Một tựa game chỉ dành cho 2 người chơi.
Không phải một trò solo có thể coop, cũng chẳng phải game nhiều người chơi được cùng một lúc.
Nó chỉ có thể được chơi bởi 2 người theo đúng nghĩa đen.
Đó chính là ‘It Needs Two’.
Việc tôi từng mua nó trước đây chì vì tò mò thì chẳng sao cả.
Nhưng nghĩ kỹ lại… hồi đấy tôi làm gì có ai chơi cùng, nên nó đã đóng bụi dưới đáy cái thư viện game của tôi.
Lời nói của Asahi-san đã khiến tôi nhớ lại sự tồn tại của nó, và nhờ thế mà hôm nay chúng tôi mới được ngồi chơi cùng nhau, nhưng mà…
“Hmm, hmm… Vậy đầu tiên chúng ta sẽ chọn nhân vật để điều khiển.”
Sau đoạn phim mở đầu miêu tả thứ có vẻ là một cuộc cãi vã giữa 2 vợ chồng, chúng tôi được đưa đến màn hình lựa chọn nhân vật.
“Cậu sẽ chọn nhân vật nào vậy, Kageyama-kun?”
“T-Tớ nên chọn ai đây…”
Trên màn hình là 2 con búp bê được một bé gái cầm trên tay, chắc là con gái của cặp vợ chồng đã xuất hiện trước đó.
Xem ra người chơi sẽ điều khiển một trong hai nhân vật này, và ngoại hình của chúng được dựa trên bố mẹ của cô bé.
Qua nhiều năm kinh nghiệm, trực giác mách bảo tôi rằng cốt truyện của tựa game này sẽ xoay quanh việc hàn gắn mối quan hệ của cặp vợ chồng.
Hẳn là nhà làm game đã nhắm đến những đối tượng chính là các cặp vợ chồng hoặc người yêu.
Nếu không thì, nó cũng có thể dùng để đùa giỡn với bạn bè cùng giới.
Tôi ôm đầu, nhận ra mình đã chọn một tựa game khá nặng đô để chơi cùng một cô gái thậm chí còn chẳng phải là bạn gái mình.
“Không biết họ khác nhau chỗ nào nhỉ? Hay chỉ có ngoại hình thôi?”
“Mà… chắc vậy…”
Nếu tôi, một thằng con trai, chọn nhân vật chồng, thì Asahi-san chắc chắn sẽ phải chọn người vợ.
Ép một cô gái chỉ là bạn cùng lớp vào vai đó chắc chắn sẽ rất kỳ lạ.
“Ugh, cái tên này… chọn game kiểu này, định đóng giả làm chồng mình à…”
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ rằng cô ấy sẽ nghĩ như thế.
Hơn nữa, việc ép cô ấy chọn vai vợ chỉ vì cổ là con gái cũng dễ gây rắc rối theo góc nhìn bình đẳng giới hiện đại.
Nhưng ngược lại, nếu tôi chọn vai người vợ lại trông như tôi đang để tâm thái quá.
Với cái kiểu suy nghĩ của một nhân vật nền như tôi, đường nào cũng là đường xuống địa ngục.
Giá mà vai trò của 2 nhân vật đã được phân định rõ ràng ngay từ đầu, thì tôi còn có cái cớ để viện vào…
“Okay, tớ sẽ chọn cái này nhé!”
Trong khi tôi vẫn còn đang vật lộn suy nghĩ, Asahi-san đã chọn người vợ mà chẳng hề do dự.
“C-Cậu chọn cái đó sao…?”
“Ừ, đã chơi rồi thì chọn đúng giới tính không phải sẽ hợp hơn sao? Cậu sẽ làm Papa nhé, Kageyama-kun.”
… ‘Đã chơi rồi’? Ý cô ấy là sao chứ?
Đừng nói là trò đóng giả vợ chồng này đang trend trên TikkyTokky mà tôi không biết đấy nhé?
“V-Vậy thì, tớ sẽ chọn nhân vật này nhé…”
Trong lúc nội tâm vẫn còn đang rối bời hoang mang, tôi cố giữ vẻ mặt bình thản rồi chọn nhân vật của mình.
Ít nhất thì tôi còn có cái cớ là tôi không phải người đưa ra lựa chọn.
Trấn tĩnh lại rồi, tôi dồn sự chú ý vào đoạn phim đang phát trên màn hình.
Đúng như tôi đã nghĩ, cặp nhân vật chính đang nói với đứa con gái duy nhất của họ rằng họ sẽ ly hôn.
Bên cạnh tôi, Asahi-san mang vẻ mặt khá trầm lặng, có lẽ đang đồng cảm với cô bé.
Và rồi, phần mở đầu kết thúc, và khi cả hai hóa thành búp bê, chúng tôi cuối cùng cũng có thể điều khiển.
“Ồ… chuyển động linh hoạt thật, Điều khiển rất đã tay.”
Asahi-san xoay nhân vật của mình tại chỗ bằng cần analog. [note80688]
Cố gắng không nghĩ linh tinh thêm gì nữa, tôi lặng lẽ bắt đầu khám phá.
“A, nhấn cái này thì hình như mở được chỗ kia kìa.”
“Tớ hiểu rồi~, vậy cậu cứ giữ cái công tắc này ở đây, tớ đi tiếp nhé.”
Cơ bản thì đây là một tựa game hành động 3D sử dụng các động tác nhảy.
Có vẻ lối chơi xoay quanh việc cùng nhau giải các câu đố để vượt qua từng màn.
“Papa~! Bên này, bên này nè!”
Cảm giác điều khiển rất ổn, và xét về độ thú vị thì nó cũng không đến nỗi nào, nhưng…
“Rồi, tiếp theo, Papa qua đây nào!”
… Cổ đang cố tình gọi tôi như vậy đúng không?
Trong khi tôi cố không quá để tâm, thì cái cách cô ấy cứ gọi tôi như thế lại khiến tôi khó mà phớt lờ được.
“Đồ họa cũng đẹp ghê~… Nhìn kìa, ngay cả mấy vết bẩn ở chỗ này cũng có.”
“Ừ, trông sống động thật… Chi tiết đến mức đáng kinh ngạc.”
Nhưng rồi, khi cả hai càng lúc càng bị cuốn vào thế giới trong game, tôi cũng từ từ bớt để ý đến chuyện đó.
Đồ họa đẹp đến nghẹt thở, cùng với gameplay đầy thỏa mãn nhờ liên tục xuất hiện những cơ chế mới lạ.
Lúc thì là hành động 3D, lúc lại chuyển sang 2D, thậm chí thỉnh thoảng còn hóa thành một tựa game TPS. [note80689]
Chúng tôi cứ thế đắm chìm trong đủ mọi loại trải nghiệm phong phú, như thể lật tung một chiếc hộp đồ chơi, đến mức quên cả thời gian.
Và rồi, vài tiếng sau khi bắt đầu chơi, trong lúc nghỉ giải lao giữa một đoạn cutscene—
“Nhắc mới nhớ, ba mẹ Kageyama-kun làm nghề gì vậy?”
Asahi-san đột nhiên hỏi một câu như thế.
“Ba mẹ tớ á? Giờ họ đang ở Ấn Độ.”
“Ấn Độ!? Ý cậu là quê hương của cà ri đó hả!?”
Cô ấy phản ứng lại đầy bất ngờ, điều hiếm thấy ở Asahi-san.
Ba mẹ ở Ấn Độ, còn cậu con trai lại sống một mình—một tình huống kỳ lạ không thường được thấy kể cả trong gal game.
Ngay cả Asahi-san, người thường rất điềm tĩnh, cũng có hứng thú với chuyện này.
“Đúng rồi, cái Ấn Độ, quê hương của cà ri đó.”
“Waa~… Tức là họ đi công tác ở nước ngoài à?”
“Ừ, công ty của ba tớ gần đây mở rộng kinh doanh sang bên đó. Nghe nói ông ấy được giao một vai trò quan trọng trong dự án.”
“Tuyệt thật~. Thế là mẹ cậu cũng đi theo, còn cậu thì ở lại sống một mình.”
“Mà, đại khái là thế. Ý định ban đầu là chỉ mình ba tớ đi thôi. Nhưng mẹ lo ông ấy phải sống một mình ở nước ngoài, nên cuối cùng theo ba luôn. Họ bảo tớ nên tập làm quen từ bây giờ đi, và thế là tớ bắt đầu sống một mình.” [note80690]
“Hae~... Nghe vất vả ghê~.”
“Cũng có bất tiện thật, nhưng được cái chẳng có ai càu nhàu khi tớ thức khuya hay làm biếng vào ngày nghỉ cả.”
“Ahaha! Phải công nhận là cái đó đúng thật.”
Asahi-san bật cười thành tiếng, như thể chính cô ấy cũng từng trải qua cảm giác đó.
“Nhưng mà, ba mẹ cậu chắc thân thiết lắm nhỉ, tớ thấy ghen tị ghê~.”
“Ghen tị? Với ba mẹ tớ á?”
“Ừ, cậu không thấy ngưỡng mộ sao? Những cặp đôi kết hôn, có con, rồi chứng kiến chúng trưởng thành… mà vẫn giữ được sự gắn bó thân thiết như vậy?”
“Ư-Ừm, tớ cũng không biết nữa… Chắc như thế còn hơn là bất hòa với nhau…”
Tôi hơi bối rối trước việc Asahi-san đột nhiên nói về chuyện hôn nhân.
Trên màn hình, cặp vợ chồng nhân vật chính cũng đang tình cờ nói về những nguyên nhân mâu thuẫn dẫn đến ly hôn.
Chẳng lẽ Asahi-san đang bị ảnh hưởng bởi cốt truyện trong game à?
“Cậu biết không? Mỗi lần nghe chuyện về những ông bà già rồi mà vẫn nắm tay nhau đi siêu thị, tớ luôn nghĩ những việc đó thật tuyệt vời. Không phải ba mẹ cậu cũng giống như thế sao, Kageyama-kun?”
“Hừm… Hồi họ còn khoảng bốn mươi tuổi họ vẫn còn khoác tay nhau đi mua sắm…”
Tôi nhớ lại thời gian ba mẹ tôi vẫn còn sống ở Nhật.
Họ lúc nào cũng đi mua sắm cùng nhau, và họ sẽ tình tứ đến mức quên luôn sự có mặt của tôi ở đó.
Thật sự thì, là con trai của họ, tôi thấy khá ngượng, nhưng đó lại có thể là hình mẫu lý tưởng với những người khác.
“Nghe tuyệt thật đấy~...”
Asahi-san thì thầm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không.
Có vẻ cô ấy không chỉ nói thế nhằm mục đích xã giao; cô ấy thật sự ngưỡng mộ đôi vợ chồng như thế.
Cô gái nổi tiếng nhất trường, mỹ nhân đứng trên đỉnh của tầng lớp xã hội, thần tượng thế hệ mới trong giới thể thao nữ.
Tôi có cảm giác, lần đầu tiên mình đã chạm được đến con người thật của cô ấy, vượt khỏi những nhãn mác hào nhoáng bề ngoài.
Dù cuộc trò chuyện này khá kỳ lạ, nhảy cóc qua đủ thứ để rồi cuối cùng rơi thẳng vào chuyện hôn nhân…
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu bằng việc giúp hai con người này quay trở lại làm một cặp vợ chồng hạnh phúc thôi nhỉ?”
Tôi vừa nói vừa chỉ vào hai nhân vật, lúc này đã bước sang màn chơi tiếp theo sau đoạn cutscene.
Sau một hồi im lặng, cô ấy hiểu được ý tôi rồi lại mỉm cười như thường lệ.
“Ừ, cậu nói đúng. Rồi, không biết màn tiếp theo sẽ như thế nào đây~”
Cả hai cầm chặt tay cầm, rồi quay trở lại thế giới game.
Lúc thì cùng nhau vắt óc trong những màn giải đố, lúc lại cổ vũ lẫn nhau trong những màn đánh boss.
Đến cảnh hai nhân vật hợp sức tàn nhẫn đánh bại con voi nhồi bông vô tội, cả hai chúng tôi rùng mình kinh hãi.
Nghĩ lại cũng khó chịu thật, nhất là sau những gì tôi từng nói với Hayato, nhưng phải công nhận rằng, chơi game bên cạnh ai đó quả nhiên rất vui.

