Mấy hôm trước, một con mèo tam thể có hoa văn rất rõ ràng đã đến khu vườn nhà tôi.
Mèo tam thể, về mặt di truyền, luôn luôn là mèo cái, và con mèo tam thể đó cùng với mèo Số Một nhà tôi đã nhìn nhau qua cửa sổ suốt một tiếng đồng hồ. Wow wow, đây là một buổi tụ tập mèo mini hay là một buổi hẹn hò vậy trời?
Vậy nên, xin chào mọi người.
Tôi là Hashimoto Tsumugu, người đang có cảm giác như vừa lén xem cảnh hẹn hò của bạn mình vậy.
Thôi thì, chuyện mèo xin phép dừng ở đây, chúng ta vào chủ đề chính thôi nào.
Thấm thoắt thoi đưa, "Bầu trời với nửa vầng trăng đang lên" đã bước sang tập thứ tư rồi! Mà hình như càng về sau, cuốn sách lại càng dày hơn thì phải… Thường thì tôi luôn cố gắng giữ cho "Bầu trời với nửa vầng trăng đang lên" không vượt quá ba trăm trang, nhưng có lẽ vì quá nhiều tâm tư tình cảm nên tôi lỡ tay viết hơi quá đà, mong mọi người thông cảm và xem đây là một cuốn sách "đọc mãi không hết" vậy, vâng.
Nhưng mà lần này cốt truyện rẽ sang một hướng hơi bị bất ngờ đấy nhé!
Chỉ cần nhìn tiêu đề các chương thôi là mọi người sẽ thấy, gần một nửa cuốn sách dành cho câu chuyện của Natsume, đến mức có thể nói cậu ấy là nhân vật chính của tập này luôn ấy chứ. Thật ra thì, theo dự định ban đầu, tập bốn sẽ chỉ xoay quanh Natsume thôi. Tôi muốn dành trọn một tập chỉ để viết về Natsume. Nhưng mà, nếu làm vậy thì Yuichi và Rika sẽ bị bỏ xó gần một năm trời mất, như thế thì không ổn chút nào. Sau một hồi suy nghĩ nát óc, tôi quyết định chọn phương án này.
Yuichi có những suy nghĩ riêng của mình.
Và…
Natsume cũng có những tâm tư sâu kín.
Dĩ nhiên, không phải vì thế mà những khuyết điểm của Natsume – sự ích kỷ, sự ngạo mạn đến bất lực – được tha thứ.
Trong quá trình viết tập này, chính bản thân tôi cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Đến tận bây giờ, khi đã viết xong, tôi vẫn chưa tìm thấy một câu trả lời nào cả.
À, ừm, à mà này, cảm ơn mọi người rất nhiều vì những lá thư hâm mộ! Mỗi tập sách ra đời, số lượng thư lại càng tăng lên, nhưng tôi vẫn đọc hết đấy nhé. Tôi cũng cố gắng trả lời đầy đủ…hay ít nhất là tôi nghĩ thế, nhưng nếu ai chưa nhận được thư trả lời thì hãy gửi lại một lá nữa và bảo "Ê, chưa thấy thư trả lời đâu nhé!". Tôi sẽ vội vàng gửi ngay, vâng.
Nói về thư hâm mộ, cuộc điều tra "Mèo có nói được 'cơm' không?" vẫn đang được tiến hành. Chắc khoảng năm mươi lá thư rồi đấy, kiểu như "Nói được chứ! Mèo nhà tôi cũng nói 'cơm' đấy!". Có vẻ như kết luận cuối cùng là "có thể" rồi nhỉ. Vừa mới hùng hồn tuyên bố như thế thì đã bị phản bác ngay lập tức.
"Chẳng phải điều đó chỉ chứng minh rằng trên đời này có quá nhiều người cuồng mèo thôi sao?"
Ừm…
Có lẽ là vậy thật.
Đúng lúc đó, một giả thuyết mới toanh, dẫn dắt tình hình đến một mớ hỗn độn hơn nữa, đã được gửi đến cùng với thư hâm mộ.
"Chó nhà tôi cũng nói 'gohan(cơm)' đấy. Chắc tại chó phát âm khó nên nghe như 'wofan' ấy. Nhưng mà hình như nó đang cố nói 'cơm' đấy ạ."
Thật không thể tin được!
Không ngờ chó cũng nói được cơ đấy.
Những người cuồng chó đang đọc cuốn sách này… à không, những người nuôi chó ơi, thực tế thì sao ạ?
Thôi, đến phần cảm ơn rồi.
Đầu tiên là anh Yamamoto, người vẽ minh họa cho cuốn sách, cốt truyện đang có xu hướng đi theo những hướng mà chúng ta không ngờ tới, nhưng cả hai cùng cố gắng nhé, tiếp theo sẽ thế nào đây nhỉ? Tiếp theo là anh Kamabe, người thiết kế bìa sách, mỗi lần cầm cuốn sách trên tay là tôi lại thấy bất ngờ, tôi muốn làm việc thật tốt để không phụ lòng anh. Biên tập viên Tokuda, xin lỗi và cảm ơn anh rất nhiều, tôi không tự tin lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng sự kỳ vọng của anh. Và lần này, vì tôi viết về nhiều vấn đề chuyên môn nên tôi đã xin ý kiến bác sĩ Tamada ở một phòng khám nọ (dĩ nhiên, nếu có sai sót gì trong truyện thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm), bác sĩ đã chăm sóc sức khỏe cho tôi, giờ lại còn giúp tôi viết tiểu thuyết nữa… Tôi thực sự rất biết ơn bác sĩ.
Dĩ nhiên, lời cảm ơn lớn nhất xin dành cho tất cả độc giả đã cầm cuốn sách này trên tay.
"Bầu trời với nửa vầng trăng đang lên", không phải khoa học viễn tưởng, cũng không kỳ ảo, có vẻ như là một tác phẩm khá khác biệt trong thế giới light novel, tôi có thể tiếp tục viết tác phẩm này là nhờ có mọi người, tôi thực sự rất biết ơn, truyện sẽ còn tiếp tục một chút nữa, nên mong mọi người tiếp tục ủng hộ nhé. Tập tiếp theo chắc chắn sẽ xoay quanh câu chuyện của Yuichi và Rika. À, mặc dù chưa quyết định thời gian cụ thể, nhưng có lẽ tôi sẽ viết một câu chuyện tương tự như "Con Ma Chăn và Cầu Thang Ngày Thứ Sáu". Chỉ nghe qua bối cảnh thì có vẻ u ám, nhưng tôi sẽ cố gắng để nó không hề u ám chút nào. Không biết sẽ ra sao đây.
Mùa đông năm 2004, Hashimoto Tsumugu.

