Chap 38-59

Chap 46

2025-09-10

9

Kaori cứ liếc nhìn tôi trong khi giả vờ kiểm tra hai cô gái đang học bài, tay cầm điện thoại.

Trong phòng khách, Minori—em gái của Tomiya Rikuto—và Kohaku đang chăm chỉ làm bài tập hè, còn Kaori thì đóng cả vai trò giám sát và gia sư.

Trong lúc lơ đãng nhìn họ, tôi đứng trong bếp với mẹ, giúp bà chuẩn bị bữa trưa.

Cảm giác như chúng tôi vừa làm việc này cách đây mấy ngày… hoặc có lẽ đã lâu rồi cũng nên. Cảm giác kì lạ về thời gian đó thật khó xác định.

Khi mẹ ở nhà, tôi thường để bà lo hết việc nhà.

Mặc dù nói vậy, bà ấy vừa mới về nhà sáng nay, và tôi không muốn bà ấy làm quá nhiều.

“Không sao đâu mà? Mẹ có vài ngày nghỉ mà.”

“Dù vậy, mẹ cũng nên nghỉ ngơi sau khi đi làm về chứ.”

Tôi đã cố nói như vậy, nhưng dường như bà ấy chẳng để tâm chút nào.

Khi chúng tôi tiếp tục nấu ăn trong im lặng, bà ấy đột nhiên đề cập đến một chuyện không liên quan.

“Nghĩ lại, mỗi khi mọi người ở chỗ làm nói về con cái, lúc nào cũng là về Aoi.”

“Hả? Con nghĩ con chưa bao giờ gặp ai ở chỗ làm của mẹ mà nhỉ…”

“Thì, Aoi thỉnh thoảng đến phòng khám chỉnh hình gần đó đúng không? Một trong những đồng nghiệp của mẹ là con gái của bác sĩ ở đó. Mẹ nghe nói hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau?”

“…Hả.”

Tôi không thể nói mình biết mẹ đang nói đến ai. Tôi nói chuyện với rất nhiều gương mặt quen thuộc mơ hồ ở đó mà thậm chí không biết tên họ. Có quá nhiều khả năng. Mẹ đang nói về ai vậy?

“Cô ấy nói cô ấy cũng thường thấy con ở siêu thị. Rằng cô ấy ghen tị với cách con lo việc nhà và ước con gái cô ấy có thể học hỏi từ con.”

“…Mẹ đã nói gì với cô ấy?”

Những lời đó thốt ra trước khi tôi kịp ngăn lại.

Mẹ cười gượng khi cho một ít hành lá đã thái vào món súp miso.

“Mẹ không nói gì cả.”

Bà ấy khẽ lẩm bẩm.

"Mẹ không có bất kỳ ký ức nào về việc đứa con trai duy nhất của mình từng dựa dẫm vào mẹ cả. Và khi đứa con trai đó phải gánh vác mọi thứ hoặc gia đình sẽ tan vỡ… đó không phải là điều mà mẹ có thể khoe khoang. Từ bây giờ, có lẽ..."

“Mẹ không cần phải gồng mình lên đâu.”

“…Hả?”

“Con không ngại làm việc nhà. Con không coi đó là gánh nặng.”

Cho dù điều đó có đúng hay không cũng không quan trọng nữa. Vấn đề là, tôi đã tự mình chọn làm điều đó. Tôi cũng có thể dễ dàng chọn không làm—nhưng tôi đã không làm vậy.

Tôi quyết định giúp đỡ việc nhà theo ý của mình.

Không phải có ai ép buộc tôi cả.

Có lẽ một phần trong tôi đã bám víu vào khái niệm “gia đình” khi tôi chán nản với mọi thứ khác, nhưng giờ đây khi tôi đã vượt qua hầu hết những điều đó, việc chăm sóc gia đình đã trở thành cách để tôi tìm thấy ý nghĩa.

“Mẹ làm việc không phải vì mẹ ghét nó, đúng không? Ngay cả khi mẹ siêu bận, mẹ dường như vẫn tận hưởng nó bằng cách nào đó.”

“T-Thật sao? Mẹ không nghĩ điều đó là đúng…?”

“Đúng mà. Nếu không con đã không nói. Bố cũng vậy nữa. Hai người hoàn toàn giống nhau.”

Nếu bạn hỏi liệu tôi có muốn giống họ không… thì phức tạp lắm.

Tôi liếc nhìn phòng khách để kiểm tra xem ba người ở đó có đang nghe không, rồi hạ giọng một chút.

“…Ngay cả con cũng bắt đầu tìm thấy một chút sự thỏa mãn trong việc múa kagura, mặc dù lúc đầu con đã ghét nó.”

“Đúng vậy. Mẹ nghĩ thật tuyệt vời khi con vẫn luyện tập mỗi ngày.”

“Có lẽ con giống mẹ và bố ở điểm đó.”

“Thì, chúng ta là gia đình mà. Chuyện đó xảy ra là bình thường.”

“Dù sao thì, con muốn mẹ thực sự chăm sóc Kohaku.”

Tôi tự lo được, hoặc thậm chí là để mẹ dựa dẫm vào tôi cũng không sao.

Nhưng Kohaku… tôi không chắc em ấy sẽ ổn nếu em ấy ở vị trí của tôi.

Một cô bé mất cả bố lẫn mẹ từ khi còn nhỏ và đến sống trong ngôi nhà này—không đời nào tôi có thể hiểu được cảm giác của em ấy.

“Ư…”

Mẹ nhăn mặt trước bình luận thẳng thừng của tôi, và tôi không thể không cười khúc khích.

Nếu đó là điều bà ấy đã nhận thức được, tôi không nên thúc ép thêm nữa.

“Kohaku, con bé đó…”

“Hmm? Có chuyện gì với con bé sao?”

“Không, không có gì đâu.”

Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hoặc là con bé không muốn nói, hoặc không thể nói.

Dù sao thì, tôi sẽ không biết câu trả lời trừ khi con bé nói cho tôi.

Và thành thật mà nói, con bé hầu như không nói chuyện với tôi.

“Q-Quan trọng hơn, con định làm gì với Kaori-chan?”

Bà ấy tệ đến mức tôi suýt nữa đã nói thẳng ra, nhưng tôi đã kìm lại và cố gắng tìm ra ý bà ấy là gì.

“…Ý mẹ là sao?”

“Từ những gì con nói ban nãy, có vẻ như con bé thích con. Mẹ biết có chuyện chuyển nhà, nhưng con không thể làm gì đó tử tế cho con bé, dù chỉ một chút sao?”

“Nếu con cho cậu ấy hy vọng hão huyền thì sau này sẽ chỉ đau khổ hơn thôi.”

“Không phải là các con sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng chắc chắn các con sẽ xa nhau nhiều hơn lúc ở bên nhau bây giờ. Sẽ thật tốt nếu con cho con bé ít nhất một kỷ niệm đẹp, đúng không?”

Ngay cả khi mẹ nói “tạo kỷ niệm,” tôi cũng không biết phải làm gì.

“Ý mẹ ‘tạo kỷ niệm’ là gì?”

“Thì, thời điểm này trong năm… một lễ hội mùa hè sẽ hoàn hảo…”

“Vâng, không được đâu.”

“Đúng rồi, con là ngôi sao của chương trình mà.”

“Không, thật đấy…”

Lần cuối cùng, điểm thu hút chính tại một lễ hội mùa hè là pháo hoa. Không phải con.

Những gì tôi làm không phải là một màn trình diễn—đó là một lễ vật thiêng liêng. Tôi phải nói điều đó bao nhiêu lần nữa đây?

Nếu kagura đã phát triển thành một loại hình nghệ thuật truyền thống được công nhận rộng rãi, thì được, hãy gọi tôi là điểm thu hút chính.

Nhưng nó chỉ là một màn độc diễn lỗi thời được truyền lại, đặt tất cả áp lực lên người vũ công. Tôi thực sự không nghĩ nó nên được coi là một màn trình diễn.

Tôi biết không ai kiếm tiền từ nó. Trên thực tế, hội bảo tồn là nơi thu phí để duy trì nó. Nhưng dù sao thì…

“Thì… không nhất thiết phải là con tạo ra kỷ niệm.”

“Điều đó có thể ổn với Kaori-chan, nhưng còn con thì sao, Aoi?”

“Con à? Tại sao lại là con?”

Tôi theo phản xạ hỏi lại, và ánh mắt của mẹ hơi dao động.

“…Kaori-chan có lẽ muốn ở bên con mãi mãi. Nhưng con… thì…”

Bà ấy bỏ lửng câu nói, và tôi có thể đoán phần còn lại.

“…Sẽ tốt hơn nếu con có ít nhất một kỷ niệm với con bé mà khiến con vui vì đã dành thời gian bên nhau, đúng không?”

“Mẹ, mẹ biết con đã quen Kaori gần 15 năm rồi đúng không? Con chắc chắn chúng con có ít nhất một hoặc hai kỷ niệm…”

Thành thật mà nói, tôi nghĩ Kaori là một người bạn thời thơ ấu mà tôi có thể tự hào giới thiệu với bất kỳ ai.

Mặc dù vậy, cũng có lúc tôi không muốn cậu ấy ở gần.

Nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi ghét cậu ấy. Có lẽ tôi đã nói tôi không muốn ở gần cậu ấy, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng chúng tôi không có kỷ niệm nào để chia sẻ…

“…Một hoặc hai kỷ niệm…”

…Tại sao tôi không thể nghĩ ra bất cứ cái nào?

Không phải. Chắc chắn phải có gì đó chứ.

Không, khoan đã. Tôi chắc chắn là có… nhưng chúng chỉ… không ổn.

Tất cả những gì hiện lên trong đầu là những ký ức không mấy dễ chịu.

Chẳng phải chúng tôi đã đi biển cùng nhau vào năm thứ hai cấp hai sao? Và một chuyến đi cắm trại vào năm sau đó nữa?

Ở bãi biển, tôi nhận được quá nhiều ánh mắt kỳ lạ đến nỗi ngay cả Kaori cũng trông không thoải mái, và cuối cùng tôi cảm thấy khó chịu.

Trong chuyến đi cắm trại, người thân của cô ấy cứ lườm tôi suốt, và tôi không có một phút giây nào yên bình.

…Cô ấy đúng là một lời nguyền mà.[note80158]

Làm thế nào mà chúng ta đã dành phần lớn cuộc đời ở bên nhau mà cuối cùng vẫn ra nông nỗi này?

Chuyện quái gì với cô bạn thuở nhỏ của tôi vậy? Cô ấy không phải là vấn đề—chính những người xung quanh cô ấy mới biến thành kẻ thù của tôi.

Ngay cả khi chúng tôi cố gắng “tạo một kỷ niệm” bằng cách đi chơi chỉ có hai đứa, chúng tôi có lẽ sẽ gặp lại bạn học cũ và phá hỏng hết tâm trạng.

Tôi thực sự nghĩ rằng chúng tôi về cơ bản là không hợp nhau hoặc không có duyên.

Tôi lại nhìn về phía Kaori trong phòng khách.

“…Một kỷ niệm à.”

Tôi lại lẩm bẩm, thật khẽ.

Vậy thì Kaori có những kỷ niệm nào với mình? Câu hỏi đơn giản đó lơ lửng một cách mơ hồ trong tâm trí tôi.

Ghi chú

[Lên trên]
vcl nghĩ 1 hồi xong ra cái này thì gg
vcl nghĩ 1 hồi xong ra cái này thì gg