Volume 1 - Cách chinh phục Asahi-san Thuộc tính Ánh sáng

Chapter 7 - Những người bạn bị bỏ lại

2025-09-12

1

2 ngày đã trôi qua kể từ hôm đó, và ngày thứ Hai tồi tệ nhất thế giới cuối cùng cũng đến.

Aah… giờ tôi chỉ muốn ngay lập tức về nhà và chơi game thôi…

Đó đã là lần thứ 20 trong ngày tôi nghĩ như thế, từ chỗ ngồi ở hàng cuối, ngay cạnh cửa sổ.

Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, giữa tiết Toán thứ tư.

Phía trên bục giảng, ông thầy già đang thao thao bất tuyệt về những khái niệm khó hiểu liên quan đến số ảo và số phức.

Chỉ nghĩ đến việc khoảng thời gian tra tấn này sẽ kéo dài thêm hơn 3 tiếng nữa cũng đủ khiến tôi kiệt sức.

Như để trốn chạy khỏi hiện thực, tôi đưa mắt quan sát cả lớp từ hàng ghế sau.

Thái độ trong lớp thường tỉ lệ thuận so với khoảng cách đến bảng nhỉ… Đang suy nghĩ lung tung như thế, ánh nhìn của tôi dừng lại phía sau bóng lưng của Asahi-san đang ngồi ở bàn đầu.

Cô ấy đang chăm chú chép lại từng dòng chữ trên bảng vào vở, với thái độ nghiêm túc chẳng khác nào lúc chơi game.

Vị trí, sự nhiệt tình… mọi thứ của cô ấy đều trái ngược hẳn so với tôi.

Đã 2 ngày trôi qua, và đến giờ tôi vẫn nghĩ việc cô ấy ngồi chơi game trong phòng tôi có lẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Không thể tập trung học như bình thường, cuối cùng tiết bốn cũng kết thúc.

Cùng lúc với tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa, căn phòng học vốn yên ắng lập tức trở nên náo nhiệt.

“Ayaka~! Đi ăn trưa thôi~!” (Hikaru)

“Ừ… nhưng hôm nay tớ không có mang bento, nên tớ sẽ ăn ở căng tin.” (Ayaka)

“Vậy cùng nhau ăn đi! A, chẳng phải hôm nay món đặc biệt là tôm chiên sao! Cho tớ đổi món phụ nhé!” (Hikaru)

“Tại sao cậu lại cho rằng tớ sẽ gọi món đặc biệt thế…?” (Ayaka)

Trước khi cả tiếng chuông kịp dứt, Asahi-san đã nhanh nhảu rủ lớp trưởng Hino Ayaka đi ăn trưa.

Nghe nói hai người họ vốn đã là bạn thân từ hồi tiểu học, nên cảnh tượng ấy đã trở thành chuyện thường ngày trong giờ nghỉ trưa.

Một vài cô gái hạng A khác cũng nhập hội, tạo thành một nhóm trông y hệt công chúa cùng đoàn tùy tùng của mình.

Tất nhiên là tôi không được mời theo họ rồi.

Nhóm nam nữ lẫn lộn do mấy cậu trai hạng A đứng đầu, rồi những nhóm gắn kết nhờ hoạt động câu lạc bộ…

Cứ như thể cái hệ thống phân cấp bậc trong trường đang tự định sẵn trật tự hành động, bạn học trong lớp lần lượt tách ra theo từng nhóm riêng.

Chỉ đến khi mọi người đã đi gần hết, mới đến lượt tôi hành động.

Tôi lấy chiếc túi ni lông đã mua trên đường đến trường ra khỏi cặp, lặng lẽ rời khỏi lớp.

Tôi băng qua hành lang nối liền, từ tòa nhà chính sang khu nhà phụ bên cạnh.

Rồi leo lên cầu thang, đi dọc hành lang tầng 3, và bước vào phòng đa chức năng B…

“Yo…” (Reiya)

Tôi cất tiếng chào những người đã đến trước giữa căn phòng bàn ghế sắp xếp lộn xộn và ít khi được sử dụng.

“Yo.” (Hayato)

“Hey.” (Yuuma)

Hai người kia, vừa ăn bento vừa cắm mặt vào điện thoại, cũng đáp lại lời chào của tôi bằng giọng nhạt chả khác gì tôi.

Kazama Hayato và Kaneda Yuuma.

Họ là những người bạn hiếm hoi tôi có được từ năm nhất… Nghe thì có vẻ ổn, nhưng thực chất chúng tôi chỉ là hội bạn u ám không kiếm được chỗ trong bất kỳ nhóm bạn nào thôi.

Chỉ cần nhìn việc bọn tôi ăn trưa trong căn phòng khuất tầm nhìn thế này cũng đủ hiểu vị trí của chúng tôi rồi.

Tôi cũng ngồi xuống một chiếc ghế ngẫu nhiên, lấy tấm sandwich tôi mua sẵn ra khỏi túi và bắt đầu ăn.

Dù ngày nào cũng lặp lại như ngày nào, nhưng không phải lúc nào cũng có chuyện để nói.

Nhìn từ xa, 3 đứa chúng tôi có thể bị gộp chung thành nhóm mấy đứa u ám, nhưng thật ra mỗi đứa lại có một kiểu riêng biệt.

Bên cạnh Hayato đang vừa ngồi ăn vừa xem điện thoại, là Yuuma lúc này đang lên xuống thất thường với một con game gacha nào đấy.

Tôi ngồi đối diện với hai người đó, tay thản nhiên cầm chiếc PC gaming cầm tay ‘Streamdeck’ ra. [note80269]

Rồi, nay tôi nên chơi cái gì nhỉ?

Còn 50 phút nữa là cơn ác mộng mang tên lớp học sẽ quay trở lại.

Ngay khi tôi đang định tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi trong đời học sinh ảm đạm của mình—

“Tao khá chắc mày là thằng học sinh cao trung duy nhất cả nước mang cái thứ đó lên trường đấy.” (Hayato)

—Hayato chen ngang với một giọng điệu lạnh lùng.

“Đừng gọi cái này là ‘thứ đó’. Với lại, kiểu gì chả có bốn, năm người khác ngoài tao, chắc vậy…” (Reiya)

“Dù thế thì cũng chỉ có bốn năm người thôi mà…” (Hayato)

“Mà kệ đi, hôm nay tao sẽ chơi ‘Poglin’!” (Reiya) [note80270]

Tôi cầm chiếc máy chơi game nặng gần một hộp bento bằng một tay đầy rồi đưa cho họ xem.

Poglin là một tựa game roguelike khá giống StS, có pha trộn với pachinko. [note80271]

Một ván chơi của nó khá ngắn, rất thích hợp để giải trí trong khoảng thời gian eo hẹp của giờ nghỉ trưa.

“Tao chưa từng nghe qua~...” (Hayato)

“Trong đó có cô gái nào dễ thương không?” (Yuuma)

Vẫn như thường lệ, những câu trả lời lạnh nhạt và hờ hững lại vang lên từ hai người kia.

“Trời ạ, chúng mày lúc nào cũng nói thế… Nhìn này! Một con goblin với đôi mắt tròn xoe lăn bóng để hạ địch theo kiểu pachinko!? Chẳng phải quá hấp dẫn sao!?” (Reiya)

“Nah, không thật sự đâu. Xem người khác stream còn dễ và thú vị hơn là tự chơi.” (Hayato)

“Tao thì sẽ chẳng có tí động lực nào nếu con game đấy không có cô em dễ thương nào cả.” (Yuuma)

Mấy ông bạn này ủng hộ tôi nhiều phết đấy chứ.

Thế là khoảng thời gian căng thẳng cứ thế tiếp diễn, mỗi người tự lo việc mình, thi thoảng mới nói với nhau vài câu.

Khi giờ nghỉ trưa chỉ còn 10 phút, và tôi đang định quay trở lại lớp học—

“Aah~... Tao cũng muốn có bạn gái nữa~…” (Hayato)

Hayato, gục xuống bàn, cất giọng nghe còn thống khổ hơn thường ngày.

“Gì vậy mày, tự dưng sao thế? Vừa mới vào xuân nên mày bắt đầu ảo tưởng à?” (Reiya)

“Hôm qua, tao thấy Komiya cùng lớp tay trong tay đi dạo với Fujimoto-san lớp A…” (Hayato)

“Fujimoto-san… ở câu lạc bộ điền kinh á?” (Yuuma)

Tôi không hề biết cái tên đó, nhưng có vẻ Yuuma biết, nên cậu ta ngẩng lên khỏi màn hình điện thoại với vẻ hứng thú.

“Ừ, chính Fujimoto-san đó, nổi tiếng với đôi chân đẹp khi chạy đường dài.” (Hayato)

“Mày làm sao mà có được thông tin về mấy đứa con gái lớp khác vậy?” (Reiya)

“Tao đã điều tra hết tất cả những cô gái dễ thương trong khối rồi.” (Hayato)

Cái đó khá là ghê đấy… tôi đã giữ suy nghĩ ấy trong lòng.

“Hai người họ đi cùng nhau, trông thân mật lắm… Kiểu như, thế mới là tuổi trẻ ấy.” (Hayato)

“Komiya-kun cũng ngầu mà, nên chắc họ đẹp đôi lắm.” (Yuuma)

“Trong lúc hai người đó đang tận hưởng tuổi trẻ hết mình, thì tao lại ngồi đây cầm miếng gà rán mua ở cửa hàng tiện lợi bằng một tay, rồi tay kia lại cầm điện thoại lướt lướt mấy cái video…” (Hayato)

“Vừa đi vừa dùng điện thoại nguy hiểm đấy, mày nên bỏ đi.” (Reiya)

Lời nói của tôi bị bỏ ngoài tai, và tiếng than thở của cậu ta lại tiếp tục vang lên.

“Thật sự quá thảm hại, quá buồn… Tại sao tao không thể có được tuổi trẻ như thế, thay vì ăn trưa trong căn phòng ngột ngạt này với hai thằng con trai khác…” (Hayato)

“Nhưng nó cũng có cái vui của nó mà? Chúng ta có thể thoải mái, không cần để ý hình tượng, tao cũng thấy khá thích.” (Yuuma)

“Im đê!! Không đời nào tao để kỷ niệm 3 năm cao trung của mình chỉ là ‘tán nhảm với mấy thằng bạn trong phòng đa năng’ đâu!!” (Hayato)

“Rồi sao? Rốt cuộc thì mày muốn gì? Sắp vào tiết rồi đấy nên quay lại sớm đi.” (Reiya)

Hayato đập cả hai tay xuống bàn rồi đứng bật dậy.

“Trước kỳ nghỉ hè này tao chắc chắn sẽ có bạn gái!!” (Hayato)

Thế là một mục tiêu vượt quá tầm với của chúng tôi đã được tuyên bố.

“Ra thế, chúc may mắn nhé. Tao sẽ cổ vũ cho mày.” (Reiya)

Phớt lờ bài diễn văn chính trị của nghị sĩ Kazama, tôi bắt đầu dọn rác của hộp cơm trưa.

“Cả năm nhất mày chưa từng nói chuyện với đứa con gái nào, xem ra giờ có vẻ bất khả thi nhỉ?” (Yuuma)

Yuuma, vẫn nở nụ cười tươi, xoáy con dao chính xác ngay vào chỗ hiểm.

Lời động viên hời hợt của tôi chắc chắn dễ nghe hơn nếu so với cái câu này.

“C-câm đi! Còn tụi mày thì sao, nói thế chứ cũng muốn có bạn gái chứ gì!? Đúng không!?” (Hayato)

“Ừm… nếu hỏi tao có muốn không thì chắc là có, nhưng cũng không phải đến mức tuyệt vọng như mày~. Hiện tại thì tao thỏa mãn với oshi-katsu của mình rồi. Đây, nhìn này.” (Yuuma) [note80272]

Nói rồi, cậu ta tự hào khoe màn hình điện thoại với nhân vật SSR đã được MLB. [note80273]

“Xem ra tao hỏi lầm người rồi, xin lỗi nhé. Thế còn mày thì sao, Reiya? Mày muốn có bạn gái không?” (Hayato)

“Như Yuuma thôi. Tao không có hứng thú đến thế.” (Reiya)

“Tch… Vậy à. Mà cũng đúng thôi. Mày còn có cô chị họ vừa đẹp vừa ‘to’ nữa mà~. Ngày nào sau giờ học hai người chả ở riêng với nhau? Chắc mày còn chẳng có hứng thú gì với mấy đứa con gái khác đâu ha.” (Hayato)

“Đừng có nói mấy thứ dễ gây hiểu lầm thế… tao chỉ đang giúp việc ở quán ăn thôi…” (Reiya)

Gần như ngày nào sau giờ học tôi cũng giúp ở nhà hàng kiểu Tây mà chị họ tôi đang quản lý.

Hai thằng này đã từng năn nỉ muốn tới thăm, nên tôi lỡ dại mời chúng nó đến một lần.

Từ đó trở đi chúng nó cứ mang chuyện này ra chọc tôi mãi, giờ tôi có hối hận cũng chẳng kịp.

“Bỏ chuyện đó sang một bên… Mày chưa bao giờ nghĩ đến việc được chơi game bên cạnh một cô bạn gái dễ thương sao?” (Hayato)

“Ngay bên cạnh luôn à…” (Reiya)

“Chính xác! Rồi khi cổ gặp nguy hiểm, mày sẽ lao ra giải cứu, và rồi ’Kyaa, tuyệt quá! Ôm tớ đi!’ cổ sẽ kiểu vậy.” (Hayato)

“Haa… mày thật sự chẳng hiểu gì hết.” (Reiya)

Tôi đưa tay ôm đầu, bất lực nhìn Hayato đang cố nhấn mạnh quan điểm của mình.

“Hiểu cái gì cơ?” (Hayato)

“Nghe cho rõ này. Đối với tao, game là sự giải phóng cho những tâm hồn bị áp bức… nghĩa là khi chơi game, tao phải được yên ổn, tự do… và nói sao nhỉ, được cứu rỗi nữa. Cho dù tao có là một thằng otaku u ám, chẳng ai ưa, thì việc tiếp cận một tác phẩm với cái động cơ vụ lợi lộ liễu như thế là một sự thiếu tôn trọng.” (Reiya)

… Thứ Bảy, 4 ngày sau cái bài diễn văn màu mè ấy của tôi.

“Papa! Đóng cái đinh vào, cái đinh kìa!”

“H-Hiểu rồi!” (Reiya)

Tôi đang ngồi vai kề vai với Asahi-san, trên tay là cái tay cầm điều khiển.

Việc cô ấy gọi tôi là ‘Papa’ không phải kiểu đóng kịch đặc biệt nào cả.

Toàn bộ tình huống này bắt nguồn từ câu nói của cổ vào thứ Bảy tuần trước.

“Nhân tiện thì, lần sau chúng ta thử mấy con game có thể chơi cùng nhau được không?”

Nghe những lời đó, tôi đã bắt đầu tìm kiếm một tựa game có thể cùng nhau chơi được.

Một tác phẩm vừa vui, vừa thú vị, và có thể thỏa mãn niềm kiêu hãnh của một game thủ như tôi.

Sau hàng giờ vắt óc suy nghĩ, tôi nhớ ra được sự tồn tại của một tựa game.

‘It Needs Two’ [note80274]

Đó là một game phiêu lưu hành động chỉ dành cho 2 người chơi, và đã từng đoạt được những giải thưởng game danh giá.

Ghi chú

[Lên trên]
Steamdeck
Steamdeck
[Lên trên]
Peglin
Peglin
[Lên trên]
Roguelike deck-builder game giống với Slay the Spire hoặc Balatro (?) này theo trans eng chứ nói thật tôi cũng chả biết :))
Roguelike deck-builder game giống với Slay the Spire hoặc Balatro (?) này theo trans eng chứ nói thật tôi cũng chả biết :))
[Lên trên]
oshi-katsu cũng tương tự oshi trong ngành vtuber
oshi-katsu cũng tương tự oshi trong ngành vtuber
[Lên trên]
SSR: Super Special Rare, MLB: Max Limit Break, mấy ông chơi game gacha sẽ rõ
SSR: Super Special Rare, MLB: Max Limit Break, mấy ông chơi game gacha sẽ rõ
[Lên trên]
It Takes Two, và một lần nữa theo trans eng thì papa và cái đinh (?) nó đều có liên quan đến tựa game này và tôi không chơi nên tôi méo biết :D
It Takes Two, và một lần nữa theo trans eng thì papa và cái đinh (?) nó đều có liên quan đến tựa game này và tôi không chơi nên tôi méo biết :D