Vol 1

Chương 3: Nhà tôi trở thành địa điểm tụ tập của hai cô gái xinh đẹp (phần 2)

2025-09-21

1

Dịch: Rin so cute

 

~

 

Và thế là thêm một lần nữa, vào ngày hôm sau, Kokage-san và Hina lại rủ nhau ghé nhà tôi thăm Kuroto sau giờ học.

Tính ra thì đây đã là ngày thứ ba liên tiếp hai người họ đến nhà tôi rồi.

Kuroto… nhóc đúng là nổi tiếng thật đấy!

“Hở, bé ấy vẫn đang ngủ trên tháp mèo nè.”

Kể cả khi Hina cúi xuống xoa đầu Kuroto, cậu chàng vẫn cuộn tròn người ở tầng cao nhất, Kuroto vẫn cứ nằm ườn ra trên chỗ đậu quen thuộc của mình, ngủ say như chẳng hay biết gì.

“Bé ấy ở đó từ hôm qua tới giờ sao?”

“Bây giờ thì nhóc ấy đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn tỉnh dậy leo lên leo xuống cái tháp mèo. Lâu lâu còn chui vào căn nhà nhỏ cuộn tròn lại ngủ nữa. Nó cũng ăn uống đầy đủ lắm, nên không cần lo đâu.”

“Phew, vậy thì tốt quá rồi.”

Khi Kokage-san đặt tay lên ngực và thở phào, Kuroto cũng đã từ tốn ngồi dậy, rồi bắt đầu chơi đùa trên tháp mèo.

“Oh, bé ấy động đậy rồi kìa.”

“Thấy chưa? tớ bảo cậu rồi mà.”

Kuroto cứ leo lên leo xuống tòa tháp, trông chẳng có mục đích gì rõ ràng cả.

“Có lẽ nó chỉ muốn vận động thôi nhỉ?”

“Cũng có thể. Dù sao thì… nó là mèo mà.”

“Vậy thì Mizuki à, bây giờ là thời điểm hoàn hảo rồi đấy. Cậu biết mà, ‘cái đó’ ấy!”

Hina bỗng hạ giọng một cách thần bí giống hệt như đang nói về năm đội Hanshin Tigers vô địch giải quốc gia.

“Cái đó?”

“Hôm nay Mizuki mang tới một món rất tuyệt vời phải hôngg?”

“Món tuyệt vời?”

“Món. Quà. Đó. ♪ Nào, Mizuki♪”

“Thật chứ!? Đợi đã, quà… đột ngột vậy sao? Tớ chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết mà!”

Ý tôi là, bạn biết ấy, đó là một món quà được tặng bởi một cô gái đấy?

Một món quà từ Kokage-san—dĩ nhiên là tôi muốn rồi!

Nhưng tại sao lại tặng tôi? Nó có ý nghĩa gì vậy?

Không lẽ… Kokage-san thích tôi? (Đúng cái kiểu suy nghĩ dại khờ của một thằng con trai cứ thấy con gái tốt với mình là lập tức liên tưởng tới tình cảm.)

“À, yeah. Là cái này.”

Kokage-san lấy từ trong cặp ra một món đồ—một chiếc cần câu nhỏ, đầu dây buộc một cục bông bông mềm mềm trông như tôm chiên xù.

“Ta-daah~! Đồ chơi cho mèo~ ♪”

“Đồ chơi cho mèo…? à, ra vậy…”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã tưởng tượng quá xa.

“Chuẩn xác rồi ♪”

“Vậy là quà cho Kuroto…”

Hợp lý. Dĩ nhiên là thế rồi. Yep, nó thực sự hợp lý.

“Ooh? Biểu cảm đó là sao ta? Đừng nói là Takumin tưởng Mizuki tặng quà cho cậu đấy nhé~?”

“Đú-không hề! Hoàn toàn không!”

“Hmm~? Lạ nhỉ, sao môi trên của cậu cứ kéo giãn ra thế ta~?”

“Đó không—ấy chết!”

Theo phản xạ, tôi đưa tay lên che miệng, để rồi nhận ra đã quá muộn vì tôi đã rơi vào cái bẫy của Hina.

“Fufufu~ ♪ Vì sao Takumin lại che mặt vậy, hmm~?”

“Ugh…”

“X-Xin lỗi nhé, Takumi-kun. Tớ không cố ý khiến cậu hiểu nhầm như thế đâu…”

Bên cạnh Hina đang cười tít mắt, Kokage-san khẽ cúi đầu xin lỗi, giọng đầy áy náy.

“Không không không!, Kokage-san đâu làm gì sai đâu. Đừng bận tâm về việc đó.”

“Chuẩn luôn. Takumin chỉ là quá vui khi nghĩ được nhận quà từ Mizuki thôi. Nên lỗi không phải của Mizuki đâu~”

Dừng lại đi mà! Đừng có nói to chuyện đó trước mặt cậu ấy nữa—xấu hổ quá đi mất!

Điểm cuộc đời của tớ đã về zero rồi!

"Jeez. Cái này cũng có một phần lỗi của Hina-chan nữa đấy. Nói như cậu thì ai mà không hiểu nhầm chứ. Phải không Takumi-kun?"

"Ohoho~? Nghe có vẻ như tiểu thư Mizuki đang bênh Takumin sao, nhỉ?"

"Cái điệu bộ đó là sao vậy trời…? Nhưng mà, khoan đã—tại sao Kokage-san lại có đồ chơi cho mèo thế kia? Tớ nhớ bố cậu ấy nuôi chim yến phụng ở nhà mà, nên đâu có nuôi mèo được đâu đúng không?"

"À, ừm… chuyện này kể ra thì dài lắm—"

"Mizuki không nuôi mèo được, nhưng vẫn ra ngoài mua đồ chơi cho mèo đấy~"

"Ừ thì… đúng là thế thật."

"Mizuki cầm đồ chơi cho mèo tưởng tượng và tưởng tượng đang chơi với một con mèo, không phải cực kỳ dễ thương sao?"

Theo lời của Hina, tôi cũng bất giác tưởng tượng ra.

Kokage-san, một mình trong phòng, vẫy vẫy đồ chơi cho mèo với một chú mèo tưởng tượng.

"Nyaan, nyaan.” (Hoàn toàn chỉ là trí tưởng tượng của tôi.

T-Thật sự dễ thương. Dễ thương quá đi mất, Kokage-san!

Sự dễ thương của cô ấy đã quá tải rồi—cô ấy giống như một tập đoàn khổng lồ của sự dễ thương vậy!

Nếu tôi mà nhìn thấy cảnh đó ngoài đời thật, lớp phòng thủ tinh thần của tôi sẽ hoàn toàn nyaa~n ra mất! (Đừng hỏi tôi "nyaa~n" nghĩa là gì.)

"Vậy là sau tất cả những buổi tập luyện tưởng tượng đầy căng thẳng đấy, cuối cùng cậu cũng mang đồ chơi cho mèo ra dùng hôm nay rồi à?"

Khi tôi liếc nhìn sang Kuroto, đôi mắt cậu nhóc đã sáng rực lên, dán chặt vào món đồ chơi trong tay Kokage-san.

"Kuroto, lại đây nào~"

Kokage-san quỳ xuống sàn và nhẹ nhàng lắc lư món đồ chơi dạng cần câu.

Nó trông giống y hệt cách bạn giật mồi lên xuống khi đi câu cá vậy.

(Tôi không biết nhiều về nó, nhưng có lần đi câu với bố, ông ấy nói phải làm thế thì cá mới cắn câu. Chắc thế.)

Xoẹt! Tatatatatatata!

Trong chớp mắt, Kuroto lao xuống từ tháp mèo và phóng thẳng về phía món đồ chơi.

"Whoa!"

"Wah!?"

Hina và tôi đồng thanh reo lên ngạc nhiên—Hina đã giơ điện thoại lên để quay phim—nhưng Kuroto không thèm liếc nhìn chúng tôi một lần nào cả.

Cậu nhóc chỉ có một mục tiêu duy nhất: cái cục bông mềm mại đang treo lủng lẳng ở đầu cần câu!

Kuroto ngồi ngay trước mặt Kokage-san và bắt đầu lắc lư đầu theo nhịp đung đưa của món đồ chơi.

Chân trước bên phải của cậu ta nhấc nhẹ lên khỏi mặt đất, giật giật đồng bộ với chuyển động của món đồ chơi. Và rồi—

"Đây, Kuroto! Nyaa~n♪"

Xoẹt! Kuroto đã tung ra một cú vồ cực nhanh!

Nhưng trái ngược hoàn toàn với vẻ hiền lành thường ngày, Kokage-san nhanh chóng hất cần câu lên, khiến món đồ chơi bay vút lên cao.

Chân của Kuroto chỉ vồ trúng không khí.

"Whoa!?"

"Hay lắm, Mizuki!"

"Ehehe♪"

Và đó không phải là may mắn.

Dưới sự điều khiển khéo léo của Kokage-san, món đồ chơi lướt sang trái rồi lại lướt sang phải—

Xoẹt! Trượt.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt! Trượt, trượt, trượt.

Chân của Kuroto vẫn vồ vào không khí hết lần này đến lần khác.

"Fufufu…"

Kokage-san trông có vẻ vô cùng thích thú khi cô điều khiển món đồ chơi một cách điệu nghệ.

"Khó tin thật. Kuroto nhanh thật đấy, nhưng mà Kokage-san lại hoàn toàn trên cơ cậu nhóc."

"Luyện tập ở nhà có hiệu quả thật đấy, nhỉ Mizuki?"

"Ehehe, dĩ nhiên rồi!"

Bọn tôi khen ngợi cô ấy tới tấp, và Kokage-san đáp lại bằng một cái gật đầu vừa ngại ngùng vừa tự tin.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với Kuroto, người vẫn chưa vồ trúng được lần nào, rõ ràng đã đang chuyển sang chế độ chiến đấu.

Từ nãy đến giờ cậu nhóc ngồi rất lịch sự, nhưng bây giờ phần mông đã nhô cao hơn một chút rồi.

Trong đôi mắt lấp lánh kia bỗng bùng lên một sự quyết liệt có phần hoang dã mà cậu nhóc thường không thể hiện ra.

"Có vẻ Kuroto nghiêm túc rồi đấy. Cố lên, Kokage-san!"

"Cố lên Mizuki~! Đừng thua Kuroto nhé~!"

"Được rồi! Kuroto, chị tới đây!"

Kokage-san vs. Kuroto, Trận chiến Đồ chơi Mèo Vòng hai—Bắt đầu! Ding!

Kokage-san lại bắt đầu lắc lư món đồ chơi.

Kuroto, chân phải cũng giật giật đồng bộ theo, chăm chú theo dõi để tìm ra thời điểm hoàn hảo để tung đòn.

Trong bầu không khí tĩnh lặng căng thẳng, một đòn tấn công nhanh như chớp đã được tung ra!

Kuroto vồ tới, dùng cạnh sắc của chiếc móng vuốt để móc vào đầu cục bông mềm mại!

"Whoa!?"

"Hay lắm, Kuroto!"

Sau đó, sử dụng đúng chiếc móng vuốt đã móc được đó, Kuroto kéo cục bông về phía mình, dùng cả hai chân giữ chặt lấy, rồi lăn nghiêng người, ôm chặt nó vào lòng.

Cậu nhóc bắt đầu gặm nó một cách dữ dội, tung ra hàng loạt những cú đá mèo mạnh mẽ bằng hai chân sau.

Gặm gặm gặm gặm gặm! Đá đá đá đá đá!

"Aww, em ấy vồ được rồi~ Nhưng Kuroto gặm gặm rồi đá đá thế kia đáng yêu quá đi mất♪"

"Em ấy nhập tâm quá! Kuroto, em trông vừa buồn cười vừa đáng yêu quá đi!"

"Khoan đã… lúc này nhóc ấy có nghĩ nó là con mồi thật không vậy?"

Ngay trước mặt chúng tôi, cục bông hình con tôm đang bị 'tẩn' cho một trận tơi bời.

Kokage-san cố gắng kéo nó ra bằng cần câu, nhưng Kuroto chống cự hết sức, cứ như thể muốn nói, "Đây là con mồi của tôi và tôi sẽ không buông ra đâu!"

Gặm gặm gặm gặm gặm! Đá đá đá đá đá!

"Kuroto, hiện tại nhìn nhóc trông tuyệt vọng thật sự đấy…"

"Ahaha, em ấy tuyệt vọng đến mức làm em ấy trông như mèo con vậy. Buồn cười quá đi mất."

"Nè nè, Hina-chan, cậu đang quay phim đúng không? Lát gửi video cho tớ nhé?"

"Tuân lệnh~ Tớ sẽ gửi vào nhóm chat để Takumin cũng có thể xem."

"Cảm ơn nhé, Hina-chan♪"

"Cảm ơn cậu, Hina."

Cái mức độ dễ thương này.

Ngay cả khi bạn không phải là một người yêu mèo như Kokage-san, cũng không thể nào bạn lại không muốn xem đi xem lại video này.

"Nhưng mà, em ấy thật sự không chịu buông. Mizuki, cậu thử kéo mạnh hơn một chút xem? Kiểu như, giật mạnh một cái—nhưng đừng mạnh đến mức làm hỏng, chỉ đủ để kéo nó ra thôi."

"Hiểu rồi. Tớ sẽ thử."

Lời chỉ dẫn của Hina rất mơ hồ, nhưng là bạn thân của cô ấy, Kokage-san thì dường như hiểu chính xác ý cô ấy và kéo cần câu một cách dứt khoát.

Nhưng rồi—

"Á—"

Cục bông bật ra khỏi chân của Kuroto.

Có lẽ không phải vì Kokage-san kéo quá mạnh. Trong lúc Kuroto đang đá, những chiếc móng vuốt móc vào cục bông hẳn đã bị bung ra.

Đó là lý do tại sao nó trượt ra dễ dàng như vậy.

Nhưng điều đó khiến Kokage-san, người đã dùng lực mạnh hơn mức cần thiết bị mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.

"Kokage-san—!"

"Wah—!?"

Tôi theo bản năng vươn cả hai tay ra để đỡ cô ấy.

Thế nhưng, dù chỉ là một tình huống diễn ra trong chớp mắt, một phần trong tôi lại bình tĩnh đến lạ. Tôi ngay lập tức nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua—cũng trong một khoảnh khắc tương tự, tôi đã lỡ tay vồ trúng bưở—à, ngực của Kokage-san. Vì vậy lần này, quyết tâm không lỡ chạm vào đồi núi của Kokage một cách đáng xấu hổ nữa, tôi đã hạ tay xuống thấp hơn.

Một số sai lầm tuyệt đối không được lặp lại. Con người phải biết học hỏi từ thất bại.

Cứ như thể thế giới đã quay chậm lại, tôi bình tĩnh đánh giá tình hình và đỡ Kokage-san vào lòng—mà không có bất kỳ hành động bất lịch sự nào. Hoặc đấy là tôi đã nghĩ thế.

……

……Khoan. Chờ chút.

Tại sao tay tôi lại cảm thấy mềm mại, mịn màng thế này?

Nó ấm như thể là da, đủ ẩm để bám vào lòng bàn tay, và—khoan, tôi chợt nhớ ra có một loại cua gọi là "Cua Manju Mịn”, nhưng rõ ràng chuyện đó chẳng liên quan gì lúc này.[note80704]

Trượt. Khi tôi nhẹ nhàng dịch chuyển bàn tay—

"Ah—♪"

Đang nằm gọn trong vòng tay tôi, Kokage-san phát ra một âm thanh nhỏ ngọt ngào, khiến tim tôi đập thình thịch từ phía sau.

……(mồ hôi hột đổ ra không ngừng)

Cố giữ bình tĩnh, tôi rất chậm rãi liếc xuống để xác nhận chính xác tay mình đã nằm ở đâu.

Và tôi đã xác nhận được. Chắc chắn là đã xác nhận được.

Thế nên, ừm, nói thế nào nhỉ?

Về cơ bản thì, tay của tôi? Nó đang đặt lên đùi của Kokage-san.

Và không chỉ là đặt lên—nó đã trượt xuống dưới váy của cô ấy, tiếp xúc trực tiếp hoàn toàn.

……………………(mồ hôi chảy ròng ròng)

Để tránh làm mọi chuyện tệ hơn, tôi từ từ rút tay ra khỏi váy của cô ấy.

Cái cảm giác vải cọ vào mu bàn tay khi tôi kéo ra bằng cách nào đó lại khiến nó trở nên gợi cảm hơn nhiều so với bình thường.

Chết tiệt—làm thế nào mà một mảnh vải đơn giản lại có thể quyến rũ đến thế chứ!?

Sau khi kết thúc hành động bất lịch sự vô ý đó, tôi buông cô ấy ra hoàn toàn, hít một hơi thật sâu và xin lỗi với tất cả sức lực của mình.

"Tớ thật sự xin lỗi! Kokage-san bị mất thăng bằng và tớ chỉ phản ứng theo bản năng để đỡ cậu thôi. Và sau chuyện hôm qua, tớ đã tự hứa với bản thân sẽ không để chuyện gì kỳ lạ xảy ra hôm nay nữa—nên tớ đã cố gắng cẩn thận hơn!"

"Ừ-ừm. Tớ hiểu mà. Tớ hiểu là Takumi-kun không có ý gì đâu—"

Ngay lúc Kokage-san đang cố gắng trấn an tôi—

"Nhưng rốt cuộc thì, Takumin đã sờ soạng Mizuki dưới váy của cậu ấy. Cậu đúng là ‘Takumin chuyên gia sàm sỡ’ mà”. 

Hina nói thẳng sự thật tàn nhẫn với không một chút khoan dung nào cả.

Đó là sự thật, và sự thật thì không thể chối cãi.

Nếu tôi muốn có được một chút đồng cảm, thì tôi phải đưa ra lời bào chữa với sự chân thành tuyệt đối.

"T-Tớ chỉ mong cậu coi đó là một tai nạn… ý tớ là, đó là phản ứng bản năng thôi mà…"

Bị coi là một kẻ biến thái cố ý sờ soạng cô ấy tệ hơn cả triệu lần so với việc bị xem là một thằng con trai yếu đuối mắc một sai lầm ngu ngốc.

Nếu một ai đó trong nhóm các cô gái lấp lánh bắt đầu gọi tôi là “Trùm lật váy Takumi” hay cái tên vớ vẩn nào đó, cuộc đời học sinh cấp ba của tôi coi như chấm hết.

"Ừm, nếu cậu nói vậy, thì có lẽ cũng không thể trách được."

"Đ-Đúng không!?"

"Nhưng~ điều đó không phải nghĩa là Takumin giờ phải chịu trách nhiệm và hẹn hò với Mizuki sao~?"

Và cứ thế, Hina lại bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

Tôi ngay lập tức nhận ra Hina lại đang cố trêu chọc bọn tôi.

"H-Hina-chan!?"

Nhưng Kokage-san, người không quen với con trai và dường như không mấy hứng thú với chuyện tình cảm. Lại là một cô gái trong sáng, khiêm tốn, nhút nhát và dịu dàng, quay sang Hina một cách hoảng hốt, mặt lộ rõ vẻ bối rối.

"Takumin, cậu là con trai mà phải không? Cậu phải có, cậu biết đấy... trách nhiệm?"

Có lẽ vì nhìn thấy phản ứng của Kokage-san, Hina cười toe toét với vẻ tự mãn nyufufuun~ và lần này chuyển sang trêu tôi. Tôi cười gượng gạo và đáp lại.

"Hẹn hò? Ừ, chuyện đó mà xảy ra thật á. Đừng nói mấy thứ ngốc nghếch thế chứ Hina."

Ý tôi là, rõ ràng Kokage-san có quyền được lựa chọn, phải không?

Có rất nhiều chàng trai cao hơn, hướng ngoại hơn, giỏi thể thao và thông minh hơn tôi ngoài kia. Kokage-san có thể chọn bất kỳ ai trong số họ.

"Ehh? Chuyện đó có ngốc nghếch đến vậy không? Rốt cuộc thì, chuyện gì cũng đều liên quan đến con trai và con gái mà, đúng không~?"

"Nếu cậu đã nói vậy, thì chuyện gì đó xảy ra giữa tớ và cậu cũng không có gì lạ, đúng không? Cậu nghĩ sao, Kokage-san?"

Tôi nói vậy chủ yếu để bảo vệ Kokage-san khỏi những lời trêu chọc của Hina, nhưng—

"À, ừm… tớ đoán là vậy… Hina-chan rất nổi tiếng với các bạn nam mà…"

Vì lý do nào đó, Kokage-san lại cúi mặt xuống và lẩm bẩm những lời đó bằng một giọng nhỏ, đầy thất vọng. Trông cô ấy rõ ràng là đang buồn.

"Takumiiiin, câu trả lời đó cho cậu không điểm! Không, chuẩn ra là—âm 120 điểm! Thất bại hoàn toàn~♪"

"âm 120!? Khoan đã, tại sao!?"

Hina nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng bực bội.

Cô ấy nhún vai một cách khoa trương, giống như một người nước ngoài làm quá lên vậy.

"Tự tìm hiểu đi~ Đó là bài tập về nhà của Giáo sư Hina♪"

Bây giờ cô ấy còn giao bài tập về nhà cho tôi nữa.

Hmm. Đây có phải là sân khấu mà các cô gái lấp lánh sống không nhỉ?

Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết Hina đang cố nói cái gì nữa.

Sân khấu rực rỡ này dường như quá xa vời đối với một người như tôi.

"Takumi-kun. Đừng bận tâm những gì Hina-chan nói—cậu ấy lúc nào cũng nói những điều vớ vẩn thế đấy."

"Cái g—!? Mizukiii, cậu độc ác quá!"

"Nhưng mà đúng mà? Cậu lúc nào cx tùy hứng mà nói thôi."

"Tớ không phủ nhận!"

"Cậu không phủ nhận!?"

"Thế nên, ừm, đừng lo lắng. Thật đấy. Tớ nói thật lòng đấy. Cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu, nhé?"

"Ừ-ừm."

Kokage-san vô cùng tử tế—ngay cả với một nhân vật nền như tôi. Cô ấy tử tế đến mức suýt chút nữa đã khiến tôi nghĩ rằng có lẽ cô ấy có tình cảm với tôi hay gì đó.

"Và cả Hina-chan nữa. Takumi-kun chỉ đang cố giúp đỡ thôi, nên đừng trêu cậu ấy quá nhiều, nhé?"

"Okaaay. Xin lỗi, Takumiiin. Tớ sai rồi!"

"Thật ra, tớ không bận tâm chút nào đâu. Thực ra, cái cách nói chuyện làm quá lên của cậu cũng khá vui."

"Thế thì mọi chuyện ổn rồi nhé~♪ Này, này. Bỏ qua chuyện đó đi—tớ cũng muốn thử chơi đồ chơi cho mèo! Cho tớ một lượt đi nào!"

"Cậu chuyển chủ đề nhanh thật đấy."

Cái cách cô ấy có thể lái câu chuyện thật điên rồ. Tôi gần như không thể theo kịp.

Sau đó, Hina đã có một lượt chơi với đồ chơi cho mèo, và tôi cũng đã được thử một chút.

Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều tiếp tục chơi cho đến khi Kuroto chán và nằm ườn ra trên tầng thứ hai của tháp mèo—chỗ yêu thích của cậu ta.

Sau đó, khi các cô gái đã về nhà, Kokage-san gửi một video vào nhóm chat về cảnh cô ấy chơi với đồ chơi cho mèo—

—và nó hoàn toàn bao gồm cả đoạn tôi đỡ cô ấy vào vòng tay.

Toàn bộ chuỗi sự việc đều có trong đó, nên nó rõ ràng chứng minh sự trong sạch của tôi.

Nhưng cái việc tay tôi cuối cùng lại nằm dưới váy của cô ấy (đó là một tai nạn!) lại khiến nó cảm thấy quá đỗi bất lịch sự.

"Mình có nên hỏi xem có nên xóa nó đi không nhỉ? Nhưng nếu họ đã xem rồi mà không nói gì, có lẽ họ không nghĩ đó là chuyện lớn? Nếu mình nhắc đến, có khi lại khiến mình trông như một kẻ biến thái quá bận tâm đến chuyện đó thì sao…?"

Tôi phải làm gì đây? Có nên nói gì không…?

Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi chỉ nhắn lại, "Cảm ơn vì video," và gửi một cái sticker.

Bởi vì, ừm… sẽ lãng phí biết bao nếu xóa một video có cảnh mình đang ôm Kokage-san, đúng không?

 

 

Sau đó, Kokage-san và Hina vẫn thường xuyên đến nhà tôi chơi.

"Mà này, phòng của Takumin trông thế nào?"

Hina hỏi một cách lơ đãng trong khi cho Kuroto ăn hạt.

"Trông thế nào á? Thì là một căn phòng hoàn toàn bình thường thôi. Chẳng có gì đặc biệt cả."

"Tớ muốn xem quá đi mất~ Tớ chưa bao giờ vào phòng của con trai cả."

"Hả, thật á? Ngạc nhiên thật đấy."

"Khoan đã, ý của cậu là sao vậy, Takumin~?"

Hina quay sang nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.

Crap. Tôi lỡ để lộ phản ứng thật của mình ra mất rồi.

Theo góc nhìn của tôi, tôi không có ý xấu hay phán xét gì cả. Tôi chỉ đơn giản là thực sự ngạc nhiên khi một người nổi tiếng như Hina lại chưa từng vào phòng của một cậu con trai bao giờ.

Nhưng tùy vào cách hiểu, câu nói đó có thể nghe như tôi đang nói cô ấy là một cô gái dễ dàng đi vào phòng của các chàng trai hay gì đó.

"À, không, ý tớ là… coi nè, cậu trông rất nổi tiếng mà, đúng không? Nên tớ nghĩ có thể cậu đã từng có những trải nghiệm như vậy rồi. Tớ hoàn toàn không có ý nói cậu dễ dãi hay hạ thấp cậu—"

Tôi cuống cuồng giải thích, nói nhanh đến mức chính tôi cũng thấy mình giống một kẻ biến thái—

"Ahaha! Takumin hoảng loạn quá đi mất~ Buồn cười ghê~!"

Nhưng ngay khi Hina thấy phản ứng của tôi, cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh như một cô quỷ nhỏ.

"…Cậu lại trêu tớ nữa đấy à?"

"Eh? Đâu có~ Tớ chỉ hỏi một câu đơn giản thôi mà~?"

"Guh! Tớ không biết phải nói gì nữa…!"

"Ahaha~ Cậu đáng yêu lắm đấy, Takumin~♪ Mà này, không phải khoe đâu nhưng đúng là tớ cực kỳ nổi tiếng luôn đấy. Nhưng tớ đã có một người định mệnh… ơ, không nói cho cậu biết được đâu, Takumin♪"

"Định mệnh…? Ý là định mệnh ấy hả?"

"Fufufuun~♪ Fufufufuun~♪"

"Thôi nào—bây giờ cậu đã thực sự khiến tớ tò mò rồi đấy! Cậu không thể chỉ buông một từ như 'định mệnh' rồi bỏ lửng tớ thế được! Nói cho tớ biết nó là gì đi—như thế mới công bằng chứ!"

"Tiếc quá~ Takumin vẫn chưa đủ Hina Points đâu."

"Gah, tớ không ngờ hệ thống điểm bí ẩn đó lại có công dụng như thế này đấy!"

Nếu tôi biết sớm hơn, tôi đã cày điểm từ đầu rồi!

Với lại, chẳng phải tôi vừa bị trừ 120 điểm cách đây không lâu sao!?

"Thôi, chuyện đó mình để sau đi. Quan trọng hơn—nè Mizuki, cậu có muốn xem phòng của Takumin không?"

"T-tớ? Tất nhiên là tớ muốn xem rồ—à, ý tớ là, chuyện đó hơi riêng tư, nên…"

Kokage-san, người nãy giờ vẫn vuốt ve Kuroto và mỉm cười dịu dàng trong khi lắng nghe chúng tôi, dường như sắp đồng ý rồi nhanh chóng sửa lại lời nói.

"Thấy chưa~? Mizuki cũng muốn xem đấy chứ~♪ Cậu ấy cực kỳ tò mò về phòng của Takumin luôn~♪"

"H-Hina-chan!?"

"Ahaha. Tớ không ngại đâu. Ý tớ là, nếu các cậu hỏi tớ có tò mò về phòng của các cậu không, tớ cũng không thể nói là không được. Nhưng mà, thật sự thì nó chỉ là một căn phòng bình thường thôi."

"Thế thì bọn tớ sẽ là người phán xét nó. Vì cậu đã đồng ý rồi, vậy thì chốt nhé! Thời gian cho chuyến tham quan phòng của Takumin đầy thú vị và hồi hộp~♪"

"Thú vị và hồi hộp—chính xác là các cậu đang mong đợi cái gì vậy? Tớ thề là chẳng có gì đáng xem ở trong đó đâu."

Nếu có thể, tôi có lẽ sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã không đáp ứng được sự kỳ vọng của họ.

Và thế là, tôi đã dẫn hai cô gái xinh đẹp lấp lánh đi tham quan phòng của mình.

Khoan đã… vậy có nghĩa là đây là lần đầu tiên có một cô gái vào phòng tôi sao?

Một cô gái sẽ vào phòng của tôi!? Ch-chuyện gì thế này—!?

Trong lúc đó thì Kuroto, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của loài người, đã ăn xong bữa hạt của mình và nhảy lên tầng hai của tháp mèo—chỗ yêu thích của cậu ta—trước khi bắt đầu liếm lông một cách thỏa mãn.

"Hừm, đúng là chẳng có gì thật~♪"

Đó là câu đầu tiên Hina nói ngay khi vừa nhìn vào phòng tôi qua cánh cửa.

Có một chiếc giường, một cái bàn, một giá sách và một chiếc máy tính—không hơn không kém. Thật lòng thì, ai cũng sẽ nói vậy thôi.

"Tớ đã bảo rồi đấy? Tớ vốn không có nhiều đồ, và vì tớ mới chuyển đến gần đây nên nó càng trống hơn bình thường."

"Hiểu rồi."

Hina đáp lại một cách bình thản khi bước vào phòng với không một chút do dự.

Mặc dù căn phòng chẳng có gì đặc biệt, nhưng có lẽ chỉ vì nó thuộc về một chàng trai nên nó trở nên thú vị—đôi mắt cô đảo quanh, xem xét mọi thứ.

"Nhà gia đình tớ thì chỉ cách đây một chuyến tàu ngắn thôi, nên tớ nghĩ khi nào cần gì thì về lấy. Vì thế việc chuyển nhà không phải là vấn đề gì lớn cả."

"Đúng rồi, nhà cậu khá gần mà. Vậy thì cậu chỉ cần mang những thứ cơ bản thôi."

Kokage-san bước vào sau Hina có vẻ rụt rè hơn một chút, gật đầu đồng ý.

Cái cử chỉ nhỏ, vẻ ngần ngại đó đáng yêu kinh khủng. (Tôi không bận tâm đâu.)

"Tớ mang những thứ cần thiết như từ điển, quần áo và đồ dùng học tập. Và cả cái gối của tớ nữa. Tớ không thể ngủ được nếu không có cái gối quen thuộc."

"Ôi trời ơi, tớ hiểu cảm giác đó! Tớ cũng không thể ngủ được trên một cái gối khác~!"

"Tớ cũng thế. Nếu không phải đúng cái gối đó, cổ tớ sẽ thấy khó chịu và thức dậy tớ vẫn thấy mệt mỏi dù đã ngủ rồi."

"Gối thực sự rất quan trọng."

"Phải không?!" "Chắc chắn rồi."

Đúng vậy! Chúng tôi tìm thấy điểm chung về một thứ quan trọng… nhưng lại hoàn toàn tầm phào!

Không có ý nghĩa gì cụ thể, nhưng việc có thể có một cuộc trò chuyện siêu cá nhân như vậy có lẽ chỉ xảy ra khi chúng tôi đang ở trong một không gian siêu cá nhân như phòng của tôi.

"Nhưng mà tiếc quá. Tớ thực sự muốn xem bài luận tốt nghiệp và kỷ yếu của Takumin~"

"Kỷ yếu của tớ vừa cồng kềnh vừa vô dụng, nên tất nhiên nó ở lại nhà bố mẹ rồi. Nếu cậu thực sự muốn xem, cậu sẽ phải đến tận nhà tớ."

"Thế thì Mizuki, khi nào chúng ta cùng ghé nhà Takumin nhé. Gần mà đúng không?"

"Hả!? Nhà của Takumi-kun!?"

Không hiểu sao Kokage-san lại phản ứng bằng giọng lớn đến ngạc nhiên trước một chuyện tầm thường như vậy.

Liệu ý tưởng đến nhà tôi có khiến cô ấy lo lắng hay gì đó không?

"Dù sao thì một ngày nào đó cậu cũng phải đi thôi, Mizuki. Cậu phải chào hỏi bố mẹ Takumin cho tử tế chứ."

"Ồ, đúng rồi. Nếu cậu đến, cậu sẽ gặp được bố mẹ tớ đấy. Tớ chưa bao giờ đưa con gái về nhà cả, nên có lẽ họ sẽ sốc lắm đấy."

Mẹ chắc chắn sẽ kiểu, "A, con trai mình cũng đến tuổi này rồi nhỉ, fufufu."

Chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện như vậy trước đây, nên chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi hơi rùng mình.

Với hai cô gái xinh đẹp lấp lánh xuất hiện, họ có lẽ sẽ không nghĩ một trong hai là bạn gái tôi hay gì đó, nhưng dù sao thì…

"Ch-chào hỏi bố mẹ!? Ý tớ là, đâu phải chúng ta có mối quan hệ kiểu đó đâu!"

Kokage-san đột nhiên lại tập trung một cách kì lạ về điểm đó.

Có gì kỳ quặc khi chào hỏi bố mẹ của một người bạn sao?NOTE

Nếu tôi đến nhà Kokage-san hay Hina, tôi chắc chắn sẽ chào hỏi bố mẹ họ một cách lịch sự.

Tôi không hiểu điều gì đang khiến cô ấy bận tâm nữa.

"Ehh~? Cậu muốn nói 'mối quan hệ kiểu đó' là kiểu gì? Tớ không hiểu~ Cậu nên giải thích chi tiết ra~"

"Ư! Cậu lúc nào cũng nói như thế! Tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu, Hina-chan!"

Kokage-san phồng má lên hờn dỗi một cách khoa trương rồi quay đi.

"Aww, tớ xin lỗi mà! Tớ sẽ không nói gì nữa đâu nhé? Làm ơn tha thứ cho tớ đi mừ~"

Hina vòng tay ôm chầm lấy cô. Và không chỉ có thế—cô ấy còn ngã lăn ra giường của tôi, kéo theo cả Kokage-san.

Với một tiếng cọt kẹt, cả hai cùng ngã lăn lên giường tôi trong một mớ hỗn độn của những cô gái lấp lánh.

Chân họ đan vào nhau, váy đồng phục thì bị tốc lên một cách nguy hiểm— khiến tình hình trở nên khá căng thẳng.

N-Này! Hai cậu đang làm cái gì vậy!? Đó là một tư thế cực kỳ bất lịch sự đấy!!

Và lại còn trên giường của tôi nữa chứ!?

Đặc biệt là với cái váy quá ngắn của Hina—nguy hiểm quá!

Cô ấy đang quỳ bằng cả hai tay hai chân và đè Kokage-san xuống, váy của cô ấy thì tốc lên đến mức bạn có thể thấy—!

Đây không còn là mức độ "không sao nếu có quần bảo hộ" nữa—đây là một vụ việc nghiêm trọng! Tôi là thủ phạm!

Nuốt nước bọt…

"Đ-đợi đã, Hina-chan! Tại sao cậu lại đè tớ xuống!?"

"Bởi vì ở đây có cái giường, rõ ràng rồi."

"Điều đó hoàn toàn vô lý!"

"Mmm~ Mizuki, cậu vẫn mềm mại và đáng yêu quá đi~ Tớ có thể ngủ gật thế này luôn. Tối qua tớ thức khuya xem video nên đã không ngủ được đủ giấc… Khò khò…"

"Không được ngủ gật trên giường của người khác! Váy cậu sẽ bị nhăn đấy! Và Takumi-kun cũng đang nhìn kìa~!"

"T-Tớ không! Tớ không nhìn! Thật đấy! Tớ không thấy gì hết, okay!?"

Bị gọi tên đột ngột, tôi cuống cuồng thốt ra trong khi quay mặt đi khỏi đống chân rối rắm, hở ra từ váy của họ.

Chết tiệt.

Tôi đã bị phân tâm bởi cảnh tượng thân mật giữa hai cô gái trên giường mình.

Kokage-san không hề buộc tội tôi là kẻ nhìn trộm hay gì cả—cô ấy chỉ đang bảo Hina đừng làm những chuyện kỳ quặc trước mặt tôi.

Nhưng dù sao thì, những thứ mà bạn không nên nhìn… thì không nên nhìn.

Chỉ vì không có ai nói gì không có nghĩa là điều đó ổn.

Đó sẽ là một sự phản bội đối với hai cô gái, những người mà, dù cho tôi chỉ là một nhân vật nền, vẫn luôn đối xử với tôi rất tử tế.

"Ối, đúng rồi. Tớ quên mất Takumin cũng ở đây."

"Quên á? Đây là phòng của tớ mà, cậu biết không."

"Thì đúng rồi."

Hina nhảy khỏi giường một cách dứt khoát. Chiếc váy ngắn nổi tiếng của cô ấy bay lên.

Mà—tôi thực sự không nghĩ điều đó ổn chút nào! (Vì những lý do liên quan đến bảo vệ giới trẻ!)

"Làm gì còn cách nói nào khác chứ~"

Kokage-san bước theo sau, bình thản chỉnh lại bộ đồng phục bị nhăn khi cô ấy từ từ xuống khỏi giường.

Cả ba chỉ vừa mới vào phòng tôi, mà mọi thứ đã căng thẳng đến mức này rồi.

Đúng như dự đoán, các cô gái lấp lánh ở một đẳng cấp khác.

Chỉ cần bước vào thôi, họ đã biến căn phòng nhàm chán của tôi thành một vùng lấp lánh đầy đủ.

"Thế, chúng ta đang nói chuyện gì ấy nhỉ?"

Hina hỏi, đặt ngón trỏ lên môi.

"Ờ… không phải là chuyện tớ không có nhiều đồ ở đây sao?"

"Chúng ta lạc đề xa thật đấy nhỉ? Ahaha~♪"

"Và cậu nghĩ là lỗi của ai?"

"Ai biết được~? Dù sao thì, phòng của Mizuki cũng không có nhiều đồ lắm đúng không?"

"Tớ không thích lộn xộn. Nó khiến tớ cảm thấy bất an."

"Tớ cũng không thích lộn xộn lắm. Nó khiến không gian sống cảm giác nhỏ hơn, và càng có nhiều đồ thì dọn dẹp càng vất vả."

"Phải, phải. Nó chỉ gây thêm rắc rối thôi."

Kokage-san và tôi tìm thấy điểm chung và trò chuyện một cách sôi nổi.

"Ồ, nhìn kìa~ Mizuki và Takumin hợp nhau quá! Chia sẻ chung giá trị cực kỳ quan trọng đấy, cậu biết không? Nó giúp mọi thứ dễ dàng hơn khi không phải lo sợ nói gì đó làm phật ý nhau."

"Ừm, tớ đoán là vậy."

Chắc chắn là tốt hơn khi giá trị của hai người hợp nhau hơn là không. Tôi không có gì để phàn nàn về điều đó.

"Mặt khác, phòng của Hina-chan không được gọn gàng lắm đâu."

"Khoan đã, ý cậu là Hina sống trong một cái chuồng heo à!?"

"Gừ! Nó không phải là một cái chuồng heo! Cái miệng nào nói ra câu đó vậy? Cái miệng này ư!?"

Hina nắm cả hai má tôi và kéo mạnh.

Oái oái oái—cái này hơi đau đấy!

"T-tớ xin lỗi mà?"

Sau khi tôi đã xin lỗi, Hina buông tay ra.

"Tớ chỉ là kiểu người gặp khó khăn trong việc vứt đồ đi thôi, tớ đoán thế."

"Hina-chan rất giỏi trong việc giữ gìn đồ đạc của mình. Cậu ấy giữ đồ rất lâu."

"Tớ cũng thay thế đồ khi cần thiết mà, okay? Nhưng mà thật lãng phí khi không thể tiếp tục sử dụng những thứ vẫn còn dùng được, cậu biết không? Sự cân bằng rất quan trọng~"

"Đó là một suy nghĩ hay đấy."

"Đúng không? Tớ đã bảo mà, tớ tuyệt vời lắm~♪"

"Tớ không nghĩ điều đó đáng để cậu có cái vẻ tự mãn như thế đâu…"

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện vu vơ về phòng ốc—

"Và bây giờ, kiểm tra bất ngờ dưới gầm giường nhé~♪"

Hina đột nhiên cúi xuống cạnh giường tôi và nghiêng người xuống để nhìn vào bên dưới.

Nhưng khi làm vậy, với cơ thể thấp gần mặt đất, chiếc váy ngắn của cô ấy đã làm lộ ra—thành thật mà nói, toàn bộ mông của cô ấy đều phơi bày ra hết.

"Đ-đợi đã, Hina!? Chuyện đó thật sự không ổn chút nào!"

"Hina-chan, cậu không thể làm thế~!"

"Hả? Tại sao hai người lại hoảng loạn thế? Đồng điệu với nhau luôn mà—buồn cười ghê~!"

"Chuyện này không hề buồn cười đâu! M—M—Mông của cậu—!"

"Takumi-kun, không được! Look over there! Look over there!"

Kokage-san hét lên bằng tiếng Anh và chỉ tay sang một bên, và tôi ngay lập tức quay đầu theo hướng đó.

Tại sao tôi lại cảm thấy mình đã dành cả ngày để quay mặt đi chỗ khác vậy? Lại còn trong chính căn phòng của tôi nữa chứ.

"Mizuki~ sao lại là tiếng Anh~? Cậu buồn cười quá~!"

"Đây không phải lúc để cười!"

"Khoan đã, câu đó là gì nhỉ? Chẳng phải chúng ta vừa học cụm từ đó trong lớp tiếng Anh sao? 'Look over there,' đúng không?"

"Đó không phải là vấn đề!"

"Khoan đã, tớ sai à? Vậy nó nghĩa là gì?"

"Đó không phải là vấn đề! Tớ đang nói là mông cậu hoàn toàn bị lộ ra đấy, Hina-chan!"

"Mông của tớ? Cái—á!? Geez, Takumin, biến thái!"

Tôi thoáng thấy—hơi mờ mờ—rìa váy ngắn của Hina đang kéo xuống để che chắn. Chỉ là một cái nhìn thoáng qua rất mờ từ khóe mắt tôi.

Nhưng không, tôi không hề để ý! Thật đấy, tôi không để ý mà!

Nó chỉ lướt qua tầm nhìn ngoại vi của tôi trong lúc cô ấy di chuyển thôi mà!? …Tại sao tôi lại phải tự bào chữa cho mình thế này?

"Chẳng có chuyện này xảy ra nếu cậu không lục lọi dưới gầm giường của tớ!"

"Cậu ấy nói đúng đấy. Hina-chan, cậu lúc nào cũng năng động quá, có lẽ bây giờ là lúc nên cân nhắc làm cho váy dài hơn một chút nhỉ?"

"Không đời nào! Tớ thích chiều dài này! Hmph!"

"Cái kiểu trả lời gì thế…? Cậu là trẻ con hay gì?"

"Mười lăm tuổi vẫn còn là trẻ con mà!"

"Ý tớ là… ừ thì, tớ đoán thế…"

Đó chỉ là một cách nói thôi mà!

"Dù sao thì, tớ có cẩn thận hơn khi ở cạnh những người con trai khác đấy, cậu biết không? Việc này chỉ dành cho cậu thôi, Takumin~"

"À, không. Tớ sẽ rất cảm kích nếu cậu cũng cẩn thận hơn khi ở cạnh tớ đấy?"

Làm ơn đừng bắt tôi phải triệu hồi ý chí sắt đá của một vị thánh.

Làm một chàng trai tuổi teen là một trận chiến cam go mỗi ngày, phải không?

Tất nhiên, nếu tôi nói điều đó ra thành lời, tôi sẽ bị ném cho một tràng "Ugh, con trai," và đời học sinh cao trung của tôi coi như chấm hết. Nhưng bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ hiểu.

"Hmmm, tớ không biết nữa? Có điều gì đó ở cậu khiến tớ cảm thấy thoải mái, Takumin. Cứ như rào chắn tinh thần của tớ hoàn toàn bị hạ xuống ấy. Tại sao lại thế nhỉ? Có phải cậu đang tỏa ra một loại pheromone nào đó làm dịu tâm trí không?"

"Tớ không tỏa ra bất kỳ loại chất bí ẩn nào cả. Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy về tớ đấy."

"Hừm… không hiểu sao nhỉ… Kỳ lạ thật."

"Khoan, bỏ qua chuyện đó đi, ban đầu cậu tìm gì dưới gầm giường vậy?"

Tôi nghĩ có lẽ đã an toàn để nhìn lại, nên tôi quay ánh mắt về phía Hina. Cô ấy vẫn đang cúi người, nhưng váy của cô ấy vừa đủ dịch chuyển để mông không còn bị lộ ra nữa.

Vì ánh sáng truyền đi theo đường thẳng, nên trừ khi các định luật vật lý trong căn phòng này đột nhiên bị bóp méo, điều đó có nghĩa là cô ấy hẳn đã kéo váy xuống thấp hơn.

Ý tôi là—tôi chưa bao giờ mặc váy, nên đó chỉ là một phỏng đoán thôi.

Váy ngắn thực sự là một rắc rối, huh.

"Eh? Tại sao lại kiểm tra dưới gầm giường á? Rõ ràng rồi còn gì?"

Vẫn trong tư thế quỳ bốn chân, Hina quay lại và cười ranh mãnh với tôi.

"L-lại chuyện gì nữa đây?"

Nụ cười đó thực sự đáng sợ!

"Có thể cậu giấu mấy cuốn tạp chí 'hư hỏng' hay gì đó ở đây chăng~ Mufufu~!"

"Ồ… chuyện đó. Không, không có gì như vậy cả."

Tôi ngay lập tức trả lời sau khi nhận ra ý định của cô ấy.

"Thật ư? Ồ! Phát hiện một cái hộp bìa carton đáng ngờ kìa~♪"

Hina kéo một cái hộp bìa carton từ dưới gầm giường ra.

"Ồ, cái đó—"

Trước khi tôi kịp giải thích, Hina háo hức mở hộp với một giọng hát ngân nga, “~♪"

Bên trong là áo phông và áo sơ mi cộc tay, tất cả đều được gấp gọn gàng.

"…Cái gì đây?"

"Quần áo mùa hè của tớ. Vì tớ chưa mặc chúng nên tớ chỉ để chúng trong hộp và nhét cả cái hộp đó xuống dưới gầm giường thôi."

"Ta-ku-mi~n?"

"Gì-gì?"

Vì lý do nào đó, Hina nhìn tôi với ánh mắt phán xét.

"Thế chán quá đi mất! Trừ 20 Hina Points!"

"Dù cậu có nói thế thì…"

Tôi phải làm gì đây?

"Khoan đã, chờ chút. Đây có thể là một cái bẫy."

"Hả?"

"Kiểu như, để trông giống như chỉ là quần áo mùa hè, nhưng bí mật giấu đồ bên dưới. Vẫn còn cơ hội!"

Hina bắt đầu lục lọi trong hộp.

"H-Hina-chan! Cậu không thể cứ lục lọi đồ của người khác như thế!"

"Mizuki, tớ không làm chuyện này vì tớ muốn, okay? Tớ làm điều này để chứng minh sự trong sạch của Takumin… phải không?"

"Nói 'phải không' ở cuối câu không làm cho nó thuyết phục hơn đâu!"

Trong lúc chúng tôi tranh cãi, Hina vẫn tiếp tục lục lọi cho đến khi cuối cùng cô ấy lôi ra một thứ. Tất nhiên, đó không phải là thứ gì bẩn thỉu cả.

"Ối… Ừm, Takumin? Cái này là cái gì?"

Cô ấy giơ một chiếc arcade stick lên—một mẫu hơi cũ, với một cần gạt và tám nút bấm.

"À phải, tớ dùng quần áo làm lớp đệm và đóng gói chiếc stick dự phòng của tớ vào trong đó."

"Stick?"

Hina nghiêng đầu, rõ ràng là không quen thuộc với thuật ngữ này.

"Viết tắt của arcade controller… tớ nghĩ thế? Nó là một loại tay cầm đặc biệt dành cho game đối kháng."

"Arcade? Chẳng phải đó là khu vực có mái che của một khu phố mua sắm sao? Nó liên quan gì đến game?"

"À… giờ cậu nói thì tớ mới nhận ra tớ cũng chưa bao giờ nghĩ về nó. Tớ đoán là tớ cũng không biết nguồn gốc của nó nữa…"

Giờ cô ấy nhắc đến, cái từ "arcade" trong arcade controller cũng là một bí ẩn. Bản thân cái stick đó chẳng có gì đặc biệt 'arcade' cả.

Kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ thắc mắc về nó trước đây.

"Khoan đã, cậu chơi game hả, Takumi-kun? Cậu có chơi nhiều không?"

"Không nhiều lắm. Tớ chỉ chơi những game mà tớ thích thôi."

"Con trai thật sự thích game, nhỉ. Ngay cả trong lớp, mấy đứa con trai cũng luôn nói về chúng."

"Ừ thì, tớ thấy chuyện đó khá là bình thường đối với nam sinh cấp ba mà."

Chắc là vậy.

"Vậy tại sao cái stick lại được giấu trong đống quần áo?"

"Nó không phải là giấu. Nó là cái đã cũ rồi tớ không dùng nhiều nữa, nhưng tớ mang theo phòng trường hợp cái hiện tại của tớ bị hỏng. Một chiếc arcade stick tốt có thể khá đắt."

Đối với những game đối kháng mà mọi thứ chỉ diễn ra trong một frame (1 phần 60 giây), độ chính xác là tất cả. Và những chiếc tay cầm có thể xử lý tốt điều đó không hề rẻ.

Điều đó có nghĩa là thay thế một cái không hề dễ dàng.

Với một học sinh cấp ba có tiền tiêu vặt hạn hẹp, bạn không thể vứt đi một cách tùy tiện được—bạn sẽ muốn giữ một cái dự phòng bên mình.

"Hiểu rồi. Ồ! Vì tớ không chơi game lắm, có lẽ tớ có thể xem cậu chơi trong lúc chúng ta ở đây được không~?"

"Tớ không ngại đâu, nhưng nếu các cậu không biết gì về game đối kháng, xem nó có thể không thú vị lắm đâu."

Giá mà tôi có một cái game thông thường hơn như Mario Kart—một game mà ngay cả các cô gái cũng có thể quen thuộc. Nhưng tôi không có game party nào ở đây cả. Mà cũng chẳng có ai để chơi cùng nữa.

"Nếu nó chán, tớ sẽ nói thôi. Đừng lo, tớ sẽ không nể nang gì đâu~"

"Haha, đó đúng là phong cách của cậu."

Tôi không thể nhịn cười trước bình luận thẳng thắn đến tàn nhẫn của Hina. Sự thẳng thắn đó là một trong những điểm tốt nhất của cô. Nhờ vậy, tôi có thể chơi mà không cần phải lo lắng.

"Tớ nghĩ tớ cũng muốn xem cậu chơi, Takumi-kun."

Và nếu ngay cả Kokage-san cũng nói vậy, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.

"Được rồi, tớ sẽ vào một trận online ngẫu nhiên. Nếu các cậu thấy chán, đừng ngần ngại nói với tớ nhé."

Tôi bật máy tính lên, nhấp vào biểu tượng trên màn hình, và khởi chạy Strike Fighter VI, tựa game đối kháng đang hot nhất.

"Whoa, nhìn tất cả đống nhân vật này nè! Thật là điên rồ~♪"

"Cậu chọn nhân vật nào vậy Takumi-kun?"

Hina và Kokage-san nghiêng người từ hai bên ghế của tôi, mỗi người đặt một tay lên vai tôi một cách tự nhiên trong khi họ tò mò nhìn vào màn hình chọn nhân vật.

G-Gần quá! Và đừng có tùy tiện đặt tay lên người tớ như vậy chứ! Con trai sẽ bối rối chỉ vì được con gái chạm vào thôi, các cậu biết không!?

Làm ơn đừng đùa giỡn với trái tim của một nhân vật nền chưa từng có kinh nghiệm với con gái như tớ chứ!

"Tớ dùng nhân vật này—GO-KI."

Cố hết sức để không để sự lo lắng của mình lộ ra, tôi di chuyển con trỏ để làm nổi bật GO-KI, một đấu sĩ hoang dã và được yêu thích từ lâu trong các tựa game cũ.

GO-KI là một đấu sĩ toàn diện—đòn đánh tầm xa, đòn chống nhảy, đòn trên không, tuyệt chiêu đặc biệt—có đủ mọi thứ. Một đấu sĩ toàn năng.

Nhược điểm của anh ta là máu thấp. Bị dính đòn một lần, thanh máu có thể tan chảy ngay trong chớp mắt. Anh ta là một nhân vật có lợi nhuận cao, rủi ro cũng cao chả kém.

Cái cảm giác hồi hộp khi len lỏi qua nguy hiểm với lớp phòng thủ mỏng manh như giấy trong khi tung ra những đòn tấn công đẹp mắt thật sự gây nghiện. Anh ta dễ dàng trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng nhất trong game.

Nhưng đối với hai cô gái này, những người rõ ràng không phải là fan của game đối kháng, phản ứng lại… kém nhiệt tình hơn.

"Ờ… chỉ là một ông già luộm thuộm với râu ria và quần áo rách thôi mà."

"Này, GO-KI ngầu lắm đấy, được chứ!? Anh ấy là một bậc thầy võ thuật sống chỉ để hoàn thiện nắm đấm của mình! Anh ấy là nhân vật được fan yêu thích!"

"Ehh~? Thế còn anh chàng hotboy bên cạnh thì sao? Chúng ta nên chọn anh ấy mới phải."

Hina chỉ vào Edgar, một võ sĩ quyền anh đẹp trai—một nhân vật nổi tiếng khác, đặc biệt là với các nữ Vtuber.

Thật ra, tôi cũng bắt đầu xem Vtuber yêu thích của mình, Yami-sama, bởi vì cô ấy stream Strike Fighter VI và chơi Edgar.

Này, bạn không thể trách một chàng trai vì trở nên yếu đuối khi được một cô gái thể hiện sự quan tâm đến thứ anh ta thích được!

"Ồ, anh chàng này dễ thương ghê."

Đúng như dự đoán, Kokage-san dường như cũng thích vẻ ngoài của Edgar.

À, ra đây là kiểu người mà Kokage-san thích.

"Đúng không? Và cái đoạn nhìn thấy múi bụng của anh ấy siêu sexy luôn♪"

"Hoàn toàn đồng tình."

"Này, Takumin. Chọn anh chàng hotboy với múi bụng kia đi~"

"Takumi-kun, cậu không thể chơi nhân vật này được à?"

Ừ thì, Edgar là một anh chàng phong cách, thon gọn nhưng vạm vỡ và thường xuyên khoe cơ bụng săn chắc. Gần như là mẫu người lý tưởng của mọi cô gái—không chỉ riêng hai người này.

"Xin lỗi, tớ gần như chưa bao giờ dùng Edgar cả. Anh ta cực kỳ khó chơi, và tớ không thể điều khiển anh ta được."

Các combo của anh chàng này rất phức tạp, các chiêu bất tử có thời gian khởi động chậm, và nếu bạn lỡ hẹn một chút thôi, bạn sẽ bị đánh bại—mặc dù chúng là bất tử. Tất cả những điều đó khiến anh ta trở thành một nhân vật có độ khó cao.

Hầu hết người chơi đều bỏ cuộc sau vài lần thử. Một kiểu đấu sĩ "không dành cho người chơi thông thường".

Tôi cũng từng thử chơi anh ta một lần—chỉ một chút thôi—rồi bỏ cuộc.

Bây giờ tôi có hơi hối hận vì đã không kiên trì.

Ai biết được, có thể tôi sẽ có một cơ hội khác để chơi trước mặt hai người này. Tôi thầm hứa sẽ bắt đầu luyện tập Edgar ngay khi họ rời đi.

"Thôi, đành chịu vậy. Chọn ông chú râu ria vậy."

"Là GO-KI. Và nói cho mà biết, anh ấy là một nhân vật hàng đầu đấy!"

"GO-KI ông già luộm thuộm?"

"Thế cũng đỡ hơn là gọi anh ấy là 'ông chú râu ria.' Dù sao thì, tớ sẽ vào đấu xếp hạng."

"Xếp hạng? Là gì vậy?"

"Khoan đã—cậu có đánh gấu trong game này không?"

"Ahaha! Gấu sẽ rất mạnh đấy~ Buồn cười quá đi~!"

"Nghe có vẻ khó nhằn thật."

Chà, phản ứng đó… Đúng vậy, hai người này thực sự không biết nhiều về game.

Nhưng riêng việc họ lại quan tâm đến một thứ tôi thích thôi, điều đó thực sự làm tôi hạnh phúc.

Tôi muốn họ cũng vui vẻ, vì vậy tôi quyết định sẽ giải thích mọi thứ một cách rõ ràng và cẩn thận.

Nhưng đúng lúc tôi đang nghĩ thế thì… bi kịch ập đến.

Khi tôi liên tục chiến thắng và thứ hạng của tôi leo lên cao hơn, đối thủ của tôi tự nhiên cũng trở nên mạnh hơn. Và rồi, khi tôi thấy tên của đối thủ tiếp theo, tôi theo bản năng ngước nhìn lên trời.

"À… ừ, trận này chắc vô vọng rồi."

"Sao thế? Cậu sẽ không biết được nếu không thử mà, đúng không?"

"Phải. Cậu mạnh mà, Takumi-kun. Tớ nghĩ cậu cứ thử đi."

Hai người không hề hay biết gì, vẫn cổ vũ tôi một cách nhiệt tình hơn bao giờ hết.

"Chỉ là… đối thủ này là một game thủ chuyên nghiệp."

"Chuyên nghiệp?"

"Ý cậu là sao?"

Hina và Kokage-san cùng nghiêng người từ hai bên, hỏi dồn dập.

"Người mà tớ được ghép đôi—Kawanori—là một game thủ đối kháng chuyên nghiệp có giấy phép."

"Kiểu như, một người chuyên nghiệp thật sự á? Cho game này á? Chuyện đó có thật sao?"

"Vậy cậu đang nói anh ấy giống như một chuyên gia trong game này á? Điên thật! Cậu thực sự được ghép đôi với một người như vậy sao!?"

"Một trong những điểm thú vị của game này là, nếu cậu nâng thứ hạng đủ cao trong rank MASTER, thỉnh thoảng cậu có thể được ghép đôi với những game thủ chuyên nghiệp khi họ chơi một cách ngẫu hứng."

Ở cấp độ của tôi, tôi thường không lên đến hạng siêu cao nơi tôi có thể gặp các game thủ chuyên nghiệp. Hầu hết thời gian chỉ là do may mắn và những lỗi ghép đôi kỳ quặc. Nếu bạn được ghép trận với người mà bạn ngưỡng mộ, nó giống như trúng số độc đắc vậy.

Nhưng trong tất cả các ngày, tại sao lại phải là hôm nay?

Tệ hơn nữa, Kawanori dùng cùng nhân vật với tôi—GO-KI.

Điều đó có nghĩa là tôi thậm chí không thể đổ lỗi cho sự khác biệt về nhân vật. Đây sẽ là một trận chiến kỹ năng thuần túy, đối đầu trực tiếp.

Và không chỉ có thế—lối chơi của Kawanori chính là thứ tôi đã xem và nghiên cứu trong các buổi stream của anh ấy.

Nói cách khác, tôi chỉ là một phiên bản hàng nhái của anh ta. Một phiên bản sao chép rẻ tiền.

Và trên hết, anh ấy là một game thủ chuyên nghiệp hàng đầu, thậm chí còn đại diện cho Nhật Bản trong eSports tại Asia tournament.

Kỹ năng của anh ấy là thật. Cơ hội chiến thắng của tôi á? Gần như là bằng không.

Thật lòng mà nói, có lẽ tôi sẽ thắng được một lần trong một trăm lần thử—may ra.

Dù vậy, với hai cô gái lấp lánh đang cổ vũ phía sau, tôi không thể không dốc hết tinh thần và đối đầu với game thủ chuyên nghiệp này.

Nhưng không có tinh thần nào có thể bù đắp được sự khác biệt—ngay từ đầu, tôi đã hoàn toàn bị áp đảo.

Những đòn tấn công của GO-KI của tôi thậm chí không chạm được vào anh ta, trong khi mọi đòn tấn công GO-KI của anh ta đều trúng đích một cách gọn gàng.

Lối chơi không thể đoán trước được và mạnh mẽ của anh ta chính là định nghĩa của những gì GO-KI có thể làm ở mức tốt nhất.

Tôi biết anh ấy giỏi, nhưng đây là một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Tôi cố gắng đọc thói quen và suy nghĩ của anh ấy—những thứ tôi đã học được từ các buổi stream của anh ta—và dốc hết sức để cố gắng giành chiến thắng.

Nhưng thành thật mà nói, tôi đã bị nghiền nát.

"Chà… ừ, trận này bất khả thi rồi. Tớ còn chẳng chống cự nổi."

Khoảng cách kỹ năng quá lớn, tôi thậm chí còn không cảm thấy bực tức—nó chỉ đơn giản là một chiều như thế.

"Aw, tiếc quá! Nhưng đánh hay lắm!"

"Anh chàng đó thật sự giỏi. Đúng là đẳng cấp chuyên nghiệp có khác."

"Chính xác! Anh ấy là game thủ chuyên nghiệp mà, nên đừng tự trách mình, Takumin~"

Hina nhẹ nhàng xoa đầu tôi để an ủi.

Cô ấy thường năng động và lao vào mọi thứ mà không chút do dự, nhưng những khoảnh khắc như thế này cho thấy cô ấy có thể ngọt ngào và luôn ủng hộ người khác như thế nào.

"Đúng vậy. Tớ vẫn nghĩ cậu thực sự giỏi lắm đấy, Takumi-kun."

Rồi Kokage-san cũng đặt tay lên.

Được hai cô gái lấp lánh, xinh đẹp nhẹ nhàng xoa đầu và an ủi…

"Cảm ơn hai cậu vì đã động viên tớ."

Mặc dù tôi vừa bị nghiền nát trong một game mà tôi giỏi, trái tim tôi lại cảm thấy hoàn toàn viên mãn.

Tôi có thể đã thua trận đấu, nhưng trong cuộc sống? Tôi cảm thấy mình đã chiến thắng.

Và ừ—tôi đã cho phép mình đắm chìm trong cái cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi ấy.

Ghi chú

[Lên trên]
tôi cx ko biết cua này là cua j
tôi cx ko biết cua này là cua j