A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

Chương 1.2

2024-11-29

3

“Um… c-cậu muốn gì vậy…?”

Cậu trai mà tôi gọi lên sân thượng, Kenji Saito, giống như chú cún con vậy.

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt rụt rè và trán cậu ướt đẫm mồ hôi.

Thêm cả mái tóc rối, thân hình mảnh khảnh và tự ti.

(Nghiêm túc đấy à?! Cậu ấy y hệt như đại đa số những người hướng nội khác!)

Tôi không biết cậu ấy trông như thế nào cho đến khi gặp mặt nhau, nên tôi đã nghĩ , nếu như là cậu ấy không quá ngầu thì ít nhất phải là người mà tôi có thể nghĩ rằng, “Sẽ không quá tệ nếu như phải hẹn hò với cậu ấy.”

Nhưng rồi cậu ấy, một người hướng nội xuất hiện… haizz, thế là đi tong tháng này rồi. Tôi ghét nhất mấy người nội như vậy. Họ chẳng bao giờ trả lời được bất cứ câu hỏi nào một cách rõ ràng cả, nhưng họ lại nói rất nhanh về những điều mà tôi chẳng hiểu gì cả, và họ lúc nào cũng chẳng tin vào bản thân họ… Tôi thấy nản lắm rồi.

(Huh? Chờ đã, nghĩ về điều đó thì, kì nghỉ hè bắt đầu vào ngày mai phải không nhỉ…? Huh? Vậy có nghĩa là kì nghỉ hè của tôi đã bị phá hủy bởi cậu ấy nhá?!)

Khi cảm nhận được là gió ấm thoảng qua trên sân thượng, tôi buông tiếng thở dài. Sau đó thầm nguyền rủa hai người bọn họ, Mayu và Arisa khi mà không ở đây.

“Um… Tanshiro-san, có chuyện gì sao?”

Cậu trai hướng nội nói với tôi, tôi đáp lại “À, ừm…” và rồi nhìn xuống dưới chân mình.

“…Um, cho tớ hỏi lại, cậu là ai vậy?”

“Ai… tớ á?”

“Đúng, cậu tên gì vậy?”

“…Uh, tớ là Kenji Saito…”

“Oh, phải, phải rồi. Um, tớ tự hỏi rằng cậu có muốn đi chơi với tớ không?”

“…Huh?”

“Ý tớ là, cậu có muốn hẹn hò không? Kiểu, như bình thường ý.”

“Huh?! C-cái gì?! Ý-ý cậu là, T-Tanshiro?! Người được đồn là xinh đẹp nhất lớp…?”

“Đúng rồi, cậu thật may phải không?”

“…H-hẹn hò… như là, uh, một cặp? Không chỉ là đi mua sắm hay là điều gì khác?”

Wao… một câu trả lời điển hình của mấy người hướng nội… có vẻ như cậu ấy chỉ biết hẹn hò là mỗi như vậy.

Vừa nói “Đúng rồi, là như vậy đấy” tôi vừa cảm thấy phiền phức một chút, nên là tôi nghĩ rằng mình trên trêu cậu ấy một chút.

“Cậu có chắc rằng cậu đã có bạn gái hay ai đó khác không?”

“Không thể nào! Sao mà như vậy được! Tớ chưa từng có ai như vậy trước đây cả…”

Tôi cũng đoán ra được phần nào rồi. Cũng không bất ngờ lắm nếu cậu ấy chưa từng làm vậy.

“Vậy thì, liệu có ổn không nếu từ giờ chúng ta bắt đầu hẹn hò ?”

“T-tất nhiên rồi! Cảm ơn cậu! Nếu tớ đủ tốt với cậu, thì tớ cũng muốn vậy.”

Khuôn mặt cậu ấy dần ửng đỏ khi nói những điều ấytr với tôi.

Haizz… Sao tôi phải làm chuyện này cơ chứ? Chỉ vì thua một ván UNO mà tôi ra nông nỗi này… thậm chí là nếu chúng tôi hành động như một cặp, thì có lẽ tôi cũng có thể từ chối đi hẹn hò với cậu ấy phải không?

Oh, chờ đã, hình như Mayu có đề cập đến điều gì đó.

“Trong quá trình hẹn hò, cậu hãy chụp ít nhất năm tấm ảnh! Điều đó sẽ là bằng chứng cho việc cậu đã đi hẹn hò.”

Ugh, phiền phức thế nhỉ. Sao Mayu suốt ngày nghĩ ra mấy chuyện thừa thãi thế nhỉ?

“Và hãy chắc rằng không ai biết về trò chơi trừng phạt này! Nếu họ biết điều này thì sẽ gây mất hứng, và nó cũng không còn vui nữa.”

Mất hứng ư…? Tôi vốn từ đầu cũng chẳng ưa chuyện này rồi.

“…Um, Tashiro-san?”

Cậu ấy hỏi tôi với vẻ cẩn trọng, tôi trả lời thẳng cậu ấy “Sao?” và nhìn vào mặt tôi nói:

“Sao… cậu lại… thích tớ…?”

“………”

“Uh, ý tớ là…”

“…Sao? Nói nhanh hơn đi.”

“A, tớ xin lỗi! Ý tớ là, sao cậu lại, um, thích tớ?”

“…………”

“Um, T-Tashiro-san?”

“À thì… điều đó hơi ngại để mà tớ nói…”

“Oh, tớ hiểu rồi! Xin lỗi vì đã tò mò thái quá!”

Tốt, có vẻ như tôi đã xoay sở thành công câu hỏi đó. Nếu như tôi có thể vượt qua mọi chuyện như thế này cho đến ngày cuối cùng thì sẽ ổn thôi.

“Ah, um, Saito, cậu có muốn chụp một tấm ảnh để ghi nhớ ngày hôm nay không?”

“Một tấm ảnh?”

“Đúng vậy, như là để kỉ niệm cho ngày hôm nay vậy.”

Tôi đoán là tôi sẽ coi như đây là hoàn thành một trong năm tấm ảnh mà Mayu đã nói trước đó. Ugh, tôi chỉ muốn trò hề này kết thúc thật nhanh thôi.

“Một-tấm ảnh…?”

Kenji nở một nụ cười gượng gạo.

“Sao vậy?”

“À thì, tớ… không giỏi chụp ảnh lắm…”

“Huh? Sao lại thế?”

“Um… vì nó khá là ngại ý…”

“Pfft, cái thể loại lí do gì đây? Thôi được rồi, điều này chẳng có gì phải ngại cả.”

“Không… vì, nếu như tớ là người dễ thương như cậu, Tashiro-san, thì có lẽ tớ đã chẳng ngại như này rồi, nhưng mà một kẻ hướng nội như tớ, chẳng có tí sức hút nào để như vậy… điều đó chỉ làm lộ ra vẻ thảm hại của tớ thôi.”

“…………”

Đây rồi… câu trả lời điển hình của mấy người hướng nội mà không có chút tự tin nào. Ý tôi là, sao cũng được. Cái mức độ tự tin của anh ấy chẳng là gì so với tôi.

“Thôi nào, chỉ là kỉ niệm với bạn trai của tớ thôi mà, phải không?”

“… Cậu thì sao, Tashiro-san?”

“Huh?”

“Um, cậu có thích chụp ảnh không?”

“Tất nhiên rồi!”

“… Được rồi. Tớ sẽ chụp ảnh với cậu,”

“Huh?”

“Nếu điều này khiến cậu vui, thì đó là điều quan trọng nhất. Vậy nên là, um… nhờ cậu.”

Kenji đứng nghiêm và nhắm chặt mắt lại.

…Cậu ấy quả là một người nghiêm túc. Tôi không thể tin được rằng chỉ việc chụp ảnh thôi mà cậu ấy lo lắng tới mức này.

(Sao cũng được… tôi đã quá mệt mỏi để nghĩ về nó rồi. Giờ thì chụp nốt tấm ảnh rồi kết thúc chuyện này thôi)

Vậy nên, chúng tôi đã có tấm ảnh đầu tiên chụp chung với nhau.

Tôi nở một nụ cười thanh lịch trong khi Kenji đang đỏ mặt và có vẻ cậu ấy vẫn còn ngại.

…Kenji, tôi xin lỗi. Tại thời điểm đó… tôi còn chẳng biết cậu ấy trông như thế nào cho tới lúc tỏ tình. Mặc dù bọn tôi ở chung lớp, tôi cũng chẳng biết mặt hay tên của Kenji.

Thật sự thì tôi cảm thấy thấy điều này như một mớ hỗn độn vậy. Tôi chơi đùa với cảm xúc của người khác, nhưng tôi hoàn toàn ổn với việc đó… điều đó như kiểu là tôi chỉ quan tâm tới bản thân mà mặc kệ những chuyện khác.

Nhưng… tôi nghĩ rằng ngày hôm đó, ngày 24, là một ngày tốt.

Vì nếu không có hôm ấy… thì tôi cũng chẳng bao giờ có thể hẹn hò với Kenji.

…Kenji.

Tôi thực sự xin lỗi.