[LN] Quyển 4ーChiến tranh thương mại

Chương I: Học viện quân sự

2025-08-18

10

• TN: Bạn nào muốn donate ủng hộ nhóm, tiếp lửa cho trans có thể check qua số tài khoản: 

1971 0919 79 techcombank.

  Toàn bộ bề mặt trên hành tinh đã được thiết lập trở thành cơ sở quân sự, nhằm phục vụ mục đích đào tạo chuyên môn. Người ta gọi hành tinh này là Học viện Quân sự Hoàng gia trực thuộc Đế chế Algrand. Các khu vực đô thị, rừng rậm nguyên sinh, sa mạc hoang vu và đồng bằng phủ tuyết trên bề mặt hành tinh này đều được sử dụng cho mục đích tập huấn quân sự.. Mọi nguồn lực, bao gồm cả những chiến hạm sẵn sàng khởi hành lên các trạm không gian bên ngoài quỹ đạo, đều được huy động để huấn luyện cho những người lính có nhiệm vụ phòng vệ Đế chế.

  Tôi, Liam Sera Banfield, hiện đang theo học tại Học viện nói trên, và được phân bổ vào Bộ phận tham mưu, nơi vốn chỉ nhận giới tinh anh. Mọi cá nhân có mặt tại đây, đều được định sẵn sẽ trở thành Sĩ quan với một cấp bậc nhất định, hoặc cũng có thể nắm giữ một chức vụ nào đó, miễn là xếp trên những binh sĩ thường trực vài bậc là được. Nếu muốn trở thành chỉ huy trong tương lai thì ta buộc phải ứng tuyển vào Bộ phận này, nên thành ra tỷ lệ đầu vào chọi nhau rất gắt. 

  Nghe xong thì chắc mọi người sẽ kiểu "ở đây toàn tinh anh trong tinh anh" không hả? Khổ cái, tại Đế chế thì cái gì cũng có ngoại lệ, và những ngoại lệ đó chính là đám con cháu của những Quý tộc quyền uy. Đối với những học viên thông thường, chỉ có những cá nhân kiệt xuất, mới có cơ hội đặt chân đến Bộ phận này. Ấy vậy mà đối với giới quý tộc, miễn là mang danh phận cao quý thì đều được tuyển thẳng vào đây. Đây chính là bằng chứng đanh thép cho thấy địa vị của giới quý tộc bên trong Đế chế là không thể lay chuyển. Tôi chính là một trong những người nắm giữ địa vị cao quý ấy, chưa kể đến chuyện bản thân sắp trở thành Công tước trong tương lai, được phân bổ vào Bộ phận này âu cũng là điều hiển nhiên. Tóm lại, ngoài đám tinh anh xứng đáng được phân bổ vào Bộ tham mưu ra thì vẫn còn đó đám vô năng ăn hôi nhờ xuất thân cao quý. Thật đáng tiếc, tại Đế chế này, những chuyện bất công như vậy xảy ra như cơm bữa. 

「Dẫu biết xuất thân không phải là tất cả, nhưng cô không nghĩ như vậy là có hơi quá hay sao?」

  Trong lúc cùng nhau dùng bữa tại can tin của Học viện, bọn tôi hiện đang bàn về chủ đề kể trên. Khi đang cặm cụi nhai ổ bánh mỳ khô cứng, tên trọc Wallace gửi tôi ánh mắt khó hiểu. Vẫn như mọi khi, cả hai đứa hiện đang ăn khẩu phần dành cho binh sĩ. 

「Bọn họ đào đâu ra cái món này vậy? Mà quan trọng hơn, chỗ này tệ quá!! Chỉ để tóc dài có một tý thôi, mà đã bị bắt cạo trọc đầu suốt cả năm trời rồi á? Bộ định chơi nhau hay gì!!!」

  Tên này vẫn chưa thể vượt qua cú sốc vào ngày đầu tiên đặt chân đến đây. Lúc mới đặt chân đến đây, gã đã để quả đầu vượt quá quy định, hậu quả là bị phạt cạo trọc đầu suốt tận một năm trời. Tóc dài cũng có nhiều bất cập, điển hình nhất là cản trở tầm nhìn, thành ra mọi người ở đây, bao gồm cả nữ nhân, đều để tóc ngắn. Eila Sera Berman, bạn đồng khoá, trước đây cũng có mái tóc dài đến tận bả vai, nhưng nay cũng đã cắt ngắn. 

  Trong lúc dùng bữa thì cô nàng khó chịu liếc qua chỗ Wallace.「Wallace, phiền ngươi đừng ngắt lời cậu ấy được không? À Liam, nãy cậu nói gì ấy nhỉ?」

  Hiện tại, Wallace đã quá quen với thái độ đó của cô nàng, nên cũng chẳng mấy bận tâm mà chỉ khẽ nhún vai.「Vẫn độc mồm độc miệng như mỗi khi nhỉ.」

「Ta bảo ngươi im mồm đi mà, nghe chưa thủng hả?」

  Eila đối với Wallace lạnh nhạt như vậy âu cũng là lẽ thường tình, song vẫn còn đó chỗ kỳ lạ khiến tôi không khỏi tò mò. Hà cớ gì mà cổ phải ghi danh vào đây nhỉ? Tôi cứ tưởng cổ sẽ theo chân Kurt và ghi danh vào Đại học ấy chứ. Thế nên khi thấy cổ có mặt ở đây, tôi đã rất bất ngờ. Hai người bọn họ khá hợp nhau, nên tôi còn tưởng họ sẽ sớm kết thành một đôi ấy chứ. Bởi vậy mà cá nhân tôi chẳng tài nào hiểu nổi, hà cớ gì mà Eila lại có mặt ở đây. Song, đồng thời cũng hiểu cổ phải có cái lý của mình, nên cũng chẳng có ý định đào sâu vào vấn đề này và khiến mọi chuyện thêm phần khó xử. Thế là tôi định gác lại vụ này cho đến khi cả bọn đến chỗ nào đó riêng tư hơn một chút. 

  Định là vậy, nên tôi cũng mau chóng trở lại chủ đề mà cái tên Wallace kia đã xen ngang khi nãy.「Thứ ta muốn đề cập tới là việc Bản thân vốn sinh ra với thân phận cao quý. Cũng bởi lẽ đó mà ta được phép tiếp cận nền giáo dục tân tiến nhất. Nên đối với bọn thường dân, hẳn thế này phải bất công lắm nhỉ.」

  Tôi cứ vậy mà nói, chẳng thèm nể nang bất kỳ ai, kết quả là sự xô bồ tại can tin dần lắng xuống. Mấy đứa cùng khoá tại Bộ tham mưu cũng đang có mặt tại đây, tính luôn cả bọn "thường dân" mà tôi vừa nhắc tới. Có thể đám nghe được đoạn hội thoại này sẽ coi những kẻ sinh ra từ vạch đích như tôi là kẻ tự cao tự đại, xem thường đám người leo lên bằng thực lực. 

  Ánh mắt của Wallce lộ rõ vẻ ái ngại, gã sau đó lên tiếng nhắc khéo vì những lời lẽ thiếu suy nghĩ trước đó.「Liam này, bàn những chuyện nhậy cảm như vậy mà cậu không thể vặn nhỏ âm vực lại một tý à? Để ý xung quanh đi chứ.」

  Nghe vậy thì tôi liền đảo mắt một vòng và để ý thấy đám Thất bại xung quanh đang tức ra mặt. Song, đồng thời, đám học viện còn lại thì đang tỏ vẻ đồng tình, ắt hẳn đấy là mấy anh bạn quý tộc rồi. Hẳn bọn họ phải có cùng cảm nghĩ với tôi.

「Hử, đây là sự thật mà nhỉ? Nếu có ý kiến gì thì cứ qua đây mà trình bày. Nhưng đó là nếu lá gan của bọn chúng đủ to thôi đấy nhé?」

  Vừa dứt lời thì tôi liền đảo mắt một vòng, nhưng xem ra chẳng có tên nào đủ dũng khí để phản bác lại thì phải. Mỗi khi chạm mắt, bọn chúng liền mau chóng lãng đi. Ắt hẳn là bọn chúng đang e sợ khi phải chọc giận một Bá tước tại vịーkim Công tước tương lai. Học viện này có quy mô rất lớn, nên chuyện nhớ rõ tên tuổi cũng như diện mạo của từng học viên vốn là chuyện bất khả thi. Nhưng đám người vừa lườm tôi, chắc chắn đến từ Bộ tham mưu. Nói cách khác, chúng là bọn thấp cổ bé họng, chẳng thể phản kháng mặc cho bị đối đãi bất công. Xét đến việc được phân vào Bộ này thì hẳn phải là anh tài, song chúng lại bất lực trước hiện trạng ưu ái giới quý tộc của Đế chế. 

  Chuyện là thế đâyーĐúng chính xác như những gì mà tôi hằng theo đuổi hồi mới chuyển sinh. Hiện tại, tôi đang là một tên Ác nhân thực thụ. 

  Cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói trên, một tên khoá trên đánh bước tiến lại chỗ này.「Ngài đây, tự tin quá nhỉ.」Hắn đặt tay lên bàn và khum người xuống, nói với giọng diễu cợt. 

「Dolph tiền bối?」Tên Wallace bất giác thốt lên. 

  Cái tên "tiền bối" khoá trên này thì tôi biết, hắn là thủ khoa khoá trên. Cái tên Dolph này là quý tộc, nhưng xem ra lại đang nổi đoá vì tôi đã xúc phạm bọn thường dân thì phải? Đây đích xác là kiểu quý tộc mà tôi chẳng tài nào ưa nổi. 

  Hắn ta nhìn tôi với vẻ khinh thường và đánh tiếng mỉa mai.「Nghe đâu ngươi là một kẻ nắm rõ phép tắc, nhưng theo ta thấy, ngươi khó lòng mà lấy cái cớ đấy ra để biện hộ cho thái độ xấc láo vừa rồi. Ở đây, ngươi chỉ là một tên lính mới. Ngươi ngỡ bản thân là cái rốn vũ trụ chắcーnhìn quanh đây đi, ở đây, kẻ như ngươi vốn chẳng thiếu. Ngươi nên tự biết tiết chế bản thân đi.」

  Dolph Sera Lawrance có quả đầu được vuốt ngược ra sau bằng một loại sáp phủ bí ẩn nào đó, xem ra hắn là loại quý tộc hay đồng cảm với bọn tiện dân. Thân hình mảnh khảnh, song cơ thể rõ ràng đã qua chui rèn. Hắn cũng chả phải loại có diện mạo khó coi, đảm bảo phải nổi tiếng với dám nữ sinh lắm. Nhưng chỉ riêng cái bản mặt phô trương kia là tôi không tài nào hửi nổi. Mà quan trọng hơn, tôi không thể để hắn được nước lấn tới như vậy hoài được. Dù gì thì cái lũ Lawrance kia cũng chỉ rặt một bọn Tử tước quènーTóm lại là tước phẩm của hắn thấp hơn tôi một bậc. 

  Tôi đáp.「Quý ngài thủ khoa đây định vượt quá phẩm vị mà thuyết giáo ta hử? Ngạo nghễ quá nhỉ.」

「Đấy chẳng phải thái độ mà ngươi nên dùng để tiếp chuyện với đàn anh đâu.」

「Ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế, hử? Cậy học trên ta một khoá mà định lên mặt à.」

「Tại đây là Học viện quân sự đấy. Tước vị cao thấp ra sao thì cũng như nhau cả thôi.」

「Sủa nghe hay đấy. Vậy để ta thử xem tước vị có ý nghĩa gì tại đây nhé?」

  Đối phương là "Tiền bối" khoá trên, song tước vị lại thấp hơn tôi một bậc. Chẳng lý gì tôi phải nhún nhường và hành xử như một tên "hậu bối" ngoan ngoãn cả. Đang ở trong Học viên quân sự thì sao chứ? Hắn chẳng biết tôi đã "lót tay" cho bên Quân đội bao nhiều tiền rồi đâu. Dù tôi có làm gì thì chắc đám Thượng tầng kia cũng chẳng có ý định can dự. 

  Ấy vậy mà Eila vẫn trông khá bất an. Wallace thì đang cố khiến tôi phải thoái lui. 

「Liam, đừng lại tại đây thôi, nhé!!」Eila bẽn lẽn khuyên can. 

「Trời đất, làm ơn đấy, cậu phải biết tự lượng sức mình chứ!!」Wallace đánh tiếng can ngăn.「Đối phương là Dolph tiền bối đấy!!」

  Hai người bọn họ vốn chẳng muốn tôi dính vào vụ này, nhưng ngặt cái, tôi ghét nhất bọn phô trương thanh thế, tự cao tự đại. Bởi chúng khiến tôi nhớ lại bản thân ở tiền kiếp. Tôi từng rất ngưỡng mộ bọn chúng, tin rằng đấy là cách mà con người ta nên sống. Rồi kết quả là sao đây!! Ắt hẳn tên này đang vô cùng nóng máu vì tôi đang công khai coi khinh bọn tiện dân, hoặc cũng có thể tinh thần chính nghĩa của hắn không cho phép bản thân nhắm mắt làm ngơ chăng... Nhưng nói gì đi nữa thì cái tính tự mãn của tên này cũng khiến tôi phát ói. 

「Vậy, ngươi tính thế nào đây hử?」Tôi lên tiếng hỏi.「Muốn giải quyết thế nào hử?」

  Nếu hắn định gây sự thì chẳng lý gì tôi phải nhún nhường. Dolph khẽ hất cằm, một đường gân hiện rõ trên trán. Có vẻ như hắn định thách tôi một trận đối chiến thì phải. 

「Đến gặp ta tại phòng giả lập. Ta sẽ dạy ngươi cách hành xử trước mặt bậc tiền bối.」

「Nghe có vẻ thú vị đấy.」

  Dứt lời, tôi nhoẽn miệng cười khẩy một cái, xung quanh bắt đầu rộ lên những tiếng xì xầm. Trong tình cảnh đó, tôi thoáng nghe được một đoạn hội thoại nho nhỏ. 

「Này, Liam và Dolph-senpai sẽ đến phòng giả lập đấy.」

「Hai người bọn họ ư?」

「Trận đấu chắc sẽ hay lắm đấy.」

  Bầu không khí háo hức lập tức quét qua toàn bộ can tin, song cái tên Wallace kia thì chỉ biết ôm đầu mà than vãn.「Liam, sao cậu lúc nào cũng...」

  Với vẻ mặt bất lực, Eila chỉ biết thở dài một hơi.「Cậu vẫn chẳng hề thay đổi chút gì nhỉ?」

  Eila đã biết tôi từ hồi cả hai còn đang tập học, nên chuyện tôi không nhún nhường vốn cũng chẳng còn lạ lẫm gì đối với cô ấy. 

「Tất nhiên.」Tôi đáp.「Đây vốn là chuyện sẽ xảy ra khi cô gây sự với kẻ có thứ bậc cao hơn bản thân đấy.」

  Khi nghe được những lời đó, tên Dolph kia cáu ra mặt.「Cứ chờ đấy.」

  Dolph nổi sùng như vậy, ắt hẳn là do tôi đã cậy địa vị mà khinh thường bọn học viên khoá trên như hắn.

  Phòng giả lập tại Học viện quân sự là một cơ sở riêng biệt dành cho những tiết học theo quy mô nhóm, bởi vậy mà trong cùng một thời điểm, nó có thể đáp ứng nhu cầu của một khối lượng lớn học viên. 

  Một lượng lớn học viên đã tập trung tại căn phòng được chọn, bọn họ đến đây để theo dõi trận so tài. Đấu thủ lần này là Liam, dù là tân sinh song cậu đã đạt được nhiều danh hiệu cao quý, đối đầu với cậu là Dolph, học viên dẫn đầu năm sáu. Cả hai đang sắp sửa đối đầu nhau trong một trận khiển binh giả lập. Những người khác đến đây tất nhiên là để theo dõi trận chiến. 

  Khán giả đã sớm chia thành hai phe để cổ vũ cho đấu thủ mình tin tưởng. Đứng tại vách ngăn chia tách với khu vực giả lập, Wallace thở hắt một hơi và đảo mắt sang chỗ nhóm học viên đang ra sức cỗ vũ Liam. 

「Liam được lòng phe thường dân thật nhỉ.」

  Có rất nhiều học viên xuất thân thường dân đang ra sức cỗ vũ cho Liam. Phe đó thậm chí còn có cả quý tộc, song phần đa đến từ tầng lớp thấp cổ bé họng. Mặt khác, vô số quý tộc không ưa Liam đang cỗ vũ cho Dolph. 

「Về cơ bản, Dolph-senpai là một quý tộc theo trường phái bảo thủ. Đối với anh ta, xuất thân là tất cả, và rằng thường dân chỉ là đám công cụ vô tri. Nên chẳng lý nào Liam và anh ta lại có thể hợp nhau được.」Đứng bên cạnh Wallace, Eila bình phẩm cứ như thể đây là chuyện hiển nhiên.

  Đoạn Wallce nhớ lại những tin đồn về Dolph mà mình đã từng nghe qua kể từ lúc đặt chân đến đây.『Quả thật Dolph rất tài năng, nhưng nghe đâu anh ta cũng rất hay chơi bẩn. Mình chỉ mong mọi chuyện không chuyển biến xấu thôi.』

  Kỹ năng của Dolph là thật, song hắn cũng chả ngại sử dụng mưu hèn kế bẩn. Thế nên Wallace mới lo cho Liam. Vì dù sao thì bọn họ cũng chỉ vừa mới chân ướt chân ráo đặt chân đến đây mà bây giờ đã thách thức đàn anh khoá trên. Năm năm kinh nghiệm của Dolph đối với Liam có thể chẳng đáng là bao, song nó vẫn đủ để tạo nên sự khác biệt. Mặc dù Liam có là tài năng thiên bẩm, song đối thủ lần này của cậu lại là kẻ nắm giữ vị trí top đầu trong nhiều năm liền. Vậy nên Wallace chẳng thể nào hình dung ra được một chiến thắng áp đảo dành cho cậu bạn của mình. 

『Dù vậy... danh hiệu "học viên hàng đầu" của anh ta cũng chẳng phải để chưng.』

  Cũng có rộ lên vài tin đồn bảo rằng Dolph đạt được thành tựu như vậy là do chèn ép đối thủ. Thậm chí còn có vài tin bảo rằng hắn sẵn sàng bày mưu trục xuất đối thủ được cho là tiềm năng, rồi cả chuyện hắn bắt tay với bọn người nguy hiểm nhằm bắt cóc con tin từ gia đình đối thủ để buộc họ phải rút lui. Nghe đâu hắn còn điều tra/nắm thóp đối thủ và ép họ phải hạ điểm lý thuyết lẫn thực hành xuống mức trung bình nữa.

「Nền tảng đạo lý của Liam rất ấn tượng, nhưng nếu cậu ta gây sự với một tên không ngại chơi bẩn thì..,」Wallace bảo. Mặc dù cái mỏ của Liam có "hơi hỗn", song Wallace lại thấy cậu bạn mình biết phân rõ đúng sai, kèm theo đó là sức mạnh để bảo vệ chính kiến. 

「Sao ngươi không thử noi theo cậu ấy một chút đi?」Eila buông lời diễu cợt.「Tự ngươi biết rõ bản thân vào được đây là nhờ khoản tiền ủng hộ của cậu ấy mà phải không?」

「Ư!! T-tôi biết chứ. Vậy còn cô thì sao hả? Cô cũng vào đây nhờ thực lực à?」

「Đừng có đánh đồng ta với cái ngữ như ngươi. Giáo quan bảo ta vừa đủ điểm đạt đấy.」

「Suýt soát hẩy?」

「Hừ, thế còn tốt hơn cái hạng như ngươi!!」

  Tại Học viện, ai cũng biết Liam đạt loại ưu và được phân vào Bộ tham mưu, còn Wallace thì bị các giáo quan bảo rằng điểm số của cậu như hạch. Cậu đã được "đông viên" hãy noi theo Liam, và chứng minh cho cậu thấy Liam được phân vào đây bằng thực lực. 

  Nói cách khác, phe thường dân biết rõ Liam dù là quý tộc, song vẫn được phân vào đây nhờ thực lực. Hơn nữa, cậu còn quay sang móc mỉa đám quý tộc khác. Nên tại Học viện này, Liam chẳng khác nào tia sáng cuối con đường của phe thường dân. Song, đồng thời lại là cái gai trong mắt đám quý tộc. 

  Ngay khi trận giả lập bắt đầu, mọi thứ xung quanh bỗng chốc chìm vào bóng tối. Trên không trung, hai hạm đội mô phỏng ba chiều đang chỉa họng pháo vào nhau. Hai đấu thủ thì đang thao tác thiết bị thao khiển, và hạm đội của Liam đã ngay lập tức lao vào tấn công phủ đầu. 

「Đột phá chính diện à?」Dolph đánh tiếng gọi với giọng diễu cợt.「Coi bộ ngươi còn chẳng biết mấy thứ cơ bản nữa nhỉ!! Cách đánh kiểu đấy có thể hữu dụng đối với lũ không tặc, song lại vô dụng với ta!!」

  Liam đã đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, nhưng đáng tiếc mọi sự lại diễn ra đúng như những gì Dolph đã nói. Hạm đội của cậu đang ngày một thất thế. 

「Nếu chỉ biết lao đầu vào như lũ lợn rừng thôi thì quả thực ngươi chẳng xứng làm đối thủ của ta. Đội hình thì tệ hại, thậm chí còn chẳng biết cách tận dụng tính năng của từng loại chiến hạm nữa là. Nếu đây là tất cả những gì ngươi có thể làm được thì chắc bọn không tặc bại dưới tay ngươi chỉ là rặt một lũ tép riu, chẳng xứng với những danh hiệu kia!!」

  Trong trận giả lập, bên tham gia có thể tự thiết lập một hạm đội cho riêng mình, và thông tin đấy sẽ không lộ ra cho đến khi trận chiến bắt đầu, nên đây cũng có thể xem là một phần huấn luyện dự đoán đối phương sẽ mang ra sân những gì. Liam đã lập đội hình lấy công bù thủ, thứ mà cậu giỏi nhất. Song Dolph lại tập trung hoàn toàn vào sức phòng ngự. Tình thế bất lợi đang nghiêng hẳn về phía Liam, và nó trông cứ như Dolph đã nhìn thấu chiến thuật của cậu ngay từ lúc bắt đầu vậy. Cứ như thể hắn đã biết chính xác loại tàu mà Liam sẽ triển khai, cũng như đội hình mà cậu sẽ dùng để tấn công. 

「Cái tên Dolph đó đã bày trò gì đó rồi.」Wallace đã nhận ra. 

  Nhận thấy Liam đang thất thế, Eila liền quay sang màn hình tường thuật soi rõ thần thái của Dolph.「Coi hắn cười gian chưa kìa. Ắt hẳn ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã định giở trò rồi.」

  Trong lúc hạm đội của Liam vẫn đang liên tục thất trận, bọn quý tộc liền chớp thời cơ, đồng loạt buông lời chế nhạo. 

「Trình Thợ săn không tặc chỉ đến thế thôi à?」Một ai đó nói. 

  Một kẻ khác lại hét lên.「Đúng là ngươi có thể đả bại vài tên không tặc, nhưng hãy nhớ cho rõ, tại đây ngươi chả là cái thá gì cả!!」

「Cái bọn khố rách áo ôm, ngoài vùng biên ải như hắn thì nên tự biết thân biết phận thì hơn.」

  Mọi người đã chắc mẩm rằng Liam sẽ bại trận. Mặc dù phe thường dân biết Dolph đang chơi bẩn, song lại chẳng dám đứng lên tố cáo. Nếu không có bằng chứng cụ thể thì những lời cáo buộc của họ chỉ càng khiến Liam thêm phần mất mặt mà thôi. Đúng là Dolph đã chơi bẩn, song Wallace và những người khác cũng chỉ biết tiếp tục theo dõi trận đấu. 

「Nếu cứ cái đà này, cậu ta sẽ thua mất.」Wallace lầm bầm. 

  Quân số phe Liam đã giảm mạnh. Eila cũng đã chắc mẩm rằng Liam sẽ bại trận.「Cậu ấy hết cửa lật kèo rồi nhỉ?」

  Tình thế của Liam ngặt nghèo tới mức, đến cả bạn bè cũng đã phủ nhận cơ may chiến thắng của cậu, và điều đó cũng áp dụng cho phe thường dân. 

  Cùng thời điểm, có một kẻ đang đứng chổng ngược trên trần và đưa mắt theo dõi trận đấu.

  Cái kẻ đang "chổng mông" lên trời kia đang khoác trên mình một bộ vét đuôi tôm, trên đầu đội một chiếc mũ chóp nhằm che đi ánh mắt, thứ duy nhất lộ ra đó là khuôn miệng, và nó hiện đang cong lên tạo thành một nụ cười. 

「Xem ra trong lúc mình bận tích trữ năng lượng tại Thủ đô, có vẻ như chuyện đã trở nên ngày một thú vị hơn rồi.」

  Người Dẫn Lối đã theo dõi trận đấu giữa Liam và Dolph được một lúc. Do đã bị Liam tra tấn suốt một khoảng thời gian dài, nên gã buộc phải tĩnh dưỡng tại Hành tinh Thủ đô và hấp thụ nguồn năng lượng tiêu cực tại đấy. Và vì đã hồi phục được một phần sức mạnh, gã quyết định mò đến đây để dò la tin tức về Liam. 

  Tuy nhiên, khi ở cự ly gần như thế này, sự biết ơn của thằng nhãi đó lại bắt đầu khiến gã quằn quại trong cơn đau. Nếu còn lưu lại đây quá lâu thì gã sẽ sớm đi đời nhà ma. 

  Liam được thần dân của mình hết mực yêu quý, nên khi sự biết ơn của thằng nhãi đó hoà cùng bọn thần dân dưới trướng nó thì sẽ tạo ra một nguồn sức mạnh với uy lực vô cùng khủng khiếp. Người Dẫn Lối chẳng thể nào ngó lơ thứ sức mạnh mà thằng nhãi Liam kia đang ngấm ngầm gầy dựng. Nhưng ở thời điểm hiện tại, chỉ với mỗi một mình gã thôi thì chẳng đủ để hạ bệ thằng nhãi đó. Đấy cũng chính là lý do gã có mặt ở đây. Gã muốn thử xem liệu mình có thể nảy ra ý tưởng nào mới mẻ nhằm hạ bệ thằng nhãi đấy hay không...và trong lúc quan sát Dolph, gã chợt nảy ra một ý tưởng thiên tài. 

  Người Dẫn Lối từ từ hạ thấp độ cao và tiến tới chỗ Dolph, rồi đứng cạnh bên kẻ đang nghoẻn miệng cười đầy khả ố vì chắc mẩm rằng bản thân đã giành được phần thắng, song lại chẳng một ai có mặt tại khán phòng có thể nhận thức được một thực thể vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại như người Dẫn Lối. 

「Thằng ranh này đã đẩy cơ số kẻ xuống hố sâu tuyệt vọng rồi đây. Rất đúng ý mình.」

  Để giữ vững vị trí thủ khoa, Dolph chẳng ngại nghiền nát đối thủ cạnh tranh. Hệ quả là hắn đã gây thù chuốc oán với cơ số kẻ không chỉ ở Học viện quân sự mà còn trãi rộng ra nhiều nơi khác. Nỗi phẫn uất ngày một chất chồng xung quanh hắn, vậy nên người Dẫn Lối mới cảm thấy thân thuộc. Không như Liam, Dolph là kiểu quý tộc hủ bại đến tận gốc rễ. Trước cách Dolph ra tay thao túng trận giả lập nhằm mục đích giành lấy phần thắng trước Liam, Người Dẫn Lối tỏ ra rất hài lòng

「Ta có ý này!!」Dứt lời, người Dẫn Lối liền vương tay ra và chạm vào bảng thao khiển của cỗ máy giả lập. Thông qua dân dẫn kết nối, làn khói đen toả ra từ cánh tay gã bắt đầu thâm nhập vào bên trong cỗ máy, rồi đột nhiên một chuyện kỳ lạ xảy đến. Đội tàu của Dolph, bên vốn dĩ đang chiếm thế thượng phong, nay lại bắt đầu thất thế. Khoảng cách chênh lệch của cả hai dần bị thu hẹp lại. 

  Bởi sự kiện không thể lường trước này, Dolp đã chẳng thể giữ được bình tĩnh.「H-hả, chuyện quái quỷ gì thế này..?」

  Mặt khác, Liam hiện đang cười nhếch mép.「Có gì không ổn à, ngài thủ khoa? Chừng nào thì ngài mới định cho ta thấy ai mới là kẻ ngồi mâm trên đây hả?」

  Trông thấy vẻ tự mãn của Liam, người Dẫn Lối liền nhe nanh mà cười lớn. Gã cười vì thằng nhãi Liam kia có vẻ như đã tin rằng nó lội ngược dòng được là nhờ chính thực lực của bản thân. 

「Tốt... cứ vênh váo tiếp đi. Chính bản tính ngông cuồng đó của ngươi sẽ khiến người mất tất cả đấy Liam.」

  Người Dẫn Lối, với tất cả sự thù ghét, lại ra tay can thiệp giúp thằng nhãi thắng trận này. Song, gã có lý do cho điều đó. 

  Dolph mau chóng bắt tay vào việc tái thiết đội tàu, song nó lại tạo khoảng trống cho Liam tấn công, khiến lợi thế của hắn mau chóng tan biến. Những con tàu còn sót lại của Liam đang tổ chức bao vây và triệt hạ, bào mòn quân lực của Dolph. Khoảng cách trước đó giữa hai đấu thủ mau chóng bị rút ngắn. Đột nhiên, Dolph lại lâm vào thế bất lợi, tỷ lệ lội ngược dòng cũng chẳng cao. 

「T-tại sao vậy? Lẽ nào, ngươi cũng..?」Dolph hoảng hốt, khuôn mặt lập tức biến sắc.  Mới vừa nãy thôi, hắn còn chắc mẩm rằng bản thân sẽ dành phần thắng. Hắn dần già nghi rằng Liam cũng đang gian lận y như mình, song lại chẳng thể phanh phui. Nếu có người vào cuộc điều tra nhằm chứng minh Liam gian lận thì bọn họ cũng có thể phanh phui mánh khoé của hắn luôn. Bởi những hành vi lén lút trước đó mà hắn nay đã lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan... và một phần cũng do người Dẫn Lối ngấm ngầm can thiệp. 

  Người Dẫn Lối sau đó đặt một tay lên vai Dolph và thủ thỉ vào tai hắn.「Ta trông cậy vào ngươi đấy. Theo ta thấy, trận thua này sẽ là bước đệm giúp ngươi đột phá, ngươi sẽ không bao giờ để thằng nhãi Liam kia vượt mặt mình một lần nào nữa... Nghe được chứ hả?」

  Dolph chẳng thể nghe được điều mà người Dẫn Lối muốn truyền đạt, song hắn lại trừng mắt nhìn về hướng Liam, gân máu hằn rõ trên khuôn mặt. Hắn lúc nào cũng bất chất tất cả để giữ vững vị trí thủ khoa, để không phải thua kém bất kỳ ai. Giờ mà để thua thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch thì mặt mũi giấu đâu cho vừa.

「Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu, Liam!!」

  Khi trận giả lập có kết quả và phần thắng nghiêng về Liam, phe thường dân có mặt tại phòng lập tức vỡ oà, hò reo ăn mừng chiến thắng. Phe quý tộc, mặt khác, lại đang cáu tiết trừng mắt nhìn về hướng Dolph, thậm chí còn lớn tiếng chế nhạo hắn. 

「Ngài thủ khoa của chúng ta chỉ được có vậy thôi à?」

「Hèn hạ như hắn thì cũng chỉ được có thế thôi.」

「Thứ gian xảo như hắn mà còn chẳng thể đả bại được Liam à?」

  Nghe thôi đã thấy nhục, nhưng lời nói chí mạng nhất lại đến từ chính đối thủ của hắn. Vốn là kẻ thắng, Liam mở miệng nói cứ như thể đây vốn là một chiến thắng hiển nhiên vậy. 

「Đây là kết quả tất yếu dành cho những kẻ chỉ biết ra vẻ chuyên gia đấy. Theo ta thấy, ngươi nên tiến ra chiến trường vài lần để mơ mang đầu óc. Thân là tiền bối, ta rất sẵn lòng chỉ giáo cho nhà ngươi vài đường cơ bản đấy... hậu bối Dolph.」

  Trông thấy Liam hả hê ra mặt, người Dẫn Lối chẳng thể nào hài lòng hơn. Trái lại, Dolph lại chẳng thể nuốt trôi cục tức, hắn trừng mắt nhìn Liam như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu. 

「Thằng ranh khốn nạn!!」Hắn tức tối gầm lên. 

  Người Dẫn Lối thấy vậy thì liền bật cười thành tiếng.「Đúng rồi đấyーhãy để ác cảm của ngươi lớn dần đi. Dù gì thì ngươi cũng sẽ hạ được nó thôi. Ta sẽ đính thân chuẩn bị chiến trường cho các ngươi.」

  Người Dẫn Lối ngẫm lại cách đối phó thiển cận trước đây, thời gã còn bận tâm khi bị thằng nhãi ranh Liam quay sang cắn ngược. Thay vì dùng vũ lực để tự mình kéo nó xuống, người Dẫn Lối quyết cẩn trọng sắp đặt để khiến thằng nhãi đó sụp hố. Hiện tại, gã muốn thằng nhãi Liam kia tự mãn hơn một chút, ắt hẳn sau đó nó sẽ lơ là cảnh giác. Một khi thời khắc đã điểm và mọi sự đã đâu vào đấy rồi thì gã sẽ ra tay tống khứ thằng nhãi đó một lần và mãi mãi. 

「Cứ tự mãn tiếp đi Liam. Ta rất mong được chiêm qua khuôn mặt mất hết tất cả của nhà ngươi đấy.」

  Cứ như vậy, người Dẫn Lối dần chìm xuống sàn và biến mất. Bị bỏ lại phía sau, Dolph nghiến răng ken két mà lườm nguýt Liam.

「Hãy nhớ cho kỹ lấy.」Hắn gằn giọng.「Bởi ta nhất định sẽ không quên mối nhục ngày hôm nay đâu.」

  Đây chính là thời khắc khai sinh của kẻ nguyện không đội trời chung với Liam. 

  Sau ngày đả bại Dolph tại trận giả lập, Liam được bao quanh bởi phe quý tộc tại giảng đường thuộc Bộ tham mưu. Trước đây bọn chúng ghét cậu còn chẳng hết, song nay lại lật mặt, tỏ vẻ xu nịnh. 

「Ấn tượng thật đấy, Liam!!」

「Thật không ngờ, cậu có thể đả bại một học viên khoá trên, chưa kể Dolph tiền bối còn là học viên top đầu nữa chứ!!」

「Quả không hổ là người đã từng trải qua binh biến!!」

  Những học viên khác đang hết lời ca tụng Liam, song cậu lại chả có vẻ gì là đang phản đối. 

「Hm, ta không ghê gớm tới vậy đâu. Chỉ là tên đó quá sức kém cỏi mà thôi.」

  Mặc dù cậu có tỏ ra khiêm tốn cỡ nào thì đám quý tộc xung quanh vẫn hết mực ca ngợi. Đây đúng chuẩn là bưng bô. Quan sát khung cảnh ấy từ nơi cách đó một đoạn, Wallace đã sớm chán ngấy đám quý tộc lật lọng kia rồi. 

「Bọn chúng chỉ muốn bám víu vào kẻ mạnh thôi nhỉ. Hm, quả đúng là cái đám trung thực đến đáng sợ.」

  Eila cũng đang quan sát từ đằng xa và cảm giác của cô lúc này cũng giống hệt Wallace. Nhưng đa phần là bởi mấy đứa học viên nữ đang ra sức ve vãn Liam. Một con nhỏ trong đám đó thậm chí còn đang cố tình đặt tay lên bả vai của Liam nữa, khoảnh khắc đó, Eila bỗng chốc hoá thành một thứ sinh vật đáng sợ. 

「Mẹ nó, cái bọn hồ ly tinh kia đang ra sức quyến rũ Liam kìa...」

  Wallace quyết định tránh mặt "con quỷ doạ xoa" Eila và quay sang kiểm tra phe thường dân. Tất cả đều đang trừng mắt lườm bọn quý tộc, bản mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Theo cậu thấy, đám người đó ắt hẳn cũng đang cảm thấy buồn nôn hệt như mình. 

『Mới đây thôi, bọn đấy còn buông lời nhạo báng xuất thân bần tiện của Liam mà nay đã thay lời xu nịnh rồi.』

  Đám quý tộc mới đầu còn ngó lơ Liam thì nay đã vây quanh cậu ta sau trận đả bại Dolph. 

  Wallace thở dài một hơi.「Thế này khác nào thời còn theo học tại Học viện chính quy đâu.」

  Nghe Wallace rủ rỉ như vậy, Eila vỗ tay một cái và lớn tiếng thuật lại những hồi ức đáng quý của bản thân. 

「Hồi còn ở Học viện chính quy tuyệt thật ấy!! Liam và Kurt lúc nào cũng kề vai sát cánh. Quan sát họ như vậy, ta như sướng ran. Nhưng mà cũng bất ngờ thật, ai mà ngờ Kurt lại đến đại học trước do muốn trở thành sĩ quan chứ. Tiếc thật, hai cậu ấy giờ bị chia tách mất rồi!!」

  Wallace nhận thấy bản thân chẳng hề xuất hiện trong hồi ức của cô nàng kia thì liền lên tiếng phản đối.「Này chờ đã... Tôi cũng có mặt ở đó mà. Thật ra tôi còn bị bọn họ lôi đi khắp nơi nữa ấy chứ, nhờ vậy mà cả bọn đã vướng phải vô số rắc rối...」

「Xin lỗi nhé, ta chẳng nhớ gì cả. Mà ngươi có chắc là bản thân đã từng đặt chân đến Học viện chính quy không đấy, Wallace?」

「Tất nhiên là có!! Bao gồm cả tốt nghiệp, tôi đã ở đó cùng cô suốt mà!!」

  Sau khi tốt nghiệp tại Học viện chính quy, Kurt đã tiến thẳng đến đại học, bởi cậu ta vốn là kế tử của một gia tộc Nam tước. Sở dĩ là một gia tộc có xuất phát điểm từ quân đội, họ sẽ hoàn tất chương trình giáo dục bằng cách tốt nghiệp tại Học viện quân sự. Từ Học viện chính quy, họ tiến đến Đại học, cốt để lấy tấm bằng công chức chính thức tại Chính quyền Trung ương, và sau đó sẽ ghi danh vào Học viện quân sự, rồi sẵn tiện thì lưu lại và phục vụ cho bên quân đội luôn. Như vậy sẽ hiệu quả và thuận tiện hơn trên con đường thăng tiến của bọn họ. Thế nên Kurt đã phải tách khỏi cậu bạn tri kỉ và dạo bước trên con đường độc đạo dành riêng cho mình với một cõi lòng nặng trĩu. 

  Eila nghĩ bụng.『Khi biết bản thân sắp phải rời xa Liam, Kurt ắt phải suy sụp dữ lắm nhỉ?』

  Kurt quả thực đã từng phản đối khi hay tin Liam có ý định ghi danh vào Học viện quân sự trước tiên. 

  Cô nàng thở dài một hơi.「Nếu Kurt mà có mặt ở đây thì chắc sẽ vui lắm. Còn ngươi thì sao cũng được, ta chả quan tâm đâu Wallace.」

「Oi, tôi cũng chả muốn vác mặt đến đây đâu nhé. Bởi Liam bảo muốn làm cho xong nên tôi mới phải cùng cậu ta đến đây đấy.」

  Cả hai cùng hướng mắt về phía Liam, trông cậu ta vẫn phởn như mọi khi. Coi bộ cậu ta đang khá vui vẻ, song hai người họ thì lại chẳng vui vẻ tẹo nào. 

「Một kẻ không có kinh nghiệm chinh chiến muốn đả bại ta thì mười năm thôi là chưa đủ.」Liam nói vậy với đám quý tộc xung quanh.「Tên Dolph đó, chọn nhầm đối thủ rồi.」

  Đám quý tộc trẻ xung quanh nghe xong thì cũng chẳng biết phải đáp lại ra sao. Tại thế giới này, người ta sống rất thọ, nên thành thử ra cái quan điểm: Dolph sẽ bắt kịp Liam trong chỉ vỏn vẹn một thập kỷ nghe khá là "điêu". 

「Ể? Mười năm ư?!」

「Chỉ vỏn vẹn mười năm thôi á?」

「N-nhanh dữ vậy.」

  Eila nghe xong thì liền bật cười thành tiếng.「Dù đang sĩ nổ mũi, song vẫn không quên công nhận thực lực của đối thủ kìa. Đúng kiểu Liam luôn.」

  Đoạn Wallace nhún vai, chẳng kìm được mà cũng phải nhoẻ miệng cười một cách nhẹ nhõm, như thể đấy là điều hiển nhiên.「Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời nhỉ.」

  Lúc sau thì Marii đặt chân vào giảng đường với mái tóc đã được cắt ngắn. Khi một mỹ nhân đột nhiên xuất hiện, một khoảng lặng bỗng chốc nuốt trọn đám nam nhân, song nữ tử kể trên lại chẳng mấy bận tâm, cổ cứ vậy mà lách qua đám người đang vây quanh Liam như thể bọn chúng vốn là không khí vậy.

「Liam-sama, thần vừa mới nghe chuyện ạ!!」Với chất giọng ngọt như mía lù, ánh mắt toả sáng tự sao đêm, Marii tiến đến cạnh bên, hai tay siết chặt. 

「Marii.」Liam đanh giọng. 

  Chẳng nhận ra vẻ khó chịu của Liam, Marii bắt đầu thao thao bất tuyệt về chiến thắng của vị Lãnh chúa mà bản thân đang phụng sự.「Thật không ngờ ngài lại có thể đả bại một học viên khoá trên trong một trận giả lập như vậy!! Tất nhiên, thần chẳng hề có ý nghi ngờ khả năng của ngài đâu ạ. Thần chỉ tiếc rằng bản thân không thể tận mắt chứng kiến vẻ oai phong của ngài trong trận đấu, nên thành ra có hơi chút quá tay mà trút giận lên đám giáo quan kia ạ. Phải chi ngài cho gọi thì thần đã tức tốc đến bên cạnh ngài ngay rồi!!」

  Nghe được lời bộc bạch của Marii, cả Wallace lẫn Eila đều phải thở dài một hơi. 

「Xung quanh Liam toàn mấy vị Kị sĩ kỳ quặc không nhỉ.」Wallace cất lời.「Đấm cả giáo quan luôn á? Hết việc để làm rồi chắc.」

「Và phần đáng sợ ở đây là bọn họ có đủ năng lực để thực hiện điều đó.」

  Khi thấy Marii đột nhiên xuất hiện và buông lời ngơi ca, Liam trông khó chịu ra mặt. Bởi cậu biết cô ả vốn theo học lớp khác. 

「Vậy hả? Tiếc quá nhỉ, Marii. Giờ thì sao ngươi không vác cái mông kia lên và chạy thẳng về lớp đi?」

「Không, xin Liam-sama hãy để thần chiêm ngưỡng vẻ uy nghiêm của ngài thêm một chốc nữa ạ!! Cho đến lúc bọn người xung quanh vẫn chưa tỏ tường được vẻ oai phong của ngài thì thần quyết không rời nửa bước!!」

  Đôi đồng tử của Marii lúc ca tụng Liam trông cứ như thể một kẻ cuồng si, cô nhiệt thành đến mức khiến cả những kẻ đang ôm trong mình tư tưởng trở thành nô bộc của Liam cũng phải chùn bước. 

「Bởi lẽ, làm gì có ai mà không biết Liam-sama đây oai phong lẫm liệt chứーDù gì thì đây cũng là sự thật mà.」

  Trông thấy Marii phun ra một tràng như vậy, Wallace chỉ khẽ lẩm bẩm.「Ừ rồi, vẫn như hồi ở tại Học viện chính quy...」

  Tôi thích một tên nịnh thần. Và kiểu người tôi thích là những con chó trung thành, luôn rỉ mật bên tai bất kể tôi có làm gì. Dù vậy, khi được Marii ca tụng lên đến tận trời xanh như cái cách cô ả vẫn hay làm thì tôi lại cảm thấy... 『Không, không đúng một chút nào.』

  Marii trông chả khác nào một con ả cuồng tín, mỗi lần phun ra những câu chữ kiểu.「Liam-sama đúng là một tạo vật hoàn hảo mà!!」 mắt ả đều trở nên sáng bừng. 

  Sự việc đi xa đến mức chẳng thể dùng từ "đáng sợ" để mô tả được nữa rồi. Kị sĩ trưởng dưới trướng tôi cũng tương tự. Nếu tôi mà vấp ngã xấp mặt thì chắc cô ả cũng sẽ kiểu『Quả là một nước di chuyển đầy thanh lịch ạ!!』. Chuyện nực cười đến mức, tôi đã bắt đầu cảm thấy bản thân đang bị sỉa sói rồi đây. 

  Bất luận có được bọn chúng ca thán cỡ nào thì cảm giác đọng lại vẫn thật vô nghĩa. 

「Liam-sama quả thực là một cá nhân kiệt xuất ạ.」

「Hừm, nghe tuyệt đấy. Giờ thì về lớp ngay đi, Marii.」

「Nhưng, tại sao chứ ạ?」

「Bởi sắp đến giờ lên lớp rồi.」

「A, xin ngài đừng quá bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như...」

「Đi mau!!」

「V-vâng thưa ngài!!」

  Thử tưởng tượng việc cô ả bị trễ học chỉ vì quá bận ca ngợi tôi xem!! Chẳng lẽ con ả Marii đấy không ý thức được rằng Kị sĩ của tôi thì phải hành xử ra sao thì mới phải hả? Bởi con ả đấy vốn tệ hại hệt như con nhỏ Tia kia, nên tôi bắt đầu cảm thấy hối hận khi bổ nhiệm ả vào vị trí Phó quan kị sĩ rồi. Quả đúng là hai con nhỏ đó sở hữu tài năng xuất chúng, nhưng kèm theo đó là vô số vấn đề bất cập. 

  Lúc Marii lặng lẽ rời đi thì nhóm người xung quanh tôi cũng bắt đầu tản ra. Ắt hẳn bọn họ đã bị con ả nịnh thần kia doạ cho sợ chết khiếp rồi. Ngay lúc tôi vừa định nhận vài tên làm nô bộc thì Marii đã doạ chúng chạy hết. Con ả này quả thực là phiền chết đi được. Ả chẳng biết khi nào thì nên giữ chừng mực, hậu quả là tôi giờ trông chả khác nào một tên ngốc. Tâm trạng vui vẻ trước đấy cũng theo đó mà tiêu tan.  

  Một trong những học viên từng vây quanh Liam đã tách ra và sốt sắng rời khỏi giảng đường, trông cứ như đang cố trốn chạy khỏi chỗ đó vậy. Hắn đi dọc lối hành lang, đoạn Mariiーẩn mình tại một gócーlên tiếng gọi hắn.

「Ngươi đang định đi đâu đấy, tiết học sắp bắt đầu rồi kìa?」

  Tên học viên trố mắt kinh ngạc, từ trong túi, hắn rút ra một con dao găm và lao vào tấn công Marii. Cô liền tóm lấy cánh tay và vật hắn xuống sàn, rồi ra sức ghìm chặt hắn xuống nền. 

「Rồi ngươi định làm gì với con dao đó hử? Kể ta nghe chơi coi? Ngươi đến đây có mục đích gì và ai là kẻ đã ra lệnh cho ngươi hử? Nào nào, phun hết ra mau!!」

「T-thả tôi ra!!」

  Tên học viên cố kháng cự, thấy vậy Marii liền chọp lấy ngón tay hắn và bẻ ngược ra sau, bẻ xong thì cô nhoẽ miệng cười tươi rói. 

「Aaaaa!!!」

  Marii thè lưỡi tinh nghịch, chẳng hề may mảy trước tiếng thét thất thanh của tên học viên. 

「Đúng là tên nghiệp dư. Nói xem, ngươi tiếp cận Liam-sama là có mục đích gì?」

  Dứt lời, cô lại ra tay bẻ thêm một ngón tay, song tên học viên kia vẫn chẳng hé lấy nửa lời. Hắn vẫn tiếp tục chống cự, cố trốn thoát, ấy là cho đến khi có một gã đàn ông đen kịt chậm rãi trồi lên từ bên dưới sàn nhà. Marii chẳng lấy làm lạ trước sự xuất hiện từ kẻ mới đến, nhưng tên học viên kia rõ ràng là đang hoảng loạn tuột độ. 

  Gã đàn ông trồi lên từ bên dưới sàn là Kukuri, người đứng đầu tổ chức phản gián, chuyên giải quyết những công việc bẩn thỉu. Cơ thể anh ta bọc trong một lớp áo choàng hắc sắc, khuôn mặt ẩn sau một tấm mặt nạ. Anh ta có bổn phận bảo vệ Liam-sama từ trong bóng tối, mỗi bước di chuyển từ anh ta đều toả ra uy áp ngút trời. Với chất giọng trầm lắng, anh ta khẽ cười trong lúc đảo mắt nhìn qua Marii và tên học viên kia. 

「Marii-san, tôi không thể để cô tiếp tục như vậy được.」

「Kukuri, là kẻ nào đã phái tên này đến đây hả? Trình độ như vậy, chắc không phải đám thích khách được bọn Berkelay phái tới đâu nhỉ.」

  Kukuri cười khẩy và đáp.「Tên này nào phải thích khách... Hắn là gia thần của bọn Lawrence đấy.」

  Marii nghe xong thì bẻ thêm một ngón tay của tên học viên kia.「À... ra là tên Dolph hả?」

  Khuôn mặt tên học viên biến dạng vì tức giận. Trong cơn đau, hắn chẳng thể giấu được sự lo lắng khi chủ nhân mình bị nêu đích danh. Thích thú trước phản ứng của tên nam nhân, Kukuri tiết lộ luôn phần thông tin còn lại. 

「Đúng rồi. Để đặt chân đến đây, cái tên này đã dùng danh tính giả... Sơ yếu lý lịch hầu như là hư cấu. Hắn là một trong những đặc vụ được cài vào đây để giúp tên Dolph kia giữ vững vị trí thủ khoa đấy.」

「Ra vậy.」

  Tên "học viên" này có tránh nhiệm điều tra và thu thập thông tin, cốt để Dolph khai thác và lan truyền tin đồn có lợi cho bản thân. Tên này xem ra cũng có làm những chuyện bẩn tay, nhưng đối với Marii và Kukuri, hắn chẳng khác nào một tên nghiệp dư. Cho đến tận lúc này, Kukuri đã luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, nên khi Marii ra tay bắt giữ tên "học viên", anh ta đã nổi cáu. 

 「Tôi đang giám sát tên này, cốt để xem chúng đã thu thập được bao nhiêu thông tin về Liam-sama rồi đấy.」

「Hắn tiếp cận Liam-sama với ác ý đấy. Chỉ thế thôi là đã đáng chết vạn lần rồi.」

  Kukuri nhún vai hờ hửng. Anh đồng tình với ý trên, song vẫn khó chịu khi bị người khác can thiệp vào chuyện của mình. 

「Tôi hiểu ý cô, nhưng tôi nói rồi, hắn vốn chả phải thích khách chuyên nghiệp, thế nên tôi mới để hắn nhỡn nhơ như vậy. Thôi, mọi sự cũng rồi. Phanh phui thân phận và giao hắn lại cho bên quân đội đi.」

「Hô? Anh không muốn "tiễn" hắn đi luôn à?」

「Hửm, tất nhiên là muốn, nhưng nếu làm vậy thì "chuyện tốt" của tên Dolph kia sẽ chẳng bao giờ bị phanh phui. Xong việc thì "tiễn" hắn đi một đoạn cũng chẳng muộn.」

  Nghe vậy thì Marii cũng xuôi, đoạn cô thả tên nam nhân ra, Kukuri liền thế chỗ cô giữ lấy hắn và khoá tay hắn ra sau. Cả hai sau đó chìm xuống sàn, khiếp sợ trước khung cảnh kỳ lạ, hắn cố hét lên cầu cứu, song Kukuri mau chóng bịt miệng hắn lại. Marii dõi theo cho đến khi cả hai người kia biến mất dạng, sau đó mới dạo bước trở về lớp. 

「Tại đây, Liam-sama cũng có nhiều kẻ thù thật.」Marii lẩm bẩm. 

  Tại Học viện quân sự này, Marii và Kukuri có trách nhiệm chăm sóc bọn sát thủ cả gan dám tiếp cận Liam-sama.

  Vài tuần sau, Dolph hiện đang vô cùng căm phẫn. Trong khi Liam đang ngày một nổi danh thì Dolph lại bị cô lập. Hắn đã bị Học viện cấm túc, và giờ đang là trò cười cho thiên hạ. 

「Mẹ nó!! Sao bọn chúng đám đối xử với mình như thế chứ!!」Hắn gằn giọng.「Tất cả là bởi thằng ngu đó!!」

  Lúc này đây, đám tay chân được Dolph cài vào Học viện đã bị tóm trọn ổ. Bọn chúng ngay lập tức bị trục xuất, và hiển nhiên, Dolph là kẻ phải gánh toàn bộ trách nhiệm. Song, hắn vẫn chưa bị trục xuất là do bản thân vốn là quý tộc, vậy nên hình phạt dành cho hắn sẽ là cắt vị trí thủ khoa. Rất có thể vị trí trong quân ngũ sau khi tốt nghiệp của hắn cũng bị cắt nốt. 

「Phải làm sao bây giờ?」

  Có rất nhiều thành viên trong gia tộc Lawrence theo nghiệp quân binh, nên hành động của Dolph cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến những bên liên quan. Bởi bản thân đã gây rắc rối, nên hắn chẳng thể mặt dày cầu xin cứu viện. 

「Tất cả điều này là do thằng khốn Liam đó!! Đáng lẽ ra mình đã có thể dẫn đầu trong Quân đội và rồi trở thành Thống soái tương lai mới phải!!」

  Dolph đã bất chấp tất cả nhằm giữ lấy vị trí thủ khoa, nhưng giờ thì mọi nổ lực cũng như mưu mô của hắn đã đổ sông đổ biển. 

  Sự căm ghét của Dolph đối với Liam cứ ngày một lớn dần. Đối với Dolph, mọi nổ lực của hắn từ trước tới nay, giờ chẳng khác nào công dã tràng. 

「Liam, ngươi đừng hòng yên thân!! Thù này không báo, ta chết cũng không xuôi (ta có chết cũng không nhắm mắt).」

  Dolph thề rằng, hắn sẽ báo thù bằng mọi giá.