…Tối hôm đó.
Bụng tôi réo ầm ầm khi đang ngồi xem phim thì tiếng chuông cửa vang lên.
Chờ mãi mới tới! Tôi lập tức chạy nhanh ra cửa. Quả nhiên, người đứng đó chính là Kohaku.
Cô bảo sẽ tiện thu hộp cơm trưa rồi nấu luôn bữa tối, nên tôi đã mong chờ từ trước.
“Xin lỗi, em tới muộn.”
Vừa bước vào phòng, Kohaku đã lên tiếng xin lỗi.
“Không sao đâu. Em chịu khó nấu cho anh thôi là anh vui rồi. Nhưng mà… em có mệt vì tăng ca không?”
“Không phải tăng ca đâu. Em gái em… Mashiro-chan sang chơi đấy.”
Thì ra Shirasawa-san có đến. Tôi chẳng hay biết gì cả.
“Giờ không còn ở đây nữa chứ?”
Shirasawa-san biết tôi là hàng xóm. Nếu cô ta thấy Kohaku ra vào nhà tôi, quan hệ mờ ám của chúng tôi chắc chắn sẽ bị bại lộ.
“Anh đừng lo. Em đã đưa con bé ra tận ngoài ga rồi.”
“Thế thì tốt. À này, Shirasawa-san thường đến nhà em à?”
Nếu vậy thì tôi phải cảnh giác hơn. Nhỡ lúc Shirasawa rời nhà Kohaku lại trùng với lúc Akari sang nhà tôi thì toang mất.
“Tuần cỡ 2, 3 lần thôi… Nhưng có lẽ em không nên rủ con bé đến nữa?”
Để giấu chuyện giữa tôi với Kohaku, cách khôn ngoan nhất là giữ Shirasawa tránh xa. Nhưng mà…
“Không cần đâu. Nếu Shirasawa-san đến thì em cứ đi cùng cô ấy, còn rủ về nhà cũng được. Vì em quý em gái mình lắm mà, đúng không?”
“Ừ. Từ nhỏ bọn em luôn ở cạnh nhau. Hồi em quyết định lên đại học rồi sống một mình, hai đứa đã khóc suốt cả buổi.”
“Quý đến vậy thì… ở nhà đi học cũng đâu sao. Xa thật đấy nhưng vẫn đi về được mà.”
Kohaku hơi cúi mặt, thoáng nét u ám.
“Ở nhà thì em ngột ngạt lắm… Bị bố quản chặt, thở cũng thấy khó. Hôm nay nói chuyện với Mashiro-chan, một phần cũng chỉ là than phiền về bố thôi… Hầu như ngày nào bố cũng gọi con bé vào phòng hiệu trưởng vào giờ nghĩ trưa. Rồi hỏi kiểu “Có thằng nào ve vãn không?”, ‘Có bạn trai chưa?’… cứ moi móc mãi.”
Nghe xong tôi rùng mình.
Bố của hai chị em Shirasawa chính là hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc, lại còn cuồng con gái mình. Ông ta chăm chăm xem có thằng con trai nào bén mảng đến gần con mình không.
Chỉ cần hai chị em có bạn trai, chưa cần mở miệng nói, một chút thay đổi trên gương mặt cũng đủ để ông ta phát hiện ra.
“Anh xin em, trước mặt hiệu trưởng thì đừng đánh mất thần thái của giáo viên đấy.”
“Em biết rồi. Ở trường em sẽ cố tránh mặt bố. Em thì không bị gọi, chắc là chưa bị nghi ngờ gì đâu. Chắc ông ấy cũng không nghĩ em lại đang… quen một học sinh với mục đích là tiến tới kết hôn đâu.”
“Thực tế thì, bọn mình còn chưa hẹn hò chính thức, nói gì đến kết hôn.”
“Nhưng rồi một ngày nào đó, em vẫn phải giới thiệu anh thôi. “Đây là vị hôn phu của con.’”
“Anh với em có đính hôn đâu…”
Tôi vừa phủ nhận lần thứ 2, nhưng Kohaku chẳng hề nao núng.
“Vậy thì, em sẽ làm cho anh yêu em nhiều hơn, đến mức chính anh sẽ muốn đính hôn với em!”
Nói rồi, Kohaku lấy từ trong túi ra một chiếc tạp dề. Đó là món quà sinh nhật tôi tặng hồi còn quen nhau.
Cô vẫn giữ gìn cẩn thận suốt từ đó đến giờ. Thật sự khiến tôi thấy ấm lòng.
Mà phải công nhận, đúng chất giáo viên dạy gia chánh… Kohaku mặc tạp dề đẹp quá, trông dễ thương hơn hẳn.
Bắt gặp ánh mắt tôi, cô nở nụ cười rạng rỡ. Độ dễ thương lại tăng thêm gấp bội. Đúng là nụ cười của Kohaku lúc nào cũng làm tôi xao xuyến mà.
“Anh có thích em mặc tạp dề không?”
“Thích chứ.”
“Nếu thích vậy, để em làm ảnh nền điện thoại cho anh nhé.”
Kohaku cầm cái thìa to, tạo dáng dễ thương vô đối. Nhưng…
“Không được. Nhỡ anh làm rơi điện thoại thì tiêu luôn. Để trong ký ức thôi cũng đủ rồi.”
“Thế thì… hay em mặc mỗi tạp dề mà không mặc gì khác nhé?”
“Cái gì cơ!? Sao lại khoả thân chỉ để mặc tạp dề!?”
“Vì như thế chắc chắn sẽ khắc sâu trong ký ức hơn mà… Em cũng ngại lắm, nhưng nếu anh muốn, em sẽ làm.”
Đúng là ký ức khó quên thật, nhưng cảnh đó thì quá nguy hiểm. Tôi e bản thân không giữ nổi lý trí, sẽ làm điều dại dột mất.
“Không được. Em mặc thế dễ cảm lạnh lắm. Chỉ cần nghĩ Kohaku vì anh mà ốm thôi, anh đã không chịu nổi rồi.”
“Anh tốt quá. Em yêu anh lắm. Còn anh thì sao? Yêu em không?”
“Ừ. Anh yêu em.”
Kohaku mỉm cười hạnh phúc, rồi nhanh nhẹn bắt tay vào nấu nướng. Tôi ngồi xuống ghế, vừa xem tiếp phim vừa chờ cơm tối.
“Đợi em nhé~”
Kohaku mang thức ăn ra.
Đó là salad udon [note80224]và đậu phụ rán sốt gừng.
Trờinóng nực như hôm nay mà được ăn món thanh mát thế này thì còn gì bằng. Đúng là bạn gái cũ có khác, quen nhau 2 năm nên cô ấy hiểu khẩu vị tôi rõ lắm.
“Cảm ơn em nhé. Trông ngon quá.”
Salad udon với cà chua bi nhìn trông thật đẹp mắt, vừa nhìn đã thấy ngon. Đậu phụ rán sốt gừng cũng tỏa mùi thơm ngọt ngào, khiến tôi càng thêm đói.
“Chỉ có một phần thôi, em không ăn à?”
“Em no rồi. Ăn cùng Mashiro-chan mất rồi.”
“Vậy anh ăn hết nhé.”
“Ừm… để em đút cho anh ăn nhé?”
Hóa ra Kohaku muốn đút cho tôi. Cô đã mất công nấu bữa tối, thì thế này chẳng đáng gì.
Nhưng mà… với udon thì hơi khó.
“Vậy em cho anh ăn đậu phụ rán sốt gừng đi.”
Tôi đưa đôi đũa cho cô. Kohaku vui vẻ gật đầu.
Cô gắp một miếng đậu phụ rán sốt gừng, thổi phù phù đưa đến miệng tôi.
“Rồi, a~~~ nào.”
“A~~~…”
Hương gừng lan tỏa trong miệng, vị ngon đậm đà vô cùng.
“Thế nào? Ngon không?”
“Ừm, ngon lắm.”
“Tốt quá rồi. Mà, cho em ăn thử một miếng với được không?”
“Rốt cuộc thì em cũng chịu rồi ăn à…”
“Nghe anh khen ngon thì em cũng thèm mất rồi. A~~~, a~~~.”
Kohaku há miệng liên tục như chim non chờ mớm mồi, ánh mắt trông chờ khiến tôi chẳng thể từ chối. Tôi lại gắp cho cô một miếng, và gương mặt cô ánh lên vẻ mãn nguyện.
“Vậy là mình vừa hôn gián tiếp rồi đó…”
“Ờ, em nói thì anh mới để ý.”
“Anh không thấy tim mình đập nhanh à?”
“Chỉ hôn gián tiếp thôi thì chưa đến mức đó đâu.”
“Ra là thế… mà bọn mình còn làm nhiều chuyện thân mật hơn cơ mà. Anh còn nhớ lần đầu chúng ta hôn nhau không?”
“Tất nhiên là nhớ. Lúc hẹn hò tròn một tháng, em đến chỗ anh chơi ấy.”
Câu trả lời chính xác khiến Kohaku mỉm cười vui sướng.
“Hôm đó vừa bước vào phòng, anh đã bất ngờ hôn em. Làm em giật cả mình luôn.”
Thực ra, tôi đã mong được hôn Kohaku từ lâu, nhưng vì đây là mối tình đầu nên chẳng biết lúc nào mới thích hợp. Một tháng trôi qua, cô vốn cũng chẳng chủ động, nên nếu tôi không làm gì thì có lẽ cả đời cũng chẳng có được nụ hôn đầu. Nghĩ vậy nên tôi quyết tâm…. “Lần tới khi Kohaku đến nhà, nhất định sẽ hôn cô.” Và tôi đã làm thật. Một nụ hôn bất ngờ, nhưng cô lại vui vẻ đón nhận.
“Không chỉ hôn thôi đâu, anh còn sờ cả… ngực em nữa. Khi ấy em đã lo không biết anh có định đi xa hơn nữa không nữa.”
“Xin lỗi, đã làm em sợ…”
“Không đâu, em không sợ. Chỉ là lúc đó em đang mặc bộ đồ lót chẳng dễ thương gì, nên không muốn bị anh nhìn thấy. Nhưng mà…”
Kohaku ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng.
“Giờ thì em đang mặc bộ đồ lót dễ thương đấy.”
Lời thì thầm đầy quyến rũ khiến tim tôi đập thình thịch. Chỉ vừa tưởng tượng thôi mà ánh mắt tôi đã bị hút về phía ngực cô.
“…Anh đang muốn làm chuyện đó à?”
“C… cái gì!? Sao em lại nghĩ thế!?”
“Nhìn mắt là biết ngay thôi. Anh đang có ánh mắt muốn làm chuyện ấy. Nếu anh thật sự muốn…thì em sẽ cho.”
Kohaku đỏ mặt, mỉm cười nhẹ, đôi mắt như muốn kéo tôi vào vòng tay quyến rũ của cô…
Một Kohaku vốn nhút nhát mà lại nói ra những lời này… chắc chắn cô đã lấy hết can đảm rồi.
Tôi yêu Kohaku. Nếu cô đã dũng cảm đến vậy để chủ động quyến rũ mình, thì tôi cũng muốn đáp lại tình cảm ấy. …Nhưng mà, vừa mới quen lại với nhau mà vượt mặt ngay như thế này đúng là không ổn.
“Chuyện đó thì không được.”
“…Vậy… ngủ cùng thì sao?”
“Bọn mình hẹn thứ 7 mới ngủ cùng rồi mà.”
“Em biết, nhưng… em muốn tập trước để không thua Akamine-sensei chuyện ngủ cùng…”
Nếu Akari mà biết chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng may mắn là bây giờ chỉ có hai đứa. Kohaku đã lấy hết dũng khí để ngỏ lời, nên ít nhất tôi cũng muốn đáp lại bằng việc ngủ cùng cô ấy.
“Được rồi. Hôm nay anh sẽ ngủ với em.”
“Thật hả? Yay! Cảm ơn anh nhé!”
Kohaku nở nụ cười rạng rỡ.
Sau đó tôi ăn nốt phần udon, rồi cùng Kohaku rửa chén. Khi dọn dẹp xong thì đồng hồ đã chỉ hơn 9 giờ tối.
“Mau lên giường thôi.”
“Ngủ thì phải tắm trước đã. Còn em thì sao…?”
“Em tắm rồi. Tắm cùng Mashiro-chan luôn ấy.”
Bảo sao trên người cô ấy còn phảng phất mùi dầu gội.
“Cái đó là đồ ngủ à?”
“Không. Em không muốn mặc đồ ngủ khi nấu ăn, sợ bị bẩn nên mới thay bộ này.”
“Mặc vậy chắc khó ngủ lắm. Em về thay đồ ngủ đi, khoảng một tiếng nữa rồi qua đây nhé.”
“Vâng ạ. Em mong chờ được ngủ cùng anh lắm đó.”
Giọng cô ngân vang đầy háo hức, rồi Kohaku rời khỏi nhà tôi…

