Light Novel, Vol.1

Chương 2: Chị khóa trên kì lạ

2025-10-05

5

Bầu trời sáng hôm ấy không lấy một gợn mây. Chỉ còn một bước nữa tới cánh cửa mùa hè, ánh mặt trời xem ra cũng chẳng nể nang nữa, mới ló đầu lên thôi đã chói chang dữ dội. Tuy tiết trời thay đổi không làm lớp 1 - 3 bớt nhộn nhịp rộn rã, nhưng chỉ cần hình bóng Takumi bước vào từ cửa phòng học thôi, ai nấy đều bỗng dưng im thin thít hết lượt.

“.........”

Lạ lùng thay, chỉ mất đúng một thoáng, mọi thứ lại trở về với trật tự tự nhiên. 

Liếc một vòng lớp mình, đảm bảo không có lấy ánh mắt hiếu kì nào hướng về phía bản thân, Takumi mới dám yên vị tại chỗ ngồi. Cậu đã quen với việc đi tàu điện mỗi sáng, thế nhưng cái cảnh tượng sặc mùi mờ ám kia… rõ ràng chưa bao giờ cậu có dịp bắt gặp.

So với đám bạn học cùng chung một không gian, liếc qua cũng đủ thấy cậu lạc lõng cỡ nào. Mặc dù ngoại hình trông… không bất lương cho lắm, khối người vẫn hồ nghi cậu ắt phải là kẻ máu mặt trong giang hồ, tất cả bởi diện mạo lúc nào cũng đăm đăm. 

Nhìn hình phản chiếu trên khung cửa sổ lắp kính, Takumi chỉ biết cau có mà chau mày. Làn da của cậu là thừa hưởng từ mẹ mình, vốn nhợt nhạt tương đối so với lại sắc tố của người Nhật nói chung. Mái tóc nâu trời đánh thì đúng là ý trời, chứ gen dòng họ cậu chẳng thể làm gì hơn. Được cái an ủi thay, đó là cậu bây giờ trông vẫn còn đỡ chán so với hồi cấp hai, kiểu như bớt cái vẻ thiếu điều hễ gặp ai là muốn cho no đòn. Chắc do được nhập học trường danh giá cũng nên.

Có điều, nếu nhà trường có công, thì cái phần có tội của cậu lại càng lớn, khi mới ngày nhập học đã giới thiệu bản thân không ra thể thống gì. Suốt cả đêm trằn trọc thiếu ngủ vì lo âu, cậu đứng trên bục giảng mà như ma thuật sư đang giải phóng ám khí. Rồi đúng lúc đang định mở đầu bằng lời chào, họng cậu bỗng nghẹn cứng, thành thử chỉ gằn nổi một tiếng “Chậc” rõ to. Kết hợp với ngoại hình vốn là điểm trừ lớn, lớp vỏ bọc khiêm nhường thành ra chẳng khác nào tự cô lập bản thân, để người ngoài cho dù xa lánh cậu chăng nữa cũng không day dứt gì.

Nỗi thất vọng là có, tuy nhiên xét cho cùng chẳng đến mức ngạc nhiên. Nếu như cậu mà biết thân thiện và cởi mở, biết vận dụng lưu loát những lời hay ý đẹp nhằm tạo dựng thanh thế, thì đã không có chuyện lủi thủi như cái bóng suốt chín năm qua rồi. 

Do đó, thay vì cố mài giũa tài hùng biện bằng không, cậu quyết định chuyển hướng, bù đắp bằng thái độ siêng năng trong thầm lặng. Cứ đến giờ giải lao, cậu lại giở sách ra, tỏ vẻ đang chăm chú học tập và trau dồi. 

Thế nhưng, theo lời Kotori, làm vậy chỉ khiến cậu trông như hạng chểnh mảng, không ôn bài ở nhà nên trên lớp mới phải cuống quýt học cho qua. Mọi công sức đến đây như đổ sông đổ bể. Tuy đã cố áp dụng vài giải pháp tình thế, như đọc sách văn học thay cho sách giáo khoa, hay thuyên chuyển địa bàn sang bên thư viện trường, tiền đồ cậu vẫn cứ mịt mù như màn sương.

Trút một tiếng thở dài ngao ngán với bản thân, cậu bỗng nghe thấy tiếng ai đó vừa bước vào Liếc qua phía cánh cửa, thì hóa ra người ấy chính là Kotori.

“Hế lô Nabacchi~”

“Sữa dâu hôm qua ngon quá xá đúng không bà?”

“Ngon nhưng mà có hơi thiếu sự hài hòa á. Bớt sữa thêm chút dâu là tròn trịa lắm rồi. Kotori-chan thấy sao?”

“Ừm… c-cũng được…”

Khác một trời một vực với lại Takumi, người chỉ có cô đơn là bạn bè đúng nghĩa, cô bạn vừa đến lớp là đã được săn đón như một đại minh tinh. 

Hàng loạt những câu hỏi cứ lũ lượt ập tới, và đúng như kì vọng đến từ giới truyền thông, cô không hề nao núng, đáp trả rất ngắn gọn nhưng hàm ý vô bờ, ví dụ như “Vậy à”, “Kể cũng phải”, hay đôi lúc có thêm “Nếu được vậy thì tốt”. Còn về phía phóng viên…

“Nabacchi tính ra tỉnh táo thật đó chứ. Bảo sao thấy trend mới không vội phán xét ngay, mà cứ để thời gian tìm ra câu trả lời.”

“Ê hay là chúng mình nghĩ ngược lại thử xem. Nếu cậu ấy không phải người đi theo số đông, thì nếu như có gì khiến cậu ấy hứng thú… không biết liệu thứ đó thú vị ra sao nhỉ?”

Bất chấp sự hững hờ có phần lạnh nhạt ấy, hội con gái tuyệt nhiên chẳng lấy làm phiền lòng. Đối với họ mà nói, đấy là cách cô bạn tạo nên một chất riêng, một phong cách hiếm ai có thể bắt chước được. Chính sự lạnh lùng ấy mới đúng là điểm nhấn, điều mà ngay đến cả đám bạn học còn lại cũng gật gù tán đồng, phản ánh thông qua những tiếng rì rầm chung quanh.

“Uầy, Nabata-san… kiên định với lập trường của bản thân thật đấy.”

“Vững vàng như đá tảng, giữa dòng đời vộn vã… Nghe được phết chứ đùa.”

Có điều, đáng tiếc thay, Kotori chẳng hề sâu sắc được đến thế. Quá e sợ tai mắt miệng lưỡi của người đời, đến mức chẳng đoái hoài bất cứ gì khác nữa, cô bạn chỉ đơn giản uống xong không đọng lại bất cứ gì hết thôi. Thấy nãy giờ cô bạn cứ nhìn đi đâu đâu, Takumi thừa sức hiểu ra được vấn đề. 

Đúng lúc này, hai người chạm mắt nhau. Ngẩn người mà chớp chớp đôi mi mất mấy giây, cô bạn mới gượng gạo ngoảnh đi nhìn chỗ khác. Đám con gái xung quanh không mảy may nghi ngờ, lầm tưởng cô chỉ đang giả vờ không quan tâm.

Tựa như có ánh sáng chói lòa vừa chiếu tới, Takumi chau mày, không khỏi thấy cô bạn trông thật quá lạ lẫm so với hồi cấp hai.

Ngay cả lúc nghe giảng, đầu óc cậu vẫn cứ không thôi nghĩ về cô.

Cũng một thứ rượu cũ, nhưng nay được chứa đựng bên trong chiếc bình mới. Chỉ cần thế không hơn, Kotori đã được sủng ái và tôn sùng. Khó có chuyện cậu lại không ghen tị với cô.

Khởi điểm từ ngoại hình do cha sinh mẹ đẻ, không một giây phút nào Takumi lớn lên mà không bị xa lánh. Bạn bè cùng trang lứa thì vui vẻ nô đùa, trong khi cậu chỉ biết lặng nhìn từ phía xa, hi vọng được chơi chung dù biết là hão huyền.

Cậu đã thử nhiều lần bắt chuyện với chúng nó, nhưng hễ đến gần là chúng nó lại tránh xa. Ngay cả khi có đứa nán lại đi chăng nữa, thì rốt cuộc cái miệng lại tự hại cái thân, chẳng đưa thành ý cậu đến với ai hết cả.

À nhỉ, còn Acchan…

Giữa tháng ngày tăm tối, vẫn có một con người từng giang tay hết lòng giúp đỡ Takumi. 

Không màng đến ngoại hình hay lời ăn tiếng nói, cậu chẳng những làm bạn với lại Takumi, mà còn lập nên hẳn một nhóm chơi chung nữa. Trên cương vị thủ lĩnh, chẳng có trò nào là cậu ta không tham gia, đến mức cậu vẫn nhớ cậu ta chẳng mấy khi thiếu đi những vết trầy.

Có lúc thì cả bọn tập trung tại công viên, hết chơi trò đá lon lại chơi trò đuổi bắt.

Có lúc thì cả bọn kéo nhau sang bìa rừng, chơi nhảy dây, trốn tìm, hoặc em bé tập đi.

Có lúc thì cả bọn nô đùa bên bờ sông, cầm đá ném xuống nước xem nảy được bao lần, hoặc tìm cỏ ba lá giữa đồng cỏ bốn lá.

Toàn những trò thoạt nhìn đơn điệu và cũ kĩ, nhưng hay là ở chỗ ai thích đều có thể nhảy vào mà chơi chung, chẳng cần phải dàn xếp hay xin xỏ gì cả. Đến cả Takumi, cũng như Kotori, nhờ đó mà mới bớt phải thui thủi một mình, thậm chí về sau còn làm quen được với nhau.

Thế rồi vào một ngày, Acchan cùng gia đình phải đột ngột chuyển đi. Thiếu vắng một đầu tàu, nhóm bạn do cậu ta khởi xướng cũng tan rã, để mặc hai tâm hồn trở về với đơn côi.

Ấy vậy sau tất cả, ký ức về Acchan vẫn chưa từng vụt tắt trong lòng Takumi. Cậu vẫn nhớ thiết tha cái cảm giác khi ấy, cảm giác được chào đón hồn nhiên không tư lợi.

“Takumi chạy nhanh ghê~ Khéo sau này đi thi điền kinh cũng được đấy.”

Đối với cậu mà nói, Acchan vừa là bạn lại vừa là ân nhân. Không có lời khen ấy, hẳn quá khứ giữa cậu với đam mê điền kinh đã chẳng hề tồn tại. 

Gia nhập đội điền kinh, cậu chỉ việc xỏ giày rồi chạy thật hăng say, mặc kệ dù đối phương có bám theo sát nút. Một bộ môn phải nói không thể phù hợp hơn. 

Ngoài ra, còn một lí do nữa khiến cậu chọn dấn thân. Cậu mong mỏi một ngày điền kinh sẽ dẫn lối hội ngộ cùng Acchan, và theo đó có lẽ, chỉ là có lẽ thôi… phép màu thuở ấu thơ người ấy từng mang lại.

Đáng tiếc thay, vì chấn thương năm ngoái, cậu chẳng thể làm được gì hơn ngoài bỏ cuộc.

Cậu thừa biết giấc mơ của mình là hão huyền.

Ấy thế nhưng, hễ mỗi lần nghĩ tới, một bên đầu gối cậu lại bất chợt nhói đau.

Có lẽ Kotori cũng giống Takumi, muốn được là chính mình mà vẫn được chào đón. Không thì chẳng đời nào họ lại tìm đến nhau, dẫu cách thức đi ngược với chuẩn mực thông thường.

Cô là người ngỏ lời, nhưng chính bản thân cậu mới dựa dẫm vào cô. Lén nhìn Kotori cặm cụi cùng bút giấy, cậu ngậm ngùi nuốt ngược nỗi mặc cảm tự ti.

Tiếng chuông reo inh ỏi báo hiệu giờ nghỉ trưa. Như chỉ chờ có thế, cả lớp liền nhao lên, rủ nhau ra căng tin hoặc kéo bàn lại gần. 

Bên cạnh dàn hoa khôi, Kotori thủ sẵn trên tay là hộp cơm, nghe như sắp cùng với cả bọn xuống vườn trường, hoặc kiếm chỗ nào đó quây quần dưới bóng râm. 

Về phía Takumi, cậu mò đến căng tin, dĩ nhiên là một mình. Không cần biết thế nào, từ chỗ ngồi đối diện tới hai bên trái phải, cứ đến giờ nghỉ trưa là quanh cậu vắng tanh, khiến cậu đã cô đơn còn tủi thân trăm bề. 

Cậu không ghét một mình, nhưng trước hết phải là một mình giữa đám đông. Khi đó thì không những không cảm thấy lẻ loi, cậu còn không phải lo người ngoài phán xét nữa. 

Như khách đi tàu điện chỉ mong sự yên ắng, học sinh trong căng tin cũng chỉ mong một điều, là khi đến lượt mình món tủ vẫn về tay. Nhờ đó mà bất kể có xô bồ đến đâu, cả hai vẫn cứ là thánh địa của tự do, nơi chẳng ai chõ vào chuyện riêng của kẻ khác. 

Thâm nhập vào dòng người, cậu bắt đầu săn mồi. Đảo mắt tìm mục tiêu, cậu mừng húm phát hiện khay croquette mì xào, vốn tầm này kiểu gì cũng hết sạch sành sanh, không hiểu sao vẫn còn đúng một chiếc duy nhất. Vừa hí hửng thò tay… thì bỗng từ đâu ra một cánh tay khác nữa, y hệt cậu nhắm tới chiếc croquette mì xào.

“Ơ…?”

Giật mình cậu thốt lên, bàn tay run lẩy bẩy. Cảnh tượng oái oăm này, chưa một lần trong đời cậu có dịp trải qua.

Chẳng lẽ nào lại để vuột mất lộc trời ban? Nhưng làm thế nào mới hợp tình hợp lí giờ? Đàm phán, hay… chơi trò kéo búa bao, giải quyết cho công bằng…?

“M-Mình xin lỗi!”

Đang mải mê suy nghĩ, cậu đành quay lại nhìn, bởi giọng điệu thảng thốt từ đối thủ cạnh tranh. Nam sinh kia thấy vậy mặt như tàu lá chuối, rồi chẳng để cho cậu có cơ hội thanh minh, cậu ta bỏ tay ra, cắm đầu chạy một mạch không khác gì thỏ đế. 

Một vòng lặp quen thuộc theo đó lại diễn ra. Những cơn sóng rì rầm đổ về từ biển xa, đánh sập gương mặt cậu in trên lâu đài cát. Nước lên rồi lại xuống, để lại hòn đảo hoang không lấy một bóng người. Đến nhân viên căng tin cũng hoang mang thấy rõ, dán mắt nhìn chòng chọc vào cậu mãi không thôi.

Ở lại thì không những cản trở việc kinh doanh, mà dễ sau này còn tiếng xấu lan xa nữa… Thôi, biến đi cho nhẹ người.

Không chịu đựng được nữa, cậu vội vã trả tiền, rời đi với tâm trạng chẳng vui vẻ cho cam. Rảo bước dọc hành lang, cậu chỉ dám cúi đầu, thi thoảng mới đảo mắt nhìn một lượt chung quanh.

Gần đến kì nghỉ hè, trong trường đâu cũng thấy những gương mặt tươi vui. Takumi tìm mãi, nhưng vẫn chẳng tìm ra một chốn nào vắng người. Học sinh đi ngang qua tránh cậu như tránh tà, đè lên tiếng thở dài những bước chân xa xăm. 

Thế rồi đúng lúc ấy, Takumi nghe như có ai tiến lại gần. Tò mò ngẩng đầu lên, cậu thấy một bóng người, trông như một nam sinh, đang thận trọng bước đi, vác ba thùng các tông chồng lên nhau trước mặt. Tuy rằng không quan sát được khuôn mặt đối phương, nhưng dựa theo màu dép cùng huy hiệu trên áo, người này hẳn cũng đang học năm nhất giống cậu. 

Xét theo lẽ thường tình, đây chính là thời điểm cậu lên tiếng giúp đỡ, thậm chí nghĩ xa hơn, thì còn là cơ hội để nên duyên bạn bè. Khổ nỗi kinh nghiệm cậu chẳng giúp ích được gì, ngoài vẽ ra la liệt những kết cục khổ đau, không phải bị từ chối thì cũng là hiểu lầm. 

Phiền mình thì được chứ phiền người ngoài thì thôi. Nhìn vất vả thế kia… thì sao mà có chuyện không ai giúp cho được.

Takumi thầm nghĩ, định quay gót rời đi. Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo níu đôi chân cậu lại.

“Để chị vác phụ nhé? Vất vả cho em rồi.”

“Dạ…?”

Một nữ sinh xuất hiện với nụ cười khả ái, nhanh thoăn thoắt lượm lấy một chiếc thùng về tay. Nhìn đôi dép khác màu, Takumi chắc mẩm cô đang học năm hai. 

Vóc người cô hơi nhỏ, với cặp mắt to tròn cùng sống mũi thẳng tắp. Mái tóc dài ngang vai khả năng cao được cô chăm sóc rất chu đáo, không thì khó lòng nào suôn mượt được thế kia. Chiếc váy đồng phục tuy cắt cao quá đầu gối, nhưng trông rất gọn gàng chứ không hề hở hang. Nói ngắn gọn thì cô tựa như một nàng tiên, thuần khiết và duyên dáng đến mức Takumi cũng chỉ biết sững người. Con gái khéo có khi được cô hỏi thăm thôi đã rộn rã con tim, còn cậu nam sinh kia thì khỏi bàn cãi nữa. Cậu ta bối rối nhìn, quai hàm tưởng như sắp trễ xuống họng đến nơi. Khẽ nghiêng đầu đắn đo, chỉ lát sau cậu ta đã gật đầu lia lịa.

Như một lẽ dĩ nhiên, không đời nào cậu ta lại có thể từ chối. Được một chị dễ thương còn thân thiện hỏi thăm, đã thế không nề hà giang tay giúp sức nữa… Takumi nhìn theo, lòng không khỏi nhen nhóm một cảm giác ghen tị. Đúng lúc đang nhập vai tên phản diện ác quái, bỗng dưng cậu chạm mắt với lại chị khóa trên.

Chết chửa. Chuồn lẹ thôi…

Không để cậu chuyển hóa hành động từ ý nghĩ, chị khóa trên lập tức nở nụ cười rạng ngời.

e2c5a2fa-5462-47c9-a9a1-f13940aa415a.jpg

“Đằng ấy cũng lại đây phụ giúp bọn mình với!”

“Hả?”

Nói rồi, cô lon ton chạy tới, đem chiếc thùng các tông đến ngay trước mắt cậu. Vẫn với chiếc croquette mì xào cầm trên tay, Takumi nhận lấy, không gặp khó khăn gì. Chị khóa trên, cũng không hề thua kém, vác giúp cậu năm nhất thêm một thùng các tông, rồi tỉnh bơ quay sang đám đàn em chào hỏi.

“Chị là Akira. Ikoma Akira, năm hai. Còn em?”

“E-Em là… Tsutsui, năm nhất ạ.”

“Ồ, thế à. Tsutsui-kun, đúng không? Em thì sao?”

“H-Hashio…”

“Vậy Hashio-kun, nhé?”

Được đối xử y hệt với cậu năm nhất kia, lại thêm một lần nữa Takumi giật mình. Không chỉ là một cuộc đối thoại thông thường nữa, mà vị thế giữa cậu với cô lúc này đây… hệt như người hâm mộ với lại thần tượng vậy.

Tiếp tục nở nụ cười, Akira chuyển sang bắt chuyện Tsutsui.

“Trông có vẻ nặng mà hóa ra nhẹ thật đấy. Bên trong thùng có gì mà cồng kềnh vậy em?”

“Dạ mấy đồ chăn nệm tạp dề các thứ thôi. Dùng thực hành trong giờ kinh tế gia đình ạ.”

“Ồ ra là thế à. Vậy tức là chỗ này bây giờ khuân hết đến phòng thực hành đúng không?”

“D-Dạ đúng ạ.”

“Ô kê~!”

Nháy mắt như ra hiệu cho Tsutsui yên trí, Akira hăm hở sải bước dọc hành lang. Hai cậu nam sinh tuy chưa hiểu đầu đuôi gì, nhưng tuyệt nhiên lại cũng không nghi ngờ gì thêm. Đi trước một đoạn rồi, đàn chị bỗng dừng chân, ngoái lại phía đằng sau mà nhắc nhở ân cần.

“Hai đứa ơi~! Nhanh giúp chị với nào~”

“D-Dạ vâng…!”

“... ạ.”

Takumi tỏ ra kém mau miệng đôi phần, nhưng vẫn cùng Tsutsui bắt kịp Akira. Đàn chị nhìn thấy thế thì vui vẻ gật đầu, dẫu cho dường như có chút khích tướng đằng sau. Thế rồi, như tìm cách xí xóa, Akira hồ hởi tâm sự với đàn em.

“Nhắc đến tạp dề nghe hoài niệm thật đó nhỉ. Mấy đứa có biết là năm nhất học môn này phải may tạp dề không? Chính chị hồi năm nhất cũng may tạp dề đấy.”

“Thật hả chị?”

Tsutsui đặt câu hỏi, tưởng chừng rất bâng quơ… nhưng lại như dọn cỗ cho đàn chị ghi bàn.

“Để chị giải thích cho. Học kinh tế gia đình, thì bắt buộc trước tiên phải có cái tạp dề tử tế đã, đúng chứ? Nhân chứng sống sờ sờ trước mặt hai đứa này. Chuyện là mới hôm bữa lớp chị làm bánh xèo, xong chai sốt bánh xèo vẫn thừa chút ít ấy. Bỏ đi thì tiếc quá, nên chị bóp thật mạnh với dốc thật lực vào, xong không hiểu kiểu gì bắn tung tóe hết ra! May có cái tạp dề che cho hết sát thương, chứ không thì một phen bấy nhầy hết cả đấy!”

“Ha-ha-ha. Sự đời nó đôi khi quái gở thế đấy chị.”

“Tiện nhắc đến bánh xèo, thì thường là bánh xèo mấy đứa ăn chung với bắp cải có đúng không? Thế ăn bánh xèo với xà lách bao giờ chưa? Nhai nó giòn giòn mà nó đã lắm luôn ấy. Mấy đứa thì sao nhỉ? Có thử nghiệm gì lạ với lại bánh xèo không?”

“Hừm… Cũng không đặc biệt lắm, nhưng dùng mochi làm bánh xèo thì sao ạ?”

“Ồ, mochi ấy hả? Chị tưởng cái đấy thành trào lưu rồi đó chứ. Thế còn Hashio-kun?”

“——”

Bị chị mặt điểm tên, bộ não Takumi sốc muốn tụt huyết áp. Có điều, cặp mắt của đàn chị cứ nghía cậu chòng chọc như kì vọng gì đó, thành thử muốn từ chối cũng không nỡ cho được. Vắt óc lên suy nghĩ, cậu nhọc nhằn rặn ra từng từ từng từ một.

“D-Dạ, k-kim… kim chi ạ.”

Câu trả lời chân thật nhưng lạc quẻ quá đỗi, khiến cả Akira cũng như Tsutsui, chỉ biết lặng như tờ. Takumi chùng xuống, ảo não không biết liệu mình đã làm gì sai.

“Kim chi để đem lại hậu vị chua cay à. Nghe cũng được đấy chứ. Mà kim chi ăn cùng đồ nướng ngon lắm nha. Mấy đứa có biết không…”

May mắn thay, đàn chị Akira đổi chủ đề nhanh chóng, không để bầu không khí phải khó xử quá lâu. Takumi thấy thế bèn nhẹ nhõm thở phào. Dọc quãng đường sau đó, Akira tiếp tục thuật lại trải nghiệm với môn kinh tế gia đình, chẳng hạn như cái lần khâu lớp lót cho áo. 

Khởi nguồn câu chuyện là cô không biết xỏ kim, nhưng thà chọn giấu dốt chứ nhất quyết không chịu hạ nhục xỏ bằng máy. Không chỉ thế, cô lại còn cà chớn thích tạo dấu ấn riêng, nên cô quay sang mua một bức thêu hình rồng, định lươn lẹo bằng cách dán lên thay cho khâu, mỗi tội do nhầm nên chính chiếc áo sau cùng mới hóa thành lớp lót. 

Kể chuyện xong thì cô quay sang hỏi đàn em, không chỉ Tsutsui mà Takumi nữa. Do mục đích là để hâm nóng bầu không khí, câu hỏi đến từ cô tương đối dễ trả lời, như đã bao giờ bị kim đâm vào tay chưa, hay làm sao để gắn vải thêu vào vải thường. 

Chỉ có vậy thôi mà loáng cái đã đến nơi, trong khi chuyện để nói thì vẫn còn ê hề. Đặt chiếc thùng các tông nằm gọn trên bục giảng, Akira vươn vai, mỉm cười chào tạm biệt.

“Thôi chị đi trước nhé.”

Cái vẫy tay của cô xa dần rồi khuất hẳn. Tsutsui nhìn theo, thấp thoáng chút tiếc nuối song không hề buồn lòng. Takumi phần nào đồng cảm với cậu ta. 

Akari rời đi, nhưng thái độ ân cần, nhiệt huyết và thấu hiểu vẫn còn đó. Một đàn chị lạ lẫm, nhưng ai gặp cũng đều vương vấn đến khó quên. 

Hai cậu trai nhìn nhau. Một nụ cười hiện lên, đến từ Tsutsui, ngờ nghệch và hồn nhiên như chưa hết choáng ngợp. Có lẽ chính cậu ta cũng chẳng thấy như vậy có gì bất thường mấy, thế nhưng Takumi tròn mắt một lúc mới mông lung cười đáp lại. Xếp chiếc thùng các tông chồng lên thùng trước đó, cậu cũng liền rời đi, không nỡ để hơi ấm thoáng qua phải nguội lạnh.

Đột nhiên, tim cậu bỗng run lên, co bóp đến đau nhói.

Không thể nào hiểu nổi. Có lẽ nỗi cô đơn, đối với một số người... chỉ đạt đến cực điểm ngay sau một cuộc vui.

Được trò chuyện cùng với Akira rất vui.

Giống hệt như… những khi cậu chuyện trò với đám trẻ ngày ấy, ngô nghê và chẳng chút đoái hoài đến sự đời.

Dòng hồi tưởng trong cậu quay cuồng những thắc mắc. Ấy vậy mà đâu đó… cảm giác thật bình yên. Mặc kệ lòng ngổn ngang, cậu tự hỏi chính mình.

Akira-senpai. Phải chăng nhờ chị ấy… mình mới được đối xử như con người bình thường?

Mọi thứ từ lúc cậu chạm mặt Akira… có khả năng không chỉ đơn thuần là trùng hợp.

Tuy nhiên, ngay bây giờ bắt cậu phân tích và mổ xẻ kĩ càng thì quá khó, khi chủ để hội thoại quay cứ như con thoi, kéo theo đầu óc cậu từ mochi đậu đỏ nhảy tót sang bầu rượu rồi đến quân cờ vây, 

Dù thế nào đi nữa, Ikoma Akira - người đàn chị mới quen - là người cậu bắt buộc phải hiểu rõ ngọn ngành. Có gì đó ở cô khiến cậu suốt nãy giờ bồn chồn bứt rứt mãi, nhưng vấn đề ở đây… là không thể nào cứ tìm đến rồi huỵch toẹt một câu ra là được. Họ chẳng phải bạn bè, và thậm chí còn chẳng học chung một niên khóa.

Nghĩ một thôi một hồi, cuối cùng cậu nảy ra một ý rất thông minh, đó là chẳng cần hỏi đương sự làm gì hết. Giờ nghỉ trưa hôm sau, cậu cúi gập lưng xuống, lén lút như tên trộm lẻn sang dãy nhà học cho học sinh năm hai. 

May mắn thay, vừa mới đến bảng tin, cậu đã phát hiện ra đàn chị đang cặm cụi dán áp phích cạnh đó, với nội dung đại loại như giữ gìn mỹ quan hay bảo vệ sức khỏe. Ngoài cô ra còn có một học sinh khác nữa, ôm một chồng áp phích tương tự cách không xa. Lại thêm một người nữa chịu ơn Akira, khá chắc là như vậy.

Và như thế, hôm sau lần thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư… cứ đến giờ nghỉ trưa, Takumi theo dõi đàn chị trong vụng trộm. 

Lúc thì cô in giùm giấy má cho ai đó, lúc thì vác xấp vở bài tập hộ giáo viên, chẳng lúc nào mà không luôn tay luôn chân cả. Thậm chí trong giờ học thỉnh thoảng cậu vẫn thấy cô lăng xăng dưới sân, xách một mớ áo lưới dùng cho giờ thể dục. Sau giờ học thì cô giao tài liệu qua lại cho phía hội học sinh, đem dụng cụ trong kho giúp các đội thể thao, chưa kể đến những khi giáo viên gọi đến nhờ mấy chuyện lặt vặt nữa.

Khắp trong khuôn viên trường, đi đâu cũng có thể tìm thấy hình bóng cô.

Ấy thế nhưng, dường như cô chẳng hề phục vụ tập trung cho bất cứ hội nhóm hay câu lạc bộ nào cả. Hay liệu đó chính là phận sự dành cho cô?

Cứ nơi đâu cô đến, nơi đó lại vang lên “Cảm ơn nhé, Ikoma-san!”, “May mà có cậu đấy!”, hay gì đấy tương tự. Con trai được cô giúp thì rụt rè cà lăm, con gái được cô giúp thì bẽn lẽn thẹn thùng. Mọi người ca tụng cô, đến mức gọi cô là “Nàng thiên sứ không cánh”, ấy vậy chẳng thấy ai lên tiếng phản đối cả. Cứ như biệt danh ấy sinh ra dành cho cô.

Sau hàng loạt quan sát dưới góc độ khách quan, bắt đầu Takumi nghiệm ra được đôi điều.

Dĩ nhiên, không phải cậu không muốn được bắt chuyện với cô. Chỉ là cậu muốn tránh làm phiền đến người ngoài, và xem chừng tiếp chuyện cũng bất tiện cho cô. Với cả, quan trọng hơn… bắt chuyện xong thì cậu biết nói gì bây giờ?

Ngoài trời đã chiều muộn từ lúc nào không hay. Sân trường lác đác lắm mới thấy vài bóng người. 

Nhận thấy ngày hôm nay thu hoạch vậy đã đủ, cậu định bụng rút lui, nhưng vừa đến tủ giày thì bỗng mưa như trút.

“Ây da…”

Một trận mưa thoáng qua, nhưng đủ để làm khó bất cứ ai chủ quan không mang ô bên mình. Takumi đứng im, lặng nhìn những hạt mưa rơi rào rào xuống đất. Những đám mây xám xịt bao phủ khắp trên cao, tức là khó có chuyện mưa sớm tạnh cho được.

Vậy còn giá để ô, đặt bên cạnh lối vào? Có một vài chiếc ô gấp gọn đang đợi sẵn, dẫu chẳng thể xác định chiếc nào thuộc về ai. Ăn trộm là không nên, nhưng chẳng lẽ cậu lại cứ đứng đây chờ mãi? Đang định bụng dầm mưa mà chạy đến ga tàu, một bàn tay lạ bỗng chạm vai Takumi.

“Mưa to thật đấy nhỉ. Mệt nhất là thời tiết ẩm ương phải không em?”

“I… Ikoma… s-senpai…!?”

Như khoái chí trước cảnh đàn em giật thót tim, Akira khúc khích nhoẻn miệng cười đáp lại. Thế rồi, người đàn chị giơ ra trước mặt một chiếc ô.

“Dùng cái này đi em. Mà hình như em là… À đúng rồi, Hashio-kun thích ăn bánh xèo với kim chi, trước có lần giúp chị bưng đồ phải không nhỉ?”

“Dạ, n-nhưng mà…”

“Không phải ngại gì đâu. Mai bỏ lại vào giá để ô là được mà. Bên cạnh tủ đựng giày dãy nhà năm hai ấy.”

“………”

Đầu óc Takumi cứ như treo trên mây, chỉ sau đúng vài giây được nghe giọng đàn chị. Đang thẫn thờ chưa biết nên trả lời thế nào, Akira dúi ngay chiếc ô đã mở sẵn, tạm biệt đúng một câu “Vậy nhé” rồi mất tăm. Tất cả diễn ra trong chưa đầy một nốt nhạc.

Cầm chiếc ô trên tay, Takumi thậm chí càng ngơ ngác hơn nữa. 

Lần đầu tiên trong đời, cậu được cho mượn đồ, đã thế còn là từ một người không thân thiết. Không biết phải đón nhận tấm lòng này như nào, niềm vui cũng chỉ biết chào thua nỗi hoang mang.

Có điều, chắc chắn cậu không hề bực dọc hay thù oán. Từ từ và chậm rãi, hơi ấm bỗng lan tỏa khắp từ đầu đến chân, đem lại một cảm giác lâng lâng thật dễ chịu.

Đáng tiếc thay, hiện thực tuy nghiệt ngã, nhưng chẳng để con người thoát ly được quá lâu. Chuông thông báo réo lên, buộc Takumi phải sực tỉnh mở điện thoại.

“Cái gì?! Kotori…!”

Chỉ có cô bạn mới liên lạc với cậu qua tin nhắn như thế này, trong trường hợp loại trừ chính bố mẹ cậu ra.

“Cứu với, nguy lắm rồi! Bạn mình bảo với mình, là mình hợp với loại nước hoa gì đấy lắm, xong rồi cứ bắt mình xịt thử cho xem thôi! Mai mà không làm theo thì xác định tiêu đời!”

Lại thêm một lần nữa, cậu buộc phải ra tay.

-----

Vẫn hệt như mọi khi, chỉ có “nghi thức” mới khiến cô cần đến cậu.

Mặt trời dần khuất bóng, kéo theo căn phòng nhỏ nhuốm một màu đỏ au. Tiếng đồng hồ tích tắc hòa cùng tiếng quần áo sột soạt khi mặc đồ. Kotori mở lời, giọng nói lạ lùng thay nghe có phần bất an.

“À t-thì, hôm nay cậu có phải… không khỏe trong người không?”

“Hả?”

Takumi ngẩn người. Hiếm khi nào cô lại quan tâm cậu thế kia. Nhìn chằm chằm cô bạn mới mặc đồ lót xong, cậu thành công khiến cô cúi gằm xuống thì thầm.

“Chẳng là, cậu hình như… không tập trung lắm ấy…”

“Chắc cậu tưởng tượng thôi…”

Lồng ngực Takumi bất giác đập liên hồi, trong đầu chỉ toàn mỗi hình bóng Akira. Tuy đã cố giả vờ cho trông tự nhiên hơn, thì cũng khó có chuyện giấu cho bằng hết được. Làm ra vẻ hoạt ngôn, cậu tìm cách gỡ gạc.

“… Chứ sao mà có chuyện mình khác mọi ngày chứ. Tưởng mình mới tăng cân so với hôm trước à?”

“K… Không…”

“Vậy thì chắc là do lâu rồi không gặp đấy. Hai hôm chứ ít gì. Ha-ha…”

Cậu gượng gạo bật cười, lòng chợt buồn vì chính cái cớ mình tạo ra. 

Bản thân Kotori hẳn cũng phải biết rõ, rằng hai người hẹn gặp chẳng phải điều thường xuyên.

“M-mình có… khác gì mọi khi không?”

“Lảm nhảm cái gì đấy? Dĩ nhiên là không rồi!”

“N-nhưng mà…”

Khó lòng nào có chuyện cậu giữ được bình tĩnh, khi mà Kotori đã rơm rớm khóe mắt đổ lỗi cho bản thân. Nhưng cậu cũng phần nào hiểu được nỗi lòng cô, người cố hữu tự ti như căn bệnh khó chữa. Nếu đến chuyện giường chiếu cũng không khiến cô bạn cảm thấy tự tin hơn, khéo bản ngã của cô cũng lung lay theo mất.

“………”

“………”

Hai người họ nhìn nhau, im lặng suốt một hồi.

Trực giác của phụ nữ không phải là chuyện đùa, và ngẫm kĩ lại thì cậu mất công che giấu cũng chỉ tổ mệt thêm. Gò má hơi nóng lên, cậu thành thực thuật lại những gì mình từng trải.

“Chuyện là, có một chị khóa trên… trò chuyện với lại mình niềm nở thân thiện lắm.”

“Hả?!”

Hai con mắt trợn tròn, Kotori thét lớn như không tin vào tai. Chẳng mất nhiều thời gian, cô liền liến thoắng hỏi.

“L-Là người ta thua cược nên bị ép đấy hả?! Hay có gì mờ ám phía sau có đúng không?!”

“Không, không phải. Chỉ là phụ chị ấy đem một ít đồ đạc đến phòng thực hành thôi. Dọc đường chị ấy bảo bánh xèo ăn kèm với xà lách rất là ngon, nên mình cũng đối ứng rằng ăn kèm kim chi cũng ngon không kém liền.”

“Này chẳng phải chính là… cảnh giới của siêu cấp hướng ngoại rồi hay sao?! Bắt kịp tần số được là cũng giỏi phết đấy.”

“Hè hè…”

Hai tay chắp vào nhau, ánh mắt Kotori nhìn cậu đầy thán phục. Takumi đắc chí vuốt nhẹ tay qua môi, nhận thấy được ca ngợi không tệ như mình nghĩ.

“Thế rốt cuộc chị ấy là người như nào vậy?”

“Để xem nào… Chị ấy học năm hai. Khí chất tương đối là giống học sinh gương mẫu, duyên dáng với xởi lởi thì cứ là miễn chê. Họ tên nhớ không nhầm thì là Ikoma… Đúng rồi, Ikoma Akira. Không lẫn vào đâu được.”

“Ikoma Akira… Hình như mình từng nghe đâu đấy rồi thì phải.”

“Thật không?!”

Như mèo thấy cá rán, cậu bật dậy mà nghe. Đưa tay lên chống cằm, Kotori đăm chiêu lục lại miền kí ức.

“Nghe đồn là xinh lắm, lại còn chẳng bao giờ nề hà bất cứ gì. Giúp xong hội nhóm này, thì lại đi chạy vặt cho câu lạc bộ kia. Có cả biệt danh là ‘Thiên sứ không cánh’ nữa… Quả không phải dạng vừa.”

“Uầy, ra là thế à. Tiếng lành đồn xa kinh.”

Nếu như Akira thực sự vì lòng tốt giúp tất thảy mọi người… thì xem chừng giúp cậu cũng là điều đương nhiên.

“Nhưng kể ra thì cũng kì khôi thật đó nhỉ. Có người dám nói chuyện mà không e sợ gì bản mặt Takumi, đã thế lại còn là một chị khóa trên nữa.”

“Ừ, thế mới lạ lùng chứ. Chẳng biết liệu có còn lần sau nữa không đây…”

“Chắc là vẫn còn đấy… Nhưng mà cậu cũng đừng mơ mộng quá thì hơn. Trên đời này thứ gì mà chẳng có hai mặt.”

“Ừm…”

Kotori thì thầm, giọng có phần quả quyết. Phát hiện trên mặt cậu phảng phất vẻ bất mãn, cô bạn mới cuống cuồng tìm cách hòng chữa lời.

“M-Mình nói nghiêm túc đấy, không trêu chọc gì đâu! Mình đâu gặp chị ấy ngoài đời thực bao giờ, với cả là mình cũng… không muốn cậu tình cờ hụt hẫng sau này thôi.”

Là người từng cả tin để rồi phải bẽ bàng, vấn đề này xem chừng rất hệ trọng với cô, khiến lời nói của cô càng thêm phần thuyết phục. Tự chấn chỉnh lại mình, cậu ráng cười thật tươi, dẫu cho chẳng muốn cười.

“Rồi, biết rồi. Chung quy lại vẫn là đang còn thiếu thông tin, vì vậy nên trước mắt không nói được gì nhỉ.”

“Ừ. Vụ này có vẻ như đáng để tìm hiểu đấy. Để mình thử xem sao.”

“Đành vậy.”

Cả hai cùng thở dài.

Thế rồi, như muốn đổi không khí, Kotori vỗ độp hai bàn tay vào nhau.

“À, đ-đúng rồi! Còn cái vụ nước hoa. Takumi, đợi mình xịt xong thì cậu nêu cảm nghĩ nhé.”

“Mình nêu cảm nghĩ á?”

“Phải. Coi như là có cái cho mình tham khảo đi. Mình xịt thì kiểu gì bạn mình chẳng xịt chứ. Ngoài Takumi ra, mình chẳng nhờ ai được.”

“Hiểu rồi.”

Mất một hồi sục sạo trong cặp đầy bối rối, cô lôi chiếc lọ nhỏ trông khá sành điệu ra. Nhìn chiếc lọ chăm chú, cô bạn hạ quyết tâm, cầm lên xịt quanh cổ từ trái rồi sang phải.

“T-Thấy sao?”

“Xa quá, chẳng ngửi thấy được gì.”

Takumi cười trừ. Khẽ bặm môi một cái, cô bạn chợt nghiêng đầu, vén tóc dạt sang bên.

“N-Như này… đã được chưa?”

7630f563-28f6-4b50-8577-f6b6b032b6f8.jpg

Chiếc cổ trắng nõn nà rõ mồn một hiện ra, khêu gợi như tìm cách mời gọi vào cấm địa. Tiếng tim đập thình thịch cứ thế không dứt nổi, tựa như muốn xé nát lồng ngực Takumi.

“Thế nào?”

“Chịu thôi. Mùi không chạm mũi được.”

Tần suất của câu hỏi xem ra không cải thiện chất lượng câu trả lời.

Takumi một lượt nhìn cô bạn lần nữa. Kotori hiện giờ… đơn giản đã quá đẹp so với mặt bằng chung, thừa sức khiến con trai trong lớp phải mê mệt. 

Riêng về việc nước hoa có hợp hay là không, thì cậu e chẳng có một cách nào khác cả, ngoại trừ cô bạn chịu đưa mặt lại gần hơn. Tưởng tượng đôi môi mình gần sát bờ môi cô, xong thêm chuyện hai người, nếu như xét rộng ra, là bạn thuở nhỏ nữa, Takumi lại càng nhụt chí thêm gấp bội.

Một khoảng lặng ngượng ngùng bao trùm lấy đôi bên. Dồn toàn bộ quyết tâm, có vẻ Kotori… cũng không định cho cậu một lựa chọn nào khác.

“… Sẵn sàng chưa?”

“Rồi.”

Cô bạn ghé sát mặt lại gần Takumi. Hơn cả lúc “nghi thức” giữa hai người diễn ra, không hiểu sao cậu lại căng thẳng đến phát ngộp.

Khuôn mặt cô thanh tú, còn họng cậu khát khô. Một vị ngọt và chua bám rễ vào cánh mũi, ngay khoảnh khắc hơi thở bên này chạm bên kia, 

Chẳng mất đến một giây, đầu óc cậu quay cuồng. Sung sướng và suy đồi, cậu chênh vênh trên chiếc cầu treo giữa vực sâu. Nhưng dù có ngã xuống, hình bóng Kotori vẫn không tha cho cậu.

Thế rồi, đúng lúc máu chuẩn bị dồn hết vào một điểm, không chỉ lần đầu mà lần thứ hai hôm nay… 

“C-Có gì bất thường không?”

… Giọng nói Kotori bỗng rụt rè vang lên, ngăn không cho phần “con” chiếm đoạt lấy phần “người”. Nhích thật xa khỏi cô, cậu cố giữ bình tĩnh, dù như có gì đó thiếu chút nổ tanh bành.

“Mùi ngọt thoang thoảng thôi, nhưng mà êm ái lắm. Không chê vào đâu được.”

“Thật không?”

“Biết diễn tả sao nhỉ… Tôn lên chất nữ tính trong con người cậu chăng?”

“Nghe thú vị đó chứ.”

Khuôn mặt cô dịu xuống, miệng khẽ nở nụ cười. Cảm thấy đầu óc mình quá đồi trụy đen tối, Takumi chỉ biết đánh mắt nhìn lảng đi. Rốt cuộc cậu chỉ là một tay diễn viên tồi, hoặc nghĩ tích cực hơn, một tay diễn viên tồi đã cố gắng hết sức.

Giữa không khí ngột ngạt như có chuyện chẳng lành, bỗng dưng Kotori khúc khích cười khoái chí.

“Ơ kìa, lạ thật đấy. Bình thường sau lưng mình hùng hổ lắm cơ mà. Sao tự nhiên khép nép như công chúa thế kia?”

“Ha-ha. Cứ liệu thần hồn đấy. Người ta mới lần đầu nên thành ra thế thôi.”

“Gì thì cũng phải có lần đầu của nó nhỉ.”

Nhìn lại mối quan hệ giữa hai người trước nay, thì chắc chẳng còn gì là bình thường nữa mất.

Đứng dậy với cái đầu lúc này vẫn ong ong, Takumi xách cặp bước về phía cửa phòng.

“Thôi, mình phải về đây.”

“Ừ, khi khác gặp tiếp.”

Nói xong cậu hối hả rảo bước xuống thềm nhà. 

Đúng lúc ấy, lồng ngực cậu nhói đau. Đau muốn chảy nước mắt.

“Nói giờ cũng bằng thừa, cơ mà Kotori… sao xinh thế không biết.”