Tại Học viện quân sự có một gian phòng điện tín chuyên dụng, những quý tộc như tôi sẽ tận dụng nơi đấy để liên lạc về lãnh địa, chủ yếu là để nắm bắt tình hình tại quê nhà. Đây thực chất cũng chính là cách liên lạc duy nhất được Học viện cấp phép.
Dù không thể sử dụng mỗi ngày, song tôi vẫn rất trân trọng cơ hội được trò chuyện với Amagi. Nhưng đáng tiếc thay, ẻm vừa thông báo một tin khiến tâm trạng tôi lao dốc không phanh.
「Em đang bị bọn chủ nợ bao vây ư?」
《Vâng ạ. Có vẻ như bọn họ cho rằng nền kinh tế của chúng ta đang chao đảo, nên muốn truy thu ạ.》
「Chao đảo ư? Banfield á?」
Tôi thật chẳng hiểu nổi em ấy đang nói cái gì. Nền kinh tế của chúng tôi vẫn ổn. Nếu có biến động thì chắc cũng chỉ có tăng chứ không có giảm. Nhưng nếu bọn chủ nợ mò đến tận thủ phủ để đòi nợ thì ắt hẳn đã có chuyện gì đó bất thường xảy ra.
「Đằng đó có chuyện chẳng lành à?」
《Không hề, mọi thứ đều ổn ạ. Dù ngân quỹ không còn tăng mạnh như trước, song việc phát triển ngoại tinh đã hoàn thành, vậy nên không có chuyện khủng hoảng kinh tế ạ.》
TN: Hành tinh tiên phong -> ngoại tinh.
「Thế tại sao đám chủ nợ lại vác mặt tới đòi nợ hả?」
Thật khó hiểu, tại sao bọn chủ nợ lại cho rằng nền kinh tế bên tôi đang gặp vấn đề nhỉ.
Amagi lên tiếng phân trần.《Có vẻ như gia tộc Berkelay đang đứng sau giật dây đấy ạ. Cơ số doanh nghiệp tín dụng mà chúng ta đã dây vào, khả năng cao có liên quan đến gia tộc Berkelay ạ... Đây vốn là thông tin chưa được kiểm chứng, nên xin ngài hãy cân nhắc ạ.》
「Khốn kiếp, lại là cái đám thân luyến của tên Deriku đó à.」
Deriku là cái gã từng kiếm chuyện với tôi tại Học viện chính quy ấy. Tại giải đấu đối kháng mở rộng được Học viện chính quy tổ chức thường niên, gã đã ủ mưu nhằm triệt hạ tôi, song kẻ nếm trái đắng lại chính là gã. Đối với tôi, việc đó chẳng khác nào đang giày séo đám sâu bọ là bao. Ấy vậy mà thân luyến của gã lại chẳng chịu an phận sau màn tự huỷ kia.
《Gia tộc Berkelay khá là lớn đấy ạ, dây vào bọn chúng chỉ tổ chuốc lấy phiền phức về mình. Hầu nữ trưởng cũng đang rất là quan ngại về vấn đề này ạ.》
「Phiền phức ư? Do chúng là quý tộc á?」
《Dù chỉ là Nam tước, song số lượng lại nhiều vô kể. Khi bọn chúng hợp lực lại thì quả thực không thể xem thường.》
「Cái đám Nam tước đấy thực sự tưởng rằng bọn chúng có thể áp dụng chiến thuật biển người với một Bá tước như ta á? Bất luận có đông đảo tới đâu thì "sâu bọ vẫn hoàn sâu bọ"... Hừm, nhưng ta cũng hiểu em đang lo lắng điều gì.」
Quả thực, ta chẳng thể biết được quý tộc nào sẽ qua lại với nhau. Bởi lẽ chỉ mới xuống tay với mỗi tên Deriku thôi, mà giờ tôi đã phải đối phó với cả lò nhà gã. Thú thực, nếu bọn chúng hợp lực thì vẫn có thể gây ra một vấn đề nghiêm trọng, song về mặt lâu dài, tôi nghĩ bản thân chẳng cần phải lo về đám giặc cỏ Berkelay kia.
「Được rồi, vậy thì cứ trả nợ cho xong đi. Ta sẽ gom kim loại quý tồn kho và bán lại cho Thomas nhỉ?」
Nếu đám chủ nợ muốn đòi lại tiền thì tôi chỉ việc trả cho chúng là xong. Dù sao thì tôi cũng có thừa tiền để làm điều đó. Vay thì phải trả, đó vốn là lẽ tất yếu, thế nên tôi sẽ làm việc bản thân cần làm. Nói là vậy, song tôi cũng không thể để bọn chúng tiếp tục xem thường mình mãi được.
《Em cũng định vậy, song Thomas hiện đang ở vị trí khó lòng mua được toàn bộ kho hàng. Kết quả là chúng ta ở thời điểm hiện tại đang không có đủ tiền mặt để thanh toán ạ. Quả thực, chúng ta có thể chi trả bằng quặng thô, nhưng nếu làm vậy, chúng ta chắc chắn sẽ bị đối phương mặc sức chèn ép ạ. Cũng chính vì lý do đó, nên em mới muốn hỏi xin ý kiến của ngài trước khi đưa ra quyết định ạ.》
「Bọn chủ nợ định hốc hết đống kim loại quý của ta với giá hời à?」
Trên đời này, thứ tôi ghét vốn chẳng ít. Song top1 vẫn là đám chủ nợ. Chúng chính là bọn đã khiến tôi của kiếp trước, sống không bằng chết. Cá nhân tôi chẳng tài nào quên được bản thân đã từng phải chịu khổ ra sao vì đống nợ thậm chí còn chẳng phải do mình tạo ra.., tất nhiên là bao gồm cả phương pháp vô nhân đạo mà bọn chúng đã áp dụng nhằm tận thu.
Cũng tương tự như kiếp trước, Thân luyến tại thế giới này cũng đã ném cho tôi một cục nợ to tướng. Tôi đã định hoàn trả theo từng quý, tránh bị truy thu. Nhưng nếu bọn chúng đã muốn kiếm chuyện thì tôi cũng quyết chơi tất tay một phen.
「Ta không muốn để chúng nhân cơ hội này mà trục lợi. Nếu đã phải bán rẻ thì hãy đem bán hết cho phía Đế chế đi.」
《Ngài chắc chứ ạ? Phía Đế chế thậm chí còn ra giá thấp hơn cả bên chủ nợ nữa đó ạ.》
「Thế còn tốt hơn là để bọn khốn đó ngồi mát ăn bát vàng.」
Thực ra do có thể tuỳ ý tạo ra kim loại quý, nên tôi từ lâu đã chẳng cần phải lăn tăn về mặt tài chính nữa rồi. Suy cho cùng, chính người Dẫn Lối đã ban tặng cho tôi món bảo vật 【Trác giả kim】mà. Với nó, tôi có thể chuyển hoá bất cứ thứ gì thành kim loại quý. Túm cái váy lại, đây đơn thuần thấy bọn chúng ngứa mắt thôi.
「Hãy khiến chúng ngộ ra mình đang phải đương đầu với ai đi. Sẵn tiện áp đặt lệnh trừng phạt lên đầu đám người Berkelay đó luôn đi.」
《Ngài định đơn phương khơi mào chiến tranh thương mại ạ?》
Nếu bọn Berkelay đó đã muốn chơi thì tôi đây cũng chiều.
「Nếu đã nắm chắc phần thắng trong tay, thì không thể gọi đây là chiến tranh được.」
So với Trác giả kim thì chúng chả là cái thá gì cả. Xém chút nữa, tôi còn cảm thấy đồng cảm với chúng nữa kia.
《Vậy thì em sẽ cố gắng đảm bảo mọi thứ không vượt ngoài tầm kiểm soát ạ. Mà nhân tiện, tình hình bên đó của ngài ra sao rồi ạ? Danna-sama không đổ bệnh hay bị thương gì đâu nhỉ?》
Bởi vấn để của bọn Berkelay đã bàn xong nên Amagi liền đổi chủ đề và cất tiếng hỏi han.
「So với hồi còn theo học cùng sư phụ Yasushi, quá trình tập luyện tại đây phải nói hết sức nhẹ nhàng. Hm, cũng không đến nỗi tệ, chắc vậy... Ừm, chẳng có vấn đề gì đáng để bận tâm. Mà nếu có thì chắc là tại đây chẳng còn gì để học nữa cả.」
《Ngài nói thế là có ý gì ạ?》
Tôi nhớ lại trận đấu với tên Dolph. Nếu học viên tốp đầu mà chỉ được có vậy thì chắc tôi cũng chẳng cần phải nghiêm túc.
「Có một tên khoá trên đã cố tình gây sự, và ta đã sút tung đít hắn tại một trận đấu giả lập. Phải chi Amagi cũng có mặt ở đây thì hay biết mấy.」
Amagi coi bộ chẳng hề vui mừng như tôi đã nghĩ, khi nghe tôi khoác lác, khuôn mặt vô cảm đó giờ của em ấy thoáng lộ nét tức giận.
「Sao vậy?」Tôi lo lắng hỏi lại, và bị em ấy mắng cho một trận.
《Xem ra Danna-sama lại bắt đầu tự mãn nữa rồi đó nhỉ.》
「Bạo quân tự mãn là lẽ thường tình. Vậy ta phải nói sao đây? Ta đã đả bại cái thằng ngu dám tự cho mình cái quyền áp đạt luân lý của hắn lên ta đấy. Buồn cười hơn nữa là hắn lại chính là cái gã đạt vị trí thủ khoa ở đây.」
Khi nghe tôi tỏ ý khinh thường đám người ở Học viện quân sự, đôi đồng tử của Amagi khẽ nhíu lại, đoạn em ấy lên tiếng nêu rõ quan điểm của bản thân.
《Danna-sama, em không biết giữa ngài và vị học viên kia đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng vẫn còn những môn học quan trọng, mà ngài chỉ có thể học được tại nơi đó.》
Amagi nghiêm khắc hơn mọi khi rất nhiều. Em ấy không hề buông lời tán dương một cách mù quáng như hai con mắm Tia và Marii. Mà thật ra điều này lại khiến tôi có chốc tủi thân, sắc mặt cũng vì thế mà trông cứ như đưa đám.
「Người duy nhất có thể thoát tội sau khi thể hiện thái độ đó với ta, chắc chỉ có mình em thôi đấy. Nếu là kẻ khác thì chắc ta đã cho bay đầu từ lâu rồi.」
《Em chỉ đang nói lên những điều mà bản thân cho là có giá trị thôi ạ. Nếu muốn, ngài có thể đoạt thủ cấp của em bất cứ lúc nào ạ.》
Đoạt thủ cấp của Amagi á? Đời nào có chuyện đó... đáng ra em ấy không nên mang chuyện đấy ra đùa.
Tôi đành giơ tay đầu hàng.「Ta sẽ nghe theo lời khuyên của em, nên đừng có giận nữa.」
《Em không có giận.》
「Nhân tiện... À ừm... Rosetta thế nào rồi?」
Liệu cái cô nàng rắc rối từng đòi theo tôi tới tận Học viện quân sự có chịu an phận ở nhà hay không nhỉ? Mặc dù độ "ưu tiên" của cổ vẫn xếp sau Amagi, song tôi vẫn khá tò mò, chẳng biết cô nàng đó ở nhà như thế nào rồi nhỉ.
《Tuân theo mệnh lệnh của ngài, Rosetta-sama hiện đang theo thỉnh giáo Serena-sama một khoá học lễ nghi vô cùng nghiêm khắc ạ. Chúng em đang định một lúc nào đó sẽ gửi Tiểu thư qua một gia tộc khác để giáo dục ạ. Chỉ là khi xét đến tình trạng bất ổn của gia tộc Berkelay thì ta cũng chẳng thể thực hiện kế hoạch một cách qua loa được.》
「Hừ. Ta chán phải nghe cái tên đó lắm rồi.」Tôi đáp.
Tôi có cảm giác như mình đi tới đâu cũng nghe được cái tên Berkelay đó. Tại Đế chế, cái họ này chắc cũng phổ biến hệt như họ Tanaka.
「Mà thật ra ta cũng không định lo cho Rosetta đến vậy đâu... Chỉ là nếu để bọn Berkelay kia làm gì đó với cô ta thì chắc danh tiếng của ta cũng sẽ bị hoen ố theo. Tóm lại là nhớ xem xét điểm đến cho thật cẩn thận. Tất nhiên ta làm vậy là để bảo vệ danh dự của mình, chứ tuyệt nhiên không phải là vì cô ta.」
Tôi nhấn mạnh quan điểm của bản thân và Amagi khẽ cúi đầu hành lễ.
《Đã rõ. Em đã nắm được đại ý của ngài rồi ạ. Vậy, xin Danna-sama hãy bảo trọng ạ.》
Ngắt kết nối, tôi bật người dậy và vươn vai một cái.
「Mà thôi, nếu Amagi đã nói đến vậy thì chắc mình cũng phải học tập cho nghiêm túc hơn một chút rồi.」
◎
Tại giảng đường vào ngày hôm sau.
Chúng tôi hiện đang được học những kiến thức cơ bản về trận địa hạm đối hạm. Nếu là tri thức thì nó đã được khắc trực tiếp vào tế bào não trong quá trình sử dụng Kén giáo dục, nhưng khi được nghe giảng trực tiếp như này, cảm giác vẫn thật khác biệt. Từ bục giảng, viên giáo quan đang hăng hái lý giải về học thuyết chiến tranh hiện đại.
「Trong một trận địa hạm đối hạm, thời gian điều động hạm đội trước khi va chạm sẽ tỷ lệ thuận với quy mô quân lực. Bởi vậy, chỉ cần một mệnh lệnh xuất kích đơn giản cũng có thể dẫn đến tình huống ngặt nghèo. Bên đến trước, tạo dựng trận địa, đợi kẻ địch tiếp cận, hiển nhiên sẽ trở thành bên nắm chắc lợi thế. Các trò nên tránh đưa ra những mệnh lệnh xuất kích không cần thiết.」
Viên giáo quan đang kết hợp giữa phương pháp giảng dạy và thuyết trình trên một trận địa giả lập để củng cố luận điểm của bản thân. Đội phòng thủ đang ra sức triệt hạ dàn tiên phong của phe tấn công, hậu quân theo sau đó cũng mau chóng rơi vào tình thế hỗn loạn và dẫn đến sụp đổ ngay sau đó.
「Tất nhiên, kết quả trận chiến vẫn còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau.., ví dụ như chất lượng hạm đội, kinh nghiệm vận hành của các cán viên. Song nếu cứ “mắt nhắm mắt mở”, lao đầu về phía đối phương thì kiểu gì cũng có ngày ăn chuối cả nải. Nếu muốn thành công, trước tiên ta phải vạch ra một đối sách hết sức tỉ mỉ. Lệnh tiến công chỉ nên được truyền xuống khi muốn truy quét đám tàn quân. Tôi hi vọng ở đây không có tên ngốc nào muốn trở thành anh hùng. Quân đội không cần anh hùng... Cái nó cần là những sĩ quan ưu tú. Thế nên, tôi chỉ mong các trò ở đây đừng làm trò ngu ngốc để rồi trở thành “anh hùng Đế chế”.」
TN: Hít nhang là trở thành anh hùng rồi :V
Nghe tới đây, cả khán phòng liền cười phá lên. Một vài tên thậm chí còn rủ rỉ với nhau rằng.「Còn lâu tôi mới làm thế.」hay「Ai chứ, không phải tôi đâu nhé.」rồi bật cười khoái trá.
Song tôi lại câm bật. Dù sao thì tôn chỉ của gia tộc Banfield cũng là lao thẳng vào ăn vã đối phương mà. Chiến lược đó đã giúp chúng tôi kinh qua vô số trận thắng. Nếu đối sách đó được cho là thất bại thì hoá ra từ trước đến nay tôi chỉ đang vặt lông lũ gà thôi à?
Với nghi vấn đấy trong đầu, tôi lên tiếng đặt câu hỏi cho vị giáo quan trên bục giảng.「Thưa Giáo sư, theo như quan điểm của thầy thì để thực hiện hiệu quả lệnh tiến công, phe ta sẽ cần chuẩn bị những gì ạ?」
「Là trò Liam đấy à..? Chắc là ta không cần phải dạy trò điều này đâu, nhưng... ừm, để xem nào. Nếu trò muốn áp đảo đối phương thì chắc sẽ cần quân lực gấp bốn lần đấy.」
Gấp bốn lần ư? Nếu vậy thì gia tộc Banfield thậm chí còn chẳng thể đối phó với một hạm đội với gồm một vạn đơn vị. Chúng tôi phụ thuộc hoàn toàn vào sách lược tấn công phủ đầu và đã huấn luyện binh sĩ dưới trướng theo cách đó. Xem ra gia tộc Banfiled đã phạm phải một sai lầm hết sức nghiêm trọng rồi.
「Bốn lần...ư?」
Khi tôi còn đang bận động não thì Wallace vẫn vô tư mà đánh tiếng hỏi.「Sao thế?」
「Ta đang tính đến việc tái thiết quân đội.」
「Hả?」
Tôi cần phải tái tổ chức lại quân đội dưới trướng, áp dụng học thuyết quân sự mới, rồi còn phải tăng cường quân lực nữa. Làm sao tôi có thể vỗ ngực xưng rằng bản thân là một tên bạo quân trong khi quân đội dưới trướng vốn không ra gì chứ?
Tôi không định trở thành một tên phản diện hạng hai, bất lực trước cường địch.., tôi muốn mình phải đứng ở vị trí có thể nghiền nát bất cứ kẻ nào dám tỏ ý thách thức. Không được, cho đến lúc sở hữu trong tay thứ sức mạnh tuyệt đối, mình không thể lơ là cảnh giác được.
「Tái tổ chức quân đội....」
『Phải liên hệ với công xưởng chế tác vũ khí ngay mới được. Cả Amagi nữa. Nhưng mà kể cả bây giờ mình có quyết định thay đổi cách vận hành của bên quân đội, thì cũng phải mất đến vài năm, lý luận quân sự mới được phổ cập đến các bậc tướng lĩnh bên trong quân đội. Và cũng phải mất rất lâu để tái huấn luyện dàn sĩ quan lẫn binh sĩ tại ngũ. Mình lúc nào cũng lao lên phía trước như một thằng ngu, dù đó có là ý chí của bản thân thì cũng có hơi... Chết tiệt!! Hỏng rồi. Bạo quân là phải linh hoạt, mình phải tập chung khắc phục nhanh mới được. Phải chi mình nhận ra điều này sớm hơn một chút thì hay biết mấy.』
「Từ thời điểm này trở đi, mình sẽ nhắm đến việc nhân đôi quân lực lên sáu vạn chiến hạm. Hay là đẩy lên chín vạn luôn nhỉ?」
Khi nghe tôi lẩm bẩm như vậy, Wallace bất giác thốt lên.「Ể? Cậu muốn có nhiều tàu hơn nữa à?」
Hử, hiển nhiên rồi. Ta đâu thể bủn xỉn với quân đội riêng được. Dù sao thì quân đội chính là thứ tạo nên một tên bạo quân mà. Sở hữu thứ sức mạnh đó trong tay, tôi có thể khiến kẻ khác phải câm mồm. Đây chính là biểu trưng cho sức mạnh tuyệt đối nên tôi không thể bủn xỉn được.
Đúng rồi, xém chút nữa là tôi đã mất cảnh giác. Amagi nói quả là chí lý... Ở đây tôi không thể tự mãn được. Dù sao thì tôi cũng đã ngộ ra rằng hiện tại bản thân vẫn chưa đủ quân lực để đảm bảo an toàn cho lãnh địa Banfield. Không thể để tình trạng này tiếp diễn mãi được.
「Tự nhiên, ta lại thấy có động lực hơn hẳn.」
Khi thấy tôi cao hứng, Wallace lại trông khá lúng túng.「T-thật không đấy? Vậy thì tốt rồi, chắc vậy. T-tôi sẽ cổ vũ cho cậu.」
『Cỗ vũ cho ta ấy hả? Ngươi phải làm nhiều hơn thế chứ. Bộ ngươi quên mình là nô bộc của ta à?!』
●
Tại gia tộc Berkelay.
Khi Casimilo nhận được tin tức truyền về thì cũng là lúc điếu xì gà mà lão đang hút dỡ rơi tọt xuống nền nhà. Với vẻ mặt nghi ngờ, lão lập tức vặn hỏi chi tiết.
「B-bay vừa mới nói gì hả? Nói lại xem nào!!」
Đứa con bị réo tên cũng chẳng thể giấu được vẻ hoảng loạn.《Đám Banfiled vừa mới thanh lý số lượng lớn kim loại quý ạ. Đế chế là bên đứng ra thu mua, và tên khốn Liam đó đã dùng số tiền thu được để thanh toán toàn bộ đống nợ kia ạ. Đồng thời, do phương pháp truy thu cực đoan, uy tín của đám chủ nợ đã bị tổn hại nặng nề. Sắp tới sẽ có vài tên chìm xuồng ạ, mong Phụ thân tránh bi quan.》
Đối sách bòn rút nguồn lực của đám Banfield hoá ra lại khiến ngành tín dụng của lão chao đảo do mất uy tín. Lợi ích chẳng thấy đâu, nhưng hại thì đã ở trước mắt.
「Đừng bận tâm!!」Casimilo quát lớn.「Cứ tiếp tục đi!! Nếu cứ để thằng nhãi đấy lộng hành, danh tiếng của gia tộc ta sẽ bị ảnh hưởng đấy!!」
《V-vâng thưa Phụ thân!!》
Ngắt kết nối, Casimilo cúi xuống ôm đầu.
「Không thể nào!! Chẳng phải thằng nhãi đó chỉ là một tên khố rách áo ôm chỉ biết ru rú bên ngoài vùng biên ải thôi, hay sao?」
Lão chưa từng nghĩ đám Banfield lại có thể sở hữu nguồn tài lực dồi dào đến như thế.
『Hà cớ gì mà thằng nhãi đấy lại gánh nợ trong khi sở hữu nguồn tài nguyên dồi dào đến như thế cơ chứ? Bởi vì thằng nhãi đang dồn tài lực nhằm phát triển ngoại tinh ngoài vùng biên ải, nên mình mới nghĩ nền kinh tế của nó đang phải ra sức gồng gánh. Thằng nhãi này rắc rối hơn những gì mình tưởng.』
Bấy giờ, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi một bên thoái lui. Nếu gia tộc Berkelay bỏ cuộc ngay lúc này, thiên hạ sẽ xem chúng là bên bại trận. Do hiện tại đã chính thức khai chiến nên chúng buộc phải thắng, bởi lẽ trong một cuộc tranh chấp giữa các quý tộc với nhau, bên thua chắc chắn sẽ là bên lụi bại. Casmilo đã khởi đầu một trận chiến mà lão chẳng thể nào thoái lui.
「Hừm, ta vẫn còn Tinh dược, nếu cần thì chỉ việc bán đi là xong. Bất luận ngươi có tích trữ được bao nhiêu tài nguyên thì đám Banfield các ngươi vẫn sẽ là bên sụp đổ trước.」
Để triết xuất Tinh dược, Lão buộc lòng phải triệt tiêu cả một hành tinh, song nguồn cung vẫn chẳng đủ cầu. Casimilo vốn cho rằng thằng nhãi Liam kia sẽ sớm thoái lui.
「Hừm, quyết định đơn phương khơi mào chiến tranh thương mại đúng là sai lầm. Tầm này rồi thì ta sẽ còn lãnh thêm tổn thất...」
Chân rết trong mảng tín dụng của gia tộc Berkelay đã bị phát giác, vậy nên mảng kinh doanh này ít nhiều sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của chúng. Nếu biết trước cớ sự mà thành ra thế này, lão ta đã giải quyết vấn đề theo một cách khác.
「Không thể để thằng nhãi đó chiếm ưu thế mãi được.」
Trận chiến giữa hai phe đang dần được đẩy lên đỉnh điểm... Ít ra đối với một bên thì là vậy.
◎
Bên trong ký túc xá, trực thuộc Học viện quân sự, một kẻ thuộc dòng dõi Berkelay hiện đang kiểm tra chiếc cặp mới được giao tới. Tập trung bên trong gian phòng chỉ có những kẻ đã thề tận trung với dòng dõi Berkelay, bên ngoài thì được bố trí kẻ cảnh giới nghiêm ngặt.
Thứ mà bọn chúng đang soi xét bên trong căn phòng mù mờ là một vật thể cực kỳ nguy hiểm.
「Vậy ra đây là Nguyền tinh à?」Zargon đánh tiếng hỏi.
Bên trong chiếc cặp được bọc lót cẩn thận là một viên nang chứa đầy thứ chất lỏng màu tử sắcーthứ mà Zargon chắc mẩm đấy là độc dược.
「Xin ngài hãy cẩn thận.」Tên thuộc hạ giao hàng nói.「Con hàng này gần giống với nguyền chú hơn là độc dược cô đặc đấy ạ.」
「Ta có thể nguyền chết một ai đó với thứ này thật à?」
「Với con hàng này, ngài có thể xử gọn cái thằng Liam gì gì đó mà chẳng hề để lại bất kỳ dấu tích nào.」Tên thuộc hạ lý giải.「Nguyền chú bên trong là hàng thật giá thật đấy ạ. Dù sao thì bên trong đó cũng chứa toàn bộ nỗi phẫn uất của cả một hành tinh mà.」
Được trích xuất trong quá trình lụi tàn của cả một hành tinh, Nguyền tinh là thứ chất lỏng cô đặc chứa đựng sự thống khổ của toàn bộ sinh mệnh thể trên vong tinh. Chỉ cần một cái nhấp môi thôi, cũng đủ bị nguyền chết tức tưởi. Để giải Nguyền tinh, cách duy nhất là dùng Tinh dược để trung hoà, nhưng nếu không có sẵn Tinh dược thì coi như xác định. Một khi đã qua thời gian vàng, kể cả có là Tinh dược thì cũng vô phương.
Zargonーcháu trai của Casimiloーnhoẽ miệng cười.「Tổ phụ lẫn Phụ thân và cả các Thúc thúc nữa, tất cả đều rặt một lũ rùa rụt cổ. Chính tay ta sẽ hạ sát thằng Liam kia và đường đường chính chính ngồi vào cái ghế cán bộ.」
Thấy Zargon tự tin như vậy, tên thuộc hạ chẳng quên kể công.「Lúc đó, xin ngài đừng quên chúng tiểu nhân.」
「Đừng lo. Mà này, ngươi kiếm được con hàng này ở đâu thế?」
Tên thuộc hạ liền bật cười ha hả và kể ra cái tên chẳng thể ngờ tới.「Ngài đã từng nghe qua Tổ chức khôi phục hành tinh chưa?」
「Ừm. Nhưng đấy là tổ chức từ thiện mà nhỉ?」
「Mõm cả đấy ạ. Mồm thì rao giảng đạo lý hoàn phục hành tinh này nọ, song thực chất lại đang bí mật thu gom cấm vật từ những hành tinh lụi tàn. Nói chung là bọn nó mõm cả đấy ạ.」
Tổ chức đó chỉ phục hồi hệ sinh thái ở một mức độ nhất định, song cũng chẳng thực sự nghiêm túc. Chúng vốn chỉ màng đến việc trục lợi thông qua những hoạt động phi pháp mà thôi.
「Mà thôi, ta đây cũng chả quan tâm. Thế là chỉ cần cho thằng Liam kia uống thứ này thôi phải không? Nguyền chú không lan ra xung quanh đâu nhỉ?」
「Nếu biết cách sử dụng thì không sao đâu ạ. Chúng tôi cũng đã mua chuộc được một tên đầu bếp làm việc bên trong căn tin rồi. Thằng Liam đó rồi sẽ phải quằn quại trong nỗi thống khổ mang sức nặng của cả một hành tinh ạ.」
「Hahahahaahahaaa. Tuyệt lắm, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của hắn.」
◎
Tại Học viện Quân sự, một nữ nhân hiện đang dạo bước dọc lối hành lang.
Nữ nhân đó chính là Christiana Leta Rosebreia, một nữ Kị sĩ với đôi đồng tử xanh lục cùng mái tóc vàng óng được tỉa tóp theo quy chuẩn của học viện. Cô nàng hiện đang phục vụ dưới trướng Liam và giữ chức vụ Kị sĩ trưởng.
Lý do Tia có mặt tại Học viện thì cũng tựa như Marii, đó là lấy chứng chỉ chính thức từ Đế chế. Chuyện cũng khá là kỳ lạ, khi cùng lúc có tới hai vị Kị sĩ tốp đầu dưới trướng Liam ghi danh vào Học viện, song cũng có vài lý do cho việc đó.
Đầu tiên, chỉ có mỗi Liam ban cho bọn họ chức vị Kị sĩ. Còn đối với phần còn lại của Đế chế, hai nữ nhân nọ chỉ được xem là gia thần, địa vị kém xa những Kị sĩ được Đế chế công nhận. Mặt khác, nếu họ đỗ chứng chỉ và được Đế chế công nhận là Kị sĩ, uy tín của Liam sẽ tăng mạnh khi chứng minh được phẩm chất của bề tôi phụng sự dưới trướng.
Song còn một lý do đặc biệt quan trọng khác nữa. Và đó là Tia và Marii vốn chẳng hề tin tưởng nhau.
Trong lúc dạo bước dọc lối hành lang cùng nhóm Ứng cử viên Kị sĩ thuộc gia tộc Banfield, Tia lên tiếng hỏi về tình hình hiện tại.
「Việc dò la sao rồi?」
「Tiến triển không được tốt cho lắm ạ.」Một Ứng cử viên nọ đáp.「Học viên đến đây hầu như là để gia nhập Quân đội Đế chế ạ.」
Trong lúc ở đây, Tia sẽ đảm nhận trọng trách quản lý nhóm Ứng cử viên được ghi danh cùng đợt với mình. Phòng chuyện bất trắc xảy đến với Liam-sama, trong quãng thời gian ngài ấy vẫn đang còn theo học tại Học viện, học viên xuất thân từ gia tộc Banfield sẽ được dàn trãi khắp mọi ngóc ngách của học viện. Hơn nữa, ngoài việc quản lý những cá nhân đang phục vụ gia tộc, Tia còn định thăm dò và chiêu mộ nhân tài.
「Ta thấy tiếc cho bọn ngốc chẳng chịu phục vụ Liam-sama quá.」
Khi Tia hồ hởi nói thế, nhóm Ứng cử viên xung quanh cũng gật gù đồng ý. Vậy mới thấy Kị sĩ thuộc gia tộc Banfield tín nhiệm Liam đến mức nào.
Bất chợt, thiết bị đầu cuối của Kị sĩ trưởng nhận được điện tín khẩn cấp.
《Tia-sama!!》
「Có chuyện gì?」
《Liam-sama vừa mới bị quân cảnh áp giải đi ạ!!》
「Hả?」Khi nhận được tin báo khó đỡ, Tia bất giác chẳng nói nên lời.「C-chuyện là sao hả?」
《Có một học viên mới "đăng xuất" tại căn tin, danh tính của kẻ đó là Zargon, kẻ thuộc dòng dõi Berkelay. Vì là nhân chứng, nên Liam-sama đã bị quân cảnh đưa đi để lấy lời khai ạ.》
Đôi đồng tử Tia liền tối xầm lại trong lúc gằn giọng hỏi.「Thế, cái con ả hoá thạch kia biến đi đâu mất rồi? cái đứa đáng nhẽ phải bảo vệ Liam-sama ấy?」
《Nghe đâu cô ta đang đi kháng cáo, nhưng ngoài trừ chuyện đó ra thì tôi cũng chẳng còn thông tin gì thêm nữa ạ.》
Nghe xong, Tia liền tặc lưỡi và buông ra những lời chửi rủa vốn chẳng hợp với vẻ bề ngoài đoan trang của bản thân.
「Mẹ nó!!」
◎
Một vụ án mạng bất thường đã xảy ra tại Học viện quân sự, nạn nhân là một học viên đang theo học tại Học viện.
Bên trong căn phòng thẩm vấn, ngồi đối diện tôi lúc này là một viên Thiếu tướng trực thuộc Quân cảnh. Cớ sự như nào mà tôi lại phải ngồi đây uống trà ấy hả? Là do bọn người này đang điều tra dựa trên mối quan hệ của nạn nhân ấy, và hình như tôi là nghi can số 1 thì phải.
「Ngài Bá tước đây có liên can đến gia tộc Berkelay nhỉ?」
Thực ra, việc đối phương điều một viên Thiếu tướng đến hỏi chuyện tôi, "một học viên bình thường", cũng đã cho thấy sự tôn trọng tối thiểu rồi. Song, có tôn trọng cách mấy thì cũng chẳng thể ngăn tôi nổi đoá vì bị đối xử như một tên tội nhân trong khi bản thân vốn chẳng hề can dự.
「Ngươi đang buộc tội ta đấy à? Bằng chứng đâu, hửm?」
「Thưa ngài Bá tước, nạn nhân trong vụ việc lần này là thành viên thuộc gia tộc Berkelay đấy ạ.」
Quả thực, giữa tôi và bọn Berkelay kia đang có "một thùng thuốc súng", song tôi cũng chẳng rảnh ra tay với những kẻ có liên quan tới chúng. Và do bất mãn trước những lời nói bâng quơ nên tôi đã trút giận lên đầu viên Thiếu tướng.
「Rồi sao? Bộ Đế chế này thiếu Berkelay lắm hả. Ta đây thậm chí còn chẳng biết thằng đấy là thằng quái nào nữa kia. Dòng dõi ngu xuẩn của nó có vấn đề với ta thì đã sao. Đến việc nó có tồn tại trên cõi đời này, ta đây còn chẳng hề hay biết.」Tôi chẳng có chút hứng thú nào với cái tên đã hẹo kia.
Trong lúc buổi thẩm tra vẫn còn đang diễn ra thì có một tiếng hét từ bên ngoài vọng vào.
「Không có bằng chứng mà lũ khốn các ngươi dám bắt giữ Liam-sama hả? Muốn chết lắm phải không? Là kẻ nào đứng sau vụ này hả?」
Cái giọng nói này, hẳn là con mắm Marii, không lẫn vào đâu được. Vài thành viên trực thuộc quân cảnh đang cố ngăn con ả lại.
「X-xin cô hãy giữ bình tĩnh!!」
「Học viện đã thông qua rồi.」
「Tôi đã bảo với cô rồi mà, chúng tôi hiện đang cố xác minh bằng chứng ngoại phạm của ngài Bá tước!!」
Ở bên ngoài, mấy tên kia đang cố trấn an Marii.., nhưng ở bên trong, viên Thiếu tướng đã đi đến kết luận tôi có tội luôn rồi.
Dù đang ở bên trong phòng, song tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng rống của con ả Marii kia.
「Ta sẽ đồ sát hết lũ khốn các ngươi!!」
Trong lúc đối mặt với viên Thiếu tướng, tôi chỉ ước con ả kia có thể ngậm mồm lại.「Dù bên ngoài đang nói là làm cho có lệ, nhưng coi bộ ngươi đã quy tội về cho ta rồi nhỉ. Đây là quan điểm của ngươi à?」
Đây chẳng phải là thái độ mà một học viên có thể hiện trước mặt một viên Thiếu tướng, song tôi đây vốn là một viên Bá tước tại quyền. Thế nên tôi chẳng có gì phải sợ tên quân nhân trước mặt mình, bởi tại Quân đội Đế chế, quý tộc được đối đãi đặc biệt vốn là lẽ thường tình.
「K-không thưa ngài, chỉ là tình hình có hơi..」
Tôi biết tên Thiếu tướng ấp a ấp úng kia đang nghi ngờ mình, bởi khi xét đến động cơ, tôi là kẻ khả nghi nhất. Nhưng tôi đây chúa ghét thể loại xử ép. Bởi chúng khiến tôi nhớ lại phiên toà ly dị nơi bản thân bị gán tội oan.
Một kẻ nào đó vừa mới tiếp cận nhóm người bên ngoài, và mọi chuyện lại thêm phần hỗn loạn. Xem ra Kị sĩ trưởng dưới trướng tôi cũng đã có mặt rồi.
「Thứ nghiệt súc hoá thạch kia!!」Tia hét thẳng mặt Marii.「Mặc dù luôn túc trực bên cạnh Liam-sama, song ngươi vẫn để cho ngài ấy bị áp giải đến đây hả? Cái thứ súc vật vô dụng này!!」
「Đống thịt băm nhà ngươi, có ngon nói lại xem nào!! Thử xem ta có băm vằm cái mõm chó đó ra làm trăm mảnh không!?」
Mới đầu tôi còn tưởng Tia đến đây là để cứu mình, nhưng xem ra con ả đó mò đến đây là để gây sự với con điên Marii kia. Tiếng ồn vọng vào sặc mùi thuốc súng. Chẳng mấy chốc, căn phòng rung chuyển, cánh cửa biến dạng, bụi trên trần rơi lả chả.
「A-ai đó làm ơn ngăn hai người họ lại đi!!」Một tên ở bên ngoài hét lớn.
「Gọi viện binh mau!!」
「Sẵn tiện gọi vài vị giáo quan từ Học viên đến đây luôn đi!!」
Quân cảnh bên ngoài nháo nhào hết cả lên, còn viên Thiếu tướng bên trong thì thở dài một hơi, đoạn đưa lên che mặt.
『Bộ hai con điên đó không định cứu mình thật à?』Đánh giá của tôi về hai con ả đó đã giảm đi nhiều chút.
「Tượng đá, để ta tiễn ngươi về lại với cát bụi!!」
「Ngươi thích làm thịt băm lắm đúng không?!」
Trận chiến cứ ngày một căng dần.
『Thật luôn, hai con điên đấy đang định làm cái mẹ gì vậy? Hai đứa bọn nó quên rằng bản thân hiện đang nắm giữ vị trí chóp bu trong Kị sĩ đoàn à? Hừ, nhục chết đi được.』
Cứ vậy, tôi ngày một cáu tiết hơn.
「Nếu đã không có bằng chứng thì đừng lãng phí thời gian của ta.」Tôi bảo.「Ta không định ngồi chơi xơi nước tại đây mãi đâu.」
Dứt lời, tôi bật dậy, viên Thiếu tướng thấy thế thì liền ra sức ngăn lại.
「Đợi đã!!」
「Im mồm. Muốn nói gì thì mang chứng cứ ra đây.」
Thế là bên trong căn phòng cũng đã náo loạn như bên ngoài, rồi một thành viên thuộc quân cảnh lú đầu vào bên trong.
「Thưa ngài!! Chúng ta đã tra ra được vài manh mối rồi ạ!!」
Nghe xong, lão Thiếu tướng liền nhoẽ miệng cười như được mùa. Hẳn là lão ta đang nghĩ mình đã nắm được thót của tôi rồi đây.
「Hô, tốt lắm!! Giờ thì ngài Bá tước đây hết đường cương được rồi!!」
Tuy nhiên, viên sĩ quan kia vội lắc đầu phủ nhận.「K-không phải vậy thưa ngài. Chúng tôi tìm được manh mối bên trong.... phòng của nạn nhân. Tên đó, hắn đang tích trữ Nguyền tinh đó ạ!!!」
「HẢ??? Mau cấp báo lên Tổng bộ và tiến hành cách ly Học viên ngay lập tức!!」
Viên Thiếu tướng lập tức trở nên hoảng loạn, quên luôn cả việc bắt giữ tôi. 『Nguyền tinh hử? Theo mình nhớ thì… nó là một loại nguyền chú gì đó được cô đặc thành dạng vật chất. Kiểu như, nếu uống vào thì nó sẽ chuyển hoá thành lời nguyền ấy. Mà công nhận, cái đám Berkelay đấy cũng dị thật đấy nhỉ? Thế bất nào mà chúng lại tọng cái giống đó vào mồm được nhỉ?』
「Thế, ta đi được chưa?」Tôi lên tiếng xen ngang.
Khi rời khỏi phòng, đập vào mặt tôi là vẻ mặt sửng sốt của đám quân cảnh. Đang nghĩ xem sau này sẽ tố bọn ngốc đấy ra sao thì tôi lại thấy Tia và Marie đang túm tóc nhau đấm đá túi bụi. Hai con mắm đó đấm nhau hăng tới mức ngay cả đám quân cảnh vạm vỡ cũng phải cụp đuôi, chẳng dám xen ngang.
「Con Thạch nhân khốn nạn!!」
「Thịt băm, ngon nhào vô kiếm ăn!!」
Tôi quan sát trận chiến với thái độ lạnh lùng. Coi bộ Marii đang nhỉnh hơn một chút, song chúng vẫn chưa nhận ra tôi. Rặt một đám vô vọng.
「Hai người các ngươi còn định tiếp tục tới bao giờ nữa hả?」Tôi gằn giọng.「Đi thôi!!」
Khi nhận ra tôi đang đợi, hai con điên đó vội vã dừng tay và mau chóng chỉnh sửa y áo.『Hơi muộn rồi đấy.』Tôi mệt mỏi nghĩ vậy trong khi dạo bước trở về ký túc xá.

