Sau 1 giờ ngồi xe, bọn tôi đến khu phố thương mại gần nhà ga.
Vì hôm nay là thứ Bảy, phố xá tràn đầy sức sống. Có lẽ vì ở ngay cạnh một nhà ga lớn nên vị trí địa lý rất thuận lợi, người đi người tấp nập náo nhiệt vô cùng.
Tôi đã từng hẹn hò với Kohaku ở đây. Chắc cô ấy muốn tôi nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ khi hẹn hò nên mới cố tình đưa tôi đến tận khu phố này… Nhưng thật ra tôi cũng từng hẹn hò với Akari ở đây.
Cuộc hẹn cuối cùng với Kohaku, và cả cuộc hẹn cuối cùng với Akari, đều diễn ra ở con phố này. Nói cách khác, chính ở nơi này tôi đã bị đá. Với tôi, đây là một nơi đầy ràng buộc nhân duyên. Tôi bắt đầu lo lắng không biết có xảy ra chuyện xui xẻo gì nữa không.
"Trông em có vẻ bồn chồn, sao thế?"
"À, không có gì đâu. Chỉ là thấy người ở đây đông quá thôi."
"Em nói cũng đúng. Người qua lại tấp nập thế này, ngược lại còn khiến mình căng thẳng hơn. Chúng ta cứ ngồi trên xe đợi đi."
Đến nước này rồi mà Akari vẫn muốn được ở riêng với tôi. Kohaku thì lại mỉm cười thách thức.
"Akamine-sensei, cô nói gì vậy. Hiếm khi đến đây, đi hát karaoke chút đi chứ."
"Nhưng mà, tôi là giáo viên phụ trách y tế. Không thể để em ấy quá sức được."
"Ngồi trong xe riêng với Sensei, áp lực còn nhiều hơn đấy chứ?"
"Vậy lúc mấy người đi karaoke, tôi và Touma-kun sẽ ra… quán café kia ngồi nghỉ."
Akari chỉ vào một quán café. Kohaku nhìn theo, liền lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Tôi hiểu tâm trạng của Kohaku. Vì quán café mà Akari chỉ chính là nơi tôi và Kohaku từng hẹn hò. Cô ấy đâu muốn tình địch bước vào nơi chứa đầy kỷ niệm với tôi.
"Thôi, quán café đó bỏ đi."
"Tại sao?"
"Trực giác thôi. Nếu ngại người đông thì thử đi chỗ kia chơi sao?"
Kohaku chỉ vào trung tâm trò chơi. Akari nhìn theo, liền lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Vì trung tâm trò chơi đó chính là nơi tôi và Kohaku từng hẹn hò. Akari đâu muốn dẫn tình địch đến chỗ đầy ắp kỷ niệm với tôi.
"Chỗ đó cũng thôi đi."
"Sao thế?"
"Trực giác."
Nếu cứ cãi vã thế này, Shirasawa-san sẽ nghi ngờ mất.
"Tôi muốn đi karaoke. Còn Shirasawa-san thì sao?"
"Tôi cũng muốn đi karaoke."
Nghe tôi và Shirasawa-san nói thế, cả hai mới chịu tạm thời ngừng chiến.
Chúng tôi đi dọc theo hành lang đông đúc, đến cửa hàng karaoke. Shirasawa-san thay mặt làm thủ tục, lấy micro, rồi rót nước trái cây ở quầy nước mang vào phòng.
Vì là ngày nghỉ nên khách đông, chắc cũng chẳng còn phòng trống khác, nên căn phòng này hơi nhỏ, chỉ có một chiếc bàn và một ghế sofa dài.
Akari ngồi vào trong trước, dùng áp lực vô hình bắt tôi ngồi cạnh. Kohaku ngồi sát bên tôi.
"Hơi nóng nhỉ, để tôi bật điều hòa."
Ngay khoảnh khắc Shirasawa-san đưa tay bật công tắc trên tường… Kohaku và Akari cùng lúc đặt tay lên đùi tôi.
Hai cô ấy dịu dàng vuốt vuốt ve ve, bàn tay từ từ trượt xuống chỗ ấy, đến mức chạm vào nhau.
Không khí tóe lửa. Cả hai như đang tranh giành quyền được vuốt ve chỗ ấy của tôi.
Dừng lại đi, hai người! Đừng có làm mấy trò dâm đãng này ở chỗ như thế này chứ!
Tôi rất muốn quát lên như vậy, nhưng vì Shirasawa-san đang ở ngay đây nên không thể. Chỉ có thể cầu trời đừng để bị phát hiện.
"Được rồi."
Shirasawa-san vừa bật xong công tắc, hai người kia lập tức thu tay về.
"Ai hát trước nào?"
Shirasawa-san ngồi xuống sofa, hỏi.
"Shirasawa-san hát trước đi."
"Vậy tôi hát trước nhé."
Có vẻ Shirasawa-san rất thích karaoke, cô ấy vui vẻ chọn bài bằng màn hình cảm ứng, rồi cất giọng hát một ca khúc đang thịnh hành.
Xoạt xoạt. Ực ực.
Xoa nắn. Bóp bóp.
Kohaku và Akari lại không ngừng sờ soạng đùi tôi, còn áp ngực vào cánh tay tôi.
Không được, cứ tranh giành ở đây là tiêu đời! Shirasawa-san sẽ thấy mất!
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng trong phòng tối quá, hai cô ấy chẳng để ý, vẫn tiếp tục quyến rũ tôi… thế nhưng ngay khi Shirasawa-san hát xong, họ lập tức rụt tay lại.
"Tiếp theo đến lượt Touma-kun nhé? Hét lên xả stress cũng tốt đó."
"Ừ. Dịp hiếm có, tôi cũng hát một bài."
Tôi chọn đại một bài quen thuộc, cầm micro đứng lên. Như thế này thì họ sẽ không thể sờ mó tôi nữa. Tôi đã nghĩ thế…
Nhạc vang lên, tôi vừa cất giọng thì cả hai lại đặt tay lên mông tôi.
Gan thật mà! Nếu Shirasawa-san mà thấy thì chết là cái chắc, không cách nào biện minh nổi! Tôi cố hát to hết mức để thu hút sự chú ý của Shirasawa-san.
Sau khi hát xong, tôi lập tức ngồi xuống.
"Giọng to ghê nhỉ."
"Vì tôi đến đây là để xả stress mà. Hét ra thấy sảng khoái hẳn! Thế tiếp theo sao đây? Shirasawa-san hát nữa không?"
"Tôi để sau. Tôi đi lấy thêm đồ uống đây, mấy người cứ hát đi."
Nói rồi, Shirasawa-san cầm cốc rỗng ra bên ngoài. Tôi canh đúng lúc cửa vừa khép lại, lập tức nói với hai người…
"Anh hiểu hai người muốn phân thắng bại, nhưng không nên làm mấy chuyện này ở đây. Về nhà anh sẽ hôn các em thỏa thích, nên hôm nay tạm ngoan ngoãn chút đi."
Kohaku và Akari cùng xụ mặt xuống.
"Xin lỗi đã làm phiền anh…"
"Chỉ là… em cứ nghĩ nếu không cố gắng thì Akamine-sensei sẽ cướp Touma-kun đi mất, nên em mới lỡ hồ đồ…"
Kohaku mấp máy môi.
"Cướp gì mà cướp, Touma-kun là bạn trai của tôi."
"Không, Touma-kun là bạn trai của tôi."
"Không, của tôi. Bằng chứng là hôm qua tôi hôn Touma-kun rất rất nhiều lần."
"Nếu hôn mà là chứng cứ thì Touma-kun mới là bạn trai của tôi. Vì tôi vừa mới hôn Touma-kun xong đấy thôi."
"Vậy thì tôi sẽ hôn để xóa dấu của cô. Touma-kun, hôn em đi."
"Không được, Touma-kun. Nếu hôn thì phải hôn em."
"Anh sẽ hôn em chứ? Touma-kun, anh thích hôn em mà. Đúng rồi, giống như hồi còn hẹn hò, hôn cả ngực em đi."
"Touma-kun thích hôn ngực em hơn chứ?"
"Là em!"
"Không, là em!"
Hai cô ấy chen nhau giữa bàn và sofa, hấp tấp tháo cúc áo, phô bày khe ngực trước mặt tôi. Bộ ngực khổng lồ căng chặt trong áo ngực, như sắp trào ra.
(Đã cắt cảnh hôn)[note80907]
Cạch. Tay nắm cửa động đậy.
"…Mấy người đang làm gì thế?"
Shirasawa-san quay lại, ngây người nhìn cảnh đó.
Kohaku và Akari vội chui xuống gầm bàn.
"À, cái này… đúng rồi. Akamine-sensei làm rơi đồ, Shirasawa-sensei đang giúp cô ấy tìm đấy!"
"Thật không?"
Có vẻ cô ấy tin rồi. Shirasawa-san đặt ly nước lên bàn…
"Em đi thêm một chút nữa. Hay là, em sẽ ở lại giúp tìm?"
"Không cần! em cứ đi đi cũng được!"
Kohaku từ dưới gầm bàn la lên.
"Tôi cũng đi cùng cậu."
"Hả? Sao cậu lại muốn đi cùng tôi?"
"Vì… là…"
Nếu ở lại đây, chắc chắn tôi sẽ lại bị lôi kéo làm mấy chuyện dâm đãng. Mà nếu Shirasawa-san bắt gặp, lần này sẽ không giấu nổi. Thêm nữa, để tranh thủ thời gian cho hai cô kia cài lại cúc áo, tốt nhất nên giữ chân Shirasawa-san. Nên tôi muốn đi theo.
Nhưng không thể nói thật ra được.
"Tôi lo cho Shirasawa-san. Vì, cậu xem, nếu đi một mình thì dễ bị người khác bắt chuyện lắm."
"Tôi đâu có dễ bị bắt chuyện đến thế."
"Có chứ. Vì Shirasawa-san dễ thương mà. Cậu nên cảnh giác thì hơn."
"Vậy sao… Nếu cậu nói vậy thì, đi cùng cũng được."
Tôi đi theo Shirasawa-san ra khỏi phòng.
"Vậy, cậu định đi đâu?"
"Nhà vệ sinh."
"À… ra thế, toilet à."
…Tôi vừa nghiêm túc đòi theo một cô gái đi toilet sao. Thế này mà bị coi là biến thái cũng chẳng oan.
"Nói trước, tôi không cho cậu vào theo đâu nhé?"
"Không cần cậu phải nhắc đâu."
Tôi vội vàng phản bác lại, cô ấy chỉ đáp lại bằng vẻ mặt bất lực. Nhưng dường như chẳng hề giận, trên môi còn lấp ló nụ cười.
Tôi tiễn Shirasawa-san đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, rồi cùng nhau quay về phòng. Có lẽ vì tôi ngồi ở phía gần cửa khác với lúc nãy, nên hai người kia không còn trêu chọc gì tôi nữa, và tôi mới được yên ổn một lúc…

