Web novel

Chương 04 - 7 ngày trước khi học kì mới bắt đầu (2)

2025-09-18

1

Gia tộc Rothstaylor nơi tôi sinh ra vốn đóng vai trò phản diện của câu chuyện này.

Đắm chìm trong quyền lực tới sức nặng của cái tên gia tộc, mỗi một thế hệ trôi qua lại thêm thêm một phần sa đọa vào cái kiêu ngạo và phân biệt giai cấp. Những bậc tổ tiên cao quý và nhân từ sớm đã chẳng còn tồn tại. Cái còn truyền lại đến giờ cũng chỉ còn những đặc quyền cùng thái độ hống hách khi ngồi trên đỉnh quyền lực trong đế quốc.

Thực ra, gia tộc Rothstaylor vẫn còn che giấu một bí mật lớn hơn thế. Gia chủ Krepin Rothstaylor đã ký khế ước với Ác Thần thời Thần Thoại, Mebula, để nghiên cứu ma thuật trường sinh. Vì thế mà vô số thí nghiệm vô nhân đạo đã được tiến hành trên xương máu bao người vô tội nhân danh “nghiên cứu”.

Hai năm sau, bí mật ấy bị nhân vật chính Taylee phát hiện.

Sau những cuộc chiến dài hơi, Krepin Rothstaylor cuối cùng đã bị đánh bại.

Gia chủ của nhà Rothstaylor.

Ông ta chính là trùm cuối trong Hồi 4 của trò chơi “Kiếm sư thất bại của Silvenia”.

Sau cùng, số phận gia tộc Rothstaylor kiêu ngạo và quyền lực kia cũng suy tàn như dự đoán. Kết cục diệt vong thảm khốc của chúng khiến người chơi vô cùng hả hê. Những kẻ trực tiếp tham gia vào kế hoạch của Krepin đều bị hành quyết. Kẻ liên quan gián tiếp thì ít nhất cũng bị giam giữ hoặc trừng phạt.

Nghĩ lại thì tình cảnh hiện tại của tôi hóa ra lại tích cực hơn những gì tôi vốn nghĩ.

Đúng thật tôi đang trong cảnh đói khát, lạnh lẽo với một tương lai mịt mù.

Nhưng chẳng phải tôi và gia tộc Rothstaylor không còn quan hệ gì từ sớm rồi sao?

Nói đơn giản thì đúng thật là mèo mù vớ cá rán rồi.

 

~~

 

“Ngươi vừa nói ngươi biết ơn ta sao? Thật khó tin.”

Tôi đứng dậy. Nhưng đã ba ngày sống nơi hoang dã, chắc hẳn bộ dạng tôi đang không đàng hoàng lắm. Có lẽ vì thế mà công chúa cũng khựng lại một nhịp.

Mới mấy hôm trước, người còn thấy tôi dưới hình ảnh một kẻ quý tộc ngạo mạn, coi thường người khác. Hẳn bây giờ được thấy cảnh tôi thảm hại thế này khiến cô hả hê lắm ha. Mà cũng có lẽ thoáng có chút thương hại nữa.

Tuy tôi định lợi dụng lòng trắc ẩn đó. Nhưng tôi biết rõ, công chúa Penia chưa bao giờ để tình cảm xen vào phán xét của mình. Cứ dựa vào cảm xúc của cô chỉ tổ phản tác dụng.

Vậy kết cục tốt nhất cho tôi lúc này có thể là gì?

Bất kể tôi có còn học tại học viện này hay không, điều quan trọng nhất là công chúa Penia nên ngưng để ý đến tôi.

Không chỉ công chúa, mà chính xác là cả học sinh ở Silvenia cũng phải thôi bàn tán. Nếu chuyện “Ed Rothstaylor vẫn chưa bị đuổi” bị lan truyền rộng rãi, kẻ thiệt chỉ có tôi thôi.

Ở góc nhìn của học viện, việc tôi bỏ học bất cứ lúc nào chẳng lạ gì. Tôi vốn đang đứng sát bờ vực bị đuổi. Từ góc nhìn khách quan nhất, tôi tốt hơn hết không nên gây chú ý cho đến khi tạo đủ sức nặng để tránh cái kết bị đuổi.

Nếu còn gây thù thêm với công chúa tôi sẽ sớm tiêu đời mất.

“Số phận của kẻ hèn này sẽ được tự tay công chúa định đoạt. Hạ thần sẽ ngoan ngoãn tuân theo ý người.”

Tôi bình thản nói, giả vờ như không có gì.

Đành chịu chứ cứ mà quỵ lụy cầu xin sẽ chỉ khiến tôi nhục càng thêm nhục. Càng tỏ ra tuyệt vọng, người ta càng coi thường thêm.

Công chúa Penia nổi danh là “Công chúa Nhân Từ”, nhờ vào đôi “mắt” đặc biệt.

Đôi mắt nhìn thấu nhân tâm.

Cô lớn lên với khả năng phân biệt đâu là nịnh nọt, đâu là dối trá hiểm độc.

Ẩn sau vẻ nhân từ vô bờ ấy là ánh mắt của bậc quân vương, chỉ thoáng nhìn đã hiểu thấu bản chất con người.

Tôi quay lại nhìn đống lửa, củi đã cháy dần thành tro.

Tôi có thể dùng phép ‘Thiêu đốt’ để nhóm lại, nhưng cơ thể vẫn chưa được luyện tập ổn định. Tôi không muốn lãng phí ma lực vô ích.

Tôi bước ngang qua công chúa, ngồi xuống cạnh lửa, dùng que gỗ gạt đi tàn tro, gom lửa lại thành bếp.

“Ngươi đã ở đây ba ngày rồi sao?”

“Hạ thần phải làm tất cả để sống sót.”

Tôi tự đặt ra một nguyên tắc rõ ràng.

Cách tốt nhất để không bị chú ý là đừng chú ý đến ai cả.

Người ta có làm gì thì cũng kệ. Tôi sẽ sống như vậy và rồi họ cũng sẽ thôi để ý đến tôi.

Nhưng đây lại là đệ tam công chúa của đế quốc, một người có đủ quyền lực để khiến tôi lo lắng không yên. Tuy vậy, so với việc quỳ gối cầu xin, chiến lược này vẫn có hy vọng thành công lớn hơn.

Làm ơn làm phước, xin công chúa đừng quan tâm đến tôi.

Nhưng tôi cũng biết chỉ vậy là chưa đủ.

“Hạ thần tình cờ nghe ngóng rằng mỗi bước đi của hoàng tộc đều hiển lộ cốt cách thanh cao. Dù chỉ là dạo bộ ngắn ngủi cũng theo đó cả chục thị vệ hầu hạ. Ngay cả chuyến đi nửa ngày cũng cần kỵ sĩ hộ tống vũ trang đầy đủ.”

Dẻo mồm cùng quà cáp đều là việc cần thiết.

Nhưng vấn đề là…

Nếu không có gì đi kèm, lời nói cũng chỉ là nói suông.

“Giờ hoàng hôn cũng sắp tàn rồi, mà công chúa Penia cao quý lại đi một mình trong khu rừng phía bắc nguy hiểm. Hẳn phải có lý do gì đó.”

Ngay cả trong học viện, cô vẫn luôn có người hầu theo sau.

Trong tình huống này, chắc chắn vệ sĩ của cô vẫn đang ẩn mình trong rừng, tay sẵn vũ khí. Rõ ràng, bất kỳ động thái sai lệch nào nhằm vào công chúa sẽ phải trả giá đắt.

“Ngươi đang muốn ám chỉ điều gì? Nếu có tư tưởng không tốt với ta vì nghĩ ta đang không có kỵ sĩ bên cạnh ngươi sẽ phải hối hận.”

Được rồi đã vậy thì tôi sẽ nói thẳng.

Tôi khẽ mỉm cười.

“Kỳ thi phân lớp của giáo sư Glast vốn nổi tiếng là tàn bạo với học sinh năm hai. Năm nào ổng cũng nghĩ ra đủ cách tra tấn học sinh khác nhau. Nếu hạ thần đoán không nhầm thì công chúa cũng đang tham gia kỳ thi đó, đúng không?”

Tôi không nhìn về phía công chúa mà chỉ tiếp tục nhóm lửa.

“Nếu đi về phía đông nam của khu rừng, người sẽ thấy một hồ nước, giữa hồ có hòn đảo nhỏ toàn đá. Trên đó có một cây thông già, gọi là ‘Hộ Mệnh Thụ của Merilda’. Nếu nhìn vào trong thân cây, công chúa hẳn sẽ có thể nhặt được thứ gì đó có ích.”

“Ngươi vừa nói gì?”

“Dù sao công chúa cũng sẽ phải xới tung cả khu rừng lên. Ghé qua đó cũng chẳng mất mát gì mà.”

Tôi cảm nhận ánh mắt công chúa đang chòng chọc về phía lưng tôi nhưng tôi vẫn phải giả khờ.

“Ngươi đang có mưu đồ gì? Vẫn còn muốn trả thù ta?”

“Như hạ thần đã nói, những gì thần muốn chỉ là tiếp tục công cuộc học tập ở Silvenia.”

Ngọn lửa nổ lách tách, tôi đã thành công nhóm lửa lên lại.

“Đây… chắc cũng có thể xem là quà cáp hối lộ cho công chúa ha.”

Tôi ném que củi vào đống lửa.

“Nếu công chúa không thích… thì cũng đành chịu thôi.”

Công chúa nhìn tôi hồi lâu. Sau cùng, cô bỏ đi, chỉ buông lại lời cuối rằng trò đùa của tôi chẳng có chút buồn cười nào.

Vậy là giờ quyền tự quyết cho tương lai của tôi đã không còn nằm trong tay tôi nữa rồi.

 

~~

 

“Buông ta ra! Các ngươi không biết ta là ai sao? Ta là Ed Rothstaylor, con trai thứ của gia tộc Rothstaylor! Cút ngay, lũ cặn bã! Sao đám rẻ rách các người dám chạm bàn tay dơ bẩn vào ta?”

“Taylee? Ha… hắn chỉ một tên rác rưởi thất bại, ba hoa to mồm.”

“Ể? C-công chúa? Công chúa Penia nhân từ? X-xin lỗi, thần không nhận ra người ở đây.”

“Công chúa! Nếu người đứng về phía giòi bọ như tên Taylee, danh dự cao quý của người sẽ bị vấy bẩn mất. Xin người hãy trừng phạt hắn!”

“Đây… đây là bẫy! Là âm mưu! Tên rác rưởi Taylee này chỉ đang ghen tức ta! Con sâu bọ hèn hạ khốn kiếp đó!”

. . . . . .

“Hắn… có thật sự là cùng một người không vậy?”

Đi trong rừng, công chúa Penia nhớ lại kí ức hồi thi tuyển sinh.

Một tên quý tộc cặn bã đã giở trò tìm cách hại Taylee — học sinh bị đánh trượt — bằng cách gian lận trong bài kiểm tra.

Ed Rothstaylor là kẻ đáng khinh đến mức công chúa chẳng cần dùng tới “thấu tâm nhãn” của mình. Bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra bản chất kiêu ngạo, độc ác của hắn.

Chỉ biết tỏ ra kiêu ngạo với kẻ yếu, lại hèn mọn trước kẻ mạnh hơn. Khi công chúa còn giấu đi thân phận, cô cũng trở thành nạn nhân của sự vô phép ấy.

Cô tin rằng một kẻ như thế không xứng đáng tồn tại ở Silvenia nên đã tự tay vạch trần hắn.

Dù chỉ là học sinh, nhưng ý kiến của công chúa hoàng thất thì Ban Học vụ cũng không thể phớt lờ.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tội ác của Ed bị phanh phui và hắn cũng đã bị gia tộc khai trừ.

Giờ lời ăn tiếng nói của hắn đã trở nên điềm tĩnh hơn.

Có lẽ ba ngày cũng đủ để một người tự nhìn nhận lại bản thân và thay đổi. Nhưng thành thật mà nói, cô cũng không có dư đâu thời gian để quan tâm chuyện đó.

Điều cô cần ưu tiên lúc này chính là kỳ thi phân lớp.

Bài kiểm tra tàn độc của giáo sư Glast: tìm những viên ma cầu.

Học sinh phải tìm được những ‘viên bi’ rải rác trong rừng phía bắc rồi quay lại giảng đường. Bài thi bắt đầu từ trưa và sẽ kéo dài đến khi mặt trời lặn.

Trong 310 học viên mới của khoa Ma thuật, khoảng 290 đã tìm thấy chúng và trở lại.

Quá nửa số người tham gia hoàn thành chỉ trong vòng một giờ.

Chỉ còn số ít người vẫn nán lại trong rừng đến lúc hoàng hôn.

Công chúa Penia thực ra cũng đã sớm tìm được viên ma cầu. Chỉ cần có chút khả năng cảm tri ma lực, ai cũng có thể làm được.

Chính xác thì cô cũng đã nhặt được không ít mới đúng: trong lá, cạnh ụ đất, dưới ghế gỗ nhỏ.

Nhưng chuyện này quá bất thường.

Số lượng ma cầu nhiều hơn số người tham gia. Không chỉ là hơn chút ít, mà thậm chí là gấp mấy lần.

Một bài kiểm tra nhập môn mà lại dễ như vậy? Không giống chút nào với giáo sư Glast nổi tiếng tàn nhẫn.

Rõ ràng là có ẩn ý đằng sau. Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí cô.

Phần lớn học sinh đã sớm quay lại, đinh ninh trong đầu rằng đây là bài thi kiểu “ai nhanh thì thắng”.

Hoàng hôn rồi thì cũng tới, những học sinh vẫn đem lòng hoài nghi về mức dễ dãi của bài thi cũng đành bỏ cuộc, trở về cùng một bụng nghi vấn. Họ chỉ tập trung mang về càng nhiều càng tốt.

Trăng kia cũng đã lên cao rồi.

Thế nhưng công chúa Penia vẫn chưa trở lại.

Cô tin chắc bài thi này vẫn còn bí mật nào đó.

Đi một hồi, cô cũng đã tới bên một cái hồ.

Ở đó, cô thấy được hòn đảo nhỏ theo lời Ed Rothstaylor.

Một cây thông đứng đơn độc ngay giữa hồ đang tắm trong ánh trăng sáng ngời.

Theo lời hắn, đó chính là “Hộ Mệnh Thụ của Merilda”.

“Hmmm…”

Công chúa Penia chống cằm, ngẫm nghĩ một lúc.

Cuối cùng, cô dồn ma lực xuống mũi chân.

“Thủy bộ.”

Đó là một phép rất ngốn ma lực, cho phép bước đi trên mặt nước.

Hiệu suất thấp thì thấp mà lại khó duy trì thời gian dài, nên trong thực chiến thì gần như vô dụng.

Nhưng lúc này, nó vẫn là đủ để công chúa bước qua mà không bị ướt.

Công chúa Penia chậm rãi bước trên mặt hồ, nhìn thấy một phần thân cây đã bị gãy.

Có lẽ do tên Ed Rothstaylor còn ôm hận, bày bẫy ra chăng?

Nếu hắn dám hại “Công chúa Nhân Từ”, kết cục của hắn chắc chắn sẽ rất bi thảm.

Ed hẳn cũng hiểu rõ điều đó.

Nhưng cẩn trọng chưa bao giờ là thừa. Công chúa tiến về phía cây cổ thụ mà vẫn đề cao cảnh giác.

“Một viên ma cầu…? Nhưng sao màu này nhìn hơi lạ…”

Trong hốc cây, một viên bi tỏa ánh vàng dịu mắt.

Công chúa nghiêng đầu.

“Vẻ ngoài rất lạ… màu vàng, nhìn cũng hơi huyền ảo… ngoài ra thì cũng chẳng có gì.”

Để chắc ăn, cô dò ma lực bên trong. Nhưng lượng ma lực đó lại nhỏ đến mức có như không.

“Nhưng… có vẻ là vật quan trọng.”

Công chúa vén mái tóc bạch kim, cúi đầu xem xét, cẩn thận để tóc không chạm đất.

Cô ngồi xuống, nhìn viên bi trong thân cây, định lấy ra.

“Không được.”

Cô chỉ có thể tìm thấy viên bi này nhờ sự hỗ trợ từ Ed Rothstaylor.

Cô hoàn toàn không góp chút nỗ lực nào. Niềm kiêu hãnh của hoàng tộc không cho phép cô lấy nó.

Cuối cùng, công chúa Penia quyết định rời khỏi hồ.

Cô hiểu rõ: vượt qua kỳ thi bằng cách bất chính như thế sẽ chỉ làm ô uế danh dự của mình.

 

~~

Note: Cuối tuần ghệ mình từ nơi xa đặt vé tới thăm, nên tuyết delay mấy chương cuối tuần này nhe. Bù cho anh em sau, suy cho cùng dịch là sở thích không kiếm ra tiền, còn ôm chân phú bà thì +6 bữa ăn ở nhà hàng trời Tây.

Mà đọc xong chương này các ông nghĩ gì? “Càng tỏ ra tuyệt vọng, người ta càng coi thường thêm.” khắc cốt ghi tâm nghe chưa các lốp trưởng của toi.

P/S: Chương làm vội nên nếu có sai sót gì anh em để lại góp ý nhe.