WN

Chương 15: Làm pháp sự đi

2025-09-21

1

Mọi người lục tục kéo nhau vào phòng bảo vệ xem camera. Trán Trình Ngọc Lan rịn mồ hôi, do dự một hồi mới rụt rè bước theo.

Camera mà quay được ma thì đúng là dọa người quá rồi.

Trong lòng Hứa Thanh cũng thấy bồn chồn, bởi cậu dám chắc trăm phần trăm, ‘bóng ma’ kia chính là Khương Hòa!

Mong là đừng quay được chính diện…

“Chính là đoạn này.” Chú Triệu loay hoay điều chỉnh, lôi ra đoạn video của mấy hôm trước. Ông quay đầu nhìn mọi người, nói: “Đừng sợ, chỉ thoáng cái thôi.”

Trình Ngọc Lan sợ hãi lùi ra sau một bước, liếc Hứa Thanh.

“Tiểu Hứa, cháu còn trẻ, đứng ra trước đi.”

“…”

Hứa Thanh gãi đầu. Lính tới thì tướng đỡ, nước tràn thì đất ngăn, xem thử quay được cái gì đã.

Chú Triệu nghiêm túc bấm phát. Trên màn hình là khung cảnh ban đêm tối om, tạm thời chẳng có động tĩnh gì. Mọi người nín thở, rướn cổ chờ xem thứ bẩn thỉu kia xuất hiện.

Chốc lát sau, màn hình có biến hóa.

“Động rồi, động rồi kìa!”

“Cái gì thế?!”

“Là thật hả!?”

Mọi người xôn xao, còn Hứa Thanh thì âm thầm thở phào. Bởi vì hình ảnh chỉ là một bóng đen vụt qua, nhìn chẳng ra thứ gì.

“Còn nữa.”

Chú Triệu đổi góc quay, lại nhìn họ một cái rồi bấm phát.

Dưới ánh trăng, một cái bóng từ góc tường trèo dọc lên cao rồi lướt ra bên ngoài. Trong màn hình hiện lên một khối mờ mờ giống hệt bóng người, lại di chuyển cực nhanh, trông hết sức dọa người.

Không đợi mọi người kịp bàn tán, Chú Triệu đã mở thêm một đoạn. Lần này là lúc rạng sáng, ánh sáng rõ ràng hơn, hình ảnh càng thêm chân thật. Cái bóng kia thoáng cái đã vút qua trên tường rồi biến mất khỏi vùng quay.

Video dừng lại, không ai nói gì. Mỗi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cái này… cái này…” Trình Ngọc Lan run rẩy, ôm lấy cánh tay mình rồi lùi ra phía sau một bước.

Quá đáng sợ.

“Hay là báo cảnh sát?”

“Cảnh sát bắt được ma chắc?”

“Vậy phải làm sao… nghe nói trên mũ cảnh sát có phù hiệu trấn tà, họ không sợ đâu.”

“Khoan đã…” Trần Ái Quốc thu tầm mắt khỏi màn hình, trong lòng cũng run nhưng vẫn nói: “Chuyện này tốt nhất đừng để người khác biết.”

“Hả?!” Giọng Trình Ngọc Lan bỗng cao vọt hẳn lên.

“Các người nghĩ thử xem, nếu truyền ra ngoài khu chúng ta có ma, thì còn ai dám đến thuê nhà nữa? Lão Lương, ông còn bán được nhà không?”

“…”

“…”

“Đúng đấy! Phải bàn cho kỹ.” Lão Lương vốn đã lôi điện thoại ra, nghe vậy liền bừng tỉnh.

Nhà ông còn đang rao bán, nếu để người mua biết tin, thế nào cũng bị ép giá thảm hại.

“Đúng, nếu dọa chạy hết đám thanh niên đi thuê nhà thì khu này càng vắng vẻ, thứ đó lại càng lộng hành hơn.” Hứa Thanh cũng hùa theo.

Tim Hứa Thanh đập thình thịch.

Không sai, đó chính là Khương Hòa!

Cô ấy nửa đêm còn lén lút chạy ra ngoài!

Không biết đã bị bao nhiêu camera quay được nữa… Nghĩ đến hậu quả, Hứa Thanh đứng ngồi không yên. Cậu vội lên tiếng: “Hay ta cứ theo dõi thêm, có khi chỉ là đi ngang qua thôi… Phải rồi, hôm qua có gì không, Chú Triệu?”

Nghe hỏi, Chú Triệu ngậm một điếu thuốc chưa châm, nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Hôm qua không có.”

“Đấy, chắc chỉ đi ngang qua thôi. Xem thêm vài hôm nữa rồi tính.” Lão Lương vỗ tay.

Mọi người kéo nhau ra khỏi phòng bảo vệ với vẻ lo lắng. Dưới ánh mặt trời, cảm giác lạnh gáy mới dần tan đi.

“Hay mời người đến làm pháp sự đi?”

“Ông quen ai làm cái đó à?”

“Tôi nhớ có nhà ai đó thờ tượng Phật, ngày nào cũng cúng bái, lát nữa hỏi thử xem.”

Nghe họ rì rầm, Hứa Thanh chẳng buồn nán lại. Bữa sáng cũng không mua, cậu lập tức về nhà.

Khương Hòa còn ngồi ở phòng khách. Thấy cậu quay lại nhanh như vậy, cô hơi ngạc nhiên nên tò mò nhìn sang.

“Cô nửa đêm trốn ra ngoài hả?!”

“…Ừm.” Khương Hòa chỉ ngập ngừng thoáng chốc rồi gật đầu thừa nhận.

Mấy đêm trước, cô đã lén dò xét xung quanh.

“…”

Hứa Thanh nghe cô nói thẳng thừng thì nghẹn họng.

“Sao anh biết vậy?”

“Sao tôi biết à?! Camera… à không, thiên lý nhãn quay được hết rồi!”

Nếu ngoài kia có camera nào bắt trọn hình ảnh rõ ràng, một người có thể bay nhảy trên tường như Người Nhện thì đảm bảo lập tức sẽ lên hot search.

Hứa Thanh ôm đầu ngồi xuống sofa, nhìn cô chằm chằm: “Hôm đó cô mặc quần áo gì?”

“Màu đen toàn thân.” Khương Hòa chỉ về phòng, thấy vẻ mặt cậu thì ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tôi… có gây phiền phức gì không?” Rồi vội bổ sung: “Tôi đã che mặt rồi.”

“Che mặt?” Hứa Thanh sững người.

“Ừ.” Khương Hòa gật đầu đáp.

“…”

Cậu lập tức thở phào. Chỉ cần không lộ mặt thì không ai lần ra được nơi này cả.

Nuôi người cổ đại kích thích thật đấy

“Sau này muốn ra ngoài thì nói trước với tôi, tôi sẽ đưa cô đi. Khi còn ở chỗ này, tuyệt đối không được tự ý chạy lung tung ra ngoài.”

Hứa Thanh nghiêm mặt, nói: “Thân phận của cô ở thế giới này cực kỳ nguy hiểm, đừng làm liều, được chứ?”

Khương Hòa chớp mắt: “Ta gây họa rồi ư?”

“Giờ ngoài kia đồn ầm lên là có ma đó!”

“… Có ma?”

“Ừ, có ma.”

Hứa Thanh bực mình rút điện thoại, mở web đặt câu hỏi.

“Có phim nào kiểu nhân vật cổ đại xuyên không sang hiện đại, sau đó bị bắn chết chưa? Gấp, cần gấp, online chờ.”

“Xem tiếp video đi.”

Cậu cất điện thoại, dựa vào sofa nói: “Chờ cô quen dần với xã hội này, rồi sẽ hiểu mình nguy hiểm thế nào. May mà gặp tôi… Hôm đó nếu cô thật sự rút kiếm với dì Trình, thì giờ có lẽ đã xong đời rồi.”

Rút kiếm – dì Trình hoảng hốt – báo cảnh sát – đối đầu – chém người – bị bắn chết.

Trong đầu Hứa Thanh đã tự sắp xếp sẵn cái chết của Khương Hòa. Bạo lực đối đầu cơ quan bạo lực, không chết thì cũng tàn phế. Nếu khả năng chống cự của cô yếu một chút thì không sao, nhưng với công phu trong người, cảnh sát muốn bắt sống cô gần như là điều không tưởng.

Khương Hòa lặng im.

“Nếu tôi gây ra nhiều phiền phức như vậy cho anh thì tôi có thể…”

“Muốn đi sao?” Hứa Thanh nhướn mày.

“…”

“Lo học hành đi! Đợi lát nữa tôi đặt đồ ăn ngoài, cô muốn ăn gì? Hamburger? Gà cuộn? Bánh xào?”

Nhìn cậu đứng dậy, Khương Hòa khẽ động khóe môi, lộ ra nụ cười mờ nhạt: “Đồ ăn tốt cho sức khỏe. Đa tạ thiếu hiệp.”

Người này… rất tốt bụng.

“Đồ ăn lành mạnh?” Hứa Thanh gãi cằm. “Vậy ăn thức ăn mèo đi.”

“…”

Gương mặt Khương Hòa lại lạnh tanh như trước. Cô lập tức rút lại ý nghĩ vừa rồi.

Người này, thật đáng ăn đòn.

Hứa Thanh không hề hay biết gì. Cậu đi chọc Bí Đao, tiện thể dọn cát cho nó. Rồi cậu ôm cả đống quần áo ném vào máy giặt: “Nếu cô có đồ bẩn thì cho vào đây, đây là máy giặt, nghĩa là máy rửa quần áo, rất tiện lợi.”

“Ừ.”

Khương Hòa đáp, sau đó lấy bộ đồ đen tối qua mặc, do dự một lúc rồi cũng bỏ vào.

“Có giặt sạch không?”

“Sạch hơn so với cô tự giặt!” Hứa Thanh vừa đổ bột giặt vừa lẩm bẩm: “Còn gì nữa thì lấy ra… Ơ, đây là cái gì?”

Cậu thấy từ đống quần áo ló ra một dải vải trắng, rút thử liền kéo ra một đoạn dài.

“…”

“…”

Sắc mặt Hứa Thanh biến đổi. Còn chưa kịp nói thì Khương Hòa đã vội giật lại, cúi đầu cầm chạy thẳng vào phòng.

Nhìn bóng lưng cô, Hứa Thanh ngây người.

“Không thể nào… Cô vậy mà còn quấn chân? Thế mà vẫn bay nhảy được sao?!”[note80706]

Ghi chú