Phản bội

Chương 02

2025-09-28

2

Sự việc ngày hôm đó cứ mãi quanh quẩn trong đầu tôi.

Cảm giác mềm mại của Misaki, giọng nói ngọt ngào của cô ấy, và── từ “đồng phạm” vẫn vang vọng bên tai.

Làm sao mà Misaki lại có thể cười theo cách đó?

Như để tìm kiếm câu trả lời, ý thức của tôi tự lần ngược về quá khứ.

Tôi, Kenta, và Misaki.

Ba chúng tôi đã luôn ở bên nhau từ hồi tiểu học.

Misaki khi ấy là một cô bé năng động, có phần mạnh mẽ như con trai.

Tan học là vứt ngay cặp sách sang một bên, chạy ra sân trường chơi bóng đá hay bóng né.

Dù mặc váy vẫn chẳng ngại chạy hết tốc lực, ngã trầy cả đầu gối cũng không khóc.

Vẫn cười hồn nhiên “Lại lỡ ngã rồi” rồi dán băng cá nhân vào.

“Shinji, chuyền bóng!”

Misaki sút quả bóng bằng đôi giày lấm đầy bùn.

Kenta chen vào, và cả ba chúng tôi cùng cười vang, chạy nhảy khắp nơi.

Khoảnh khắc đó kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.

Tôi chỉ lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười ấy.

Lúc đó, nó vẫn chưa mang ý nghĩa gì đặc biệt.

Chỉ đơn giản là một người bạn cùng nhóm mà tôi rất trân trọng.

Lên cấp hai, mối quan hệ ba người vẫn tiếp diễn.

Thế nhưng, từ một thời điểm nào đó, mọi thứ dần thay đổi.

Misaki cao hơn, giọng nói trở nên điềm tĩnh hơn, đường cong mềm mại nơi vòng 1 cũng bắt đầu hiện rõ.

Dù váy vẫn dài như cũ, nhưng cô ấy lại toát lên vẻ trưởng thành hơn trước.

Cách cười cũng nhẹ nhàng hơn, mái tóc thì được chăm chút gọn gàng.

“Shinji, cậu có làm bài tập đàng hoàng không đó?”

Khoảng cách được thu hẹp bất chợt khiến tim tôi khẽ rung động.

Rõ ràng vẫn như xưa, vậy mà trong lồng ngực của tôi lại dâng lên một cảm giác lạ lùng.

Mãi sau này tôi mới nhận ra đó là tình yêu.

Kenta cũng nhận thấy sự thay đổi đó.

Một hôm, trong lớp học, cậu ấy khẽ nói bên cửa sổ:

“Dạo này… Misaki trông dễ thương thật đấy.”

Tôi không đáp lại, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên sân trường, bóng dáng Misaki đang mỉm cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn.

Mùa đông năm cuối cấp hai.

Sau giờ học, Kenta gọi tôi ra riêng.

“…Tớ và Misaki đã bắt đầu hẹn hò.”

Trong thoáng chốc, thời gian như ngừng lại.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười nói:

“Chúc mừng nhé. Thế là tốt quá rồi còn gì.”

Cảm giác như có chiếc gai nhỏ đâm vào tận sâu trong tim tôi,

Tôi cố làm ngơ nó đi.

Rồi đến cấp ba.

Misaki ngày càng xinh đẹp, trở thành “nữ thần” của cả trường.

Học giỏi, dịu dàng với mọi người, là niềm ngưỡng mộ của bao chàng trai.

Nhưng việc cô ấy là bạn gái của Kenta đã khiến chẳng ai dám lại gần.

Bầu không khí khi ba chúng tôi ở cùng nhau bề ngoài thì vẫn như cũ.

Nhưng đâu đó tồn tại một khoảng cách rất nhỏ.

Dẫu vậy, tôi vẫn chỉ mong mối quan hệ này đừng tan vỡ.

──Ít nhất là cho đến ngày hôm đó.