Arifureta After V

Chương 447: Arifureta After VTortus lữ hành kí52Con dã thú đáng thương

2024-12-01

15

Arifureta chương 447: Arifureta After VTortus lữ hành kí52Con dã thú đáng thương

Là chuyện sau khi lùm xùm tai tiếng không hề lường trước đối với Vandour-san đã phát sinh, và họ biết về tư chất có thể trở thành thánh mẫu của lũ không phải người ở Myuu.

「Un, ngon. Thấy ấm người haa.」

「Yue-chan, tay nghề lại tăng lên rồi sao ta?」

「......N- fuu. Con không dám nhận ạ. Otou-sama, Okaa-sama.」

Tất cả quay trở lại phòng khách. Họ thưởng thức giờ giải lao trong một lúc trên ghế sofa, trong khi nhâm nhi bữa ăn nhẹ cùng với hồng trà đã được pha thêm.

Khi Yue vừa phổng chiếc mũi nhỏ xinh lên *puku puku* ra chiều đắc ý, vừa làm vẻ mặt tự hào với những lời của Shuu và Sumire, Shia cũng cất lời với vẻ khâm phục.

「Chỉ việc pha hồng trà thì, Yue-san thiệt tình, sẽ làm thật đàng hoàng đó nhỉỉ.」

「......Chờ đã, Shia. Thật đàng hoàng là sao? Tiêu chuẩn đánh giá của em hơi lạ nhưng mà. Chẳng phải giỏi, hay ngon là được rồi sao?」

「Tại sao chỉ mỗi thức ăn thì em không thể không biến chúng thành những món thô thiển vậy haa. Yue này, em, chẳng phải là thậm chí đang bị thứ gì đó nguyền rủa sao?」

「......Nn-. Cứ thích gì nói nấy-」

Không thể khen một cách thật thà sao!?, Yue phồng má lên. Kaori nói trong khi cười khổ.

「Cái đó là huyết thống hay gì đó à? Hora, cô là hấp huyết quỷ mà.」

「Không lẽ nào...... cậu không chỉ nói rằng cô ấy không có kinh nghiệm nấu ăn vì là hoàng tộc, mà còn có hậu quả từ việc chỉ hút máu thôi sao?」

「.......Cả Kaori lẫn Shizuku nghĩ hấp huyết quỷ là gì vậy. Mọi khi thì bọn tôi vẫn ăn uống bình thường. Otou-sama――Den-ojisama là một người vừa có thể nấu ăn vừa có thể di du hành mà.」

「Maa, là vậy sao ạ? Mặc dù là hoàng tộc nhưng thật hiếm hoi nhỉ?」

Liliana có biểu cảm sửng sốt.

Liliana cũng là công chúa nên không có kinh nghiệm nấu ăn, việc ra khỏi vương đô thì cũng toàn là kết quả của việc bị chèn ép bởi tính khẩn cấp hay tính cần thiết như là đào thoát, hoặc là ngoại giao, nên cô chưa trải nghiệm một chuyến hành trình đơn thuần. Ngay từ đầu, vì nếu đã là vương tộc thì sẽ có thân phận không được phép du hành một cách tự do nên việc cô sửng sốt cũng là điều đương nhiên.

「......N. Toàn là những món dễ nấu để ăn trên đường du hành nhưng mà, chị đã rất thích những món được Den-ojisama nấu cho đó. Trong ngày kỷ niệm hay sinh nhật gì đó thì chị sẽ vòi vĩnh để được nấu cho ăn.」

「Maa, ông ấy vừa là tể tướng của một nước, vừa lĩnh hội cả Ma thuật biến đổi lẫn Ma thuật sáng tạo mà, nên chắc đã quen với những chuyến hành trình rồi ha. Thế, có ngon không?」

Trong khi dịu dàng xoa đầu Yue đang tỏ vẻ hoài niệm, Hajime cũng hỏi với biểu cảm dịu dàng.

Lúc đó, nét mặt của Yue lặp tức trở thành biểu cảm khó xử.

「......Cực kỳ, rất là, thật khó xử nhưng............ không ngon.」

「Iya nó không ngon à.」

「......N. Nhưng mà, bản thân Den-ojisama lại giống như đã nghĩ rằng “khá tốt”.」

「Ra là vậy nano. Khả năng nấu nướng nguy hiểm của Yue-oneechan là thứ được thừa hưởng từ Den-ojisan nano!」

「Nhầm rồi nhưng mà!?」

Trước Myuu chỉ ngón tay *bishi-* như một thám tử đã tìm ra phạm nhân, Yue đã bật lại theo phản xạ. Rằng, Đừng có đánh đồng chị với Oji-sama!

Thực tế thì trong quá khứ từ rất lâu về trước, sau một cuộc đối đáp tương tự, Den-ojisan bị đứa cháu gái mình sủng ái trực tiếp nói thế, đã trở nên rơm rớm nước mắt.

Aiko và Remia vừa nở nụ cười khổ, vừa nói đỡ cho cô.

「Ma, maa, đúng thật vị giác của Yue-san là bình thường mà nhé. Chỉ là cảm tính sáng tạo dành cho việc nấn nướng thì đang đi ngược lại thường thức thôi.」

「Tại sao chỉ lúc nấu thì chị sẽ làm chuyện dư thừa vậy nhỉ? Chị có thù hằn gì với cái thứ gọi là công thức sao?」

Hoàn toàn không trở thành lời nói đỡ chút nào.

「......Ể? Cái gì? Đến cả Aiko và Remia. Tại sao tôi, giữa lúc nghỉ giải lao lại bị mọi người diss vậy? Yue-san, đã làm gì à?」

Nếu nói là tại những hành động thường ngày thì chỉ đến đó thôi nhưng, Yue-san trong cơn bão của những đánh giá cay nghiệt một cách đột ngột, đang rơm rớm nước mắt.

Phải chăng đã cảm thấy u uất, cô nhích mông sát vào Hajime đến không có một kẽ hở *mozo mozo*, và vừa vòng cánh tay của cậu qua cổ mình, cô vừa chôn mặt vào ngực của cậu.

Cảnh đó không hiểu sao vừa thú vị, lại vừa dễ thương, và bầu không khí ở nơi đó trở nên lâng lâng.

Thực ra thì, nhóm phụ huynh như Shuu hay Sumire đã tích lũy sự mệt mỏi về mặt thần mà không tự nhận thức được. Việc quan sát thử thách về mặt tinh thần của những đứa con mình, có một thứ giống như sự chịu đựng thế nào đó.

Việc họ nheo mắt lại với với bầu không khí êm dịu trước hồng trà ấm áp, ngát hương thơm cùng bữa ăn nhẹ ngon lành, và cuộc đáp tươi sáng của những đứa con mình, là bằng chứng cho điều đó đúng chứ. Việc này thì hẳn là họ cũng không tự giác được nhưng, biểu cảm của họ đang trở nên nhẹ nhõm và an yên còn hơn cả lúc bình thường,

Tuy nhiên, không phủ định được việc chỉ có nhà Yaegashi là mang cảm giác hơi lơ đễnh.

Tuy họ đã sửng sốt tột độ trước sở nghiệp (?) của Myuu và sự coming out của băng long golem (Ururukuu) nhưng, quả nhiên chuyến quan sát cuối cùng có vẻ như khiến họ phải gánh chịu tương đối.

Có thể hiểu rõ như lòng bàn tay dáng vẻ nhớ lại quả khứ của đứa học trò mà mình đã xem, và lặng lẽ sắp xếp lại con tim của mình.

Sau một hồi cười nói chuyện trò với nhau từ lúc đó, vào cái độ mà tách trà thứ nhất đã cạn và vài người châm thêm cho mình.

「Ojii-chan. Otou-san và Okaa-san nữa...... thấy sao?」

Nhìn thấu sự biến hóa trong bầu không khí của nhóm Shuuzou, Shizuku hỏi bằng thanh âm ôn hòa. Vì cô thấy rằng họ đã hoàn tất việc sắp xếp con tim mình.

「Ừ haa.」

Shuuzou nhíu mày lại thành hình chứ八và thở dài thường thượt. Rồi,

「Ojii-chan, sẽ không làm nhẫn giả nữa.」

「Ể-!?」

Ông vừa ở nụ cười khô khan, vừa nói thế bằng đôi mắt đã chết. Với điều này thì Shizuku cũng ngạc nhiên đến thăng thiên.

「Ông đã thừa nhận chuyện nhẫn giả rồi nhỉ!!」

「Sai rồi đó, Shizuku-chan. Không phải chỗ đó.」

Tất cả mọi người đều đồng ý một cách kịch liệt với tsukkomi của Kaori. Rằng, hẳn là ông đang bị giằng xé bởi ý niệm tự trách đến mức muốn từ bỏ mặt phía sau của mình đúng chứ. Rằng, cô muốn khiến ông thừa nhận mặt phía sau của mình đến mức đó à, họ nghĩ vậy với gương mặt hơi cạn lời.

Koichi và Kirino, lắc đầu với dáng vẻ mệt mỏi ở đâu đó.

「Maaa, chuyện đó thì quả nhiên là nói đùa thôi nhưng mà, bọn cha đã mang lên một gánh nặng đến mức đó đấy.」

「Nee, Otou-san.  Đùa là ý nghĩa nào vậy? Việc từ bỏ? Hay là cái nhẫn giả?」

「Shizuku-chan hãy trật tự một chút nhé?」

Kaori quấn ponite của Shizuku quanh mặt cô một cách cưỡng chế. Có vẻ như không chỉ là hóa thành kén bảo vệ, mà nó cũng có thể sử dụng để tự mình trói mình. Cô lại tiếp tục cắp hai bên nách của Shizuku đang giãy giụa *mogo mogo* từ phía sau.

「Vì là vấn đề tâm lí của đứa trẻ đó, nên chúng tôi sẽ giữ bí mật về nội dung cụ thể của thử thách nhưng mà nhé......」

Kirino tiếp lời như thể chẳng có gì xảy ra.

「Tại sao chuyện lại thành ra thế này vậy cà, cảm giác không thể làm tới nơi tới chốn là thật lòng đó. Vì là đứa trẻ chúng tôi đã quen biết từ lúc nó còn nhỏ mà...... dù đối với ai đi nữa cũng không thể bào chữa. Kể cả đối với Hajime-kun, lẫn Shizuku hay nhóm Kaori-chan, và chính bản thân Kouki-kun đi nữa, nhé.」

Đối với trường phái Yaegashi, thì người trong cùng một môn phái cũng tương đương với gia đình. Họ không thể kết luận gọn gàng là giáo viên và học sinh ở đạo trường kiếm thuật một cách đơn thuần được.

Hơn nữa, họ đã quen biết với mẹ của Kouki từ lúc bà ấy còn làm học sinh. Trước bộ dạng sa ngã của đứa trẻ được gửi gắm cho họ, và hành động hung hãn, dù có nói là tác dụng của Đại mê cung đã hoạt động một cách khốc liệt đi nữa, trên tư cách một người hướng dẫn, hay trên tư cách một người lớn thân cận được cậu ta dành cho sự kính yêu đi nữa, thì họ cũng cảm thấy một nỗi hổ thẹn sâu sắc.

Thêm vào đó, là cả sự áy náy. Dù gì đi nữa, Kouki đích xác là đã định giết Hajime. Hơn nữa, Hajime đã cân nhắc tới hai cô con gái của họ, mà vẫn để cho Kouki đó sống. Là trạng thái mà con tim họ trở nên kẹt cứng bởi sự biết ơn và cảm giác có lỗi.

「Kể cả trong thử thách thì cháu cũng đã nhận được hàng tá lời cảm ơn và xin lỗi rồi nhưng, thật sự là đã đủ rồi nhé? Tuy cách nói không hay nhưng...... đối với cháu, tên đó thì cho dù là lúc đương thời hay hiện tại cũng chẳng phải là một đối tượng đến mức cần để ý tới.」

Hajime thẳng thừng nói ra những lời hời hợt đến mức khiến người ta cảm thấy được sự thờ ơ. Rằng, dù tốt dù xấu gì thì cậu ta thậm chí còn không phải là một tồn tại đáng để cậu để mắt đến.

Cả việc nói giảm nói tránh nếu đối phương là người thân thiết, thì lúc này cậu cũng quyết định nói rõ ra. Là sự cân nhắc đối với ánh mắt áy náy của nhóm Shuuzou nhìn vào Hajime.

Đọc thấu ý đồ đó một cách chính xác, Shuuzou gật đầu trong khi cười khổ.

「......Đúng thật là nó đã không thể động tới một cọng tóc của cháu nhưng, vấn đề không phải ở đó. Dù không đi đến cuối nhưng ông vẫn là một người hướng dẫn. Việc Kouki đã sa ngã thành bộ dạng như thế thì, cũng có trong đó sự ngạo mạn của bọn ông khi lạc quan nghĩ ràng “một lúc nào đó sẽ”, và trì hoãn nó mà.」

「Một lúc nào đó sẽ? Là có ý gì vậy ạ?」

「......Kouki thì ha, quá ưu tú đó. Đến mức là suy nghĩ lí tưởng cũng có thể thông qua một cách đường hoàng.」

Nhóm Shuu và Sumire ngay cả trong khi bằng cách nào đó đoán được chuyện gì đã xảy ra ở trong thử thách, từ những lời nói rời rạc, thì vẫn lắng tai nghe mà không hỏi chi tiết.

Kirino và Koichi cũng nói với bầu không khí trầm lặng.

「Miya và Seiji-kun――cha mẹ của Kouki-kun cũng, đã lo lắng về đứa con trai chưa từng thất bại bất cứ chuyện gì đó?」

Nếu nghiêm túc làm thì bất chuyện gì cũng có thể. Lựa chọn của bản thân là không bao giờ sai.

Kouki dù chẳng khổ cực mấy thì chuyện mình đã bắt tay vào làm tất cả đều thành công, đúng như ý nghĩ của mình, dần dà trở nên có suy nghĩ như thế thì cũng chẳng phải chuyện vô lí đúng chứ.

Dù có cảnh cáo của cha mẹ và nhóm Shuuzou đi nữa, vì cậu ta chỉ biết đến những ví dụ thành công nên không hề có mấy thứ như cảm giác thực tế, và sẽ để chúng trôi qua tai một cách không tự giác.

「Tuy nói là vậy, chúng ta cũng không tiếp nhận cách tồn tại như thế của Kouki một cách nghiêm túc. Vì việc con trẻ cố gắng sống một cách đúng đắn, và tiến về phía trước là một điều tốt mà. Một lúc nào đó nhất định Kouki cũng sẽ trải nghiệm sự thất bại. Chỉ là vì ưu tú nên sẽ chậm hơn người khác một chút thôi Vì chúng ta đã nghĩ như vậy đó ha......」

Koichi ôm đầu. Rằng, không lẽ nào, cái mà ông đã nghĩ rằng lúc nào đó sẽ xảy đến khi cậu ta bước ra xã hội, lại bị thay thế bằng một sự việc nằm ngoài phạm vi tưởng tượng là triệu hồi tới dị giới. Hơn nữa, ông chẳng hề nghĩ rằng nó lại biểu lộ ra với hình dạng tệ nhất.

Nở nụ cười nhẹ như đang nói đùa, ánh mắt của Kirino nhìn Kaori và Shizuku.

「Chẳng hạn như Miya thì nhé? Đã nói là giá như nó chịu mau mau thổ lộ với Shizuku và Kaori-chan thì tốt rồi đó. Rằng vì hẳn là đằng nào thì nó cũng sẽ bị từ chối một cách hoành tráng, nên sẽ trở thành một kinh nghiệm tốt đúng chứ.」

「「Ể? Vậy sao!?」」

Tỏ vẻ tinh nghịch, Kirino tiết lộ nội tâm mà mẹ của Kouki đã nói toạc ra lúc uống rượu trên bàn ăn tối ngày xưa.

Từ góc nhìn của Miya-okaasan đã từng là thiếu nữ đặc công thanh xuân nói rằng rằng “Trường học là cái gì không cần biếtt! Cả người lớn lẫn thế gian đều là kẻ địchh!”, và làm mấy chuyện như vác một chiếc chày kim loại ở sau lưng rồi đi xưng hùng xưng bá toàn quốc, thì những thứ có tên thất bại, lạc lối, và khổ não là yếu tố cần thiết không thể thiếu nhằm giúp người ta bước đi trên một cuộc đời tốt hơn, điều như vậy là chủ trương của bà ấy.

Chính bởi vì vậy mà, sự ưu tú của đứa con trai mãi mà không thể có những trải nghiệm đó, tuy khiến bà ấy cảm thấy tự hào nhưng cũng có ở đó hạt giống của sự lo lắng. Vì đã thân thiết với Kirino từ hồi học sinh rồi, nên dường như bà ấy vẫn thường nhờ thảo luận về chuyện của Kouki trong khi say bí tỉ.

「Đúng vậy đó? Có vẻ như Miya đã tin chắc nhé. Là cả Shizuku lẫn Kaori-chan ở hiện trạng lúc bấy giờ thì không hề cửa cho cậu ta.」

「Đương nhiên thôi. Dù cho có là Kouki-kun đi nữa, thì thiên sứ nhà tôi không đời nào sẽ xiêu lòng một cách dễ dàng. Đại khái là, tôi đã luôn luôn nghĩ. Rằng dù cho có là bạn thuở nhỏ đi nữa, bao gồm cả Ryuutarou-kun thì chẳng phải con bé đã hoạt động cùng với mấy thứ như đám con trai hơi bị nhiều quá rồi hay sao――」

「Vâng vâng, Anata hãy im lặng một chút thôi nào.」

Tomoichi bị bà xã siết cổ *kyu-* và ngã xuống. Rồi bị vỗ *pechi-* thì ông đã lập tức mở mắt ra. Thật sự một sự bất tỉnh và thức giấc quen tay.「Xin lỗi, Kaoruko. Anh đã hơi hưng phấn」「Không sau đâu đó, Anata」, họ cảm thấy khủng hoảng trước cuộc đối đáp như thể nó được thực hiện một cách thường nhật. Bởi vậy, cuộc nói chuyện tiếp tục như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

「Maa, thực tế là, dù có được tỏ tình thì con cũng không hề có ý định đáp lại đâu nhé,」

「Cháu cũng ngay từ đầu, cũng đã chẳng hề nghĩ đến chuyện như thế haa....... Lúc còn là học sinh tiểu học thì, ngược lại, cháu đã mê mẩn Shizuku-chan mà......」

「「「Araa~」」」

Giọng nói của Yue, Shia, và Liliana hòa nhịp với nhau. Họ cười toe toét niya niya. Tôi có thể nhìn thấy quang cảnh hoa yuri nở rộ đó ạ! Vì Shizuku đỏ mặt thẹn thùng nên lại càng hơn thế nữa!

「Từ sau khi lên sơ trung, thì cháu mới bị Hajime-kun dogeza cướp mất trái tim mà......」

「Nghe lại một lần nữa thì, Kaori. Em, có hơi như thế ha.」

「Như thế là cái gì!?」

Không sai vào đâu được, Kaori-chan có hơi như thế. Kiểu, khó diễn tả bằng lời nhưng, như chỉ muốn nói rằng, Hết sức xin lỗi đời người bình thường nhá!, giả như có không bị triệu hồi đến dị giới đi nữa, thì có lẽ cô vẫn đại khái là sẽ chọn những lộ trình kịch tính và lắm gian truân trong cuộc đời của mình đúng chứ.

Tuy Shizuku có sự tình rõ ràng để không thể xem Kouki là đối tượng yêu đương nhưng, nếu có một cậu trai tuấn tú với tài năng ở tất cả phương diện thì bình thường con người ta sẽ ít nhiều ý thức đúng chứ.

Ấy vậy mà, lần đầu tiên trái tim cô lỡ nhịp lại là vì một cậu trai bình thường dogeza......

Iya, việc liệu có ổn không khi gọi một cậu trai đường đường thực hiện dogeza 100 điểm tròn giữa phố là bình thường thì có dư đất để nghị luận nhưng, chuyện đó gác sang một bên, nếu so sánh giữa Kouki và Hajime vào đương thời thì bình thường cô sẽ ý thức vào vế trước đúng chứ.

Hay là, cô đã đọc thấu bãi địa lôi mà Kouki đang ôm đồm một cách vô thức đây......

「Nhắc mới nhớ, Miya-san, trước đây đã từng đến nhà chúng tôi đó. Khoảng một thời gian ngắn trước khi Kouki-kun tự nguyện thôi học đúng không ta. Cùng với ông xã-san, chị ấy đã nói là muốn cảm ơn và xin lỗi một lần nữa.」

「Mặt nổi là cảm ơn về chuyện đã dắt con trai của họ về, và có vẻ như đã nghe câu chuyện từ Kouki-kun nên họ tạ lỗi vì đã gây rắc rối cho Hajime, chuyện là vậy nhưng mà......」

Sumire và Shuu nhìn mặt nhau.

Vào lúc đó, vì vợ chồng Amanogawa đã cúi đầu rất rất thấp, nên cả Shuu lẫn Sumire, đều vô cùng bối rối và xin họ ngẩng đầu lên.

Bởi vậy họ đã không nhận ra nhưng, lúc này ngẫm lại thì có lẽ nào, chẳng phải là cũng bao hàm cả lời cảm ơn dành cho việc Hajime dù không hề có ý đồ nhưng đã trở thành “hiện thực không theo ý muốn” mà Kouki buộc lòng phải ý thức kịch liệt một cách không thể phản kháng hay sao.

Có lẽ là đã nghĩ quá lên rồi không chừng nhưng, nghe câu chuyện hiện giờ thì hai người lại nghĩ vậy theo một cách nào đó.

「Cái này thì, là chuyện sau khi những đứa trẻ đã được đưa trở về một cách vô sự nhưng mà...... Miya đã nói đó nhỉ.」

Kirino nhìn lên khoảng không và nói như đang hồi tưởng.

「Rằng, với diễn biến rập khuôn trong mấy câu chuyện thì, nhân vật chính sẽ trải qua bi kịch rồi mới trưởng thành. Mấy thứ như một dũng giả không biết đến thất bại, và tràn ngập hi vọng, thì chẳng phải là dù thế nào đi nữa cũng không thể sao?」

Không hơn gì một vọng tưởng đơn thuần. Nhưng, câu chuyện thần kỳ là triệu hồi đến dị giới đã thật sự xảy ra. Nếu vậy thì, bản thân Kouki cũng sẽ bị sự rập khuôn tương tự ghé thăm không chừng, có lẽ cũng không trách được khi bà ấy trót có tưởng tượng tiêu cực đó.

Điều đáng sợ hơn tất thảy, việc đó xảy ra dưới dạng những người thân cận bị cuốn vào lí tưởng của Kouki. Vì bi kịch, thông thường vẫn là chuyện đánh mất đi người quan trọng.

Akiko vuốt vuốt cánh tay mình như đã cảm thấy một cơn ớn lạnh bất chợt.

「......Cả chuyện Hajime-kun bị gọi là kẻ dị biệt cũng khiến mình cảm thấy định mệnh nhỉ. Vì Kaori-chan và Shizuku-chan, đã thật sự gặp nguy hiểm ở Orcus mà.」

Không có ai nghiêng đầu ý hỏi là chuyện gì. Mọi người, có vẻ như đã tưởng tượng ra một việc tương tự như Akiko. Phải, về quang cảnh lúc họ xem chiếu lại quá khứ cuộc tập kích của Catleya, ở Đại mê cung Orcus.

Hai cô gái bạn thuở nhỏ của dũng giả đã trên lằn ranh của cái chết.

Kaori, hay Shizuku. Hoặc có lẽ là cả hai.

Ra là vậy, đúng thật nếu như không tồn tại một điểm dị biệt là Hajime, thì có lẽ đã trở thành câu chuyện rập khuôn của dũng giả rồi không chừng. Dù có bị dồn vào chân tường đi nữa cũng cố chấp với cái “theo đuổi từ đầu đến cuối chính nghĩa mà bản thân tin tưởng” rồi đánh mất đi người quan trọng, một dũng giả trưởng thành với bi kịch đó làm hạt giống――một câu chuyện như vậy.

「Myuu không thích câu chuyện như thế lắm đâu...... Nếu sau đó họ trở lại và nói là, thật ra tôi vẫn còn sống ạ, thì ngược lại sẽ khiến lồng ngực nóng lên vì cảm xúc nhưng mà!」

Với Myuu đã tiếp xúc với đủ thứ tác phẩm sau khi di cư đến Nhật Bản, thì dường như cô bé đã có thể loại ưa thích.  Cô bé đang lắc đầu *puru puru* để xua đi tưởng tượng mình không muốn.

Hajime ra ý bảo Myuu ngồi lên đùi của mình để trấn an cô bé. Trong khi dịu dàng ôm Myuu đã nhảy phốc lên *pyoko-* với vẻ hoan hỉ, Hajime nheo mắt lại.

「Người đó, con đã thấy bà ấy là một người mạnh mẽ về cả cơ thể lẫn con tim nhưng mà, nói ra những điều cảm thương như thế thì có vẻ như bà ấy đã khá là trăn trở nhỉ.」

「Đúng là một kẻ uy mãnh đã giao chiến với cấp độ sư phụ của trường phái Yaegashi bằng chày kim loại và tay không giác đấu nhưng, việc cậu ấy yếu mềm là đương nhiên thôi. Vì là một con người, một người mẹ mà.」

「Cháu nghĩ là ở cái điểm có thể đánh ngang sức bằng ẩu đả kiểu du côn với trường phái Yaegashi cảm giác như thậm chí có thể chặt đầu quỷ thì đã vào phân loại siêu nhân rồi nhưng mà.」

Chuyện đó thì gác sang một bên, trong khi thể hiện động tác di chuyển hai cánh tay sang bên hông như muốn nói thế, Kirino nở nụ cười nhẹ「Nói tóm lại」.

「Sự trở ngại của Hajime-kun đối với Kouki-kun, chắc chắn là điều tốt đấy.」

「......Việc tên đó sa ngã, thì tồn tại của cháu cũng là nguyên nhân nhưng mà.」

Nhà Amanogawa cũng vậy nhưng, nhà Yaegashi cũng không thể hiện dù chỉ một chút bầu không khí trách cứ với Hajime. Chẳng những thế, được nói mấy thứ như thật tốt quá thì quả nhiên Hajime cũng có cảm giác kỳ lạ.

「Không phải là nguyên nhân đâu. Có điều là ngòi nổ đó. Cho dù không có Hajime-kun đi nữa, thì một lúc nào đó chuyện tương tự vẫn xảy ra đúng chứ. Chính điều đó, là Shizuku và Kaori-chan bị giết rồi cậu ta không trưởng thành mà lại sa ngã, nhé.」

「Dù thế đi nữa, người cuối cùng đã mang tên đó trở về là nhóm Shizuku đó ạ?」

「Người đã cho chúng mượn hầu hết sức mạnh để có thể đưa cậu ta về chẳng phải là cháu à.」

「Chuyện đó thì, maa......」

「Có lẽ chỉ là dựa vào kết quả đơn thuần thôi, và đã có những thứ bị đánh mất nhưng...... Đứa trẻ đó hiện giờ, vẫn đang cố gắng để tiến bước trên đôi chân của mình lần nữa.」

「Nếu là bình thường, khi đứa con trai vất vả lắm mới trở về nói là muốn di dị giới lần nữa thì hẳn là họ sẽ ngăn cản nhưng...... Miya ngược lại hình như còn tỏ ra hoan hỉ ha. Vì cô ấy đã nhìn thấu được việc cậu ta đang quyết ý không trốn chạy khỏi hiện thực không theo ý mình, và cố gắng vùng vẫy đúng chứ.」

Vẫn chưa biết được kết quả cho chuyến hành trình của Kouki nhưng, một lí do của việc cậu ta đã cố gắng ít nhất là khởi đầu một lần nữa và có thể quay về lại con đường phấn đấu, chắc chắn là tồn tại của Hajime, Shuuzou thả lõng hai má tỏ vẻ hân hoan khi nói vậy.

Liếc nhìn Hajime có biểu cảm càng trở nên phức tạp hơn, Koichi cau mày thành hình chữ八và thở dài「Kết cục thì」.

「Với chuyện của Shizuku thì cũng thế nhưng mà, chú đã cảm giác một cách thực tế rằng, chuyện mà người lớn bọn chú có thể làm thật sự là những điều nhỏ nhặt haa, đó.」

Khi nhìn lại quá khứ thế này, thì dù sao đi nữa người ta cũng sẽ nghĩ. Rằng, nếu có thể làm thế này thêm nữa cho cậu ta. Bởi vậy, họ mới trở nên suy sụp.

「Chuyện đó thì, maa...... mọi người cũng giống như nhau đó, Koichi-kun.」

「Aa. Đúng như Nagumo Shuu nói.」

Đã đến lúc này rồi thì có nói cũng chẳng thể khác đi được. Dù hiểu như thế, thì người cảm thấy hối tiếc, trăn trở về chuyện của con cái, và nghĩ rằng bản thân mình thật thảm hại chắc hẳn là phụ huynh, Shuu và Tomoichi cười khổ với nhau.

Hajime uống cạn tách hồng tra đã nguội đi một chút *gu-*, và cậu cố tình tạo ra tiếng động khi đặt nó lên đĩa lót để thay đổi không khí.

「Nếu muốn thì, cháu sẽ mở Gate tới chỗ của Amanogawa đó ạ. Nếu có điều gì muốn nói, thì mọi người sẽ gặp hắn chứ ạ?」

Shuuzou ngay cả trong khi thể hiện dáng vẻ hơi kinh ngạc, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

「......Iya. Cậu ta quyết ý nhìn nhận lại bản thân và bắt đầu chuyến hành trình. Chuyện đó thì đã quá trễ để nói đến rồi đúng chứ. Việc bọn ông tới gặp.」

「Maa, có lẽ đúng là vậy nhỉ. Tên đó cũng, có lẽ là tự giác được vấn đề của mình. Vì hắn đã được bạn thuở nhỏ đấm đến mức khóc nhè và dạy cho mà.」

Khi Hajime ghé mắt sang chỗ cô, Shizuku nhún vai. Nhẹ gật đầu với điều đó, Hajime quét ánh mắt một lượt qua nhóm Shuuzou lần nữa.

「Trong khi tên đó vẫn chưa thể tự tìm ra câu trả lời, thì cháu nghĩ rằng chính vì là người thân nên mới khó gặp đó ạ. Vì có lẽ là mọi người sẽ không thể hiểu rằng, Nên nói gì mới được đây, nhỉ.」

「Umu, đúng vậy ha.」

「Nếu vậy thì, chỉ có thể chờ thôi ạ.」

「Việc cậu ta trở về, sao.」

「Phải. Chuyến hành trình của tên đó, có lẽ vẫn chưa kết thúc. Không phải với ý nghĩa là cậu ta sẽ lại bắt đầu một chuyến hành trình, mà cháu nghĩ rằng nó đã luôn trọng trạng thái tiếp diễn từ lúc bị triệu hồi lần đầu tiên rồi ạ.」

Nhóm Shizuku tròn mắt với Hajime dù nói rằng không có bất cứ hứng thú lẫn quan tâm nào, vẫn đang kể về Kouki. Những lời đó nhẹ nhàng đi vào lồng ngực họ đến mức kỳ lạ. Khiến họ lĩnh hội.

Chắc chắn, chính bởi vì Hajime đã mong mỏi trở về quê hương hơn bất cứ ai, nên cậu cũng lí giải được “kết thúc của chuyến hành trình” là như thế nào, nhiều hơn hết thảy đúng chứ. Đến mức có thể đoán được nội tâm của một đối tượng mà cậu không hứng thú.

「Bởi vậy, chẳng phải cứ trò chuyện với nhau vào lúc mà hắn đã trở về bằng ý nghĩa thật sự là được sao ạ? Chắc chắn, vào lúc đó thì lời nói sẽ ra khỏi miệng một cách tự nhiên đó ạ. Cả đôi bên.」

「......Sẽ như thế, sao?」

「Phải, sẽ như thế đó ạ. Hắn không phải là đứa trẻ mẫu giáo đang tập tễnh bước đi. Hãy để hắn xoay sở bằng chính mình thôi. Và, nếu hắn lại làm loạn thì......」

「Thì?」

「Lúc đó, dù gì đi nữa thì bởi vì nhóm Shizuku vẫn sẽ lo lắng và trở thành chuyện phiền phức, nên cháu sẽ bắt cóc nhà Amanogawa với nhóm Shuuzou-san và thả ra trước mặt hắn ạ. Xin hãy làm gì đó.」

「「「......」」」

Trước phát ngôn mà bất cứ ai cũng phải đồng tình là quá quắt đó, nhóm Shuuzou há hốc mồm *pokan-* và đông cứng. Với thái độ giống như chối bỏ mọi cảm tình khác với lời nói và hành động khiến người ta cảm nhận được sự quan tâm cùng với kính ý cho đến tận lúc này, Shuu và Sumire hoảng lên「Khoan-, con-. Có biết nói giảm nói tránh là gì không vậyy!?」「Xin lỗi vì thằng bé nhà tôi là một đứa thô lỗ ạ-」.

Song, sau một nhịp thì một tràng cười lớn đã vang lên.

「Fuhaha-, đúng vậy ha. Lớn đầu mà cứ ủ dột mãi thì, chính điều đó mới là đáng xấu hổ-」

「Ở tuổi này rồi mà còn bị trẻ con mắng, thật sự đáng xấu hổ ha.」

「Bị con rể mắng rồi. Fufu-.」

Trước dáng vẻ hoan hỉ không hiểu vì lí do gì, nhóm Shuu há hốc mồm *pokan-*, nhưng bằng cách nào đó lí giải được tâm tình của nhóm Shuuzou, họ cũng giãn nét mặt ra *fu-*.

Vì họ đã hiểu được rằng, những lời của Hajime,  có ý là thay vì cứ hối tiếc và băn khoăn lo lắng về quá khứ, thì hãy suy nghĩ trước xem sẽ làm gì nếu có vấn đề xảy ra ở tương lai.

「Myuu biết nè. Như thế này gọi là tsundere.」

「Nhầm rồi nhưng mà,」

Tại sao vậy cà. Nụ cười của Myuu ngước lên nhìn về sau qua vai cực kỳ dịu dàng. Cứ như một thánh mẫu vậy.

Bị khiến cho cảm thấy bồn chồn một cách kỳ lạ, Hajime hắng giọng. Rồi cậu cố gắng đánh trống lảng,

「Ma, maa, với việc tránh né gặp mặt, thì cỡ chừng như xem tình hình mà không để bị phát hiện thì mọi người thấy sao ạ?」

「......Hajime thiệt tình, quả nhiên là tsunderee?」

「Tsundere nhỉỉ.」

「Tsundere haa.」

Phớt lờ-. Nhóm Kaori đang quằn quại trước Hajime hơi ửng đỏ hai má. Dù sao đi nữa, quả nhiên Hajime rất chiều chuộng người thân.

「Đúng vậy ha. Đã cất công đến Tortus rồi. Hãy xem ít nhất là dáng vẻ cố gắng của cậu ta từ xa thôi nào?」

「Ừ, đúng vậy nhỉ. Cũng có thể làm quà lưu niệm cho Miya mà.」

Koichi và Kirino vừa cười khúc khích, vừa gật đầu tỏ ý tiếp nhận hậu ý của cậu.

Hajime lấy La bàn và Crystal Key ra, và cậu bắt đầu điều chỉnh một “Gate” sao cho giống như một ô cửa sổ có thể trông xuống từ trên bầu trời.

Trong lúc đó, Liliana bắt chuyện với mọi người trong nhà Yaegashi để khiến cho họ an tâm.

「Vương cung cũng là cứ điểm của Kouki-san mà, cháu cũng sẽ để mắt tới anh ấy ạ. Cháu sẽ chắc chắn để ai đó ở bên cạnh anh ấy nhằm không để cho anh ấy cô độc một cách thật sự nhé.」

「Cảm ơn, Lily-san.」

「Fufu. Được Oujo-sama dõi theo thật là một cuộc hành trình xa hoa nhỉ. Cô thấy an tâm rồi đó.」

「Chú xin cảm ơn. Nếu có người ở cạnh thì Kouki cũng sẽ không làm điều gì liều lĩnh đúng chứ.」

Nhóm Shuuzou, có vẻ như đã quên mất. Rằng hiện giờ, kỹ sĩ giữ vai trò giám hộ đang ở bên cạnh Kouki là ai.

Hay có lẽ, phải chăng họ đã phong ấn ký ức vì chấn động quá đáng. Liliana cũng, có vẻ như đang quên mất. Về kỵ sĩ đã tự tiện đi về mất đó.

「A n? Phản ứng là ở phía bắc của...... thụ hải? Hắn đáng lí phải ở dãy núi phía bắc cơ mà......」

Hajime mở “Gate” ra ngay cả trong khi nghi ngờ.

Và,

「UoOOOOOO NEeEEEE SaaMAa----!!」

「Kuuuu-, rốt cục là lấy sức mạnh từ đâu-. Nhưng mà-, tôi sẽ không để cho cô tiên về phía trước thêm nữa đâu đấyyyyy----!!」

Thế nào đó họ đã nhìn thây một trận tử đấu.

Cây cối của thụ hải bị bay tung tóe ra bốn phương tám hướng, ở trung tâm của nó là thứ gì đó phun lên aura đen ngòm hết sức ghê rợn, và Kouki bọc trong ánh sáng trắng tinh khi phải chăng cậu ta đã sử dụng “Genkai Toppa” đang đối đầu với nó.

Với điều này thì tất cả mọi người đều á khẩu. Không ngớt chớp mắt *shipa shipa*.

Kể cả trong lúc đó thì tình hình cũng biến đổi nhanh đến chóng mặt.

「Cái-, liên tục triển khai tường chắn đơn giản để bay lên không trung!? C, chờ đã! Ở góc độ đó là Fair Bergen-」

Kouki-kun sửng sốt trước cái gì đó khoác lên người một thứ trông giống lớp sương hay là tấm màn màu đen, tựa như một ma pháp sư của tử thần thực tử trong phim Por〇r ở Harry nào đó và di động với tốc độ cao. Tại đó, một nhân vật mới đã xuất hiện.

『Xin lỗi-, ta đã đến trễ!』

「Adol-san!」

Jii-sama!?, Tio cuối cùng đã phát ra giọng nói. Con rồng màu đó sậm oai phong lẫm liệt đúng là Adol. Ông đang lắc đầu như thể cố gắng để cho ý thức của mình được rõ ràng.

『Có lẽ nào, lại thực hiện được cản trở nhận thức mạnh mẽ như thế kia, ta thật thiếu hiểu biết-. Saa, Kouki-dono này! Hãy leo lên lưng ta!』

「Xin lỗi-, cháu xin nhờ ông ạ!」

『Ta không bận tâm đâu! Thứ kia đã là con dã thú đáng thương điên cuồng vì tình yêu rồi. Một con quái vật của sự tôn sùng vượt ngoài quy chuẩn đạo lí đó! Phải ngăn chặn nó ở đây mới được!』

「Vâng-. Cháu làm cách nào đó, để mang cô ấy trở lại như cũ ạ! Cháu sẽ không để dành sức đâu ạ――triển thôiiiiii-―― “Genkai Toppa・Hakai”--」

Long vương đỏ sẫm, và dũng giả phun lên ánh sáng trắng tinh cưỡi trên lưng. Quang cảnh đó, nếu nhìn từ bên cạnh thì tựa như một trang của thần thoại.

Nhưng mà tuy nhiên, đối phương của họ không phải tà thần cũng chẳng phải ma vương.

「ONEeEEEEEE SAMAAA, cảm g iác được á nh, m ắt?」

Không cần nói cũng biết, là nữ kỵ sĩ sister tự xưng đã để linh hồn của mình lộng hành với tình yêu làm cái cớ.

Sự kiện người giám hộ là kẻ đang bắt ép dũng giả phải quá sức nhất.

Bộ dạng trùm lên lớp sương đen không thể định rõ. Có lẽ hiệu quả của ma pháp ám thuộc tính mà cô ta đắc ý, nhưng dù thế đi nữa thì chỉ có thể dùng từ dị thường để mô tả.

Con thú đáng thương đã phát điên vì tình yêu theo lời Adol, mặt của nó quay về sau qua vai và hướng lên *gurin-*.

「T ìm r a r ồii!!」

「Hii-!? Hajimee, đóng lại đii! Nhanh đóng lại đii!!」

「Đủ rồi dừng lại điiiiiii-!!」

『Hãy giác ngộ là sẽ có ít nhiều thương tích đi! Hỡi kỵ sĩ của vương quốc-』

Trong khi tiếng hét của Shizuku, tiếng thét xung trận giống như đã giác ngộ cho một cuộc tử đấu của Kouki, và tiếng quát của Adol vang vọng, Hajime nhẹ nhàng đóng “Gate” lại.

Sự việc quá thể đáng khiến cho bầu không khí lặng ngắt phảng phất. Nhóm Kaori ôm chặt *gyu-* lấy Onee-sama đang run bần bật *gata gata*, trong khi vẫn không nói lời nào.

Sau một nhịp.

「Đúng thật là có vẻ như hắn đang cố gắng nhỉ.」

「Khác với cái mà ông đã nghĩ.」

Shuuzou đáp lại những lời của Hajime bằng gương mặt trơ trơ.

Liliana-san nhẹ nhàng đứng lên, rồi cô ngồi xổm xuống và bưng mặt bằng hai tay ở một góc phòng nhưng, chẳng có một ai lên tiếng gọi cô.

Bởi vậy thay vào đó,

「―― “Chinkon”!!」

Aiko đã phát động ma pháp ổn định tinh thần. Đối tượng thì dĩ nhiên, là tất cả mọi người. Giá trị SAN đã bị con thú của tình yêu đáng thương khiến người ta sợ đến lạnh toát tim gan, cắt gọt đang dần hồi lại.

「Aiko, con đang cống hiến một cách không hề giả trân nhỉ.」

Có khi nào, người đã hoạt động hiệu quả nhất trong chuyến du lịch này là Aiko không biết chừng. Akiko vừa xoa xoa cánh tay nổi da gà đã lắng xuống, vừa nói thế.

「Con không có muốn cống hiến kiểu đó đâu đấy.」

Aiko thở ra một hơi thật dài.

Dù là con elf biến thái của rừng già, hoàng nữ chó điên của đế quốc, hay nghĩa muội tự xưng của vương quốc đi nữa, tại sao những con thú đáng thương cứ được nối đuôi nhau mà sinh ra thế này.

Có lẽ không chỉ Hajime, mà cả những người tập trung xung quanh cậu, cũng lại gây ra ảnh hưởng mãnh liệt tới kẻ khác không chừng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Kể từ lúc đó.

Nhóm Shizuku xoay sở để vực dậy từ sự việc gây sốc, đã đến địa điểm tham quan cuối cùng――căn phòng chinh phục.

Hình ảnh quá khứ, đang chiếu ra ngập tràn ánh sáng đỏ thẫm và hoàng kim. Cơn lốc ánh sáng hai màu vừa lấp lánh kira kira, vừa cuộn xoáy, tựa như một dãi ngân hà.

Thực ra thì, họ đã dự định là cũng xem cảnh tái sáng tạo La bàn và Crystal Key ở Fair Bergen nhưng, vì chấn động của Shin’en Kyou VS quỷ vương là quá đỗi mạnh mẽ nên đã quên béng đi mât.

Bởi vậy, vì quang cảnh sáng tạo khái niệm, khoảng khắc mà nguyện vọng của Hajime thành tựu, là thứ tráng lệ và lấp đầy con tim bởi muôn vàn cảm xúc đến nỗi họ quên mất sự mệt mỏi với những cú sốc cho tới lúc này, nên có thể hiểu rõ rằng ai nấy đều đang bị cướp mất con tim, và nhìn không chớp mất.

Họ có thể thấy được những khốn khổ đắng cay của Hajime mà mình đã xem ở nại lạc dưới dạng thước phim bên trong thước phim. Nhớ lại quang cảnh thảm khốc khiến người ta muốn ngoảnh mặt đi, con tim họ như bị bóp nghẹt.

「Và, quả nhiên nói là Myuu không thể nhìn. Thật sự thì ổn thôi nhưng mà nhé.」

「Ta hiểu rằng con đang thấy khó chịu đến mức thay đổi cách nói năng. Vì là phim thông qua phim nên không rõ ràng mà, cũng trở thành thứ thay cho lớp làm mờ nhẹ, nên nếu chỉ một chút thì có thể xem đấy.」

「Myuu đã chờ những lời đó.」

Hajime đã bị bẽ gãy trước những lời nói lạnh lùng quá mức của Myuu đã được ôm chặt *mugyu-* và bịt cả tai lẫn mắt.

Đúng thật, quá khứ của Hajime mà họ đã nhìn thấy vào lúc sáng tạo khái niệm ngay từ đầu là những thước phim có thể nhìn được qua khe hở của ánh sáng ma lực, và không thể so sánh được với chiếu lại quá khứ về độ rõ ràng. Vì đang có thêm một lớp khuynh giảm với bản thân là chiếu lại quá khứ, nên cảm xúc cũng không thể truyền đi một cách trực tiếp.

Dẫu thế đi nữa, nhìn dáng vẻ khốn khổ máu me đầm đìa của Papa, Myuu vẫn nín thở. Bám chặt vào cánh tay của Hajime *gyu-*, cô bé cũng nhắm lấy cánh tay của Remia đang co cứng gương mặt tương tự và hơi run lên.

Việc dẫu thế đi nữa thì vẫn không rời mắt, thì quả nhiên nên nói là cô con gái yêu của quỷ vương.

「......Thật cảm động ha.」

「Tỏa sáng rực rỡ...... Thật sự là quang cảnh giống như thần thoại nhỉ.」

Dù không được truyền tải cảm xúc của Hajime một cách trực tiếp như lúc đương thời thì họ vẫn hiểu. Nó đang truyền đạt đến cả Sumire lẫn Shuu một cách chắc chắn.

Muốn trở về nhà. Vì nó là thứ được thành hình từ sự một lòng một đó mà.

「Khi xem cái này thì, “Ý chí cực hạn” là một thứ đến nhường nào, cảm giác như có thể hiểu được một chút ha.」

「Phải...... Đúng vậy nhỉ.」

Tomoichi và Kaoruko, trước sự tỏa sáng mang tính áp đảo đó cũng đang thở dài *hou*.

Ở chỗ cuối cùng thì Hajime và Yue đã dùng cạn sức mạnh và ngã xuống, thì chiếu lại quá khứ đã kết thúc.

Shuu và Sumire lần lượt đặt tay lên hai bên vai của Hajime trong khi vẫn chẳng nói lời nào. Cùng với biểu cảm đang khen ngợi rằng, Con đã cố gắng rồi ha, hay là bật khóc tỏng sung sướng vì chuyện cậu đã cố gắng để quay về đến mức đó.

Trong lúc bầu không khí giống như ngâm mình trong dư âm sau khi xem hết một bộ phim chiếu rạp cảm động đang phảng phất, Akiko hướng vào nhà Nagumo ánh mắt như đang nhìn thấy một thứ gì đó ấm lòng, như có chút ghen tị.

「Đây là điều mà cô nghĩ thông qua chuyến du lịch này nhưng, Hajime-kun thật sự thích gia đình, không, Otou-san và Okaa-san của mình nhỉ.」

「「Con thích nhỉỉ~?」」

「......Cả Tou-san với Kaa-san, đừng có làm cái vẻ mặt đó giùm con.」

Họ đang làm vẻ mặt thế nào thì không cần nói cũng biết.

Akiko vừa hạ ánh mắt xuống Aiko ở bên cạnh mình, vừa nói.

「Trên tư cách của người làm cha mẹ, có cảm giác hơi phức tạp hay nói đúng hơn là ghen tị nhỉ.」

「C, con thì bình thường cũng nghĩ là muốn quay về đó? ......Maa, nếu bị hỏi là với ý chí cực hạn như thế kía sao thì con không có tự tin nhưng mà......」

Có vẻ như Kaori và Shizuku cũng hiểu được cảm giác của Aiko.

「Bọn cháu cũng mong muốn trở về quê nhà một cách mạnh mẽ nhưng......」

「Ưm. Nếu bị hỏi là một nỗi niềm đến mức đạt tới Ma thuật khái niệm thì, có hơi không tự tin nhỉ?」

Tomoichi và Kaoruko, rồi cả nhóm Shuuzou cũng có biểu cảm phức tạp.

Hajime lắc đầu với một nụ cười khổ.

「Chỉ là tình trạng của anh có hơi đặc thù thôi. Nhóm Kaori thì, nếu như bị dồn ép vào tình trạng cực hạn thế kia, hoặc thời gian trải qua ở thế giới này trở nên dài hơn và thấy mệt mỏi, thì nỗi nhớ nhà sẽ mạnh mẽ lên đúng chứ.」

Là thế giới kỳ diệu của kiếm và ma pháp. Tại một thế giới mà bất cứ điều gì cũng chưa từng trải nghiệm qua như thế, ở trước đủ thứ sự việc dồn dập đến như một dòng lũ bùn, thì mấy thứ như chỉ nghĩ về việc trở về quê nhà, bình thường là một chuyện quá sức.

Chính điều đó, nếu không thậm chí là đi lang thang giữa tình trạng sống và chết ở đáy của nại lạc.

Aiko đồng ý với Hajime và gật đầu.

「Đúng vậy nhỉ. Thực tế thì, sau cuộc xâm lăng vương đô thì mọi người cũng đã như vậy ạ. Nói rằng đủ rồi tôi muốn về, tôi muốn về, rồi trong số đó cũng có rất nhiều đứa trẻ nhốt mình trong phòng và không thể ra khỏi đó ạ.」

Đến cả nhóm ở tuyến đầu tiên là cách thành viên của tổ đội Nagayama, dù hiểu rằng Kouki định chiến đấu với thần, thì cũng nói rằng quá sức với bản thân, không thể đi theo, đủ rồi muốn về nhà, những đứa trẻ với dáng vẻ đã mệt mỏi tột cùng như thế.

「Giữa anh và nhóm Kaori, không hề có khoảng cách trong nỗi niềm hướng về gia đình hay gì đâu.」

「......Ưm, đúng vậy nhỉ. Em cũng, đã muốn gặp Otou-san với Okaa-san.」

「Ừ, cái đêm trở về nhà thì, em đã vừa được Okaa-san ôm chặt, vừa khóc đó.」

「Em cũng, vì yên tâm rồi nên đã ngồi bệt ở trước bật tam cấp ạ.」

Những lời của Hajime nói hỏi là dành cho ai thì chúng được hướng tới nhóm phụ huynh, và những lời không hề giả dối của những cô con gái, biểu cảm phức tạp của nhóm Tomoichi cũng dịu đi đôi chút. Một cách tự nhiên, họ tới sát bên con gái mình và vươn tay tới đầu của những cô con gái.

Dù tỏ vẻ cực kỳ xấu hổ đặc biệt là Aiko với việc được xoa đầu nhưng, chỉ lúc này thì họ ngoan ngoãn đón nhận.

Trong lúc nhóm Yue ngắm nhìn quang cảnh gia đình đó với nụ cười nhẹ, Hajime đã lấy ra gì đó từ “Rương đồ” khi nói「Hơn nữa......」.

「Un? Hajime, đó là cái di động cũ à?」

「Aa, là thứ con đã mang theo lúc bị triệu hồi.」

Hajime gật đầu với những lời của Shuu. Hiện giờ thì Hajime đang sử dụng di động hybrid là thêm yếu tố mang tính mà pháp bằng Rensei vào dòng máy mới nhất nhưng, có vẻ như cậu cũng bảo quản chiếc đi động cũ mà mình đã sử dụng suốt từ lúc học sơ trung tới đương thời một cách trân trọng.

「Việc con có thể giữ mục tiêu quay về quê nhà mà không bị gãy đổ dù có bị miệt thị là vô năng, hay rơi xuống nại lạc đi nữa cũng là vì có thứ này.」

「......N? Chuyện đó em mới nghe lần đầu.」

「Cái đó, nhớ không lầm là thứ mà Kaori-san đã mang theo đó nhỉ? Cùng với đồng phục của Hajime-san.」

「Umu. Sau khi tái hội ở Orcus và thêm vào nhóm trong chuyến hành trình, thì thiếp đã thấy nó lúc em ấy bị phát giác chuyện thực ra đã lấy nó đi khỏi vương cung và mang theo bên mình một bước cũng không rời, rồi bị Goshujin-sama đoạt mất cùng với bộ đồng phục haa.」

「Ka, Kaori......」

「N, nhầm rồi Otou-san! Chính vì tin rằng Hajime-kun vẫn còn sống, mà con đã cố gắng bảo quản vật cá nhân của anh ấy để chúng không bị tiêu――」

「.....Tiện thể thì, thi thoảng cô cũng định hít hít ngửi ngửi để nạp Hajimenium.」

「....................................Yue? Tôi có hơi không hiểu cô đang nói gì đó.」

「Kaorii!?」

“Khoảng lặng” đó là chứng cứ không gì sánh kịp. Ai nấy đều đang hãi hùng. Iya, Yue, Shia, Tio và Kaoruko-san thì đang làm gương mặt đồng cảm kiểu「Cái đó thì sẽ trở nên muốn ngửi đó nhỉ」.

Không thể nói được gì đúng chứ. Hajimenium là cái thứ gì?, cũng chẳng thể hỏi thế đúng chứ. Vì cảm giác như sẽ ghé mắt nhìn vào vực thẫm mà.

Tomoichi-san đang lảo đảo. Không lẽ nào con gái mình lại trộm quần áo của một nam nhân rồi cuối cùng là trở thành một chuyên gia hít ngưởi...... là dáng vẻ không thể giấu được cơn sốc như thế.

「Eetto, thế thì Hajime-san. Là thiết bị truyền tin sao ạ? Cái đó thì đã giúp ích như thế nào ạ? Chẳng phải là nó không thể sử dụng ở thế giới bên này sao?」

Liliana bắt tay vào việc đưa câu chuyện về đúng quỹ đạo của nó. Nhóm Myuu cũng có dáng vẻ cực kỳ hứng thú.

Hajime nhìn xa xăm một chút.

「Nhà anh từ hồi xưa ha, trong giờ ăn hay đại loại vậy thì thường nói chuyện với nhau về mộng tưởng một cách khá là nghiêm túc.」

「「「Là chuyện thế nào?」」」

Với thói quen nghe quá đỗi lạ tai, những gia đình khác không thể lí giải kịp. Chỉ có nhóm Yue đã sống ở nhà Nagumo thì làm gương mặt hiểu lí do「A~」.

「Hora, là ai đi nữa thì cũng từng một lần mộng tưởng đúng chứ. Chẳng hạn như nếu thế giới trở nên giống như mấy bộ phim zombie thì nên hành động thế nào. Hay là, nếu trường họ bị khủng bố tấn công thì phải chiến đấu làm sao.」

「Nagumo Shuu, anh, vào thời gian gia đình quay quần thì lại thường nghị luận với nhau những việc như thế à?」

「Đúng vậy nhưng mà? Rất là vui đúng chứ?」

「V, vậy à.」

Trước câu trả lời một cách quá mức đường đường, Tomoichi quay mặt đi chỗ khác như muốn nói rằng thế giới họ sống là khác nhau. Trên nụ cười khổ của nhóm Shuuzou, đã thể hiện sự lí giải trước mắt rằng quả không hổ danh một gia đình của những nhà sáng tạo.

「Và, con không biết là nhóm Tou-san có nhớ không nhưng, một ngày nọ, chúng ta cũng đã từng nói về chuyện nếu bị triệu hồi đến dị giới thì.」

「......Cha nhớ rồi đấy. Aa, vậy à. Nhắc mới nhớ, vào lúc ấy thì cái di động đó――」

「Chúng ta đã đùa quá lố, và tự tiện viết đủ thứ vào trong đó bằng chức năng ghi chú nhỉ.......」

Phải chăng nó đã được sạc pin, khi Hajime ấn nút thì chiếc điện thoại đã khởi động.

Những người khác đều khẽ nghiêng đầu khi thấy Shuu và Sumire nheo mắt nhìn ra chiều hoài niệm.

Với những người đó, Hajime đã mở lên màn hình ghi chú vẫn còn đang hoạt động.

Và, với ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó yêu quý, cậu đọc lên tiêu đề của ghi chú mà cha mẹ cậu đã từng viết vào với nửa phần khoái chí.

「――Triệu hồi dị giới・Bảy điều tâm đắc được lựa chọn kỹ lưỡng.」

Chẳng hạn như vì những kẻ nhìn thoáng qua trông có vẻ vô dụng hay thuộc hệ ám sát giả thì đại khái là nhân vật mạnh nên hãy làm đồng đội, hoặc là muốn trở thành mạo hiểm giả!

Không chỉ phương châm hành động, ở thời điểm nguyện vọng đơn thuần xen vào đó thì ngập ngụa chỗ để tsukkomi.

「Ara ara, đoán trúng luôn thì mới thật ghê gớm nhỉ......」

Ai nấy đều gật đầu với tiếng thì thầm mà Remia tròn mắt và bật ra bằng dáng vẻ vô thức. Vợ chồng Nagumo đang tỏ ra đắc ý.

「Ngoài ra, cảnh cáo rằng công chúa của đất nước triệu hồi chúng ta đại khái là bụng dạ đen tối cũng có.」

「Không phải là quá đáng sao ạ!? Em, đã cố gắng hết sức, để đối đãi với mọi người một cách thành thực ạ-」

「Lily, bình tĩnh đi. Chị hiểu việc em đã quan tâm đến bọn chị mà!」

「Đúng như Kaori nói đó! Chị chưa từng nghĩ em là người bụng dạ đen tối đâu!」

「Maa, chẳng hạn như lúc xảy ra trận quyết chiến thì em đã vừa xúi giục vừa nở nụ cười đen tối nhưng mà nhé.」

「Chuyện đó thì Aiko-san cũng vậy đúng chứ!?」

Kaori và Shizuku nói đỡ cho cô nhưng, từ góc nhìn của những người biết về dáng vẻ mỉm cười và nói mấy thứ như「Xúi giục dân chúng thật là dễ như bỡn ạ. Fu-」vào lúc cuối cùng, thì họ không khỏi kinh ngạc trước tuệ nhãn của vợ chồng Nagumo.

Tuy là bảy điều như thế nhưng, việc dù có giỡn chơi đi nữa, không, chính vì giỡn chơi nên nếu không thể làm cho nghiêm túc thì tính sao đây, là tín điều của nhà Nagumo, bởi thế mà cuối cùng thì những lời nghiêm túc đã được viết.

Hajime đọc nó với thanh âm trầm mặc, tuy nhiên lại là giọng nói đổ dồn vào đó thứ tình cảm mạnh mẽ.

「―― “Đừng có bỏ cuộc! Tuyệt đối phải trở về!”. Haha-, thiệt tình, cái gì mà lại trở nên nghiêm túc vậy.」

「Iyaa, quả nhiên đã lỡ dồn vào đó nhiệt độ rồi haa.」

「Khi tưởng tượng rằng con trai một mình dị giới thì mình lỡ, nhỉ.」

Trước cha mẹ cười tỏ vẻ ngượng ngùng tahaha-, thì nụ cười của Hajime lại sâu thêm một tầng nữa.

「Ở cái độ vừa mới bị triệu hồi, chỉ con là không có tài năng, con lúc đương thời không hề tưởng tượng ra mấy việc như chém giết nhau dù là với ma thú hay quỷ tộc, và bất an đến mức không biết phải làm sao.」

Lúc đó, khi cậu hướng ánh mắt ý nói rằng Shizuku cũng tương tự ha về phía cô, thì Shizuku cũng lại mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.

「Không phải là bị dồn vào thế bí. Nhưng, nếu có dù chỉ một thứ nâng đỡ, lúc nghĩ vậy thì con đã nhớ đến cái ghi chú này ha.」

Cậu không rõ là mình đã ngắm nhìn nó trong bao nhiêu giờ. Mặt trời lặn hẳn, và chỉ có ánh sáng của màn hình là soi rọi căn phòng.

「Aa, phải rồi. Phải trở về. Phải cố gắng nhằm trở về, con đã nghĩ vậy.」

Ánh sáng vô cơ mà đáng lí cậu nhìn đã quen đó, chính thứ ánh sáng cơ giới tỏa ra trong thế giới của ma pháp, đã trở thành chỗ dựa, biển dẫn đường của Hajime.

Thật sự thì, từ trước khi vụn vỡ một lần ở nại lạc, thì trong tim cậu đã có ánh đèn rồi.

Ý niệm trở về quê nhà, không phải là cảm xúc đã nảy mầm khi cậu đánh bại con trảo hùng. Cảm xúc mà cậu suýt nữa quên mất vì thống khổ vượt xa sức tưởng tượng, đã được gọi dậy vào lúc đó.

「......Ra là vậy. Con tim không bị bẻ gãy, vượt qua thế giới, đã được ban tặng bởi Okaa-sama và Otou-sama từ rất lâu về trước. Fufu, quả không hổ danh là Okaa-sama và Otou-sama ạ.」

Ánh mắt ấm áp và lời táng tụng của Yue, khiến Shuu và Sumire tránh mắt đi khi phải chăng họ thấy ngượng ngùng đến mức không biết phải làm sao.

Song, khi nhìn xung quanh thì ai nấy cũng đều có ánh mắt tương tự.

「Ma, maa gì chứ! Nói chung là trò đùa lố đã đại công cáo thành, thật tốt quá tốt quá!」

「Phải, đúng vậy nhỉ! Từ giờ trở đi chúng ta cũng sẽ tiếp tục bày ra mấy trò đùa lố nhỉ!」

「Chuyện đó thì tha cho con giùm.」

Với Shuu và Sumire đánh trống lãng bằng một tràng cười lớn, Hajime ngay cả trong khi cười khổ cũng hướng tới họ ánh mắt thấm đãm lòng biết ơn.

Điều đó thì, cũng lại nhột nhạt thế nào đó, và Sumire đáp lại bằng nụ cười giả lả, còn Shuu thì hắng giọng một tiếng.

「N, nhắc mới nhớ Hajime. Dù đã cất công lắm mới cảnh cáo vậy mà, tại sao con lại không kết thân với Endou-kun sẵn ngay từ đầu.」

Nói mới thấy đúng vậy, ánh mắt của nhóm Yue và nhóm Tomoichi hướng vào Hajime.

Hajime――có đôi mắt xa xăm.

「Dù con đã định vậy nhưng...... Không thể tìm ra cậu ta.」

Miễn bàn. Nam nhân dù có ý thức tới và tìm kiếm đi nữa thì cũng chẳng thể tìm ra đến mức nghĩ rằng liệu thứ rate up lừa đảo có đang hoạt động hay không――Endou Kousuke. (TN:物欲センサー – Này là ý chỉ việc người chơi muốn farm một thứ gì đó trong mấy game rpg mà càng muốn thì nó lại càng không drop, có điều mình chỉ chơi game gacha nên thứ thân thuộc nhất với mình là RATE UP IS A LIE)

Thực ra thì, nghe rằng Hajime đang tìm mình nên cậu ấy cũng đã tự thân bắt chuyện nhưng......

Lần này thì ngược lại Hajime lại chẳng nhận ra và phớt lờ đến tận cùng nên, cậu ấy đã nghĩ rằng「Thôi đủ rồi đúng không ta?」và không bắt chuyện nữa......

Về khoảng đó thì có thể tưởng tượng ra một cách dễ dàng, nên không cần nói cũng biết là giọng nói của mọi người đã âm vang lên sự lĩnh hội「A~~」một cách đồng điệu tuyệt vời.

※Giải thích Neta

・Chuyện về di động của Hajime.

⇒Từ phần ngoại truyện của quyển 10.