“Công việc này có lẽ là đơn giản hơn cậu nghĩ đấy. Cậu chỉ cần phải nhớ ba điều thôi.”
Đó là lời đầu tiên tôi nghe được vào ngày đầu làm nhân viên kiểm soát nhập cảnh.
“Đầu tiên. Khi xưng hô với đối phương, hãy sử dụng ‘ngài’ hoặc ‘bạn’, và khi nói đến bản thân, hãy nói ‘bản chức’.”
Người phụ nữ đã chiêu mộ tôi giơ một ngón tay lên trong khi nói.
“Những người phục vụ trong chính phủ phải thật nổi bật so với những người khác. Đủ rõ ràng để có thể nhận ra được chỉ với một cái nhìn. Điều này là để tránh việc hiểu nhầm và ngăn chặn những sự cố không mong muốn trước khi chúng có thể xảy ra. Nền tảng của điều này nằm ở cách chúng ta xưng hô với đối phương.”
Ý tưởng ở đây là thay đổi cả cách xưng hô cơ bản để khiến các cán bộ nhà nước có thể dễ nhận ra.
Đây là một cách tiếp cận khá hợp lý.
Bằng cách đó, mọi người vẫn có thể xác định được các cán bộ ngay cả khi họ đang mặc thường phục thay vì đồng phục.
Đấy là nếu không có ai bắt chước phong cách nói chuyện của chúng tôi.
Cô ấy giơ ngón tay thứ hai lên.
“Thứ hai. Bất kể dù đang nói chuyện với ai, tuyệt đối không được coi thường họ và luôn sử dụng cách nói trang trọng.”
Cô ấy nhấn mạnh từ “bất kể”.
“Nhân viên kiểm soát nhập cảnh là người đầu tiên các vị khách gặp được khi tiến vào đất nước của chúng ta. Với họ, bản chức và đồng nghiệp là ấn tượng đầu tiên và bộ mặt của đất nước, vậy nên chúng ta phải giữ một thái độ tôn trọng nhưng cũng cứng rắn.”
Giải thích đơn giản, hãy đối xử với tất cả mọi người như nhau bất kể tuổi tác, giới tính, chủng tộc, và địa vị.
Một điều có lý.
Ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng ngay cả trong tương tác giữa người với người, vậy nên tầm quan trọng của nó ở cấp độ quốc gia cũng không hề khó tưởng tượng.
Ý nói ở đây là, ‘Hãy lịch sự và tử tế, nhưng đừng để đối phương coi thường mình’.
“Nếu đã nhớ được hai nguyên tắc này rồi thì cậu sẽ không gặp nhiều vấn đề đâu.”
Tôi cảm thấy phần nào an tâm trước những nguyên tắc trực quan và dễ hiểu này.
Nhưng không phải còn cái thứ ba sao?
“Ưm…Thế còn nguyên tắc thứ ba thì sao ạ?”
“À, nguyên tắc thứ ba thì lại còn đơn giản hơn nữa. Ngoài ra thì nó cũng là điều quan trọng nhất cậu nên ghi nhớ.”
Cô ấy giơ ngón tay thứ ba lên.
“Hình phạt dành cho nhân viên kiểm soát xuất nhập cảnh là tử hình, bất kể độ nghiêm trọng của hành vi vi phạm.”
“...Xin lỗi?”
Tôi có vừa nghe đúng không vậy?
Tử hình? Cái từ ‘tử hình’ mà tôi biết ấy hả?
Tử hình? Theo nghĩa là bị chặt đầu ấy hả?
“Ưm…Đấy là nói đùa thôi đúng không?”
“À, khi nãy ta quên nhắc đến chuyện này. Một trong những tiền bối của cậu mới bị tử hình ba ngày trước xong.”
Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào một tờ thông báo được dán trên tường.
[Tin tức mới nhất: Một nhân viên kiểm soát nhập cảnh ở biên giới phía nam đã đột nhiên bị bắt giữ, thẩm vấn ngắn gọn, và ngay lập tức bị tử hình, gây ra nhiều xôn xao—]
Nhìn kĩ hơn, ngày tháng được ghi trên đó là chính xác ba ngày trước.
“...”
Chuyện này là thật sao?
Bọn họ thực sự chặt đầu người khác sao? Một người đang phục vụ đất nước ấy hả?
“Tội, tội danh của người đó là gì vậy? Tại sao vậy ạ?”
“Người đó đã phạm phải một điều quá kinh khủng đến mức không thể nói ra được. Một tội ác thế kỷ không ai có thể tưởng tượng nổi.”
“Đó chính xác là gì vậy ạ?”
Trước câu hỏi của tôi, cô ấy nhìn xung quanh và hạ giọng xuống, như thể đang chia sẻ một thứ gì đó cấm kỵ.
Tôi nghiêng người về phía cô ấy, và sau một khoảng lặng dài, cô ấy cất lời.
“Người đó đã đến làm muộn 15 phút.”
“...”
“Khó mà tưởng tượng lắm đúng không, nhưng đó là sự thật đấy.”
“...”
Khuôn mặt của tôi dần trở nên tái nhợt một cách rõ rệt từng giây từng phút.
Và rồi, cô ấy bật cười thành tiếng.
“Thoải mái đi. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng cậu đang bị dẫn đến lò mổ đấy.”
“Sao cơ ạ?”
“Đó là đùa thôi. Như thể chúng ta sẽ chặt đầu một người chỉ vì họ đến muộn 15 phút vậy.”
“Ah! Đúng, đúng là vậy nhỉ. Ra là cô đang đùa à?”
Chỉ khi ấy thì tôi mới nhận ra.
Đây chắc hẳn là một kiểu nghi lễ kết nạp nào đó cho lính mới rồi.
“Aha, ahahaha.”
Đúng là giật mình thật đấy.
“Tử hình sao ạ? Cô thực sự đã dọa sợ tôi rồi đấy. Trò đùa đó đúng là đi hơi xa rồi mà. Hahaha.”
“À, phần đó thì là thật đấy.”
“...Xin lỗi?”
Chết tiệt.
“Người cán bộ trước đó đã để lọt qua một món hàng cấm. Không may thay, thứ đó hóa ra lại là một tạo tác bộc phá và đã bị kích nổ tại trung tâm các đồng bằng phía tây. Người đó đã bị tử hình vì tội danh này.”
“...”
“Tất nhiên, công khai tiết lộ điều đó sẽ dẫn đến các vấn đề ngoại giao, vậy nên chúng ta đã nói rằng đó là do đến muộn. Cứ coi như đó là lý do chính thức đi.”
Khuôn mặt của tôi lại trở nên tái nhợt lần nữa.
Tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng rồi.
Một sai lầm thực sự nghiêm trọng.
Nhưng giờ thì đã quá muộn để chạy trốn. Tại sao ấy hả?
“Bây giờ cũng chuẩn bị đến lúc chúng ta tiến vào Phòng Quản lý xuất nhập cảnh rồi.”
Bởi vì bàn tay của cô ấy đã giữ chặt lấy cánh tay của tôi rồi.
“Chào mừng đến với công việc nhân viên kiểm soát nhập cư của cậu, Nadan Kell. Ta rất vui mừng khi có cậu gia nhập với chúng ta!”
Và cứ như vậy, số phận của tôi đã an bài.

