Kể từ ngày hôm ấy, tôi và Misaki vẫn cứ tiếp tục qua lại trong mối quan hệ méo mó như vậy.
Sau giờ học, có những hôm chúng tôi hẹn nhau ở nơi không có ai nhìn thấy, trao nhau những nụ hôn nhẹ nhàng rồi lại tách ra.
Cũng có lúc, sau khi tiễn Kenta về từ hoạt động câu lạc bộ, chúng tôi lén lút quay lại phía sau khu lớp học.
Kenta chẳng biết gì cả.
Không, đúng hơn là… cậu ta không thể nào biết được.
Bởi Misaki vẫn đang rất hoàn hảo trong vai diễn “cô bạn gái ngây thơ” của mình.
◇
Trong lớp, Misaki ngồi cạnh Kenta.
Ánh nắng buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ, làm mái tóc đen của cô ánh lên một viền vàng nhạt.
Khi cô cười, đầu ngón tay đặt trên mặt bàn khẽ rung lên.
Các bạn xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
…Chỉ có mình tôi là biết.
Rằng chính những đầu ngón tay ấy, tối hôm qua còn đang lần nhẹ trên cổ tôi.
◇
“Này, sau giờ học cậu có việc gì không?”
Giọng nói thì thầm nơi góc hành lang vang lên, nghe vô tư đến mức giả tạo.
Những học sinh đi ngang qua hẳn sẽ chỉ nghĩ rằng tôi và Misaki đang nói chuyện phiếm mà thôi.
“Hôm nay nghỉ đi… cậu còn về cùng Kenta nữa mà.”
“Fufu, thật là— mỗi lần cậu nhắc đến tên Kenta là lại thấy cắn rứt lương tâm đúng không?”
Cô ấy cố tình chu môi, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
Tôi quay mặt đi, nuốt lại câu trả lời.
◇
Trên đường về.
Ba chúng tôi đi song song với nhau, và Misaki khẽ dùng đầu ngón tay nắm lấy tay áo tôi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi Kenta bước đi trước—
Đầu ngón tay ấy chạm nhẹ qua mu bàn tay tôi.
Chỉ thế thôi mà máu trong người tôi dồn hết lên mặt.
“Shinji, sao thế, mặt đỏ như trái cà chua rồi kìa?”
Nụ cười vô tư của Kenta khi quay lại nhìn khiến tim tôi đau nhói.
◇
Đêm đến, dù ngồi trước bàn học, mắt tôi chẳng thể nào đọc nổi chữ trong sách.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn từ Misaki:
“Ngày mai, lại ở chỗ đó nhé.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi.
Nhưng tôi đã hiểu rõ ẩn ý sau dòng chữ ấy là gì.
Ngón tay tôi run lên một chút khi nhấn đánh dấu đã đọc.
◇
Tôi là “đồng phạm”.
Và người đã lựa chọn con đường này—chính là tôi.
Sự thật đó, mỗi đêm lại đè nặng lên ngực tôi như một tảng đá.
…Thế nhưng, cô ấy sẽ lại chỉ cười xòa và nói:
“Không sao đâu, nếu không bị phát hiện thì đâu gọi là phản bội.”
Sự ngọt ngào đó, tựa như sợi xích vô hình đang siết chặt lấy tôi.

