Ch.12 - Tầm nhìn [2]
“…Gì thế này?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy màn hình đó. Không, đúng hơn là… Hình như tôi đã từng thoáng thấy nó trước đây.
Lúc nào nhỉ?
Tôi không thể nhớ rõ. Có lẽ là vào khoảnh khắc tôi đến với thế giới này. Khi ấy đầu óc tôi rối loạn đến mức chẳng thể nhận ra điều gì.
Nhưng chuyện này là sao?
Tại sao giờ nó lại bất ngờ xuất hiện?
“Nhìn giống như bảng trạng th—Hử?”
Màn hình đột nhiên biến mất.
“Cái quái gì vậy!?”
Tôi ngửa đầu ra sau.
Tại sao nó lại biến mất? Là do tôi đã lên tiếng? Hay là… Một ý nghĩ vụt qua trong đầu tôi, tôi khẽ mở miệng lẩm bẩm:
“Trạng thái.”
— ●[Julien D. Evenus]● —
Cấp độ: 17 [Pháp sư Bậc 1]
Kinh nghiệm: [0%—[16%]—100%]
Chức nghiệp: Pháp sư
﹂ Hệ: Nguyên tố [Nguyền rủa]
﹂ Hệ: Tâm trí [Cảm xúc]
Phép thuật:
﹂ Phép sơ cấp [Cảm xúc]: Phẫn nộ
﹂ Phép sơ cấp [Cảm xúc]: Buồn bã
﹂ Phép sơ cấp [Cảm xúc]: Sợ hãi
﹂ Phép sơ cấp [Cảm xúc]: Hạnh phúc
﹂ Phép sơ cấp [Cảm xúc]: Ghê tởm
﹂ Phép sơ cấp [Cảm xúc]: Ngạc nhiên
﹂ Phép sơ cấp [Nguyền rủa]: Xiềng xích Alakantria
﹂ Phép sơ cấp [Nguyền rủa]: Bàn tay Bệnh Dịch
Kỹ năng:
[Bẩm sinh] - Tầm nhìn tương lai
— ●[Julien D. Evenus]● —
“À…”
Vậy ra có một câu lệnh kích hoạt.
‘Trạng thái’
Tôi đưa tay ra phía trước, muốn thử xem mình có thể chạm vào màn hình hay không, nhưng khi tay tôi gần chạm tới, nó chỉ xuyên qua mà không tạo ra phản ứng gì.
“…Không thể chạm vào à.”
Tôi thử thêm vài lần nữa, và điều đó nhanh chóng trở nên rõ ràng.
“Huu.”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau buổi huấn luyện, nên mỗi việc giữ tập trung thôi cũng khiến tôi cảm thấy khó khăn.
Phải hít thở sâu vài lần tôi mới có thể lấy lại được sự tỉnh táo cần thiết.
Ngay khi nhìn vào màn hình, có vài thứ lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
“Kinh nghiệm…? Cấp 17. Pháp sư bậc 1?”
Đúng như tôi đoán, hệ thống này tương tự như trong game. Tôi không phải người đam mê game, nhưng vẫn hiểu khái niệm cấp độ và kinh nghiệm.
Pháp sư được chia làm mười bậc.
Theo như tôi biết, hệ thống phân chia như sau:
Bậc 1-2: Pháp sư tập sự
Bậc 3-4: Pháp sư bậc thầy
Bậc 5-6: Pháp sư cấp cao
Bậc 7-8: Đại pháp sư
Bậc 9: Hoàng đế
Bậc 10: Zenith
“Cấp 17… Vậy là tôi đang ở Bậc 1.”
Thông tin này thật thú vị. Để kiểm tra bậc pháp sư, người ta cần dùng một loại cầu ma lực đặc biệt, thứ mà Leon từng nhắc đến.
Suốt tuần qua tôi luôn thắc mắc về bậc của mình.
Tôi đã biết mình ở bậc 1 nhờ Leon. Nhưng giờ mới biết—tôi đang ở ngưỡng Bậc 2.
Bất ngờ thật.
Hoặc có lẽ là chỉ mình tôi nghĩ thế?
Chân mày tôi từ từ nhíu lại.
“Tôi cấp mười bảy và vẫn ở bậc 1. Có thể giả định rằng bậc tăng sau mỗi mười cấp không?”
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng…
“Tôi cần quan sát thêm.”
Chẳng có bằng chứng nào cho giả thuyết ấy cả. Trước mắt, tôi quyết định sẽ không để ý đến chuyện này. Đến lúc thích hợp, tôi sẽ biết liệu suy đoán của mình là đúng hay sai.
Ánh mắt tôi dời xuống dưới sàn gỗ.
“Danh sách phép…”
Tôi không quá bất ngờ với những phép thuật hiển thị trước mắt mình.
[Bàn tay bệnh dịch] là một phép tôi đã bắt đầu luyện tập. Leon là người đã nói cho tôi biết về nó.
Thứ khiến tôi bất ngờ hơn, chính là dòng thông tin bên dưới.
“À…”
Kỹ năng bẩm sinh.
Tầm nhìn tương lai.
“...Thì ra là vậy.”
Cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời cho một trong những thắc mắc bấy lâu nay.
Nguồn gốc của những ảo cảnh. Hóa ra tất cả là do kỹ năng này. Nghĩ đến đó, tôi khẽ nhíu mày, trong đầu lại dấy lên thêm vô số câu hỏi khác.
“Liệu những ảo cảnh đó có cơ chế kích hoạt nào không? Mình có thể tự chủ động sử dụng được không?”
Tôi nhớ lại ảo cảnh mình vừa trải qua.
‘…Học viện Haven thật sự đã suy tàn đến mức phải chọn một kẻ vô dụng như ngươi sao?’
‘Không những chẳng sử dụng được phép thuật nào, mà còn cả gan thách đấu với tất cả. Nực cười.’
‘Không có gì ngạc nhiên khi ngươi thua ngay trận đầu tiên.’
‘Tốt hơn hết là ta nên kết thúc chuyện này tại đây.’
‘…Vẫn còn những kẻ quan trọng hơn mà ta cần xử lý.’
Giọng nói lạnh lùng ấy vẫn vang vọng trong đầu tôi.
Bàn tay tôi vô thức run rẩy khi nghĩ lại. Cảm giác mà tôi trải qua trong ảo cảnh đó... đến giờ vẫn còn hiện rõ mồn một.
Một luồng khí lạnh chạy dọc qua sống lưng.
Và rồi.
“Mình cần phải tiếp tục tập luyện.”
Một lần nữa, tôi lại bị nhắc nhở về tình cảnh của bản thân.
“Haa… Haa…”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, đưa tay phải ra phía trước.
Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu dẫn ma lực đi qua khắp cơ thể.
“…”
Tôi nuốt nước bọt.
“…Được rồi.”
Tôi hít sâu, cố nuốt xuống cơn bồn chồn dâng lên cổ họng.
“Bắt đầu thôi.”
Tôi ngẩng đầu, đưa tay ra phía trước.
“…Xuất hiện đi.”
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Bàn tay tôi vẫn trơ trọi giữa không khí.
Dòng ma lực trong lõi vẫn đang cuộn trào—tôi cảm nhận được nó rõ ràng, nóng rực như thể chỉ cần một cái gõ nhẹ là sẽ tuôn trào ra ngoài.
“Mình phải làm được…”
Tôi cố đẩy nó ra. Cố gắng điều khiển. Nhưng…
Nó vẫn tắc nghẽn ở đâu đó giữa ngực, không chịu nghe lời.
“Tại sao…?”
Tay tôi bắt đầu run. Cả môi cũng vậy. Những đầu ngón tay lạnh dần đi như mất máu.
“He-h… Mau xuất hiện đi… Làm ơn…”
Tôi cố nhớ lại cách mình đã làm trước đây.
Và cố lặp lại nó.
Cả tuần qua tôi đã làm điều này hàng trăm lần, lẽ ra tôi phải thực hiện được chứ?
Nhưng.
“…Không được.”
Dòng ma lực hoàn toàn không theo sự điều khiển của tôi.
“…”
Tôi biết lý do vì sao.
Chỉ là tôi không muốn thừa nhận.
“…Ch-chỉ một chút thôi…”
Tôi lại nuốt nước bọt.
“Không… K-không.”
Tâm trí tôi cứ quay về khoảnh khắc khi nãy.
Khi tôi thất bại.
Và cơn đau ập đến sau đó.
Nó lặp đi lặp lại liên tục trong đầu tôi.
Hết lần này đến lần khác.
“Không sao...”
Như một cuộn băng bị tua đi tua lại.
“H-hah…”
Cuối cùng…
Tôi nhận ra lý do là gì.
Tôi đang sợ hãi...
Sợ rằng mọi nỗ lực của bản thân sẽ lại tan thành mây khói như trước.
“Tôi làm tất cả những chuyện này… Để làm gì?”
Tôi chưa từng thực sự nghĩ đến điều đó, cho đến bây giờ.
Tại sao tôi lại đẩy bản thân đến mức này?
Vì tôi khát khao câu trả lời đến mức tuyệt vọng sao? Đó là lý do khiến tôi điên cuồng luyện tập như vậy?
Vì câu trả lời?
Tôi thực sự là kiểu người có thể dốc hết sức mình chỉ vì câu trả lời thôi sao?
“…Không.”
Nực cười thật.
Tất nhiên là không.
Tận sâu bên trong, tôi biết rõ câu trả lời. Lý do khiến tôi liều mạng đến vậy. Dù phải trả giá bằng sự sống, thậm chí là cả sự tỉnh táo.
Không phải vì câu trả lời.
Mà là vì để—
“Trở về với…”
Lời nói bật ra khỏi miệng tôi.
Tựa như một tiếng thì thầm.
“...Em trai tôi.”
Một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.
Hình ảnh một cậu bé.
Mười sáu tuổi.
Và cô độc.
“H-hah…”
Thứ tôi muốn không phải là câu trả lời gì cả.
Mà là một con đường để trở về.
Tôi…
“Kh…!”
Ma lực trào ra từ lõi.
Một cơn chấn động lan ra khắp cơ thể khiến tôi run lẩy bẩy. Mắt mờ đi, mọi thứ trước mặt dần hòa lẫn vào nhau như một bức tranh bị kéo nhòe—tôi không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo nữa.
Nhưng tôi không dừng lại.
Tôi đã có một mục tiêu.
Một mục tiêu mà tôi buộc phải đạt được.
Vì vậy, dù tim có đập loạn nhịp, dù cơ bắp đang gào thét, dù từng hơi thở đều khiến ngực tôi đau nhói…
“…Kh.”
Tôi vẫn tiếp tục ép bản thân tiến về phía trước.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi…
Phải làm được.
***
===
Phù...
Một làn khói mỏng lơ lửng trong không khí.
Mái tóc bạch kim buông dài, đôi mắt đỏ thẫm, vóc dáng quyến rũ, Kiera Mylne ngồi thản nhiên trên bậc thềm ký túc xá Rondeo.
Toà nhà này chỉ dành riêng cho những ranker ưu tú.
Và... Cô là một trong số đó.
Dẫu vậy,
“Tch.”
Họ không cho hút thuốc bên trong.
Nên cô đành phải ra ngoài hút.
“...Nhảm c*t.” [note71814]
Nghĩ đến điều đó, cô lại bực bội. Một toà nhà sang trọng, tráng lệ đến thế...
Vậy mà lại cấm cô hút thuốc?
Thật là, không hiểu nổi.
Cô bỏ ra ngần ấy tiền để được học ở cái nơi này là vì cái gì cơ chứ?
“Nếu là hắc tinh tọa thì sao nhỉ…”
Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Julien của gia tộc Evenus. Có lẽ cậu ta được phép hút trong phòng chăng?
Một ý nghĩ vu vơ, nhưng cũng khiến cô buồn cười đôi chút.
Thoạt nhìn, Julien trông khá ngạo mạn.
Tới mức khiến gần như toàn bộ đám học viên năm nhất phát cáu.
Nhưng khác với số đó, cô chẳng mấy quan tâm đến mấy trò cãi cọ vô bổ ấy.
“Pfft.”
Trái lại, cô còn thấy cậu ta... có phần buồn cười.
“Đúng là trò hề.”
Phù...
Một làn khói nữa bay lên trong không trung khi cô kéo thêm một hơi thuốc.
Kiera, lúc này đang tận hưởng bầu không khí yên tĩnh trên bậc thềm, bỗng ngẩng đầu khi bắt gặp một bóng người đang tiến lại gần.
Ngay lập tức, cô quăng điếu thuốc ra xa.
“...”
Có một thứ gì đó tỏa ra từ người đó khiến mọi ánh mắt xung quanh đều bị thu hút.
Từng cử động của cô ta toát lên vẻ tao nhã đầy quyền uy, tự nhiên như thể cô đã quen với nó từ thuở lọt lòng, che giấu hết mọi khiếm khuyết nếu có.
Một bóng hình mà Kiera chẳng thể nào lẫn được. Làm sao mà không biết cho được chứ...?
Người phụ nữ thuộc dòng dõi Megrail.
Công chúa của đế quốc.
Aoife Kell Megrail.
“Tch.”
Dù thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác, Kiera vẫn không khỏi bĩu môi.
Cô lùi chân, giẫm lên điếu thuốc vừa vứt.
Khẽ xoay gót một chút.
Là quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu, cô biết rất rõ về Aoife. Họ đã từng gặp nhau vài lần trong các buổi tiệc trước đây.
Cô ta luôn là tâm điểm ở bất cứ nơi nào xuất hiện.
Điều đó, vốn dĩ chẳng khiến Kiera bận tâm.
...Nhưng cho đến một ngày diễn ra lễ trưởng thành của cô,
Tài năng của cô đã bị nàng công chúa chết tiệt cùng hoàng thất phát hiện.
Kết quả là—
Lẽ ra cô phải được huấn luyện từ năm mười bốn tuổi. Nhưng cuối cùng lại bị trì hoãn đến tận năm mười bảy.
Cái tuổi mà đám quý tộc tép riu mới bắt đầu rèn luyện.
Vì lý do gì cơ chứ...!?
Con khốn này.
“Học viên.”
Aoife dừng lại trước mặt cô. Đôi mắt vàng kim từ tốn hạ xuống, chạm phải ánh nhìn của Kiera.
Nét mặt ấy không thể hiện điều gì rõ ràng.
Rất khó để đoán cô ấy.
Mà điều này thì xưa giờ vẫn thế. Aoife luôn như một tờ giấy trắng, chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Và chính điều đó lại càng khiến Kiera khó chịu.
“...Gì.”
“Cô tránh ra được không?”
“Hả?”
Kiera chớp mắt rồi liếc quanh.
Lúc ấy cô mới nhận ra—mình đang đứng chắn ngay lối vào.
Nhưng mà...
Chỉ thế thôi à?
Không một lời chào hỏi. Không tên tuổi. Chỉ là... “học viên”?
Rõ ràng từng gặp gỡ, thậm chí còn có nói chuyện qua. Vậy mà lại làm như chẳng quen biết.
“Học viên?”
“Heh.”
Kiera mím môi, cười. Một nụ cười rạng rỡ. Có thể nói là một trong những nụ cười rạng rỡ nhất mà cô từng thể hiện.
Và ngay sau nụ cười đó là—
“Đ*o nhé, đ*t mẹ mày.”
Cùng một ngón giữa giơ thẳng lên.
===
***
-Tí tách... Tí tách...
Mồ hôi lẫn máu nhỏ xuống.
Mắt tôi cay xè.
Tầm nhìn nhòe đi.
Một ngày đã trôi qua. Trời đã tờ mờ sáng.
Và...
-Tzz
“...Thất bại.”
Lại thêm một lần thất bại.
Kết quả lần này chỉ kết nối được tám rune. Một con số quá xa so với mục tiêu mà tôi mong muốn.
“Haaa.”
Tôi hít sâu một hơi, định thử lại lần nữa thì—
Cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa.
“Thiếu gia.”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
“...Đến giờ rồi à.”
Chỉ có một lý do khiến cậu ta đến gọi tôi.
Hôm nay là ngày nhập học chính thức của học viện Haven.
“Tôi tới đâ-Ugh...!”
Bịch!
Vừa định đứng dậy thì chân tôi khuỵu xuống.
May mà tôi kịp vịn vào thành ghế sofa, nếu không đã ngã sấp mặt.
“Haa... Haa...”
Hơi thở gấp gáp, tay trắng bệch khác thường.
Rõ ràng là thể trạng tôi đang rất tệ.
Nhưng...
“Haa...”
Tôi lại hít một hơi sâu, cố lết vào phòng tắm.
Lảo đảo vài lần mới với tới được vòi nước lạnh.
Xoạch—!
Làn nước lạnh buốt tạt vào da thịt.
Nhưng đồng thời, đầu óc tôi cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Tôi chống hai tay lên tường, mặc cho nước xối xuống lưng.
Có thể nghĩ rằng tôi sẽ tuyệt vọng vì kết quả của buổi huấn luyện.
Và đúng là, một phần tôi cũng vậy.
Nhưng...
“Sắp rồi.”
Tôi cũng cảm thấy vô cùng phấn khích.
Nỗ lực của tôi không phải là vô ích.
Vẫn có tiến triển.
“Ha...”
Tôi cười, đầy mệt mỏi nhưng không giấu nổi chút lạc quan trong đó.
Sẽ cần thời gian.
Nhưng tôi biết mình sẽ làm được.
Tôi đã từng tuyệt vọng đến mức phải bám víu vào ngay cả những hy vọng mong manh nhất.
Tôi khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia cao ngạo.
Nhiêu đây thì có là gì?

