Tập 01 - Cái quái gì đây? Hồi ký của người vợ quá cố!?

Chương 02 - Chuẩn rồi, trí tuệ kinh thế hãi tục!

2025-10-07

1

Có ba thứ mà Lululeia trong kiếp này nhất định muốn bảo vệ.

Một là trứng ốp la lòng đào được đầu bếp chuẩn bị đúng giờ mỗi sáng khi cô thức dậy.

Hai là cà phê buổi sáng, nghe nói làm từ c*t chồn, có vị đắng ngọt vừa phải, về mặt tinh thần thì hơi khó nuốt nhưng uống vào lại cực kỳ hợp khẩu vị của cô.

Và cuối cùng, thứ quan trọng nhất — tiền.

Lululeia rất yêu tiền.

Hay nói đúng hơn, ai từng làm công ăn lương thì chẳng có ai ghét tiền cả.

Trời ạ, hãy nhìn cuộc sống sa hoa trụy lạc này xem.

Mục nát! Thối rữa!

Nhưng nếu có thể khiến mình cả đời tiêu tiền không hết, thì cứ để mình phải đau khổ vì không biết tiêu tiền thế nào cũng được.

Lululeia lại một lần nữa tỉnh dậy trên chiếc giường siêu to không biết bao nhiêu mét vuông, mở mắt ra là thấy trần nhà được chạm khắc danh họa và một chiếc đèn chùm pha lê còn đắt hơn cả cái mạng quèn kiếp trước của mình.

Nghĩ vậy cũng thấy hơi buồn cười thật.

Kiếp trước mình cày bục mặt mỗi tháng kiếm được hai ngàn tệ, dành dụm mấy năm trời mới được vài vạn, vốn còn định sau này cưới vợ.Giờ nghĩ lại, số tiền ấy có khi còn chẳng mua nổi vài viên pha lê trên cái đèn này.

Nhưng mà…

Sau khi ăn sáng xong, thứ cô nghĩ đến lại là quyển “phác thảo cốt truyện tiểu thuyết” đặt dưới gối trước khi ngủ.

Sở dĩ gọi là “phác thảo” là vì tối qua cô vẽ lại toàn bộ mạch truyện bằng nét vẽ nguệch ngoạc. Chắc do buồn ngủ quá, nét vẽ xiêu vẹo, trông như tranh Picasso, nhưng ít ra chính cô còn hiểu được mình vẽ gì.

Nữ chính thật sự, vị hôn phu, và… cái chết của chính mình.

Tuy không muốn đối mặt với chuyện này lắm, nhưng cứ như thể phú quý vinh hoa hiện tại đều có cái giá của nó, Lululeia cuối cùng vẫn phải đối mặt với cái chết của chính mình.

Vì chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết gốc, nên cô cũng không biết mình chết như thế nào, cũng không biết nam chính vốn là vị hôn phu của mình có thực sự điều tra nguyên nhân cái chết của mình không… nhưng mà nam chính của thể loại tiểu thuyết này thường là loại có mới nới cũ, biết đâu sau khi ăn nằm với nữ chính rồi thì hoàn toàn mặc kệ người vợ trước đang thối rữa dưới mồ.

“Hừm…”

Lululeia chống cằm, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ lúc chết mà mình tưởng tượng ra.

Là ám sát? Mưu sát? Treo cổ chết, đứt dây thừng mà ngã chết?

Có lẽ vì cô đọc cuốn tiểu thuyết này không kỹ lắm, nên cô thậm chí không nhớ nổi “mình” rốt cuộc đã chết như thế nào.

Nhưng cũng có khả năng là do nhân vật của mình chỉ là một hòn đá lót đường, có thể tác giả đã lấy cái cớ thúc đẩy tình tiết, nên hoàn toàn không cần phải viết kỹ xem cô đã chết như nào.

Biết đâu tên tác giả này cũng giống như nhiều tác giả đào hố mà không lấp khác, bí ẩn tung ra lúc đầu cuối cùng cũng chẳng được giải đáp, chỉ viết qua loa một cái kết có hậu cho nam nữ chính rồi thôi.

Do đó Lululeia cũng không trông mong mình có thể nhớ lại quá nhiều chuyện, cái đầu kiếp trước toàn là đi làm và KPI, nói thật cũng chẳng nhớ được gì nhiều.

Tóm lại — mục tiêu của mình là tìm cách sống sót.

Vì núi vàng núi bạc này của mình, cô cũng phải tìm cách sống sót.

Kiếp trước đã chịu khổ nhiều như vậy, kiếp này phải hưởng thụ cho đã rồi mới chết được chứ.

“Hmm…”

“À ưm ưm…”

“Rồi rồi, vậy vấn đề lớn nhất bây giờ chính là — nam chính.”

Lululeia suy nghĩ một hồi, cuối cùng xác định mục tiêu chính là nam chính — “Tên gì ấy nhỉ? Thôi kệ đi, gặp lại chắc là sẽ nhớ thôi?”

Nói chung, nhân vật Lululeia chính là bàn đạp cho tuyến tình cảm giữa nam nữ chính, cái chết của cô là để cho nam chính có lý do ra ngoài làm một số việc, cuối cùng nhân cơ hội này mà gặp gỡ nữ chính thật sự.

Vì vậy, xử lý nam chính một cách chính xác là có thể né được cái flag tử vong của mình.

Xử lý thế nào đây…

Hay là thử giết hắn trước nhỉ?

Nếu trước khi chết mà chặt đứt nguồn cơn, thì định luật nhân quả chắc không rơi lên đầu mình nữa đâu ha?

Sau đó tìm cách chôn sống luôn cả nữ chính, giải quyết vấn đề từ gốc rễ, mình có thể mãi mãi sống một cuộc sống hạnh phúc ăn sung mặc sướng, ăn bám tới già.

Ừm…

Hình như cũng được đó.

Nếu hai nhân vật chủ chốt chết đi, hẳn là có thể giải quyết được vấn đề này…

Ok, cứ tạm thời đặt đây là kế hoạch A đi.

Nhưng nếu không giết được thì sao?

Dù sao thì thiết lập của nam chính đó hình như cũng khá lợi hại, cô còn nhớ sơ sơ mấy lần hắn cứu nữ chính thoát hiểm.

Còn bản thân cô thì ngoài ăn, ngủ và xinh đẹp ra, thì hình như cũng chẳng có năng lực gì to tát, lcó lẽ không thể nào giết được người mang hào quang nhân vật chính như vậy đâu nhỉ?

Hai người đó thật sự mang hào quang nhân vật chính, dù sao thì họ cũng là nam chính và nữ chính thật mà, mình chỉ là một đại tiểu thư nhà giàu ven đường, sao có thể mạng lớn hơn hai người họ được.

Vậy… hay là đi con đường cơ bản nhất, thử nghĩ cách giải quyết hôn ước một cách hòa bình?

Kiếp trước, Lululeia cũng đã đọc không ít tiểu thuyết kỳ lạ, mấy tiểu thuyết thể loại “nữ chính bị hủy hôn” cô cũng đã từng xem qua rồi.

Nhân vật chính sau khi bị từ hôn, liền tỏa hào quang rực rỡ, bước lên đỉnh cao đời người cũng là chuyện thường tình, dù sao người phụ nữ đó cũng là nữ chính trong tiểu thuyết nữ cường mà.

Nhưng mình thì không phải, vẫn là câu nói đó, mình chỉ là một ác nữ đáng thương có thể chết bất cứ lúc nào. Sau khi từ hôn, sẽ có thể có rất nhiều chuyện ảnh hưởng đến mình, ví dụ như vụ bê bối bị từ hôn này mà lên báo, có phải giá cổ phiếu của doanh nghiệp gia tộc sẽ giảm không?

Cơ mà thế giới này có cổ phiếu không nhỉ?

Nói chung là nếu mình chủ động đề nghị ly hôn, thì sẽ trở thành một cô tiểu thư lẳng lơ có mới nới cũ, còn bị người ta hủy hôn thì cũng nhục mặt không kém.

Dù sao thì… hẳn là đã sớm có tin đồn hai người họ không hòa hợp, đây là chuyện được kể ở đầu tiểu thuyết, đại khái là vì… Lululeia chẳng mấy khi gặp mặt vị hôn phu của mình.

Người phụ nữ năng nổ này, dường như mỗi ngày đều có việc bận không hết, người gặp không xuể, còn về vị hôn phu của mình, cô chưa từng thực sự gặp mặt bao giờ.

Hình như cũng đáng thương thật nhỉ? Rõ ràng là vợ chưa cưới, nhưng hai người lại không hề có quá trình yêu đương gì, chỉ là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy mà thôi.

Nhưng mà… nghĩ kỹ thì cũng chẳng tội lắm đâu. Dù sao sau khi ly hôn, nam chính kia có thể sẽ được chia một nửa gia sản của nhà Công tước, đó là một nửa gia sản của nhà Công tước đó, bảo mình ly hôn tám lần để được chia tài sản tám lần thì mình cũng chịu!

Nghĩ kỹ thì hai người chẳng hiểu nhau là mấy.

Dựa theo tình hình, nam chính sau này gặp được nữ chính rồi cùng cô ta song túc song phi, có lẽ kiểu người mà nam chính thích là mấy cô bé đáng yêu dịu dàng thanh tú con nhà lành, hoàn toàn khác với một người phụ nữ thẳng tính, phóng khoáng, thậm chí có hơi cứng nhắc như Lululeia.

Ok — quả nhiên vẫn có thể ly hôn trong hòa bình mà.

Dù sao thì gã đó cũng ghét bộ dạng hiện tại của mình, vậy thì mình cứ thể hiện bộ dạng nhiệt tình nhất của mình cho hắn xem!

Đợi đến khi hắn ghét cay ghét đắng bộ dạng này rồi, tự nhiên sẽ nghĩ ra một cách giải quyết ổn thỏa để hủy bỏ hôn ước thôi. Dù sao có thằng ngu nào không thèm tiền của nhà Công tước chứ?

Dù sao, với một người khôn ngoan như hắn cũng sẽ tự mình tính toán kỹ lưỡng, nghĩ ra một phương pháp vẹn cả đôi đường thôi!

Kể cả sau này có người hỏi, mình hoàn toàn có thể nói, là mình đã dốc hết 100% tình yêu của mình, nhưng tính cách không hợp, không thể ở bên nhau được!

Ok! Nam chính!

Chuyện hủy hôn của chúng ta, cứ giao cho anh đó, người thông minh!

Còn tôi đi ăn trứng ốp la lòng đào đây!

Hahaha, mình đúng là thiên tài, trí tuệ kinh thế hãi tục mà!