“Nếu giấy tờ tùy thân không giải quyết được thì sẽ thế nào?”
Tờ giấy nhăn nhúm được Khương Hòa mang ra từ trong phòng, đưa cho Hứa Thanh rồi hỏi.
“Thì cô chỉ là dân nhập cư bất hợp pháp thôi, chẳng làm được gì cả.” Hứa Thanh thuận miệng đáp.
Thấy Khương Hòa đứng yên không động tĩnh, cậu nghĩ một lát rồi giải thích tiếp: “Không có chứng minh thân phận thì cô sẽ không được hưởng bất kỳ quyền lợi nào. Ăn, mặc, ở, đi lại… tất cả đều dựa vào tiền. Ngoài mấy nhà máy đen thì những công việc khác đều cần chứng minh thư. Đây là điều thứ nhất: cô không tìm được việc, không thể nuôi sống bản thân.”
“Điều thứ hai, cô sẽ không có chỗ ở, ra ngoài cũng không thuê được. Dù là khách sạn… à, giống như khách điếm ấy, hay bất cứ đâu, đều phải có giấy tờ mới được. Rồi còn không thể đi xa. Không đi tàu cao tốc, không đi xe đường dài… Bây giờ không có ngựa đâu, đi xa chỉ có thể đi bằng các loại xe thôi.”
“Điều thứ ba, nếu có tranh chấp thì cô cũng không thể… Thôi bỏ đi, nói nhiều cô cũng không hiểu. Tóm lại, có chuyện gì thì ‘quan phủ’ sẽ không giải quyết, vì kiện cáo hay thủ tục gì cũng cần thân phận, không có thì không được chấp nhận.”
Mấy điều Hứa Thanh nói, với Khương Hòa cũng không tính là gì, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Trong nhận thức của cô, chỉ có vấn đề ăn ở và kiếm tiền mới đáng để tâm.
“Vậy có nghĩa là… nếu tôi có thể nghĩ cách kiếm tiền, lại tìm được chỗ ở, thì giấy tờ đó cũng chẳng quan trọng lắm?”
“Không phải thế. Còn rất nhiều việc khác cô không làm được.” Hứa Thanh lắc đầu. “Nhỏ thì như điện thoại, tài khoản trên mạng, thẻ ngân hàng… lớn thì như kết hôn, sinh con, khai hộ khẩu cho con. Nói thì có hơi xa, nhưng đó là những chuyện quan trọng nhất trong đời người. Không có giấy tờ thì tất cả đều không liên quan đến cô.”
Nếu chỉ sống cho có, không màng mọi thứ, thì đúng là giấy tờ chẳng cần thiết, cứ làm kẻ lang thang vô lo cũng được. Nhưng một khi quen thuộc với thế giới này, muốn sống như người bình thường thì chứng minh thư lại là thứ bắt buộc.
“Sao cô không tới sớm hơn hai mươi năm nhỉ… Bây giờ hộ khẩu khó chẳng khác gì từ chế độ dễ nhảy thẳng lên địa ngục.” Hứa Thanh không nhịn được mà buông lời than vãn. Rồi cậu đứng dậy, vào phòng ngủ lấy máy tính rồi mở web tìm kiếm thông tin về dân không giấy tờ.
Mấy chục năm xây dựng và hoàn thiện hệ thống hộ tịch, giờ chẳng còn mấy kẽ hở, rất khó để một người “từ trên trời rơi xuống” có được thân phận hợp pháp.
“Hoặc cô có muốn thử cầu cứu ‘quan phủ’ ở thế giới này không? Biết đâu sẽ được đãi ngộ tốt, cũng có thể mất đi tự do.”
Hứa Thanh buông lời vu vơ: “Dù sao việc này quá mức kinh thiên động địa, tôi cũng không đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Theo suy đoán thì khả năng được đãi ngộ tốt là khá cao, nhưng là phúc hay họa thì khó nói. Dù sao cũng khó mà sống một đời bình thường được.”
“Anh muốn giao tôi cho quan phủ?”
“Không có, chỉ là… thôi, cô cứ học trước cái đã, đọc thêm lịch sử này nọ. Đợi cô có chút hiểu biết cơ bản về hiện đại rồi tự mình quyết định cũng được.”
Khương Hòa mím môi, im lặng một lát rồi khẽ nói: “… Tôi ở lại đây có phải rất phiền phức không?”
“Cũng không hẳn, miễn là cô đừng động thủ chém chém giết giết thì coi như ổn.”
Hứa Thanh vừa nói vừa cầm chuột. Bí Đao từ dưới đất bỗng nhảy phốc lên bàn, húc đầu vào tay cậu rồi kêu meo meo.
“À, suýt nữa thì quên cho mày ăn…”
Cậu thuận tay xoa lưng con mèo, bế nó sang góc phòng rồi lấy túi hạt thức ăn đổ vào bát.
“Không có chuyện gì thì tranh thủ học đi.”
“Ừm.”
Khương Hòa không nói gì thêm, cô chỉ nhìn cậu một lúc lâu rồi xoay người về phòng mình.
_______________________________
Trời dần về khuya.
Hơn mười giờ đêm, Hứa Thanh duỗi lưng trên sofa, di chuột tắt máy tính. Sau một hồi tra cứu mà thông tin thì mơ hồ, khoảng cách thời gian lại rất lớn khiến cậu hầu như chẳng thu được gì.
Cậu ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, lướt danh bạ, chọn một người để nhắn tin.
Người anh em chí cốt – Tần Hạo. Hiện tại là một cảnh sát tuần tra trong khu vực, tuy không rõ đã qua kỳ thực tập hay chưa.
Tần Hạo trả lời rất nhanh. Hai người tán gẫu đôi ba câu, Hứa Thanh cân nhắc một chút rồi không hỏi thẳng, mà hẹn cuối tuần đi ăn xiên nướng.
Dù sao người trong ngành thì ít nhiều cũng nắm được chút thông tin… chắc vậy.
Thu dọn mọi thứ, Hứa Thanh vào phòng tắm. Cậu cởi hết đồ nhưng lại nhớ ra nhà còn có một nữ hiệp, thế là lại mặc vào.
Hứa Thanh lắc đầu, đi lấy đồ ngủ rồi ra tắm. Nhìn cánh cửa phòng Khương Hòa, cậu hơi do dự, cuối cùng cũng không gọi cô đi tắm. Thói quen của người cổ đại phải từ từ thay đổi. Vả lại, cậu cũng quên không mua đồ ngủ cho cô.
Một ngày chỉ ra ngoài một lần, có tắm hay không cũng chẳng sao cả.
Ừm, không tính là chuyện lớn.
Tắm rửa xong, Hứa Thanh cho thêm nước vào bát của Đông Qua, tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng, chuẩn bị ngủ.
Một lúc sau…
Cửa phòng Khương Hòa khẽ kêu cạchmột tiếng, hé ra một khe nhỏ. Sau khi len lén nhìn vài lần, một bóng người ôm quần áo xuất hiện, rón rén chạy vào phòng tắm.
_____________________________
Trong hai ngày tiếp theo, Khương Hòa gần như không ra ngoài. Ban ngày cô chăm chú học theo hai cuốn sách, buổi tối thì theo Hứa Thanh đi dạo quanh khu vực, tăng thêm hiểu biết, rồi tiện thể tìm quán ăn cơm tối.
Thoáng chốc đã tới thứ bảy. Chiếc bảng viết tay mà Hứa Thanh đặt trên mạng đã được chuyển tới. Cậu thử cắm vào máy tính, phát hiện không chỉ nhận dạng chữ phồn thể mà còn nhận diện giọng nói rất chuẩn. Thế là cậu kéo Khương Hòa ngồi vào, bắt đầu dạy cô cách dùng máy tính.
Mấy ngày nay cậu cũng không rảnh rỗi, đã tải về một đống video lịch sử, lúc nào rảnh thì bảo cô xem.
“Kia là cái gì?”
Chiều hôm ấy, khi đang ngồi nghiêm túc xem video đến mệt người trước máy tính, Khương Hòa quay sang nhìn túi hạt trong tay Hứa Thanh rồi tò mò hỏi.
Cô thấy cậu cho mèo ăn mấy lần, mà mấy hạt nhỏ kia trông chẳng giống đồ ăn chút nào.
“Thức ăn cho mèo.” Hứa Thanh đáp.
“Thức ăn cho mèo?”
“Ừ, tức là lương thực cho mèo.”
“Các người còn chuẩn bị cả lương thực riêng cho mèo?” Khương Hòa ngẩn người, lại nhìn con mèo béo ú kia, một lần nữa bị thế giới này mở rộng nhận thức.
“…”
Hứa Thanh bất lực đáp: “Không phải như cô nghĩ đâu, cái này là sản xuất ra, chứ không phải trồng. Ai mà rảnh đi trồng lúa cho mèo ăn chứ.”
Cốc cốc cốc…
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa. Khương Hòa không còn cảnh giác như lúc mới đến mà chỉ nhìn Hứa Thanh bước ra, nhận đồ ăn từ anh shipper mặc áo vàng, cảm ơn rồi đóng cửa.
“Tối nay tôi có việc, lát nữa sẽ đi gặp một người bạn, hỏi thử về chuyện giấy tờ của cô. Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà. Nếu có gì thì…” Hứa Thanh vừa đặt hộp đồ ăn nhanh lên bàn vừa dặn dò:“chờ tôi dạy cô cách dùng máy tính liên lạc từ xa, đừng ra ngoài lung tung.”
“Được.”
Khương Hòa gật đầu, mở hộp, lấy chiếc hamburger ra cắn một miếng. Loại thức ăn kỳ lạ này hương vị cũng khá ngon, cô thấy rất thích.
“Tại sao thức ăn cho mèo lại phải làm thành như vậy… không thể cho nó ăn cái này à?” Khương Hòa vẫn thấy khó tin, đến đồ ăn cho mèo cũng chế biến riêng. Đây là sự xa hoa của bọn địa chủ phú hộ?
“Cái đó không tốt cho sức khỏe.” Hứa Thanh nói bâng quơ.
“…”
Động tác nhai của Khương Hòa khựng lại.
Cái hamburger trong tay, bỗng nhiên… không còn ngon nữa.

