Cũng đã cỡ 15 ngày kể từ khi tôi quay lại làm Ariel Dalton của học kì đầu tiên của năm Năm. Nghĩa là đã 15 ngày kể từ lúc Rosemary Blossom chuyển đến. Trong học kì Một lúc nào Blossom cũng khiến cho cả đống đứa ghen ghét khi trở thành thư kí của Hội học sinh.
Nhưng lạ thay, hôm nay tờ thời báo Fitzsimmons không đưa bất cứ tin nào về Blossom.
Đám phóng viên của tờ báo không quan tâm đến hội học sinh như tôi nghĩ à? Tôi lại đọc kĩ từng trang. Biết được rằng Illestia đã thay đổi nếp sống hoàng tộc kể từ năm nhất của mình để chờ ai đó trước mỗi giờ ăn. Bolton thì mỗi dịp quan trọng lại mặc đồ lót một màu nhất định, và cậu ta bị phát hiện hay mặc màu đỏ sẫm vào những ngày phải khẩu chiến với Spencer.
Gần đây người ta phát hiện Spencer cãi nhau với một con rồng con ở vườn ươm để tranh một viên kẹo. Và Bryce Nadon cuối cùng cũng bị Delaney Wood vả, Edgar Ramos thì bị phát hiện đang vụng trộm với một nhà tiên tri nào đó ở phố Finnigan.
Tờ báo vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của Hội học sinh. Chà, quả thật có tên họ thì bán báo đắt như tôm tươi.
Nhưng tôi có dụi mắt bao nhiêu lần đi nữa vẫn chả thấy tin nào đăng việc Blossom trở thành thư kí của Hội học sinh.
Nghe bảo Bryce Nadon dành ra từng phút chỉ để được bên cạnh Blossom của cậu ta. Marquis Bolton mệnh danh một gã bốn mắt cau có thì cũng chỉ không mặt nặng mày nhẹ với mỗi Blossom. Ramos thì tất nhiên sẽ không làm trái ý của em trai mình, ý của Spencer thì cũng khỏi phải nói. Vậy thì, chỉ còn một ngọn núi mà Blossom phải vượt qua để trở thành thành viên của Hội học sinh, Keran Illestia.
Dạo đây, tên của Illestia cứ xuất hiện trong mỗi nghi vấn của tôi. Trong 10 năm ở Học viện tôi chưa bao giờ nghĩ về cậu ta nhiều như bây giờ. Thật kì lạ mà.
Mà dù sao học kì đầu của năm Năm cũng đã rất khác so với những lần trước về nhiều thứ. Tôi chết lặng và gấp tờ báo lại, đặt nó bên giường của Bree do cô ấy đã hỏi mượn đọc nó.
Brianna và mẹ của mình có một nguồn trợ cấp khổng lồ miễn là họ có thể sống như thể không tồn tại. Vì vậy không phải là do cô ấy quá keo mà không muốn mua một tờ báo, chỉ là cô ấy quá lười để ra ngoài mua một tờ. Brianna Mosley mỗi sáng đều niệm phép để duỗi thẳng từng cọng tóc xoăn ngang ngược của mình, nếu không thì thậm chí cô ấy còn không dám mở cửa sổ.
- Cậu không tính khử trùng [note65598] nó trước à?
Tôi hỏi đùa. Brianna híp mắt lại nhìn tôi, không thèm mở miệng đáp. Theo cách nào đó thì vẫn đang tiến triển tốt đó chứ, tim tôi đập thình thịch.
***
Lớp thảo dược học hôm nay của giáo sư Stanford bị hủy. Do tuần trước có kẻ nào gan lớn dám đột nhập vào nhà kính mà bà ấy trân quý vô cùng. Hôm qua giáo sư Standford mang theo một tiểu tiên đựng trong một cái lọ thủy tinh, chắc hẳn là bắt được trong nhà kính. Bà ấy bảo sẽ không ngừng tìm thủ phạm cho đến khi kiểm tra hết từng khuôn mặt của học sinh. Tôi chỉ biết hy vọng rằng mình trong bộ đồ ngủ trông hoàn toàn khác so với trong bộ đồng phục.
Mãi cho đến khi đã đến tận lớp tôi mới biết là tiết hôm nay bị hủy. Bởi vì chả ai nói cho tôi biết cả, hậu quả của việc ít giao lưu bạn bè đây mà.
Còn đang thẫn thờ tước tin thông báo hủy tiết thì tôi bắt gặp người có cùng cảnh ngộ như tôi, Kelly Ramirez, cô ấy lấp ló ngoài cửa và thấy tôi đứng giữa lớp, nhỏ liếc lên bảng đen rồi lại giơ ngón cái với tôi.
- Ariel, cậu cũng không có bạn đó à?
- Chúng ta phải cố gắng hơn mới được.
Tôi đáp lại yếu ớt, Kelly cười to rồi bảo là sẽ để âm nhạc cuốn bay đi nỗi đau này, sau đó cô ấy chỉnh lại cái đàn banjo trên vai rồi rời đi.
Tôi ngồi đại vào một chỗ trống trong lớp. Gần đến tiết tiếp theo rồi nên tôi không muốn quay lại kí túc. Với lại, tôi không tham gia bất cứ câu lạc bộ hay hoạt động ngoại khóa nào trong trường, vì vậy thật khó để tìm một chỗ trú thân giết thời gian như Kelly.
Thư viện thì càng không, nghĩ đến việc nhỡ đâu lại gặp tên Walsh như lần trước xem. Tôi duỗi người ra, úp mặt lên cánh tay đặt trên bàn. Tôi nên ngủ một lát thôi.
- Dalton, coi bộ trò tự tin với thiết kế mạch ma thuật của mình quá nhỉ?
- A, thưa giáo sư, em xin lỗi ạ!
Ngay khoảnh khắc tôi sắp chìm vào giấc mộng, bất thình lình tiếng của giáo sư Houston từ đâu đó vang lên.
Tôi nhảy dựng cả lên. Tôi ngoảnh mặt qua và thấy Kyle đang có một trận cười sặc sụa, không biết từ lúc nào mà cậu ta đã ngồi cạnh tôi.
- Kyle Villard!
- Cậu cứ thế thì sao tôi không giả giọng giáo sư Houston cho được.
Phản ứng của tôi buồn cười đến mức khiên cậu ta chảy cả nước mắt.
- Lúc nãy tôi gặp Ramirez ở hành lang, cậu ta bảo cậu đang ở đây nên tôi cũng đến luôn.
- Cảm ơn nhiều nha, Kelly Ramirez.
Tôi mỉa mai đáp, còn Kyle lại ngả ra cười. Lúc này giống hệt như tuần trước cũng như mười chín năm bốn mươi sáu tháng qua.
Kyle cư xử bình thản như thể cậu ta chưa từng cưỡi bằng sư đột nhập vào nhà kính của giáo sư Stafford. Giữa lớp khoa học ma thuật tôi lấy ra cái pháp cụ tạo tiếng xì hơi khỏi cái đệm ngồi, lại tự hỏi có lẽ nào những chuyện xảy ra đêm qua tất cả chỉ là mơ không? Nhưng việc giáo sư Stafford vẫn đang chạy xung quanh la hét mau chóng phũ nhận ý nghĩ đó của tôi.
Dù gì thì tôi vẫn biết ơn về điều đó. Cái đầu óc hạn hẹp của tôi đã chứa đựng đủ bi kịch mà tôi đã trải qua rồi, thêm việc cãi nhau với Kyle - điều chưa hề xảy ra trong mười chín năm bốn mươi sáu tháng qua - tôi hoàn toàn không kham nổi mất.
Chả biết Blossom có nghĩ đến việc cô ấy lại chính là nguyên do khiến chúng tôi cãi nhau hay không, nhưng Blossom vẫn liên tục gọi Kyle ra gặp mặt. Tôi thì lúc có mặt lúc không, nhưng tôi lại chẳng bận tâm như trước nữa.
Giọng nài nỉ van xin tôi tin vào cậu ấy nghe thật tuyệt vọng. Và tôi cũng không muốn càng trở nên xa cách với tên bạn nối khố đã cũng tôi trải qua bao nhiêu thăng trầm trong tương lai sắp tới.
Hình ảnh Kyle bị chảy máu mũi khi cố gắng nói điều gì đó vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí tôi. Có lẽ cậu ấy cũng bị cấm đoán tương tự tôi. Tôi thấy mình thật đáng xấu hổ mỗi khi nghĩ vậy. Cậu ta đã gọi tôi là bạn, bạn rất thân. Vậy mà tôi thật ngu ngốc khi nghĩ xấu cho cậu ta bởi những lời của người ngoài.
Vì thế tôi ném pháp cụ tạo tiếng xì hơi vào Kyle để cậu ta biết mọi việc giữa chúng tôi vẫn ổn, cái pháp cụ chạm vào má trái của cậu ấy và phát ra tiếng đánh rắm lớn. Nhờ vậy, Ariel Dalton, người mà giáo sư Houston luôn ghét (bởi vì cứ nghe tên ông ấy là tôi lại nhắm mắt), giờ đây lại càng ghét tôi hơn, mà thôi kệ đi.
- Ariel, cậu tính ngủ à?
- Tôi đi ngủ đây, đừng có đụng chạm tôi... . Hôm qua cũng hơn bốn giờ sáng tôi mới ngủ đấy.
Tôi vẫn chưa thể giúp con wyvern về tổ của nó. Và hôm nay tôi đã phải ngửa mặt lên trời tự hỏi rốt cuộc chuyện quái gì đang diễn ra với mình.
- Được rồi, vậy đi. Ngủ ngon nhé.
- Cậu không định đi à? Tính làm gì ở đây vậy?
- Chắc là tôi nên vẽ lại khuôn mặt ngáy ngủ của cậu rồi gửi đến dinh thự Dalton chăng?
- Bố mẹ tôi thích khuôn mặt của cậu hơn đấy.
Miễn là cậu ta thích, bố mẹ tôi sẽ đặt nó vào khung ảnh đắt tiền rồi treo nó ở nơi dễ thấy nhất ở giữa sảnh trung tâm cho xem.
- Dù sao thì đừng có vẽ. Trình cậu không tệ nhưng mà cậu cứ khiến cho mặt tôi hơi dữ ấy.
- Sao cậu lại đổ cho tôi trông khi trông mặt cậu rõ như thế mà?
- Thôi đừng nói nữa.
Tôi bẻ cái ngón tay đang chọc vào vai tôi của cậu ta. Sau đó tôi nằm xuống, không thèm quay mặt về phía cậu ta.
***
Tôi tỉnh dậy trong mơ hồ. Có tiếng gì đó nghèn nghẹt vang lên trong tai tôi như thể tôi đang chìm trong nước. Giống như tiếng của một nam một nữ đang nói chuyện.
Tiếng cô gái có vẻ rất tức giận. Tôi không chắc lắm, nhưng dường như đó là giọng của Blossom.
- Có gì đó không ổn. Dù tôi làm gì đi nữa, thanh □□□ của □□ vẫn không đầy được!
- Vì thế nên tôi mới bảo cô đừng lạm dụng □□ quá.
Giọng nói đó tôi chắc chắn là của Kyle. Là cái giọng trầm mỗi khi cậu ta bật cái công tắc 'tình yêu' hoặc mỗi khi rót nước nho vào cốc cậu ta cũng dùng giọng này để thốt lên lời chúc trên chiếc bàn có mặt của nam tước phu nhân Dalton và bá tước phu nhân Villard.
Một vài từ mà họ nói bị bóp méo một cách kì lạ và vô cùng khó nghe, nếu tôi tập trung để nghe ra thì lại càng khó hiểu hơn. Giống như họ đang cố tình ngăn cản tôi nghe họ nói chuyện.
- □□□ của □□□ diễn ra ở tối muộn ngày mai, trên hành lang tầng hai của tòa phụ. □□ □□ □□□□, do đó đừng có bỏ lỡ nó đấy.
- Cảm ơn nhé, Kyle. Có vẻ lần này cậu muốn giúp tôi.
- Tất nhiên rồi, tôi là □□ □□□ của □□. Tồn tại chỉ vì cô thôi.
Tôi không hiểu dù chỉ là một nửa lời của Kyle nói. Tôi mơ màng lắng nghe và cố đánh lạc hướng mình nghĩ đến chuyện khác bởi vì tôi đột nhiên lại thấy buồn ngủ. Nào là Spencer giành kẹo, quần lót đỏ của Bolton, rồi còn cái cằm sưng tấy của Nadon, nhưng đều vô ích.
Khi tôi nhận ra thì đã quá trễ, ý thức mỏng manh vốn chỉ có được sự kết nối yếu ớt, giờ đây lại bị cuốn vào cơn quằn quại và trượt dài xuống bóng tối vô tận.
Lúc tôi lại mở mắt ra, Kyle vẫn ở cạnh tôi. Tồn tại vì Rosemary Blossom, nhưng lại kề bên Ariel Dalton.
- Cậu đang chảy dãi kìa.
- … … .
- Sao cậu nhìn ghê thế? Tôi đẹp trai quá hả?
- Ờ, cũng đẹp. Không nhiều nhưng đủ dùng.
Khi tôi tử tế đáp lời, Kyle giả vờ chạm vào tóc mai chỉ để che đi đôi tai đỏ ửng của cậu ta.