Tiết thứ tư ngày thứ Sáu.
Cả lớp 3-3 chúng tôi tập trung tại phòng học môn Gia chánh.
Hôm nay là buổi học Gia chánh đầu tiên kể từ khi học kỳ mới bắt đầu, và chúng tôi sẽ có buổi thực hành nấu ăn.
Đám con trai vốn thầm thương trộm nhớ Kohaku thì từ sáng đã thấp thỏm, chẳng thể ngồi yên được. Tiết ba vừa rồi, gần như tất cả đều mơ mộng đến mức chẳng nghe giảng, để rồi bị thầy mắng một trận. Chỉ mình tôi là thoát nạn.
Và rồi, khi Kohaku chính thức bước vào tiết học, mặt mũi đám con trai lập tức ngây dại ngay.
“Cô Shirasawa, từ năm nay sẽ phụ trách môn Gia chánh. Cô sẽ cố gắng để các tiết học vừa vui vừa bổ ích. Mong mọi người hợp tác trong suốt một năm tới nhé.”
Kohaku mỉm cười chào. Đám con trai đồng loạt gào to “Xin nhờ Sensei giúp đỡ ạ!”, khiến lớp học rung lên. Kohakugật đầu nhẹ…
“Um, cô cũng mong mọi người giúp đỡ. Như đã thông báo trong tờ giấy phát ratrước, hôm nay chúng ta sẽ thực hành nấu ăn. Các em đều mang theo tạp dề chứ? Nếu ai quên thì có tạp dề dự phòng ở đây, cứ đến lấy. …Ồ, không ai quên cả, giỏi lắm.”
Được Kohaku khen, bọn con trai mặt mày hớn hở như vừa trúng số.
“À, cô còn chuẩn bị bảng tên nữa. Đeo ngoài tạp dề để cô dễ nhớ tên mọi người. Giờ cô sẽ gọi từng bạn lên nhận nhé.”
Kohaku lần lượt gọi tên, phát cho từng người bảng tên bằng có hình các con vật.
Mấy đứa con trai ôm bảng tên hân hoan như báu vật: “Đây là bảo vật gia truyền rồi”, “Món quà từ thiên thần!”. Đám con gái thì thầm với nhau: “Dễ thương quá trời!”, “Khác hẳn giáo viên trước, sensei ấy tốt thật đấy.”
“Tiếp theo là… Nijino-kun. Nijino Touma.”
Tới lượt tôi bước lên.
“Rất mong em giúp đỡ trong một năm tới nhé.”
Kohaku mỉm cười, đưa cho tôi bảng tên hình con vật giống mọi người. Tôi đã hơi lo cô ấy sẽ đưa cho mình cái bảng tên hình trái tim, nhưng may mà không có. Vậy thì sẽ chẳng ai nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với Kohaku cả.
Khi cả lớp đều đã đeo bảng tên lên tạp dề, Kohaku lên tiếng…
“Hôm nay chúng ta sẽ nấu pasta cùng với rau củ theo mùa. Mùa xuân thì có loại rau gì nhỉ?”
“Bắp cải xuân ạ!”
Shirasawa-san nhanh nhẹn trả lời. Kohaku gật đầu mỉm cười…
“Đúng rồi. Còn gì nữa nào?”
“Măng tây, bắp cải, măng tre, và đậu Hà Lan ạ!”
Lần này Shirasawa-san tiếp tục trả lời trơn tru. Đúng là có chuẩn bị, kiến thức dồi dào hẳn. Cô ấy cùng nhóm với tôi, chắc chắn sẽ là trụ cột của nhóm trong buổi thực hành.
“Chính xác. Em chăm chỉ lắm, giỏi quá.”
Kohaku vỗ tay khen ngợi, Shirasawa-san thì nở nụ cười đầy tự tin. Một số đám con trai thì cau kiến: “Tôi cũng biết mà…”, “Muốn được Shirasawa-sensei khen quá…”
Kohaku tiếp tục:
“Thời gian có hạn, nên chúng ta bắt đầu thực hành thôi. Mỗi nhóm lên lấy một phần nguyên liệu. Có gì chưa rõ thì cứ hỏi cô nhé.”
Thế là buổi thực hành chính thức bắt đầu. Nhóm tôi bốn người… tôi, Shirasawa-san và hai thằng con trai khác.
“Này, thôi nhìn lung tung đi, làm việc đi!”
Là thành viên nữ duy nhất trong nhóm, Shirasawa-san quát bọn con trai đang lim dim nhìn Kohaku. Cả hai hốt hoảng…
“V-vậy tôi sẽ cắt thịt xông khói! Đi hỏi cách cắt cho chuẩn cái đã!”
“Còn tôi lo phần pasta! Phải đi hỏi cách luộc cho đúng mới được!”
“Thế còn tôi…”
“Nijino-kun thì lo cắt rau đi.”
“Vậy còn Shirasawa-san?”
“Tôi sẽ xào rau của cậu cắt.”
Phân công xong xuôi, ai làm việc nấy.
Hai đứa con trai kia vội chạy về phía Kohaku, nhưng bên đó đã có hàng dài chờ đợi. Đúng là ai cũng tìm cớ để được nói chuyện với cô. Kohaku thì vui vẻ, trông rất hạnh phúc khi được học sinh nhờ vả.
“Còn cậu sao không đi?”
“Tôi biết cách cắt rồi mà…”
“Ừm. Thế thì cắt lẹ đi.”
“Còn cậu, sao không đi hỏi Sensei? Lúc nãy cậu trả lời được hết câu hỏi đấy thôi. Không muốn khoe thêm với Sensei à?”
“Không phải. Tôi chỉ sợ nếu không ai trả lời thì không khí sẽ gượng gạo, chị tôi lại mất tự tin thôi.”
Nghĩ cũng đúng. Nếu buổi học đầu tiên mà lớp im lặng thì chắc Kohaku sẽ chột dạ thật. Nghĩa là Shirasawa-san lên tiếng để giúp cô ấy thuận lợi hơn. Cô ấy đúng là quan tâm Kohaku thật lòng.
“Tóm lại, dao còn thừa nhiều lắm. Cậu cũng cắt đi.”
“Ơ… Tôi á?”
“Ừ. Cô lo phần bắp cải nhé.”
“N- nếu cậu nói vậy thì…”
Shirasawa-san có vẻ miễn cưỡng, hay là không rành nấu nướng nhỉ?
Tôi vừa cắt măng tây, vừa liếc nhìn Shirasawa-san.
“Khoan đã, Nijino-kun! Không được đâu!”
Kohaku bất ngờ lên tiếng. Cả lớp quay lại nhìn về phía tôi. Cô ấy nhíu mày trách…
“Khi dùng dao thì không được lơ là! Lỡ xảy ra tai nạn thì nguy hiểm lắm đấy.”
Tưởng cô ấy chỉ lo cho mấy đứa đang hỏi han kia, ai ngờ vẫn để ý cả học sinh đang làm việc.
“Em xin lỗi. Từ giờ em sẽ chú ý hơn.”
Chẳng ngờ lại có ngày bị Kohaku mắng. Vừa ngạc nhiên, tôi lại thấy thán phục. Hóa ra cô không chỉ dịu dàng mà còn có khí chất nghiêm khắc của một giáo viên thực thụ.
Tôi tập trung vào việc nấu nướng. Cắt măng tây, rồi đến bắp cải.
Khi ngẩng lên nhìn, tôi thấy Shirasawa-san đang loay hoay cắt bắp cải với động tác có phần nguy hiểm. Tôi vừa nín thở theo dõi vừa thầm lo, cho đến khi cô ấy cũng cắt xong.
Bắt gặp ánh mắt tôi, Shirasawa-san lập tức tỏ ra ngượng ngùng.
“X- xong rồi đấy.”
“Cảm ơn nhé. Giờ chỉ còn lại thịt xông khói thôi.”
“…Cậu không nói gì à?”
“Nói gì cơ?”
“Chẳng phải trong bụng cậu đang nghĩ “so với chị gái thì mình vụng về quá” sao?”
“Ý cậu là gì vậy?”
“Cậu thừa hiểu mà. Chị mình nấu ăn giỏi, còn em gái thì lóc chóc, chẳng phải lạ lắm sao? Kiểu gì cậu cũng đang chê thầm trong bụng đúng không.”
Có lẽ lúc Kohaku đi thực tập, cô ấy từng bị ai đó đem ra so sánh với chị gái và bị tổn thương. Có khi chính vì thế mà cô mới mượn sách dạy nấu ăn về tập luyện.
“Chị là chị, em là em. Tôi không hơi đâu đi so đo rồi nói kiểu đó cho thêm khó chịu đâu. Với lại tôi cũng đâu có giỏi nấu nướng đến mức chê bai người khác.”
Nghe tôi động viên, gương mặt Shirasawa-san giãn ra, rồi cô bật cười nửa đùa nửa thật với tôi
“Nếu cậu mà dám so sánh thật thì chắc tôi sẽ đấm cậu bay từ lâu rồi đấy.”
Ngay lúc đó, mấy cậu con trai quay lại.
“Xin lỗi, bọn tôi đến muộn! Giờ nấu ăn ngay đây!”
“Tôi sẽ cho mọi người xem kỹ thuật cắt thịt xông khói mà Shirasawa-sensei dạy!”
Có lẽ muốn thể hiện trước Kohaku nên mấy tên này làm việc rất nhanh nhẹn, gọn gàng. Không chịu thua, tôi với Shirasawa-san cũng bắt tay vào, và cuối cùng bọn tôi đã hoàn thành một đĩa pasta ngon tuyệt…

