Câu chuyện V – Phần 02
-----
Tôi chưa bao giờ đến nhà Mayuzumi, nơi tọa lạc ở Nagano. Tôi thậm chí không muốn tưởng tượng nó trông như thế nào. Vùng đất của một gia tộc bị dính bùa của quỷ dữ, với Mayuzumi Azaka là người đứng đầu. Những ngôi nhà mang phong cách Nhật Bản đồ sộ trông như thời gian ngừng trôi chỉ tại nơi này. Những cánh cổng lớn tựa nuốt chửng những ai bước vào. Linh cảm của tôi có lẽ đã đúng. Bước vào có mỗi một góc nhà Mayuzumi cũng giống như bước vào một thế giới khác. Đó là nơi đã sinh ra Kugutsu, người đàn ông tự gọi mình là một con chó, và nuôi dưỡng những ảo tưởng của Chihana. Trên hết, đó là nhà của Mayuzumi Asato và Mayuzumi Azaka.
Với tôi, nơi này tương đồng với một ngôi biệt thự ma ám.
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, cơ mà không cần phải sợ”, Mayuzumi nói. “Hầu hết các thành viên hiện tại của gia tộc Mayuzumi đều là người bình thường. Tất nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ”.
Mayuzumi xoay chiếc ô của mình. Các cây anh đào xếp theo hàng dọc trong khu vườn rộng lớn và hoa nở trên nền trời. Vẫn còn một thời gian nữa trước khi chúng nở rộ hoàn toàn, một thời gian ngắn nữa, ta sẽ có thể thấy một cảnh đẹp tuyệt vời. Đẹp kinh tởm, tôi chắc chắn.
“Có xác chết nào được chôn dưới mấy cái cây không?” Mayuzumi lẩm bẩm, đọc được suy nghĩ của tôi. Cô nhìn vào những cánh hoa màu trắng. “Câu trả lời là không, Odagiri-kun. Bằng chứng là những bông hoa ở đây có màu trắng. Thật không may”.
Không trả lời cô ấy, tôi ngó quanh. Tôi nhìn thấy một người hầu mặc kimono ở đằng xa, đôi mắt họ cảnh giác đang quét khắp khu vực.
Vài giờ trôi qua. Tôi đã phải đợi trong một căn phòng nào đó trong lúc Mayuzumi đi gặp tộc trưởng. Có lẽ họ nói về sự phản bội của Chihana, đó cũng có thể là lý do tại sao những người hầu tránh ở đằng xa, tuân theo lệnh của Mayuzumi. Mọi người nhìn thấy Mayuzumi đều lặng lẽ cúi đầu thật sâu.
Tất cả người trưởng thành đều đã thề trung thành với một cô gái rất trẻ.
Thật kỳ quái. Mọi thứ đều sai, nhưng không ai thấy lạ cả.
“Tôi đã nói với anh rồi, Odagiri-kun. Bọn họ vẫn tin rằng gia tộc Mayuzumi sẽ chẳng là gì nếu không có Mayuzumi Azaka. Nếu không có tôi và năng lực thần bí của tôi, gia tộc sẽ bị hủy diệt. Chúng tôi sống và chết khi được tôn thờ một cách vô lý”.
Mayuzumi vươn tay vào không trung, bóp nát cánh hoa rơi trên lòng bàn tay.
“Mỗi khi một Azaka từ trần, họ tập hợp tất cả các cô gái trong gia tộc và bầu ra một Azaka mới. Tôi nghe nói đấy là một cảnh tượng ngoạn mục. Tất cả những đứa trẻ đều có vẻ tuyệt vọng trong mắt. Một người phụ nữ không thể là Azaka thì không xứng đáng được sinh ra. Thật hấp dẫn, anh không nghĩ vậy sao? Gia tộc vẫn bị ám ảnh bởi ảo tưởng lỗi thời này. Những người không được chọn làm Azaka mới sẽ chỉ tập trung vào việc sinh ra một người. Và khi một Azaka được sinh ra, họ vui mừng, như thể họ đã sinh ra một vị thần”.
Đây không phải cách ta nên đo giá trị của một đứa trẻ, nhưng rõ ràng là kiểu suy nghĩ đó không áp dụng ở nơi này. Sau khi nói về những phong tục kỳ lạ của bọn họ, Mayuzumi xoay chiếc ô của mình. Khu vườn tĩnh lặng. Đứng đó khiến ta cảm thấy như thời gian đã ngừng trôi.
“Và cô gái được chọn làm Azaka tiếp theo sẽ được gia tộc chính nhận và nuôi dưỡng thành quái vật. Họ thay đổi đứa trẻ để nó không bao giờ trở thành người nữa”.
Cô ấy cười khúc khích. Chẳng có chút buồn bã nào trong giọng nói. Nó khô khan, như thể cô đang nói chuyện phiếm. Song tôi nuốt nước bọt. Có lẽ là do sự im ắng của khu vườn.
Hoặc có lẽ vì cô ấy trông thật phù du khi đứng đó.
“Mayu-san, tại sao lại kể với tôi điều này?”
“Bởi vì tôi chưa từng nói với anh trước đây. Anh đã tới nhà tôi. Biết một chút về tôi là tốt cho anh. Anh không hiểu tôi nhiều như mình nghĩ đâu. Đôi khi tôi hiểu anh hơn cả anh hiểu chính mình. Tất nhiên là tôi chỉ nói về những thông tin nói chung thôi. Tôi không hiểu anh từ trong ra ngoài, hay những gì diễn ra trong đầu anh. Không đời nào tôi có thể hiểu được”.
Cô quay lại và hướng về phòng mình.
Tôi đi theo cô ấy. “Lúc xa cha mẹ, cô không buồn sao?”
Chẳng có ích gì khi hỏi. Cô gái này sẽ không có những cảm xúc như vậy. Nhưng, tôi vẫn không thể không hỏi. Khi cổ vẫn còn là một đứa trẻ, trước khi trở thành Azaka mà tôi biết bây giờ, cô ấy có thể chỉ là một cô gái bình thường.
Cô khóc và cười. Cô thấu hiểu được nỗi đau của người khác.
“À, có vẻ như anh đang nhầm lẫn điều gì đó, Odagiri-kun”, Mayuzumi đáp, “Tôi không giống mẹ hay bà. Tôi là Mayuzumi Azaka. Tôi là ‘Azaka đích thực’ duy nhất sau Đệ Nhất”.
Cô ấy mỉm cười, để chiếc ô trên vai. “Cơ mà tôi có một cái tên khác. Tôi là người đứng trên hàng ngay khi sinh ra. Làm sao tôi có thể buồn vì bất cứ thứ gì?”
Nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy hơi thất vọng. Cô ấy luôn nở nụ cười như vậy. Có lẽ cô ấy đã có nụ cười méo mó đó trên khuôn mặt kể từ khi vẫn còn là một đứa trẻ. Và cổ hẳn đã cười vào cái chết của mọi người, thích thú với nỗi đau, sự tuyệt vọng của họ.
“Vẫn còn sớm, nhưng chúng ta hãy trở lại phòng thôi”, cô nói. “Tôi muốn bàn về các kế hoạch trong tương lai”. Giẫm lên trên mặt cát, cô bổ sung, “Bụng tôi sẽ không lành nếu nó bị xé toạc”.
Những bức ảnh hiện lên trong tâm trí. Tôi thấy Mayuzumi như một xác chết bất động. Bị đóng nêm, cô ấy nhắm mắt, một chiếc ô đỏ nằm bên cạnh tựa vật hiến tế.
Nó giống với một bức họa trang nghiêm.
-----
Mayuzumi nói bữa tối sẽ được mang đến phòng chúng tôi, và quả nhiên, một bữa ăn thịnh soạn đã bày sẵn trên bàn. Cơ mà chỉ trước mặt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào những loại trái cây, bánh xốp và kẹo dẻo xếp hàng trước mặt Mayuzumi. Ở giữa tất cả có một nồi chất lỏng đen mịn. Đó là sô cô la fondue.
Ngoài ra, còn cả các loại bánh ngọt khác như sachertorte và petit gâteau. Mùi ngọt ngào, nồng nặc lan tỏa trong không khí. Tôi tự hỏi liệu gia tộc Mayuzumi có thuê một đầu bếp làm bánh ngọt không. Tôi thậm chí không thể đưa bát cá nàng đào[note65579] lên miệng vì chứng ợ nóng.
Việc nhìn thấy tất cả những món ăn ngon lành này trước mặt quả thực là một cực hình.
“Mayu-san, tôi biết đây không phải việc của mình, nhưng gia tộc này đang nuôi dạy trẻ con sai cách”.
“Giờ thì thật là thô lỗ. Tôi là Mayuzumi Azaka, nghĩa là không ai trong nhà này có tư cách để mắng tôi. Không phải cách nuôi dạy của họ là sai, mà là sở thích của tôi”.
Đúng vậy, và đó là điều đáng xấu hổ. Đừng tỏ ra tự hào về điều đó nữa.
Mặc dù không có gì tôi nói có thể thay đổi được điều gì. Tôi ngừng ăn và đặt đũa xuống.
“Tôi ngạc nhiên là cô thực sự lớn lên nhờ chế độ ăn uống đó”.
Cô ấy bị thiếu hụt nghiêm trọng các chất dinh dưỡng cần thiết. Cổ có thể chết trước khi dậy thì.
“Anh đang nói gì thế, Odagiri-kun? Tôi đã từng ăn đồ ăn bình thường. Người lớn không thể nào cho phép một đứa trẻ kén ăn được”.
Mắt tôi mở to vì sốc. Mayuzumi ăn bất cứ thứ gì ngoài sô cô la thì không thể nào, việc này tựa như một con sư tử ăn rau.
“Tôi được nuôi dạy khá nghiêm khắc. Mãi cho đến khi tôi tiếp quản cái tên Azaka thì tôi mới có thể ăn toàn sô cô la. Tất cả đều xứng đáng”.
Mayuzumi vui vẻ tiếp tục bữa ăn của mình. Tôi nhấp một ngụm trà xanh nóng. Nó được cho là có mùi thơm nồng nàn, nhưng mùi ngọt đã lấn át nó. Nếu tôi là người hảo ngọt, đây sẽ là thiên đường, song thật không may, nơi đây thực tế là địa ngục.
“Rõ ràng là các thành viên trong gia tộc đã bắt đầu cuộc điều tra của riêng họ”, cô nói. “Họ thực sự không muốn tôi bị giết. Có lính canh túc trực ở phòng bên cạnh. Tôi bảo họ tránh xa tầm mắt của tôi vì họ rất phiền phức. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là con người. Vô dụng. Thật đáng tiếc. Vài chục con kiến là không đủ để ngăn chặn một con thú”.