“...Thế, mấy người là ai? Trông thì không giống phường trộm cướp cho lắm.”
Người phụ nữ tộc Elf đứng bên cạnh đống đổ nát của con Golem.
Trông cô ta có lẽ tầm hai mươi mấy, gần 30. Mà thôi, với một người tộc Elf thì đoán tuổi qua vẻ ngoài cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dù toát lên một vẻ lười biếng và lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấy lại đang dò xét chúng tôi như thể đang định giá.
“Xin lỗi vì đã tự tiện vào đây. ...Tôi là Alfred. Alfred Berg Rayuel. Đệ tam Hoàng tử của Vương quốc Rayuel.”
“Rayuel... Mấy người là hoàng tộc của thế hệ này à. Mà thế hệ này cũng lạ thật nhỉ. Một hoàng tử mà lại tự mình lặn lội vào núi thế này với vỏn vẹn mấy người hộ vệ.”
“Bọn tôi có vài lý do cá nhân. ...Xin thất lễ, nhưng có phải ngài chính là chủ xưởng đời đầu của xưởng chế tác hoàng gia... phu nhân Ellyne không ạ?”
“Phải. Ta là Ellyne. ...Thế? Một vị hoàng tử thì có việc gì với một bà già Elf đã về hưu từ 200 năm trước chứ.”
“Chuyện này nói ra cũng hơi dài...”
“...Vậy thì, nếu không tiện nói ở đây thì hãy tới căn lều của ta, ta sẽ dẫn đường. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp ở đó.”
Dù có lẽ đã đoán được phần nào, nhưng cô ta vẫn chịu nghe chuyện sao.
“Đổi lại, mấy người phải vác cái đống sắt vụn mà mấy người vừa phá đi đấy.”
“…Rất sẵn lòng.”
Hóa ra là để bắt chúng tôi khuân vác.
Mà, dù sao cũng là do chúng tôi phá, nên cũng được thôi.
Tôi dùng ‘Đại Địa Tỏa Phược (Bind)’ để trói đống đổ nát lại bằng xích, rồi cứ thế kéo lê xác con Golem theo sau lưng Ellyne.
Đi một lúc, chúng tôi nhìn thấy một căn lều gỗ giữa khu rừng sâu trong núi.
Căn lều nằm lặng lẽ, hòa mình vào màu xanh của núi rừng như thể nó vốn đã là một phần của nơi này.
Bước vào trong để vận chuyển Golem, tôi mới thấy bên trong khác hẳn với vẻ ngoài, bừa bộn một cách kinh khủng. Quần áo vứt lung tung, sách chất thành từng chồng lộn xộn. Bát đĩa, chai lọ, đủ thứ đồ vật nằm ngổn ngang, chẳng giống một nơi có thể đón khách chút nào.
Tôi đang phân vân không biết nên đặt con Golem ở đâu thì phát hiện ra một không gian khá ngăn nắp. Chỉ có khu vực xung quanh chiếc bàn trông như bàn làm việc là sạch sẽ, như một cái lỗ hổng giữa căn phòng bừa bộn này.
Tôi đành dựng con Golem vào bức tường ở đó.
“Có vẻ đã mang vào rồi nhỉ.”
“Theo đúng lời ngài, không thiếu một mảnh nào.”
Thế này thì chắc chắn cô ta sẽ nghe chuyện rồi.
“Tốt. Hết việc rồi. Mấy đứa nhóc mau về đi.”
“Bà già này, muốn chết à.”
“Bình tĩnh nào Al-sama. Chúng ta đang là bên đi nhờ vả, ngài kiềm chế một chút đi ạ.”
“Đúng đấy, đồ hoàng tử ranh con. Nghe lời con hầu gái chỉ được cái ngực to mà đầu óc trống rỗng kia đi.”
“Al-sama. Hay là cuộn bà ta lại rồi ném cho ma vật ăn nhé?”
“Nhẹ tay quá đấy. Phải nghĩ ra một cách hành hình nào đó khiến bà ta khóc lóc van xin tha mạng mới được.”
“Hai người, bình tĩnh lại một chút đi ạ?!”
Tôi đang tính kế tiêu diệt Makina và Ellyne thì bị Char ngăn lại. Thật đáng tiếc.
“Dạ, thưa phu nhân Ellyne. Xin ngài hãy nghe bọn tôi nói chuyện đã được không ạ?”
“…Dù sao thì cũng lại là chuyện quay về ‘xưởng chế tác’ của hoàng gia, rồi hợp tác với thằng nhóc hoàng tử chết bầm kia chứ gì? Chắc là chuyện bè phái gì đó… mà, chắc chắn là chuyện lục đục nội bộ rồi.”
“S, sao ngài lại…”
“Tóc đen mắt đen. Một vị hoàng tử được Dạ Chi Ma Nữ chúc phúc mà lại cất công đến tận đây. Chuyện đó thì đoán được ngay.”
Ellyne uể oải ngồi xuống ghế, thở dài một cách chán chường.
“…Ta đã về hưu rồi. Không có ý định quay lại, cũng chẳng muốn dính vào mấy chuyện lục đục vớ vẩn trong vương cung. Mấy người nghĩ ta sống trong núi thế này để làm gì.”
Cũng phải. Nếu có ý định quay lại, thì bà ta đã quay lại từ lâu rồi chứ chẳng cần đợi chúng tôi đến.
“Cũng lâu rồi ta không làm nhẫn ma thuật. Lôi một bà già gác kiếm như ta ra thì cũng chẳng giúp được gì cho các người đâu.”
“Đó là lời nói dối.”
Tôi ngay lập tức chớp lấy lời nói dối mà Ellyne đã lỡ lời thốt ra.
“Đồ hoàng tử thô lỗ. Tự tiện gọi người khác là kẻ nói dối à.”
“Là cái bàn làm việc đấy. Căn phòng bừa bộn thế này, mà chỉ có xung quanh bàn làm việc là sạch sẽ. Không có lấy một hạt bụi, dụng cụ cũng được lau chùi cẩn thận. Đó là bằng chứng bà vẫn thường xuyên sử dụng.”
“…Tinh mắt nhỉ. Có khi nào ngươi là trộm cắp chứ không phải hoàng tử không đấy?”
“Căn phòng bừa bộn thế này mà chỉ có một chỗ ngăn nắp thì ai chẳng để ý. Tự mình làm bừa mà lại đi gọi người khác là trộm cắp sao.”
“Hừm… khá lắm.”
Có vẻ như tôi đã khơi dậy được sự hứng thú của cô ta.
…Dù vậy, từ đây phải làm sao đây. Tôi không có bất kỳ manh mối nào về lý do tại sao cô ta lại mất tích, nên hôm nay vốn chỉ định đến thăm dò tình hình.
“Có vẻ như ngươi khác với đám hoàng tộc mà ta biết. …Được thôi. Ta sẽ nghe qua chuyện của các ngươi vậy.”
Chúng tôi giải thích ngắn gọn tình hình cho Ellyne.
Về việc Char bị hủy hôn, rồi chúng tôi trở thành hôn phu hôn thê.
Về trận đấu ngự tiền sau hai tuần nữa.
Và về việc chúng tôi muốn tăng cường đồng minh trong vương cung để chuẩn bị cho chuyện đó.
“…Ra là vậy. Nên mới nhắm đến một bà già gác kiếm như ta à.”
“Xin ngài hãy giúp đỡ chúng tôi. Nếu có thể làm được gì, chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
Này Char. Đừng có bất cẩn mà nói “bất cứ điều gì” như vậy.
Tôi hiểu là hiện tại chúng tôi không có con bài nào để thuyết phục Ellyne, nhưng…
“Hửm?”
Đúng lúc đó. Ellyne bỗng nhiên dời mắt đi như thể vừa cảm nhận được điều gì đó.
“Chậc… lại đến vào lúc này, phiền phức thật.”
Ellyne ngay lập tức đứng dậy rồi lao ra ngoài. Chúng tôi cũng vội vàng đuổi theo.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Ăn trộm. Bọn chúng đang nhắm đến đá ma thuật mà ta quản lý.”
Đá ma thuật.
Một loại đá đặc biệt chứa đựng ma lực, và nhẫn ma thuật được tạo ra bằng cách gia công nó.
Vốn dĩ đá ma thuật cũng giống như một khối ma lực. Vương quốc Rayuel này là một trong những nơi khai thác đá ma thuật hàng đầu thế giới, nhưng khai thác không phải là cách duy nhất để có được nó. Ví dụ, cũng có trường hợp được các tinh linh ban tặng. …Nhưng mà, tôi chưa từng nghe nói núi Itoel lại có thể lấy được đá ma thuật.
“Bình thường thì có Golem của ta canh gác, nhưng vừa mới bị một đám nào đó phá mất rồi.”
Quả nhiên con Golem đó là do Ellyne làm.
Nói gì mà gác kiếm, nói gì mà về hưu. Nhìn con Golem đó là đủ biết trình độ của Ellyne đến đâu rồi. Ít nhất là tay nghề của cô ta chưa hề mai một.
“Vậy thì, để chuộc lỗi, để tôi giúp một tay. Khóc lóc mà vui mừng đi.”
“Hừ. Đừng có ngáng chân đấy.”

