volume 1 (0-50)

Chương 3

2025-09-19

5

[MARY! ĐƯA CON BÉ RA ĐÂY CHO TA!]

[Tôi không thể, thưa Phu nhân!]

[Cô chỉ là đứa người hầu mà thôi! Sao dám cãi ta!]

Một lần nữa, tiếng hét, tiếng dậm chân xuống sầm sập.

Chiếc nôi của tôi đung đưa trong gió tựa như, chiếc lá lìa cành bay theo làn gió thoảng.

Hoặc như một con thuyền trong đêm giông bão.

Rất hân hạnh được gặp các bạn…Tôi là Scarlet Ruby Noel Lingard.

Hiện tại tôi đang ở kiếp thứ 109…hay có thể...là án tử với tôi.

Có vẻ cuộc đời của tôi ngay từ giây phút đầu tiên đã vất vã lắm rồi.

Mẹ tôi cố gắng tấn công chiếc nôi của tôi, nhằm giết tôi,

Người hầu Mary và mẹ đánh nhau ngay trước chiếc nôi của tôi.

Mary đẩy bà ấy ra, tuyệt vọng bảo vệ trước ý định hãm hại của tôi.

[Đây là đứa trẻ mà Ngài đã sinh ra sau vô vàn khó khăn! Làm ơn đừng làm chuyện liều lĩnh, thưa phu nhân!]

Cô hầu gái liều lĩnh dám đứng lên phản kháng lại chủ nhân của mình.

Cô ấy trông có vẻ một người rất cứng đầu và ương ngạnh – Nếu tôi là nữ hoàng bây giờ, tôi sẽ trao tặng cho cô một tấm huân chương.

Tuy nhiên, tôi mới chỉ là một đứa trẻ non nớt, vẫn còn bao bọc trong làn sương mờ ảo của năm thắng đầu đời.

Tôi chẳng thể đưa cô ấy điều gì cả.

Chà, ít nhất tôi có thể những lời cổ vũ chân thành từ tận đáy lòng dành cho cô ấy.

Cố lên, Mary! Đừng bỏ cuộc!

[Waahhh! Aahhn!]

Để ta có thể sống cuộc đời lười biếng và lãnh đạm sắp tới!

Hãy che chở ta đến lúc có người tới ngăn cản mẹ ta lại!

Hàng động về lẽ phải của cô ắt hẳn sẽ được trời cao ban thưởng!

Ân nghĩa chính trực ấy, nhật nguyệt trên cao ắt sẽ ghi nhận!

Ông trời ơi, hãy ban thêm sức mạnh cho cô hầu gái này!

[Gyaaa!]

Tiếng la hét của mary vang vọng tứ phía đến phía tôi.

Có lẽ lời cổ vũ của ta phản tác dụng rồi!

Và nhờ thế mẹ ta đã xô ngã được mary đang trong thế yếu.

Xem ra lời cầu nguyện đến từ nữ hoàng độc ác này chẳng thể nào thấu đến cửu thiên.

Một bàn tay hung bạo tóm lấy và kéo ta ra khỏi chiếc nôi,

Mẹ!

Tôi bị nhất bổng lên, trong khi vẫn còn quấn nguyên trong tã!

Ngưng lại mấy trò này đi! Cổ của ta chưa được cứng cáp nữa!

Tôi cảm thấy được hơi thở gấp gáp và thoảng qua mái tóc tôi.

Cảm giác như một con thú hoang sắp sửa xé xác ta thành từng mảnh.

[giá như...giá như..ngươi chưa từng…]

Lời nói cay độc thốt ra, đan xen cùng một tiếng thở dài.

Ta sợ!

Tôi khiếp đảm nhìn mẹ tôi, giờ đây đã biến thành một con dã thú.

Bà ta nghiêm túc đấy! Bà ta sẽ ném ta xuống đấy và giết ta!

Tôi tuyệt vọng cố gắng bám víu vào thành nôi.

Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có lực bám khá mạnh, giông như cách mà nó dùng để bám vào người mẹ….và cái bám ấy chính là phao cứu sinh của tôi.

Thật trơ trêu thay, chính cái cách này lại là thứ duy nhất để ngăn cản mẹ cô ra tay giết cô.

[Con...bé này!]

Tựa như một con bọ nhỏ bấu chặt vào cành cây trong giông bão vậy.

Tôi, trong chiếc nôi của mình, còn mẹ tôi kéo nó đi khắp nơi.

Cố gắng lôi tôi ra khỏi đó, nhưng không thể nào làm được, tôi nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của bà thoát ra những chiếc răng đang nghiến chặt.

Ý bà nói [Con...bé này!] là sao chứ ?!

Ta là con gái của nữ phản diện vừa bắt đầu kiếp thứ 109 của mình.

Nhưng cái giá kẻ từ bỏ đi cuộc sống của mình sẽ hứng chịu tội lỗi rất khủng khiếp!

[Thả...Thả ra!]

Không! Tôi KHÔNG BAO GIỜ THẢ ĐÂU!

Tôi sẽ vượt qua chuyện này và SỐNG CUỘC SỐNG TÔI MONG MUỐN!

Ngươi dám chê cười một phụ nữ tương lai ĐÃ 108 LẦN NGỰ TRỊ TRÊN NGAI VÀNG SAO?!

[Waah!Waaaaha!Wah!]

Những tiếng ồn ào này, ắt hẳn phải có ai đến và đến cứu ta, ta thầm cầu nguyện, ngậm chặt miêng, níu kéo vào thành nôi, cố gắng chống trả…

[WAaah! WAaaaha! Wah!]

Tôi cảm thấy bên trong tôi co thắt lại vì tôi đã quên kiểm soát nó.

PTHHHHHTHHHHH!

Một âm thanh không diễn tả nỗi phát ra từ phía sau tôi.

Thân thể nhỏ bé tôi run lên.

Đó là một âm thanh to tới mức ngay cả người lớn xung quanh tôi bị giật mình.

Hóa ra tiếng xì hơi của trẻ sơ sinh khá là ồn ào...ta đã khám phá ra điều ấy sau này. Đầy lần duy nhất trong 108 của ta, xì hơi to đến vậy...nên tôi khá tự hào về nó.

[Cái quái gì?!]

Tôi nghe một giọng nói hít một hơi và thở ra đầy ngạc nhiên,

[Ugh! Cough] mẹ ta bỗng ho sặc sụa.

Những ngón tay túm tôi đã dần nới lỏng.

Ah! Ta vừa khiến mẹ ta thấy kinh tởm!

Giờ thì bà ấy đưa tay bịt mũi lại, nôn khan.

Bây giờ! Mary! Kẻ thù của chúng ta đã sợ hãi! Hãy đưa ta khỏi bà ấy!

...không có phản ứng.

Mary, có chuyện gì vậy? Cô ngất rồi sao?

Cô còn sống không?

Không! Không! KHÔNG!

Tôi hài lòng với chiến thắng của mình, nhưng tôi lại phải bám vào chiếc nôi một lần nữa,

[Ahah hah hah hah!!]

Đột nhiên, một tràng cười kỳ lạ vang lên…từ một cậu bé? Có lẽ vậy.

Vẫn chưa nhìn rõ được, tôi chỉ có thể nhận dạng qua âm thanh.

Đứa nhóc này ở đây ngay từ đầu, hay đến vào lúc sau nhỉ?

...Ngươi là ai?

Sự xuất hiện của một vị khách tôi không mong đợi đến. Tôi thất vọng.

[Mày nghe thấy tiếng địt kia không?! Một phát nhắm thẳng từ trong nôi vào người đang bế nó luôn! Tao may mắn lắm mới trốn ở đây và thấy cảnh này! Buồn cười chết mất!]

Cậu bé tiếp tục cười một mình.

[Thật là một CÚ BẮN tuyệt vời thưa quý cô, nó suýt nữa cũng làm tao nổ tung theo đấy!]

Đúng là một đứa trẻ vô giáo giục...nhưng vẫn..

[Tao chưa bao giờ THẤY một em bé như thế này cả. Bố tao bảo tao rằng phải để ý tơi khu rừng nhưng tao muốn xem chuyện này…]

Có vẻ bầu không khí đang lạnh lẽo đi.

Tôi có thể nói rằng cậu bé đó đang mỉm cười.

[Tao thích mày đấy, nhóc con, tao sẽ giúp mày.]

Tôi lạnh sống lưng.

Giọng nói này, tôi đã nghe thấy trước đây...rất nhiều lần khi tôi là một nữ hoàng. Đây là giọng nói thuộc về một tên lính kỳ cựu, kẻ được nói đến từ chiến trường, kẻ thản nhiên nói về việc tàn sát con người, kẻ sống chỉ để giết người trong im lặng.

[Ngươi từ lúc nào!? Cút đi! Người đâu! Bắt lấy đứa ở đợ này lại!] 

Tôi nghe thấy tiếng la hét của mẹ ta.

Có lẽ như cậu bé đó lúc nãy không ở đây.

Ở...ở đợ...Ngay cả ta khi làm nữ hoàng, ta chưng từng dùng từ đó bao giờ.

[Ta không phải đầy tớ!]

Rồi không khí xung quanh tôi xao động sau khi cậu bé lẩm bẩn những lời đó.

[Cái gìiiii]

một âm thanh, và tiếng hét của mẹ ta bị cắt ngang.

Có thể cậu bé này đã đâm sầm vào mẹ ta, quật ngã bà.

Ở đó phát ra một âm thanh nhỏ, trông như môt tấm thảm rơi xuống đất, chứng minh tôi đã đoán đúng.

Tôi đảm bảo rằng cấu bé kia đã tóm lấy bà và giảm tốc cú ngã của bà khi ngã xuống.

Tôi run rẫy, bởi vì tôi có thể hình dung tình huống đó một cách chi tiết bởi tôi đã từng chứng kiến, một cậu bé như này, nhưng lớn hơn, rất nhiều.

Một người đã đạp đổ những lính gác của tôi trong rất nhiều kiếp sống.

Và tên của hắn bùng lên như ngọn lửa từ vô vàn ký ức của tôi.

[Tên tao không phải là ĐẦY TỚ! Tao có một cái tên tuyệt với, THE Bradd Stalker!]

Ah! THE Bradd Stalker!

[WaaAAAAAAAAAAAAAAHHHHH!]

Tôi khóc to hết mức có thể.

Tại sao hắn Ở ĐÂY?

Nỗi sợ ập đến với tôi không giống chút nào khi bị mẹ ta quăng ta cả.

Bị đâm! Bị chém! Bị bóp cổ! Bị đầu độc! Vô số cách khác! 17 lần!

Tất cả ký ức bị ám sát của tôi ùa về.

108 kiếp của một ác nữ!

Và một trong năm anh hùng, người đã giết tôi 17 lần, đang đứng trước mặt tôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Ở đợ nghĩa người hầu, đầy tớ.
Ở đợ nghĩa người hầu, đầy tớ.