Sau đó.
Sau khi ăn trưa xong, tôi và Mashiro-san đi về phía sân khấu.
“Ra nhiều người ghê ha.”
Mashiro-san nhìn dòng học sinh đang ùa ra khỏi khu sân khấu. Trong lúc ấy, tôi lén gửi tin nhắn cho Kohaku: “Bắt đầu theo dõi rồi. Em có thể ra ngoài được rồi.”
“...hai người đang làm gì vậy?”
““…!?””
Bị giọng nói vang lên ngay sau lưng làm cả hai chúng tôi giật bắn người.
Khi quay lại, Akari đang đứng đó.
Tại sao lại xuất hiện vào lúc này chứ!? Mashiro-san còn đang ở đây mà! Tôi đã nhắn tin cảnh báo rõ ràng với Akari từ hôm qua rồi cơ mà!
“Không lẽ… hai người đang hẹn hò? Thanh xuân ghê nhỉ.”
Ừ thì, nhìn từ ngoài chắc đúng là giống hẹn hò thật. Nhưng mục đích là để theo dõi Kohaku cơ mà. Tôi cũng đã nói rõ điều đó với Akari rồi.
“Không phải hẹn hò đâu. Đúng không?”
“Phải đó. Em chỉ muốn đi chơi ở Cosmo Land sau một thời gian dài thôi, nhưng nghe nói ở đây có nhiều người hay gạ gẫm con gái, nên nhờ Touma-kun đi cùng để yên tâm hơn.”
Akari khẽ nhướng mày.
“Vậy sao…”
Cặp mắt sắc dài của cô ấy chăm chú nhìn Mashiro-san. …Ánh mắt đó, y hệt khi cô ấy nhìn Kohaku. Không lẽ… Akari đang ghen à!?
“Nghe nói có nhiều người gạ gẫm nhỉ. Cô mới nghe lần đầu đó. Thế thì… cô cũng đi chung với hai người nhé.”
“Cái đó… chẳng kỳ lắm sao Sensei?”
“Có gì mà kỳ chứ?”
“Bình thường thì giáo viên sẽ không đi chơi cùng học sinh đâu ạ. Hơn nữa, hôm qua Akamine-sensei cũng định đi cùng Touma-kun mà… hai người có mối quan hệ đặc biệt gì sao?”
Chết rồi, Akari! Bị nghi ngờ thẳng mặt rồi đấy!!
“Đúng như em nói, cô và Touma-kun quan hệ không phải chỉ là giáo viên và học sinh.”
Không những không chối, cô ấy còn thừa nhận luôn! Đừng nói là định khai thật chuyện từng là người yêu cũ nhé!?
“Quan hệ… là sao ạ?”
“Là họ hàng đấy. Cô là chị họ ở xa của em ấy.”
Ra vậy. Nếu là họ hàng thì đi cùng cũng chẳng có gì lạ. Thậm chí bị bắt gặp đến phòng tôi cũng không khiến ai nghi ngờ chuyện yêu đương.
Chắc Akari nói vậy là để lấy lợi thế trong cuộc đua “tái hợp” với tôi đây mà.
Vấn đề là Mashiro-san có tin hay không thôi…
“Thì ra là vậy à.”
Tốt quá, hình như cô ấy tin rồi.
Mà, chuyện họ hàng nghe còn hợp lý hơn việc tôi và Akari từng hẹn hò nhiều chứ. Dù sao cô ấy cũng lớn hơn tôi 5 tuổi, lại còn xinh như vậy, còn tôi thì… trông như một thằng đầu gấu.
“Xin lỗi vì đã giấu em.”
“Đương nhiên rồi. Mấy chuyện thế này bình thường người ta chẳng nói ra đâu. Nếu để học sinh khác biết thì thế nào cũng có người tò mò hỏi thăm mối quan hệ cho mà xem. Đừng lo, em sẽ không nói với ai đâu…”
Đột nhiên Mashiro-san im lặng. Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy… thì thấy Kohaku vừa từ khu sân khấu bước ra.
“Qua bên kia chơi một chút đi?”
Mashiro-san lên tiếng. Có vẻ cô ấy đồng ý để Akari đi cùng, nhưng không định nói rõ mục đích.
Một quyết định sáng suốt. Nói ra kiểu “em gái cô đang hẹn hò với đàn ông trong lúc đi chơi” thì có khác nào tự đâm mình đâu.
Tôi gật đầu, Akari… người đã biết toàn bộ chuyện …cũng gật đầu theo, rồi cả bọn giữ khoảng cách chừng năm mươi mét, bám theo Kohaku.
“Không thể nào…”
Mashiro-san bỗng sững người lại, mặt cô ấy tái nhợt.
Tất nhiên Kohaku không có gặp gỡ người đàn ông nào cả.
Thứ cô ấy thấy… là Kohaku đang xếp hàng… ở hàng chờ của tàu lượn siêu tốc.
Và nếu tôi đoán không lầm, thì Mashiro-san cực kỳ sợ mấy trò cảm giác mạnh.
Cái chuyện đó mà ngay cả tôi còn nhận ra, chẳng lẽ chị gái ruột như Kohaku lại không biết sao?
Rõ ràng là đang cố chứng minh mình trong sạch, vậy tại sao Kohaku lại cố tình làm chuyện khiến Mashiro-san hiểu lầm chứ!?
“Giờ sao? Nghỉ một chút không?”
“Không… tôi… tôi sẽ đi.”
“Đừng cố quá. Cậu sợ mấy trò này lắm mà, đúng không?”
“L-làm sao cậu biết!?”
“Nhìn mặt là biết ngay mà. Nè, ngồi ở băng ghế kia nghỉ chút đi.”
Mashiro-san nhìn về phía băng ghế, rồi lại lắc đầu.
“Tôi sẽ đi tàu lượn. Có thể chị ấy sẽ gặp bạn trai ở đó. Biết đâu người đàn ông đó đang ở trong hàng chờ.”
Cô ấy nói khẽ, sợ Akari nghe thấy.
Thôi thì đúng là đang theo dõi mà, bỏ ra khỏi tầm mắt thì chẳng còn ý nghĩa gì. Muốn chứng minh Kohaku vô tội, Mashiro-san phải tiếp tục bám sát thôi.
“Vậy thì đi thôi.”
Chúng tôi xếp hàng. Khoảng năm phút sau, đến lượt.
Kohaku ngồi ở hàng ghế đầu tiên, còn chúng tôi thì ở hàng cuối cùng và chỗ trống ngay phía trước.
Ghế là loại hai người một, và chỗ trước Mashiro-san đã có một cô trung niên ngồi sẵn.
“Cậu muốn ngồi đâu?”
“Tôi ngồi phía trước. Ngồi cuối thì không nhìn thấy gì cả. Xin phép nhé.”
“Trời ạ, lễ phép ghê đó.”
Mashiro-san ngồi xuống cạnh người phụ nữ, còn tôi với Akari ngồi ngay sau họ, rồi kéo dây an toàn xuống.
Ngay lúc đó, Akari đặt tay lên đùi tôi. Rõ ràng là cô ấy định giở trò.
“N-này, đừng có…”
Cho dù có dựa lưng che đi, thì làm mấy chuyện kích thích ở chỗ công cộng thế này vẫn là quá điên rồ! Nếu Mashiro-san quay lại thì tiêu luôn! Cái lý do “chị họ” không cứu nổi đâu!
“Ể!? Cái gì “đừng có”!? Dây an toàn… không an toàn hả!?”
Mashiro-san hoảng hốt.
“K-không phải! Tôi không có ý đó!”
“Thật chứ? Không sao chứ?”
“Không sao hết! Ở Cosmo Land này chưa từng có tai nạn gì cả. Cứ thoải mái mà chơi đi!”
soạt soạt~
Không phải với cô đâu, Akari! Đừng có “thoải mái” theo cái kiểu đó!!
Nhưng nếu tôi phản ứng mạnh, Mashiro-san sẽ quay lại mất. Tôi chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo.
Akari nhìn tôi chằm chằm, rồi bắt đầu vuốt nhẹ đùi tôi qua lớp quần. Ngón tay cô ấu lướt dần lên trên, chạm quanh vùng hông mà không đụng đến chỗ nhạy cảm… như thể cố tình trêu ngươi vậy.
Thú thật, tôi bắt đầu thấy hưng phấn. Có lẽ là hiệu ứng “cầu treo” thật. Cảm giác kích thích lan khắp người.
Prrrrrr!
Tiếng còi báo vang lên, kéo tôi tỉnh khỏi cơn mê. Không được, không được! Suýt nữa thì bị Akari dẫn dắt rồi! Phải bình tĩnh lại!
Tàu bắt đầu chuyển động, tèn tèn leo dần lên đỉnh đường ray, và Mashiro-san đã bắt đầu la hét.
“Uu… sợ quá… sợ quá đi…”
“Cháu sợ lắm à?”
Người phụ nữ ngồi cạnh mỉm cười hiền hậu hỏi.
“X-xin lỗi, cháu ồn quá phải không…”
“Không sao đâu. Nếu cháu sợ thì bác nắm tay cho nhé.”
“C-cảm ơn bác…”
Có vẻ sau khi được nắm tay, Mashiro-san đã bình tĩnh lại đôi chút…

