Tập 01

Chương 2.2 - Vượt mặt!

2025-09-10

9

……

“Ừm, cảm ơn em nhé.”

“Còn Touma-kun thì sao? Anh có yêu em không?”

“À có… yêu chứ.”

“Yêu em hơn Akamine-sensei không?”

“… Anh yêu cả hai đều như nhau.”

Tôi trả lời thật lòng. Nói thẳng mặt như thế này thì đúng là ngại thật, nhưng tôi không muốn dối trá mà khiến người khác hy vọng vô ích.

Kohaku thoáng lộ vẻ buồn bã, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng.

“Cảm ơn anh.”

“… Ủa, sao em lại cảm ơn?”

“Dù em từng chia tay anh một cách tệ hại như vậy, thế mà anh vẫn còn yêu em. Chỉ cần được ngồi đây trò chuyện cùng Touma-kun thôi, em đã thấy hạnh phúc lắm rồi.”

Nói đến đó, đôi mắt Kohaku ánh lên vẻ đầy quyết tâm.

“Nhưng mà… em nhất định sẽ không để thua Akamine-sensei đâu. Đến lúc tốt nghiệp, em sẽ khiến anh yêu em nhiều hơn cả cô ấy. Khi ấy, anh có chịu quay lại với em không?”

“Ừm. Nếu đến lúc đó, anh sẽ không chút do dự mà quay lại với em.”

Khi tôi hứa, Kohaku tự nhiên đỏ mặt, nụ cười rạng rỡ.

“Em mong chờ ngày được tái hợp với Touma-kun lắm. …À đúng rồi!”

Cô vỗ tay như sực nhớ ra chuyện gì đó, rồi lôi từ trong túi ra một hộp cơm.

“Em định đưa cái này cho Touma-kun.”

“Em còn làm cơm cho anh à?”

“Ừ. Em đã cho vào rất nhiều những món anh thích, mong là anh sẽ ăn hết sạch.”

“Anh mà để thừa thì còn gì là đàn ông nữa. Anh vốn mê cơm của Kohaku làm mà.”

Nếu có ai hỏi tôi bữa ăn cuối đời muốn được ăn cái gì, chắc chắn tôi sẽ đáp ngay…“Cơm chính tay Kohaku nấu”

Bởi từ trước tới nay tôi toàn phải ăn cơm ở cửa hàng tiện lợi. Bố mẹ tôi thì chỉ biết làm việc, lại chẳng quan tâm gì mấy, đã thế còn nấu ăn dở tệ.

Lần đầu tiên ăn cơm của Kohaku hồi đầu năm lớp 7, tôi đã sốc đến mức chẳng thể nào quên được.

Không chỉ ngon, mà còn bởi hình ảnh Kohaku cặm cụi nấu ăn cho riêng tôi khiến tôi rung động và yêu cô ấy từ lúc nào không biết luôn.

Ngày thường cô hay sang nhà nấu ăn cho tôi, cuối tuần thì mang cơm để đi hẹn hò.

Sau khi vào đại học, cơ hội được ăn cơm của Kohaku giảm dần đi, nhưng với tôi, đó mãi mãi là “hương vị của gia đình”.

“Vậy thì tốt quá. Từ giờ ngày nào em cũng sẽ nấu cho anh.”

“Ừm! Trông cậy vào em đấy!”

Chỉ nghĩ đến chuyện được ăn cơm của Kohaku mỗi ngày như trước kia, lòng tôi đã ngập tràn hạnh phúc.

“Thế còn hộp đựng cơm thì sao?”

“Chiều em sẽ qua lấy.”

“Được thôi, nhưng nhớ nhắn cho anh trước khi đến nhé.”

Tối hôm qua bọn họ đã bỏ block số của tôi.Và tôi cũng thế.

Tôi bỏ hộp cơm vào balo rồi đứng dậy.

“Vậy anh đi học đây.”

“Trước khi đi… cho em hôn tạm biệt anh được không?”

Kohaku lại đùa. Nhưng lần này, không khí khác hẳn. Đôi mắt cô ướt ướt, gò má ửng hồng, giọng nói thì trầm ngọt đầy mê hoặc.

Trước sức quyến rũ của bạn gái cũ, tim tôi lại đập loạn.

“C-cái đó thì… không được đâu. Dù sao anh vẫn là học sinh, còn em là giáo viên mà.”

“Nhưng bây giờ chỉ có đôi ta thôi mà.”

“Thì… cũng đúng, nhưng…”

Thật ra, tôi cũng muốn hôn lắm chứ. Nhưng một khi đã hôn, chắc chắn sẽ khó mà dừng lại. Nếu chuyện đó thành thói quen, rủi ro bị người khác bắt gặp sẽ cao hơn. Dù cả hai còn tình cảm, nhưng chưa hề tái hợp, nên làm những chuyện kiểu người yêu như thế này là hoàn toàn không ổn.

Có vẻ Kohaku cũng hiểu, nhưng rồi cô lại nói…

“Vậy thì… anh xoa cặp ngực này của em được không?”

Rõ ràng là chẳng hiểu gì cả!

Muốn lắm chứ! Muốn đến phát điên luôn ấy! Nhưng không được! Tôi không thể! Chúng tôi đâu còn là người yêu!

Ấy vậy mà tôi lại chẳng thốt nổi câu “Không bao giờ có chuyện đó đâu!”. Bởi gương mặt Kohaku lúc này đỏ bừng, tràn ngập sự xấu hổ.

Cô ấy dám đòi nắm tay, dám xin hôn, giờ còn đề nghị để tôi chạm vào ngực… Tôi đã nghĩ “chẳng lẽ Kohaku bỗng trở nên táo bạo thế này sao?”, nhưng không phải.

Kohaku chỉ đang cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng, mạnh mẽ tỏ ra chủ động để lấy lại tình yêu từ tôi.

Được cô gái mình yêu làm đến mức này, tôi làm sao nỡ từ chối.

Hơn nữa, nơi đây chỉ có hai người. Không thể làm thường xuyên, nhưng ít nhất lần này, vì lòng dũng cảm của Kohaku, tôi phải đáp lại nó…

“… Thật sự được chứ?”

“Ừm… Em muốn được Touma-kun chạm vào như ngày trước. Nhưng… lâu quá rồi, nên xin anh hãy làm nhẹ nhàng thôi nhé?”

Cắn môi, gương mặt đỏ bừng, cả thân hình căng cứng lại vì hồi hộp. Tôi đưa tay chậm rãi hướng về nơi ấy…

…Cộc cộc. Tiếng gõ cửa kính.

… Là Akamine. Cô đang nhìn thẳng vào chúng tôi qua cửa sổ.

“U-uaaaaa!?”

Tôi hoảng hốt rụt tay về. Kohaku cũng ngước theo ánh mắt tôi, rồi lập tức nhận ra sự có mặt của Akamine.

Được cô gọi ra, cả hai vội xuống xe.

Akamine trừng mắt nhìn Kohaku.

“Shirasawa-sensei… cô vừa vượt mặt tôi đấy à?”

“Tôi không có. Tôi chỉ đưa cơm cho Touma-kun thôi.”

“Vậy thì từ ngày mai, tôi cũng sẽ làm cơm. Chăm sóc sức khỏe cho học sinh là trách nhiệm của giáo viên phụ trách y tế.”

“Xin lỗi, nhưng chuyện nấu ăn phải để giáo viên dạy Gia chánh như tôi lo.”

Cả hai chẳng ai chịu nhường. Nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng có kết quả gì.

“Thôi, cần gì phải phân công ai nấu. Nếu cả hai cùng làm, thì anh sẽ vui vẻ ăn hết sạch.”

“Nhưng… ăn nhiều vậy rồi anh đau bụng thì sao?”

“Không thể để Touma-kun chịu đau khổ được…”

“Đừng lo. Dạ dày anh khỏe lắm, ăn bao nhiêu cũng được. Hai người cứ thoải mái mà nấu đi.”

Nghe tôi nói vậy, Kohaku tỏ rõ vẻ vui mừng. Akamine thì có chút lo lắng, nhưng rồi cũng gật đầu.

Thế là tôi đã dập tắt được cuộc khẩu chiến, rồi rời bãi xe trong sự tiễn đưa của cả hai…

...