26-37

Chap 31

2025-08-27

5

Sau lời thú nhận đó, một khoảng lặng ngắn bao trùm căn phòng.

Ngay khi Kaori định mở miệng nói tiếp, cánh cửa kẽo kẹt mở và bố tôi bước vào.

Vì đã muộn, bố không chỉ đến đón Toki mà còn ngỏ ý đưa Kaori về nhà nữa.

Sau khi đưa họ về, bố sẽ quay lại làm việc.

Ông ấy nói lần tới chúng tôi gặp nhau sẽ là vào kì nghỉ hè.

Nhờ vậy, cuộc trò chuyện bị bỏ dở—nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như bố đã cho tôi thời gian để suy nghĩ.

Sáng hôm sau, với những suy nghĩ vẫn còn rối bời, tôi bước vào lớp học.

Tôi nhanh chóng nhìn thấy Kaori. Được bao quanh bởi các bạn cùng lớp, cô ấy cười nói và trò chuyện như thường lệ.

Đúng như Kaori đã nói ngày hôm qua, phiên bản đó của cô ấy—có thể không phải là Kaori thật.

Nếu vậy, thì bấy lâu nay tôi đã nhìn thấy điều gì?

Không thể tiếp tục nhìn cô ấy, tôi cất cặp và ngồi vào bàn.

Tôi ghét cái cảm giác lạc lõng trong ánh mắt và cảm xúc của mình, và khi tôi cúi xuống nhìn chiếc bàn trống trơn—

—Tôi nghe thấy tiếng chiếc ghế bên cạnh được kéo ra.

Một mái tóc đuôi ngựa màu đen đung đưa ngay sau vai tôi.

Kiritsuki ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn và nhìn tôi.

"Chào buổi sáng, Himura-kun... Hôm nay trông cậu lại có vẻ buồn bã nhỉ?"

"...Cậu nói cứ như lúc nào tớ cũng buồn vậy."

“Nhưng mà cậu đang buồn, đúng không? Thậm chí hôm nay trông cậu còn buồn hơn mọi khi nữa.”

"...Không hẳn."

Tôi ghét việc mình không thể phủ nhận thẳng thừng điều đó.

"Cậu không hề thể hiện cái vẻ 'không hẳn' đó đâu đấy. Nếu không phiền... cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Giọng cô ấy nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng—và không hề có chút ép buộc nào.

"...Sáng nay Kaori cũng có vẻ hơi khác. Vậy nên nói cho tớ nghe đi."

Không có sự tò mò hay trêu chọc trong lời nói của Kiritsuki.

Tôi không thể từ chối cô ấy—hay đúng hơn, tôi không muốn từ chối lòng tốt mà cô ấy đang thể hiện.

"...Được rồi. Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian. Sau giờ học được không?"

"Được. Nhưng nhớ tập trung làm bài kiểm tra nhé?"

"Ừ, tớ sẽ cố."

Liệu tôi có thực sự tập trung được không lại là một vấn đề khác—nhưng đó là cách tôi trả lời.

Kỳ lạ thay, khi đối mặt với đề thi, tôi đã có thể gạt bỏ mọi thứ khác. Chỉ một chút thôi, điều đó đã khiến mọi thứ dễ dàng hơn.

Ngay cả trong những giờ giải lao giữa các bài kiểm tra, Kiritsuki vẫn giữ một khoảng cách tinh tế, cẩn thận chọn chủ đề để nói chuyện.

Cô ấy sẽ đưa ra một chuyện gì đó nhẹ nhàng để trò chuyện, rồi lại lặng lẽ quay lại làm bài khi đến giờ.

Cách tiếp cận chu đáo đó khiến tôi trân trọng lòng tốt của cô ấy.

Sau giờ học, khi tôi chuẩn bị rời khỏi lớp, Kiritsuki nhẹ nhàng kéo tay áo tôi.

"Nói chuyện ở đây khó đúng không? Tớ biết một nơi tốt hơn."

Cô ấy dẫn tôi lên mái của tòa nhà trường học thứ hai.

"...Cánh cửa này không khóa à?"

"Nó hỏng rồi. Một senpai mà tớ từng trốn học cùng đã chỉ cho tớ chỗ này năm ngoái—đó là một nơi bí mật."

Cô ấy vừa nói vừa cười, rồi bước nhẹ nhàng trên nền xi măng.

"Không trốn được đâu nhé, Himura-kun. Tớ muốn nghe toàn bộ câu chuyện đấy."

Cô ấy xoay người và mỉm cười tinh nghịch. Có lẽ cô ấy đã có một ý tưởng mơ hồ về những gì tôi sắp nói.

"...Xin lỗi, tớ sẽ nói thẳng. Đây không phải là chuyện tớ nên kể cho người đã tỏ tình với tớ đâu."

"Hmm... Cái đấy để tớ tự đánh giá nhé."

Đôi giày lười của Kiritsuki khẽ lách cách trên sàn khi cô ấy quay lại.

"Nếu đó là chuyện về người tớ thích, thì tớ muốn nghe tất cả. Điều đó có kì lạ không?"

Đứng bên cạnh tôi lúc này, cô ấy ngước nhìn lên mặt tôi và mỉm cười dịu dàng.

—Tại sao lại thế?

Nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy khiến tôi đứng hình, dù chỉ trong một khắc.

Một nút thắt chặt siết lấy ngực tôi.

Nụ cười của cô ấy không hề tính toán hay mưu mô. Nó chỉ đơn giản là chân thật. Một cảm xúc thuần khiết, thẳng thắn từ trái tim.

Mình không thể thắng nổi cậu ấy, tôi nghĩ, và thở hắt ra.

Rồi tôi chậm rãi bắt đầu kể, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Lời thú nhận bất ngờ của Kaori. Sự hiện diện của Hinobana. Những cảm xúc rối bời mà tôi đã chôn sâu bấy lâu nay.

Sự bối rối. Cảm giác tội lỗi.

Và trên hết—việc tôi không biết phải phản ứng thế nào trước tình cảm của Kaori.

Kiritsuki lặng lẽ lắng nghe.

Cô ấy không ngắt lời. Không gật đầu. Chỉ ngồi bên cạnh tôi, giữ mái tóc để gió ẩm thổi qua mái nhà.

Trong khoảnh khắc đó, có điều gì đó ở cô ấy khiến tôi nhớ đến cảnh Hinobana đã từng lặng lẽ lắng nghe tôi khi chúng tôi còn nhỏ.

"...Tớ biết ngay mà. Đúng là Kaori nhỉ."

"...Biết gì cơ?"

"Ý tớ là, nghe có vẻ như cậu ấy thích cậu rồi. Và tớ nghe người khác nói rằng cậu ấy không bao giờ thực sự cởi mở với bất kỳ ai... ngoại trừ cậu và tớ."

"...Cậu nhận ra à?"

"Ừm... Tớ không chắc lắm."

Kiritsuki từ từ đứng dậy và nhìn lên bầu trời, phần lớn bị che khuất bởi những đám mây. Một khe hở nhỏ hiện lên chỉ để lọt qua một vệt nắng mỏng.

"Cậu biết không, Himura-kun... Cậu đúng là kẻ làm tan vỡ trái tim người khác đấy. Nếu cậu cứ tiếp tục 'thả thính' các cô gái thế này, rồi sẽ có ngày bị trả đũa đấy~"

"...Không phải tớ cố ý làm vậy."

"Dù sao đi nữa, không nhận thức được không có nghĩa là nó ổn đâu."

"Cậu là người cuối cùng tớ muốn nghe điều đó đấy."

Tôi cũng đứng dậy và từ từ vươn vai thư giãn phần lưng cứng đờ.

"Kiritsuki, cậu không định về nhà trước khi trường đóng cửa à?"

"Hửm? Tớ ổn. Có một lối ra khác từ tòa nhà thứ hai dẫn ra vườn sau."

"...Sao cậu lại biết được chuyện đó?"

"Cũng chính senpai đó đã chỉ cho tớ tất cả các lối thoát bí mật nữa. Phải trân trọng một tiền bối lắm chiêu chứ."

"Nhưng hầu hết mọi người không cần đến loại mưu mẹo đó đâu..."

Nghiêm túc đấy—thôi xong hình tượng của một học sinh gương mẫu.

Kiritsuki khúc khích cười, hai vai run run, và bắt đầu đi chầm chậm trên mái nhà trống.

Tôi đi theo cô ấy mà không nói một lời nào.

Thế nhưng dù không có lí do gì cả, tim tôi lại cảm thấy bình yên một cách kì lạ.

"...Tớ chưa bao giờ bị bắt nạt, và tớ cũng chưa bao giờ bắt nạt ai. Vậy nên, tớ không biết liệu mình có nên nói điều này không, nhưng—"

Cô ấy quay lại và tựa lưng vào hàng rào cao ngang vai.

Rồi—

"Cậu đã làm hết sức rồi."

"...Hả?"

Đột nhiên, Kiritsuki lấy tay ôm lấy má tôi—và nhẹ nhàng kéo tôi vào vòng tay cô ấy.

Sự bất ngờ đó khiến tôi choáng váng. Nhưng trong khoảnh khắc đó, giọng nói ấm áp của cô ấy khe khẽ thì thầm bên tai tôi.

"Cậu muốn bảo vệ Kaori với tư cách là bạn thưở nhỏ của cậu ấy. Và với tư cách là một người anh trai, cậu không muốn em gái hay gia đình mình phải lo lắng."

Bị ôm như vậy, tôi không thể nói một lời nào.

Nhịp tim của cô ấy truyền vào ngực tôi, mái tóc dài chải qua mũi tôi, và hương cam quýt thoang thoảng—

Tất cả đều an ủi một cách kì lạ. Chân thực đến mức có thể chạm vào. Và bằng cách nào đó, nó đã làm dịu đi mớ cảm xúc và suy nghĩ rối bời bên trong tôi.

Uớc gì sự ấm áp này có thể kéo dài thêm một chút nữa.

Sâu thẳm trong tim, tôi thấy mình đang ước điều đó.

Kaori đã nói cô ấy quyết định sẽ không bao giờ thể hiện con người thật của mình trước mặt người khác nữa. Vậy mà, cô ấy đã tin tưởng Kiritsuki—gọi cô ấy là "bạn," thậm chí còn tặng cô ấy một chiếc vòng tay thủ công.

Tại sao Kaori lại mở lòng với Kiritsuki, dù đã nói tất cả những điều đó?

Tôi cảm thấy như mình cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Bất chợt, tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống má mình.

Ngay khi nhận ra, hai mắt tôi đã cay xè. Những ngón tay tôi, đang đặt trên vai Kiritsuki bắt đầu run rẩy.

Cô ấy hẳn đã nhận ra—nhưng không nói gì.

Cô ấy chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng và đầu tôi, vỗ về an ủi.

Một cảm xúc duy nhất dâng lên trong tôi. Tôi cảm thấy mình có thể kể cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện.

Và những gì bật ra... là một giọng nói yếu ớt, đứt quãng.

"Ban đầu tớ không hiểu... tại sao mọi người lại luôn nhìn tớ như vậy, hay tại sao tớ lại bị gọi tên, bị lờ đi trong các cuộc trò chuyện... Tớ chỉ không hiểu."

Tôi thậm chí còn không nhớ nó bắt đầu từ khi nào.

Chỉ là một trong những chuyện đã qua.

Khi còn nhỏ, mọi người rất tin tưởng vào tôi.

Bố mẹ từng nói tôi là một đứa trẻ thông minh.

Khi họ bận rộn với công việc, họ sẽ gửi tôi ở nhà gia đình Nanami. Mẹ của Kaori là một bà nội trợ, nhưng chăm sóc hai đứa trẻ trong khi làm việc nhà không hề dễ dàng.

Vì Kaori rất bám tôi, nên chỉ cần tôi trông chừng cô ấy đã giúp mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

"Kaori sẽ biến mất ngay khi không để ý. Và nếu tớ không ở đó, cậu ấy sẽ bị mắng liên tục mất. Nhưng mọi người sẽ luôn khen ngợi cậu ấy là một đứa trẻ hoàn hảo—và trừng mắt nhìn tớ như thể tớ là một vấn đề..."

Khoảng cách giữa ở nhà và ở trường—sự tương phản quá lớn.

Tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng việc ở bên cạnh cô ấy đã biến tôi thành mục tiêu.

"Tớ bắt đầu nghĩ rằng mình không xứng đáng ở bên cậu ấy. Nhưng ngay cả khi tớ cố gắng tạo khoảng cách, Kaori vẫn sẽ bám chặt lấy tớ..."

Cuối cùng, cảm giác tội lỗi vì không được phép đứng bên cạnh cô ấy đã biến thành một điều gì đó đen tối hơn—giống như sự oán giận.

Dù vậy, tôi biết đó không phải lỗi của cô ấy. Vì vậy tôi đã giữ cảm xúc đó lại.

Theo thời gian, tôi nhận ra rằng đó không phải là do Kaori—chỉ là tôi bị lợi dụng như một chỗ thuận tiện để mọi người trút bỏ sự thất vọng.

Nhưng khi tôi hiểu ra điều đó thì đã quá muộn. Không ai có thể ngăn cản những kẻ bắt nạt đã trở nên quá táo tợn.

Vì vậy tôi đã chọn im lặng. Chịu đựng.

Đôi khi tôi tâm sự với Hinobana. Hoặc trút giận lên thầy dạy tự vệ trong các buổi tập. Đó là giới hạn của tôi.

Trong các buổi biểu diễn múa kagura, tôi cảm thấy việc trang điểm giúp tôi tin rằng mình chỉ đang được nhìn từ bên ngoài. Điều đó giúp tôi cảm thấy được bảo vệ.

Và khi ra ngoài, việc ăn mặc chỉnh tề giống như trở thành một người khác vậy.

Sau khi vào cấp ba và tuy chuyện bắt nạt dừng lại, những điều đó đã trở thành một phần cốt lõi của con người tôi.

Tôi đã tiếp tục biện minh cho sự im lặng của mình bằng những lý do như "vì em gái". Sử dụng điều đó để tự che chắn bản thân.

"Tớ chưa bao giờ nói với ai rằng tớ bị bắt nạt. Tớ luôn giả vờ là mình ổn, ngay cả với gia đình mình...! Bởi vì tớ..."

Thật thảm hại.

"...Tớ chỉ muốn có ai đó tin tưởng vào mình, giống như khi còn nhỏ..."

Và bây giờ tôi ở đây, tin tưởng vào một cô gái mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.

Kiritsuki và tôi rời khỏi sân thượng và ra khỏi trường.

Chúng tôi luồn qua khu vườn phía sau của tòa nhà thứ hai, mở một cánh cổng rỉ sét chỉ được giữ lại bằng dây thép, và bước ra khỏi khuôn viên trường.

"...Kiritsuki."

"Hửm?"

"Xin lỗi vì đã... khóc trên vai cậu. Và... cảm ơn."

Khi tôi nói điều đó một cách chân thành, Kiritsuki khẽ gật đầu.

"Không có gì. Tớ rất vui vì đã được nghe những cảm xúc thật của cậu."

Rồi bất ngờ, cô ấy dừng lại.

"À, đúng rồi. Cậu sẽ đãi tớ bữa trưa."

"...Sao lại là tớ trả tiền?"

"Vì hôm nay tớ đã làm một việc tốt mà."

Nụ cười rạng rỡ của cô ấy khiến tôi cảm thấy—có lẽ, dù chỉ một chút thôi—tôi cũng có thể mỉm cười.