Tập 01

Chương 3.4 - Giáo viên và bộ đồng phục thủy thủ!

2025-09-20

7

...Ngày hôm sau.

Buổi trưa thứ bảy, tôi đến nhà Akari. Tôi nhấn chuông phòng 501, một lúc sau… cửa từ từ mở ra, Akari hiện ra sau cánh cửa.

"…Ể?"

Tôi thoáng ngỡ mình đã gõ nhầm phòng. Người ra mở cửa đúng là Akari …nhưng cách ăn mặc lại chẳng giống thường ngày chút nào.

"…Bộ kỳ lắm sao?"

Tôi chết lặng, còn Akari thì rụt rè cúi mặt, ngượng ngùng hỏi.

Cô ấy mặc đồng phục thủy thủ.

Không phải loại cosplay rẻ tiền. Đó là chính bộ đồng phục thời còn là học sinh cấp 3 của Akari.

"Quả, quả nhiên kỳ quá phải không. Quên những gì anh vừa thấy đi nhé. Em đi thay đồ đây."

"Không, không hề kỳ đâu. Hợp cực kỳ luôn."

"Thật ạ?"

"Thật. Thật sự luôn."

"…Trông có giống học sinh cấp 3 không?"

"Giống chứ. Giống hệt. Dễ thương cực luôn."

"Thế… thế à? Cảm ơn…"

Akari khẽ mỉm cười hạnh phúc, nhưng ngay lập tức chợt bừng tỉnh.

"Thôi, vào đi đã. Nếu để Shirasawa-sensei thấy, buổi hẹn ở nhà hiếm hoi này sẽ bị làm phiền mất."

"Vậy anh xin phép."

Vừa bước vào cửa, tôi nghẹn họng không nói nổi.

Mải ngắm Akari trong bộ đồ thủy thủ mà tôi không để ý… ngay lối vào trước mắt là một khung cảnh địa ngục.

Hành lang chất đống thùng giấy mua online, phòng khách thì vương vãi lon rỗng, chai nhựa, túi nilon toàn rác từ cửa hàng tiện lợi. Cửa sổ có mở nên không hôi hám gì, nhưng nhìn thôi đã quá sức bừa bộn.

"Khiếp thật…"

Cái hồi hộp vừa dấy lên khi thấy Akari trong đồng phục tan biến trong chớp mắt. Nhưng rồi…

"Anh bị sốc phải không…"

Thấy Akari lo lắng, tôi bật cười nhẹ. Suýt chút nữa tôi đã làm cô ấy buồn rồi.

"Không đâu. Anh biết em vốn chẳng giỏi dọn dẹp. Chính cái bừa bộn này lại càng làm em đáng yêu hơn."

"Touma-kun… cảm ơn anh. Em vui lắm. Anh giỏi khen thật đấy."

"Anh chỉ nói sự thật thôi. Thôi nào, bắt đầu dọn nhé, đưa anh túi rác đi."

Tôi nhận túi rác và găng tay từ tay Akari, lập tức xắn tay vào.

"À, khoan đã, đừng vội. Để em bật chút nhạc cho có hứng cái đã."

"Ồ, tâm lý đấy."

"Có nhạc thì dọn cũng đỡ mệt hơn mà."

Akari có lẽ định mở video nhạc. Cô bật màn hình, bấm điều khiển. Ngay lập tức, trên màn hình hiện cảnh một nữ y tá mặc áo y tế trắng dùng ống nghe khám cho nam sinh mặt mũi già khằn… rồi trong khoảnh khắc lộ quần lót, cô bị đè xuống giường, phơi bày dáng vẻ đầy nhục nhã…Này này, khoan đã!

"Đây là AV còn gì! Cái này đâu phải nhạc!"

"『Enjoy Ecchi Sound』, đọc lên chẳng phải nghe như “âm nhạc” sao."

"Thế quái nào đang dọn nhà lại phải nghe cái “âm nhạc dâm dục” đó chứ!?"

"Em muốn Touma-kun có tâm trạng đó… rồi bị em dụ."

"Anh đến đây để dọn mà!"

"Em muốn nhà sạch, và Touma-kun cũng sạch theo. Nhưng… nghĩ lại thì em không nên bật cái video kia thật."

Akari nói xong, tắt màn hình.

"Hiểu vậy thì tốt."

"Em không chịu nổi nếu Touma-kun hướng dục vọng vào người phụ nữ khác."

"Anh thấy cái cách em hối lỗi hơi kỳ… thôi kệ, bỏ qua đi."

"Thế thì, lần này thật sự bắt đầu dọn thôi."

"Trước đó, em muốn cho anh chút “ma pháp” để lấy tinh thần."

"Ma pháp?"

"Chuyển sức mạnh từ em sang anh… bằng miệng kề miệng."

"Ý em là muốn hôn hả? Vậy thì được thôi."

Đôi mắt Akari mở to bối rối.

"Ể? Thật, thật sao? Anh chịu hôn em à? Chẳng lẽ là nhờ hiệu ứng đồng phục thủy thủ ? Touma-kun rốt cuộc vẫn thích con gái trẻ trung sao?"

"Không phải thế. Thật ra anh đã quyết định coi cả em và Kohaku là bạn gái. Dĩ nhiên, nếu em đồng ý…"

Nói trắng ra là một chân đạp hai thuyền. Tôi hiểu, Akari khó mà chấp nhận được. Kohaku thì đã tỏ ý hiểu, nhưng tôi mà bị mắng là gã lăng nhăng thì cũng đành chịu.

Thế nhưng…

"Em hạnh phúc lắm… anh chịu coi em là bạn gái…"

Đôi mắt Akari ngân ngấn giọt lệ hạnh phúc.

"Chuyện này gần như là bắt cá hai tay… em có chắc không?"

"Đương nhiên. Lúc trước còn yêu nhau, chúng ta có biết bao kỷ niệm vui vẻ. Bên em chắc chắn hạnh phúc hơn. Bây giờ tuy chia sẻ với Shirasawa-sensei, nhưng chẳng bao lâu nữa, em sẽ làm Touma-kun chỉ thuộc về em thôi."

Akari, giống như Kohaku, cũng chấp nhận ý định của tôi.

Như vậy tôi có thể thoải mái thân mật với cả hai. Tất nhiên, không chỉ là thân mật, tôi phải thật sự suy nghĩ “ở bên ai mới hạnh phúc hơn”.

"…Thật sự hôn em chứ?"

Đối diện ánh mắt đầy mong chờ, tôi ôm chặt Akari, kề môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô. Chụt, chụt… tôi hôn như chim sẻ mổ vài lần, rồi len lén đưa lưỡi vào đôi môi hé mở. Chúng tôi quấn chặt lấy nhau, hôn sâu đến mức quên hết tất cả. Cái ấm áp ẩm ướt và hơi thở gấp gáp của Akari khiến tôi mê mẩn, tay tôi vừa hôn vừa vuốt ve mông của cô… thì Akari đột ngột khuỵu xuống.

"Akari, em sao thế?"

"Thoải mái quá… chân em mềm nhũn…"

"Đến mức đó luôn sao?"

"Ừm. Rõ ràng đã một năm không hôn, thế mà Touma-kun lại hôn giỏi quá…"

"Đó là tại hôm qua anh hôn Kohaku mấy lần… à không có gì."

Lại lỡ lời nữa rồi! Tôi muốn tự đấm mình quá, nhưng đã muộn.

"Anh có thể tiếp tục mà."

"Đã bảo không có gì rồi mà."

"Anh có thể tiếp tục mà."

Akari mặt lạnh như robot, lặp đi lặp lại. Dù vô cảm, nhưng rõ ràng cô đang giận.

"…Hôm qua, anh có hôn Kohaku."

"Vậy sao. Anh hôn Shirasawa-sensei trước rồi. Nhưng khi hôn em, anh hứng thú hơn chứ?"

"Đúng, đúng vậy. Lần đầu hôn một cô gái mặc đồ thủy thủ, kích thích cực kỳ!"

"Thế thì tốt." Akari mỉm cười mãn nguyện… nhưng thật ra hôm qua hôn Kohaku trong bộ tạp dề không mặc gì cũng kích thích lắm, thôi giữ kín còn hơn.

"Thôi, bắt tay dọn đi. Có món nào không được vứt không?"

"Chỉ cần có Touma-kun, những thứ khác đều chẳng cần."

"Ý là, toàn bộ đồ như rác đều vứt hết được đúng không."

Tôi bắt đầu xử lý rác rõ rành rành. Lon rỗng bỏ vào túi, chẳng mấy chốc túi đã căng phồng.

"Akari, em uống nhiều bia quá. Uống thế này mà không béo mới lạ đấy."

"Em không béo được đâu."

"Dù vậy, cũng đừng uống quá nhiều."

"Từ ngày gặp lại Touma-kun, em không uống nữa rồi. Uống có hại cho đứa bé trong bụng mà."

"Em có mang thai đâu…"

Dù sao thì cái tâm ý ấy cũng đáng khen.

Lon xong thì gom chai nhựa, rác cháy được, tạp chí thì Akari buộc lại, thùng giấy xếp gọn.

Cuối cùng bật máy hút bụi, phòng khách liền sáng sủa như mới. Như thay da đổi thịt.

"Sạch đẹp thật đấy."

"Anh thấy ai sạch hơn, em hay căn phòng này?"

"Tất nhiên là em rồi."

"Vui quá… chứng minh anh yêu em đi, hôn em nào… mm, ưm…"

Chúng tôi lại hôn thật sâu, ôm nhau di chuyển vào phòng ngủ.

Phòng ngủ cũng bừa bộn. Vì chỉ để ngủ nên không nhiều rác, nhưng quần áo vương vãi khắp sàn.

Trái lại, bàn lại sạch sẽ. Không hề có rác, mấy con thú bông xếp ngay ngắn.

Tất cả đều quen thuộc. Đều là đồ tôi gắp trong lần hẹn trước.

"Em giữ gìn cẩn thận quá nhỉ."

"Vì đó là báu vật. Em ôm ngủ mỗi ngày. Em còn đặt tên cho từng con nữa."

"Hử, tên gì?"

"Từ phải sang lần lượt là Touma, Touma, Touma, Touma…"

"Toàn là anh á!?"

"Còn có Touko nữa."

"Sao lại là tên con gái!?"

"Em tưởng tượng tình huống Touma-kun bị tai nạn rồi mất “nó”, nên muốn xác nhận liệu mình còn yêu anh không. Kết quả là, em vẫn yêu. Dù Touma-kun có hay không có “nó”, em vẫn sẽ yêu."

"…Cảm ơn em."

Chẳng biết đáp sao cho phải, thôi nhận vậy.

"Miễn sao sau này anh sẽ cũng trân trọng chúng là được. Còn quần áo vứt đầy đây, giặt máy được chứ? Hay cần giặt tay?"

"Chắc cho máy được. Nhưng… không cần giặt đâu. Vì chúng đâu có bẩn."

"…Đúng là chẳng hôi gì."

"Anh đừng ngửi chứ… ngại lắm…"

Rõ ràng khoe quần lót thì không sao, mà ngửi quần áo lại ngại à…

"Mà này, sao cả đồ chưa mặc cũng nằm la liệt?"

"Em mặc rồi đó. Chỉ vì thấy không xinh nên cởi luôn. Bình thường em chẳng để tâm quần áo, nhưng đã gặp lại Touma-kun rồi, em muốn trông dễ thương hơn."

"Anh hiểu tấm lòng ấy. Nhưng đừng quá lo. Vì em mặc gì cũng dễ thương."

"Thật hạnh phúc… Touma-kun, hôn em đi… Ưm… chụt…"

Chúng tôi lại hôn sâu tiếp, rồi tiếp tục gấp quần áo cho vào tủ. Lặp đi lặp lại cả tiếng, phòng ngủ cũng gọn gàng.

Nhưng chưa xong.

Nếu bố cục giống căn hộ tôi, chắc còn một phòng kiểu Tây. Nhìn độ bừa bộn, chắc chỗ đó cũng khủng khiếp…

"Còn một phòng nữa, để làm gì?"

"Phòng chứa đồ."

Ôi thôi. Chắc chắn tan hoang. Thế này dọn mất cả ngày.

"Hôm nay em rảnh chứ?"

"Ừ. Mai trường có hoạt động, hôm nay em rảnh cả ngày."

"Anh sẽ ở lại đến chiều. Chứ nhìn thế này, dọn chẳng kịp đâu."

"Cảm ơn anh… Nhưng, dẫu nhờ anh giúp dọn, em cũng không muốn phí cả ngày nghỉ vào chuyện dọn dẹp đâu."

"Vậy em muốn làm gì?"

Akari gật đầu, hơi lưỡng lự.

"…Em muốn hẹn hò với anh."

"Hẹn hò sao…"

Tôi đã quyết định coi cô ấy là bạn gái, nhưng ra ngoài hẹn hò nguy hiểm lắm. Nếu bị ai quen bắt gặp thì khổ. Akari chắc cũng hiểu nên mới lưỡng lự thế.

"Vậy, em thử nói xem trong đầu em tưởng tượng buổi hẹn sẽ như thế nào?”

"Em muốn đi dạo bằng xe."

"Đi xe à? Vậy thì chắc không sợ gặp ai đâu."

Nghe tôi đồng ý, Akari nở nụ cười rạng rỡ, thay sơ mi và váy bút chì. Chuẩn bị xong, chúng tôi rời phòng 501.

Xuống thang máy đến bãi đỗ dưới hầm, bước về phía xe của Akari…

"Hả? …Touma-kun? Sao em lại đi cùng Akamine-sensei thế?"

Chúng tôi bắt gặp Shirasawa Mashiro.

Có lẽ họ cũng chuẩn bị đi chơi, vì Kohaku cũng ở đó.

Chết tiệt! Bị Shirasawa-san bắt gặp tôi đi cùng Akari rồi! Phải kiếm lý do ngay thôi!

"Thật ra em và Akamine-sensei sống chung tòa nhà! Đúng không sensei?"

"Ừ. Đã ở cùng chung cư thì gặp học sinh cũng đâu lạ."

"Em hiểu, nhưng sao hai người lại cùng xuất hiện ở bãi xe? Chẳng lẽ định đi cùng nhau…"

(Giật mình)

"À, à cái đó! Ừm… đúng rồi! Akamine-sensei là giáo viên phụ trách y tế của trường, nên đưa em đi dạo giải tỏa stress! Đúng không sensei?"

"Đúng vậy. Trông em ấy có vẻ áp lực khi sống một mình, nên với tư cách giáo viên phụ trách y tế , tôi không thể bỏ qua."

"Nhưng vừa nãy cô còn nói chỉ tình cờ gặp thôi mà?"

"Do tôi chuyên nghiệp đấy. Vừa nhìn mặt em ấy là nhận ra ngay em ấy đang bí stress. Là một giáo viên, tôi không thể làm ngơ được."

Trong lòng chắc Akari hoảng lắm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

Lời lẽ đầy khí thế ấy thật thuyết phục, Shirasawa-san dường như cũng tin.

"Thì ra là vậy…"

"Nếu muốn xả stress, karaoke là hợp nhất đấy. Hai người đi cùng bọn tôi không?"

Kohaku nói xen vào.

"Sao cơ?"

Lời Akari chứa đầy ngụ ý "đừng phá buổi hẹn của tôi với Touma-kun". Kohaku chắc hiểu, nhưng vẫn không định để tôi với Akari đi riêng.

Kohaku cười toe toét, nói tiếp…

"So với đi cùng sensei, Touma-kun chắc thoải mái hơn khi đi với bạn cùng lớp Mashiro-chan… em cũng muốn đi cùng Touma-kun đúng chứ?"

"Ừm… đi cùng cũng được."

Hai chị em Shirasawa rõ ràng muốn đi karaoke chung. Nếu từ chối, thể nào cũng bị nghi ngờ tôi muốn đi riêng với Akari.

Để che giấu sự thật, Akari đành cau mặt nói…

"Vậy thì… chúng ta cùng đi karaoke thôi."

Thế là, cả bọn quyết định đi karaoke, rồi leo lên xe của Kohaku…