WN

Chương 16: Tấm gương cho hậu thế

2025-09-21

1

Máy giặt ầm ầm chạy, phát ra tiếng kêu đặc trưng.

Hai vành tai của Khương Hòa hơi đỏ lên, cô ngồi trên sofa tiếp tục xem video lịch sử phổ cập.

Ở bên cạnh, Hứa Thanh đang vuốt mèo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô.

Rồi lại liếc xuống chân cô.

Không đúng… hôm bữa đổi dép, rõ ràng bàn chân cô ấy vẫn lành lặn mà.

Nhớ lại chuyện mấy ngày trước, tâm trí Hứa Thanh tràn ngập sự nghi hoặc. Cậu suy nghĩ một lúc lâu rồi lấy điện thoại ra gõ chữ lạch cạch:

“Tục bó chân bắt đầu từ bao giờ?”

Baidu hiện ra một đống kết quả, có chỗ nói đời Tùy[note80707], có chỗ nói Nam Đường[note80708], nhiều nhất là từ cuối Bắc Tống[note80709] trở đi…

“Khụ… này, cô nhấc chân lên một chút.”

“Không nhấc.”

“Vừa nãy cái đó là…” Vừa nói được một nửa, Hứa Thanh lập tức ngậm miệng, bởi Khương Hòa đang giận dữ trừng mắt nhìn cậu.

Thấy dáng vẻ này của cô, trong đầu cậu bỗng lóe lên một suy nghĩ, Hứa Thanh lập tức vỗ đùi.

Hôm đó mua cả đống nội y đủ mọi cỡ, mà cô ấy chẳng mặc cái nào!

Bó chân cái nỗi gì, cái đó căn bản là

Ánh mắt Hứa Thanh vô thức đảo sang, Khương Hòa vừa kinh ngạc vừa tức giận, liếc mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Dâm tặc!”

“Hả?”

Keng!

Một chiếc phi tiêu sắt rơi xuống bàn, Hứa Thanh lập tức im miệng, ôm mèo quay đi, chỉ nhìn chằm chằm vào cái máy giặt ầm ầm kia mà tặc lưỡi một cái.

Thì ra không phải suy dinh dưỡng, mà là quấn chặt lại.

Không biết có ảnh hưởng phát triển không nữa…

Bí Đao đang lười biếng nằm trên đùi cậu thì bị tiếng máy giặt làm phiền nên giãy giụa, nhảy phốc lên đùi Khương Hòa rồi cuộn đuôi nằm xuống.

Không còn mèo để chơi, Hứa Thanh cảm thấy vô cùng buồn chán. Cậu ngồi trên ghế mở Baidu, nhập ba chữ “Đăng Đồ Tử”[note80710] để tìm.

Anh bắt đầu đọc to với giọng văn đầy biểu cảm:

“Trong thiên hạ, giai nhân đẹp nhất vẫn là nước Sở, mà trong nước Sở, mỹ nữ đẹp nhất phải kể đến một nàng ở thôn Đông…”

Khương Hòa chau mày liếc cậu một cái. Cô không nói gì, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe.

“Cô nương ấy dáng người vừa vặn, da mặt hồng hào tự nhiên, chẳng cần son phấn. Từ lông mày, làn da, vòng eo, đến hàm răng, chỗ nào cũng đẹp. Chỉ cần mỉm cười một cái thì dáng vẻ xinh đẹp ấy càng khó để hình dung, mê hoặc biết bao người…”

Liếc trộm Khương Hòa một cái, Hứa Thanh vẫn lải nhải, đem câu chuyện Đăng Đồ Tử kể lại: “Còn Đăng Đồ Tử thì khác hẳn. Vợ ông ta… à không, thê tử ông ta thì tóc tai rối bù, tai lệch, môi nứt nẻ, răng sứt mẻ. Chậc chậc chậc, thật thê thảm.”

“Đi đứng thì lưng còng, khập khiễng, cả người đầy ghẻ chốc, còn bị bệnh trĩ nặng… Ấy vậy mà Đăng Đồ Tử lại vô cùng thương yêu, sống hạnh phúc với bà ấy, sinh tận năm đứa con!”

“Năm đứa nhé!” Hứa Thanh giơ bàn tay lên xòe ra lắc lắc rồi tiếp lời với giọng điệu khoa trương, “Giỏi chưa!”

???

Khương Hòa khó hiểu nhìn cậu.

“Đấy gọi là gì? Đấy gọi là người đàn ông tốt tuyệt thế!”

Hứa Thanh lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Cưới một người vợ xấu như vậy mà vẫn đồng cam cộng khổ, con đàn cháu đống, gia đình hòa thuận… đúng là tấm gương cho hậu thế!”

Nói xong, cậu còn nghiêm trang chắp tay cúi một cái về phía Khương Hòa:

“Đa tạ nữ hiệp khen ngợi!”

“…”

“…”

Khương Hòa sững sờ.

“À, đúng rồi. Bên các cô có phải cũng có tục thế này không… Nếu ân nhân cứu mạng xấu xí thì nói ‘kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp’, còn nếu ân nhân trông tạm được thì sẽ nói ‘không gì báo đáp nổi, tiểu nữ xin… lấy thân báo đáp’?” Hứa Thanh tò mò hỏi.

“Lấy… lấy cái gì…” Khương Hòa nghiến răng, tức đến run người, “Đăng Đồ Tử!”

“Đa tạ nữ hiệp khen ngợi!”

“…”

“Ha ha ha, thôi nào, đừng trừng mắt như vậy, tôi đùa thôi.”

Hứa Thanh cười khoái trá, trêu chọc nữ hiệp thật vui.

Nhờ cuộc nói chuyện lạc đề này, cảm giác xấu hổ vì vừa rồi chiếc áo lót bị Hứa Thanh cầm trúng cũng tan biến. Khương Hòa ôm lấy Bí Đao, xoa cái bụng tròn của nó hai lần, rồi lại tập trung vào video lịch sử.

Khi máy giặt ngừng chạy thì đồ ăn ngoài cũng vừa được giao đến. Hai suất cơm gà kho nấm. Khương Hòa đóng máy tính, Hứa Thanh thì đem quần áo đi phơi, lau tay xong ngồi xuống ăn.

Thực ra nếu bỏ qua vấn đề thân phận, giữ một nữ hiệp trong nhà cũng khá vui, chỉ không biết sau này khi cô quen với đời sống hiện đại rồi có còn thú vị như vậy hay không.

“Bên các cô có gì vui không? Chẳng lẽ ngày nào cũng chém chém giết giết?” Hứa Thanh vừa ăn vừa hỏi.

Khương Hòa ngẫm nghĩ, đáp: “Đi săn.”

“Thật biết chơi ghê…”

Hứa Thanh cạn lời, “Để lát tôi tải vài game cho cô thử.”

Nghe cậu những từ ngữ lạ lẫm, Khương Hòa cũng chẳng hỏi thêm mà chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Nếu mỗi thứ không hiểu đều phải truy hỏi thì chắc cả ngày cô sẽ chẳng làm được gì khác.

_____________________________

Ăn xong, Hứa Thanh lại rảnh rỗi. Bình thường giờ này cậu hoặc ngồi xem phim lấy tư liệu, hoặc nghiên cứu biểu đồ chứng khoán. Từ khi có Khương Hòa, nhịp sống của cậu đã hoàn toàn bị đảo lộn.

“Thôi, tìm video cho cô xem vậy.”

Nghĩ ngợi một chút, cậu nhớ ra chuyện trước khi ăn cơm, liền mở máy tính gõ lạch cạch, tìm “video hướng dẫn mặc áo ngực đúng cách”.

Thứ này dễ tìm, tùy tiện cũng có rất nhiều. Hứa Thanh bấm mở cái nhiều lượt xem nhất, thấy thời lượng vừa tầm liền đứng dậy đi ra, để Khương Hòa một mình xem.

Dù gì thì cái dải băng trắng dài ngoằng kia cũng dùng được. Nhưng đã ở thời hiện đại, có điều kiện thì nên tận hưởng, giữ mãi hủ tục kia thì thật không đáng. Hơn nữa, đồ đã mua rồi thì phải dùng… cậu bị mắc chứng ép buộc, đã mua đồ là phải dùng ngay.

Ừm, cứ vậy đi.

Năm phút sau, Hứa Thanh từ phòng ngủ bước ra sau khi đã ước chừng chính xác thời gian.

Khương Hòa mặt đỏ bừng, môi mấp máy mấy lần, như muốn quát “Đăng Đồ Tử” nhưng cuối cùng vẫn nén lại.

“Cuộc sống của các người… đều… đều buông thả thế này sao?” Cô nghẹn lại một lúc mới có thể mở miệng hỏi.

“Gì mà buông thả? Mặc thoải mái, hưởng thụ cuộc sống, chẳng phải rất bình thường sao?”

“Vô liêm sỉ!”

“Liêm sỉ là cái gì cơ?”

“Chính là… là…” Khương Hòa nghẹn lời, bàn tay nắm chặt như muốn cho cậu một trận.

“Đấy gọi là cổ hủ.”

Thấy dáng vẻ của cô, Hứa Thanh suýt cười phá lên.

Chơi vui thật!

“Cô ra ngoài phố cũng thấy rồi đấy, các cô gái hở eo hở đùi… đó là tự do cá nhân. Đàn ông hở thì được, tại sao phụ nữ lại không? Cô không thích thì cứ mặc kín, nhưng đừng chạy đến nói người ta vô sỉ.”

“Không thể chấp nhận được!” Khương Hòa lớn tiếng.

“Được rồi được rồi, không chấp nhận thì thôi, tôi cũng đâu có bắt cô mặc những thứ kia? Cái này mặc bên trong thôi… Tôi câm miệng, không nói nữa.”

Thấy cô càng lúc càng bực bội, Hứa Thanh khôn khéo đổi chủ đề, lắc chuột mở kho trò chơi, “Game ở đây hay lắm… nghiên cứu khoa học cho thấy, chín mươi phần trăm người học vi tính đều bắt đầu từ chơi game đấy. Tôi tin rằng cô không nằm trong số mười phần trăm còn lại.”

Cậu vừa dạy Khương Hòa chơi Super Mario, vừa quan sát. Thấy cô chẳng mấy hứng thú, cậu lập tức đổi trò khác.

Một tiếng rưỡi sau.

Kết quả cho thấy Khương Hòa chẳng có chút hứng thú nào với những trò lạ lẫm này, dù cô vẫn nhanh chóng nắm bắt nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm, chỉ có lúc chơi một game thay đồ trên web thì chăm chú liếc thêm vài cái.

“Ừm… để tôi dạy cô chơi Đấu địa chủ vậy.”

Hứa Thanh lẩm bẩm, quyết định thử thêm lần nữa.

Phải cho cô ấy kiếm cái gì đó để làm, nếu không thì đêm nào cô ấy cũng lén lút ra ngoài hoặc chăm chăm luyện võ thì không ổn.

Cùng lắm thì… nếu một ngày nào đó Khương Hòa hiểu rõ xã hội này rồi, bỗng dưng biến mất đi lang thang hay đi tìm Trường An, Cô Tô gì đó…

Thà để cô ấyở nhà cắm mặt vào game còn hơn.

Ghi chú

[Lên trên]
(581–618)
(581–618)
[Lên trên]
(937–975)
(937–975)
[Lên trên]
(960–1127)
(960–1127)
[Lên trên]
登徒子 (Đăng Đồ Tử) vốn là tên một nhân vật trong Chiến Quốc sách (战国策). Ông ta được mô tả là một kẻ phóng đãng, chuyên thích trêu ghẹo phụ nữ, hay nói lời bỡn cợt. Sau này, “登徒子” dần trở thành một từ dùng để mắng những gã đàn ông háo sắc.
登徒子 (Đăng Đồ Tử) vốn là tên một nhân vật trong Chiến Quốc sách (战国策). Ông ta được mô tả là một kẻ phóng đãng, chuyên thích trêu ghẹo phụ nữ, hay nói lời bỡn cợt. Sau này, “登徒子” dần trở thành một từ dùng để mắng những gã đàn ông háo sắc.