Tập 01

Chương 2.10 - Vượt mặt!

2025-09-14

6

Là giọng của Shirasawa-san. Tim tôi suýt ngừng đập.

“G-gì cơ, sao Shirasawa-san lại ở đây… Rõ ràng anh đã khóa cửa rồi mà…”

“Em cho con bé chìa khóa để tiện ra vào bất cứ lúc nào ấy mà.”

“Thế mà em còn định… tắm chung với anh á!? Kohaku, em phải biết đề phòng hơn chứ…”

“Thường thì con bé luôn nhắn trước khi tới, nên em chủ quan thôi… Lúc nãy em ấy còn bảo sẽ không qua cơ mà, sao tự nhiên lại đến nhỉ?”

“Chắc là kiểm tra đột xuất đấy?”

Có lẽ cô em ấy nghi ngờ chị mình đang vụng trộm với đàn ông, nên mới bất ngờ chạy qua xem thử.

Dù mục đích của cô ấy là gì đi nữa, bị bắt gặp trong tình cảnh này thì chết chắc. Ở phòng khách thì còn tạm, chứ để Shirasawa-san nhìn thấy tôi đang ở trong phòng thay đồ cùng Kohaku, mà còn nửa thân trên lộ như thế này… thì có nước không chối vào đâu được.

Phải chuồn khỏi đây ngay! Nhưng mà, vừa bước ra ngoài đã đụng mặt Shirasawa-san thì cũng toi.

“ Touma-kun, anh trốn trong phòng tắm đi.”

“Ừ… có lẽ chỉ còn cách đó thôi.”

Tôi mặc nguyên quần áo, chui vào bồn tắm trống, chống tay quỳ gối rồi đậy nắp lại. Nhưng vì đậy từ bên trong nên không khít được, để lại một khe hở nhỏ.

“À, Nee-chan đang ở đây à.”

Giọng Shirasawa vang lên khi cô ấy bước vào phòng thay đồ.

Bây giờ thì tôi tuyệt đối không được phát ra tiếng động nào nữa.

Nếu Shirasawa-san mà tiến vào phòng tắm và dòm qua khe hở kia thì coi như xong.

Làm ơn đấy Kohaku, hãy dụ cô ấy sang chỗ khác đi. Tốt nhất là cho về luôn thì càng hay!

“Nee-chan chuẩn bị đi tắm à?”

“Ư-ừm, đúng vậy đó.”

“Nhưng nãy em nghe thấy có tiếng nói chuyện. Trong phòng tắm đang có ai à?”

“Ch-chỉ là chị lẩm bẩm một mình thôi. Trong phòng tắm không có ai đâu. Bằng chứng là này…”

Lạch cạch! Cánh cửa gấp của phòng tắm bật mở. Tim tôi muốn nhảy ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng giữ hơi thở thật yên.

“Thấy không? Chẳng có ai cả. Mà… sao hôm nay em lại đến đột ngột thế? Đáng lẽ em nói là không đến mà… À, chị hiểu rồi, chắc đói bụng đúng không? Vậy thì để chị nấu cho em món gì ngon nhé! Nào, ra phòng khách đi!”

“Ăn sau cũng được. Trước hết, chị em mình cùng tắm đi?”

“Ể!? T-tắm á!?”

“Em bị dính mưa nên ướt một chút… không được sao?”

“…Đ-được thôi.”

Được cái quái gì chứ!? Tôi hiểu cảm giác không nỡ để em gái ướt mưa như thế, nhưng mà nếu vào đây thì toang đời tôi rồi còn gì!

Tôi chỉ còn cách nín thở, dán mình dưới cái nắp bồn. Tiếng vải sột soạt, rồi tiếng cửa mở kẹt kẹt…

Qua khe hở nhỏ, tôi nhìn thấy bóng dáng của Shirasawa-san.

Và cô ấy… hoàn toàn đang khỏa thân..

Ngực không lớn lắm, nhưng dáng ngực rất đẹp, đúng chuẩn “mĩ nhũ”.

Vòng eo gọn gàng, mông nhỏ nhắn, cả cơ thể toát lên vẻ trẻ trung. Nhưng dù trông non nớt thế nào, thì đây cũng là cơ thể không mặc gì của bạn cùng lớp. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng. Cấm ngắm nhưng mắt tôi lại dán chặt vào, không sao rời nổi.

“C-chúng ta vào thôi nhỉ?”

Kohaku vội nói ngay khi Shirasawa vừa bước vào.

“Hả? Sao thế? Em mới vào mà.”

“À… đúng rồi, phải rửa sạch người đã chứ. Lớp em hôm nay kiểm tra thể chất đúng không?”

“Ừm, em hăng quá nên toát mồ hôi đầy người đây.”

Shirasawa-san đưa tay quạt quạt mặt, điệu bộ có phần trẻ con. Đúng là trước mặt chị gái thì lúc nào cô ấy cũng ngây thơ hơn.

“Nhưng mà… chị cũng ra nhiều mồ hôi ghê nhỉ. Nóng lắm à?”

“Đây là… mồ hôi lạnh đó.”

“Ơ? Sao lại toát mồ hôi lạnh?”

“Ch-chỉ là… tự nhiên nó thế thôi!”

“…… Chị, có giấu gì em không đấy?”

“Không có! Thật mà!”

“Thế à. Thôi được. Vậy chị tắm trước đi? Em ngâm mình trong bồn đợi cũng được mà?”

Ngay lập tức, một ngón tay thò qua khe hở ngay trên chỗ tôi!

“Không được vào bồn tắm đâu!”

“Á!? Chị sao thế?”

Kohaku vội ôm chặt lấy cô em gái từ phía sau, kéo bàn tay ấy ra.

“Tại vì… nhìn em dễ thương quá nên chị muốn ôm thôi.”

“Thế à… vậy thì em cũng ôm lại! Ghiu~ Ghiu~”

Hai chị em xinh đẹp đang khỏa thân ôm nhau, và tôi thì chết sững, mắt mở to.

Tim tôi đập thình thịch, vừa lo sợ vừa bối rối vì khung cảnh “cấm kỵ” này.

“Nhưng sao không được vào bồn tắm?” Shirasawa-san vẫn hỏi, không chịu buông tha.

“À… vì… vẫn chưa có nước mà!”

“Thế thì em bật lên nhé.”

Píp… tiếng nút nhấn vang lên, rồi nước bắt đầu rót ào ào vào bồn.

Tôi chết mất thôi!?

“C-cái gì vậy chị? Sao tự nhiên lại nói sắp chết đuối!?”

“À… à không, chị nhầm thôi. Không có gì cả.”

Kohaku vội chữa cháy, miễn cưỡng chấp nhận rủi ro còn hơn để cô em gái mở nắp ra. Nhưng tình hình này thì tính mạng tôi đang bị đe dọa thật sự. Muốn tắt nút xả nước cũng chẳng dám, vì tiếng động chắc chắn sẽ lộ.

Tôi chỉ còn chưa đầy mười phút trước khi bồn đầy. Trong khoảng đó, Kohaku nhất định phải đuổi được Shirasawa-san ra ngoài!

“Được rồi, để chị kì rửa cho em nhé, Masahiro-chan.”

Tiếng nước xối ào ào. Shirasawa-san bắt đầu gội đầu, còn tôi thì vừa nín thở vừa liếc qua khe hở, thấy gương mặt nghiêng nghiêng và cặp ngực căng mượt kia.

Không ngờ lại có ngày tận mắt nhìn thấy cảnh một bạn cùng lớp tắm… Ngày mai tôi phải đối diện với cô ấy thế nào đây? Chỉ cần nhìn mặt thôi chắc cũng tim đập loạn xạ mất.

“Chị gội đầu đi. Em sẽ ngâm trong bồn trước.”

“C-còn chưa đầy mà! Và cả… em còn chưa xả dầu xả tóc nữa!”

“Ơ, thôi đi, dầu xả phiền lắm.”

“Không được! Tóc vàng nhuộm dễ hư lắm đấy. Tóc em vốn đẹp thế, sao lại nhuộm làm gì?”

“Chỉ là… em thấy nó thời trang thôi mà.”

“Không cần làm màu thế đâu, Masahiro-chan vốn đã dễ thương rồi… Em chưa được ai tỏ tình à?”

“Chưa bao giờ. Mà chị thì sao? Có bạn trai chưa?”

“Ể!? Bạn trai!? Chị… chị làm gì có! Tự nhiên hỏi thế làm gì?”

“Chỉ tò mò thôi. Không có thì càng tốt… miễn là không có.”

“C-chị nói rồi, không có! Thế còn em? Có thích ai chưa?”

“Không có. À mà… cũng có người em hơi để ý.”

“Vậy à? Trong trường mình à?”

“Ừ. Chị có biết Nijino-kun không?”

Kohaku suýt nghẹn, còn tôi thì muốn ho sặc lên.

Chẳng lẽ Shirasawa-san lại để ý… tôi!?

“Là cậu hướng dẫn hôm khai giảng hôm trước phải không? em thích cậu ta à?”

“Không phải thích đâu… chỉ là, khác với mấy đứa con trai khác, chỉ chăm chăm nhìn chị, còn Nijino-kun thì nhìn em. Em ghét bọn con trai, nhưng riêng cậu ta thì… cũng bình thường thôi.”

A… thì ra là thế. May quá. Nếu cô ấy mà thật sự thích tôi thì chắc chắn sẽ xảy ra thảm họa chị em tranh giành mất…

“Vậy à… quan tâm đến cậu ta cơ đấy… ờ hờ…”

…Kohaku rõ ràng đang ghen.

Không lẽ nơi này sắp thành chiến trường thật sao? Kohaku, xin em đừng lỡ miệng mà nói ra chuyện “anh là của em” đấy nhé…

“Thế em định tỏ tình với cậu ta không?”

“Không đời nào! Em nói rồi mà, chỉ để ý chút thôi. Cùng lắm thì làm bạn cũng được.”

“Thế thì chị kì lưng cho em nhé!”

Nghe xong, Kohaku vui vẻ hẳn lên, bắt tay vào kì cọ cho em gái mình..

“Được rồi, xong hết rồi. Giờ ra ngoài thôi.”

“Ơ? Nhưng chị còn chưa tắm mà.”

“Chị để sau cũng được. Giờ đi ăn thôi! Chị sẽ làm cho em bữa thật ngon!”

“Vâng! Em mong chờ lắm đấy!”

Cuối cùng Shirasawa-san cũng rời khỏi phòng tắm. Kohaku vội tắt nước, thì thầm thật nhỏ…

“…Anh còn sống chứ?”

“…Còn.”

“May quá… Em không muốn thành góa phụ khi còn trẻ thế này đâu.”

Chúng ta còn chưa kết hôn mà…

“Anh cứ ngoan ngoãn ở đây cho đến khi Masahiro-chan về nhé.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Tìm cơ hội lén lút chuồn đi bây giờ là không thể. Người tôi đã ướt sũng đến tận đùi, đi ra chắc chắn sẽ để lại vệt nước loang từng chủm ngoài hành lang. Nghĩ cho chắc, tôi quyết định không ra khỏi bồn.

Thế là, tôi đành rút tấm xả nước và nằm im trong bồn tắm suốt gần 2 tiếng đồng hồ.