Phản bội

Chương 01

2025-09-22

3

Bạn thuở nhỏ của tôi, Misaki, là một người thanh khiết, tươi sáng, và cũng là bạn gái của bạn thân tôi, Kenta.Tôi đã nghĩ rằng những ngày tháng ba chúng tôi bên nhau sẽ luôn kéo dài mãi mãi.――Cho đến cái ngày mọi thứ thay đổi.

Một buổi chiều sau giờ tan học vào tháng Sáu.

Dưới bầu trời âm u mây mờ, giữa dòng người tấp nập trước ga tàu, tôi dừng bước.

Trong tầm mắt tôi──là Misaki.

Cô mặc một chiếc áo blouse trắng, váy dài đến đầu gối.Mái tóc đen khẽ lay động trong gió, ánh sáng phản chiếu vào khiến nó trông thật mềm mại và lấp lánh.Nụ cười khiến mọi người ai cũng phải ngoái nhìn lại… hoặc đáng ra là như thế.

Nhưng, đứng cạnh cô ấy không phải Kenta, mà là một gã đàn ông xa lạ.Hắn để mái tóc dài vắt ngang vai, buộc hờ hững, chiếc sơ mi đồng phục từ trường khác thì cài cẩu thả, để lộ cả phần ngực.Misaki và hắn ta tay trong tay bước đi, cứ như cả cả thế giới chỉ có riêng họ.

"──…Cái quái gì vậy."

Một câu khô khốc vọng lên từ tận sâu trong ngực.Đôi chân tôi tự động di chuyển, âm thầm bám theo họ.

Cả hai bước vào một cửa hàng đồ lưu niệm, cùng nhau chọn cặp cốc đôi rồi cười nói vui vẻ.Ra khỏi lối đi, lần này gã con trai còn đưa tay vuốt má Misaki──và chẳng chút do dự, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cổ họng tôi như cháy khô.

Không thể nào…Misaki lại có thể, ngay trước nhà ga, nơi bao nhiêu người qua lại…

Tay tôi siết chặt quai cặp đến mức phát ra tiếng kêu răng rắc.Đúng lúc đó, tôi vô tình đá trúng một lon nước rỗng dưới chân.

Loảng xoảng──tiếng kim loại vang lên khô khốc.

Misaki quay lại nhìn.

“…Shinji?”

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, sống lưng tôi lạnh buốt.Đằng sau nụ cười đoan trang kia, dường như thấp thoáng một thứ gì đó sắc lạnh lóe lên.

“…Lại đây một chút.”

Giọng nói không cho phép sự từ chối.Tôi buộc phải đi theo cô ấy, vòng ra con hẻm vắng phía sau một tòa nhà tập thể.

Khi cô ấy quay lại, nụ cười khi nãy đã biến mất.Thay vào đó là một nụ cười nhạt nhẽo, xa lạ.

“Này, chuyện này…. với Kenta… cậu sẽ giữ im lặng chứ?”

“…Giữ im lặng chuyện gì cơ.”

“Tất cả. Tất cả những gì cậu vừa thấy.”Lời lẽ dịu dàng, nhưng ánh mắt thì không hề lay động.Trong sâu thẳm, thứ ánh nhìn soi xét như muốn đánh giá tôi.

“…Cậu cũng đâu muốn mối quan hệ của chúng ta tan vỡ đâu, đúng không?”

Giọng nói trầm lặng khiến cổ họng tôi nghẹn lại.Đúng thật──thời gian ba chúng tôi cùng nhau trải qua, đối với tôi rất quan trọng.Nhưng vì thế mà tôi phải làm ngơ trước những gì vừa tận mắt chứng kiến sao?

“Hơn nữa…”

Misaki tiến một bước lại gần.Giây tiếp theo, cô nắm lấy tay tôi, ép vào ngực mình.

“Chuyện như thế này… tớ cũng có thể làm cho cậu đấy.”

“…Cái gì cơ?”

“Trao đổi thôi mà. Nếu cậu chịu im lặng…”

Cảm giác mềm mại truyền thẳng vào lòng bàn tay.Bản năng khiến tôi muốn rút tay về, nhưng Misaki giữ chặt, không cho thoát.Cô khẽ mỉm cười, đôi môi thì thầm ngay tai.

“Tớ biết mà, Shinji. Từ lâu cậu đã thích tớ rồi, phải không?”

“…Làm gì có chuyện đó──”

“Fufu, chối cũng vô ích thôi. Cậu tia ngực tớ quá nhiều lần rồi.”

Cô ấy cố tình áp sát hơn, để cơ thể ép chặt vào tôi.“Thật ra thì… cậu cũng khao khát cơ thể này lắm chứ gì?”

Giọng nói lướt bên tai, từng chữ một cướp đi hơi ấm trong cơ thể tôi.Tôi muốn phủ nhận, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ, chẳng thể thốt ra.

Từ lúc nào, lưng tôi đã bị dồn về phía bức tường.

Môi cô ấy tiến lại gần, hương nước hoa và hơi thở ngọt ngào hòa quyện lấp đầy khứu giác tôi.

Lý trí gào thét: “Không được! Chuyện này là không thể nào!”Nhưng hơi ấm trong vòng tay ấy đang từng chút một nuốt chửng lấy chút lý trí còn sót lại.

──Và rồi, tôi đã gục ngã.

Khi tất cả đã kết thúc, Misaki chỉnh lại cổ áo đồng phục, rồi mỉm cười như chưa từng có chuyện gì.

“…Thế là bây giờ, chúng ta là "đồng phạm" rồi nhé, Shinji.”

Nụ cười ấy, chẳng khác nào nụ cười đoan trang mà cô vẫn luôn mang trên lớp.Chính vì vậy, tôi mới cảm thấy thật lạnh sống lưng.

Trong ngực tôi, cảm giác tội lỗi, ghê tởm, và cả hiện thực không thể thoát khỏi, xoáy sâu dữ dội.