Web novel

Chương 65

2025-10-08

2

Tôi thức dậy một cách tự nhiên.

Đây là chuyện hiếm khi xảy ra đối với tôi.

Thường thì mỗi sáng tôi đều bị đồng hồ báo thức gọi dậy để đi học... Gần đây thì thường là Nagi đánh thức tôi dậy.

Ngay cả vào những ngày nghỉ, tôi cũng phải giặt giũ, đi mua đồ, nên vẫn phải trông cậy vào chiếc đồng hồ báo thức ấy.

Một làn hương ngọt ngào khẽ thoảng qua mũi khiến tôi mở mắt.

Dù còn hơi ngái ngủ, tôi cũng lập tức nhận ra thứ đang ở ngay trước mặt mình.

Gương mặt của Nagi.

Trong tầm nhìn mờ ảo, đôi mắt xanh lam của em ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chào buổi sáng, Souta-kun.”

“…Nagi?”

“Vâng, là em đây. Là Nagi của Souta-kun đấy.”

Em ấy đáp lại bằng một nụ cười — và tôi, chẳng hiểu sao, liền ôm em ấy vào lòng.

“S–Souta-kun?”

“…Nagi.”

Trong cơn mơ màng, tôi chỉ biết siết chặt vòng tay ôm lấy Nagi.

“Fufu. Souta-kun, anh vẫn còn buồn ngủ lắm đúng không?”

Tôi khẽ gật đầu trước câu hỏi ấy. Tiếng cười khẽ của Nagi nghe thật ấm áp trong tai tôi.

“Em hiểu rồi. Vẫn còn sớm mà… Vậy chúng ta ngủ thêm một chút nữa nhé?”

Sau khi nghe những lời đó… em ấy ôm tôi thật chặt.

Toàn thân tôi như được bao bọc trong hơi ấm mềm mại. Từ sâu trong tim, tôi cảm thấy thật yên lòng.

“Vậy thì… chúc ngủ ngon, Souta-kun.”

“…Ngủ ngon, Nagi.”

Ngay sau đó, ý thức của tôi như bị kéo xuống tận đáy biển sâu.

“……Anh yêu em.”

“Vâng. Em cũng rất yêu anh.”

Những lời ấy vẫn còn vang vọng, rồi tan dần đi.

◆◆◆

Tôi giật mình tỉnh dậy.

Cảm giác như mình vừa làm một chuyện vô cùng đáng xấu hổ… Không, đúng là tôi vừa làm thật.

Dù lúc đó có hơi mơ màng, nhưng tôi vẫn nhớ rõ. Tôi tự hỏi, rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy…

Mặt tôi nóng bừng lên, và rồi tôi nhìn sang Nagi — em ấy vẫn đang ngủ trong vòng tay tôi.

Em ấy ngủ vô cùng yên bình, thoải mái đến mức trông như một con búp bê xinh đẹp.

Khi tôi khẽ chạm vào mái tóc ẻm, em ấy khẽ cựa mình như bị nhột. Dáng vẻ đó… thật đáng yêu.

Một chút ý nghĩ nghịch ngợm lóe lên trong đầu tôi.

…Chắc em ấy sẽ không tỉnh dậy đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay mình.

Khẽ chạm vào má em ấy.

Cảm giác ấy thật dễ chịu. Mịn màng… và mềm mại.

Tuy trước đây tôi cũng từng có cơ hội chạm vào em ấy khi tỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào một cách chậm rãi, kỹ lưỡng như thế này.

Tôi khẽ chọc nhẹ, rồi vuốt ve bằng lòng bàn tay — và chợt nhận ra điều gì đó.

Khóe môi Nagi khẽ cong lên.

“…Em dậy rồi à?”

Tôi nói thế… và nụ cười liền nở trên môi em ấy.

“Fufu. Bị phát hiện rồi nhỉ.”

“T-từ bao giờ…?”

“Chỉ mới nãy thôi.”

Đôi mắt Nagi mở ra, đôi mắt xanh trong vắt như những viên ngọc lấp lánh nhìn tôi.

Đôi mắt dịu dàng của em ấy nhìn tôi chăm chú.

“Má em ấm quá… và cảm giác thật dễ chịu. À em vừa mới dậy thôi.”

“C-cho anh xin lỗi.”

Tôi vẫn tiếp tục vuốt nhẹ má ẻm. Khi tôi định rút tay lại — Nagi nắm lấy tay tôi, ngăn lại.

Em ấy áp bàn tay tôi lên má mình, rồi mỉm cười.

“Thêm nữa đi. Hãy chạm vào em nhiều hơn nữa nhé.”

Một cảm giác rạo rực chạy qua người tôi. Những lời nói ấy nhẹ nhàng vuốt ve trái tim tôi.

“Em thích khi được Souta-kun chạm vào. Cảm giác ấm áp, mềm mại… và dễ chịu lắm. …Nó khiến em thấy hạnh phúc.”

Bàn tay Nagi khẽ vuốt lên mu bàn tay tôi — khiến tôi thấy nhột nhột một chút.

“Em thích được anh chạm vào má, xoa đầu… được ôm, được hôn. Em thích tất cả những điều đó.”

Bàn tay Nagi khẽ nắm lấy tay tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên ngực em ấy.

Tôi cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại truyền qua lòng bàn tay — cảm giác khiến tim tôi loạn nhịp.

“N-Nagi…”

“Không sao đâu, Souta-kun… Em cứ tưởng là anh sẽ lén chạm em vào cơ.”

Tôi sững người trong chốc lát. Nagi lẩm bẩm, giọng có chút ngượng ngùng

“Em không nghĩ Souta-kun sẽ thực sự làm vậy. …Nhưng em có hơi mong chờ một chút.”

Khi nghe những lời ấy, máu dồn lên mặt tôi, đến cả tai cũng nóng ran.

Từ cảm giác mềm mại đang truyền qua lòng bàn tay — đầu tôi như tràn ngập nhịp đập dồn dập của trái tim.

“C-cái này chỉ là một phần của việc thể hiện sự gần gũi… Với lại em chỉ làm điều này với Souta-kun thôi.”

Nagi mỉm cười, khuôn mặt đỏ bừng lên như trái cà chua chín.

“Hình như anh vẫn còn hơi ngại về những chuyện như thế này, nên em nghĩ… em nên nói cho anh biết.”

“Anh hiểu rồi.”

“Anh phải làm quen dần dần thôi… vì khi thật sự đến lúc đó, chắc sẽ khó khăn lắm.”

Tim tôi bắt đầu đập mạnh đến mức đau nhói. Hơi nóng lan khắp cơ thể, và từng giọt mồ hôi bắt đầu đọng trên trán.

Điện thoại của tôi bất chợt rung lên.

Tôi giật mình, toàn thân bất giác căng cứng lại.

—Tôi vô thức dùng lực.

Đôi mắt Nagi mở to vì ngạc nhiên… rồi em ấy khẽ cúi xuống nhìn.

Những ngón tay tôi đã lún vào.

…Nếu phải so sánh, cảm giác đó giống như đang nắm lấy một miếng kẹo bông gòn hay một chiếc pudding vậy. Một cảm giác mềm mại đến lạ thường.

Dù đầu óc đang nghĩ những điều vô cùng ngớ ngẩn, tôi vội buông tay ra.

“……Xin lỗi. Anh bị giật mình nên lỡ mạnh tay quá.”

“E-em… không sao đâu……”

Khuôn mặt Nagi đỏ bừng, nhưng—em ấy không giận.

“Nếu là Souta-kun… thì em không phiền đâu. ……Có hơi đau một chút, nhưng vì đó là anh… nên em không sao cả.”

Trái lại—em ấy còn mỉm cười dịu dàng.

Đầu tôi như choáng váng. Tâm trí thì hỗn loạn.

Chuyến này—nguy thật rồi.

Tôi sợ rằng nếu mình lỡ sai một bước, tôi sẽ trở nên quá phụ thuộc vào Nagi mất.

Tôi không chắc liệu bản thân có thể sống mà không có Nagi hay không.

……Có phải là quá muộn rồi không?

Không, chưa đâu. Không thể như vậy được.

“C-còn nữa thì anh không chịu nổi mất…… Ba mẹ anh cũng đang ở đây nữa đó.”

“……Ừm, đúng rồi nhỉ.”

Nếu cứ thế này, tôi chắc chắn sẽ mất hết lý trí. Tôi sẽ quên mất rằng ba mẹ đang ở nhà.

Nagi khẽ cười, rồi xích lại gần tôi.

“Em sẽ cảm thấy xấu hổ chết mất nếu cứ giữ nguyên thế này. Nên cho em ôm anh một lần nữa nhé.”

“…Ừm.”

Nagi đưa tay ra, tôi nắm lấy và kéo em ấy vào lòng. Tôi ôm ẻm thật chặt.

“Mình cùng tận hưởng ngày hôm nay nhé, Souta-kun.”

“Ừm. Hãy cùng nhau tận hưởng thật nhiều.”

Em ấy ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng ôm lại ẻm.

Sau đó hai đứa cùng nhau bước ra phòng khách.

Cảm giác ấy vẫn còn lưu giữ trong lòng bàn tay tôi.

Nhân tiện thì, thông báo tôi nhận được ban nãy là từ mẹ: [Trả lời mẹ khi con dậy nhé. Mẹ sẽ làm bữa sáng cho.]

◆◆◆

“Đây là con đường mà anh hay đi học hồi tiểu học đó.”

“Hee~…… ra là anh đi bộ qua đây mỗi ngày à.”

Chỉ là một con đường thôi, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Nagi lại nhìn quanh với ánh mắt đầy thích thú.

“Hồi tiểu học, em luôn có xe đưa đón về nhà. Kiểu này đúng là mới mẻ với em thật đó.”

“Ra vậy. …..A.”

Ngay lúc đó—

Một cái bóng bất ngờ lao ra từ phía sau.

“Gâu!”

“Haku!”

Một con chó trắng to, bông xù lao tới. Là Haku.

“……A, Souta-kun. Con về rồi à. Bảo sao Haku lại chạy ra đường.”

“Lâu rồi không gặp, bà Shiroyama.”

Một bà cụ xuất hiện từ phía sau. Là bà Shiroyama. Tôi mừng vì bà vẫn khỏe mạnh.

“……Ơ, ừm. Cháu chào bà ạ.”

“Ừ, chào cháu.”

Nagi có vẻ hơi bối rối, nên tôi vừa vuốt Haku vừa giới thiệu.

“Bà Shiroyama, đây là hôn thê của cháu, Nagi.”

“Ch-cháu là Shinonome Nagi ạ! Rất vui được gặp bà ạ!”

“Ôi trời!? Souta-kun, cháu kết hôn rồi sao?”

“À, chưa đâu ạ. Bọn cháu mới đính hôn thôi…… nhưng dự định sẽ kết hôn ạ.”

“Vậy à, thật mừng cho cháu. Gặp được cô bé xinh đẹp thế này nữa chứ.”

Bà Shiroyama cười hiền hậu, khiến tôi cũng mỉm cười theo.

“Nagi, đây là bà Shiroyama. Còn cô chó này là Haku. Nó gắn bó với anh từ lâu lắm rồi.”

“Rất vui được gặp bà, bà Shiroyama. Souta-kun, anh có vẻ chơi với Haku nhiều lắm nhỉ.”

“Chắc là vậy thật.”

Haku là một con Samoyed to lớn, nhưng rất thân thiện và hòa đồng. Trông dễ thương vô cùng.[note81653]

“Souta-kun, cháu lớn thật rồi. Trước đây cháu nhỏ xíu cơ.”

“Vâng. …..Nhưng cũng mới hai năm kể từ lần cuối gặp bà thôi mà.”

Tôi xoa đầu Haku, nó dụi mặt vào người tôi một cách vui vẻ.

“Đưa tay nào.”

“Gâu.”

“Giỏi lắm.”

Haku vui mừng đặt bàn chân lên tay tôi. Khi tôi vuốt lớp lông mềm mịn ấy, nó nheo mắt lại, trông cực kỳ thỏa mãn.

“E-em cũng…… có thể vuốt không?”

“Được chứ. Haku rất thân thiện. Đừng lo, nó không cắn đâu.”

Nagi gật đầu theo lời bà Shiroyama rồi cúi xuống.

Cô đưa tay ra cho Haku ngửi—nó hít hít lòng bàn tay cô, rồi…… dụi đầu vào. Có vẻ như đã được cho phép vuốt rồi.

“X-xin phép nhé!”

Nagi lễ phép nói, rồi khẽ vuốt đầu Haku.

Khoảnh khắc sau, đôi mắt cô sáng rực lên.

“Wow…… mềm mịn quá.”

Nagi vừa vuốt đầu, vừa xoa lưng Haku, nó vừa khẽ cựa mình vì thích thú.

Một con chó bình thường thì chắc đã nghĩ, “Đừng chạm nữa.” Nhưng Haku thì khác, nó rất thích được vuốt ve, nên chẳng sao cả. Lúc nào cũng vậy.

“……Dễ thương thật đó.”

“Fufu, cảm ơn nhé.”

Tôi nhìn Nagi và Haku chơi đùa cùng nhau, rồi chợt nảy ra một ý.

“Này, Nagi. Anh chụp hình em nhé? Để làm kỷ niệm ấy.”

“Được ạ. …..À, để lát nữa em cũng chụp cho anh nha.”

“Ừm, thế cũng được.”

Nagi vừa vuốt ve Haku vừa quay sang cười với tôi. Haku cũng nhìn tôi với khuôn mặt như đang cười.

Tôi chụp được một bức ảnh tuyệt đẹp.

“……Anh dùng làm hình nền được không?”

“Được chứ! Em cũng định làm vậy đó!”

Tôi nhận được sự đồng ý, rồi ngắm lại tấm hình.

Không chỉ Haku, mà cả Nagi cũng dễ thương đến mức—chỉ cần nhìn tấm hình này thôi, tôi cảm thấy mình có thể cố gắng hết mình cho cả năm tới.

◆◇◆

“……Ồ. Hai người đó vẫn còn đang thân mật à?”

“Có chuyện gì vậy? Ý cậu là Minorin và Nagirin à?”

“Ừ. Này, nhìn đi.”

Ngay khi cậu đưa điện thoại ra cho Kirika xem, cô liền giật lấy luôn chiếc điện thoại.

“Ehh! Dễ thương quá trời luôn! Con cún này là sao vậy! Mà Nagirin cũng đáng yêu nữa chứ!”

“Anh nghĩ nó là giống Samoyed đấy, đúng không? Nhìn xem, icon của Shinonome là hình Souta kìa.”

“Thật luôn hả! Wow! Minorin cũng có vẻ vui lắm luôn!”

Bên kia, Minori dường như đang rất vui vẻ.

“Phải phải! Bọn mình cũng đi quán cà phê chó đi!”

“Ừ, đi thôi! Rủ cả Hikaru nữa nhé?”[note81652]

“Ừm! Gọi đi, gọi đi, gọi đi! Rồi gửi hình cho họ xem luôn!”

Thật sự, tốt cho cậu ấy quá. Đã có lúc tôi lo không biết mọi chuyện sẽ ra sao.

Nhưng bây giờ, cậu ấy có thể vui vẻ như vậy là tốt rồi.

“……Tốt cho cậu thật đấy, anh bạn à.”

“Hửm? Anh nói gì à?”

“Không có gì. Anh chỉ lẩm bẩm thôi.”

“Hmm……đúng là bạn thân có khác.”

“Nghe rồi à. Quên đi mà.”

Kirika cười khúc khích, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Eiji, lúc đó trông anh cũng ngầu lắm đấy.”

“…..Tất nhiên rồi. Anh là bạn trai của Kirika mà.”

“Phải đó! Anh nói đúng! Tự hào ghê!”

Tôi nhìn Kirika đang cười tươi rạng rỡ, rồi quay lại nhìn tấm ảnh của Souta một lần cuối.

[Nếu cậu để như thế, chắc tớ sẽ nhầm cậu với Shinonome mất thôi.]

Tôi đã gửi tin nhắn đó — và ngay sau đó, icon của hai người liền được đổi lại giống nhau — một bức ảnh có cô chó Samoyed ở giữa họ.

Ghi chú

[Lên trên]
Tội Hikaru
Tội Hikaru