chang quái vật và dùng sức mạnh ở cấp độ chòm sao.

Với những người không quen với kiểu siêu nhân biến hình, tôi không khác gì một con quái vật với vẻ ngoài đáng sợ.

Ai mà lại đi tin tôi là con người?

“Thật là, không phải mới lúc nãy ngươi còn nói là không muốn trò chuyện sao?”

“Tôi nói tôi không muốn nói chuyện với cô, Blue Sirius. Nhìn cô thật khó ưa nên tôi rất cảm kích nếu cô không trò chuyện với tôi.”

Với Deneb và Vega ở đây, Altair sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho Tam giác mùa Hạ. Thật trơ trẽn khi Sirius chen chân vào.

Deneb thấy chuyện này khá giải trí và bật cười thành tiếng

“Ah… nghe thú vị đậy! Vậy ngươi là con người? Chứng minh cho chúng ta xem.”

Cô ấy đột nhiên thay đổi thái độ và xua tay. Dù nhìn giống một đứa trẻ hư hỏng, tôi biết cô ấy rất tốt bụng. Đó là lý do cô ấy trở thành một Ma pháp Thiếu nữ.

Bằng chứng.

Trong sự ngờ vực của họ, tôi cần phải cung cấp một thứ giúp củng cố niềm tin cho họ.

Sự nghi ngờ của họ rất hợp lý. Không phải chỉ vì tôi bây giờ nhìn giống quái vật hay vì tôi tấn công Red Vega trong ngày đầu tiên.

Gốc rễ chính là lịch sử giữa Ma pháp Thiếu nữ và quái vật.

Lịch sử về niềm tin và sự phản bội củng cố cho sự hoài nghi này.

Trong quá khứ, không phải Ma pháp Thiếu nữ nào cũng thù ghét quái vật.

Một số còn ủng hộ việc chung sống hòa thuận giữa quái vật và con người và muốn xây dựng tình bạn giữa con quái vật với chúng.

Mục tiêu hiển nhiên là những quái vật cấp S vì chúng có thể sử dụng ngôn ngữ và trong khá giống con người.

Trong một tháng, chúng chỉ gây những vấn đề như trộm cắp hay phá hoại tài sản mà không gây hại thật sự đến ai. Cho thấy tiềm năng khá tốt. Nhưng khi một con nhận ra được nó đã trở nên khá thân thiện với Ma pháp Thiếu nữ quan tâm đến nó. Nó đã ra đường và giết ba trăm người.

Mục đích là để xem loài người có thể vị tha đến đâu với người họ yêu mến.

Đây không phải trường hợp duy nhất. Rất nhiều Ma pháp Thiếu nữ muốn xây dựng mối quan hệ hòa bình với quái vật đều chỉ nhận lại sự phản bội.

Sau cùng, tình bạn với quái vật trở thành điều cấm kỵ với Ma pháp Thiếu nữ.

Dù có trông thân thiện thế nào thì đó cũng chỉ do chúng cảm thấy loài người là những công cụ hữu ích cho việc tìm hiểu của chúng.

Chúng không hề cảm thấy hối hận khi giết chóc và phá hoại.

Chúng về cơ bản là những sinh vật khác biệt.

Mặc cho một số có nguồn gốc từ con người, nhưng quái vật vẫn thiếu một cái gì đó khác.

Sự hoài nghi của họ rất bình thường.

Hiển nhiên họ sẽ không tin những điều tôi nói.

Tôi có một cách rất đơn giản để đạt được niềm tin ấy.

Tôi có thể đặt tay lên thắt lưng để hủy biến hình.

Tôi có thể cởi bỏ mặt nạ ngay tại đây cho họ thấy gương mặt thật của mình. Chứng minh tôi không khác gì với họ.

Tất nhiên, cho thấy hình dạng tôi không khác gì con người không thể xóa bỏ hết sự nghi ngờ.

Tuy vậy, con người vẫn sẽ trở nên mềm lòng với những thứ họ gần gũi. Cho nên, vẫn có thể đưa chuyện này thành một cuộc thảo luận hòa hoãn…

Vấn đề là…

‘Chết tiệt!’

Tay tôi quá run để có thể hủy biến hình.

Tôi phải đánh bại quái vật một cách bắt buộc bởi vì nhiệm vụ.

Nhưng để làm điều này một cách hợp pháp, tôi cần có giấy phép giống của Ma pháp Thiếu nữ.

Thế giới này có một nguyên tắc: anh hùng phải tiết lộ danh tính thật của mình.

Ai là lại đi giao phó mạng sống và tiền thuế của mình cho một người không rõ mặt mũi cũng như dự định! Đó không phải là lý do tại sao pháp luật cấm hành vi xử lý tư nhân – vì không muốn để những cá nhân không thể kiểm soát đi chệch hướng sao?

Nó không phải vấn đề duy nhất.

Blue Sirius đang ở đây. Tôi thật sự nên tiết lộ rằng kẻ thù vừa mới xuất hiện đây chính là tên bạn trai cũ đã chia tay cô ấy theo một cách siêu tệ hại sao? Chuyện đó sẽ điên lắm!

Hơn thế, trước đây cô ấy từng vướng vào rùm beng về chuyện thiên vị. Nếu tôi lộ mặt, cô ấy sẽ bảo vệ tôi vô điều kiện. Tôi không muốn cô ấy bị chỉ trích một lần nữa.

‘Tôi nên làm gì đây…’

Vấn đề lớn nhất là cơ thể này không thể xử lý được.

Thử tưởng tượng những phản ứng tiêu cực của bọn họ, chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ trở nên hoảng loạn và nổi điên như một con quái vật.

[“Ngài đang quá gần Blue Sirius. Cảnh báo! Đây có thể được xem là không tuân theo nhiệm vụ.”]

Phải rồi! Còn nhiệm vụ nữa!

Nhiệm vụ hiện tại của tôi không hề có ý cho phép tôi trò chuyện thân thiện với ai.

‘Bỏ chuyện giải thích thôi. Mình cần phải chạy trốn.’

Nếu không tôi chết chắc! Nghe theo chiếc thắt lưng, tôi bỏ tay ra khỏi nó và nắm vào tay lái mô tô và đổi hướng. Tôi nhắm thẳng xuống. Xuyên qua những đám mây theo chiều thẳng đứng.

“W-hao! Tên đó trốn kìa!”

“Tôi đã bắt đầu tin hắn! Những lời đó đều là dối trá sao?”

“Hắn hẳn đang rất bối rối khi nhớ lại khoảng thời gian còn là con người. Đuổi theo!”

Nếu trước và sau đều bị chặn, phóng thẳng xuống. Dù sao đây không phải bộ chiến. Đây là không chiến.

Gió tát vào mặt tôi như tường gạch, làm tôi thấy thật khó thở. Không dám tăng tốc vì sợ sẽ đâm thẳng xuống đất, tôi để xe chạy ở tốc độ bình thường.

Tất nhiên họ ngay lập tức đuổi kịp.

Ngay khi Red Vega tung đòn đá ở phía bên cạnh. Tôi thắng lại và khiến chiếc xe ở cao hơn vị trí của họ.

Vút-

Cú đá bọc trong màn lửa vụt qua chỗ tôi vừa ở.

“Ôi không!”

“Cô bị điên à? Nếu tôi rơi từ đây, tôi sẽ đâm sầm xuống thành phố! Người dân chắc chắn sẽ bị liên lụy. Cô đang nghĩ cái quái gì vậy.”

Pink Deneb khịt mũi trước lời tôi nói.

“Hmm? Đe dọa sao? Không hiệu quả đâu. Ta đã thả những con quả hồng của mình xuống dưới. Mọi người sẽ di tản hết khi thấy chúng. Không có người dân nào nếu ngươi rơi xuống đó đâu!”

Blue Sirius trả lời tôi.

“Đúng vậy, nữ thần may mắn đứng về phía bọn ta.”

Ở ngay phía sau tôi.

Tôi cảm nhận được một lượng sức mạnh phép thuật lớn đang được ngưng tụ. Nhiệt độ phía sau giảm đi rõ rệt. Bên phải là sức nóng dữ dội. Còn bên trái là những âm thanh sắc nhọn của cánh chim.

“Bây giờ bọn ta không còn điều gì lo lắng khi thả ngươi rơi tự do xuống dưới.”

“Ồ! Kỹ năng kết hợp!? Tôi đã luôn muốn thử nó!”

“Haha, phải! Chuyện này thật thú vị!”

Vào lúc đó, tôi đang cố chuyển tay lái sang một hướng khác những đã quá trễ.

“Hãy chết dưới cái lạnh của màu xanh!”

“Ngươi đã chuẩn bị để biến thành tro chưa?”

“Ăn uống, nhảy múa và ca hát… ngươi thích cái nào?”

Tuyết Hoa Nhất Đạo.

Nhất Đạo⋆Hỏa Âm.

Vũ Ô Thì Chạng Vạng.

Một đòn tấn công mạnh mẽ có thể đóng băng mọi thứ trên đường đi của nó.

Một cú đấm không thể đoán trước mang theo tiếng gầm dữ dội của lửa.

Những con quạ hồng thắm như nhuộm màu hoàng hôn đang dang cánh nhảy múa theo một vũ đạo nào đó.

Tất cả đều nhắm vào tôi.

Không còn đường thoát! Tôi chỉ có thể chọn ăn đòn.

Cwang-

Một âm thanh vang dội có thể nghe thấy dù là ở mặt đất bên dưới. Những đám mây xung quanh bị xé toạc và tản đi hết. Như pháo hoa, những ánh sao tập hợp lại rồi nổ tung, trang điểm cho cả một vùng trời.

Giữa lễ hội pháo hóa đó, có một vật thể rơi thẳng xuống như sao chổi.

Là tôi đó!

RẦM-

Tôi hạ cánh. Tạo ra một cái hố còn lớn hơn người trưởng thành. Nhưng tôi không tiếp đất bằng lưng mà theo kiểu trên phim - một chân khuỵu gối, một chân duỗi.

‘Đỉnh! Tiếp đất siêu anh hùng này.”

Tôi có thể làm được điều này vì bản thân lấy lại được thăng bằng trước khi chạm đất. Nếu không, tôi đã phải tiếp đất bằng lưng với một cái cột sống bị gãy. Chắc không đâu! Với bộ giáp cùng lắm chỉ hủy biến hình thôi.

May là, đúng như Deneb nói. Không có người dân nào quanh đây – không hề có máu hay thi thể ai cả. Chỉ có những con quả hồng giống mấy con trên cánh Deneb lượn lờ xung quanh.

Khi loạng choạng đứng dậy, tôi thấy một tòa nhà cao tầng với một cái biển quảng cáo điện tử lớn. Góc quay từ trên xuống, những gì hiện trên đó không thể nghi ngờ là…

‘Má nó!’

Hơi thở của tôi bắt đầu dồn dập. Tay tôi run một cách không thể kiểm soát và đầu óc tôi trở nên mệt mỏi đến mức không thể suy nghĩ thông suốt. Tôi vừa đau vừa chóng mặt. Tầm nhìn của tôi bị thu hẹp và mờ đi. Áp lực từ trọng lục lên người tôi nặng như trên một con tàu vũ trụ.

Đó rõ ràng là tôi trên tấm biển quảng cáo. Ai đó đang ghi hình lại bằng trực thăng.

Chiếc lều làm từ quạ hồng chậm rãi nâng lên. Tôi có cảm giác như mình là một diễn viên. Một diễn viên chưa chuẩn bị gì được lên truyền hình.

Điều tôi thấy là ánh nhìn của vô số người tởm lợm như côn trùng. Những con người hiện đại luôn bận rộn với công việc và trường học dừng lại chỉ để quan sát tôi. Sao lại quan tâm đến trận chiến của người khác như vậy?

Trong những ánh nhìn này, một người bước ra.

“Ngươi trông có vẻ hơi chật vật nhỉ!? Cảm ơn vì đã rất chăm chỉ vào sáng sớm nay.”

Rõ ràng hắn đang nói chuyện với tôi. Hắn không giống một người bình thường. Không có khuôn mặt, thay đó là hai chậu xương rồng được đặt đối xứng hai vai.

Hắn mặc một bộ vest gọn gàng nhưng lại có thiết kế nửa trắng nửa đen vô cùng độc đáo.

“Ngươi đang gặp một chút rắc rối. Một cá nhân đối đầu với hẳn một nhóm luôn rất chật vật. Người thấy đó! Thế cân bằng đã mất.”

Cách nói chuyện đặc biệt này. Thật quá rõ ràng…

“Ngươi là Paradox!?”

“Haha, chính xác! Vẻ ngoài độc lạ của ta rất khó quên phải không?”

Mọi người xung quanh dường như không hề nhận ra sự hiện diện của hắn. Người bên cạnh hắn dơ điện thoại lên. Tôi cảm thấy buồn nôn và hét vào mặt hắn và cả cậu học sinh đó.

“Cút!!!”

Trước khi hoàn toàn phát điên, tôi cần ngăn mọi người chĩa ống kính vào tôi một cách lịch sự nhất có thể.

Tôi tiến về phía cậu học sinh và giật chiếc điện thoại đang chĩa vào mặt mình.

“Kyakk!”

Rồi tôi bẻ nó làm đôi và ném xuống đất.

“Nếu các người không muốn như thế này thì mau biến đi! Tất cả các người. Từng người trong các người, biến hết đi! Tránh hết đi nếu không muốn chết!”

Hầu hết những tên khốn này thường không thích nghe tiếng người. Biểu hiện dữ dội thế này thì ngay cả người điếc cũng biết phải làm gì.

“Waaaagh!”

“L-Làm ơn tha cho tôi!”

“Hiện tại, một con quái vật cấp S đang phá hoại giữa thành phố…”

Tôi nhấc một tấm biển gần đó và ném vào biển quảng cáo điện tử trên tòa nhà cao tầng. Cái biển bay như một chiếc ríu và cắm vào chính giữa màn hình.

“Câm miệng!”

Chết tiệt! Tôi cần tìm thấy đầu nguồn phát ra từ trực thăng và chặn nó lại. Nhưng đôi tai ù của tôi bị lấn át bởi tiếng la hét của người dân không thể nào phát hiện được âm thanh đến từ đâu.

“Đủ rồi!”

Vào lúc này, các Ma pháp Thiếu nữ hạ cánh xuống từ bầu trời.

“Này! Ta đã có chút tin ngươi…”

“Wow! Dữ dội đấy! Cách người ném hư cái biển quảng cáo điện tử đó cũng đẹp đó!”

Ngay lập tức, tai tôi đã không còn ù. Không phải vì giọng cô ấy. Tôi chỉ nhận ra tình huống hiện tại nguy hiểm thế nào. Con quái vật đó vẫn ở gần tôi. Chuyến này tệ rồi. Họ không nên ở đây…

“Hmm, cuộc chiến giữa ít và nhiều!? Chẳng có tí cân sức nào!”

Dù cho mọi người đang chạy tán loạn trong sợ hãi, hắn vẫn như cũ, không chịu di chuyển.

“Ngươi! Cút đi!”

“Ta xin lỗi! Nhưng ta không thể tôn trọng ý kiến của ngươi được. Bây giờ, làm dịu đi sự khó chịu này mới là cách ta tôn trọng mình. Một cá nhân nên ưu tiên bản thân hơn người khác. Ngươi không nghĩ vậy sao?”

Tên điên này!

“Thức tỉnh!”

[“Bóc trần sự thật.”]

Một giọng biến hình tăm tối hơn âm thanh từ chiếc thắt lưng vang lên. Vẻ ngoài của hắn ánh hai màu xanh đỏ đối lập.

Tròng kính xanh với bộ giáp được chia đôi nửa đỏ nửa xanh thành hai bên phải trái. Không phần da nào bị lộ vì lớp vải đen đã che đi tất cả.[note81635]

“Giờ, ta sẽ tham gia với ngươi! Ta yêu sự cân bằng hơn trên hết.”

Hắn dang rộng hai tay, để lộ mình trước những Ma pháp Thiếu nữ.

“Chúng ta nên giết ai trước để trận đấu này càng thêm công bằng và đặc sắc đây? Ngươi nghĩ sao? Đây hẳn là một chủ đề thú vị phải không?”

Tôi phải ngăn tên điên này lại.

Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu tôi lúc đó.

Ghi chú

[Lên trên]
Để hình dung thì nó giống với Kamen rider W heat trigger form
Để hình dung thì nó giống với Kamen rider W heat trigger form