WN

Chương 14: Sống đến từng này tuổi, lần đầu mới thấy

2025-09-21

1

Rượu đã qua ba lượt, đồ nướng cũng ăn gần hết, trong két bia chỉ còn lại hai chai.

Tần Hạo mặt đỏ bừng, khoác lác rằng sau này nhất định phải làm cảnh sát hình sự phá những vụ án lớn, còn được lên ti vi.

“Được được, cậu là giỏi nhất.”

Hứa Thanh cũng hơi choáng, nhưng vì được di truyền tửu lượng khá tốt từ cha nên vẫn chưa đến mức gục xuống. Cậu lên tiếng nhắc nhở: “Cậu có thể bớt nói mấy chuyện viển vông không? Ngày mai còn phải đi hòa giải mấy bà cô hàng xóm cãi nhau đấy.”

“Hòa giải cái rắm…! Ông chủ, tính tiền!”

“Để tôi, để tôi.”

Hai người không khách sáo nhiều. Hứa Thanh dứt khoát quét mã trả tiền rồi đưa Tần Hạo ra ven đường bắt một chiếc taxi cho cậu ta về trước. Sau đó cậu lại quay lại quán vỉa hè, nhìn một lượt đồ ăn trên kệ, nghĩ một lúc rồi bảo ông chủ gói thêm ít xiên thịt cùng đậu phụ và cá.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, làn khói mỏng từ lò nướng bay xa, Hứa Thanh đứng trước cửa quán đông đúc, bất giác muốn rút một điếu thuốc. Nhưng sờ soạng khắp người mới nhớ mình đã bỏ thuốc rồi.

Đúng là tự rước lấy phiền phức… Nhưng cũng khá thú vị.

Không biết thời Đường, trăng tròn có sáng thế này không…

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô số vì sao sâu thẳm như bức tranh lịch sử trải dài bất tận. Biết bao nhiêu người và sự kiện đã bị vùi lấp trong thời gian rồi hóa thành tro bụi. Thế mà giờ đây, lại có một hạt bụi bật ra ngoài.

Và cậu, vừa hay lại va phải nó.

_________________________________

Khi về đến nhà thì đã chín giờ rưỡi tối.

Khương Hòa vẫn ngồi trên ghế sofa, xem video trên máy tính. Con mèo Bí Đao nằm cuộn trong lòng cô, được vuốt ve lưng, kêu “gừ gừ” đầy thoải mái.

Thấy cảnh một người một mèo kia, Hứa Thanh bỗng dâng lên cảm giác khó tả. Cậu giơ túi đồ trong tay lên:

“Ăn tối sớm quá, sợ cô đói nên tôi mua thêm chút đồ về đây.”

“Đa tạ.”

“Hửm?”

“…Thiếu hiệp.”

“Tiện tay mà thôi.”

Hứa Thanh phẩy tay, đặt túi xiên nướng xuống bàn rồi mở ra, sau đó lại vào tủ lạnh lấy hai hộp sữa chua, đưa cô một hộp.

Ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, Khương Hòa khẽ khịt mũi: “Anh uống nhiều lắm à?”

“Không, chỉ vài chai thôi.” Hứa Thanh mở nắp, làm mẫu: “Cái này gọi là sữa chua, trước khi uống phải liếm một cái đã.”

Phần ngon nhất chính là lớp sữa chua bám trên nắp, nên liếm nắp có thể coi như là nghi thức bắt buộc.

Khương Hòa bắt chước, lè lưỡi liếm thử một chút, ánh mắt liền sáng rực lên.

“Ngon không?”

“Ngon.”

“Ha ha… Mau ăn đi, tôi xách cả quãng đường về rồi, để nguội mất ngon đấy.”

Hứa Thanh cười, liếc nhìn video màn hình máy tính rồi ấn tạm dừng, sau đó lảo đảo đi vào phòng lấy đồ ngủ rồi tới phòng tắm.

Cảm giác trở về nhà có đèn sáng, có người ngồi đợi thật không tệ chút nào, mang chút hương vị của cuộc sống.

“Giờ điều kiện sống tốt rồi, chuyện tắm rửa có thể làm hằng ngày, rất hưởng thụ, nên đừng tiết kiệm thay tôi.”

Mười phút sau, cậu bước ra vừa lau tóc vừa tìm máy sấy: “Còn bộ quần áo kia… xong rồi chứ?”

Khương Hòa chớp mắt, ngẩn ra một lúc mới hiểu cậu đang nói đến bộ quần áo nào. Cô chỉ cúi đầu mà không đáp lại. Thấy vậy, Hứa Thanh cũng không hỏi nữa. Nhìn đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, cậu sấy khô tóc, còn tiện thể dạy cô dùng máy sấy rồi tắt máy tính, trở về phòng nghỉ ngơi.

Nằm lên giường với cơn chóng mặt, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi.

______________________________

Tại phòng khách.

Khương Hòa cầm máy sấy nghiên cứu một lúc, nghe phòng ngủ im ắng thì mới trở về phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị tắm. Bộ đồ ngủ Hứa Thanh mua cho cô tuy rất kín đáo nhưng vẫn khó mà chấp nhận được. Do đó, cô bèn lấy quần áo thường ngày. Ánh mắt cô lướt qua góc phòng, thoáng dừng lại ở chiếc áo nhỏ.

Khẽ xoa lưng mình, cô cau mày rồi đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước chảy ào ào trong đêm yên tĩnh lại càng toát ra sự đơn độc.

Nói đến tương lai, Khương Hòa cũng chỉ có thể bước một bước rồi tính tiếp một bước, giấu đi sự bất an trong lòng, cố gắng học hỏi để thích nghi với thế giới này.

May mà gặp được vị thiếu hiệp tốt bụng, mới có thể dần dần quen với nơi này.

Đêm nay là một đêm yên bình.

_________________________________

Sáng hôm sau.

Người bình thường cuối tuần đều ngủ nướng, nhưng Hứa Thanh thì ngược lại, dậy rất sớm. Trước khi ánh nắng kịp chiếu vào mặt, cậu đã ngồi trong phòng khách xem bản tin buổi tối chiếu lại.

Chẳng bao lâu, cửa phòng Khương Hòa bật mở. Cô bước ra, trán lấm tấm mồ hôi, thấy cậu đang cầm bút ghi chép thì khựng lại nghĩ ngợi rồi mới đi rửa mặt.

Xem tin tức quan trọng chính là sàng lọc thông tin, ghi nhớ điểm mấu chốt. Với Hứa Thanh, kỹ năng này đã trở thành bản năng. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy đôi dép cỏ của cô, vì quá khác lạ nên cậu mới để ý, nhờ thế mới phát hiện vấn đề.

Nghĩ đến đôi dép, ngòi bút trong tay cậu hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về chiếc giày rách trong thùng rác.

“Anh lại đang làm việc à?” Sau khi rửa mặt, Khương Hòa đi đến. Cô vẫn chưa thể hiểu nổi cơ chế kinh tế hiện đại này.

Ngồi ở nhà mà cũng kiếm được tiền, chỉ bằng cách dùng “Thiên lý nhãn” quan sát người khác?

Cô bỗng cau mày, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ… anh là quan sai à?”

Cảnh tượng “dùng thiên lý nhãn theo dõi kẻ khác để duy trì trật tự” lại trùng hợp với việc cô và Hứa Thanh đang làm.

“Tôi không phải. Mà nếu là thật… thì thân phận của cô dễ giải quyết hơn nhiều rồi.”

Hứa Thanh suýt nữa buột miệng nói “giao cho quốc gia”, nhưng nghĩ lại thì cho dù mình thật sự là ‘quan sai’ đi chăng nữa, cậu cũng chẳng đời nào giao cô ra ngoài.

Nữ hiệp thời cổ đại, thú vị biết bao…

“Đói không? Hôm nay hiếm khi dậy sớm, để tôi đi mua bữa sáng.”

Thấy cô không có việc gì, Hứa Thanh liền nhường chỗ, đưa máy tính cho cô tiếp tục học. Giờ thì cô đã biết cách chuyển video, tiến bộ rất nhanh.

“Được.”

“Có muốn đi cùng không?”

“…” Khương Hòa do dự một lúc rồi lắc đầu, đáp: “Cũng chỉ ở gần đây thôi, không cần đâu.”

“Vậy tôi đi một mình nhé, cô ở nhà đợi đi.”

Hứa Thanh dặn dò một câu rồi cầm điện thoại ra ngoài, đón nắng sớm tám giờ đi mua đồ ăn sáng.

_______________________________

Gió nhẹ ấm áp, trời xanh, mây trắng.

Sáng sớm, ở cổng khu dân cư, mấy bác hàng xóm sau khi ăn sáng xong tụ lại tán chuyện. Chú Triệu bảo vệ mặt mày nghiêm trọng, im lặng lắng nghe.

“Tiểu Hứa, Tiểu Hứa!”

Thấy Hứa Thanh từ xa đi đến, Trình Ngọc Lan liền hạ giọng gọi cậu với vẻ thần bí.

“Có chuyện gì vậy dì Thẩm? Chú Trần? Mọi người đang bàn quốc sự gì thế?” Hứa Thanh tò mò lại gần, chen vào hỏi.

“Dạo này buổi tối lúc đi ngủ, cậu… có nghe thấy tiếng động lạ nào không?” Dì Trình ghé sát hỏi, những người còn lại cũng nhìn sang.

“Tiếng động lạ?”

Hứa Thanh gãi đầu: “Không có, cháu ngủ ngon lắm. Sao vậy? Có trộm à?”

“Có trộm vẫn còn tốt chán!” Bà dậm đùi, há miệng muốn nói rồi lại thôi, sau đó quay sang nhìn Trần Ái Quốc.

“Chú Trần, sao thế?” Hứa Thanh vẫn không thể lí giải nổi.

“Có khả năng… trong khu này bị ma ám rồi.”

Trần Ái Quốc nhíu mày, bàn tay đang nắm dây con chó tên Đại Hắc run lên: “Hắc tử nhìn thấy đấy, nửa đêm hôm nào nó cũng sủa điên cuồng…” Ông ngừng lại, nét mặt nghiêm trọng quét qua một vòng, “Vài hôm trước, không biết thứ gì làm nó sợ đến nỗi cụp đuôi chui xuống gầm giường, gọi thế nào cũng không ra. Lúc ấy tôi đã thấy có gì đó kì lạ rồi.”

“Lão Vương còn nói, ông ta mơ màng bị tiếng chó đánh thức. Lúc nhìn qua cửa sổ thì thấy một cái bóng.” Dì Trình tiếp lời, còn khoa tay múa chân: “Chỉ ‘vút’ một cái rồi biến mất ngay.”

“Hả?”

Hứa Thanh chết lặng, liếc mọi người, cố tỏ ra bình tĩnh rồi quay sang chú bảo vệ Triệu: “Chú Triệu, chú cũng thấy à?”

Nghe vậy, tay kẹp thuốc lá của chú Triệu run lên hai cái. Ông hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả khói, mắt nhìn trời do dự hồi lâu rồi cuối cùng mới trầm giọng nói:

“Chú không nhìn thấy… nhưng đã chụp lại được.”

Đã sống từng này tuổi, lại vốn kiên định theo thuyết vô thần, giờ ông cũng bắt đầu chột dạ.

“…”

“…”

Thật sự gặp quỷ rồi!