Arifureta chương 456: Arifureta After VILễ tốt nghiệp
Phía sau mi mắt là màu đỏ. Trong khi ý thức còn chếnh choáng, duỗi cơ thể của mình ra, cậu hiểu rằng bản thân đang đổ mồ hôi ướt đẫm.
Cơ thể không cử động như ý muốn.
Trong khi cảm giác sốt ruột một cách kỳ lạ cuộn xoáy trong ngực, và ý thức đang dần dần gần hơn với sự thức tỉnh, cuối cùng đến cả cơn đau giống như bị đâm vào khu vực chí mạng là cổ――
「......-!?」
Hajime chồm dậy *GABA-*. Vừa hô hấp hơi gấp gáp, cậu vừa xác nhận xung quanh.
*zururi* từ cổ của cậu――Yue đã trượt xuống. Từ ngực đến gần vị trí dưới bụng của Hajime. Cô đang liếm chút máu còn dính trên khóe môi sắc anh đào nhạt của mình một cách gợi tình *perori*.
Thêm vào đó, khi nhìn cánh tay trái không thể nhúc nhích, thì Shia đang ôm lấy nó *hishi-*, còn cánh tay phải thì đang hoàn toàn được đôi gò của Tio chôn chặt.
Tiếng chim sẻ sôi nổi *chun chun-*, đang hòa trộn với ánh mặt trời chiếu từ khe hở của tấm rèn chắn sáng truyền đến.
Hôm nay có vẻ như là một ngày vô cùng đẹp trời.
「Ra là vậy.」
Hajime thõng vai xuống *gaku-* cùng với sự lĩnh hội.
Bảo sao cậu không thể cử động cơ thể được. Đêm qua thì đáng lí cậu đã ngủ một mình nhưng, tự lúc nào chẳng rõ mà có vẻ như đã được ngủ chung một cách chật ních.
Màu đỏ dưới mí mắt là bởi đã nhận đòn trực diện của ánh mắt trời một cách xui xẻo, và cơn đau trên cổ thì không cần nói là gì. Là kapuchuu ngủ mơ của Yue.
「Chóp chép miệng một cách ngon lành.」
Có lẽ cô đã leo lên nằm sấp bên trên Hajime và ôm chặt lấy cổ của cậu, với Yue hẳn là đã ngủ trong tư thế khiến người ta muốn nói rằng「Cái đó thì, tuyệt đối là khó ngủ đấy nhỉ?」, Hajime làm gương mặt cạn lời.
Phải chăng đang thưởng thức vị máu của Hajime, biểu cảm của Yue chóp chép miệng trông thật sự ra chiều hạnh phúc.
Quăng Tio xuống khỏi giường *pei-* và rút được tay phải ra, hoàn toàn lờ đi tiếng hét kỳ quái「Dabada-!?」, cậu búng vào trán Yue *pechi-*.
「......Nn ư......?」
Yue vừa ăn vạ giống như trẻ em, vừa quờ quạng tay......
「Ou!? Chờ đã, korra!」
Trông vô thức cô đã chộp lấy cây gậy nọ *gashi-* ở ngay gần đó, mở miệng ra a~~~- và vào tư thế sẵn sàng kapuchuu lần nữa.
Vô cùng không ổn. Cực kỳ đáng sợ. Chỉ vào những lúc thế này thì răng nanh cũng không phải điểm ăn tiền mà là hung khí.
Hoảng hốt cậu cũng giằng mạnh khỏi Shia *pei* để giải phóng cánh tay trái, lờ đi tiếng hét「Fugya!?」và ôm Yue lên bằng hai tay. Sau một khắc, răng nanh của Yue cắt vào không trung và được đóng lại *pakun-*.
「N nguy hiểm...... Mới sáng bảnh mắt mà đã sợ đến điếng người đấy.」
「N a? ......N ư, Hajimee? Chào bủi sángg.」
Yue-san quả nhiên đã tỉnh giấc thì, mỉm cười một cách mềm mại. Hoàn toàn chẳng hề biết gì về mấy thứ như sở nghiệp giống như ác ma mà bản thân đã định thực hiện mới ban nãy, với sự yêu kiều tựa thiên sứ.
Thở dài một tiếng. Đáp lại「Chào buổi sáng」trong khi cười khổ với Yue đang hơi nghiêng đầu「N?」, Hajime huớng ánh mắt vào tờ lịch trong phòng.
「Thiệt cái tình. Trước mắt thì hôm nay là ngày đánh dấu mốc quan trọng vậy mà, cái kiểu bắt đầu gì thế này.」
Trên tờ lịch đang được khoanh một dấu tròn đỏ. Dấu tron đỏ đó đang bao lấy dòng chữ “Lễ tốt nghiệp”.
Phải, vài tháng nháy mắt đã trôi qua từ sự kiện mang tính chấn động xoay quanh “Ryuu” và âm dương sư.
Hôm nay, là lễ tốt nghiệp cao trung.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
「N mou! Papa thiệt là, đến cả ngày thế này mà cũng làm chuyện ecchi sao!?」
「Không có làm. Cơ mà, ta không muốn bị con gái hỏi về chuyện như thế nhưng mà.」
Hajime đã thay đồng phục và đang hoàn tất chuẩn bị để đến trường, ngồi trên ghế của bàn ăn, cậu làm biểu cảm cực kỳ khó diễn tả.
Myuu đang có tâm trạng không tốt. Ngồi yên ở phía đối diện, cô bé đang khoanh tay và thể hiện ánh mắt sắc bén cứ như một phụ huynh vào trạng thái thuyết giáo.
「Tại sao lại không gọi Myuu với Mama!」
「Điểm tức giận đang nhầm lẫn một cách dữ dội đấy. Còn nữa, không phải gọi. Chỉ là họ tự ý vào thôi.」
「Papa không đời nào lại chẳng nhận ra cả. Nói cách khác, là cái mang tên đồng ý trong im lặng nano! Ấy vậy mà lại nói mấy thứ như tự tiện thì thật quá đáng! Đàn ông lúc nào cũng vậy cả! Đang nghĩ đàn bà con gái là cái gì vậy!」
「Remiaa! Myuu lại nhớ mấy cái lời thoại lạ rồi đấy!」
「A, ara ara...... Chắc chắn phim truyền hình buổi trưa không phải nguyên nhân đâu đó ạ? Vì em chỉ xem lúc không có Myuu mà. Em không có nói dối ạ. Là sự thật ạ.」
Remia đang giúp đỡ nấu bữa sáng, chỉ ló mặt ra từ nhà bếp *hyoko-* và phủ định. Ở chỗ cô đang khăng khăng nhắc lại thì rất đáng ngờ nhưng mà......
Thêm vào đó, Remia-san dường như lúc có mặt Myuu thì sẽ ghi hình lại. Và lén lút xem chúng vào giữa đêm. Từ phòng cô thỉnh thoảng lại vang ra giọng nói tỏ vẻ hưng phấn「Ara ara maa maa!」.
Dạo gần đây thì có vẻ như cô thậm chí đang bắt đầu xếp đặt bộ sưu tập đĩa Blu-ray trong phòng mình. Cái nào cái nấy đều là tác phẩm có tiếng...... dường như vậy. Đối với người yêu thích kiểu phim kịch tình cảm sến súa, có gắn thêm tiền đề như vậy nhưng mà. (by thông tin Sumire)
「Cơ mà, con đã là học sinh tiểu học rồi mà...... Ngược lại, chẳng phải con cái sẽ không thích việc ngủ cùng cha một cách bình thường hay sao? Tomoichi-san cũng nói vậy. Rằng ngay sau khi vào tiểu học, thì Kaori đã không còn chịu ngủ cùng chú ấy nữa, và có vẻ như việc tắm chung cũng không muốn. Chú ấy vừa hồi tưởng với chung rượu Nhật trên một tay, và khóc, vừa nói rằng『Sự trưởng thành của con gái nhanh lắm. Hajime-kun cũng nên giác ngộ sẵn đi』ha.」
「Ngoài đường là ngoài đường. Trong nhà là trong nhà.」
「Ku-, chỉ toàn nói miệng...... Iya, chẳng những không chỉ biết nói miệng mà còn trở thành bậc thầy.」
「Muu...... Papa không thích ở cùng với Myuu sao nano? Myuu, có chỗ nào không tốt?」
Mặc dù đang tức giật xịt khói, ấy vậy mà đột nhiên lại rũ chân mày xuống thành hình chữ 八ra chiều buồn bã. Có vẻ, dạo gần đây hầu như không có cơ hội ngủ cùng, nên cô bé đã khá là thấy trống vắng.
「Maa, gần đây bận bịu việc này việc kia nên cũng không thể khớp thời gian ngủ haa. Nếu Myuu muốn làm thế thì ta không bận tâm gì nhưng...... Ngược lại thì, ta còn thấy hạnh phúc trên tư cách người cha mà.」
Tomoichi-san cũng đã nói. Rằng lúc bị cự tuyệt theo kiểu khách sáo là『Việc giặt đồ chung với đồ giặt của Otou-san thì......』thì ký ức một tuần trước sau đó của ông đã bị thổi bay. Trong khi bổ sung như thế, nghĩ rằng nếu bản thân bị Myuu nói vậy, thì đúng là cảm giác như ký ức sẽ bay mất, Hajime làm biểu cảm ra chiều phức tạp thế nào đó.
Và, lúc đó,
「Hajime, thế nào đó gần đây, con hay nói chuyện với Tomoichi-kun ha. Tại sao lại không gọi Tou-san?」
Giữ nguyên quà đầu tổ quạ như vừa mới ngủ dậy, cha cậu――Shuu vừa uống trà ở ghế sofa, vừa xem tin tức buổi sáng, ngoảnh đầu nhìn về sau qua vai và hỏi với biểu cảm thực sự tỏ vẻ bất mãn.
Vì bây giờ đang bận nói chuyện với con gái nên cậu chỉ đáp lại bằng nụ cười giả lả và lờ đi. Oji-san, uống trà để quên sầu một cách buồn bã. Và bị phỏng lưỡi.
「Vậy thì, Papa!」
「Tuy・nhiên! Có điều kiện.」
「Điều kiện!? Chỉ là con gái được ngủ cùng với Papa thôi mà cũng có điều kiện sao!?」
Chưa từng nghe qua chuyện như thế!, Myuu mở to mắt với nửa phần sửng sốt, nửa phần bất mãn.
Nhưng mà tuy nhiên, ở đây thì cậu không thể nhượng bộ trên tư cách Papa. Việc cũng kết hợp với sự bận rộn gần đây mà không thể khớp giờ lên giường với con gái là Myuu thì không phải nói dối nhưng, còn có một điều nữa, cậu phải phàn nàn về hành động theo tinh thần một đứa con gái nhắm vào cha mình của Myuu dạo gần đây.
Yue, Shia, và Tio vừa chuẩn bị xong, đang vào phòng khách trong khi tròn mắt gì vậy gì vậy.
Shuu đang rơm rớm nước mắt vì cơn đau trên lưỡi, giải thích ngắn gọn sự tình trong khi được Yue thực hiện Ma pháp tái tạo.
Trước vụ thương lượng của cha và con gái đột nhiên phát sinh từ sáng sớm, họ vừa làm biểu cảm tươi cười, vừa ngồi xuống bàn ăn. Là tư thế theo dõi y như mọi khi.
「Điều một.」
「Điều một!? Không phải chỉ có một thôi à!?」
「Không cởi quần áo ra.」
「Mặc dù Yue-oneechan tuyệt đối sẽ cởi vậy mà!」
「......N!? Myu, Myuu? Nói là tuyệt đối thì có chút...... vu khống......」
「Điều hai, không được cố gắn hôn một cách thiếu suy nghĩ.」
「Mặc dù Yue-oneechan sẽ lờ đi cả “Tii pii ôô” để hôn vậy mà!」
「......Fugu-. X, xin lỗi vì không đọc bầu không khí.」
「Điều ba, không dùng lời lẽ bắt chước người lớn một cách thiếu suy――iya, phiền phức quá ha. Thôi được rồi, chỉ cần tuần thủ cái này thôi. ――Không bắt chước Yue!」
「Hajime!?」
Yue giật mình nhìn Hajime. Tuy nhiên, Hajime-papa nghiêm túc với việc giáo dục cho con gái chẳng hề quan tâm đến điều đó. Sốc. Với cái này thì, cứ như thể đối xử với sách báo có hại trên cơ sở bảo vệ thanh thiêu niên vậy.
「Ưư, n, nhưng mà Papa...... Myuu là con gái nhưng...... cũng muốn trở thành cô dâu của Papa mà......」
「Ku-, Tomoichi-san, kể cả Myuu ngoan ngoãn thế này thì có lẽ cũng sẽ đến thời kỳ nổi loạn đúng không? Vào lúc đó, liệu cháu có thể chịu nổi không đây?」
Với thứ chắc hẳn sẽ lọt vào top three những lời sẽ khiến người cha hạnh phúc nếu được con gái mình nói một cách xác thực đó, Hajime nhắm mắt lại như để cảm nhận nó vào người. Song, đồng thời, nhớ lại dáng vẻ của Tomoichi vừa tu ừng ực chai rượu Nhật mà Hajime đã mang tới làm quà, vừa kể về kỹ niệm của Kaori bé bỏng ngày xưa, cậu run rẫy sợ hãi nghĩ rằng liệu một lúc nào đó nó sẽ trở thành con đường mà bản thân phải đi qua.
Dù sao đi nữa, tại đây thì phải đối mặt một cách đàng hoàng trên tư cách người cha. Hajime làm gương mặt nghiêm túc cương nghị.
「Papa thì, muốn Myuu lớn lên làm một cô gái kiện toàn.」
「......Nee, Hajime. Cái đó có ý nói rằng em không kiện toàn sao? Nee, Hajime. Đã nói là nee màà.」
Là ý như thế đúng chứ. Shia và Tio nghĩ vậy. Rằng, đừng nói tới kiện toàn, là hóa thân của Eros đúng chứ.
Trong khi liếc nhìn Yue đang kéo tay áo cậu *kui kui*, Myuu dẩu môi.
「Lúc nào cũng chỉ có Yue-oneechan thì không công bằng......」
Như là hôm qua Papa đã nói là sẽ ngủ một mình ấy vậy vẫm đột kích mà, Myuu giận dỗi một cách rất trẻ con.
Về phía Hajime mà nói, thì ngược lại cậu thấy an tâm hay nhẹ nhõm khi được cho xem phần ra dáng con nít như vậy.
Không hiểu vì sao mà kể cả sau khi di cư đến trái đất thì những vụ việc xa xôi khỏi sự bình thường lại rất nhiều. Kinh nghiệm sẽ khiến cho trẻ con trưởng thành dù có muốn hay không. Vì Myuu kể cả lúc bình thường thì cũng trưởng thành về mặt tinh thần hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rồi, nên việc cô bé tỏ ra ích kỷ là chỗ mà cậu muốn hoan nghênh. Giả như có bị nói là phụ huynh ngốc đi nữa.
Chuyện đó thì nhóm Yue cũng tương tự đúng chứ.
「......Xin lỗi, Myuu. Nhóm Onee-chan đã không công bằng.」
「Xin lỗi, Myuu-chan. Nhưng mà, trước mắt thì, có lí do đó? Gần đây, giấc ngủ của Hajime-san hình như rất nông. Kiểu nếu có ai đó ở cạnh thì sẽ ngủ được sâu hơn desu.」
「Chàng ấy dường như là thường xuyên tỉnh giấc ha.」
「Ể...... Vậy sao nano, Papa.」
Thực ra thì đúng vậy. Từ không lâu trước đây, lúc nửa đêm hay gần sáng thì cậu sẽ tỉnh giấc nhiều lần. Dĩ nhiên, vì không nghiêm trọng đến thế và cũng có những ngày mà cậu ngủ say cho đến sáng, nên thật sự thì không có việc cậu rơi vào cảnh thiếu ngủ nhưng.
「Aa, thật vậy ha.」
「C, có sao không?」
Trong khi vỗ vỗ *pon pon* lên đầu Myuu rướn người đến tỏ vẻ lo lắng, Hajime thể hiệ nụ cười khô khan.
「Ou, hoàn toàn không có vấn đề gì. Có lẽ, với ánh hưởng vương thụ phục hoạt đã mang đến thế giới, thì ta vẫn còn căng thẳng ở mức độ vô thức ha. Tuy nói là đang nắm trong tay khí lực, nhưng vì vẫn không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra ở đâu và khi nào ha......」
Tuy cần thiết nhằm ngăn chặn sự băng hoại của yêu tinh giới, song với hàng tá sự kiện giống như sóng lan ra trên mặt nước từ sự phục hoạt của vương thụ, thì quả nhiên Hajime cũng không thể thảnh thơi được.
Đặc biệt, là sự kiện đã xảy ra với việc Kousuke gặp gỡ âm dương sư mạnh nhất thời hiện đại là Fujiwara Hinata――sự kiện cuối cùng xác minh về sự thực gây chấn động rằng “Bản thân Nhật Bản là yêu ma Ryuu”, vì chẳng những Nhật Bản băng hoại mà thậm chí thế giới còn có nguy cơ diệt vong mà.
Thế giới hiện tại khi sự tồn tại thực tế của sức mạnh và hiện tương siêu thường như thế đã bắt đầu được nhận thức ở cấp độ quốc gia thì, thật sự là tình trạng nên nói rằng thời kỳ quá độ.
Vài tháng kể từ lúc đó.
Mấy chuyện như tình hình đang lắng xuống thì không thể tin nổi. Ngược lại thì, ở bề chìm của các quốc gia và dân tình từng khắc từng khắc một, hoa điểm lửa đang lớn dần lên.
Dù nắm trong tay sức mạnh của ngôi sao đi nữa, vì không đời nào là sẽ quản lí đến cả sự thức tỉnh của từng cá nhân, nên điều đó là đương nhiên.
Bản thân Hajime cũng, giám thị và đối ứng với ảnh hưởng tới thế giới, điều tra và bảo hộ cho các power spot với long mạch và long huyệt đứng đầu danh sách, điều tra về các truyền thuyết không khó để thức tỉnh ở các khu vực trên thế giới, điều chỉnh “Hakoniwa” đã trưởng thành một cách gấp rút vân vân và mây mây.
Hơn tất thảy, chỉ sự việc giống như “Ryuu” tỉnh giấc lần nữa thì dù trong trường hợp vạn nhất cậu cũng phải tránh. Liên quan tới quản lí và nắm bắt khí lực thì, cần phải làm một thứ chắc chắn hơn nữa.
Dĩ nhiên, dù những đồng đội có thể tin cậy và tổ chức thuộc đất nước khác đã gắn kết quan hệ tin tưởng cũng đang hợp sức với cậu nhưng...... Trong một thời gian, thì sự bận rộn khiến người ta hoa mắt dường như vẫn sẽ còn tiếp tục.
「Nhóm Fukube-san hình như cũng bận rộn ha?」
Đúng như Shuu phải chăng đã cảm giác được hiện diện bữa ăn sáng sắp sửa làm xong và di chuyển tới bàn ăn tương tự, nói.
「Aa, vì việc xây dựng tổ chức và lên sách lược đối ứng cho Nhật Bản và Trung Quốc dẫn đầu trong việc ứng phó với hiện tượng siêu nhiên, rồi chẳng những thế còn cả những đât nước khác ngoài Anh Quốc và Vatican có quan hệ mật thiết với bọn con đang tăng nhiệt ha.」
Tuy đã xây dựng quan hệ hợp sức tạm thời với tập đoàn chú thuật của đại lục “Ảnh pháp sư”, nhưng điều đó là thứ lấy tiền đề dựa trên lợi ích quốc gia. Không phải là quan hệ tin tưởng mật thiết đến mức như Anh Quốc hay Vatican, và từ giờ trở đi sẽ dính dáng đến ngoại giao.
Và, cũng không khó để tưởng tượng ra sự hấp tấp của những đất nước khác đã trót để cho bốn đất nước này có lợi thế mang tính áp đảo, trong lĩnh vực đối ứng vói hiện tượng siêu nhiên.
Tuy nói ngoại giao là lĩnh vực nên giao cho chính phủ nhưng, với bàn tay của những nước khác đã vươn đến từ thế giới ở mặt sau thì phải nhờ nhóm Fukube đối ứng mới được.
Hiện giờ, tốc độ uống thuốc dạ dày của Fukube-san đã ở cấp độ không hề thua kém ngay cả gunman của kịch phương tây. Số lượng thì giống như gatling. Theo lời Kousuke thì, một lúc nào đó có lẽ ông ấy sẽ bỏ lại tiếng động ở phía sau luôn không chừng.
Hajime không thể nhìn nổi, cuối cùng gần đây đang nhập hàng thuốc dạ dày theo phối chế dị giới có sự giám quản của Emily vào tổ đối ứng Kikansha theo định kỳ.
Lần đầu tiên nhận thứ đó từ Kousuke, Fukube-san có vẻ như đã cười với biểu cảm bải hoải ra chiều cực kỳ vui sướng rằng「Chúng ta, là đồng đội thuốc nhỉ?」bằng bầu không khí thậm chí giống như đã nhìn thấy Phật ở địa ngục.
Có vẻ như ông ấy cũng rất hòa đồng với Auralod.
Về lại chuyện chính.
「Đã là, thế kia rồi ha. Cái gọi là tổ đối ứng Kikansha thì cũng chỉ là một loại bình phong đúng chứ. Bản chất thì “Phòng đối ứng sự việc siêu nhiên” đã được thành lập đồng thời trên tư cách bộ phận cơ mật của nội bộ...... đúng vậy không? Là phía đó đúng chứ?」
「Là bộ phận của nhóm người Tsuchimikado――âm dương sư nhỉ.」
「......N. Mọi người có vẻ như lờ đi danh xưng chính thức và gọi là “Cục âm dương” nhưng mà.」
「Hina-chan có vẻ cũng bận rộn nano. Đã cất công lắm mới có thể trở thành bạn mà mãi mà không thể đi chơi được.」
Myuu buồn thiu. Cũng có việc cô bé là người bạn biết về thế giới ở mặt sau đồng trang lứa mà Myuu lần đầu tiên có được ở trái đất, nên hai người Myuu với Hinata hoàn toàn tâm đầu ý hợp nhưng mà......
Có vẻ như thiếu nữ âm dương sư mạnh nhất hiện đại không có thời gian rảnh. Hơn nữa, chừng nào còn hạn định trong Nhật Bản, nếu thông qua Inari Jinja thì cô bé thậm chí có thể tự mình chuyển di. Vì bản thân cô bé, có tính cánh tràn đầy cảm giác sứ mệnh, nên từ sau lần chơi ở “Hakoniwa”, thì việc trực tiếp gặp mặt và đi chơi vẫn còn ở trong trạng thái chờ hồi âm.
Sự buồn chán vì không thể gặp được bạn, và nỗi lo lắng cho tình trạng của Papa khiến Myuu xụi lơ. Liếc điều đó, Shuu đã nghiêng cốc trà để uống ừng ực, xác nhận như muốn thay đổi bầu không khí.
「Bữa tiệc mừng tốt nghiệp, cái đó đã quyết định là sẽ tổ chức ở cửa hàng chỗ Sonobe-san à?」
「Aa. Dù nhóm Tou-san đến cũng được vậy mà.」
「Bữa tiệc mừng tốt nghiệp là thứ mà học sinh tốt nghiệp tổ chức. Mấy việc như dẫn người bảo hộ đi cùng là không thể đúng chứ.」
「......Fufu, Otou-sama, chẳng phải bình thường thì đó là lời mà con cái sẽ nói sao?」
「Cha là một người cha biết hiểu đúng chứ, Yue-chan. Dù có người cha tốt đến nhường này vậy mà, con trai lại lại tìm người cha bên lề để nghe tư vấn về con gái mình. Con không nghĩ rằng quá quắt sao?」
「Cha ghi hận nữa à......」
Sau lễ tốt nghiệp, thì nhóm Hajime có dự định là sẽ tập trung ở cửa tiệm kiêm nhà của Yuuka “Wistoria” và tổ chức bữa tiệc mừng tốt nghiệp.
Tuy nhiên, người tham gia thì đúng như Shuu nói, chỉ có học sinh tốt nghiệp...... không đời nào như vậy. Việc Myuu, Remia, và đến cả Tio cũng dự định tham gia thì đương nhiên, với Kousuke làm trung gian thì những người không phải là người dưng đứng đầu là nhóm Hinata với Rana, vài người cũng được mời.
Nhóm người bảo hộ cũng có dự định tham dự vào buổi lễ tốt nghiệp hôm nay nhưng, phụ huynh thì có vẻ như sẽ tập trung với nhau ở nhà Yaegashi và bày tiệc.
Là những người bạn đã hợp lực với nhau, nâng đỡ nhau thông qua “hội gia đình” đã được dựng lên nhằm tìm kiếm, trong khi những đứa con của họ không rõ tung tích. Cả nhóm Shuu với Sumire, chắc hẳn cũng muốn chung vui với nhau về chuyện những đứa con của mình đã bình yên tốt nghiệp đúng chứ.
「Maa, nói chung thì, Myuu. Ta không sao đâu mà, hôm nay cũng lâu lắm rồi mới được gặp Hinata, con hãy vui vẻ tận hưởng mà đừng bận tâm gì đó?」
「Vâng, Papa. Myuu xin lỗi vì đã ích kỷ dù cho Papa đang vất vả.」
「Đã nói là đừng bận tâm, Chính Papa, gần đây đúng thật là đã khiến con cảm thấy cô đơn ha. Lỗi của ta đó. Hôm nay ngủ cùng nhau không?」
「Được sao?」
「Ou. Đừng có bắt chước Yue ha.」
「Không bắt chước Yue-oneechan! Từ giờ trở đi Myuu sẽ noi gương Hina-chan! Hina-chan đã nói rằng『Bây giờ chị sẽ mài giũa bản thân. Để một lúc nào đó sẽ được anh ấy đối diện với mình』, cực kỳ đáng yêu luôn. Hãy nhắm tới, Yamato Nadeshiko! Nano!」
Chính lần này Myuu đã bừng sáng biểu cảm. Yue với tay ra「Nee, Myuu. Nghĩa là em sẽ không lấy Yue-oneechan làm hình mẫu nữa sao? Chị bị sa thải sao? Sa thải hình mẫu sao? Nee, đã nói là nee rồi mà」 nhưng, Shia đọc bầu không khí đã nắm chặt *GA-* và dừng bàn tay đó lại với biểu cảm dịu dàng.
「Papa. Cùng với cả Mama nữa!」
「A~, maa, nếu như Remia chịu thì, ha?」
Cậu vừa vặn chạm mắt với Remia đã đặt phần trà cho tất cả mọi người lên khay và bước ra từ nhà bếp. Hẳn là cô đã nghe thấy đúng chứ. Cô gật đầu với nụ cười ấm áp. Vành tai ửng đỏ một chút.
Bằng cách nào đó, chẳng phải là không cảm giác thấy như Remia cũng đã thay đổi bầu không khí cùng lời nói và hành động đối với Hajime, tương tự Myuu so với lúc đương thời khi họ di cư tới Nhật Bản. Bầu không khí khó mà xét đoán được suy nghĩ thật lòng「Ara ara ufufu」khiến người ta cả thấy sự ung dung của người lớn trước đây đã lui về ở ẩn, và cô nào là ngượng ngùng, nào là lúc vui lúc buồn một cách trung thực.
Tuy Remia có thời gian tiếp xúc với Hajime ngắn nhất ở Tortus, nhưng bằng việc cũng đã quen với chuyện di cư tới thế giới khác, cũng có trong tay công việc khiến cô cảm thấy đáng làm là thiết kế phục sức, và trên hết có thể sinh hoạt cùng với cậu, dường như đã khiến cô thay đổi về nhiều thứ không chừng.
「Vâng vâng, Remia-chan. Đừng có chim chuột nữa mà mang ra mang ra thôi. Bữa sáng, sẽ nguội mất đó.」
「Ara ara, con xin lỗi ạ. Okaa-san.」
「A, con cũng sẽ giúp đó ạ~」
「Myuu cũng sẽ giúp~」
Cơm trắng vừa mới nấu xong, cá hồi nướng với da giòn rụm, tamagoyaki và xa lách, rồi súp miso. Sumire đang dọn thức ăn cho từng người khi để cho tiếng dép đi trong nhà vang lên *pata pata*.
Bữa sáng ngon lành mà nhìn qua cũng biết là đã được nấu vừa cẩn thận vừa đúng lề lối. Khi Shia và Myuu cũng giúp, thì trong nháy mắt chỗ ăn sáng đã được bao bọc bởi hương thơm.
「Cảm ơn, Kaa-san. Remia- nữa. Cơ mà Kaa-san nấu ăn thì hiếm có ha?」
「Maa, ngày như hôm nay thì nhé?」
Uể oải vào buổi sáng, cú đêm toàn phần Sumire. Bình thường thì bà sẽ giao cho Shia với Remia nấu bữa sáng nhưng, nếu là ngày lễ tốt nghiệp của nhóm con trai, thì quả nhiên có vẻ như bà không thể ngồi yên một chỗ.
「......Fufu, con cảm ơn ạ, Okaa-sama.」
「Kaa-sama, cảm tạ desu!」
「Không có chi. Hơn nữa, hôm nay cũng là lần cuối được nhìn dáng vẻ đồng phục của Yue-chan với Shia-chan nhỉỉ. Đáng tiếc...... Không, cosplay một cách bình thường là được nhỉ?」
「Đúng vậy đấy, Sumire. Lúc của chúng ta cũng thế.」
「Dừng lại giùm đi! Mấy chuyện như kỷ niệm abnormal của phụ huynh từ sáng bảnh mắt!」
「Okaa-sama, chuyện đó chi tiết.」
「Đừng có hỏi! Bởi vậy nên mới bị sa thải hình mẫu của Myuu đấy, Yue!」
「!!?」
Kể cả ngày đặc biệt là buổi sáng của lễ tốt nghiệp, thì nhà Nagumo vẫn nhộn nhịp như mọi khi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
「IiIIIYAaAAAAAAAA A A A --」
Tại ngôi trường nhóm Hajime theo học, và trong cái ngày đáng chúc mừng này, tiếng hét đầy uy thế diễn đạt cho một vụ án mạng đã vang vọng.
Là tiếng hét giống như một thiếu nữ đã nhìn thấy hiện trường của một vụ thảm sát. Iya, ngược lại thì chắc hẳn nên nói là tiếng gào thét của ác ma đã bò lên từ địa ngục. Bất giác ai nấy đều chú ý nhìn vào không biết là có chuyện gì.
Song, họ ngay lập tức tránh ánh mắt đi cùng với nụ cười khổ.
Chuyện đó cũng là chắc chắn thôi. Gác việc tính án mạng của tiếng hét sang một bên, đó là quang cảnh tràn ngập sự bình dị ở lễ tốt nghiệp――có lẽ, cũng chẳng phải là không thể nói vậy...... Iya, có lẽ là làm hơi quá hay là cường điệu quá rồi không chừng nhưng...... Nói chung thì, vì nó là quang cảnh có thể xảy ra mà.
「Oneeeee-samaaaaaa-, làm ơn mà lưu ban điiiiiii-!!」
「Nói cái gì vậy hả, con bé này.」
Twintail vung vẩy loạn xạ *burun- burun-*. Mặt mày tèm lem nước mắt nước mũi. Trưng ra cái bộ mặt mà nữ sinh trung học không được phép làm mà chẳng có lấy chút xấu hổ, cô ta đang bám chặt vào chiếc chân mỹ miều đáng kính của Onee-sama yêu dấu.
Đáng sợ. Đã là cái vẻ bi quan mà cảm giác như dù có được bảo rằng yêu quái thì cũng lĩnh hội được.
Không cần nói cũng biết, là “Onee-sama Freak” đặc biệt xuất quần kể cả trong đám Soul Sisters――Kouhai-chan.
Như chỉ muốn nói rằng cho đến khi cô lưu ban thì dù có chết cũng không thả ra, cô ta đang hold Shizuku một cách chặt khít. Đôi lúc, cô ta cũng cọ cọ vào chiếc chân đáng kính với chuyển động như theo đà. Shizuku-oneesama có vẻ như đang vô cùng đau đầu.
Hiện giờ, họ đã kết thúc lễ tốt nghiệp trong vô sự, và là thời gian để học sinh còn tại học và học sinh tốt nghiệp, rồi phụ huynh với các giáo viên thỏa sức trò chuyện với nhau bên ngoài giảng đường.
Xung quanh Shizuku, mặc dù đang hơi khiếp hãi trước vẻ điên dại của Kouhai-chan, thì chuyện đó cũng đang dựng lên một hàng rào người bằng số lượng khủng khiếp những học sinh còn tại học (toàn bộ là nữ sinh) theo cái cách của nó.
Nhóm Shuuzou với Kirino cũng đến nhưng, không thể tới gần vì sự nổi tiếng của con gái, tuy nhiên, họ cũng không có vẻ gì là khó xử. Ngược lại thì, đang theo dõi với sự hạnh phúc ở đâu đó.
「Iya, con muốn mọi người đừng có nhìn nữa mà hãy đến giúp nhưng......」
Không còn cách nào khác, Shizuku tìm kiếm Kaori. Tuy khó nhìn rõ vì hàng rào người nhưng cô vẫn dò tìm hiện diện...... và phát hiện.
「Uooooon-, Kaorii! C, chúc mừng con, đã tốt nghiệp một cách bình an và mạnh giỏiiiiiii-!! Và chúc mừnggggg-!! Otou-san- thì-, Otou-san thìì--」
「Mou-, dừng lại đi chứ, Otou-san! Cường điệu quá rồi mà! Xấu hổ đóó!」
Cô đang bị Tomoichi-otousan cuồng dại bắt giữ. Với việc ông khóc nức nở đến thái quá thì xung đang quanh khiếp đảm. Những học sinh còn tại học có vẻ như muốn bắt chuyện với cô cũng bao quanh ở xa xa cùng cảm giác như đang cười khổ.
Có vẻ như sự giúp đỡ của bạn thân là quá sức.
Aichan-sensei đang nói chuyện với những học sinh và phụ huynh khác mà, các bạn học nhóm Yuuka cũng từng người đang chụp ảnh với nhóm bạn của mình và trông có vẻ bận rộn xây dựng kỷ niệm cuối cùng thời học sinh.
「Trường học không có Onee-sama thì rốt cục có giá trị gì!? Em từ giờ trở đi phải làm sao mới được đây ạạ!!」
「Iya, hãy đến trường và tốt nghiệp một cách bình thường đi chứ.」
「Chị nói rằng hãy im lặng và trải qua một năm hắc ám? Quá sức ạ!!」
「Lời lẽ của cô mới là quá sức đó. Nhìn đi, gương mặt buồn bã của giáo viên chủ nhiệm cô. Các bạn học của cô cũng đang mang gương mặt cực kỳ khó nói đó.」
Không, ổn ạ. Đã quen rồi ạ. Nhóm bạn học của Kouhai-chan vẫy tay đáp lại *pata pata* như đang nói thế. Vì với điều này mà chẳng những không bị ghét lại cũng không có cảm giác xa cách khỏi tập thể thì, chỉ năng lực giao tiếp của cô ta là kinh dị không chừng.
Maa, từ chỗ mà họ không đến ngăn cô ta lại, thì nó là đối xử kiểu “Đừng có chạm vào nguy hiểm! Lùi một bước về sau và theo dõi là tốt nhất!” không chừng nhưng mà.
Và, vào lúc đó, khoảng 10 nữ sinh đã thể hiện hành vi dũng cảm khi rẽ hàng rào người của Soul Sisters để bước đến.
「Yaegashi-senpai xin lỗi ạ! Chúng em sẽ thu hồi con ngốc này ngay nên là!」
「Đã làm phiền chị rồi ạ! Và một lần nữa――」
「「「「「Chúc mừng, tốt nghiệp ạ!!」」」」」
Là nhóm Kouhai của câu lạc bộ kiếm đạo. Là nhóm những cô gái được chủ tướng kế tiếp thống xuất. Họ cũng là Soul Sister nhưng, đã bươn chải qua cạnh tranh khốc liệt để xứng đáng ngồi được vào cái ghế của thành viên câu lạc bộ kiếm đạo. Vẻ mặt khác. Và có nhận thức lương thiện.
Với giọng nói to rõ và màn cúi đầu đẹp mắt, Shizuku cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Một cách tự nhiên cô nở nụ cười,
「Cảm ơn. Sinh hoạt câu lạc bộ. Hãy cố gắng nhé? Nếu yêu cầu thì lúc nào chị cũng có thể đến giúp mà.」
「「「「「-, chúng em xin cảm ơn ạ!!」」」」」
Trong khi mấy phần của hàng rào người đang đổ gục vì bị knock out bởi nụ cười thuần khiết của Onee-sama, những cô gái của câu lạc bộ kiếm đạo vẫn trả lễ với dáng vẻ bùng nổ sự hạnh phúc ngay cả trong khi đỏ mặt.
Và, quấn chiếu tre Kouhai-chan đang rồ dại, Lấy vải bịt miệt và che mắt cô ta lại, vác lên cao hơn đỉnh đầu bằng nhiều người, và họ dần rời khỏi đó với tiếng hô hào trợ lực *essa hoisa*. Cực kỳ quen tay. Đến mức cảm giác như sẽ có chiêu mộ từ tổ chức bắt cóc.
「Giờ thì, với điều này cũng có thể nói chuyện với nhóm Otou-san――」
「Onee-sama! Xin hãy cho em chiếc nút áo thứ hai-」
「Em biết là mình ích kỷ ạ! Làm ơn, xin hãy ban phước cho em bằng chiếc mơ đóó!」
「Nếu là vật trên người chi thị thứ gì cũng được!」
「Nếu không còn cách nào khác thì xin hãy cho em đồ lót của chị! Ngược lại thì xin hãy cho em đồ lót của chị!」
「Khoan!? Mấy đứa, bình tĩnh l――」
Giọng nói ngăn cản của Shizuku cùng với bóng dáng của cô đã bị nuốt chửng và biến mất ở phía bên kia hàng rào người bởi những tiếng hét lanh lảnh kyaa kyaa.
Việc Onee-sama của mọi người có thể nói chuyện với đồng đội và gia đình thì, dường như vẫn còn tương đối xa phía trước.
「Cái đó thì việc hội họp sẽ là không thể trong một lúc ha.」
「Chúng ta đã xem thường độ nổi tiếng của Shizuku-chan rồi nhỉỉ. Maa, Yue-chan và Shia-chan cũng dữ dằn nhưng mà.」
「Có được không vậy, Hajime. Đằng ấy thì cũng có rất nhiều nam sinh đấy?」
Nhà Nagumo đang theo dõi tình trạng như thế, từ một chỗ cách đó không xa. Khi Sumire và Shuu chuyển ánh mắt đi, thì trước đó là Yue và Shia đang được không chỉ học sinh còn tại học, mà cả những học sinh tốt nghiệp ở lớp khác vây quanh.
Có lẽ nên nói là nữ sinh và nam sinh chia 50 50.
Vì Yue thì bởi nhan sắc đó mà chẳng có ai là không biết, và nếu không dính tới Hajime thì thậm chí còn phảng phất sự cao sang của một nguyên vương tộc, nên từ góc nhìn của các Kouhai, cô là một tồn tại để ngưỡng mộ.
Shia thì thường xuyên làm người giúp đỡ cho câu lạc bộ hay đại loại vậy, và với bầu không khí cùng lời nói hành động ngây thơ hồn nhiệt bẩm sinh nên người kính ngưỡng cũng rất nhiều.
「Iya, con thì, không phải cái kiểu kiểm soát đến mức sẽ chỏ mồm vào cỡ chừng như là chào hỏi đâu đấy.」
Thực tế thì, những kẻ bề ngoài thì đang nhân cơ hội được ăn cả ngã về không này để cố tạo điểm nhấn...... Maa, mặc dù họ đang chờ sẵn ở gần Yue cùng Shia với smartphone trên một tay, và liếc liếc Hajime bằng biểu cảm căng thẳng, nhưng cũng không đến mức cậu phải cố tình tới đe dọa.
「Hơn nữa, có lẽ cơ hội cuối cùng ha. Nếu không quá cứng đầu thì cứ kệ thôi.」
「Maa, mấy việc mối gắn kết ở thời cao trung thì dù có trở thành người lớn cũng sẽ tiếp tục là một phần của sự thật mà nhỉỉ.」
「Không thể nhìn thấy Hajime hoảng hoảng hốt hốt rồi à. Chuyện đó thì cũng đáng tiếc theo cách của nó ha.」
Nhân tiện thì, chỗ Hajime không có một học sinh còn tại học nào đến cả...... chuyện như vậy thì không.
Phải chăng nên nói là ngoài dự đoán. Có vẻ như với nhóm nam sinh Kouhai thì cậu đang được ôm ấp ý niệm tôn kính một cách bí mật trên tư cách nam nhân real harem.
Nam sinh Kouhai đến để chào hỏi giống như các vị làm nghề tự do với tiếp đầu ngữ Ya, kiểu「Ossu, Anikii!! Chúc mừng tốt nghiệp ạ--!!」, tới tấp không điểm dừng.
Kể cả sau khi tốt nghiệp thì cũng muốn được truyền thụ về con đường của đấng nam nhi vân vân và mây mây. Nam sinh Kouhai thỉnh cầu trao đổi địa chỉ liên lạc, dáng vẻ xếp hàng với tác phong ngay ngắn chỉnh tề, cái đó là một quang cảnh dị thường ngang ngửa hàng rào người của Soul Sisters theo cách của mình.
Vì phiền phức nên dĩ nhiên là cậu không cho họ biết địa chỉ liên lạc.
Dù cậu đã ném hết sang người khác rằng nếu có chuyện muốn nghe tư vấn bằng bất cứ giá nào thì hãy nhờ Aiko-sensei nhưng mà......
Tin đồn mà họ bí mật rỉ tai nhau rằng “Chẳng phải cả Aiko-sensei cũng đã bị cưa đổ rồi sao?” khiến cho sự tín nhiệm tăng lên, và nhóm nam sinh Kouhai có vẻ như càng gia tăng lòng kính yêu của mình một cách không cần thiết「Quả là thứ dữ. Sự respect không thể dừng lại ssu, Senpai-」.
Việc Aiko được cúi đầu thật thấp cứ như thể đối với một Nee-san làm nghề tự do có tiếp đầu ngữ là chữ Ya mỗi lần đi ngang qua những nam sinh đó, thì chẳng cần nói làm gì.
Và, vào lúc đó, Hajime đã phát hiện ra nhân vật mình đã tìm.
「Tou-san, Kaa-san. Con đi đây một chút.」
Phương hướng hoàn toàn ngược lại với nhóm Yue. Với Hajime đã bắt đầu bước trở lại giảng đường đã diễn ra lễ tốt nghiệp ban nãy, Shuu và Sumire nghiêng đầu.
「N? Con đi đâu? Cha nghĩ là Ai-chan đang chào hỏi một vòng với những vị phụ huynh khác nhưng mà.」
「Chúng ta cũng sẽ chụp hình đúng chứ? Shizuku-chan và Kaori-chan thì vẫn chưa xong nhưng mà...... Hora, Yuuka-chan đang ghé ghé liếc liếc về phía này đó. Hình thì ban nãy cũng đã chụp rồi mà, chẳng phải nên sớm hội họp sao?」
Thêm vào đó, Yuuka-chan nào là có được trong tay pô ảnh chụp đôi cùng Hajime mà không lỡ chút gì. Dĩ nhiên, là nhờ công ơn của sự liên thủ giữa Nana với Taeko. Là hành động nhanh nhạy thừa cơ đợt sóng Soul Sisters tập kích Shizuku, và học sinh còn tại học xúm vào nhóm Yue ngay sau khi kết thúc buổi lễ và ra khỏi giảng đường.
Tuy nhiên, không chỉ phải chỉ việc cô bị hai người cuốn theo.
――Na, Nagumo! Đã cất công rồi mà...... Sao không cùng chụp một tấm? Đến・cùng chỉ là để kỷ niệm thôi!
Nói thế, tuy trong khi đỏ bừng mặt, và quay ngoắt sang chỗ khác, cô cũng thể hiện ra một mặt thành thực hiếm hoi. Với Nana và Taeko vừa vỗ tay「「Oo~」」vừa đùa giỡn thì đương nhiên, sau khi chụp xong họ đã va chạm với cơn giận dữ đến xịt khói nhưng mà.
Dẫu thế đi nữa thì có lẽ, Nana và Taeko sau đó sẽ mật báo với Kaori đúng chứ. Vì Yuuka bị Kaori hỏi dồn với nụ cười và trối chết lí sự chắc hẳn là đáng yêu mà.
Tình bạn banzai.
「Iya, con vẫn còn giáo viên chưa chào hỏi. Tuy là lên sân khấu khá là muộn nhưng, maa, là người đó. Hẳn là ông ấy đã cân nhác tới ấn tượng của học sinh đối với mình và đọc bầu không khí đúng chứ.」
「? Có một giáo viên như thế à......」
「Aa, ra là vậy.」
Cảm giác được sự cảm kích và kính ý không hề nhỏ qua những lời của Hajime, Shuu và Sumime thấy bất ngờ nhưng, thấy một nhân vật đang lặng lẽ ngắm nhìn học sinh tốt nghiệp từ lúc nào chẳng hay, ở gần lối ra vào của giảng đường, họ đã có gương mặt lĩnh hội. Gật đầu với nhau. Họ đi theo sau Hajime khi giữ một khoảng cách nhỏ.
Nhân vật đó, đã mang biểu cảm tỏ vẻ khó chịu *musu-* một cách cố ý khi thấy Hajime đang đến gần.
「Có chuyện gì vậy nhỉ, Nagumo-kun.」
「Để chào hỏi――thầy hiệu phó.」
Phải, là thầy hiệu phó với mái tóc đen (tóc giả) óng mượt đến mức thiếu tự nhiên là thương hiệu (?).
Thầy hiệu phó, dù có vẻ mặt tỏ ra chút ngạc nhiên với những lời nói cùng nụ cười gượng của Hajime, cũng ngay lập tức quay trở lại khuôn mặt khó ở vạn niên mặc định.
「Quá sức cứng nhắc. Nếu thêm tự trọng vào chỗ đó, thì chắc hẳn tôi sẽ có thể nhẹ việc hơn một chút ha. Anh, là học sinh khiến dạ dày tôi đau nhất trong cuộc đời làm nhà giáo của mình đó.」
Cách nói năng đầy ắp sự khó chịu vẫn làm việc một cách khỏe mạnh. Nhìn lại một vòng thì sự lạ lùng dâng lên. Điều này thì, chắc hẳn chính nó khiến người ta nghĩ rằng đây là cá tính của giáo viên này.
Và, người nghĩ thế thì......
「Xin lỗi vì đã gây đủ thứ phiền phức cho thầy ạ.」
「Fun-. Đó là công việc của giáo viên đấy, Nagumo-kun. Tôi không cần mấy thứ như tạ lỗi. ......Hơn nữa, tôi không biết các anh chị đã ôm ấp sự tình thế nào, hay có lẽ là hiện giờ cũng đang ôm ấp, nhưng dù chúng tôi không làm gì đi nữa, thì tự thân các anh chị cũng sẽ có thể xoay sở để làm gì đó đúng chứ.」
「Tại sao thầy lại nghĩ thế ạ?」
「Nếu nhìn mặt các anh chị mỗi ngày, thì sẽ hiểu thôi. Dù bị vướng vào sự kiện như thế, nhưng chẳng phải các anh chị vẫn đang mỉm cười vui vẻ hay sao. Là chứng cứ rằng các anh chị có thể trải qua mà không âu lo điều gì kể cả khi chẳng trông cậy vào giáo viên đúng chứ.」
「Ra là vậy......」
「Tuy nhiên. Lớp của anh, đã được thành hình với anh làm trụ cột tinh thần. Từ bây giờ trở đi sẽ bước trên những con đường khác nhau, việc gặp mặt nhau mỗi ngày cũng sẽ không còn nữa. ......Hãy nghiêm chỉnh vào đó. Tuy anh có chỗ hơi khô khan trong quan hệ với người khác, nhưng chỉ việc vứt bỏ những người bạn trông cậy vào mình thì cố gắng đừng có làm!」
Là cái này. Dù tràn ngập sự khó chịu, vậy mà nội dung của lời nói lại là “sự dạy dỗ” chắc chắn trên cơ sở đã lí giải rõ ràng về học sinh. Dù có vẻ như là giáo viên bị ghét nhất trường, vậy mà có thể thấy rằng từ đầu đến cuối trong lời nói của ông ta thật sự đang nhìn nhận rõ ràng về học sinh.
Bởi vậy, Hajime mới muốn chào hỏi cho đàng hoàng lần cuối cùng.
「Thầy hiệu phó――em xin cảm ơn ạ.」
「......」
Với Hajime cúi đầu thật thấp, thầy hiệu phó đang truyền tải hiện diện hơi kinh ngạc.
「Thật sự, em nghĩ rằng đã khiến thầy hết sức khổ tâm vì toàn bị bắt phải đối ứng với những chuyện chưa có tiền lệ ạ. Đúng thật, có lẽ dù chỉ mình bọn em thì bằng cách nào đó cũng sẽ có thể làm được không chừng ạ. Nhưng, việc thầy hiệu phó đã luôn không ngừng đảm nhận việc chỉ huy trong đối ứng để bọn em có thể trở lại trường, và kể cả sau khi trở lại là sự thật, và việc nhờ điều đó mà bọn em có thể trải qua cuộc sống học đường một cách đàng hoàng cũng vẫn là sự thật ạ. Bởi vậy――」
――Thật lòng xin cảm ơn ạ.
Những lời cảm tạ đã được bày tỏ cùng với cái cúi đầu đẹp mắt, lần nữa. Điều đó, thật sự là những lời đã được dồn tình cảm mạnh mẽ khiến người ta hiểu rằng nó thật sự là thứ từ trái tim.
Trong một chốc, có thể cảm giác sự im lặng giống như thời gian đã bị cắt mất chỉ ở chỗ này.
「......Hãy ngẩng mặt lên.」
Hajime trở lại từ tư thế cúi đầu. Thầy hiệu phó cậu đã nhìn thấy từ chính diện vẫn đang nhăn mày nhăn mặt không đổi nhưng......
「Tôi trông chờ sự tiến thân của các anh chị đó. Nagumo-kun.――Chúc mừng, tốt nghiệp.」
Chỉ trong một khoảng ngắn ngủi khi gửi tặng những lời đó, biểu cảm của thầy hiệu phó đã giãn ra một cách hiền hòa.
Shuu cùng Sumire nối tiếp nói lời chào hỏi và cảm ơn, rồi cả nhà Nagumo tiễn chân thầy hiệu phó đang dần đi khỏi.
「Thế, có chuyện gì vậy nhỉ, Hatayama-sensei.」
Aiko thực ra đã thấy Hajime và thầy hiệu phó đối diện, và không hiểu sao lại tới gần, đã bị cất tiếng gọi một cách bất thình lình.
Aiko giật bắn *biku-* trong khoảnh khắc vì có cảm giác như đã bị khiển trách việc nhìn trộm.
Nhưng, mặc dù thầy hiệu phó đã trở lại khuôn mặt cau có, thì thế nào đó cảm giác như dễ bắt chuyện hơn hẳn so với mọi thường, với bầu không khí giống như đã thả xuống gánh nặng trên vai thế nào đó. Bởi vậy, cô đã lỡ nói chuyện với cảm giác dạn dĩ hơn mọi hôm.
「Không, làm sao mà có chuyện gì. Chỉ là, với nét mặt mềm mỏng vừa rồi, có lẽ sẽ cũng sẽ không bị học sinh hiểu lầm quá nhiều vậy mà, em đã hơi nghĩ vậy.」
「Dù hiểu lầm hay gì đi nữa, thì tôi là một giáo viên hay lên mặt dạy đời và phiền phức.」
「Ể ể? Thầy tự giác điều đó sao ạ!?」
「Dù là chính tôi nói trước nhưng...... Cô đã trở nên khá là dám ăn dám nói rồi nhỉ, Hatayama-sensei. Hay nên nói là thần kinh của cô đã trở nên dày hơn so với trước đây......」
「E, em xin lỗi ạ. Nhưng mà nhưng mà, em nghĩ rằng ít nhất thì dù chỉ cần biểu cảm tươi tắn thôi là các học sinh cũng sẽ kính mến thầy hơn vậy mà......」
「Tôi không cần điều như thế. Con người thì sẽ dễ lưu lại kỷ niệm xấu hơn là kỷ niệm tốt. Lúc hồi tưởng lại ngày xưa, nhắc mới nhớ giáo viên đó thật sự phiền phức nhỉ, cứ toàn nói mấy chuyện như thế――nếu chúng nhớ lại như vậy giùm tôi thì đủ rồi đó. Thế là, Nhưng mà maa là những chuyện quan trọng ha, nếu chúng nghĩ vậy giùm tôi thì đó là cái tận tuyệt với ân huệ của nghề giáo rồi.」
「Ư~m...... Nhưng mà, nếu dù sao đi nữa thì chẳng phải “kỷ niệm rằng đó là một giáo viên tốt” sẽ hay hơn hay sao ạ? Cơ mà em nghĩ điều đó là cần thiết ạ!」
「Cô đang nói gì vậy nhỉ.」
Thầy hiệu phó ngắm nhìn các học sinh tốt nghiệp và phụ huynh vui vẻ chuyện trò, rồi những học sinh còn tại học với vẻ cảm khái sâu sắc, lúc đó cuối cùng đã chuyển ánh mắt vào Aiko.
「Chính điều đó, là vai trò của giáo viên giống như cô đúng chứ.」
「Ể?」
「Học sinh thì muôn màu muôn vẻ. Nếu vậy thì giáo viên cũng đương nhiên. Phải như thế mới được.」
Aiko há hốc mồm *pokan-*. Trong khi khịt mũi *fun-* trước biểu cảm ngơ ngác đó, thầy hiệu phó quay gót. Ông ta định đi sắp xếp công việc còn sót lại đúng chứ.
「Cô đang làm gì vậy nhỉ. Dù gì thì, lát nữa cô cũng định tham gia bữa tiệc tốt nghiệp đúng chứ? Hãy mau chóng làm những việc cần làm đi. Dù cô bị muộn giờ thì tôi cũng không biết đâu đấy.」
Tuy cô không nhớ là mình có nói song, quả nhiên có vẻ như đã bị nhìn thấu.
Từ trước thì, cô đã bị nhắc nhở rằng Hatayama-sensei thì khoảng cách với học sinh quá gần nhưng, với việc nhóm Hajime đã yên ổn tốt nghiệp thì, cũng bao gồm địa vị trên tư các nhà giáo của Aiko, có lẽ cô đã được công nhận là một nhà giáo đôi chút rồi không chừng.
Aiko thay đổi nét mặt, và vỗ vào má mình bằng hai tay *pan pan-*. Rằng, dù nhóm Hajime tốt nghiệp đi nữa, thì cuộc đời làm giáo viên của Aiko sẽ tiếp tục. Năm sau cô sẽ nhận một lớp mới. Không được phép buồn rầu mãi. Phải thay đổi tâm trạng mới được.
Và, nhìn bóng lưng của “Đại tiền bối trong nghề giáo” đã nâng đỡ cho cuộc sống học đường dù một lần nữa có nói là đầy biến động cũng chẳng hề quá lời của nhóm Hajime, Aiko bất giác la lên.
「Katsuura-sensei!」
「Ai là tóc giả hả! Tên của tôi là Kazuura đáyy!! Cố tình à!? Cô cố tình à!?」
「Xin lõi ạ, em cắn phải lưỡi! Hơn cả điều đó!」
「Hơn cả điều đó!?」
「Em, tôn kính thầy hiệu phó ạ! Từ giờ trở đi cũng mong thầy hãy hướng dẫn và nghiêm khắc khích lệ em ạ!! Vì em sẽ luôn nhìn thầy mà!!」
「Nn-, c, cô lại nói mấy lời như thế-」
Hiểu lầm không thể có――chẳng phải mình đang bị Hatayama-sensei nhắm đến (ý nghĩa sâu sắc) hay sao――đã được sinh ra từ vô số cuộc hội thoại lệch pha kiểu Unjash. (TN: JASH là viết tắt của tiếp đầu ngữ của những từ joy, angry, sad, happy và thêm un vào để phủ định lại. Unjash là tên của một bộ đôi hài kịch chuyên diễn theo kiểu hội thoại lệch pha như trên)
Sự lệch pha của thầy hiệu phó chẳng hiểu sao chỉ có sự thật đó là không thể nhìn thấu, và Hatayama-sensei không hề để ý đến chính tồn tại của sự hiểu lầm đó thì, chắc chắn có lẽ......
「Từ giờ trở đi có lẽ cũng sẽ tiếp tục haa.」
Hajime bật cười khúc khích với giọng nói của Aiko đã lọt vào tai cậu từ đằng sau.
「Nếu thế thì chỉ cần nói cho ông ấy biết sự thật là được rồi đúng chứ.」
「Ngốc nhé, Anata. Mấy chuyện như tiêu giải sự lệch pha mang tính kỳ tích thế này thì thật không thể tin nổi. Phải để Ai-chan kể cho nghe vào mỗi lần con bé đến nhà mình chơi mới được. Là Neta trị giá thiên kim đó!」
「Ra là vậy. Đúng thật.」
Khi nghe đối đáp của vợ chồng Nagumo như thế, Tomoichi-san ở gần đó thì cảm giác như sẽ gầm lên rằng「Chẳng phải là các người đã cảm tạ thầy hiệu phó hay sao!? Bởi cái này mà cả nhà Nagumo thì-」.
「Giờ thì, cái bụng cũng sẽ rỗng sớm thôi mà, tớ nghĩ rằng chúng ta gác lại chuyện này ở đây và tới tiệm ăn cũng được rồi nhưng mà......」
Hajime quét ánh mắt một một lượt tới nhóm bạn học. Vào lúc đó.
「Oi-, Nagumo! Vẫn chưa đi sao hả!」
「Cơ mà, bọn tớ sẽ đi trước luôn đấy!」
「A n?」
Hai thanh âm tràn ngập sự cáu bẵng bất thình lình vang lên. Khi ngoảnh đầu nhìn lại, thì ở đó là bóng dáng của Shinji và Yoshiki. Nhìn qua cũng thấy họ đang bực mình.
「Aa, vừa đúng lúc tớ cũng đang nghĩ thế . Nhưng, dù có đi trước đi nữa thì cũng không thể vào tiệm đâu đấy? Phụ huynh của Sonobe sẽ đi thẳng tới nhà Yaegashi. Còn chìa khóa tiệm thì Sonobe đang giữ.」
「Khốn-, cậu đang nói rằng hãy ở nguyên tại cái địa ngục này à.」
「Rốt cục là có chuyện gì vậy. Những lời lẽ không phù hợp với lễ tốt nghiệp ha?」
「Im đê! Nhìn đi, vào tớ!」
Shinji chỉ ngón tay *bi-*. Vào vị trí chiếc nút áo thứ hai trên đồng phục. Nó đang được cài nút một cách ngay ngắn.
「Cả tồn tại như là nữ sinh Kouhai đáng yêu thực ra thì lúc nào cũng nhìn tớ từ chỗ khuất, lẫn học sinh cùng khóa thật ra đã thầm thương trộm nhớ tớ đều không hề cóó!! Dù tớ đã chuẩn bị đến cả dự phòng của dự phòng của dự phòng cho nút áo thứ hai dự phòng rồi vậy mà!」
「Iya, thế thì đã không còn gọi là nút áo thứ hai――」
「Mấy việc như được xin nút áo thứ hai chỉ là ảo tưởng thôi...... Thứ như vậy chỉ là thế giới của manga thôi đó! Khốn kiếp mà!!」
「C, các cậu thật sự chứng nào tật nấy ha......」
Thêm nữa, phụ huynh nhà Nakano và nhà Saitou vừa nãy, đã chào hỏi với Shuu cùng Sumire, và Hajime rồi nhanh chân hướng tới nhà Yaegashi rồi. Có lẽ, họ đã không thể nhìn cảnh những đứa con trai của mình truy cầu “cô gái tưởng tượng xin chiếc nút áo thứ hai” một cách trối chết thêm được nữa đúng chứ. Vì họ đã có ánh mắt xa xăm thế nào đó mà.
Và, vào lúc đó, mắt của Shinji tình cờ hướng vào chiếc nút áo thứ hai của Hajme.
Còn.
Con quái vật đói khát tình ái đột nhiên nở nụ cười nhăn nhở đầy tà ác.
「He, hee? Gì vậy hả, Nagumo. Cậu cũng nói thế nào đó mà không ai――」
「Khoan Senpai! Em đã nghe rồi đó ạ! Có vẻ như người đã ra lệnh cho những đồng đội ở câu lạc bộ Kendo là Senpai nhỉ! Mấy việc như cản trở thời gian quan trọng của em với Onee-sama thì không thể tha thứ!」
Trước bóng dáng của Kouhai-chan đã phóng đến với đôi má phồng lên giống như con sóc và tức giận xịt khói, nét mặt của Shinji và Yoshiki sầm xuống.
「Có chuyện gì, cô đã được phóng thích rồi à? Dù tôi đã nói rằng hãy nhốt cô ở kho thể chất cho đến lúc bọn tôi về vậy mà.」
「Ha n-. Anh thậm chí nghĩ rằng em ngày ngày mở ra những trận chiến ngang kèo với Nagumo-senpai, đến giờ này sẽ không thể thoát khỏi dây trói cỡ chừng mức độ đó sao?」
「Iya, dù nhìn từ xa thì tôi nghĩ rằng đó là bắt trói một cách hoàn hảo đến xuất sắc rồi nhưng mà......」
「Thứ như thế thì nuru- một phát thôi đó ạ.」
「Từ tượng thanh, không phải hơi lạ à? Cô, thật sự có phải nhân loại không vậy?」
「Chỉ bởi Senpai thì em không muốn bị nói thế đâu ạ.」
Trong khi lời qua tiếng lại như thế một cách bình thường đến mức không thể nghĩ rằng đây là lễ tốt nghiệp, tuy nhiên, Kouhai-chan tương đối lễ phép đối với người khác ngoài Hajime với Shizuku, cũng cúi đầu chào Shuu và Sumire một cách đàng hoàng.
Với sự kiện giáng sinh nọ――bị vướng vào cùng với hướng dẫn viên xe bus-san và hầu gái tai thỏ-senpai, một sự kiện mang tính báng bổ thế nào đó――cô ta đã từng được mời đến nhà Nagumo nên họ có biết mặt nhau.
Song, mắt nhìn Kouhai-chan của Shuu và Sumire lại dịu dàng trên cả sự biết mặt đơn thuần, Cơ mà, là sự ấm áp.
Là vì vậy đúng chứ?
「Xin lỗi vì con trai nhà cô vì mọi lúc nhé? Nhất định sau khi tốt nghiệp cũng hãy chơi với nó nhé?」
「K, không, không phải là chơi hay gì......」
「Kể cả sau khi tốt nghiệp thì cứ việc đến chơi nhà chú mà không cần khách sáo nhé.」
「A, ano, đã nói là không phải chơi đùa gì, đây là cuộc chiến không hề bình thường liên quan tới Onee-sama ạ......」
「「Ưm ưm, đúng vậy đó nhỉ.」」
「......」
Mặc dù là song thân của Senpai đáng hận, vậy mà Kouhai-chan trước hai người lại tỏ vẻ cực kỳ bồn chồn. Moji moji, sowa sowa.
Ở một góc tầm mắt, đang hiện lên Shinji và Yoshiki nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của Kouhai-chan đó với nét mặt đã mất sạch cảm xúc. Cực kỳ không lành. Đến cả Kouhai-chan có tinh thần đến mức dày như khúc gỗ, quả nhiên dường như cũng nhận ra.
「A, ano, Senpai. Mấy người kia......」
「Đừng để tâm đến họ giùm tôi. Chỉ là những con thú đáng buồn đang ôm ấp ảo tưởng về cái nút áo thứ hai thôi.」
Mắt của Shinji và Yoshiki mở trừng lên *kuwa-*. Kouhai-chan giật bắn *biku-*. Nhưng, cô ta không bỏ chạy khỏi đó hay gì, vừa lẩm bẩm「Chiếc nút áo thứ hai」, cô ta vừa hờ hửng hướng ánh mắt vào đồng phục của Hajime.
「He, hee. Không có cô gái nào, muốn chiếc nút áo thứ hai của Senpai sao ạ. Maa, đương nhiên thôi nhỉ! Vì không đời Senpai cục súc thế này lại được người khác yêu quý nhé!」
「Iya, tôi đã được cả đống người xin nhưng toàn là nam sinh thôi ha. Rằng quả nhiên là không muốn thế nào đó ha.」
「R, ra là vậy......」
Trước Hajime có biểu cảm không thể diễn tả――Kouhai-chan cũng có biểu cảm không thể diễn tả――ngay khi tưởng chừng như vậy, thì không hiểu sao cô ta lại bắt đầu thấp thỏm. Cô ta đang xe xe twintail thương hiệu của mình bằng đầu ngón tay *kuru kuru*.
Bộ dạng của Shinji và Yoshiki đã trở nên gần với thứ đó của kẻ giết người. Ánh mắt của Shuu và Sumire đang dần trở lên trìu mến tỉ lệ nghịch với điều đó.
「Thiệt cái tình, đành bó tay nhỉ. Được, được. Thật sự thì không muốn nhưng? Dù là tạm thời nhưng kẻ cũng có lẽ là người yêu của Shizuku-oneesama mà lại có cái bộ dạng này, thì sẽ làm phương hại đến đánh giá của Onee-sama mà. Được, bởi vậy nên đành bó tay, thật sự là đành bó tay nhưng...... E, em nhận nó giùm cho anh cũng được đó ạ.」
「Iya, tôi sẽ không cho cô nhưng mà?」
「......」
Bầu không khí cảm giác như chùn xuống *suun* đã trôi. Kouhai-chan, phải chăng không hề nghĩ rằng có lẽ nào mình lại bị từ chối, vừa chớp chớp đôi mắt *pachi pachi*, vừa nhìn chòng chọc vào Hajime.
「......Fufu, thiệt là lạ lùngg~. Senpai, đang xấu hổ sao ạạ? Dù em không hề nghĩ gì khác vậy mà. Hora, xin hãy mau chóng đưa đây. Tuy là hành vi đang xấu hổ trên tư cách Soul Sisters nhưng, em sẽ kiềm chế giúp anh ạ. Đây là sự từ bị của em, nhằm giúp anh không có một lễ tốt nghiệp đáng buồn đó ạ? Saa, xin hãy vừa khóc nghẹn ngào, vừa đưa ra――」
「Iya, đã bảo là tôi sẽ không cho cô rồi mà.」
「......」
Thời gian dừng lại lần nữa. Mắt của Kouhai-chan và Hajime chạm nhau. Không phải là một loại trêu chọc gì cả, Hajime-san, có vẻ như nghiêm túc không định đưa cho cô ta.
Sau một nhịp.
「-, --, tạại sao vậy ạạạạạạ-!!!」
「Giọng cô to quá――-cơ mà dừng lại coi baka. Đừng có nhảy tới túm vào tôi.」
「Baka là Senpai đó ạạ! Dù sao đi nữa cũng chẳng có ai để đưa đúng chứ!? Dù em đây đã nói là sẽ nhận nó cho anh thế mà tại sao lại cự tuyệt vậy ạ! Đừng có nhờnn!!」
「Iya tại vì...... Cô, là một kẻ không thể hiểu nổi có thể lấy được thuốc kích dục theo dòng sự kiện mà...... Cảm giác như cô sẽ yểm lời nguyền nào đó lên tôi với trung gian là cái nút áo thứ hai mà......」
「Lời nguyền là gì vậy ạ!?」
Là nữ sinh cao trung thuộc hệ mạo hiểm thường nhật sẽ chạm trán với hằng hà sa số sự kiện hay náo động. Trong thế gian đã trở nên thật sự tồn tại âm dương sư hay chú thuật, thì cảm giác như cô ta sẽ học tập chú thuật hay đại loại vậy theo diễn biến câu chuyện và thật đáng sợ. Vì chỉ đối với Hajime thì cô ta sẽ đến công kích mà không chút mảy may khách sáo nên lại càng đáng sợ hơn.
「Eei-, nói mấy cái chuyện không hiểu đầu đuôi như lời nguyền hay gì đó! Được rồi mà nên hãy im mồm và đưa nút áo đâyyyyy-」
「Đưa đây là thế nào. Cái thái độ trịch thượng của cô đã sụp đổ trong một khắc rồi đó.」
「Mấy việc như bị Senpai từ chối thì không thể chịu nổi về mặt lòng tự tôn của em-」
「Tôi không cần biết nhưng mà ha.」
Hajime và Kouhai-chan so găng trong trạng thái bốn tay nắm vào nhau mà người ta thường nói ở đấu vật. Lách tay ra khỏi bằng chuyển động nhớp nháp,
「Usa-senpai trực tiếp truyền thụ Screw 〇ite!!!」
Cô ta tung ra kỹ thuật của một manga bóng bầu dục Mĩ nào đó. Thế này, là cái vừa xoay vòng, vừa cướp bóng của đối phương đó. Kỹ thuật đắc ý của hầu giá tai thỏ siêu nhân-senpai, làm việc tại tiệm cà phê hầu gái ở Akiba.
「Tôi đã nói là dừng lại.」
「A-」
Cô ta đã bị chặn lại bằng vuốt chim ưng bấu vào mặt. Đầu ngón tay của một cánh tay đã vươn ra của Kouhai-chan đang sượt qua chiếc nút áo thứ hai của Hajime một cách đầy tiếc nuối. Em sẽ nhận cho anh, với cái thái độ trịch thượng đó thì tương đối là trối chết.
Cuộc giằng co giữa Hajime và Kouhai-chan như thế――
「「......」」
「Thanh xuân haa.」
「Được đó, cực kỳ được đó! Quả nhiên đứa trẻ này là suối nguồn Neta nhỉ!」
Được Shinji và Yoshiki nhìn với cặp mắt đang càng lúc càng trở thành một thứ mang tính báng bổ khó hình dung. Còn đôi mắt của vợ chồng Nagumo thì kira kira gióng như thậm chí đang xem một bộ phim về thanh xuân. Cơ mà Sumire-sensei đang bắt đầu ghi hình để dùng làm Neta với chức năng quay phim của smartphone.
「Ư ư-, ư----!!」
「Tại sao cô lại trông như đang khóc một chút vậy hả. ......Haa, hiểu rồi hiểu rồi.」
「Ư?」
Gỡ Kouhai-chan quăng đi *pei-*, Hajime giật chiếc nút áo thứ hai ra, và ném cho cô ta trước khi cô ta hoàn toàn quên mất tiếng người.
「A......」
Kouhai-chan ngay lập tức bắt lấy nó thay, nhìn vào chiếc nút áo trong tay mình một cách ngây ngốc.
Xác nhận việc nhóm Yue đã chấm dứt việc tạo dựng kỷ niệm hay đối phó với nhóm kouhai và đang tập trung ở một nơi không xa cách đó tự lúc nào chẳng hay, Hajime hướng chân về chỗ đó trong khi,
「Cũng không phải là cắt đứt mối liên kết mà, dù không có thứ đó đi nữa thì kouhai vẫn luôn là kouhai đúng chứ.」
Nở nụ cười khổ như thế. Kouhai-chan ngay lập trừng mắt nhìn Hajime *ki-* như đã lấy lại tỉnh táo.
「......T, thật sự thì không đời nào em muốn nó với ý định như thế đâu ạạ! Xin đừng có tự đề cao mình! Đến cùng thì, em chỉ nhận nó vì Senpai đáng thương thôi mà nhé! Lời cảm ơn của anh đâu rồi ạ! Hora horaa-」
「Vâng vâng, cảm ơn. Nhớ là đừng có dùng nó để bày trò chọc phá đó?」
「Fu-, đã nhận rồi thì muốn là gì là quyền của em ạ~~~!」
Kouhai-chan có vẻ như cũng đã nhận ra tìn hình xung quanh. Đặc biệt là về ánh mắt trìu mến của Soul Sisters và nhóm bạn học của mình.
Vành tai hơi ửng đỏ lên, và cô ta chạy khỏi đó giống như việc trốn thoát mà mình vẫn luôn làm. Song, ngay khi ngoảnh lại ở phía trước cách đó một chút, Kouhai-chan đã,
「Xin chúc mừng tốt nghiệp ạ!!」
Gửi tặng cho cậu những lời ra dáng kouhai như thế, một cách đàng hoàng. Có điều, trong khi hết sức hết lòng vạch mi mắt lè lưỡi trêu chọc.
Kouhai-chan đã đột kích va chạm một cách không khách sáo nhất với cái lớp đang ôm ấp sự tình đặc dị của họ, và cho họ nhiều thời gian dù ồn ào nhưng lại vui vẻ nhất.
Trước bóng dáng ầm ỉ đến tận phút cuối đó, không chỉ Hajime và đến cả những bạc học ai nấy đều không khỏi mỉm cười rạng rỡ trên cả gương mặt.
Tuy nhiên,
「Naa, Nagumo. Dí hiện thực vào bọn tớ có vui không? Cậu không có trái tim của con người à?」
「Shinji, nếu đã thế này thì cứ nhồi kẹo cao su vào thức ăn của nó trong bữa tiệc đi.」
Ngoại trừ hai con quái vật đói khát tình ái.

