Tập 01

Chương 3.3 - Giáo viên và bộ đồng phục thủy thủ!

2025-09-17

1

...Chiều hôm đó.

Kohaku đến. Vì cô ấy đã báo trước nên tôi cũng không bất ngờ, liền mời vào.

“Shirasawa-san nay không đến hả? Hôm nay vắng mặt à?”

“Ừm. em lấy cớ là tăng ca thêm rồi. Giờ chắc đang ngồi trên tàu điện về nhà thôi.”

“Thế thì yên tâm. anh mong chờ món Kohaku nấu lắm đấy.”

“Nhất định em sẽ không làm anh thất vọng! À, nhưng trước tiên cho em mượn nhà vệ sinh chút nha.”

Tôi gật đầu. Kohaku liền đi vào trong, còn tôi thì ngồi xuống ghế sofa xem TV. Đúng lúc chương trình thời tiết bắt đầu thì cô ấy trở lại.

Trong bộ tạp dề không mặc gì cả..

Cặp ngực to quá mức khiến phần ngực hai bên lấp ló tràn ra, đôi chân trắng muốt thì phơi bày đến tận nơi nguy hiểm.

“Anh đợi lâu chưa~?”

Cô ấy tiến lại gần, vòng một đung đưa kịch liệt, tưởng chừng có thể thoát ra khỏi tạp dề bất cứ lúc nào. Vạt áo tung bay, như sắp để lộ nơi ấy.

“Cái… cái gì vậy!?”

“Tạp dề khoả thân đó.”

“Anh nhìn ra rồi! Nhưng sao lại mặc cái này chứ!?”

“Để quyến rũ Touma-kun đấy… không được à?”

“Ừ… thì, giờ chỉ có hai đứa thôi, cũng không phải là không được… nhưng mặc thế này thì làm sao mà ngồi ăn uống cho yên được!”

“Em muốn Touma ăn… em cơ.”

Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, thì thầm ngọt ngào. Rõ ràng chẳng phải theo nghĩa 

“ăn thịt người” gì hết.

“Những chuyện này… phải sau khi mình quay lại mới tính.”

Tôi dứt khoát từ chối. Kohaku nghe thế thì ánh mắt ướt ướt buồn bã. Tim tôi nhói lên khi thấy gương mặt đó.

Một cô gái nhút nhát như Kohaku mà dám mặc tạp dề khoả thân, hẳn đã gom hết can đảm. Thế mà tôi lại lạnh lùng từ chối.

Akari cũng vậy. Hôm nay cô ấy mặc nguyên chiếc váy ngắn bó sát để quyến rũ tôi. Chắc chắn đã rất xấu hổ. Thế mà tôi cũng thẳng thừng gạt đi.

Nếu đổi ngược lại, tôi là người đi quyến rũ mà bị lạnh nhạt, chắc tôi cũng suy sụp mà thôi.

Dù cách thức có khác nhau, cả hai đều đang thật lòng muốn kéo tôi về phía mình. Nếu tôi cứ mãi phớt lờ, chẳng khác nào xúc phạm tình cảm của họ.

Mà nói thật… tôi cũng muốn được ở bên họ theo cách đó. Bị cô gái mình thích dụ dỗ, lý trí cũng đến giới hạn rồi.

Nên tôi đã quyết định…

“Kohaku. anh quyết rồi.”

“Không lẽ… là kết hôn!?”

“Không. Anh quyết định sẽ đối xử với cả Kohaku và Akari như bạn gái. Miễn là… Kohaku đồng ý.”

Nói ra rồi tôi mới thấy, chẳng khác nào tuyên bố “bắt cá hai tay”. Nếu bị chửi là kẻ lăng nhăng cũng chẳng oan ức gì.

Thế nhưng….

“Thật hả!? Anh thật sự coi em là bạn gái hả!?”

Kohaku mừng rỡ cười tươi hết cỡ.

“Nhưng… chuyện này giống như đang bắt cá hai tay đấy, em thật sự chịu được sao?”

“Em chịu. Miễn em được xem là bạn gái thì em sẽ chứng minh anh ở bên em mới vui nhất. Giờ có là hai người, em cũng sẽ khiến Touma-kun chỉ thuộc về mình thôi.”

Hóa ra ý định của tôi đã được cô ấy hiểu trọn.

Kohaku nói đúng. Khi quyết định chọn ai, điều quan trọng nhất là ở bên người đó có vui hay không.

Cả Akari lẫn Kohaku đều vô cùng cuốn hút. Tôi thì quá nhu nhược, không thể chọn dứt khoát, cứ thế đến ngày tốt nghiệp chắc vẫn còn lưỡng lự.

Bởi vậy, tôi mới nghĩ ra “chiến lược hai người”.

Nam nữ quen nhau, suy cho cùng cũng chỉ vì “thích nhau” và “ở bên thấy vui”. Nên tôi tin, cùng lúc ở bên cả hai, sớm muộn gì cũng biết rõ ai mới là người mình thực sự muốn nắm tay đến cuối cùng.

“Touma-kun… hôn em đi.”

Kohaku khẽ thì thầm, đôi mắt long lanh đầy khát khao.

Thật ra không cần cô ấy nói, tôi cũng đã định thế. Đã gặp lại người con gái từng yêu, và vẫn biết rõ cả hai còn tình cảm, thì không có lý do gì để kìm nén.

Tôi vòng tay ôm lấy eo Kohaku, áp môi mình lên đôi môi mềm mại hồng phớt ấy. Nụ hôn sâu ngọt ngào, lưỡi quấn chặt lấy nhau. Mỗi lần buông ra để thở, tôi lại hôn tiếp, như chẳng muốn rời xa.

“Ưm… chụt… (nhóp nhép)… hức…”

Nụ hôn đã khiến đầu óc tôi tê dại, lại thêm cảm giác bầu ngực mềm mại ép sát, càng khiến tim đập loạn.

Không kìm được, tôi đặt tay lên bờ mông căng tròn, vừa xoa nắn nó vừa tiếp tục hôn say đắm. Khi khẽ rời môi, đôi mắt Kohaku đã mơ màng, đôi má đỏ ửng, nụ cười ngây dại.

“Touma-kun… anh hôn giỏi thật đấy…”

“Cảm ơn em. Thật ra sau khi chia tay, anh vẫn… thôi, không có gì.”

“Nói tiếp đi.”

Cô ấy mỉm cười nũng nịu. Tôi vội lắc đầu…

“Đã bảo là không có gì mà!”

“Nói tiếp đi mà.”

Cô ấy mỉm cười, nhưng trong mắt chẳng hề có chút vui vẻ nào…

“...Sau khi chia tay với Kohaku, anh đã hôn Akari rất nhiều, nhờ thế mới tiến bộ được đấy.”

“Bao nhiêu lần?”

“Hả?”

“Anh hôn Akamine-sensei bao nhiêu lần? Trăm lần? Hai trăm lần?”

“L-làm sao anh biết được! Có đếm đâu mà…”

“Ra vậy. Nhiều đến mức không đếm nổi cơ à? Vậy anh hôn cô ấy nhiều hơn em chưa?”

“Ờ… chắc… chắc là ngang ngang nhau thôi, có lẽ vậy…”

Kohaku, làm ơn cười đi… xin em đấy, hãy nở nụ cười dịu dàng như mọi khi đi…

Biết thêm một mặt khác của bạn gái cũ, tôi run run chẳng biết xoay xở ra sao. Mà gương mặt giận dữ của cô ấy, xét cho cùng cũng vẫn dễ thương thật.

“Vậy thì hôn em thêm lần nữa đi.”

“Đ-được thôi!”

Tôi lập tức áp môi mình lên môi Kohaku.

“...Thế này được chưa?”

Tôi dè dặt hỏi. Kohaku nở nụ cười mãn nguyện.

Tạ ơn trời… trông như tâm trạng đã dịu lại rồi.

“Vậy giờ em mới là người hôn nhiều hơn đúng không?”

“Ừ, đúng đúng!”

Chuyện có đúng thế hay không thì chẳng biết, nhưng tình huống này tôi chỉ có thể đáp như vậy.

Khi tôi gật đầu xác nhận, Kohaku liền nũng nịu…

“Touma-kun, hôn thêm nữa đi.”

Ngay khoảnh khắc ấy…

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Tôi giật mình cầm điện thoại lên nhìn.

“Kohaku, nguy rồi! Là Shirasawa-san gọi đến!”

“Hả? Mashiro-chan á!? Sao lại gọi cho Touma-kun chứ…”

Khuôn mặt Kohaku thoắt tái xanh.

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ con bé đã lén thấy lúc em bước vào phòng Touma-kun rồi sao…”

“Không sao đâu. Nếu thật sự thấy thì chắc chắn cô ấy đã gọi ngay tại chỗ rồi. Tạm thời để anh nghe, em im lặng chút nhé.”

Kohaku liên tục gật đầu.

Lòng tôi đầy bất an, nhưng vẫn cố giữ giọng bình thường khi nghe máy.

“Alo? Có chuyện gì thế?”

『Xin lỗi gọi bất ngờ nhé. Giờ cậu có bận không?』

“Không, rảnh mà. Có gì à?”

『Thật ra… chị tôi mất tích rồi.』

Shirasawa-san cất giọng lo lắng.

Ngay cạnh tôi, Kohaku đang mặc mỗi cái tạp dề, trần như nhộng… nhưng tất nhiên không thể nói ra.

“‘Mất tích nghĩa là sao?”

『Không thấy chị ấy ở nhà…』

“Chắc cô ấy ở trường chứ gì?”

『Tôi cũng nghĩ thế. Hôm nay chị ayt bảo phải tăng ca. Nhưng tôi thử xác nhận rồi. Xe vẫn còn ở bãi dưới chung cư… thế mà bấm chuông lại chẳng có ai mở…』

“Có khi cô ấy ra ngoài đi dạo thôi? Thử gọi điện trực tiếp xem sao.”

Nếu Kohaku giả vờ đang đi dạo thì chắc Shirasawa-san sẽ tin ngay.

『Không thể gọi được…』

“Sao lại không?”

『Tại tôi… sợ lắm. Lỡ chị đang đi cùng đàn ông thì sao… nếu tôi làm phiền buổi hẹn hò của chị ấy, biết đâu chị lại ghét tôi…』

Có vẻ Shirasawa-san lo rằng Kohaku sẽ thấy phiền nếu bị mình ràng buộc. Đúng là Kohaku từng khó chịu khi bị hiệu trưởng kìm kẹp, nhưng chuyện em gái thì lại khác hẳn.

Bởi Kohaku cực kỳ yêu thương cô em gái này.

Chắc chắn không ghét bỏ, mà còn cảm kích vì em gái mình lo lắng nữa.

“Cậu lo xa quá đấy. Làm gì có chuyện Kohaku ghét một cô em gái tốt bụng như cậu. Nếu tôi là cô ấy, tôi còn mong ngày nào cậu cũng gọi cơ.”

『Cậu đang an ủi tôi à. Touma-kun, cậu thật dịu dàng đấy.』

Giọng nói mềm mại, phảng phất nụ cười của cô ấy vọng lại.

“Có gì đâu. Thế cậu định sao, gọi hay không?”

『Thôi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua. Tôi tin là đúng như cậu nói, chắc chị ấy chỉ đi dạo thôi.』

“Nhưng cậu vẫn lo lắng chứ?”

『Đúng vậy… nhưng tôi không muốn trói buộc chị đâu. Dù hơi buồn, nhưng chắc cũng đến lúc tôi phải học cách tách khỏi chị mình rồi…』

Cô ấy thì thầm nhẹ, rồi cố gắng đổi giọng sáng sủa hơn…

『Cảm ơn vì đã nghe tôi than thở. Hẹn gặp cậu ở trường tuần sau nhé.』

“Ừ, gặp sau.”

Cúp máy xong, tôi kể lại cho Kohaku nghe.

“Ra là Mashiro-chan cứ nghĩ em sẽ ghét bỏ nó… Chuyện đó làm gì có chứ…”

“Cô ấy trông có vẻ cô đơn lắm. Để tránh hiểu lầm, ngày mai em thử rủ Shirasawa-san đi chơi xem sao? Nếu chính em ngỏ lời, chắc chắn cô ấy sẽ yên tâm hơn.”

“Ừ nhỉ. Được rồi, em sẽ nhắn rủ Mashiro-chan.”

“Thế thì cô ấy sẽ vui lắm đây.”

Kohaku gật đầu, rồi quay lại bận rộn trong bếp.