Tập 01 - Cái quái gì đây? Hồi ký của người vợ quá cố!?

Chương 01 - Ai là ác nữ cơ?

2025-10-07

5

Lululeia Trisdore, đó là một ác nữ nổi danh khắp chốn.

Từ vương thành cho tới khu bình dân, không một ai là không biết đến ác danh của người phụ nữ này.

Tất nhiên, cô chẳng hề làm gì tày trời kiểu như giết người, phóng hỏa, cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, trộm tã em bé hay cưỡng dâm một con heo. 

Nhưng đối với một quý tộc, chỉ cần hơi khác người một chút thôi là đủ để bị đám tiểu thư trong giới thượng lưu tám chuyện suốt ba tháng.

Chưa kể Lululeia lại là con gái độc nhất nhà Công tước, chỉ cần hắt hơi một cái khi ra ngoài cũng bị người ta bảo là “mất nết, không giữ lễ nghi”, làm thêm vài chuyện nhỏ thôi là ngay lập tức bị thiên hạ phóng đại thành một vở kịch.

Chẳng hạn như việc cô tiêu tiền hơi phóng tay một chút.

Dù tài sản của nhà công tước nhiều đến mức có thể chất cao thành núi, có thể xây thẳng một cái trang viên mới, nhưng dù vậy, chỉ cần Lululeia mua một món đồ xa xỉ nào đó, hoặc tổ chức một bữa tiệc linh đình, thì thiên hạ lại đồn cô là “đồ đàn bà hoang phí”.

Cô muốn mở rộng mối quan hệ xã hội, kết giao thêm vài người khác giới thuộc các tầng lớp khác nhau — thế là bị đồn thành “gái lẳng lơ”.

Cha cô, tức là Đại công tước Trisdore, mỗi lần đứng ra bênh vực con gái thì cũng bị mỉa mai là "dọn đống rác con gái để lại". May mà bây giờ là thời đại pháp trị, Hoàng đế vừa mới bình ổn giang sơn chưa được mấy năm, tương đối coi trọng quy củ, do đó Đại công tước không tiện ra tay, chứ không thì mấy kẻ hay đâm bị thóc chọc bị gạo đó chắc đã sớm bị bêu đầu thị chúng rồi.

Mặc dù sau này nhờ có sự can thiệp của Đại công tước, những kẻ nhiều chuyện cũng ít đi hẳn, nhưng danh hiệu “ác nữ” đó đã ăn sâu bén rễ trong khắp các hang cùng ngõ hẻm.

Vậy còn Lululeia thì sao?

SHE★DOESN'T★GIVE★A★DAMN★.

Chỉ có thể nói, ở một mức độ nào đó, tính cách của người phụ nữ này quả thực có hơi tệ.

Hoàn toàn mặc kệ cái nhìn của những người đó, mình muốn làm gì thì làm, tôn chỉ chính là—

"Đùa à? Ta đây là đại tiểu thư nhà Công tước đấy, nói xấu thì sao nào? Mấy người có nói xấu cả đời cũng không thành tiểu thư được đâu Hẹ hẹ hẹ!"

Cũng chính vì sự phóng khoáng và buông thả này, tiếng tăm của Lululeia dường như lại tệ đi một chút.

"..."

Đang review lại những chuyện này, Lục Vũ... hay nói đúng hơn là người đã trở thành "Lululeia", ngồi trước bàn sách thở dài một hơi.

Hôm nay là tuần thứ hai cậu được xe tải tặng cho một vé tới đây, điều đáng mừng là, cậu— hoặc nói là "cô" đã thích nghi với cuộc sống ở đây rồi.

Không, không chỉ là thích nghi, mà là sướng vãi chưởng.

Trừ việc không có điện thoại, máy tính hay mạng Internet, thì đúng là muốn gì có nấy.

Kiếp trước, Lục Vũ chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mắt thấy sắp ba mươi tuổi đầu mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, một tháng lương hai ngàn tệ, bị mấy tên cấp trên đì như chó.

Tan làm muốn được thư giãn một chút, nhưng vì không đợi được xe buýt nên đành lê lết về nhà với một con tim tan nát, muốn mở máy tính chơi một ván giải trí, nhưng vì lớn tuổi, tinh thần không thể tập trung nên bị team địch hành cho ra bã, lại còn bị chửi là "gà máy".

Khi cậu vẫn đang lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán và vô vị này ngày qua ngày — thì thiên sứ đã đến.

Đúng vậy.

Chiếc xe tải nhãn hiệu Thiên Sứ.

Thật ra Lục Vụ vẫn luôn muốn thắc mắc rằng ai lại đi đặt cái tên hãng xe là Thiên Sứ thế không biết. Thế nhưng khi bị xe tông cho một phát, lúc mở mắt ra, cậu đột nhiên phát hiện— nơi này quả thực là thiên đường.

Chính là thiên đường đó—!

Đồ ăn vặt ăn không hết, tiền tiêu không xuể, vườn sau rộng mênh mông nhìn không thấy bến và những người hầu ngoan ngoãn nghe lời.

Đây chính là thiên đường! Đây chính là THIÊN ĐƯỜNG!! Đây chính là—

Cho đến giây tiếp theo, khi nghe người bên cạnh gọi mình là "tiểu thư Lululeia", cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó.

À, chẳng phải là cuốn tiểu thuyết mình đọc trước đây sao.

—《Gửi đến đóa bạch liên thánh mẫu của tôi》

Vừa nghe tên đã thấy giống một rác phẩm.

Lúc đó, khi lướt xem mấy video review truyện, Lục Vũ cũng vì áp lực công việc mà thẳng thắn để lại một bình luận tiêu cực trong khu bình luận:

「Xem tên là biết truyện rác rồi, con nữ phụ phản diện đúng là ngu l*n, có thằng đàn ông tốt vậy mà không biết giữ, còn chạy ra ngoài khoe mẽ, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt nữ chính, đúng là tự tìm đường chết.」

Bây giờ, khi nghe lại tên hiện tại của mình, mồ hôi hột của cô vã ra như tắm.

Đêm đó, những giọt nước mắt chua xót của cô lướt qua khuôn mặt xinh đẹp trời ban, làm ướt đẫm chăn đệm bằng lụa tơ tằm đắt tiền và chiếc giường siêu to khổng lồ không biết bao nhiêu mét vuông.

Cô vô thức lau nước mắt, ngẩng đầu lên, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm cửa quý giá được dệt thủ công, rọi lên mái tóc dài màu trắng bạc được chăm sóc cẩn thận của cô, đôi mắt màu tím đỏ liếc nhìn chiếc bàn trang điểm nạm đầy trân châu và kim cương, phản chiếu lại dung mạo mà chính cô nhìn vào cũng phải thương hại cho vẻ đẹp của chính mình.

Cô mở đôi môi anh đào, hai cánh môi mềm mại chạm vào nhau, giọng nói đáng yêu mềm mại nhẹ nhàng uyển chuyển, thanh âm của cô tựa như tiếng chuông, khi khẽ cất lên giống như cơn gió nhẹ nhàng nhất trong ngày xuân.

“Cái !@#$%… Sao lại biến thành cái thứ này chứ?!”

Chỉ là có hơi lạc tông một chút, giống như mở miệng là tụt hết cả mood, truyện Mary Sue đến đây là chấm dứt — mặc dù cô thật sự có chiếc giường rộng mấy mét vuông và một căn biệt thự không biết có bao nhiêu tầng.

Lục Vũ đã trở thành Lululeia không có chút thời gian nào để lãng phí, cô nhanh chóng lấy giấy bút ra, dựa vào ánh trăng, bắt đầu phân tích lại tình hình hiện tại.

Cô phải nắm bắt thời gian để hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì — bởi vì nếu mình thật sự là Lululeia, thì nhân vật này của mình hoàn toàn một kẻ lót đường.

Lululeia Trisdore, đại tiểu thư nhà Công tước, cũng là con gái độc nhất của nhà Công tước.

Bản tính thẳng như ruột ngựa, cộng thêm địa vị cây to đón gió, những việc cô làm đều bị phóng đại vô hạn, trở thành bộ dạng ác nữ như ngày nay.

Sau khi bị coi là ác nữ, cô nàng ngốc này thật sự bắt đầu làm theo ý mình, tuy không thực sự có ác ý, nhưng vì trong đầu không nghĩ được nhiều nên thường bị người ta chụp mũ, ác danh cứ thế mà lan truyền.

Mà kết cục trong nguyên tác... hình như là vì sau khi say rượu, bị người ta xỏ mũi dắt đi sỉ nhục Thái Tử, thất lễ giữa triều đình, để rồi bị cấm túc, nhưng khi được phát hiện lần nữa thì đã chết trong phòng cấm túc rồi.

"...?"

Sắp xếp cốt truyện đến đây, Lục Vũ — hay Lululeia bây giờ, trực tiếp ngẩn người.

Ủa sao quen vậy tại?

Ồ, đúng rồi.

Hình như đúng là như vậy.

Bởi vì cái chết của Lululeia bị nghi là một vụ mưu sát, nên「nam chính」quyết định điều tra việc này, kết quả là điều tra một hồi, lại dan díu với「nữ chính thực sự」.

"Hầy, cái gã lăng nhăng này, đáng lẽ phải bắt hắn thủ tiết vài năm cho mình chứ. Chắc không phải sau khi mình chết, hắn sẽ cầm của hồi môn của mình đi cưới con nữ chính kia đấy chứ, tởm thật."

Lululeia cũng không nhịn được mà lầm bầm một câu, bĩu môi, có vẻ ấn tượng về người đàn ông này không được tốt cho lắm.

Cốt truyện sau đó cô không xem nữa, cô mới đọc được một nửa thì drop và để lại bình luận tiêu cực kia, sau đó thì bị xe tải đưa đến đây.

"..."

Cô hít sâu một hơi, nhìn vào những manh mối mình đã sắp xếp.

"Được rồi, tóm lại… chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Cơ mà… hơi đói rồi.”."

Nửa đêm có lẽ là lúc con người dễ đói nhất, đặc biệt là trong tình huống mất ngủ và còn phải suy nghĩ như thế này, lại càng dễ cảm thấy đói hơn.

Và khi đối mặt với sự lựa chọn trọng đại giữa "suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra" và "lát nữa ăn gì đây" —

"Phù, chuyện đã đến nước này..."

— Lululeia đã chọn đi ngủ.

"Đêm hôm đói meo thế này, không ngủ thì cũng chẳng nghĩ ra được cái gì đâu. Cứ ngủ một giấc đã, sáng mai tính tiếp. Việc còn lại cứ giao cho bản thân của ngày mai, bản thân của hôm nay đi ngủ trước đã!"

Người trưởng thành phải học cách lười biếng đúng cách để thả lỏng thần kinh, tránh xảy ra tình trạng hao mòn nội tâm.

Thế là Lululeia chẳng còn manh mối nào, thật sự chui vào trong chăn.

"Hẹn gặp lại nhé, tôi của ngày mai."

Và rồi cô chìm vào giấc ngủ.