Như thường lệ, mẹ tôi lại về nhà muộn.
Lẽ ra hôm nay là đến lượt tôi nấu, nhưng…
“Hôm nay để tớ nấu nhé.”
Lily bỗng tình nguyện đảm nhận việc nấu nướng.
Kỹ năng nấu ăn của cô ấy ngày càng tiến bộ.
Nhưng từ trước đến nay, Lily luôn nấu cùng mẹ hoặc tôi.
Cô ấy chưa từng có kinh nghiệm nấu ăn một mình.
Nhưng rồi cũng đến lúc phải trải nghiệm thôi.
“Vậy thì tớ giao cho cậu đó.”
“Tớ sẽ cho cậu thấy kết quả của khóa huấn luyện làm vợ!”
Lily nói rồi siết chặt nắm tay đầy quyết tâm.
…Có lẽ tôi nên giải thích cho cô ấy hiểu đúng nghĩa của “huấn luyện làm vợ.”
Sau khi tan học, chúng tôi ghé siêu thị.
Lily chọn từng món một rồi bỏ vào giỏ.
Tôi chỉ đứng nhìn.
Chỉ nhìn thôi.
Không nói gì cả.
“Đủ chưa vậy?”
“Rồi… Còn thực đơn là bí mật nhá.”
Lily nói với vẻ mặt đầy tự tin.
Dù vậy, nhìn nguyên liệu thì tôi cũng đoán được món cô ấy định làm…
“Ừ, tớ rất mong chờ đấy.”
Tôi không trẻ con đến mức nói ra điều đó.
Về đến nhà, Lily khoác lên mình chiếc tạp dề.
“Cậu ngồi chờ đi.”
Cô ấy ra lệnh cho tôi ngồi yên.
Tôi ngồi xuống bàn ăn — vị trí có thể nhìn thấy Lily đang nấu trong bếp.
“Đầu tiên là…”
Lily mở điện thoại, có vẻ là đang xem công thức.
“…Được rồi!”
Cô ấy lại siết nắm tay, bắt đầu cắt nguyên liệu.
Kỹ năng dùng dao còn vụng về.
Đặc biệt là lúc băm nhỏ làm tôi khá lo lắng… nhưng cuối cùng không có gì tệ xảy ra cả.
Cô ấy lấy gia vị, cho dầu vào chảo, bật bếp.
Vẻ mặt căng thẳng khi xào nguyên liệu.
Rồi đến giai đoạn cuối…
“Ah…”
Một tiếng nhỏ vang lên.
Có vẻ Lily mắc lỗi gì đó.
Cô ấy liếc nhìn tôi, rồi giấu món ăn sau lưng.
Lily bắt đầu chỉnh sửa bằng đũa.
“…Được rồi.”
Thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ đã xử lý ổn.
“Xong chưa?”
“Vẫn đang làm.”
Có vẻ phần lỗi là phần của Lily.
Rút kinh nghiệm, cô ấy nấu lại phần của tôi cẩn thận hơn.
“…Xong rồi.”
Cuối cùng cũng xong.
Cô ấy bày món ra đĩa, rồi giơ tay làm động tác chiến thắng.
Cuối cùng, dùng tương cà để vẽ gì đó lên món ăn…
Lily mang hai đĩa đến bàn.
Một phần cho cô ấy, một cho tôi.
“Xong rồi.”
Lily nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Tôi đã đoán được từ lúc ở siêu thị — món cô ấy sẽ làm là omurice.
Trên lớp trứng vàng có hình trái tim vẽ bằng tương cà.
Cô ấy vẽ đẹp thật.
“Trông ngon đấy, còn có vẻ hấp dẫn nữa.”
Lily cười rạng rỡ.
“Tất nhiên rồi.”
Rồi cô ấy đưa tôi cái thìa.
“Nào, Sota. Ăn ngực tớ đi (oppai).”
“Ơ… hả?”
…Ăn ngực (oppai)?
Tôi vô thức nhìn từ ngực Lily lên mặt cô ấy.
Lily trông bối rối.
“Gì vậy?”
“…Ý tớ là ăn nhiều vào (ippai) mà?”
Cô ấy định nói “ippai,” nhưng lại nói nhầm thành “oppai,” đúng không?
Khi tôi chỉ ra, Lily đỏ mặt.
“…Tớ nói nhầm…”
Gương mặt tự tin ban nãy bỗng biến mất
Cô ấy có vẻ không vui.
“Ai mà chẳng nhầm. Đừng soi mói tớ chứ.”
Có vẻ Lily nghĩ tôi đang bắt lỗi.
Nhầm “i” và “o” không phải lỗi lớn, nhưng lần này thì hơi… nhạy cảm.
“À, tớ không cố bắt lỗi đâu, nhưng… “ippai” và “oppai” khác nhau nhiều lắm…”
“…”Oppai” có nghĩa khác à?”
“Có chứ.”
“Là gì vậy?”
Tôi có nên nói không đây?
Cảm giác như thể sẽ bị mắng oan.
Tôi do dự một chút, nhưng nghĩ rằng nên nói để cô ấy nhớ mà tránh nhầm lần sau.
‘Oppai’ trong tiếng Anh là gì nhỉ?
Là “chest,” nhưng không đúng sắc thái…
“Có lẽ là… “tits”?”
Nghe xong, Lily đứng hình.
Da trắng từ từ chuyển sang đỏ.
Rồi cô ấy dùng hai tay che ngực lại.
“Không được ăn cái đó! Sota, đồ biến thái!”
“Chính cậu là người nói mà…”

