Vol 1

Chương 2: Tớ xin lỗi, đã hứa là “hẹn mai nhé”, vậy mà lại thất hứa

2024-04-03

39

Eiichirou và Yukari đã đi nộp đơn kết hôn và về nhà. Chẳng thiếu sót gì về giấy tờ cả, chỉ bằng một lời nói qua loa - “Xin chúc mừng”, hai người --- Kirishima và Yukari với tư cách là vợ chồng --- đã làm nhiều thứ thủ tục mà họ có thể làm ở thị chính thành phố rồi về nhà.

“Masaki với Keisuke-kun, chắc hai đứa chờ dài cổ rồi”

“Chắc thế. Nhưng mà hai đứa là bạn thuở nhỏ, lại còn thành anh trai em gái rồi, chắc là chơi thân với nhau lắm”

Eiichirou trả lời với bộ mặt hơi cộc cằn. Yukari biết rằng, Eiichirou có bộ mặt như lúc này tức là ông đang ngượng.

Chắc bọn trẻ ở tầng hai - Yukari leo cầu thang, thế là nghe thấy tiếng Keisuke và Masaki.

“Đã bảo là cái đó tạm thời dừng lại đi”

“Không dừng đâu. Tớ đã đợi cơ hội này lâu rồi”

“Cậu, cái đó còn sớm quá. …Á”

“Ì hì hì. Không thể nào trốn thoát khỏi tớ được đâu”

Giọng nói phát ra từ phòng Keisuke.

Yukari nóng đến tận tai, cô mở cửa.

“Mấy đứa, đang làm cái quái quỷ gì thế!?”

Nghe tiếng Yukari, Keisuke và Masaki đang cầm tay cầm chơi game thì quay lại.

Trên màn hình tivi, D*nkey kong về đích với vị trí số 1, tay vỗ ngực ăn mừng.

Ở phòng khách, Yukari đang chuẩn bị trà, cảm xúc cô méo mó. Masaki thì nhẹ nhàng hối lỗi “Xin lỗi xin lỗi”

“Đúng thật là. Đừng có làm cái gì gây hiểu lầm đấy”

“Đã bảo là con xin lỗi rồi mà”

Hương thơm cà phê lan tỏa đến phòng khách.

Hành lý chuyển nhà cứ như là căn thời gian về nhà của Eiichirou và Yukari vậy, mất tầm nửa tiếng đồng hồ.

Từ việc giao đồ cho đến việc xếp đồ đều theo gói tùy ý, cho nên Yukari và Masaki chỉ có yêu cầu người nhân viên chỗ này chỗ nọ thôi. Keisuke chẳng có việc gì làm cả, cậu ta chỉ toàn nói mấy câu với người nhân viên - “Anh vất vả rồi” “Anh, anh uống trà lúa mạch không ạ”. Một cách mơ hồ, có lẽ như thế lại làm vướng bận công việc của họ…

Hành lý đã tập hợp lại vào phòng để hành lý xong, Yukari xin nhận lại mấy hộp bìa đóng gói, thế là Masaki thấy khung cảnh của nhà trở nên thân thuộc như hồi sống cùng Yukari.

Bỏ qua điều đó đi.

Mình gọi cô là Yukari được không nhỉ?

Eiichirou (=ông già), để hợp với cách gọi đó thì gọi là “bà già”, nhưng mà làm sao đột một phát mà như thế được chứ. Hay là gọi là “Mẹ”. Không quen lắm. Gọi là “mama” giống như Masaki thì độ khó cao quá…

Mặc dù nghĩ về điều đó, nhưng đôi lúc ý thức của cậu lại quay lại với trận đấu M*rio Cart vừa nãy.

Masaki kinh khủng thật. Mỗi lần đến khúc cua thì cơ thể cô cử động, đúng là có trong game đua xe, nhưng mà Masaki thì mãnh liệt như nhảy múa vậy. Tóc thì vắt vào mặt Keisuke. Vai thì vấp vào người Keisuke. Ngực cũng vấp vào. Kết cục là lúc thua, cô đổ ngửa mặt đổ người lên giường, Keisuke thắng trước định bỏ chạy thì cô lấy xịt khử mùi xịt lên người cậu ta. Vận động như thế thì mồ hôi ra, thành ra đó chỉ là trận giao chiến mà Keisuke bị chi phối bởi mùi hương của dầu gội lẫn mồ hôi của con gái.

“Từ giờ là anh em rồi đấy” - Yukari la rầy Masaki.

“Vầng vầng” - Masaki trả lời rồi làu bàu. “…Mình là con gái mà chắc là quả vừa nãy hơi quá trớn. Đúng là không biết ngượng”

Yukari và Masaki mang cà phê đến.

Không ngờ, lại có cái ngày mà mình được Ma-chan pha cà phê cho.

A---, nóng quá. Say sưa với game quá, nóng quá - Masaki vừa nói vừa phẩy vẩy cổ áo.

Phần ngực trắng đầy đặn đúng là có hại cho mắt quá.

Keisuke lại một lần nữa nghĩ vậy.

Cho đến bây giờ, cậu đã cho rằng Ma-chan là bạn thuở nhỏ con trai.

Tuy nhiên, Masaki ở đây lúc này là con gái, là một đứa con gái xinh đẹp, không lẫn vào đâu được.

Người cao, dáng cũng đẹp, sáng sủa, năng động.

Chắc mình không thể cứ để khoảng cách giống như thời xưa nữa.

Nếu mà bị hiểu lầm thành giao lưu khác giới không lành mạnh trong gia đình thì cực khì là không hay, đau đầu thật.

Ông bố tái hôn rồi sống hạnh phúc thì cậu cũng vui rồi, nhưng cậu không muốn làm phiền bố mẹ. Nghĩ vậy, việc mà Keisuke có thể làm trước tiên chắc chỉ có cố gắng duy trì thành tích thôi.

Nếu thế thì phải thoái khỏi trần tục. Trẻ không học, già khó học.

Chẳng hề hay về cái tư duy đó của Keisuke, Masaki cười “ề hề hề” mang cốc đến cho cậu ta.

… Kiểu thế này, quả nhiên vẫn là “Ma-chan”.

“Ưm” - cậu hớp một ngụm cà phê đen.

“Keisuke. Tớ cho cậu xem phòng tớ nhé. Vừa rồi tớ được Keisuke cho xem phòng rồi”

“Kh, không, không cần đâu”

“Ê ---. Thế thì không công bằng còn gì”

Cùng với một kiểu lý luận khó hiểu, Keisuke bị lôi lên tầng hai.

“Đừng có kéo thế mà”

“--- Tại vì là, tớ muốn để cho bố mẹ riêng tư”

“À, thế à” - Keisuke gật đầu. Cậu cho rằng mình biết nghĩ cho bố mẹ, nhưng mà Masaki cũng tương tự, cậu thấy chút ít vui vẻ lên. “Ừ, đúng thật”

“Đúng là. …cái gì cũng đần độn”

“Ơ?”

“Nào nào ~. Phòng của tớ đây”

Keisuke còn chẳng có thời gian để chuẩn bị tâm lý thì phòng của đứa con gái mở rộng ra.

“Hô ~” - Cậu phát lên ra tiếng như ông già.

Phòng của đứa con gái mà cậu vào lần đầu, tạo một ấn tượng khá là giản dị.

Chiếc bàn và giá sách bằng gỗ khô, hình dáng và độ lớn thì khác, nhưng mà nó cũng giống với loại mà Keisuke dùng, làm cho cậu ấy thấy thanh thản.

Tuy nhiên, cũng có một chút vẻ nữ tính toát ra.

Có mấy con thú bông như là chim cánh cụt và chó biển.

Tấm rèm và miếng vải màu ấm cùng, màu vàng cam hay là màu vàng gì đó dùng để che tủ sách.

Miếng ga trải giường là màu hồng, bên cạnh chiếc gối cũng có mấy con thú bông nhỏ như là chim cánh cụt.

“Cảm nghĩ, chỉ có thể thôi thì chính ra lại xấu hổ lắm” - Masaki díu mắt, liên tục làm điệu bộ vắt tóc lên tai. “Ngoài ra không có gì nữa à? Cái gì đó mang tính cảm nhận ấy”

“Tớ nghĩ đáng ra nó phải thế này, phải có mấy cái như là poster của idol chẳng hạn”

“Tớ không hứng idol”

“Thế thì mô hình chẳng hạn”

“Mấy cái đó chỉ có trong light novel thôi còn gì? Với lại là, phòng của Keisuke cũng làm gì có mấy thứ đó”

Masaki chẳng hiểu sao lại mỉm cười thích thú.

“Hì hì. Bọn mình xa cách nhau, nhưng mà có điểm gì đó giống nhau nhỉ”

Keisuke chẳng biết nên trả lời như thế nào.

“Đây là lần đầu, nhưng mà với phòng của con gái thì tớ đánh giá điểm cộng theo chiều hướng tốt”

Keisuke tuôn một câu kỳ lạ.

“Thế là sao”

“--- Bọn con gái, nói sao nhỉ, đáng sợ còn gì. Lúc nào cũng đi số đông, rồi xì xào nói cái chuyện gì đó, rồi khúc khích cười”

“Tớ thấy đâu chỉ có mấy đứa con gái ấy”

“Tớ còn số hóa nỗi khiếp sợ với mấy đứa con gái đó mà”

“Thế thì cái “theo hướng tốt” vừa nãy là sao?”

“Là độ cảnh giác với con gái theo hướng hạ xuống”

Đôi mắt Masaki sáng lên - “Nhưng mà tớ có cái này nè”

Từ trên tủ sách, cô lấy ra một cuốn tạp chí có tên là “Cute”. Trên đó có ghi là “Dẫn đầu xu hướng trang phục hẹn hò của mùa xuân này”, một số trang có tờ giấy nhớ.

Keisuke nghĩ rằng, đó là cuốn tạp chí đầu tiên mà mình sẽ không động tay vào, tuy nhiên sau khi mấy chỗ có giấy nhớ được mở ra, cậu bất ngờ.

“Bức ảnh này là, Ma-chan á?”

Bên trong mấy người mẫu có ảnh của Masaki.

Masaki thẹn thùng trong chiếc váy đầm phong cách mùa xuân, vai khoác áo bò.

“Ừ. Người mẫu độc giả đấy. Đôi khi tớ mới chụp thôi, nhưng mà làm từ hồi cấp hai rồi”

Tự nhiên mình nhìn đối chiếu cô ta với ảnh. Đương nhiên rồi, mặt giống. Mặt giống nhưng mà cứ như là một thế giới khác ---.

Mình thấy cô ta đẹp như người mẫu, nhưng mà đúng là người mẫu thật.

Masaki ửng đỏ gò má lên. “Cậu lại nhìn tớ chăm chút thế làm tớ ngượng lắm”

“À à, xin lỗi” - Keisuke tự nhiên hoảng lên. “Nhưng mà --- Ma-chan của thế giới thật --- đẹp hơn”

Gương mặt Masaki đỏ chót.

“Kei-chan, thế là”

“A, à không, xin lỗi. Tớ nói kỳ quá. Ừ. Người mẫu. Siêu thật”

“Cảm ơn” - Masaki cúi mặt ngượng ngùng. Cô có sức hút giống như trong ảnh tạp chí.

Masaki ngồi lên giường. Cơ thể cô đung đưa, ngực cũng đung đưa. Keisuke bị cô thúc dục ngồi bên cạnh, nhưng cậu lại quyết định ngồi ghế.

“--- Cảm ơn nhé, tại vì cậu công nhận cuộc tái hôn của ông già nhà tớ và mẹ kế”

Keisukei nói như thế xong, Masaki hơi bất ngờ rồi cười nhẹ.

“Hì hì. Cái thì thế”

“Tại tớ lo không biết có vấn đề gì không, cho nên là tự nhiên nói ra mất”

“À ha ha. Hài ghê” - Masaki chỉnh lại tư thế rồi cúi đầu. “Tớ cũng thế, mẹ nhà tớ cũng còn nhiều thiếu sót, nhưng mà cảm ơn cậu”

Hai người im lặng một thoáng rồi cùng nhau bật cười. “Hì hì” “A ha ha” “Tớ không quen câu nệ ngột ngạt lắm”

Tớ cũng thế - Masaki nói, xong rồi đột nhiên cô tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Này. Keisuke này. Có phải…”

“Hử?”

“Cậu có điều giận tớ, hay là có điều muốn nói với tớ đúng không?”

Keisuke khá nghiêm túc suy nghĩ. “…Tớ nghĩ là chẳng có đâu”

“Đồ nói dối” - Cậu bị Masaki nói chen vào. “Tại vì, Keisuke đôi khi có biểu cảm đáng sợ hơn thời xưa”

“Cái đó là --- do di truyền của ông già đấy”

Tuy nhiên, Masaki không bỏ qua. - “Có phải thế không?”

Cô chằm chằm dòm vào mắt Keisuke. Đôi mắt trong trẻo và tuyệt đẹp. Cứ như là nhìn thấu tận đấy lòng, Keisuke thành ra phải nhìn đi chỗ khác.

Thế rồi, Masaki đứng dậy, cô đặt hai tay lên chỗ dựa của chiếc ghế mà Keisuke đang ngồi rồi ôm lấy nó. Khuôn mặt Masaki ngước lên. Trên khóe mắt của cô đọng lệ.

“Sao, sao thế?”

“Tớ thì có đấy. Có điều muốn nói --- với Kei-chan”

“À, ờ” - Cái kiểu này mình khó xử quá. Ánh mắt đáng sợ. Cô ấy đang giận cái gì nhỉ? Có ấy toàn lườm để bắt nạt mình à? Tại vì bình thường là cái kiểu phê phán đó xảy ra liên tục rồi. “Điều muốn nói là gì?”

Giọng Masaki run rẩy, cô vừa nấc vừa nói.

“ “Hẹn mai nhé” - lời hứa đó, tớ xin lỗi vì đã thất hứa”

Giọt lệ trên khóe mắt Masaki vỡ ra. Keisuke thẫn thờ.

“Cái, cái gì --- ”

“Thế này nè” - Masaki chẳng lau nước mắt mà lại nặn ra những tâm tư của mình. “Tớ đã hứa là gặp lại cậu vào hôm sau, vậy mà kể từ đó trở đi tớ không tới công viên đó được nữa”

Cổ họng Keisuke nóng lên. Tầm nhìn của cậu mờ đi.

Hẹn mai nhé.

Ừ.

Đó là lời nói cuối cùng --- lời chào tạm biệt luôn có của hai đứa sau khi chơi ở công viên mỗi ngày hồi còn nhỏ.

“Hẹn mai nhé” - cậu ấy đã nói vậy, thế mà Masaki --- Ma-chan đã không tới.

Sâu thẳm bên trong lòng Keisuke nhói lên. Cơn đau cũ âm ỉ. Cũ rồi nhưng vẫn là cơn đau mà cậu nhìn thấy trong mơ…

Keisuke im lặng, Masaki tiếp tục.

“Tối hôm đó, bố tớ gặp tai nạn mất”

“!!” - Mình không hề biết.

Bố của Masaki hôm đó công việc kết thúc muộn, giữa chừng trong lúc vội về nhà thì bị chiếc xe của tài xế ngủ gật đâm và qua đời.

Gặp mặt tại nhà tang cũng qua qua, thủ tục tang lễ rồi hậu sự, toàn bộ đẩy hết cho người vợ Yukari còn lại. Masaki vẫn còn là trẻ mẫu giáo, chẳng giúp sức được gì, chỉ có thể ngơ nhác đứng bên Yukari, đứng bên thi hài người bố chẳng trò chuyện gì.

Gặp mặt thân thích. Thủ tục hỏa táng. Ở nhà, Yukari chạy ngược chạy xuôi đi đi lại lại văn phòng hành chính, nơi làm việc của người chồng đã mất, thêm vào đó là đi tìm việc để nuôi Masaki, chẳng có chút thì giờ để bình tĩnh. Nghe nói, Masaki đã nắm tay Yukari, cùng nhau đi đến hết những địa điểm đó.

May mắn thay Yukari tìm được công việc, nhưng lúc đó chỗ làm lại quá xa nhà. Để đáp ứng lại công ty đã đón nhận mình với ý tốt, Yukari đã ngay lập tức chuyển nhà, xong rồi lại bắt đầu làm việc luôn, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Đó cũng là nơi làm việc hiện tại.

Nghe chuyện đó, Keisuke nghĩ rằng, có lẽ Yukari đã chuyển nhà đi xa để quên đi nỗi buồn cái chết của chồng.

Masaki, mặt đầm đìa nước mắt, vừa kể chuyện xong lại tiếp tục nói tiếp.

“…Tớ đã mãi muốn tạ lỗi với Kei-chan rồi”

Tuy nhiên, cùng là hai đứa trẻ chưa đi học. Làm sao mà biết được địa chỉ và số điện thoại được.

Keisuke vươn tay ra đặt tay lên đầu Masaki.

“Tớ cũng --- xin lỗi”

“Ơ?”

“Nếu nói thật thì, tớ cũng hơi giận. Tại sao Ma-chan lại không đến nhỉ? Hay là cậu bị ốm à. Nhưng mà bao nhiêu ngày trôi qua cũng không đến. Hay là cậu ấy tự nhiên ghét mình rồi. Tớ đã nghĩ vậy”

“Ừ. Cho nên là”

Xin lỗi - Keisuke cắt ngang khi Masaki định nói.

“XIN LỖI” - Nghe giọng nói to lớn của Keisuke, Masaki giật mình. “Cậu đã chịu đựng việc bố mình mất. Đau khổ đúng không? Bản thân tớ cũng mất mẹ, vậy mà hoàn toàn không nghĩ đến như thế. Không phải chỉ hồi xưa mà còn đến khoảnh khắc hiện giờ. Tớ hoàn toàn chẳng biết sự tình gì, vậy mà lại tức giận, cáu kỉnh, chính bản thân tớ cũng thật sự phải xin lỗi”

Giọng nói của Keisuke run rẩy. Masaki ngưng khóc, dòm vào gương mặt Keisuke. Dừng lại đi mà. Chắc vừa rồi mình sắp khóc rồi.

“Kei-chan”

Đột nhiên Masaki nở nụ cười rồi ôm chầm lấy Keisuke.

“Ái ái” - Cậu phát ra tiếng nói kỳ lạ.

“Kei-chan đúng là tốt bụng quá. Bọn mình lại thân thiết như ngày xưa đi”

“H, hiểu rồi. Hiểu rồi mà…”

Keisuke bị một cô gái xinh đẹp mặt đồng phục trắng ôm siết chặt, cậu loạng choạng.

Hơn nữa, không chỉ có mỗi chiều cao của cô mà chỗ này chỗ kia cũng to. Không thở được nữa…

“Từ giờ, bọn mình sẽ mãi bên nhau đấy?”

“Đã bảo là hiểu rồi mà!”

dd337add-c771-44f9-8e9e-7850de7407bb.jpg

Keisuke dùng hết sức để gỡ ra, thế là Masaki nói - “Á ☆” - rồi bỏ ra.

“Keisuke tệ quá”

Đừng có xấu hổ nhìn tôi với vẻ buồn rầu rồi gọi tôi bằng tên.

“Giữ khoảng cách đi!”

“Kiểu như này mấy đứa con gái thân nhau là bình thường đấy”

“Thế cơ á” - Trong lòng Keisuke, nỗi sợ đối với con gái đã tăng lên 2 điểm.

“Nhưng mà nam với nữ làm gì có chuyện thế này”

“Chỉ có Kei-chan mới có đặc quyền thôi. Cậu vui chứ?”

“Không phải thế” - Keisuke vẫn ngồi trên ghế, Masaki thì lại ngồi bệt trên sàn, họ tiếp tục câu chuyện. “Hôm nay, bố mẹ cho nhập hộ tịch rồi, cho nên bọn mình thành anh em rồi”

“Keisuke sinh nhật sớm hơn nên làm anh trai, Masaki biết rồi” - Masaki nhảy tung tăng đập bộp bộp vào hai vai Keisuke. “Này? Thế là bọn mình được mãi ở bên nhau còn gì”

“Đã bảo rồi, giữ khoảng cách!”

Chúng ta là anh em rồi, lại còn là học sinh cấp ba. Hứng lên vì là bạn bè thân nhau hồi nhỏ rồi mật thiết về cơ thể hay là tinh thần thì sẽ bị người ta đánh giá danh tiếng xã hội không tốt. Đúng ra, với các anh trai với em gái cấp ba trên thế gian này thì toàn là cái kiểu em gái ghét anh trai, vân vân…

Masaki bật cười.

“Khì. Không lẽ, Keisuke lại có sở thích muốn bị em gái đá vào chân hả? Dã man không chứ?”

“Tớ không có cái sở thích đó! Cậu không nghe tớ nói đúng không!?”

Lúc Keisuke chuẩn bị quay lại với giáo điều và thuyết luận thì đột nhiên mắt cậu nhảy vào bộ đồng phục blazer treo trên tường.

Đó là thứ mà Masaki đã mặc hôm nay khi đến đây.

Tại vì cậu cho rằng mình không nên nhìn quá mức nên không kiểm tra xem huy hiệu ở chỗ ngực.

Keisuke rời khỏi ghế rồi tiến gần đến bộ đồng phục.

“A, cậu nhận ra rồi à?”

Masaki thản nhiên, Keisuke thì cảm thấy hơi chóng mặt, cậu bắt hỏi.

“Bộ đồng phục này là…”

“Ừ. Là đồng phục cùng trường với Kei-chan đấy. Đây là lý do mà tớ muốn cậu vào phòng tớ. Kei-chan chẳng để ý tí nào cơ”

Masaki giơ hai ngón tay ngang mặt.

Trong đầu Keisuke đã trở thành một màu trắng bạch.

Từ giờ, không chỉ là ở cùng nhà mà còn cùng trường với Masaki ư…?

Chẳng biết nên vui hay nên buồn đây.

Mình nghe thấy tiếng cười của bà già ở phía sau nhà. Chắc là đang xem kênh truyền hình tổng hợp.

Giờ mình cũng muốn cười khanh khách rồi trốn chạy khỏi hiện thực.