"Em nhớ là mình chưa từng nói gì về chuyện bán vàng."
Ừ, em đúng là không nói thế.
Em nói là em có chơi game, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện kiếm tiền từ game.
Tôi nghĩ mình đã đưa ra một gợi ý rõ ràng, nhưng Park Da-hye, thay vì nghi ngờ tôi lại bắt đầu tự kiểm tra những gì em ấy đã nói.
Và rồi, em ấy đi đến một kết luận đáng ngạc nhiên.
“Đừng nói là anh lại đọc được suy nghĩ của em nữa nhé? Wao… Em biết điều đó là không thể, nhưng bằng cách nào đó, em nghĩ là mình bắt đầu tin rồi.”
“Đúng vậy. Và đó là bí mật của tôi nên em đừng có nói với ai nhé.”
“Em không ngốc đâu…”
“Ừ, em không ngốc.”
“Thật sao?”
Làm sao lại tồn tại một người có thể ngây thơ đến mức này?
Trong goshiwon, rồi cả ở đây, tôi đã đưa ra gợi ý không biết bao nhiêu lần và thậm chí còn đưa cả danh thiếp của mình ra, phải không?
Tôi là Kwon Seong-hyeon.
Nó còn chả phải là một cái tên phổ biến cơ.
Có nên thúc thêm một lần nữa không nhỉ?
“Họa sĩ à, vì anh đã tiết lộ bí mật của mình, nên em có thể kể cho tôi nghe về bí mật của em được không?”
“Bí mật gì cơ? Em đâu có bí mật nào.”
“Ý anh là về người chơi Kwon Seong-hyeon ấy.”
“Tại sao lại là Seong-hyeon?”
“Tôi tò mò vì cả hai chúng tôi đều có cùng tên. Vậy... cậu ấy là người như thế nào?”
Nhưng đây là gì?
Kwon Seong-hyeon.
Vừa nghe đến cái tên này, khuôn mặt của Park Da-hye đã dịu đi một cách rõ rệt.
“Nghĩ lại thì, anh ấy có cùng tên với trợ lý giám đốc… Hehe, chắc anh muốn biết về Seong-hyeon lắm, đúng không?”
Rồi như thể lạc vào một ký ức quý giá, em ấy mỉm cười mơ màng và nói:
“Seong-hyeon là… một người rất đặc biệt. Có lẽ anh sẽ không hiểu được đâu, trợ lý giám đốc.”
Nuốt khan.
Đây không phải là ý định của tôi.
Tôi chỉ định đùa một chút trước khi tiết lộ thân phận của mình.
Nếu em ấy nói xấu tôi, tôi sẽ nổi giận và biến điều đó thành không khí vui vẻ.
Nhưng tôi phải làm gì khi em ấy lại biểu hiện như thế này?
Nếu em nói với biểu cảm nghiêm túc như vậy, tôi cảm giác như mình đang lén đọc nhật ký của ai đó.
Tôi không thể làm gì khác.
Theo lẽ thường của người trưởng thành thì tôi nên dừng lại tại đây.
Việc ẩn danh để nghe lén cách người khác đánh giá mình là điều không hay.
Bây giờ, tôi nên cư xử như một người lớn rồi tiết lộ tên của mình và xin lỗi vì đã lừa em ấy.
Nhưng…
“Ừm… bắt đầu từ đâu nhỉ… À, Seong-hyeon là… rất kỳ lạ.”
Khi em nói như thế, tôi tự dưng chẳng muốn nói ra danh tính của mình nữa.
“Kỳ lạ thế nào á? Trong các video chơi game, anh ấy có vẻ là một người rất ngầu, thông minh và lý trí.”
“Hehe, em không nói kỳ lạ theo nghĩa xấu đâu. Seong-hyeon chưa bao giờ hỏi gì về em cả. Không phải tên thật, nơi em sống, hay công việc của em. Có khi anh ấy còn không biết em là con gái cơ.”
“Như vậy không phải hơi lạnh lùng sao?”
Đây là phản ứng tự nhiên.
Không hề lạnh lùng chút nào. Điều đó hoàn toàn ổn!
Billion Saga và Kim Pok-dal quan trọng với tôi đến thế nào chứ.
Tôi chỉ cố gắng cách ly hoàn toàn thực tại với Billion Saga.
Vì tôi biết rõ rằng mối quan hệ ngoài đời thực không thể nào vững chắc được.
Thay vì kéo nó vào đời thực rồi làm nó tan vỡ, tôi quyết định phong ấn nó ở đó.
Nhưng nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy có lỗi.
Từ góc nhìn của Kim Pok-dal, có lẽ tôi là một người rất khô khan.
Tôi ít nhất cũng nên hỏi tên thật của em.
Nhưng biểu cảm của Park Da-hye lại không hề tỏ ra thất vọng hay oán trách.
Ngược lại thì có.
“Hehe, đó chính là điểm em thích.”
“Chẳng phải điều đó cho thấy cậu ấy không quan tâm đến em sao?”
“Không, không. Seong-hyeon rất quan tâm đến em. Khi vào ngục tối, anh ấy luôn tìm em đầu tiên, khi nhận được vật phẩm tốt anh ấy chỉ khoe với em, anh ấy luôn hỏi em là đã làm gì mỗi ngày và khen ngợi em rất nhiều. Ngay cả những thứ nhỏ nhặt.”
Đúng vậy.
Khi chơi Billion Saga, em là người duy nhất tôi tìm kiếm.
“Anh ấy có vẻ là một người bạn tốt, nhưng em không hiểu tại sao lại thấy tốt khi anh ấy không hỏi gì cả… Nếu là em, em nghĩ em sẽ cảm thấy tổn thương.”
“Đó là vì… Seong-hyeon không quan tâm em là trẻ mồ côi hay nghèo khó.”
Điều này thật rõ ràng, đồ ngốc.
Tại sao em phải giàu có? Có gì sai khi không có cha mẹ?
Tôi cũng đã tự bỏ rơi cha mẹ mình bằng chính đôi tay này.
“Seong-hyeon không hỏi gì về con người thật của em và cậu ấy cũng chẳng kỳ vọng gì ở em. Chỉ cần em là chính mình thôi, cũng đã đủ với cậu ấy rồi.”
Đúng vậy.
Chỉ cần sự hiện diện của em trong Billion Saga là đã đủ để tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Em hiểu rất rõ.
Nhưng tại sao em lại thích thú đến thế?
Tôi tìm em vì tôi cần em nhưng làm sao điều đó lại có lợi cho em?
Ánh mắt của Park Da-hye, vốn đang nhìn thẳng vào tôi, giờ chuyển sang một khoảng không vô định.
Với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Em tiếp tục nói trong khi nét mặt ấy không thay đổi.
Em chắc hẳn đang cố gắng giải thích cảm xúc thật của mình, tìm kiếm những từ ngữ trong trái tim.
Và tôi là một tên khốn đang nghe lén.
Nhưng,
Mặc dù tôi biết mình đang là tên khốn.
Tôi lại không thể dừng lại bây giờ.
Tôi muốn nghe hết tất cả những gì đôi môi ấy sẽ nói.
Ngay cả khi tôi có thể sẽ bị ghét đi chăng nữa.
“Em… thật sự rất biết ơn điều đó.”
“Khi ở bên Seong-hyeon, em không cần phải cố thay đổi hay chọn những từ ngữ đẹp để gây ấn tượng.”
“Chỉ cần là chính mình thôi là đủ để Seong-hyeon đã tự tìm đến em rồi.”
“Em cảm thấy như mình đã trở thành một người tuyệt vời ấy. Mặc dù em chỉ là một con nhỏ nghiện game vô dụng và chẳng làm được gì cả.”
Xin kiến nghị một chút.
Điều đó không đúng.
“Không, em là một người tuyệt vời, họa sĩ ạ.”
“Hehe, trợ lý giám đốc. Em biết là anh đang cố gắng động viên nhưng em thực sự là một người rất tệ hại.”
Điều đó thực sự không đúng.
Khi tôi lần đầu gặp em trong Billion Saga,
Em là một mạo hiểm giả tuyệt vời, người đã dũng cảm lao vào mê cung và nắm lấy bàn tay vụng về của tôi.
Tôi đã sống ở đó suốt 8 năm chỉ để nhìn bóng lưng của em.
“Dù sao thì, chuyện là như vậy. Anh có thể không hiểu nhưng với em, Seong-hyeon là… em nên nói sao nhỉ… à…”
Park Da-hye cứ lặp đi lặp lại “à…” một lúc lâu không thể nói tiếp câu của mình.
Có vẻ như em ấy đang gặp khó khăn trong việc tìm từ ngữ thích hợp để giải thích.
Nhưng thật kỳ lạ.
Tại sao tôi lại cảm thấy như mình biết những từ mà em muốn nói?
“Một nơi để nghỉ ngơi, một tổ ấm, một chỗ trú, một mái nhà, một quê hương, đại loại như vậy, đúng chứ?”
“Ôi… Ôi! Đúng rồi! Sao anh lại biết? Tất cả những từ em nghĩ đến đều giống như vậy…”
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể đọc được suy nghĩ mà.”
“Wow. Anh thật sự… có siêu năng lực à? Không… chắc là anh đùa thôi… nhưng mà sao… hic, ugh… thật là… tuyệt vời… hic! Huu…”
Tôi biết cảm xúc của em ấy có thể thay đổi rất nhanh, nhưng mà thế này thì… không kịp phản ứng luôn.
Một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống má Park Da-hye và chẳng mấy chốc, nó biến thành một cơn mưa.
Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao em lại khóc.
Là tôi mới là người muốn khóc đây.
Một nơi nghỉ ngơi, một tổ ấm, một chỗ trú, một mái nhà, một quê hương.
Đó đều là những thứ mà em đã trở thành đối với tôi.
Bây giờ, tôi đang cho em biết.
Chỉ cần biết rằng em cũng cảm thấy giống như tôi, đã đủ để khiến tôi nghẹn ngào.
Nhưng tôi đã quá già để ngồi khóc trong một nhà hàng thịt.
Pok-dal.
Xin lỗi em vì đã hiểu lầm trước đó khi nghĩ rằng em đã bán bức tượng.
Em đã giữ lại những ký ức của chúng ta không phải như một báu vật, mà như One Piece.
“Em… Em không nghĩ… hic! Em lại được hiểu như thế này… huu…”
Bây giờ Park Da-hye khóc đến mức mặt em ấy đầy nước mắt và nước mũi, như một AI mất khả năng kiểm soát bản thân vậy.
Tôi nên đưa cho em ấy một tờ giấy ăn nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác gì đang trải chiếu cho em khóc…
Chắc thế này sẽ tốt hơn.
“Đừng khóc nữa, ăn cái này đi.”
“Dạ… huu…”
Khi tôi bón cho em ấy một miếng thịt, em ấy vẫn nhai ngon lành mặc dù đang khóc.
Có lẽ tôi nên gọi thêm một phần nữa.
Nước mắt của em ấy vẫn không chịu ngừng rơi trong một lúc lâu sau đó.
Ngay cả khi chúng tôi chuyển đến một góc ngồi nhờ sự giúp đỡ của chủ quán.
Mọi người cứ nhìn chúng tôi khi đi qua, khiến tôi cảm thấy như mình đã trở thành kẻ xấu vậy.
Từ từ, tôi có thực sự là kẻ xấu không?
“Em cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào chưa?”
“Dạ… Ừm… thật xấu hổ quá. Em sẽ không khóc nữa.”
Và nhân tiện, việc thấy Park Da-hye khóc đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ.
Tôi cần phải hủy bỏ một trong những hối tiếc mà tôi đã có trước khi đến đây.
Tức là về việc mời Park Da-hye ăn cơm cùng.
Là một sai lầm ngu ngốc à?
Không.
Việc mời đi ăn là đúng.
Nếu tôi không lên tiếng, Park Da-hye sẽ lại đứng trước mặt tôi, giả vờ là đang ổn rồi cười, mà không có ai để chia sẻ.
Không phải Park Da-hye, mà là Kim Pok-dal, linh mục của Billion Saga.
Chỉ ăn mì ly và cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi mỗi ngày, cứ thế.
Bị giam cầm trong goshiwon.
Trước mặt tôi.
Park Da-hye đã phá vỡ bức tường thực tại và trút hết cảm xúc thật của mình.
Vậy là bây giờ tôi sẽ ngừng chạy trốn và làm đúng phần của mình.
Tôi sẽ không phải là Đấu sĩ Kwon Seong-hyeon nếu dám bỏ chạy và để đồng đội phải vật lộn một mình.
Dù tôi có chết trước và bị nguyền rủa thì bản chất của Kwon Seong-hyeon Fighter là lao vào nguy hiểm để cứu đồng đội.
Vậy thì.
Dù tôi có thể sẽ bị nguyền rủa như thế nào thì bây giờ tôi vẫn phải đi và cứu em.
Tôi muốn trở thành Đấu sĩ Kwon Seong-hyeon ở ngoài đời thực và can thiệp vào cuộc sống của em.
Giờ là lúc biến Đấu sĩ Kwon Seong-hyeon Fighter thành hiện thực.
Hãy chuẩn bị nhé.
“Họa sĩ. Tôi cần phải xin lỗi.”
“Gì? Sao đột nhiên lại xin lỗi? Ôi không, em không khóc vì anh đâu, trợ lý giám đốc. Thật ra... em đúng là có khóc bởi vì anh nhưng theo nghĩa tốt… chỉ là trái tim em…”
“Tôi biết rồi. Nhưng tôi xin lỗi không phải vì em đã khóc, mà là vì tôi đã nói dối.”
“Anh nói dối gì thế?”
“Tôi không thể đọc được suy nghĩ.”
“Puhahaha, trợ lý giám đốc. Em đã nói rồi, em không ngốc đâu. Đương nhiên em biết điều đó.”
“Còn một chuyện nữa. Thực ra, tôi đã nói rất nhiều lời dối nhưng tôi chỉ muốn xin lỗi về một trong số đó.”
“…Cái gì vậy?”
“Tôi chơi Billion Saga.”
“Wow! Thật à? Em có cảm giác là anh cũng chơi nó. Anh biết hạng của em và có cả tượng nữa. Qua cách chúng ta giao tiếp thì em đã cảm thấy thế! Anh không cần phải xin lỗi đâu. À đợi đã, liệu anh sẽ cho em biết ID của anh chứ? Hãy kết bạn đi!”
“Tôi không thể kết bạn với em.”
Khi tôi nói vậy, lông mày của Park Da-hye lại cụp xuống.
Từ cười tươi, đến khóc nức nở, rồi đến phấn khích và giờ em ấy lại nhìn tôi với vẻ sốc.
“À… Anh chơi solo à. Hehe, vậy cũng không sao. Mỗi người có phong cách riêng mà. Không sao đâu.”
“Không. Không phải là tôi từ chối mà là vì Billion Saga không cho phép yêu cầu kết bạn trùng lặp.”
“Em thật sự không hiểu ý của anh nhưng nếu anh không muốn giải thích thì cũng không sao. Nếu không thể, thì thôi vậy.”
“Em đúng rất tuyệt vời, họa sĩ, nhưng em có vẻ hơi thiếu nhạy bén đấy.”
“Aaah…! Không! Em rất nhạy bén mà! Em đã hiểu được tất cả suy nghĩ của anh, trợ lý giám đốc! Em thực sự không sao với việc không kết bạn đâu!”
“Ý tôi là chúng ta không cần kết bạn nữa vì đã là bạn sẵn rồi.”
“Vâng?... em không hiểu lắm...”
“Tên tôi là gì?”
“Trợ lý Giám đốc Kwon Seong-hyeon!”
“Ai là người đứng đầu danh sách bạn bè của Pok-dal?”
“Đấu sĩ Kwon Seong-hyeon.”
“Đó chính là tôi.”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sarnius: Có gì sai xin hãy nói cho mình biết.