1
Cuối cùng, sau khi ăn bánh Nanakoshi Panju cùng mẹ trong phòng khách (chứ không phải trong phòng tôi!), và cùng với mẹ (chứ không phải chỉ có hai người!), Rika đã đến giờ phải về.
"Cháu ăn tối ở đây luôn nhé?"
Mẹ tôi mời Rika ở lại, nhưng em lắc đầu.
"Chắc mẹ con đang nấu cơm tối rồi ạ."
"Ôi chao, phải rồi. Rika không có ở nhà, mẹ cháu chắc cũng cô đơn lắm nhỉ..."
"Vâng ạ."
Rika ngoan ngoãn gật đầu, rồi bước ra khỏi cửa.
"Yuichi, con đưa bạn về nhé."
Mẹ tôi nói với theo.
Tôi bĩu môi.
"Con biết rồi."
Không hiểu sao người lớn cứ thích nói đi nói lại những chuyện mình định làm thế nhỉ. Đang xỏ giày thế này thì chẳng phải đã rõ là tôi định đưa em đi rồi sao?
Vừa ra khỏi cửa, tôi đã thấy Rika đứng đợi ở đó.
"Đi thôi."
"Ừm."
Và thế là chúng tôi bắt đầu bước đi trên con phố Seko đã chập choạng tối. Mặt trời mùa thu đã khuất sau những tòa nhà, bầu trời đang tối dần, phía tây vẫn còn le lói ánh sáng trắng, nhưng phía đông đã hoàn toàn chìm trong màn đêm. Giữa bầu trời ấy, một ngôi sao lớn màu vàng kim lấp lánh tỏa sáng. Chắc hẳn là Hesperus, ngôi sao Hôm, nó tỏa sáng ngay phía trước con phố Seko mà chúng tôi đang đi.
*Hesperus là một thuật ngữ có nhiều nghĩa, nhưng thường được biết đến nhất trong thần thoại Hy Lạp là tên gọi của Sao Hôm, tức là sao Kim khi xuất hiện trên bầu trời buổi tối.
"Ngôi sao kia đẹp thật nhỉ."
Dường như chỉ đến khi nghe tôi nói, Rika mới để ý và thốt lên một tiếng đầy phấn khích.
"A, đúng rồi. Sao Kim đó!"
"Sao Kim á?"
"Thì là sao Hôm mà. Sao Kim đó."
*Sao Kim (tên gọi theo các hành tinh) có 2 thời điểm xuất hiện:
Sáng sớm trước bình minh → gọi là sao Mai
Chiều tối sau hoàng hôn → gọi là sao Hôm.
"Ồ..."
Chúng tôi sánh bước trên con phố Seko chật hẹp. Cứ thế tiến về phía ngôi sao Kim. Ngôi sao sáng đến nỗi tôi phải quay đầu nhìn lại.
"Yuichi, anh làm gì thế?"
"À, anh đang xem có bóng không ấy mà."
Tất nhiên là chẳng có cái bóng nào cả.
"Làm gì có bóng được, dù gì cũng chỉ là một ngôi sao thôi mà."
Tôi bật cười khổ trước cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.
Nhưng Rika không hề cười, mà...
"Được đó, bóng ấy."
Rika nói.
"Hả? Được thật á?"
"Bằng ánh sao."
"Thật á?"
"Em từng nghe cha kể. Hồi ba còn khỏe, ba đi Mỹ, cha bảo ở giữa sa mạc phía Nam, người ta có thể thấy bóng đổ dưới ánh sao. Trong bóng tối sâu thẳm, ánh sao cũng đủ tạo thành bóng đấy!"
"Hể..." Tôi khẽ ồ lên.
Rika vẫn vui vẻ kể chuyện về cha, tôi thích được ở bên Rika như thế này nên không ngắt lời, chỉ im lặng gật đầu lắng nghe và bước song song bên cạnh em. Rẽ khỏi Seko, sao Kim khuất sau những mái nhà. Chúng tôi tiến vào khu phố cổ Kawazaki, đi giữa con đường rợp bóng những căn nhà cổ kính. Phố cổ là nơi tập trung những thương gia giàu có, với những căn nhà xây dựng đã hơn trăm năm, hay còn gọi là phố buôn bán. Dạo gần đây, trào lưu thích thú với những công trình kiến trúc cổ xưa trỗi dậy, nên khách du lịch cũng bắt đầu ghé thăm nhiều hơn. Vài quán xá, cửa hàng bán đồ lưu niệm phục vụ khách du lịch cũng mọc lên. Với một người lớn lên ở đây như tôi, đó là một điều kỳ lạ. Chẳng hiểu những căn nhà cũ kỹ này có gì thú vị.
Đi một lúc, chúng tôi ra khỏi khu phố cổ, ngay phía sau là dòng sông.
"Yuichi này, anh có biết vì sao nhà cổ lại san sát nhau dọc bờ sông không?"
Rika bất chợt hỏi.
"Không, anh không biết. Chắc là ngẫu nhiên thôi."
"Không phải đâu." Rika đắc ý nói.
"Ngày xưa, sông Seta là trung tâm vận chuyển hàng hóa đó. Thời Edo làm gì có xe tải, nên người ta dùng thuyền để chở hàng nặng. Thuyền chở hàng đến, rồi chuyển thẳng vào nhà kho, vì vậy nhà của thương gia mới xây dọc bờ sông."
"À, ra vậy."
"Là người địa phương mà anh chẳng biết gì cả."
"Em không phải người địa phương, sao em biết vậy?"
"Em tìm hiểu đấy."
"Hả? Sao lại tìm hiểu?"
"Thì tại em thấy thú vị mà."
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Chuyện cũ rích như vậy thì có gì hay ho chứ?
Rika kể cho tôi nghe nhiều điều về lịch sử của Ise, tất cả đều là những điều tôi chưa từng biết. Một người sinh ra ở Ise như tôi lại không biết gì, còn Rika, người chỉ mới đến Ise chưa đầy một năm, lại biết rất nhiều, nghĩ kỹ thì thật kỳ lạ. Nhưng có lẽ là vậy thật. Sống ở một nơi lâu quá, mọi thứ trở nên quá quen thuộc, nên mình chẳng còn hứng thú tìm hiểu nữa.
Chúng tôi bước lên cây cầu bắc ngang sông Seta.
Dừng lại giữa cầu, tôi ngắm nhìn những căn nhà cổ san sát dọc bờ sông.
"Anh chẳng biết gì về chuyện này cả…"
"Không ai kể cho anh nghe à?"
"Ừ, chưa từng."
Để ý kỹ hơn, tôi thấy vài tòa nhà có cánh cửa nhỏ hướng ra sông. Hóa ra hàng hóa được dỡ lên từ đó.
"Có lẽ… anh chẳng biết gì về Ise cả."
Khoảnh khắc ấy, khung cảnh quen thuộc bỗng trở nên hoàn toàn xa lạ.
Nơi này là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tôi biết rõ mọi ngóc ngách, mọi con hẻm, cả những nơi chúng dẫn đến, tôi có thể hình dung ra mọi thứ ở đâu mà không cần phải suy nghĩ. Nhưng giờ đây, trước mắt tôi lại là một thị trấn hoàn toàn xa lạ.
Gió thổi, mang theo hương vị mặn mòi của biển cả.
"Có mùi biển." Rika nói.
Đó là lời của Rika.
"Biển gần mà. Chỉ hai, ba cây số là đến cửa sông rồi."
"Sao Kim nghiêng nhiều quá kìa."
"À, đúng thật."
Thực ra, có lẽ nó chỉ dịch chuyển một chút thôi, nhưng vì ở vị trí thấp trên bầu trời, nên trông nó nghiêng hơn rất nhiều so với thực tế.
Tôi và Rika im lặng một lúc, ngắm nhìn ngôi sao ấy.
Cơn gió nặng trĩu hơi ẩm mang theo mùi biển, và nó lay động mái tóc dài của Rika, như thể em đang khoác lên mình một chiếc áo choàng đen. Rika ngước mặt lên, chăm chú nhìn ngôi sao, chiếc kẹp tóc màu xanh lam của em lấp lánh, chẳng lẽ là ánh đèn đường phản chiếu? Hay… ánh sáng của sao Kim? Tôi muốn chạm vào ánh sáng ấy. Không, tôi muốn ôm lấy Rika, toàn bộ sự tồn tại của em.
"Rika." tôi gọi tên em.
"Sao vậy?"
Đôi mắt vừa ngắm nhìn ngôi sao, giờ hướng về phía tôi. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt tay lên lưng em. Không hề phản kháng, Rika cũng tựa người vào tôi, em đặt vầng trán xinh xắn lên vai tôi, mái tóc em chạm vào má tôi, tạo nên một cảm giác tê dại.
Không phải là ôm.
Chỉ là tựa vào nhau thôi.
Vậy mà, tại sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc đến thế này? Bàn tay tôi cảm nhận được tấm lưng gầy của em, càng khiến trái tim tôi thắt lại. Sự tồn tại nhỏ bé này, hơi ấm này, tôi đã có được nó.
Tôi rút bàn tay phải ra khỏi túi áo, định ôm lấy em.
Và sau đó…
Nhưng đột ngột, Rika lùi lại khỏi tôi. Một cơn gió se lạnh thổi qua giữa chúng tôi. Bất ngờ trước sự việc, tôi ngạc nhiên, cô đơn, đau lòng, và rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra, một chiếc xe đạp đang đến, ánh đèn tròn chao đảo, tiến về phía chúng tôi. Tôi thậm chí còn cảm thấy căm ghét ánh sáng ấy.
Khốn kiếp… Chỉ chút xíu nữa thôi mà…
Rika tự nhiên dựa người vào lan can cầu, còn tôi ngước nhìn những vì sao, vờ như không có chuyện gì xảy ra, không làm gì cả. Ánh sáng đang tiến lại gần, chập chờn rọi xuống mặt đất. "Mau đi đi." tôi thầm nghĩ. "Hãy đi khuất trước khi bầu không khí vừa rồi tan biến."
Két…
Nhưng cùng lúc đó, chiếc xe đạp dừng ngay trước mặt, người lái không ai khác chính là Yamanishi. Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta đã cất tiếng chào: "Yo, Ezaki!"
"Cậu làm gì ở đây vậy, Ezaki?"
"Tớ đưa Rika về. Còn cậu?"
"Mẹ bảo tớ đi mua đậu phụ, tớ đang đi đây. Chuyện vớ vẩn, đậu phụ chứ có gì quan trọng. Không có cũng chả sao, thế mà cứ bắt tớ đi mua. Ít ra cũng phải cho tớ tiền tiêu vặt chứ, bảo là tiền thừa cho tớ, mà đưa có đúng một trăm yên. Chắc chắn chỉ còn lại khoảng mười yên thôi. Mười yên mà đòi tớ tiêu vặt, tớ đâu còn là trẻ con nữa…"
Chưa kịp nói hết những lời vô nghĩa, chiếc xe đạp của Yamanishi đã đổ kềnh. Tất nhiên, Yamanishi cũng ngã theo.
Là do tôi đâm vào xe cậu ta.
"Xin lỗi, xin lỗi. Tớ hơi loạng choạng."
Tôi vừa cười hề hề vừa xin lỗi.
Tất nhiên là tôi cố tình.
Nếu Yamanishi, à không, tên ngốc Yamanishi không đến, tôi và Rika đã có một bầu không khí tuyệt vời. Vậy mà, chỉ vì tên này mà mọi thứ tan tành.
Yamanishi đứng dậy, xông tới chỗ tôi.
"Cậu vừa làm tớ đau điếng đấy! A, tay tớ bị trầy rồi! Máu! Máu kìa!"
"Ôi, xin lỗi, xin lỗi."
"Vừa nãy cậu rõ ràng là cố tình! Cậu bị sao vậy, Ezaki! Tớ đã làm gì cậu chứ!"
"Cậu làm nhiều thứ lắm đấy."
Mặt tôi vẫn cười, nhưng giọng nói thì không. Tờ khai kết hôn, rồi cả vụ ồn ào đám cưới sau đó hiện lên trong đầu, châm ngòi cho cơn giận bùng nổ.
"Hả? Cậu nói gì?"
"Tớ bảo, cậu làm nhiều thứ lắm đấy."
"Cái gì! Nói rõ ra xem nào!"
"Cậu hay quên thật nhỉ? Tự nhớ lại xem!"
Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm ở cự ly gần, nhưng thực ra lại chẳng có gan hay dũng khí để lao vào đấm đá nhau, ánh mắt chạm nhau chỉ được chừng bảy giây, rồi cả hai đều vội vàng quay đi, khạc nhổ một tiếng.
Bất chợt nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Rika đang cười.
Hả? Sao lại cười vậy?
Trong cái bầu không khí căng thẳng, chết chóc đến nghẹt thở này, có gì đáng cười cơ chứ? Tôi muốn hỏi lý do, nhưng không hiểu sao lại nghẹn lời, đành quay mặt nhìn về phía bên kia cây cầu.
"Đi thôi, Rika."
"Ừ."
Rika vẫn còn mỉm cười.
"Tạm biệt, Yamanishi."
Đáp lại nụ cười ấy, Yamanishi cười toe toét một cách ngớ ngẩn.
"Rika, cẩn thận đấy nhé. Đừng để bị Ezaki tấn công đấy."
Thật đúng là thừa lời.
"Ừ, tớ sẽ cẩn thận."
Rika cũng thừa lời nốt.
"Thôi nào, đi thôi."
Tôi bực dọc nói rồi bước đi, và Yamanishi gọi với theo sau lưng tôi.
"Ezaki."
"Gì nữa?"
Lại tiếp tục chuyện lúc nãy à? Tên này dai như đỉa đói vậy. Đúng là đồ ngốc! Vừa nghĩ bụng một cách đầy sát khí, tôi vừa quay lại, và thấy Yamanishi đang mang một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
"Cậu... cậu có quay lại ngay không?"
Giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị lạ thường.
Bầu không khí ấy khiến tôi bối rối.
"À, ừ, chắc vậy. Tớ chỉ đưa Rika về thôi mà."
"Vậy à. Vậy thì, tớ đợi cậu."
"Hả?"
"Cậu sẽ quay lại ngay chứ gì?"
"Ừ... ừ."
"Tớ ở đây đợi nhé."
Yamanishi nói, rồi tựa người vào lan can.
"Cho tớ xin chút thời gian đi."
"Ờ, ờ..."
Tôi chỉ biết gật đầu.
2
Nhà của Rika cũng là một căn nhà gỗ kiểu cũ, chẳng khác gì nhà tôi. Vì kiến trúc tương tự nên tôi hiểu rõ, gió lùa thì thôi rồi, cầu thang cứ đặt chân lên là kêu cót két, lại còn có mấy cánh cửa chẳng đóng vào được nữa, tóm lại là cũ nát. Nhưng Rika và mẹ em dường như lại rất thích cái nhà tồi tàn này.
À, thì ra, chắc là kiểu cảm giác giống như người Nhật mình thích thú với đồ cổ ngoại quốc vậy.
Ở cổng căn nhà gỗ đó có treo một tấm biển đề "Akiba". Chỉ mỗi tấm biển là còn mới, vân gỗ nổi lên rất đẹp, mực tàu đen nhánh. Đó là do chị Akiko viết. Tuy cẩu thả, thô kệch, tính tình lại nóng nảy, nhưng chị Akiko lại là người có đẳng cấp thư pháp đấy.
Tôi chăm chú nhìn dòng chữ "Akiba".
Không biết là đẹp hay xấu, nhưng tóm lại là một nét chữ đầy khí thế. Phóng bút vào nhanh gọn, dứt bút cũng gọn gàng.
Người ta nói chữ như người, quả thật rất giống chị Akiko.
Rika dường như cũng nghĩ như vậy.
"Đúng là chữ của chị Tanizaki nhỉ."
"Ừ, rất giống chị Akiko. Như cái nét hất này này."
"Đầy khí thế ha."
Đang đứng nói chuyện thì...
"Yuichi, anh không về à? Không phải Yamanishi đang đợi anh sao?"
Rika hỏi.
Ấy, thì đấy, tôi đứng nói chuyện lâu như vậy là tại như thế, chắc chắn là có gì tốt lành cả. Với lại, tôi bao giờ con nói chuyện nghiêm túc với Yamanishi đâu.
Rika mở cửa rồi nói "Tạm biệt nha."
Tôi "ừ" một tiếng rồi gật đầu.
Và cánh cửa khép lại. Những khoảnh khắc hạnh phúc lúc nào cũng kết thúc như vậy. Nhưng, ngày mai, tôi sẽ lại được gặp Rika, lại được thấy khuôn mặt giận dỗi, nụ cười rạng rỡ của em. Tôi lại nhìn kỹ tấm biển do chị Akiko viết.
Thật kỳ lạ.
Rika lại trở thành cư dân của Ise như thế này.
Dù sao thì, trong thời gian ở bệnh viện, em cũng coi như là sống ở Ise rồi, nhưng mà, nó khác xa so với việc sống trong thị trấn.
Bệnh viện đâu phải là nơi để sống lâu dài.
Chỉ là một chốn tạm dừng chân trong một khoảng thời gian.
Rồi người ta cũng rời khỏi nơi đó, trở về nơi mình thuộc về, hoặc là đến một nơi cuối cùng, mang tên cái chết. Rika đã sống sót. Dù chỉ là "vớt vát" đi chăng nữa. Và nơi Rika trở về, chính là nơi này, ngôi nhà phố cổ kính này, Ise này, thị trấn nơi mình đang sống.
"Chà, cũng không tệ nhỉ."
Tôi lẩm bẩm, khẽ mỉm cười.
"Thật sự là không tệ chút nào."
Tôi đút tay vào túi, quay gót bước đi. Ngoảnh đầu lại, vừa kịp thấy ánh đèn sáng lên ở cửa sổ tầng hai, chắc Rika đã vào phòng của mình rồi. Tôi lùi lại phía sau, cứ nhìn mãi vào ánh đèn cửa sổ ấy.
Rồi tôi lại quay mặt về phía trước.
Sao Kim đã biến mất, bầu trời chìm trong bóng tối từ đông sang tây, ánh đèn đường hắt những vệt sáng nhòe nhoẹt, mỗi khi tôi bước qua, bóng tôi lại đổ dài trên mặt đường. Gió thổi, lay động mái tóc mai đã dài ra của tôi, phải đi cắt thôi, tôi nghĩ, nếu không thì lại bị Quỷ Đại Phật, con quỷ của phòng giám thị, bắt bẻ cho xem. Cái lão ấy, chỉ cần tóc dài thêm một centimet là lão ta nhận ra ngay.
Vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, tôi vừa quay lại cây cầu, thấy Yamanishi vẫn đứng đó.
"Cậu chậm quá đấy!"
Vừa thấy mặt đã càu nhàu.
Tôi cười trừ cho qua chuyện.
"Thì tại Rika, em ấy không chịu buông tớ ra mà."
"Hả?"
"Mấy cô gái phiền phức thật đấy, cứ nhõng nhẽo suốt thôi."
Tất nhiên là tôi nói dối rồi.
Nhưng Yamanishi làm sao mà biết được, hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ ấm ức, cứ như là ghen tị ra mặt ấy.
Lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy trống rỗng.
Toàn là nói dối cả mà... Giá mà chuyện đó là thật thì tốt biết mấy...
Yamanishi hỏi.
"Cậu sao thế, trông ủ rũ vậy?"
"À, không có gì."
Ước gì Rika chịu nhõng nhẽo với mình hơn một chút, chứ em lại thuộc kiểu người khá là dứt khoát ấy chứ.
"Mà này, có chuyện gì thế?"
Yamanishi khẽ đáp.
Nhưng những lời tiếp theo cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Dưới chân cầu nơi chúng tôi đứng, một chiếc thuyền nhỏ khẽ khàng lướt qua, phát ra những tiếng "bộp bộp" đều đều.
Làn nước bị xé toạc bởi mũi thuyền vỗ nhẹ, ánh đèn đường loang loáng trên mặt nước, rồi từ từ lan rộng ra.
----------
Tôi hơi căng thẳng, càng cố tỏ ra bình tĩnh, sự căng thẳng càng dâng cao. Căn phòng tĩnh lặng đến lạ thường, như thể không có ai khác ở đây. Nói cách khác, trong căn nhà này, giờ chỉ còn lại tôi và Sekoguchi.
Cha tôi đi xem buổi biểu diễn Diễn ca ở nhà văn hóa.
*Diễn ca (演歌 - Enka) là một thể loại nhạc Nhật nổi tiếng.
Mẹ tôi cũng đi cùng.
Chị gái đã đi du lịch từ ba ngày trước.
Gia đình Mizutani có bốn người, và ba người đã đi vắng, vậy nên chỉ còn lại mình tôi, thế là chúng tôi quyết định ăn tối cùng nhau. Ban đầu, chúng tôi định ăn bánh donut ở nhà Sekoguchi, nhưng rồi kế hoạch thay đổi, tôi đã rủ Sekoguchi, à không, tôi không tự mình rủ cậu ấy... tôi nghĩ vậy, tôi không đủ can đảm đến thế, tôi đã biết trước việc gia đình sẽ đi vắng từ nhiều ngày trước, và đúng là tôi đã nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu Sekoguchi đến, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ thoáng qua thôi, còn việc tự mình rủ cậu ấy thì chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến mặt tôi nóng bừng lên.
Chẳng qua là, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi.
"Tớ sẽ ăn thật nhiều donut. Hôm nay tớ không ăn tối."
Kiểu như thế.
Sekoguchi đi bên cạnh tôi, đúng như dự đoán, đã ngạc nhiên hỏi một cách lịch sự.
"Hả, tại sao? Mẹ cậu không nấu cơm à?"
"Cha mẹ tớ đi xem biểu diễn rồi, nghe bảo ở nhà văn hóa có buổi diễn của Miyako Harumi, cha tớ thích cô ấy lắm, bài tủ karaoke của cha là 'Anko Tsubaki wa Koi no Hana' ấy, cha tớ đã vui sướng từ ba ngày trước rồi, mẹ tớ cũng đi cùng."
"Ồ."
"Với lại, chị tớ cũng đang đi du lịch. Một mình tớ thì ngại nấu nướng nên tớ nghĩ chỉ cần donut của Sekoguchi là đủ rồi."
Đó là trên đường đi học về. Vào học kỳ hai năm cuối cấp ba, hầu hết mọi người đều đã bỏ các hoạt động câu lạc bộ, tháng nào cũng có bài kiểm tra thử, tất nhiên là còn có cả lớp học thêm nữa, ai nấy đều căng thẳng tột độ. Tôi cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến việc học lên cao là bụng dạ tôi lại nặng trĩu.
Trên bầu trời, những ngôi sao sáng lấp lánh.
Tôi không dám nhìn Sekoguchi, vì vậy tôi cứ nhìn chằm chằm vào những ngôi sao ấy. Sự im lặng sau khi câu chuyện kết thúc thật nặng nề. Thật khó chịu, có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy như vậy.
"À, vậy tớ nấu bữa tối cho cậu nhé?"
Một lời đề nghị đơn giản.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên.
"Thật á?"
"Có một món mà tớ luôn muốn thử, mà cậu biết đấy, ở nhà mẹ toàn nấu cơm tối mất rồi, nên mãi chẳng có cơ hội."
"Vậy... đúng dịp quá nhỉ?"
"Ừ ha."
Sekoguchi cười tươi rói, buông một câu nói chẳng hề có ý đồ gì. Điều đó khiến tôi vừa vui, lại vừa có chút bực bội.
Cậu ấy có hiểu không vậy?
Rằng ý nghĩa thật sự của câu nói ấy là, "chỉ có hai người ở nhà, chẳng có ai khác".
"Vậy... mình đi mua đồ nhé?"
"À... ừ."
Rẽ khỏi con đường, chúng tôi tiến vào "Gyutora", một siêu thị có từ lâu đời ở Ise. Thật ra, tôi vẫn chưa biết tại sao lại là "Gyutora", "Gyu" là "bò", còn "Tora" chắc là "hổ" nhỉ?
Sekoguchi cầm giỏ mua sắm, bước chân có hơi nhanh.
"Trước mắt cứ lấy cải thảo với hẹ đã nhỉ."
Vừa lẩm bẩm như vậy, cậu ấy vừa lao thẳng vào khu vực rau củ. Dường như chẳng còn thứ gì khác lọt vào mắt cậu ấy cả.
Tôi bỗng thấy cô đơn, vội vàng đuổi theo bóng lưng to lớn ấy.
"Cậu định làm món gì thế?"
"Tớ đang nghĩ hay là làm gyoza nhé?"
*Gyoza (餃子) là một loại bánh xếp (há cảo) của Nhật Bản, có nguồn gốc từ Trung Quốc. Gyoza thường có lớp vỏ mỏng, bên trong là nhân thịt lợn băm, bắp cải, hẹ, tỏi, gừng và các loại gia vị khác. Gyoza thường được chế biến bằng cách áp chảo (yaki gyoza), hấp (sui gyoza) hoặc chiên (age gyoza).
"Gyoza á?"
"Ừ, gyoza tự làm vỏ luôn đó."
"Tự làm vỏ á?"
"Ngon lắm đó!"
Sekoguchi cầm một bó hẹ lên, xem xét kỹ lưỡng rồi mới bỏ vào giỏ. Sao mà động tác với cả dáng vẻ y như mẹ tôi vậy. Tiếp theo là nửa bắp cải thảo, cậu ấy cũng cẩn thận lựa chọn, chọn một bắp trông thật tươi ngon rồi bỏ vào giỏ.
"Ở nhà tớ toàn mua vỏ gyoza làm sẵn ngoài tiệm à."
"Nhà tớ cũng vậy thôi. Nhưng mà tớ vừa xem được cách làm vỏ gyoza trên TV hôm trước, nên là tớ muốn thử xem sao."
"Ồ..."
Lần này, chúng tôi di chuyển đến khu vực bán thịt.
"Đúng là làm gyoza thì phải dùng thịt heo băm mới chuẩn bài nhỉ."
"Ừm..."
Dù chẳng hiểu gì mấy, tôi cứ gật đầu cho xong.
"Chừng một trăm gram là được nhỉ?"
Sekoguchi bỏ gói thịt nhỏ vào giỏ rồi bước về phía quầy tính tiền. Từ nãy đến giờ, mắt tôi cứ dõi theo bóng lưng cậu ấy mãi thôi.
Điều đó khiến tôi vừa vui sướng, lại vừa... cô đơn đến lạ.
Ra khỏi cửa hàng, hai đứa sóng vai nhau bước đi trên con đường hoàng hôn, cùng chung một hướng. Nghĩ đến việc sắp về căn nhà trống trải, tim tôi bỗng đập rộn ràng.
Dù cho Sekoguchi có lẽ chẳng hề nhận ra điều đó.
Trong nhà tối om.
Tôi mở cửa bước vào, bật đèn, ánh sáng trắng xóa hắt lên, khiến khu vực lối vào trở nên chói lóa. "Mời vào!" tôi nói, mở rộng cánh cửa. Thân hình cao lớn của Sekoguchi bước vào nhà, hai đứa đứng cạnh nhau ở lối vào.
Cánh cửa vừa khép lại, nơi đây bỗng chốc biến thành không gian chỉ có hai người.
"À, ra vậy..."
Sekoguchi đột ngột lên tiếng.
"Sao thế?" tôi hỏi.
Khuôn mặt Sekoguchi hơi ửng đỏ.
"Không, ừm... không có gì."
Dường như cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra ý nghĩa của tình huống này.
Rằng trong khoảng ba tiếng tới, hai đứa sẽ chỉ có mỗi nhau.
Vì cậu ấy đỏ mặt, nên tôi cũng đỏ theo. Việc cả hai cùng đỏ mặt càng khiến mặt tôi nóng bừng hơn.
Thôi nào, chỉ là cùng nhau ăn tối thôi mà.
Chỉ có vậy thôi.
"Vào nhà đi."
Tôi nói rồi chìa đôi dép lê ra.
"Ừ, ừm..."
Sekoguchi gượng gạo gật đầu, định xỏ chân vào dép... nhưng không được. Đôi dép quá nhỏ so với bàn chân to lớn của cậu ấy, chỉ vừa mỗi đầu ngón chân.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi bật cười.
"Xin lỗi, có vẻ hơi nhỏ quá nhỉ."
"Ừ, đúng vậy."
Cơn căng thẳng tan biến, tôi bật cười một cách tự nhiên. Hai đứa đứng ngay trước hiên nhà, cùng nhau cười vang.
----------
Rõ ràng là bảo có chuyện muốn nói, nhưng Yamanishi mãi vẫn chẳng chịu mở lời, cậu ta chỉ dựa lưng vào lan can, lơ đãng ngắm nhìn mặt sông. Ừ thì, tôi cũng chẳng có việc gì gấp gáp, nên cũng giống như Yamanishi, lơ đãng nhìn dòng sông trôi. Thỉnh thoảng có con thuyền lướt qua, mặt sông phẳng lặng lại bị khuấy động dữ dội, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu trên mặt nước cũng theo đó mà vỡ tan, lả tả.
Haizz, trời bắt đầu se lạnh rồi.
"Này, cậu định thế nào?"
Mãi đến khi sao Kim hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời đêm, Yamanishi mới buông ra câu hỏi ấy.
Tôi dựa lưng vào lan can, ưỡn người ra sau. Cả bầu trời đêm trải rộng trong tầm mắt. Lấp lánh vô số những vì sao. Tuy không rực rỡ như sao Kim...
"Định thế nào là định thế nào? Cậu đang nói về cái gì vậy?"
"Về con đường sự nghiệp ấy."
Tôi lập tức trở lại tư thế cũ, trừng mắt nhìn Yamanishi.
"Cậu... cậu đang móc mỉa tớ đấy à?"
Dù gì thì tôi cũng mới chỉ là học sinh lớp 11 thôi mà. Sự nghiệp á? Chuyện đó chẳng phải cứ để năm sau tính có phải hơn không? Biết rõ còn cố tình hỏi, muốn kiếm chuyện với ông hả, thằng kia?
Nhưng Yamanishi lại cuống quýt cả lên.
"À, ừ, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi. Không phải ý tớ là như vậy đâu."
Ơ? Thật sự là đang cuống lên kìa?
Hình như cậu ta không có ý định gây sự thật. Sau khi liên tục xin lỗi, Yamanishi nghiêm túc hỏi tôi:
"Nếu không phải học lại, cậu định làm gì?"
"Ừm..."
"Cậu từng nói là không thích Kokugakuin đúng không? Đại học Mie... chắc là không được rồi nhỉ?"
"À, cũng đúng."
"Vậy ra cậu vẫn định lên Tokyo hả?"
Lần này tôi lại ngả người về phía trước, dựa vào lan can. Ép ngực vào thành lan can, hai tay đan vào nhau, tôi liếc nhìn Yamanishi, khuôn mặt cậu ta vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
Tự dưng thấy có chút không ổn.
"Cũng đúng."
"Vậy, còn Rika thì sao?"
"Lúc trước, khi nói chuyện về chuyện này, tớ chưa nghĩ xa đến thế."
"Vậy, bây giờ thì sao?"
"Bây giờ á?"
Tôi hỏi ngược lại, chỉ để có thêm thời gian tìm câu trả lời.
Yamanishi gật đầu.
"Ừ, bây giờ thì sao?"
"Tớ đã bảo rồi mà, bây giờ không phải lúc để nghĩ chuyện đó, còn tận hai năm nữa cơ mà."
"Đúng là đồ phiền phức! Tớ chỉ đang nói ví dụ thôi. Nếu cậu lên lớp được thì sao?"
"Tớ không trả lời những câu hỏi giả định."
"Cậu là chính trị gia à?"
Giọng Yamanishi bắt đầu lộ rõ sự bực dọc.
"Vậy năm sau cũng được, năm sau cậu định thế nào?"
"Chuyện năm sau thì năm sau tính."
"Cậu đúng là..."
"Chẳng phải là thế sao? Cậu xem, năm ngoái vào thời điểm này, cậu có thực sự nghĩ nghiêm túc về sự nghiệp không? Cậu có chuẩn bị cho kỳ thi đại học không? Chắc chắn là không rồi! Chuyện tương lai ai mà biết được."
Tôi nói thẳng toẹt, Yamanishi im bặt.
Dĩ nhiên là cậu ta vẫn còn bất mãn.
"Khỉ thật, đáng lẽ mình cũng nên ở lại lớp mới phải..."
Yamanishi lẩm bẩm, giọng đầy hối tiếc và bực bội.
"Ha ha ha." tôi cười lớn.
"Không sao, ở lại lớp đi, trong lớp thì nổi bần bật luôn, bạn học thì ai cũng dùng kính ngữ."
"Uầy, không thể tệ hơn được nữa."
"Khổ lắm đấy. Thật sự là khổ đến mức muốn khóc luôn ấy."
Ha ha ha, tôi lại cười lớn hơn.
Lại một con tàu nữa lướt qua. Một ông chú đầu muối tiêu đang cầm lái ở phía đuôi tàu. Điếu thuốc ngậm trên môi ông ta lập lòe như đom đóm.
Tôi hỏi:
"Còn cậu thì sao?"
"Tớ đang phân vân lắm!" Yamanshi lẩm bẩm.
"Thì tớ mới đi hỏi đấy."
"Cậu bảo là sẽ lên đại học ở thành phố nào đó, rồi cua gái tới bến cơ mà, cái dã tâm đó đâu rồi?"
"Thì dã tâm vẫn còn, nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
"Hình như... hơi..."
"Hơi?"
Yamanshi nhìn tôi dò xét.
"Hơi... đáng sợ, đúng không?"
"Hả? Sợ á?"
"Bọn mình lớn lên ở đây từ bé mà, chẳng biết chỗ nào khác cả, Tokyo thì lại là siêu đô thị, tớ cứ nghĩ liệu dân quê như bọn mình có sống nổi ở đó không ấy."
Yamanshi nói một tràng, đến cuối thì giọng cậu ta nghe như đùa cợt, nhưng chính vì thế mà tôi biết đó là những lời thật lòng.
"Tớ có một thằng anh họ, hơn tớ hai tuổi, đầu óc ổng giỏi lắm, giỏi hơn tớ nhiều, nên học ở một trường khá tốt ở Tokyo, bác tớ tự hào lắm, cha tớ còn khó chịu cơ mà. Nhưng mà, thằng anh họ đó bỏ học về quê sau hai năm."
"Tại sao?"
"Hình như ổng bị biến thành hikikomori, nghe đâu là do bị bạn gái đá, nhưng nguyên nhân thật sự là do bị tẩy chay ở câu lạc bộ, buồn cười thật. Lúc về thì thằng anh họ đó chẳng còn gì ghê gớm nữa. Hồi ở đây thì ổng cũng thuộc dạng hot boy đấy, học hành cũng giỏi nữa, thế mà giờ chẳng còn chút nhiệt huyết nào. Giờ ổng đang đứng quầy thu ngân ở cái cửa hàng tiện lợi gần nhà tớ, gần nhất đấy, nhưng tớ không dám đến cái cửa hàng đó nữa, cứ thấy mặt ổng là tớ lại thấy tội nghiệp, thấy thảm hại, cứ nhìn thấy cảnh đó thì... tớ..."
*Hikikomori (引きこもり) là một hiện tượng xã hội, chủ yếu xuất hiện ở Nhật Bản, chỉ những người tự cô lập, thu mình trong nhà và tránh xa các hoạt động xã hội trong thời gian dài (thường là sáu tháng trở lên), chỉ giao tiếp với gia đình. Thuật ngữ này bắt nguồn từ tiếng Nhật, có nghĩa là "ẩn mình" hoặc "tự giam cầm". Hikikomori không phải là một bệnh tâm thần, nhưng thường đi kèm với các vấn đề tâm lý như trầm cảm, lo âu, và có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống.
Yamanshi định nói gì đó, nhưng rồi cậu ta không thốt nên lời, đôi môi hé mở của cậu ta cứ giữ nguyên hình dạng, không khép lại mà cũng chẳng mở ra thêm.
Tôi suy nghĩ về những điều Yamanshi vừa nói.
Tôi có một người anh họ thật bảnh bao.
Anh ấy đã rời quê lên Tokyo một cách đầy phong độ.
Nhưng chỉ hai năm sau, anh ấy trở về.
Tóm lại, sự thật hiển hiện trước mắt là như vậy, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra với anh ấy ở trên đó, chuyện thường thôi mà. Chắc anh ấy đã thu mình lại, chuyện thường thôi mà. Chắc tính cách lạc quan của anh ấy đã gãy gánh, chuyện thường thôi mà.
Tất cả những điều đó chẳng có gì lạ lẫm hay đáng ngạc nhiên cả, thật quê mùa và xấu xí. Những chuyện như vậy đầy rẫy trên đời.
Lúc ấy, hình ảnh của Yoshizaki Takako hiện lên trong đầu tôi.
Cô ta cũng gần như tương tự, thời cấp hai thì oai phong lẫm liệt, vào cấp ba vẫn giữ cái vẻ mặt kênh kiệu đó một thời gian. Nhưng rồi chuyện của Rika xảy ra, cô ta mất chỗ đứng trong lớp. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp Yoshizaki Takako ở trường, cô ta chỉ lững thững bước đi thôi, nhưng trông thật khổ sở, có vẻ hơi hoảng loạn, yếu đuối và lưng thì khòm xuống.
Chuyện tương tự có lẽ cũng đã xảy ra với người anh họ của Yamanishi.
Yamanishi vẫn không chịu nói gì. Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, thuyền bè cũng chẳng còn qua lại, mặt sông phẳng lặng như tờ.
Tôi bắt đầu thấy đói bụng rồi. Chắc sắp phải về thôi.
"Cậu không mua đậu phụ à?"
Vừa hỏi vậy, Yamanishi đã lườm tôi cháy mặt.
"Này, khi người ta đang nói chuyện nghiêm túc, cậu quan tâm đến mấy miếng đậu phụ làm gì?"
"Không, đậu phụ quan trọng đấy chứ."
"Quan trọng cái gì."
"Nghe nói nó tốt cho sức khỏe."
"Thì sao chứ?"
"Không... chỉ là vậy thôi."
Tôi lảng tránh ánh mắt bất mãn của Yamanishi, đút tay vào túi áo khoác. Một tiếng thở dài nặng nề, à không, có lẽ là tiếng thở hắt ra. Bỗng dưng tôi thấy cả thể xác lẫn tâm hồn đều rã rời. Mà thôi, so với tôi, Yamanishi bên cạnh đây trông còn tàn tạ hơn nhiều.
Thua rồi, tôi nghĩ. Chuyện nghiêm túc thật sao, thua rồi.
Bình thường, tôi chẳng bao giờ chia sẻ những chuyện này với ai cả, dĩ nhiên là tôi cũng suy nghĩ nhiều chứ, tôi đâu phải thằng ngốc. Về tương lai, về những điều sẽ đến, tôi cũng nghĩ ngợi nhiều, không, chính xác là tôi không thể ngừng suy nghĩ. Nhưng cũng chính vì vậy, tôi luôn cố gắng không nói ra. Những chuyện đó thật ngượng ngùng và cũng thật phiền phức.
Thà cứ để bị cuốn theo cái gọi là thực tế còn hơn.
Dù thế nào đi nữa, nó cũng sẽ ập đến thôi.
À, có lẽ Yamanishi chính là cái "nó" đó.
Cái "nó" đó đang đứng ngay trước mặt tôi đây.
Và giờ, cậu ta đang bị ép phải lựa chọn.
Yamanishi yếu đuối chẳng thể dũng cảm đối mặt, cũng chẳng thể cười xòa cho qua. Cậu ta sợ sệt, run rẩy. Bởi thế mà trút hết những lời than vãn ngu ngốc này lên đầu tôi.
Thật là một tên vô dụng!
Tôi siết chặt tay trong túi áo, gằn giọng:
"Đừng có nói những điều vớ vẩn như thế nữa!"
Yamanishi trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
"Cái gì mà vớ vẩn?"
"Những gì cậu vừa nói đấy. Tất cả, mọi thứ, từ đầu đến cuối đều nhảm nhí!"
Tôi phun ra những lời cay nghiệt.
----------
Đôi bàn tay to lớn của Sekoguchi đang nhào nặn khối bột mì, bàn tay cậu ấy thật sự rất to, cứ như đang đeo găng tay vậy, ngay cả ngón út cũng phải to bằng ngón cái của tôi. Tôi ngồi trên ghế trong bếp, chống khuỷu tay lên bàn và chăm chú quan sát cậu ấy.
Mỗi khi Sekoguchi ấn mạnh tay vào khối bột, những rung động lại truyền đến khuỷu tay tôi, chúng lan cả lên cằm, nơi tôi đang gác lên tay.
Phải nói rằng Sekoguchi mặc tạp dề trông thật hợp.
"Cậu khéo tay thật đấy!"
Tôi nói, và Sekoguchi cười rạng rỡ.
"À, mấy việc này cũng giống như nhào bột bánh mì thôi mà."
"Sekoguchi, cậu còn nướng bánh mì nữa à?"
"Thỉnh thoảng thôi. Nướng bánh mì dễ lắm."
"Ồ..."
"Cứ nhào bột rồi nướng là thành bánh thôi mà."
Tôi không ghét nấu ăn, cũng không hẳn là dở tệ, nhưng Sekoguchi giỏi hơn tôi nhiều. Vì vậy, tôi chỉ ngồi im lặng, phó mặc mọi thứ cho cậu ấy. Không hiểu sao, tôi cảm thấy có chút hạnh phúc.
Có một chàng trai ở bên cạnh, cậu ấy dịu dàng và nấu ăn cho tôi.
Để ý kỹ mới thấy, lông mi của Sekoguchi khá dài, chắc còn dài hơn cả của tôi ấy chứ. Khi cậu ấy cúi xuống, hàng mi ấy phủ lên đôi mắt, thật sự rất đẹp, và tôi thấy cậu ấy thật bảnh. Khuôn mặt thì... khó mà nói là đẹp trai được, ít nhất thì không phải kiểu mỹ nam, cũng không có vẻ đẹp mong manh như Takehisa. Cậu ấy có vẻ hiền lành và vô tư hơn.
Dù có cảm giác hơi thiếu gì đó, nhưng sự dịu dàng và ân cần của Sekoguchi không hề tệ chút nào.
Điều quan trọng nhất là, khi ở bên cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy vui vẻ.
Tim tôi đập thình thịch.
Tất nhiên, ngay cả bây giờ, lồng ngực tôi vẫn khẽ rung lên những nhịp đập xao xuyến.
"Cậu lấy giúp tớ cái bát được không?"
"À, ừm."
Tôi đưa cho Sekoguchi chiếc bát bạc cũ kỹ. Cậu ấy vo tròn cục bột mì to bằng quả bóng mềm, thoăn thoắt xoay nó trên lòng bàn tay rồi bỏ vào bát. Sau đó, cậu ấy đậy khăn lên trên và cất vào tủ lạnh.
*to hơn quả bóng chày một chút
"Mình sẽ để bột nghỉ khoảng hai mươi phút."
Cậu ấy vừa nói vừa rửa tay.
"Sau đó mình sẽ cán thành vỏ bánh."
"Tuyệt thật. Cậu tự làm vỏ bánh từ đầu luôn à?"
"Hy vọng là sẽ thành công."
Sekoguchi thở dài một hơi rồi ngồi xuống đối diện tôi. Trong căn nhà tĩnh lặng, chỉ có hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, tôi bỗng không biết phải nói gì. Khi tôi lén quan sát cậu ấy, ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, Sekoguchi cười ngượng ngùng. Có lẽ vì nhào bột mà trông cậu ấy có vẻ hơi mệt mỏi.
"Sekoguchi, cậu mệt hả?"
"Hơi hơi thôi."
Câu nói của Sekoguchi ngập ngừng, rồi cậu ấy hơi cụp mắt xuống, đó là thói quen của cậu ấy khi đang suy nghĩ điều gì đó.
"À, Mizutani..."
"Sao vậy?"
"Bài thi thử vừa rồi của cậu... thế nào?"
"...Hơi tệ."
Cảm giác như vừa từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Tôi chẳng muốn nhớ đến bài thi thử đó chút nào. Tại sao Sekoguchi lại hỏi chuyện đó chứ? Đang vui vẻ thế này mà.
Tôi đang phân vân giữa ba trường nguyện vọng.
Một là trường đại học ở địa phương, tuy không quá nổi tiếng nhưng khoa Ngữ văn Nhật Bản lại khá mạnh, vì tôi muốn học ngành này nên học ở địa phương cũng không tệ. Hai là một trường ở Nagoya, trường này thì không có gì đặc biệt. Cuối cùng là trường ở Tokyo, đây là trường có trình độ cao nhất trong số các trường tôi chọn, muốn đỗ vào trường này, tôi phải cố gắng rất nhiều.
Tôi vẫn chưa quyết định được sẽ chọn trường nào.
"Không tốt hả?"
"Ừm. Dạo này thành tích của tớ có vẻ đang đi xuống."
"Vậy à..."
"Lần trước toàn B, lần này lại có hai môn tụt xuống C mất rồi. Tớ đã cố gắng nhiều lắm, cứ tưởng sẽ khá hơn chứ, nhưng mọi người xung quanh cũng vậy mà, ai cũng nỗ lực hết mình cả. Có lẽ tớ đã hơi chủ quan rồi…"
Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra.
Chỉ là chuyện học hành thôi, dù gì cũng không phải trường đại học danh giá gì, nhưng nghĩ đến vẫn thấy đầu óc tối sầm lại.
Tôi lại càng chán nản hơn vì bản thân cứ buồn bã vì những chuyện vớ vẩn.
"Còn Sekoguchi thì sao?"
"Tớ được toàn A với B cho các trường tớ muốn vào."
"Vậy thì yên tâm rồi nhỉ."
"Ừ." Sekoguchi đáp, gật đầu, rồi lại cụp mắt xuống.
"Tớ đang nghĩ hay là không học đại học nữa."
"Hả? Sao lại thế?"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy nói chuyện này.
"Tớ cũng chưa biết nữa, chưa quyết định gì cả. Nhưng mà, tớ vẫn muốn làm đầu bếp hơn, cha tớ có quen một người đang làm ở một nhà hàng ryotei nổi tiếng ở Tokyo. Họ mời tớ đến đó học việc."
*Ryōtei (料亭) là loại hình nhà hàng truyền thống, sang trọng và cao cấp của Nhật Bản, thường được biết đến với không gian riêng tư, các món ăn truyền thống và các buổi biểu diễn của geisha. Ngày nay, mặc dù không còn phổ biến như trước, ryōtei vẫn là nơi diễn ra các cuộc họp kinh doanh, chính trị quan trọng và duy trì một số nét văn hóa truyền thống.
"Tokyo..."
"Hình như những nhà hàng ngon đều tập trung ở Tokyo, mà nếu học việc thì nên chọn nơi nào nghiêm khắc một chút. Tớ mới nghe qua thôi, chưa quyết định chính thức đâu."
"Cha mẹ cậu nói gì?"
"Hình như họ muốn tớ học đại học, nhưng cũng bảo tớ cứ làm gì mình thích."
Mấy chuyện này thật khó xử.
Tôi không có quyền can thiệp vào chuyện học, hay đúng hơn là tương lai của Sekoguchi, nhưng nếu được, tôi vẫn muốn ở bên cậu ấy, ít nhất là ở một nơi mà tôi có thể gặp cậu ấy. Tôi biết rõ việc yêu xa khó khăn đến mức nào, vì chuyện của chị gái mình. Chị ấy quen một anh chàng được hơn một năm, rồi anh ấy chuyển công tác vào Osaka, hai người cố gắng duy trì được khoảng nửa năm, rồi sau đó tự tan vỡ. Tôi quan sát ngay gần bên, lúc đó chị tôi trông mệt mỏi lắm.
Tóm lại, tôi thấy thật ngạo mạn nếu cứ khăng khăng đưa ra ý kiến của mình, mà lén dò hỏi thì lại hèn nhát quá.
"À, phải rồi!"
Tôi chợt nghĩ ra một chuyện.
"Cái trường mà tớ được B ấy, là trường ở Tokyo đấy!"
"Hả, thật á?"
"Ừ. Là trường có trình độ cao nhất trong số những trường tớ muốn vào."
"Trường có trình độ cao nhất mà cậu được B á?"
"Đúng vậy đấy, tớ cũng bất ngờ lắm, chắc là do khác môn tự chọn thôi. Nhưng mà thầy ở lớp luyện thi bảo, nếu từ giờ cố gắng hết sức thì có lẽ vẫn còn cơ hội đỗ."
"Cha mẹ cậu nghĩ sao?"
"Cha mẹ bảo thích trường nào thì cứ đi, Nagoya cũng được, Tokyo cũng được, thậm chí là Mỹ hay Siberia cũng được luôn. Mỹ thì còn may ra, chứ Siberia thì chịu."
"Ở Siberia có trường đại học á?"
Chúng tôi bật cười trước câu đùa vô vị ấy.
"Vậy, biết đâu chúng ta có thể cùng nhau... đến Tokyo."
Sekoguchi vừa cười tươi rói vừa nói.
Tôi cũng cười đáp lại.
"Ừ ha. ... Vậy thì, hay là mình ở gần nhau nhé?"
Không suy nghĩ nhiều, một câu nói táo bạo tuột khỏi miệng. Tôi vội vàng thêm vào "Đùa thôi mà." Trời ơi, lỡ lời rồi! Mặt tôi nóng bừng lên.
Sekoguchi gật đầu lia lịa, vẻ kiên định lạ thường.
"Ừ, cũng hay đấy chứ."
Mặt cậu ấy đỏ ửng, thế là mặt tôi lại càng đỏ hơn. Đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ sâu về chuyện này... đúng hơn là tôi cố tình không nghĩ đến tương lai, nhưng giờ nó bỗng hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Tên những trường đại học ở Tokyo cứ thế hiện lên trong đầu tôi.
Cuộc sống ở một thành phố lớn, cuộc sống có Sekoguchi ở bên cạnh.
Nghĩ kỹ lại thì, nghe cứ như một giấc mơ vậy, nhưng mà cũng không tệ chút nào. Cứ như là chuyện tôi vừa nhận hai điểm C và chìm trong tuyệt vọng chỉ là chuyện của ngày hôm qua vậy. Rời xa quê hương... rời xa Ise cũng không đáng sợ đến thế, chỉ cần có Sekoguchi ở bên cạnh, tôi chẳng sợ gì cả.
Không lâu sau, Sekoguchi đứng dậy.
"Mình bắt đầu làm vỏ bánh thôi nhỉ?"
"À, ừm."
"Mizutani cũng giúp nữa nha."
"Tớ làm được không?"
"Được mà, chắc chắn được."
Khi đứng cạnh, tôi mới thấy Sekoguchi cao lớn làm sao.
"Vậy tớ sẽ cố gắng."
Hai đứa cùng nhau làm vỏ bánh gyoza. Sekoguchi làm siêu giỏi, chỉ cần lăn nhẹ cây cán bột là những chiếc vỏ bánh tròn xoe cứ thế ra đời. Còn vỏ bánh của tôi thì toàn những hình thù méo mó. Mấy chuyện này... ừm, tôi nể cậu ấy thật sự.
Hình như hồi nào chị gái tôi từng nói...
"Người đàn ông mà mình có thể kính trọng, thật tuyệt vời, nhỉ?"
Tôi hoàn toàn đồng ý với chị ấy.
Người mà mình ngưỡng mộ, thật sự rất đáng quý.
----------
"Vớ vẩn!"
Lời thốt ra nghe kịch liệt đến lạ, chính tôi cũng hoang mang trước sự nhiệt tình quá khích của mình, nhưng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy.
"Thật sự quá vớ vẩn!"
"Cậu làm sao thế, Ezaki?"
Giọng Yamanishi cũng bắt đầu nóng lên.
Tôi biết nói vậy là không hay, nhưng miệng đã tự động tuôn ra.
"Thì rõ ràng là thế còn gì. Chỉ là thằng anh họ gặp chuyện thì đã sao? Tokyo rộng lớn thế kia mà, hơn mười triệu dân, sinh viên cũng cả trăm ngàn người chứ ít à, chẳng lẽ ai ai cũng rúc xó hết à? Đâu phải thế? Phần lớn bọn họ vẫn đang sống vui vẻ đấy thôi? Chẳng qua thằng anh họ cậu vấp ngã một chút thôi mà."
"Cậu nói thì dễ lắm..."
"Thì dễ thật mà. Cứ phải xoắn xuýt vì chuyện đó làm gì cho mệt. Anh họ là anh họ, cậu là cậu chứ, nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì đâu, cứ sống theo ý mình đi. Haizz, ngớ ngẩn đến buồn cười, chỉ vì chuyện đó mà ủ rũ. Ha ha, thật là tức cười mà!"
Quả thật, tôi đang cười một cách tàn nhẫn, tôi hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm hành hạ người khác. Yamanishi chắc chắn sẽ nổi điên lên cho xem, chắc chắn sẽ tuyệt giao luôn. Nhưng kệ xác, Yamanishi thì có là gì, dù có đánh nhau, tôi cũng không thua loại như Yamanishi đâu.
Yamanishi cau có nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng rồi...
"Ừm... có lẽ cậu nói đúng..."
Bỗng dưng, cậu ta lẩm bẩm một mình.
Đôi vai đang gồng cứng bỗng chùng xuống.
Gió thổi, lay động mái tóc của Yamanishi, tóc tôi cũng lay động. Rồi Yamanishi rời mắt khỏi tôi, khoanh tay trên thành cầu và tựa cằm lên đó.
Cậu ta không nhìn tôi, chỉ nhìn về phía dòng sông.
"Vớ vẩn thật, đúng là như vậy."
"Này, này..."
Tôi cảm thấy như thể ai đó vừa rút thang dưới chân mình. Sai rồi, Yamanishi, đáng lẽ cậu phải nổi giận chứ, đâu phải lúc để gật gù đồng tình một cách sâu sắc như thế này.
Nhưng Yamanishi vẫn cứ gật gù, một cách sâu sắc.
"Cậu nói đúng."
"..."
"Thật vớ vẩn. Tớ thật vớ vẩn. Thằng anh họ khốn kiếp. A, đúng là kẻ thua cuộc!"
"..."
"Thật ra, tớ... tớ sợ lắm."
"..."
"Cái gã anh họ ngốc nghếch kia lại lủi thủi quay về. Tại hắn mà tớ cũng yếu lòng mất rồi."
Tôi đứng chôn chân, nhìn Yamanishi trút giận. Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, khiến mấy sợi tóc đâm vào mắt, đau nhói, nước mắt trào ra. Chết tiệt, sợi tóc mắc kẹt không chịu ra. Tôi dụi mắt thô bạo như một đứa trẻ, cuối cùng cơn đau cũng dịu đi. A, đau thật. Ổn rồi... chắc vậy.
"Chẳng phải chỉ là Tokyo thôi sao? Chỗ mà người ta nhan nhản như rác ấy? Chỉ vì cái thứ đó mà anh họ tớ thua cuộc, đúng là đồ bỏ đi. Đúng là rác rưởi!"
Yamanishi vẫn tiếp tục lẩm bẩm chửi rủa.
Nhưng giọng hắn đã mất hết khí thế ban đầu, chỉ còn lại sự yếu ớt, và chẳng mấy chốc đã bị gió cuốn đi, không còn nghe rõ nữa.
Chỉ còn đôi môi là mấp máy không ngừng.
Tôi lảng tránh ánh mắt khỏi khuôn mặt nghiêng của Yamanishi, nhìn xuống mặt sông lay động dưới chân cầu. Gió thổi mạnh hơn lúc nãy, khiến mặt sông gợn sóng lớn hơn. Ánh sáng phản chiếu, tán xạ, lung linh huyền ảo.
Yamanishi hẳn là đang hoảng sợ.
Giống như những cô gái đột nhiên lo lắng trước ngày cưới, hình như gọi là hội chứng tiền hôn nhân thì phải, cái tương lai xa xôi bỗng chốc ùa về, những giấc mơ và hy vọng vẽ ra trong đầu dường như sắp trở thành hiện thực. À không, thực ra có lẽ chẳng thể nắm bắt được đâu, có lẽ chỉ là cảm giác thôi.
Yamanishi đang run sợ vì điều đó.
Run sợ trước bước chân đầu tiên, trước cái khoảng cách ngắn ngủi ấy.
Về lý thuyết, đây là một chuyện dễ hiểu. Thực tế, chuyện này xảy ra nhan nhản trên đời, ai rồi cũng trải qua một hai lần. Nhưng ngay cả sự bất an của Yamanishi, tôi cũng thấy ghen tị. Tôi sẽ không bao giờ có được những lo lắng như vậy, bởi vì tôi sẽ mãi mãi sống ở đây, sống dưới bầu trời chật hẹp này, ngắm nhìn dòng sông Setagawa quen thuộc, khu phố trước nhà ga ngày càng tàn lụi, khu rừng Jingu... chỉ ngắm nhìn những thứ đó mà sống.
Tôi không thể đi đâu khác. Không, tôi sẽ không đi, bởi vì ở đây, ở nơi này, có những thứ quan trọng hơn Tokyo, hơn đám đông, hơn những tòa nhà chọc trời.
A, là cái gì vậy nhỉ?
Tim tôi bỗng thấy khô cằn.
Một mặt, tôi muốn chế giễu Yamanishi hơn nữa, nhưng mặt khác, tôi lại muốn động viên cái tên khốn này.
Này, Yamanishi. Tôi thầm nói trong lòng. Thật ra, tớ ghen tị với cậu lắm, ghen tị đến phát điên ấy. Tớ cũng muốn sống giữa những tòa nhà cao tầng, giữa những cửa hàng lộng lẫy, tớ đã luôn mong muốn điều đó. Nhưng rồi, tớ đã tìm thấy những thứ quan trọng hơn thế, những thứ chỉ có ở đây, chỉ có ở Ise. Cô ấy không thể rời khỏi nơi này, vì vậy, tớ cũng ở lại đây. Tớ đã quyết định như vậy.
Trong lòng tràn ngập những lời muốn nói, nhưng miệng lại không thể thốt ra một lời nào.
Chế giễu cũng không được, mà động viên cũng không xong.
Chúng tôi cứ im lặng đứng cạnh nhau như vậy một hồi lâu. Cơn gió thổi từ biển vào ngày càng lạnh buốt.
Aaa, lạnh quá.
Lạnh đến thấu xương.
"Tớ về đây!" Yamanishi nói rồi với tay lấy chiếc xe đạp.
"Ừ." tôi gật đầu đáp lại.
Yamanshi không trèo lên xe mà dắt bộ. Bánh xe kêu lộc cộc nghe thật cô đơn.
"Này, Yamanishi."
"Hả?"
"Anh họ tớ cũng lên Tokyo đấy. Hơn tớ khoảng mười tuổi, nên cũng không thân thiết lắm. Nhưng mà anh ấy học cùng trường cấp ba với bọn mình đấy. Học một trường đại học hạng ba tồi tàn, rồi cũng kiếm được một công việc tàm tạm, lập gia đình, sinh con, giờ còn chuẩn bị mua nhà nữa."
"Ghê vậy. Đúng là hội nhà giàu rồi."
"Ừ, mà lại học cùng trường cấp ba với bọn mình đấy. Tokyo cũng chỉ có thế thôi. Chẳng có gì ghê gớm cả. Chắc là cũng đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cơ hội thì cũng nhan nhản ra đấy. Nên là, hãy nắm lấy cơ hội đi."
Yamanshi dừng lại, tay vẫn giữ chiếc xe đạp, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cậu nghĩ tớ làm được hả?"
Cậu ấy hỏi một cách chân thành.
Tôi định nói "làm được chứ", nhưng lời không thốt nên lời.
"Sao cậu im lặng vậy, Ezaki?"
Mặt Yamanshi bỗng nhiên như sắp khóc đến nơi.
"À, ừm... tớ xin lỗi."
"Sao cậu lại xin lỗi?"
Cậu ấy càng có vẻ muốn khóc hơn.
Tôi quyết định thành thật.
"Tớ định nói là cậu làm được, nhưng khi định nói ra thì lại nghe giả tạo quá. Nói đúng hơn thì, khả năng cậu không làm được... "
"Quả nhiên... cậu nghĩ là cao lắm hả?"
"Thì... ừm... chỉ là tớ cảm thấy vậy thôi..."
"Tớ biết mà."
Yamanshi lẩm bẩm, mặt vẫn như sắp khóc.
"Haizz, đúng là không thể mà..."
Bọn tôi cũng đã mười tám rồi, cũng hiểu rõ năng lực và tầm vóc của bản thân đến đâu. Có lẽ, từ giờ đến sau này vẫn còn có thể trưởng thành hơn nữa, nhưng con người ta đâu dễ gì thay đổi đến thế.
Bọn tôi cùng nghĩ về một điều, cùng thở dài một tiếng.
"Thôi thì, Yamanishi à, biết đâu cậu vẫn có thể chạm tay vào một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Chắc là tầm hạng B hoặc hạng C gì đó."
"B hay C... Nghe thực tế phết..."
"Thế cũng được đấy chứ. Cứ tàng tàng học xong đại học, tàng tàng kiếm việc làm, tàng tàng cưới vợ, tàng tàng sinh con, tàng tàng mua nhà... Ngẫm lại cũng không tệ đâu, biết đâu lại hay."
Yamanishi im lặng, vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi lâu.
"Vợ thì tớ nhất định phải chọn em nào xinh xinh."
Cuối cùng, cậu ta buột miệng nói.
Tôi gật đầu.
"Ờ, hay đấy."
"Phải xinh đẹp không thua gì Rika mới được."
Vừa nói, Yamanishi vừa sải bước đi tiếp. Không hề ngoảnh đầu lại, cứ thế tiến về phía trước. Tôi gọi với theo bóng lưng cậu ta.
"Không thua gì Rika á!? Chuyện đó là không thể rồi!"
"Cậu sướng thật đấy! Rika đáng yêu thật mà! Tớ ghen tị chết đi được! Nhưng mà, ai biết được! Biết đâu có em nào đó đổ gục trước sức hút của ông đây thì sao!"
Càng lúc càng xa, bọn tôi gần như phải hét lên.
"Đã bảo là không thể vượt qua Rika rồi mà!"
"Không không, đời còn nhiều khả năng lắm! Tớ cũng có thể --"
Tiếng cậu ta chỉ vọng lại đến đó. Hình như Yamanishi vẫn còn nói gì đó, nhưng gió lớn quá, tiếng cậu ta không còn đến được tai tôi nữa. Dù vậy, thật lạ lùng, chỉ có tiếng bánh xe đạp lộc cộc vẫn vang vọng. Nhưng giọng nói thì đã mất hút.
"Người đáng ghen tị phải là tớ mới đúng, Yamanishi ạ!"
Vậy nên, chắc chắn là cậu ta không nghe thấy tiếng tôi rồi.
"Tớ cũng muốn đến Tokyo lắm chứ! "
Ừ, chắc chắn là không nghe thấy rồi.
----------
Tôi phải kiễng chân lên thật cao, lồng ngực của Sekoguchi thật dày và vững chãi, dù có cố sức đẩy thế nào cũng không hề lay chuyển. Tôi sợ hãi vì sự nhỏ bé của mình, nhưng lại cảm thấy an tâm khi được vòng tay cậu ấy ôm trọn. Tôi kiễng chân hết cỡ, còn Sekoguchi cúi người xuống thật sâu. Tim tôi đập rộn ràng, bàn tay đặt trên ngực cậu ấy run rẩy, tay cậu ấy cũng run. Tôi nhớ đến một tờ giấy, bên trái viết "Sekoguchi Tsukasa", bên phải viết "Mizutani Miyuki", tờ giấy ấy tôi vẫn giữ rất cẩn thận. Ở ngăn kéo có khóa, tận sâu bên trong. Giấu kín để không ai tìm thấy, nhưng cũng không bao giờ để mất.
May mà chưa ăn gyoza…
Ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng lý trí nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác mềm mại, dịu êm, xóa tan mọi thứ. Trong đầu như có tia lửa bắn tung tóe, tôi hoàn toàn mất phương hướng. Không chỉ nơi môi chạm môi, mà từ đỉnh đầu đến tận ngón chân đều tê dại.
Mãi đến khi bờ môi kia rời đi, tôi mới dần lấy lại được ý thức. Vùi mặt vào lồng ngực cậu ấy, tôi thầm kinh ngạc. Đã bao lần tự hỏi cảm giác này sẽ như thế nào, nhưng trí tưởng tượng của tôi thật quá nghèo nàn, hoàn toàn không thể hình dung nổi, nó còn vượt xa những gì tôi từng nghĩ.
Bởi vì, cơ thể tôi vẫn còn đang run rẩy…
3
Điện thoại reo, lẽ ra tôi nên bắt máy, nhưng công việc thì ngập đầu, tay phải tôi đang cầm bô nước tiểu của bác Shibata phòng 305. Bô nước tiểu, đúng như tên gọi, là cái bô để đựng nước tiểu, kích thước và hình dáng y hệt cái chum muối mơ, chỉ có điều bên trong chứa đầy nước tiểu. Với một số bệnh, việc theo dõi lượng nước tiểu bài tiết mỗi ngày là vô cùng quan trọng, nên người ta mới dùng đến những dụng cụ như thế này, gọi là thu thập dữ liệu, thường được dùng trong những bệnh nguy hiểm đến tính mạng, bệnh càng nặng, tần suất sử dụng càng cao. Bô nước tiểu, tuyệt đối không được coi thường. Bô nước tiểu, một sự tồn tại không thể thiếu. Với cái bô nước tiểu của bác Shibata trên tay, Tanizaki Akiko phân vân không biết có nên nghe điện thoại hay không, nghe điện thoại cũng là một phần công việc, lẽ ra tôi nên nghe, nhưng tay phải tôi đang cầm bô nước tiểu. Bác sĩ khoa nội đang gào ầm lên trong phòng khám, giục tôi mang đến ngay. Tay phải cầm bô nước tiểu, tay trái cầm điện thoại, có vẻ hơi… kỳ quặc, nhưng mọi người ở trạm y tá đều bận túi bụi, và người gần điện thoại nhất không ai khác chính là tôi.
"Tanizaki, cô nghe đi!"
Mọi người trong trung tâm điều dưỡng đều dùng ánh mắt, hoặc khí thế, để gây áp lực vô hình lên tôi. Phụ nữ thật đáng sợ, không cần lời nói, họ vẫn có thể tạo ra áp lực lớn đến vậy, đàn ông không làm được đâu. A, trưởng khoa đang lườm tôi kìa, tại sao tôi lại bị ghét bỏ đến thế nhỉ? Không thể cưỡng lại được bầu không khí như muốn trói buộc mình, Tanizaki Akiko bắt máy – tay phải vẫn lủng lẳng cái bô nước tiểu.
"Vâng, trạm y tá xin nghe."
"Điện thoại từ bên ngoài."
Tiếng trả lời là giọng của người trực tổng đài.
"Tôi chuyển máy đây. Xin vui lòng chờ."
Hả? Sao hôm nay nói nhanh hơn bình thường vậy?
Câu trả lời đến ngay sau một giây.
"Hello?"
"Hả?"
"Well… hello? Hello?"
Tiếng Anh!
Người trực tổng đài chắc cũng không hiểu gì, nên cứ chuyển máy cho tôi đại. Xong đời. Tôi bốc phải lá thăm đen rồi.
Mồ hôi lạnh toát ra.
"H… hello."
Câu trả lời ngượng nghịu của tôi chỉ khiến tình hình tệ hơn. Đối phương nghĩ rằng tôi hiểu tiếng Anh, lập tức tuôn một tràng dài, tất nhiên là tôi chẳng hiểu gì cả, hoàn toàn không hiểu. Không phải khoe khoang gì, nhưng Tanizaki Akiko này chỉ có ba lần không bị điểm kém môn tiếng Anh thời trung học. Tôi phải thi lại, thi lại rồi lại thi lại, cuối cùng nhờ sự chán nản và thương hại của giáo viên tiếng Anh, tôi mới có thể qua môn. Số lượng từ vựng tiếng Anh mà tôi có thể tự tin viết đúng chính tả chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đầu tiên là tên của tôi – Akiko Tanizaki. Tiếp theo là tên chiếc xe yêu quý – Silvia. sky, talk, cat, dog… trong lúc tôi đang lẩm bẩm những từ tiếng Anh trình độ lớp một, cuối cùng tôi cũng nắm bắt được một chút manh mối trong lời nói của đối phương. Nhưng tôi không biết nói thế nào để bảo họ chờ. Đến cả tiếng Anh đơn giản như vậy tôi cũng không biết. Phải làm sao đây?
Sau hai giây suy nghĩ, Akiko…
"Đợi một chút!"
… hét lên.
Vừa kẹp ống nghe bằng vai, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Không có ai? Không được rồi sao? Phải làm gì đây? Mồ hôi túa ra như tắm, thì bóng dáng người cô đang tìm kiếm uể oải ngáp dài, lững thững đi ngang qua trạm y tá.
Tựa như lữ khách lạc giữa sa mạc bỗng tìm thấy ốc đảo, Akiko cất tiếng gọi.
"Bác sĩ… Natsume! Điện thoại! Có điện thoại!"
Dù sao đi nữa, y tá cũng không thể gọi đích danh bác sĩ một cách suồng sã trước mặt mọi người. Natsume dường như còn ngái ngủ, chỉ tay vào mình với vẻ khó hiểu "Tôi á?". Hai mí mắt anh ta khép hờ, có lẽ anh ta vừa chợp mắt một lát. Tôi liếc nhìn anh ta, rồi vẫy tay ra hiệu bảo anh ta lại gần.
Khi Natsume đến, cô liền dúi ống nghe vào tay anh.
"Điện thoại… điện thoại đây!"
"Cho tôi?"
"C… chắc là vậy!"
"Sao lại 'chắc là vậy'?"
"T… tại… tự nhiên thấy vậy!"
"Hả?"
Cô sốt ruột chẳng buồn giải thích, cứ thế khua khua ống nghe lia lịa. Natsume nhìn cô với vẻ ngờ vực, nhưng cuối cùng cũng cầm lấy ống nghe.
"Alo, Natsume nghe đây."
Ngay khi đầu dây bên kia đáp lời, sắc mặt Natsume lập tức thay đổi. Anh trở nên tỉnh táo, mạnh mẽ hơn, nói chung là chuyển sang "chế độ làm việc".
"Hi, Joe! What's up? Is it in the dead of night? Well... Is that spunk? Well... Good looks. Yes, pretty good. But she is thorny personality. Suck! A work? Ann... give me more time. I'm not sure. I'm unable to make a decision. It's a good position for me to get an attending doctor... well... but... give me more time."
*Chào Joe! Sao đấy? Đang nửa đêm hả? À...có phải can đảm không? À...ưa nhìn. Vâng, khá ổn. Nhưng tính cô ấy hơi khó chịu. Tệ thật! Công việc? Ann...cho tôi thêm chút thời gian đi. Tôi không chắc. Tôi không thể đưa ra quyết định được. Đây là cơ hội tốt với tôi, được làm bác sĩ điều trị...ưm...nhưng...cho tôi thêm ít thời gian nhé."
Giọng anh ta trở nên vô cùng vui vẻ, hơn nữa dường như cả hai đang trao đổi rất ăn ý. Anh ta còn nói đùa gì đó, rồi bật cười thành tiếng. Vừa cầm bô nước tiểu trên tay phải, Akiko vừa ngẩn ngơ nhìn anh.
Có vẻ Natsume Gorou đang rất vui.
Suy cho cùng, cũng phải thôi. Dù trôi dạt đến bệnh viện nhỏ ở vùng quê này, Natsume vẫn là một người ưu tú. Anh tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, nơi cạnh tranh vị trí dẫn đầu trong giới y học với Đại học Tokyo, hơn nữa anh còn nổi tiếng là một người có tay nghề cao ở ngôi trường đó. Mỗi khi Natsume phẫu thuật, các bác sĩ từ các bệnh viện liên kết lân cận còn cố ý đến xem. Vốn dĩ, anh ta không thuộc về nơi này.
Thế giới mà chúng ta sống khác nhau──.
Dù suy nghĩ như vậy thật hèn mọn và cô không muốn chấp nhận, nhưng đó là một thực tế không thể chối cãi. Cô chỉ là một y tá, và dù có tự hào về công việc của mình đến đâu, cô cũng không thể trở thành bác sĩ.
Người ta là người ta.
Mình là mình.
Cô hiểu điều đó, nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận được, bởi vậy, khi Natsume đến chỗ cô đang hút thuốc trên sân thượng, Akiko không vội bắt chuyện, Natsume cũng vậy. Anh lấy điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa bằng chiếc bật lửa bạc quen thuộc, rồi ngậm thuốc trong miệng, nghịch chiếc bật lửa. Động tác xoay bật lửa của anh ta rất điêu luyện, thể hiện sự khéo léo của đôi tay, dù sao thì đó cũng là đôi tay kết nối những dây thần kinh nhỏ hơn một milimet. Hơn nữa, anh ta còn đủ sức bền để thực hiện những ca phẫu thuật như vậy liên tục trong mười tiếng đồng hồ. Lọc ra những người ưu tú nhất từ khắp Nhật Bản, cho họ trải qua những thử thách, rồi lại lọc tiếp dựa trên kết quả, lặp đi lặp lại quá trình đó hai, ba lần... Người đàn ông này có đủ tài năng để chiến thắng những cuộc cạnh tranh như vậy.
À thì, tôi chỉ ghen tị thôi.
Đến tuổi hai mươi lăm, người ta bắt đầu nhìn thấy cái "bình chứa" của mình. Tôi không muốn dùng từ "giới hạn". Bình chứa, sức chứa, đại loại thế. Hồi mười mấy tuổi, tôi liều lĩnh như vậy có lẽ vì tôi chưa nhìn thấy nó, và có lẽ vì tôi muốn nhìn thấy nó. Nhưng một khi đã nhìn thấy rồi, nó lại trở nên thật tẻ nhạt. Tôi biết rằng nếu mình chấp nhận nó ở một mức độ nào đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng tuổi hai mươi lăm vẫn còn quá trẻ để chấp nhận, thấy được, nhưng không thể chấp nhận. Thật phiền phức, thứ ở trong lòng tôi không phải là nỗi đau, mà là một cơn nhức nhối, nhưng rồi một ngày nào đó tôi sẽ chấp nhận được thôi. Năm năm nữa, hay mười năm nữa? Tôi không biết. Đến lúc đó, có lẽ cái bình chứa sẽ lớn hơn một chút.
Vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, tôi hỏi.
"Điện thoại từ đâu thế?"
"Chicago."
"Là ở Mỹ à?"
Natsume nhăn mặt, vẻ như không thể tin được.
"Cô... đến thế mà cũng không biết à?"
"Biết chứ."
Thật đấy, không đùa đâu.
"Chỉ là hỏi cho chắc thôi mà."
Natsume vẫn nghi ngờ. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó chứ, tôi xấu hổ đấy!
"Ừ, ở Mỹ. Miền Trung, một thị trấn cổ. Cũng khá lớn đấy, quy mô đô thị thì cỡ Osaka hay Nagoya gì đó."
Anh tựa người vào lan can, ngước mặt lên trời, cổ rướn ra, yết hầu nhô lên rõ rệt. Khói thuốc lững lờ bay lên từ đầu điếu. Cái cách anh thả lỏng chân, buông thõng tay, khiến tôi cảm thấy anh thật thoải mái, hệt như một gã học sinh trung học. Nếu nói anh vẫn chưa trưởng thành thì có lẽ đúng, nhưng nếu nói anh vẫn giữ được trái tim trẻ trung thì nghe có vẻ hoa mỹ quá.
"Có chút chuyện muốn bàn nên họ bảo tôi đến đó, có người vẫn nhớ đến bài luận văn tôi từng công bố. Lần trước gặp ở hội nghị, họ hỏi tôi giờ đang làm gì, tôi bảo đang an nhàn ở quê, thế là họ bảo tôi đến chỗ họ."
"Vậy... chuyện tốt à?"
"Biết đâu được." Natsume lẩm bẩm.
"Có lẽ tôi sẽ không thể quay về Nhật Bản nữa đâu. Một khi đã ra nước ngoài, tôi sẽ thành người ngoài mất. Mấy gã còn ở lại bệnh viện đại học, chắc giờ đang ra sức củng cố địa vị chính trị của mình rồi. Cứ như là... xây một cái tháp lớn, rồi gia cố nền móng ấy."
Natsume dang rộng hai tay, vẽ nên hình bóng một tòa tháp khổng lồ trong không trung, một tòa tháp còn lớn hơn cả chính anh.
"Năm năm, mười năm sau, tôi đột ngột trở về từ nước ngoài, chắc chắn sẽ chẳng còn chỗ dung thân nữa. Với đám đã gia cố nền móng kia, tôi chỉ là cái gai trong mắt thôi. Nếu là kẻ vô dụng thì còn đỡ, chứ nếu lỡ tay nghề lại cao, thì càng thêm khó chịu."
"Rắc rối thật."
Hút xong một điếu, tôi châm điếu thứ hai. Sáng nay đã hút một điếu, vậy là hôm nay đã là điếu thứ ba rồi. Tôi tự nhủ chỉ hút bảy điếu một ngày, vậy là còn bốn điếu nữa. Thử tính toán xem phân bổ thế nào, giờ nghỉ trưa một điếu, hết giờ làm hai điếu, sau bữa tối một điếu. Ôi, vậy là hết sạch phần trước khi đi ngủ rồi. Vừa lưỡng lự có nên châm điếu thứ hai không, tôi vừa hỏi.
"Anh có muốn leo lên cái tháp cao đó không?"
Không thấy anh trả lời ngay.
Vẫn ngậm điếu thuốc trên môi, Natsume tựa người vào lan can. Tàn thuốc dài ra, rơi xuống chiếc áo blouse trắng. Cái điệu bộ vội vàng phủi tàn thuốc kia thật trẻ con. Hệt như một cậu học sinh trung học lén lút hút thuốc vậy.
Anh liếc nhìn tôi.
Chắc là để xác nhận xem tôi còn nhớ câu hỏi lúc nãy không.
Tôi vẫn nhớ đấy.
Thế nên trả lời nhanh đi.
"Tôi muốn."
Giọng anh ấy nghe khá nghiêm túc.
"Hay đúng hơn là, đã từng muốn leo lên."
"Vậy thì leo đi còn gì, anh làm được mà."
"Không... không thể nào nữa rồi."
"Chẳng phải anh chỉ đang nghĩ thế thôi sao?"
"Không, thật sự là không thể."
Biểu cảm trên khuôn mặt Natsume vụt tắt, lời nói cũng ngắn gọn, khô khan. "Ra là vậy." tôi nghĩ. Chắc hẳn anh ta cũng đã nhìn thấu được giới hạn của bản thân. Và vị trí hiện tại, không còn đủ trẻ để liều lĩnh, cũng chưa đủ già để chấp nhận từ bỏ. Đường tiến và đường lùi đều hiện rõ trước mắt.
Dù đứng ở những vị trí khác nhau, sự lạc lối vẫn giống nhau.
Con người ta có lẽ sống như vậy. Từ khi còn bé, va vấp vào đủ thứ, thường xuyên bị bật ngược trở lại, nhưng đôi khi cũng vượt qua được. Cứ lặp đi lặp lại chuyện đó hàng ngàn, hàng vạn lần, rồi cuối cùng cũng tìm thấy một nơi thuộc về mình.
"Vậy nên, đó là lý do anh muốn đến Mỹ?"
"Có lẽ đó là một con đường."
"Anh sẽ đi chứ?"
"Tôi không biết."
"Đi đi còn gì. Ở đây, anh không thể phát huy hết khả năng của mình đâu. Anh có thể giỏi hơn, được người khác công nhận. Với lại, nếu được công nhận ở bên đó, anh cũng có thể khiến đám người ở trường đại học phải lác mắt đấy."
"Ừ thì... Nhưng mà, mấy chuyện đó, tôi thấy cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi."
"Hãy nhắm đến đỉnh cao đi."
Giọng tôi vang lên mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
"Anh nên đi, đến những nơi cao hơn."
Natsume nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
"Sao thế? Muốn tống cổ tôi đi à?"
"Đúng đấy."
"Tch, đúng là người phụ nữ đáng ghét."
"Ừ, đúng thế. Tôi là một người phụ nữ đáng ghét. Tôi muốn tống khứ anh đi cho khuất mắt. Đi đi, Natsume. Không biết anh có thể đi được đến đâu, nhưng ai đi được thì cứ đi thôi."
Natsume vẫn còn vẻ hoài nghi.
Với một cảm giác kỳ lạ thanh thản, Akiko hướng giọng nói lên bầu trời.
"Hãy cứ bay cao, bay xa hết mức có thể."
Anh không thuộc về cái nơi tồi tàn này đâu.
Vậy nên, đi đi.
Natsume định nói gì đó, nhưng rồi nuốt lời lại. Anh ngồi xổm xuống, hệt như một gã du côn nhà quê. Anh cố dập tắt điếu thuốc đã cháy đến tận gốc trên nền xi măng cáu bẩn. Không phải ấn mạnh, mà là miết nhẹ phần rìa để giảm bớt tàn lửa, quả là một cách dập thuốc cẩn thận. Tôi cứ tưởng anh ta sẽ vứt bừa đi đâu đó, ai ngờ lại kỹ tính đến vậy. 'Ồ, cũng tinh tế đấy chứ!' tôi thầm nghĩ. Rồi Natsume định vứt mẩu thuốc vào cống thoát nước.
"Này, đợi chút!"
"Hả?"
"Anh làm cái gì vậy?"
"À, tôi định vứt điếu thuốc..."
"Anh vứt ở đó là nó tắc nghẽn đấy!"
Tôi bước tới, gõ vào đầu anh ta một cái. Natsume giận dữ quát lên, "Cô làm cái quái gì thế, tự nhiên xông vào đánh người hả?" Tôi giật lấy mẩu thuốc từ tay anh ta và ném vào gạt tàn di động mà tôi mang theo. Thấy vậy, Natsume kêu lên một tiếng "ồ".
"Cô lịch sự đấy."
"Tại anh quá tệ thôi. Xử lý tàn thuốc là phép lịch sự tối thiểu của người trưởng thành mà."
Bị nói trúng tim đen, Natsume lộ vẻ bực bội.
Anh ta im lặng.
Bất giác, tôi đã châm điếu thuốc thứ hai. Ừm... thế này thì tối nay hết phần rồi. Hay là dập đi bây giờ để dành nhỉ? Không, keo kiệt quá. Sau một hồi lưỡng lự, tôi quyết định hút hết. Nghĩ đến việc đây là một điếu thuốc quý giá, tôi thấy nó ngon lạ thường, tôi hít sâu làn khói vào tận phổi, rồi từ từ nhả ra. Có lẽ do hơi mệt, đầu tôi hơi choáng váng.
Natsume cũng đang hút điếu thứ hai.
Hai người đứng cạnh nhau, tiếp tục nhả khói. Tôi thử nhả khói thành vòng, Natsume cũng bắt chước theo. Anh ta nhìn tôi với vẻ đắc ý. Rồi khi tôi tạo liên tiếp được ba vòng khói, anh ta nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
Thắng rồi.
Dễ ợt.
Hê hê, không phải vô cớ mà tôi hút thuốc từ năm mười bốn tuổi đâu nhé.
"Nếu anh đi Mỹ, anh phải bỏ thuốc đi đấy. Ở bên đó họ khắt khe với người hút thuốc hơn ở đây nhiều."
"Tôi còn chưa quyết định mà."
"Bỏ thuốc à? Cố lên nhé!"
"Đã bảo là tôi chưa quyết định mà!"
"Bỏ thuốc khó lắm đấy."
Natsume bĩu môi, im lặng phì phèo điếu thuốc, như thể tranh thủ hút cho đã trước khi cai.
"Chicago lạnh lắm không?"
"Lạnh phải biết."
Gió thổi, làn khói tan vào không trung.
"Vĩ độ ngang Hokkaido mà."
"Hay tôi tặng anh cái khăn quàng cổ nhé?"
"Không cần. Mà này, có vẻ cô muốn tống cổ tôi đi thật đấy nhỉ?"
Natsume nhìn chăm chăm vào một hướng, tôi dõi theo ánh mắt ấy, một chiếc máy bay bạc lấp lánh vừa xé toạc màn mây, tắm mình trong ánh nắng thu dịu dàng, tựa món đồ chơi tỏa sáng rực rỡ.
Chiếc máy bay kia đang bay về đâu?

